12 nữ thần - Quyển 2 - Tác giả Slaydark

Phần 146

“Một hòn đá!”

Cầm hòn đá trên tay, Táo Tàu đưa mắt nhìn một vòng quanh khán đài, hắn thấy rõ những cánh tay chực chờ rút vũ khí, những ánh mắt sẵn sàng nhìn máu đổ, nhưng hắn vẫn bình tĩnh giới thiệu: “Địa Tâm Cảnh này có ba đại bí mật.”

Táo Tàu chỉ tay lên chiếc kén màu đỏ tía đang ngự trị bầu trời và nói tiếp: “Bí mật thứ nhất là bên trong chiếc kén kia có gì. Không ai biết, chỉ biết có một số giả thuyết rằng, đi theo đường ống dẫn tinh sẽ vào được chiếc kén, nhưng lịch sử chưa từng ghi nhận có người nào sống sót ra khỏi ống dẫn tinh.”

“Bí mật thứ ai, chính là áp lực gì khiến cho tất cả những ai tiến vào Địa Tâm Cảnh đều bị giảm sức mạnh, ngay cả Thần cũng không thoát.”

“Và bí mật thứ ba, Địa Tâm Đồ.”

Táo Tàu nâng niu hòn đá trong tay rồi nói tiếp: “Vậy hòn đá này là gì, có liên quan đến bí mật nào trong ba đại bí mật hay không?”

“Trước khi đưa ra đáp án, Táo Tàu xin kể một câu chuyện xảy ra từ hàng nghìn năm trước, khi Địa Tâm Cảnh khai mở cách đây đã vài lần.”

Hoàng đế Lý Thánh Tông vì muốn giải trừ bí mật của Địa Tâm Cảnh nên đã cử thái sư Lý Đạo Thành và thái úy Lý Thường Kiệt dẫn theo lực lượng Ngự Long quân vô cùng tinh nhuệ tiến vào khám phá Địa Tâm Cảnh.

Trong Địa Tâm Cảnh, có thái úy Lý Thường Kiệt dẫn binh, lại có thái sư Lý Đạo Thành tham mưu, kết hợp Ngự Long quân tinh nhuệ và sự gia nhập của đông đảo quần hùng, đội quân triều Lý tìm được một số dấu vết và phát hiện một tổ côn trùng cực kỳ mạnh mẽ và thông minh.

Một trận đại chiến diễn ra, lũ côn cùng bại trận, chỉ còn một số con sống sót rời tổ, quân đội nhà Lý cùng quần hùng cũng tử thương vô số.

Sau khi quét sạch tổ côn trùng này, quân đội nhà Lý tìm được hang con chúa và phát hiện ra ba hòn đá được cất giấu trong hang.

Địa Tâm Cảnh chuẩn bị đóng lại, quân đội triều Lý mang ba hòn đá rời Địa Tâm Cảnh, chờ lần sau lại tiếp tục khám phá.

Nhưng trước khi Địa Tâm Cảnh mở ra lần nữa thì triều Lý đã sụp đổ, ba hòn đá cũng thất lạc.

“Và đây chính là một trong ba hòn đá ấy.” Táo Tàu giơ hòn đá lên cao chốt lại câu chuyện.

“Làm sao biết hòn đá này là thật hay giả chứ?” Một người thắc mắc.

“Thật hay giả ư?” Táo Tàu nhướng mày: “Tin hay không thì kệ mẹ quý khách!”

Sau đó, Táo Tàu quay lại thái độ ngọt ngào nhã nhặn nói: “Còn về câu hỏi lúc đầu, hòn đá này có liên quan đến bí mật nào trong ba đại bí mật hay không. Câu trả lời Thiên Địa Hội đưa ra là có, và nó liên quan đến cả ba đại bí mật.”

“Tất nhiên, ai tin thì mua, không tin thì thôi, thuận mua vừa bán. Hòn đá bí ẩn, giá khởi điểm ba nghìn giọt tinh dịch lục, mỗi lần tăng giá phải là bội số của một trăm giọt tinh dịch màu lục trở lên…”

Lúc này, cả Lương Diệt lẫn Tiêu Hồn đều tràn ngập tự tin, cả hai cùng có suy nghĩ rằng Lý Hữu Thực vung vãi tinh lấy le với gái nên chắc chắn không còn nhiều, chỉ cần Táo Tàu tuyên bố bắt đầu thì bọn hắn sẽ hét cái giá tối đa, vừa gây sốc vừa lấy lại toàn bộ thể diện.

Cùng nghĩ vậy, Tiêu Hồn và Lương Diệt cùng mỉm môi cười một cách đầy đắc ý…

“ĐẤU GIÁ BẮT ĐẦU!”

Ngay sau khi Táo Tàu tuyên bố bắt đầu đấu giá, không hẹn mà gặp, cả Tiêu Hồn và Lương Diệt cùng giơ bảng lên, gương mặt cả hai tràn ngập tự tin chuẩn bị mở mồm ra cái giá khủng bố…

Nhưng…

“Khoan đã!” Táo Tàu chợt dập tắt cơn nứng của cả hai.

“Xin lỗi tất cả quý khách, Táo Tàu vừa nhận được tin từ chủ nhân hòn đá, vị này đổi ý không đấu giá hòn đá nữa… Thay vào đó, hòn đá sẽ được trao tặng miễn phí cho một người do chủ nhân hòn đá chỉ định…”

Nghe thế, người tham gia hội đấu giá không khỏi xôn xao thắc mắc:

“Gì ảo vậy? Biết là thích gây sốc, nhưng sốc cũng phải hợp lý chứ?”

“Bẻ cua kiểu này thì thánh nào mà dự nổi?”

“Mà thằng nào tặng? Tặng cho thằng nào? Lý do?”

“Đừng nói là tặng cho thằng Lý Hữu Thực vì nó là nhân vật chính của buổi đấu giá này nhé, quá tay lắm rồi, tao nghỉ xem, ý tao là xem xong rồi nghỉ.”

Lúc này, Táo Tàu cầm hòn đá, hướng mắt nhìn về một phía đối diện phía Dương, rồi Táo Tàu giậm chân phóng về phía đó, thoắt cái đã đứng trước hàng ghế xa nhất, ngay vị trí một gã thanh niên trẻ tuổi khiến gã thanh niên này giật mình bật ngửa.

Dù cách rất xa nhưng nhờ giác quan của loài rồng, Dương có thể thấy đó là một gã thanh niên rất trẻ, tướng tá đại trà, gương mặt bình thường, cách phản ứng tầm thường.

Táo Tàu đặt hòn đá vào tay gã thanh niên và mỉm cười nói: “Chúc mừng, từ giờ hòn đá thuộc về quý khách.”

Nhìn hòn đá trên tay, gã thanh niên ngơ ngác: “Thuộc về ta? Nhưng ta không có tinh dịch… À ta có nhưng mỗi lần quay tay ra có vài giọt màu trắng thôi, sao đủ mua thứ này? Ngay cả vé tham dự cũng là ta nhặt được.”

Táo Tàu vẫn giữ nụ cười, nhưng nụ cười vô cảm, gã vừa quay lưng đi vừa nói: “Không quan trọng, quan trọng là quý khách có giữ nổi hòn đá này hay không. Ha ha…”

Lúc Táo Tàu rời đi, cả ngàn đôi mắt ăn tươi nuốt sống cùng hướng về gã thanh niên đang ngơ ngác cầm hòn đá bí ẩn trên tay…

Nhìn cảnh này, Dương nhếch miệng cười, hắn hé miệng nói thầm nhưng cố ý nói đủ lớn cho Thục Trinh nghe: “Xem ra ta phải ra tay làm anh hùng cứu mỹ nam, à nhầm, ra tay trượng nghĩa.”

Nghe Dương nói, Thục Trinh không khỏi bật cười, Dương lúc thì lạnh lùng, lúc thì kiêu ngạo, lúc lại hài hước, tốt bụng, tính cách thay đổi liên tục khiến cho Thục Trinh vô cùng tò mò về con người này.

Thật ra trong đầu Dương đang nghĩ cách lừa tên nhóc kia sao cho có thể vừa lấy được hòn đá vừa lấy được le với Thục Trinh.

Tiếng nói của Táo Tàu lại vang lên: “Hội đấu giá đến đây là kết thúc, cảm ơn quý khách đã tham gia. Xin quý khách lưu ý, kể từ lúc quý khách rời khỏi hội đấu giá, Thiên Địa Hội không còn bất cứ trách nhiệm gì đối với quý khách, và quý khách có mười lăm phút để rời khỏi đây. Bảo trọng!”

Người tham gia lần lượt rời đi, nhưng ai cũng biết chỉ là ra bên ngoài đài đấu giá để chờ được chứng kiến hoặc tham gia vào một màn gió tanh mưa máu…

Gã thanh niên vẫn cầm hòn đá trên tay ngồi bơ vơ trên khán đài, hắn biết bước ra ngoài thì đời hắn cũng xong luôn.

Không ai dám tiếp cận gã thanh niên vì sợ vạ lây, chỉ có Dương nán lại đến khi người rời đi gần hết thì tiến đến gạ địt, à không, là gạ gẫm làm quen.

“Ta tên Lý Hữu Thực, ngươi tên gì?” Dương giơ tay chào hỏi, không hiểu sao hắn có cảm giác rất kỳ lạ với thanh niên mới gặp lần đầu này.

“Ta tên Trục Nhật.” Gã thanh niên đáp lại, hắn cảm thấy Lý Hữu Thực này có gì đó thân quen nhưng không biết lý do.

Lúc này, người của Thiên Địa Hội hối thúc những ai còn sót lại rời khỏi để dọn dẹp.

“Đi thôi, đừng lo, ta sẽ bảo vệ ngươi!” Thấy Trục Nhật không dám bước đi, Dương trấn an, nhưng chính Dương cũng không hiểu tại sao hắn lại thật lòng muốn bảo vệ kẻ này.

Thục Trinh vẫn đang đứng chờ Dương. Thấy nàng chờ mình, Dương cảm động nói: “Chúng ta tạm chia tay nhau nhé, nếu nàng đi chung với ta sẽ gặp nguy hiểm…”

Thục Trinh làm mặt ác gằn giọng: “Đừng đuổi khéo, ta sẽ đi theo tìm cơ hội cướp hòn đá từ tay hai người các ngươi, hơn nữa, ta còn phải lợi dụng ngươi để tìm Địa Tâm Đồ!”

Thấy kiểu giả ác cực kỳ đáng yêu của Thục Trinh, Dương bật cười và cố kiềm chế cơn thèm muốn ôm nàng để mà nựng lấy nựng để. Tất nhiên Dương có thừa tinh tế để hiểu rằng Thục Trinh nói dối, nàng muốn đi cùng để trợ giúp hắn nhưng biết hắn sẽ từ chối nên mới tự biến mình thành kẻ xấu.

Thu Cúc phải theo hầu Thục Trinh, còn Ẩn Vô Tường cũng lẽo đẽo đi theo, trong đầu gã thầm nghĩ đây là cơ hội thể hiện trước Thục Trinh, cũng là cơ hội ra tay dìm chết Lý Hữu Thực.

Trong khi đó, phía bên ngoài khu đấu giá, hàng ngàn người đang chăm chú nhìn về phía cổng ra, chờ đợi bước chân của hai kẻ có thu hoạch lớn nhất ngày hôm nay, chính là Dương và Trục Nhật.

Có hai tuyệt thế thiên tài trên Hùng Vương Bảng là Tiêu Hồn và Lương Diệt đứng chặn trước cổng, không ai nghĩ là Dương và Trục Nhật sẽ thoát, càng không ai dám xen vào, chỉ đứng ngoài theo dõi chờ đợi thời cơ hôi của.

Lúc này, chợt có tiếng nhạc vang lên, cùng với đó là hai sinh vật kỳ dị chậm rãi bước ra.

Một sinh vật trông như loài dế, nó khoác áo choàng trắng, đầu quấn khăn tang, đi bằng bốn chân, mắt nó nhắm lại và hai cái chân còn lại đang kéo một cây đàn nhị tạo ra tiếng nhạc như đưa tang.

Đi song song song với dế là một con ve sầu cũng khoác áo choàng trắng và quấn khăn tang, đang vừa hát một khúc hát vừa thê lương vừa bi tráng, mỗi bước đi nó lại rải giấy xé nhỏ giả làm giấy tiền vàng bạc.

Phía xa, một gã béo ú trọc đầu, mang khẩu trang, ăn mặc kín mít thấy thế liền ngân nga hát theo:

‘Áo trắng kẻ mặn nồng tang thương.

Còn người đã âm dương đoạn trường.

Chút giấy tiền rải đường bay đi.

Lệ nhi nữ phủ lên giá y… ‘

Cũng chả ai thèm nghe gã hát, vì sau đó, từ trong cổng lại có bốn sinh vật cao to bước ra, những kẻ này thân thể cường tráng, da màu đen, mặc trang phục lịch lãm, lưng có cánh như cánh gián, cả bốn tên cùng nhau khiêng một chiếc quan tài, vừa đi vừa nhảy múa theo khúc nhạc.

Tiếp theo, một con bọ cánh cam to như xe hơi nhún nhảy bò ra khỏi cổng, trên lưng nó cõng theo ba người, là Thu Cúc, Trục Nhật và Vô Tường, riêng Vô Tường ngồi trên lưng bọ cánh cam với vẻ mặt rất miễn cưỡng.

Cuối cùng, có tiếng gió vang lên, từ trên cao, một cánh bướm khổng lồ tuyệt đẹp vỗ cánh đáp xuống bên cạnh lũ gián khiêng quan tài, Dương nắm tay dìu Thục Trinh từ trên lưng bướm bước xuống.

Bọ cánh cam thả ba người Trục Nhật xuống, cánh cam bò về phía Dương, nó quay đầu lại, hai cánh mở nghiêng ra thành hai chiếc ghế dựa êm ái. Dương mời Thục Trinh ngồi lên một ghế, còn hắn ngồi lên ghế còn lại, chéo chân chống cằm, Dương ngầu lòi dõi mắt liếc khắp xung quanh rồi cất tiếng lạnh lùng: “Đứa nào muốn chết trước, hay là… để tao giết hết?”

Khi Dương dứt lời, nắp quan tài mở ra, gần ba mươi sinh vật có đủ loại hình dáng nửa giống người nửa giống côn trùng như gián, bọ ngựa, cào cào, ong… Tất cả cùng xếp thành hàng quỳ xuống cúi đầu bên Dương.

Trước khung cảnh trước mắt, nhiều người hít một hơi thật sâu…

Có người run rẩy nói: “Âm binh… Toàn là âm binh cấp Vương từ xác côn trùng bậc cao…”

“Không thể nào…”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Thông tin truyện
Tên truyện 12 nữ thần - Quyển 2
Tác giả Slaydark
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh
Ngày cập nhật 15/08/2022 03:39 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Slaydark

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng