12 nữ thần - Quyển 2 - Tác giả Slaydark

Phần 176

Trở lại một phút trước, trong lúc cuộc chiến đang diễn ra khốc liệt.

Mọi sự chú ý đang đổ dồn về phía kẻ mang hai thân phận Âm Vương Hữu Thực và Tà Phật Bình Thường.

“Ta nghĩ Thế Hệ Phi Thường nên đổi người, loại Dâm Long Phi Dương, thay bằng Thánh Hoàng!” Một người nhìn Lý Hữu Thực – Bình Thường bằng ánh mắt cuồng nhiệt và nói.

“Không! Ta nghĩ ba người Thánh Hoàng, Bạch Long và Ma Vũ nên có một vị trí trong Hùng Vương Bảng!”

Nhiều người đồng lòng gật đầu: “Đúng! Không nên để ba người này xếp chung mâm với Võ Phi Dương, một kẻ đê hèn, thấp kém…”

Lưu Các và Lương Diệt vốn có thù oán với Dương, cả hai nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng. Lưu Các tỏ vẻ tức giận nói: “Đừng nhắc đến Võ Phi Dương trước mặt ta! Nhớ đến vẻ mặt dâm đãng hèn mọn của hắn lúc định làm bậy với Nguyệt San lại khiến ta muốn băm hắn thành ngàn mảnh!”

Lương Diệt hùa theo: “Tên phản bội hèn hạ, ăn cắp mẫu thiết kế Truy Ảnh mà ta khổ tâm tạo nên. Thối rữa!”

Nói đoạn, Lương Diệt thấy sang muốn bắt quàng làm họ, muốn hưởng lây tiếng thơm của Lý Hữu Thực, liền đổi giọng nâng bi: “Chẳng bù cho Thánh Hoàng, thiên tài giả kim chân chính, kẻ sáng tạo ra tuyệt thế kỳ bảo Hắc Phù Đổng, phải nói là trí dũng song toàn, linh niệm song tu, sinh tử song hệ, hắc hoàng song niệm. So Võ Phi Dương với Thánh Hoàng khác nào so rác rưởi với hoàng kim? Bổn công tử đã từng có xích mích với Thánh Hoàng, nhưng đánh nhau mới nhận anh em, có thể nói giữa chúng ta tình như huynh đệ, keo sơn gắn bó.”

Lưu Các gật đầu lia lịa: “Phải! Thánh Hoàng là anh em của chúng ta, ai muốn nói xấu Thánh Hoàng thì đừng trách chúng ta không nương tay!”

Lúc này, Lý Hữu Thực bị đá văng xuống đất, Ẩn Đoan Trang liền lao ra chắn trước người hắn. Những người bên trong liền nhìn ra.

Lưu Các cũng quay đầu nhìn ra, miệng gã vẫn đang nói: “Còn Hắc Vũ Dâm Long Võ Phi Dương, nếu hắn chết thì tốt, còn nếu hắn sống…”

Nói đến đây, Lưu Các và Lương Diệt đồng thanh nói đoạn còn lại, nhấn mạnh từng chữ: “Thì chúng ta sẽ khiến hắn sống không bằng ch…”

Còn chưa nói hết câu, miệng Lương Diệt và Lưu Các cùng ngừng lại, trước mắt bọn hắn là cảnh Thánh Hoàng lướt ra chắn trước Ẩn Thục Trinh, sau đó, một quả cầu bóng đen hiện ra phủ lên người Thánh Hoàng, rồi từ lưng Thánh Hoàng mọc ra một đôi cánh đen, lớp giáp Hắc Phù Đổng bị một lớp vảy rồng độn lên, một chiếc sừng nhọn hoắt mọc lên từ đỉnh đầu Thánh Hoàng.

Tất cả những người có mặt nhìn như trân trối, bao gồm cả Long Ngạo, Trần Phi Âm.

Phát hiện ra kẻ duy nhất mình xem là bạn lại chính là thằng em họ khó ưa, Long Ngạo siết chặt tay ngăn cảm xúc ngổn ngang trong lòng, sau đó gã thở dài, buông lỏng nắm tay.

Trần Phi Âm thì nheo mắt nham hiểm, theo lời Trung Cẩu thì Võ Phi Dương này chính là kẻ thù nguy hiểm nhất của Trung Cẩu, và cũng là kẻ thù lớn nhất của chính gã.

Những người trước đó buông lời khinh thường Võ Phi Dương thì há hốc mồm nhìn như trân trối, ai mà ngờ vị Thánh Hoàng anh dũng tuyệt luân kia lại cũng là Dâm Long Phi Dương bị người đời sỉ vả?

Vậy tính cách nào mới là thật? Nhiều người cùng nghĩ đến ngọn nguồn của cái biệt danh Dâm Long, và cùng nhìn về phía bọn Nguyệt San, Hành Kinh bằng ánh mắt chất vấn.

Lúc này, Hành Kinh và Nguyệt San nhìn nhau, cùng thở dài. Giờ họ nghĩ kỹ lại mới thấy nghi ngờ của mình là chưa đủ căn cứ, lúc đó Nguyệt San đã hôn mê, còn Dương thì chưa hề có cơ hội giải thích.

Cả hai lại nhìn sang kẻ thứ ba có mặt lúc đó, Lưu Các. Phải rồi, họ vì quá nóng giận mà ngu ngốc đi tin vào lời của một kẻ gian xảo đê tiện như Lưu Các, kẻ này mới là kẻ thật sự có ý đồ với Nguyệt San, đã từng bày mưu hãm hại Hành Kinh.

Trước những ánh mắt chất vấn, Hành Kinh và Nguyệt San cùng hướng về phía Dương cúi đầu như tạ tội rồi nói với người xung quanh: “Có lẽ là chúng ta đã hiểu nhầm Võ Phi Dương… Chúng ta nói điều này không phải vì hắn đang là anh hùng được mọi người tung hô, mà lúc đó chúng ta thật sự đã vội vã kết tội hắn.”

Sau đó Hành Kinh trừng mắt về phía Lưu Các: “Lưu Các! Đã đến lúc ngươi nên nói sự thật rồi!”

“Ta… Ta…” Lưu Các lùi lại, đảo mắt lắp bắp không nói được điều gì, vì bây giờ nếu nói xấu Dương chính là nói xấu Thánh Hoàng, còn nhận tội chính là tội hãm hại Thánh Hoàng, đường nào cũng chết.

Lưu Các điêu đứng, nhưng có một người còn điêu đứng hơn, Ẩn Đoan Trang.

Trong thời gian du hành Thế Giới Ngầm và Địa Tâm Cảnh, Đoan Trang đã thu thập một số tin tức về vị hôn phu Võ Phi Dương, hắn cũng không hoàn toàn là phế vật như cha nàng nói với nàng, nhưng ngoài trạng thái Hắc Vũ Tiên Long độc nhất vô nhị thì cũng không có gì là nổi bậc so với những thiên tài tuyệt thế Hùng Vương Bảng.

Nhưng trước mặt bây giờ, Đoan Trang mới cảm nhận được sự đặc biệt của kẻ này, một linh hồn mạnh mẽ đặc trưng của Tiên tộc, một cơ thể hùng dũng đặc trưng của Long tộc, và khi hắn lột bỏ lớp mặt nạ Bình Thường ra, dù chỉ một góc nghiêng, nhưng Đoan Trang cũng phải thót tim vì vẻ đẹp gần như hoàn hảo trên gương mặt hắn.

Dâm Long gì chứ? Với gương mặt này, với cơ thể này, với linh hồn này, nếu hắn muốn, biết bao nhiêu tuyệt thế mỹ nữ sẽ vì hắn mà xiêu đổ, cần gì đi tranh cướp? Mà dâm thì có sao, trên chiến trường là dũng tướng còn trên giường là mãnh thú!

Lúc này Đoan Trang chỉ hận không thể về kêu cha nàng lập tức thực hiện hôn ước.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Đoan Trang, còn Dương chẳng hề ngó nàng đến nàng, nguyên nhân hắn để lộ thân phận đã khổ công che giấu là vì…

“Có một nguy cơ khủng khiếp nào đó đang xảy ra!” Dương, Sùng Hạo và Hoài Bão cùng nghĩ.

Sở dĩ chỉ có ba người bọn hắn biết là vì nguy cơ này được báo động thông qua Kiếm Linh, Nghịch Thiên và Thuận Thiên kiếm.

Không biết nguy cơ này là gì, nhưng bọn Dương biết cần phải sớm tiêu diệt Đường Thông Thiên và tìm kiếm quả tim.

Lúc này Đường Thông Thiên và Dương đang kìm hãm nắm đấm của nhau.

Dương đột nhiên thu tay lại rồi đấm tiếp một đòn vào nắm đấm của Đường Thông Thiên khiến hắn bật ngược ra.

Dương vẫn đứng yên, biểu tượng ba cánh hoa sen vàng trên trán hắn đột nhiên bay ra, hóa thành hình dạng một tòa tháp nhỏ ba tầng, mỗi tầng là một đóa hoa sen. Tòa tháp nhỏ bằng nắm tay này bay lơ lửng quanh Dương, tỏa ra ánh sáng vàng kim cùng âm thanh nghe như tiếng những vị cao tăng đang niệm kinh.

“Đó là Cửu Phẩm Liên Hoa Tháp?” Nhìn thấy tòa tháp nhỏ, có người am hiểu bảo vật kinh ngạc lên tiếng.

“Phật bảo thất lạc cùng Phật Cảnh, Cửu Phẩm Liên Hoa tháp, một trong 12 Thần Bảo! Nó nằm trong tay Võ Phi Dương!”

Lúc này người ta mới nhớ đến cây nỏ Dương cầm trên tay: “Khoan! Khoan! Cây nỏ vàng kia đừng nói là…”

“Là một trong 12 thần bảo thất lạc cùng Cổ Loa thành, Linh Quang Thần Cơ!”

Nhiều người đã bắt đầu sởn gai ốc khi nghĩ đến bộ giáp phủ trên cơ thể Dương, có người thì thào: “Thứ sánh ngang Thần Bảo, Tuyệt Thế Kỳ Bảo, Hắc Phù Đổng!”

Người khác nói: “Hắc Phù Đổng có thể xem là thần bảo thứ mười ba! Nghĩa là một mình Võ Phi Dương đang sở hữu ba thần bảo!”

“Thần bảo thứ mười ba? Ta có nghe một truyền thuyết…” Có người khác rùng mình lẩm bẩm.

Người khác nhìn như trân trối vào lưỡi kiếm đen trên tay Dương và tiếp lời: “Thần bảo thứ mười ba, phần đối lập của thần kiếm Thuận Thiên, ma kiếm Nghịch Thiên! Thanh kiếm đen đó chẳng lẽ chính là…”

Ai cũng đã chứng kiến sức mạnh của Dương khi dùng đến thanh kiếm đen, nên không ai nghi ngờ về giả thuyết này nữa…

Có người hít một hơi thật sâu rồi liệt kê: “Phật bảo Cửu Phẩm Liên Hoa Tháp, Thần bảo Linh Quang Thần Cơ, tuyệt thế kỳ bảo Hắc Phù Đổng, Ma bảo Nghịch Thiên Kiếm. Một mình hắn nắm giữ bốn thần bảo!”

“Kẻ này còn nắm giữ thứ khủng khiếp gì nữa?”

“Hắc niệm, Hoàng niệm!”

“Sinh – Tử thuộc tính!”

“Ba đế thuộc tính: Huyết Ảnh Yêu Hỏa, Hắc Ma Đế Lôi, Thiên Cực Thánh Quang!”

“Long thể, Tiên huyết, Nhân cốt tỷ lệ vàng!”

Nếu trước đó, chuyện Võ Phi Dương mang tiên vũ và long thể bá vương được cho là độc nhất vô nhị, chuyện Bình Thường mang Hắc niệm Hoàng niệm được xem là hy hữu, chuyện Lý Hữu Thực có đồng thời hai hệ sinh tử đã đủ xưng là kỳ tích, giờ khi cả ba kỳ tích trên hóa ra lại cùng nằm trong một người, lại kết hợp thêm nhiều kỳ tích khác, nó khiến người ta cảm thấy choáng ngợp và sợ hãi.

Nên biết, theo lẽ thường, chỉ cần nắm giữ một đế thuộc tính cũng đủ xưng bá trong cùng đẳng cấp, mà nói về Dương, người ta có cảm giác đế thuộc tính cực kỳ hiếm có và khó chinh phục kia lại chỉ là tiền lẻ trong gia sản khủng khiếp của hắn. Bỏ đế thuộc tính ra, hắn có bốn bảo vật cấp thần bảo! Thần bảo còn có đến 12, 13, nhưng tiên long, sinh tử, hắc hoàng niệm thì trong suốt chiều dài lịch sử đất nước, không ai lấy đâu ra được kẻ thứ hai có một trong ba thứ đó chứ chưa nói đến cả ba!

“Tuyệt thế vô song!” Có người tấm tắc thốt lên.

Không ai không phục! Có lẽ hiện giờ nếu ra khỏi Địa Tâm Cảnh, Võ Phi Dương chưa thể so với Thế Hệ Hoàng Kim, nhưng nếu cho hắn cơ hội phát triển thì người ta hiểu chắc chắn một điều rằng khi Thế Hệ Hoàng Kim chững lại thì chính là lúc Thế Hệ Phi Thường đuổi kịp và vươn lên.

Trong khi người ta còn chưa hết kinh ngạc trước sự bại lộ thân phận của Dương, Đường Thông Thiên đang đứng yên giữa trời, lũ thiên sứ thì cùng vỗ cánh bay vòng quanh gã như đang thực hiện một nghi lễ nào đó.

Nếu như bọn Dương cảm nhận nguy cơ nhờ các phần của Thiên Kiếm thì Đường Thông Thiên cũng nhìn ra nguy cơ từ bọn Dương, gã biết bọn Dương đang chuẩn bị tung hết toàn lực, tình hình càng kéo dài, Tiểu Thiên Địa Thần Trận khởi động thành công thì gã cũng tiêu đời. Nên gã cũng phải tận dụng tất cả những gì gã đang có, dù cái giá phải trả cũng rất lớn.

Bay quanh Đường Thông Thiên, lũ thiên sứ chắp hai tay lên ngực và thì thầm: “Vì một thế giới tươi đẹp, nguyện hiến tế!”

“Vì một thế giới tươi đẹp, nguyện hiến tế!”

Ở trung tâm vòng vây của lũ thiên sứ, cơ thể Đường Thông Thiên đột nhiên nổ tung, bắn ra một khối cầu máu khổng lồ. Từ khối cầu này, những cánh tay vươn ra chụp lấy lũ thiên sứ và kéo vào bên trong quả cầu, nơi những cái miệng đỏ lòm há ra nhai nát cơ thể lũ thiên sứ.

Chỉ trong chốc lát, khối cầu máu đã nhai sạch toàn bộ thiên sứ, rồi khối cầu dần tụ lại thành hình dạng Đường Thông Thiên trong lớp áo kết từ những sợi tơ đỏ, miệng gã dính đầy máu tươi.

Dương, Hạo, Bão lúc này đã tiến đến bao vây Đường Thông Thiên.

“Tiễn hắn về trời thôi!” Dương nói trong dạng Hắc Vũ Tiên Long, phủ thêm một lớp Hắc Phù Đổng, một tay cầm Nghịch Thiên Kiếm, một tay cầm Linh Quang Thần Cơ, Tam Phẩm Liên Hoa tháp bay vòng quanh, lại có một quả cầu lửa màu máu, một quả cầu sét màu đen và một quả cầu ánh sáng bay vờn theo.

Hoài Bão gật đầu, quanh cơ thể hắn, năm con sắc mệnh long ảnh từ khi nào đã hóa thành trong suốt không màu, chúng lượn vòng quanh Hoài Bão như những cơn lốc có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, Phong Vân kiếm trên tay hắn cũng mơ hồ hiện ra một đôi cánh trong suốt ở giữa cán kiếm và lưỡi kiếm.

Sùng Hạo thì im lặng, quanh cơ thể hắn, những vòng xích hiện ra, có sợi xích đã hóa thành màu trắng, có sợi xích vẫn là màu đỏ, từng mắc xích tụ lại sau lưng hắn thành một đôi cánh với một bên màu trắng, một bên màu đỏ.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Thông tin truyện
Tên truyện 12 nữ thần - Quyển 2
Tác giả Slaydark
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh
Ngày cập nhật 15/08/2022 03:39 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Slaydark

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng