Trịnh Gia Đổ bắt đầu nói: “Xin chúc mừng cậu Ngụ Kiên đã xuất sắc chiến thắng cuộc tuyển chọn đặc biệt này. Ta rất háo hức chờ đợi cái ngày cậu đặt chân đến Thiên Cơ và tỏa sáng rực rỡ.”
Trịnh Gia Đổ nhìn sang Tịnh Nghiên và nói tiếp: “Còn cô Tịnh Nghiên, theo ta thấy, nếu được đào tạo bài bản ở Thiên Cơ, cô hoàn toàn có thể trở thành một nhân tài.”
“Tuy ba người đến Thiên Cơ đã được định đoạt, nhưng ta đang cần một người phụ việc ở Thiên Cơ, nếu đồng ý làm người phụ việc cho ta, ta sẽ dẫn nàng đến Thiên Cơ để cùng học tập với Ngụ Kiên.”
Nghe đến đây, Tịnh Nghiên tỏ ra đắn đo, dù nàng cực kỳ không muốn, nhưng nếu từ chối sai cách khiến Trịnh Gia Đổ phật lòng, Tịnh Nghiên sợ em trai mình sẽ bị gây khó dễ.
Dương biết Tịnh Nghiên khó xử nên lên tiếng thay nàng: “Xin lỗi ngài, chị của ta chỉ có hứng thú với chuyện nấu ăn.”
“Vậy thì càng tốt, ta đang cần một người phụ công việc nấu ăn. Ta có thể cung cấp cho nàng những nguyên liệu và công thức tốt nhất.” Trịnh Gia Đổ nói.
“Thưa ngài, chuyện này có thể cho chị em ta về suy nghĩ thêm được không?” Dương hỏi.
“Nhiều người cố gắng cả đời cũng không thể bước vào động Thiên Cơ nửa bước. Lợi ích quá rõ ràng, cần gì suy nghĩ nhiều? Ta cũng không có thời gian chờ đợi. Nghĩ cho kỹ đi, hai chị em cùng đi cũng tiện bề chăm sóc giúp đỡ nhau, sau này về lại cùng nhau phát triển Siêu gia lên tầm cao mới. Còn gì vinh quang bằng?”
Chỉ nói dăm ba câu cũng đủ để Dương hiểu được Trịnh Gia Đổ nhây không kém gì các thanh niên đa cấp, đối phương càng từ chối thì hắn càng cố gắng thuyết phục. Dương hiện tại chỉ muốn đấm thằng cha này một phát rồi dẫn Tịnh Nghiên về, nhưng nếu hắn gây sự với Trịnh Gia Đổ thì có thể phải để lộ sức mạnh và ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.
Thấy Dương và Tịnh Nghiên khó xử, Trịnh Gia Đổ tiếp tục nói: “Cứ suy nghĩ đi, trong lúc chờ Tịnh Nghiên quyết định, ta muốn hỏi Ngụ Kiên một vấn đề.”
“Vấn đề gì ạ?”
Trịnh Gia Đổ nói: “Khi mới đến đây, ta có gặp trưởng lão Siêu Tính Dinh và nghe qua về chuyện cậu Ngụ Kiên tìm tổ vật trở về.”
Chuyện này đã lộ từ sớm nên không thể giấu, Dương gật đầu xác nhận: “Vâng, là cố gia chủ Siêu Đẳng báo mộng cho ta.”
“Vậy sao? Sao ta lại nghe nói cố gia chủ Siêu Đẳng mất tích sau khi vào Địa Tâm Cảnh lần trước, cậu tìm thấy chiếc nhẫn này trong vòng một năm nay, mà Địa Tâm Cảnh đóng lại cách đây hai năm…” Trịnh Gia Đổ vừa hỏi vừa nhìn vào mắt Dương để thăm dò.
Nhưng về xạo quần xạo heo thì Dương đâu phải hạng xoàng, hắn tỏ ra ngạc nhiên như thật và hỏi: “Cố gia chủ vào đó thật sao? Quả nhiên, lúc báo mộng cho ta, cố gia chủ có nói ngài phải đi vào một nơi nguy hiểm nên không thể để lại gì khác ngoài tổ vật, chứ nếu ngài ấy để lại chút tài nguyên thì tốt quá…”
“Có thật là chỉ có chiếc nhẫn không? Theo ta biết, sau khi trở về thì ngươi đã thăng tiến vượt bậc.” Trịnh Gia Đổ hỏi.
Bị bắt lấy sơ hở, Dương tỏ ra ấp úng, nhưng Trịnh Gia Đổ đâu biết sơ hở này là do Dương cố tình thả ra để đánh lạc hướng lão khỏi vấn đề Địa Tâm Cảnh.
Dương gãi đầu xấu hổ đáp: “Thật ra còn có truyền thừa của cố gia chủ, bao gồm rất nhiều tài nguyên tu luyện và bí kỹ, công pháp, linh thuật, tuyệt kỹ mà cố gia chủ tích góp cả đời.”
Nghe Dương nói, Tịnh Nghiên và Tích Thi tỏ ra kinh ngạc vô cùng, gia chủ Siêu Đẳng có thể nói là một trong những vị gia chủ hùng mạnh nhất lịch sử gia tộc, những gì cả đời lão tích góp e rằng cực kỳ khủng khiếp.
Nhưng đó là Dương bịa ra mà thôi, trong chiếc nhẫn, thứ quý giá nhất là lượng tinh dịch khổng lồ thì một phần đã bị Thâu Thiên uống hết, một phần bị Dương sử dụng, ngoài ra thì đối với Dương không có gì đáng kể. Có lẽ Siêu Đẳng đã để lại phần lớn tài sản cho gia tộc trước khi đi hoặc cất giấu ở một nơi nào đó.
“Có thể cho ta xem qua chiếc nhẫn được không?” Trịnh Gia Đổ hỏi.
Dương vờ tỏ ra chần chừ, nhưng cuối cùng cũng tháo nhẫn đưa cho Trịnh Gia Đổ.
Tổ vật của Siêu gia vốn là một bí ẩn, theo tin tức lộ ra thì đây chỉ là một chiếc nhẫn không gian bình thường, vì được tổ tiên sáng lập Siêu gia sử dụng từ khi mới dựng tộc nên trở thành tổ vật. Nhưng theo tin bí mật mà Thiên cơ từng nhận được, chiếc nhẫn này có một khả năng đặc biệt nào đó mà chỉ những người sở hữu nhẫn mới biết được.
Dò xét mãi cũng chỉ thấy đây là một chiếc nhẫn ba lô bình thường, chẳng qua là rất cổ xưa, Trịnh Gia Đổ hỏi Dương: “Ngươi biết chiếc nhẫn này có gì đặc biệt không?”
Dương lại tỏ ra ngạc nhiên: “Không phải nó chỉ là một chiếc nhẫn ba lô kiểu cổ sao?”
Nói láo vậy thôi, chứ với kiến thức giả kim của Dương, hắn đã nắm rõ mọi đặc tính của chiếc nhẫn này từ lâu, hắn cũng biết rõ khả năng đặc biệt của chiếc nhẫn nhưng vì trước đây cấp độ còn thấp nên chưa thể dùng đến. Với đẳng cấp Chiến Hoàng cấp độ năm của hắn hiện tại cũng chỉ miễn cưỡng kích hoạt được.
Nhìn Trịnh Gia Đổ chăm chú nghiên cứu chiếc nhẫn, trong đầu Dương chợt nảy ra một cách để giúp Tịnh Nghiên tránh khỏi cuộc chào mời dai như đỉa của lão.
“Mà chiếc nhẫn này hình như sắp hỏng rồi.” Dương lại nói.
“Hỏng thế nào?” Trịnh Gia Đổ ngạc nhiên hỏi, tuy lão không rành về giả kim, nhưng dựa vào kinh nghiệm, lão có thể biết chiếc nhẫn này làm bằng chất liệu cực bền và gia công rất kỹ lưỡng, hơn nữa còn có một quy luật là dù người ta đánh nhau đầu rơi máu chảy nhưng bảo vật không gian thì hầu như không bao giờ bị hỏng, điều này luôn tạo tiền đề cho các chuyên gia bắt bẻ.
Dương nói: “Khi ta thử đưa vào linh lực quá nhiều, không gian bên trong nhẫn sẽ bị biến dạng.”
“Vậy sao?” Trịnh Gia Đổ liền thử đưa linh lực vào nhẫn, tuy lão không thể sử dụng không gian của nhẫn vì chiếc nhẫn này đã kết nối với linh hồn Dương, nhưng phóng xuất linh lực vào nhẫn thì không có vấn đề, miễn là Dương không cự tuyệt.
“Đấy! Nó bắt đầu rồi! Linh lực của ngài mạnh quá, không gian bên trong đang xoắn lại!” Dương kinh ngạc nói.
Vì không phải chủ nhân nên không biết tình hình không gian bên trong nhẫn, nhưng càng đưa linh lực vào, Trịnh Gia Đổ càng cảm nhận được không gian xung quanh nhẫn cũng đang biến động.
Bảo vật không gian luôn cần sự ổn định và bền bỉ tuyệt đối để bảo vệ những thứ cất bên trong, nhưng không gian của chiếc nhẫn tổ vật này rõ ràng là cực kỳ có vấn đề, nhưng Trịnh Gia Đổ cảm thấy vấn đề này không phải hư hỏng mà là một tính năng đặc biệt nào đó. Lão tiếp tục truyền linh lực vào càng nhiều.
Linh lực Linh Đế trung cấp truyền vào liên tục khiến không gian bên trong chiếc nhẫn xoắn thành một vòng xoáy, vòng xoáy này ảnh hưởng đến cả không khí trong phòng, khiến trong phòng nổi lên một trận gió lốc.
Trịnh Gia Đổ càng truyền linh lực vào, vòng xoáy trong nhẫn càng xoáy mạnh và dần thoát ra khỏi nhẫn, điều này khiến một vài vật dụng Dương cất giấu trong nhẫn này văng ra, trong những thứ này có hai món nổi bật hơn hẳn, một món là một chiếc áo ngực trắng tinh khôi, một món là một chiếc quần lót đầy gợi dục.
Tịnh Nghiên và Tích Thi nhìn thấy hai món này liền tròn mắt nhìn Dương.
Áo ngực kia là của Tịnh Nghiên, quần lót nọ là của Tích Thi.
Dương đơ ra như tượng, sau đó đánh trống lảng: “Chiếc nhẫn này có khả năng tạo ra bão sao?”
Dương không trộm áo ngực của Tịnh Nghiên, cũng không trộm quần lót của Tích Thi, đây là sự thật, nhưng hai thứ này là hắn thuê Thâu Thiên trộm về cho mình thẩm du để tạm qua cơn vã hằng đêm. Sợ cất trong nhẫn của bản thân có thể bị Bảo Ngọc nhìn thấy nên Dương cất tạm trong tổ vật của Siêu gia, ngờ đâu nên nỗi…
Mà lúc này Tịnh Nghiên và Tích Thi nhìn Dương bằng ánh mắt cạn lời, trộm đồ lót phụ nữ chưa nói, còn đem đồ lót trộm được cất trong vật tổ thiêng liêng của Siêu gia, nếu các đời tổ tiên biết được chắc phải đội mồ sống dậy để cạo đầu hắn.
Tích Thi cạn một thì Tịnh Nghiên cạn mười, trộm quần lót người khác đã đành, áo ngực chị ruột cũng trộm. Nó muốn loạn luân sao? Hay trộm về mặc thử? Có thật là thằng em Ngụ Kiên sống với nàng mười tám năm trời không vậy?
Mà lúc này trong đầu Tịnh Nghiên chợt lóe lên một ký ức, ký ức này là ba tháng trước, khi nàng còn ở căn cứ Hắc Đạo.
Lúc đó nàng đang nấu ăn, tên Võ Phi Dương đang bày trò tán tỉnh trêu ghẹo nàng thì Thâu Thiên thua độ nên thất thểu đến tìm Dương hỏi mượn vài ba cái thánh bảo đi cầm. Hai tên trả giá qua lại một hồi thì Dương đồng ý cho mượn một ít linh tinh, đổi lại Thâu Thiên phải giúp Dương trộm một món.
Lúc đó Dương thì thầm cực nhỏ vào tai Thâu Thiên nên Tịnh Nghiên không nghe ra món gì, nhưng nàng thấy Thâu Thiên sau khi nghe Dương nói liền liếc về phía nàng. Sáng hôm sau nàng mất một chiếc quần lót.
“Chẳng lẽ…” Tịnh Nghiên nhìn về phía Dương, nàng luôn cảm thấy Ngụ Kiên khác biệt nhưng không có căn cứ, đến lúc này thì sự nghi ngờ đó càng trở nên lớn hơn bao giờ hết.
Mà lúc này, với lượng linh lực khổng lồ do Linh Đế trung cấp rót vào, chiếc nhẫn tổ vật đã bị một vòng xoáy nuốt chửng, vòng xoáy này treo giữa gian phòng và khiến không khí trong phòng bị cuốn theo.
Tất nhiên đây không phải nhẫn hư hay lỗi gì cả, chiếc nhẫn tổ vật này không phải bảo vật không gian thông thường mà là một trong ba mươi hai siêu cấp thánh bảo, Thế Giới Chỉ.
Để sử dụng khả năng đặc biệt của chiếc nhẫn, Dương đã lừa Trịnh Gia Đổ dồn thật nhiều linh lực vào nhẫn, còn Dương chỉ việc chờ đến khi nhẫn có đủ linh lực thì kích hoạt.
Tịnh Nghiên đang nấp mình khỏi cơn lốc, đột nhiên một lực hút mạnh mẽ cuốn lấy nàng và lôi vào vòng xoáy chỗ chiếc nhẫn.
Tích Thi đứng ngay gần Tịnh Nghiên, thấy Tịnh Nghiên thét lên sợ hãi, Tích Thi vốn luôn ganh đua và ghen ghét với Tịnh Nghiên nhưng lại theo bản năng giơ tay ra nắm lấy tay Tịnh Nghiên để cố cứu nàng lại.
Điều này khiến Dương cũng bất ngờ, hắn vốn chỉ muốn kéo Tịnh Nghiên vào vòng xoáy, nhưng Tích Thi muốn cứu Tịnh Nghiên nên cũng bị lôi vào theo.
Dương cũng giả vờ hoảng sợ rồi lao vào theo.
Ngay khi Dương vào, vòng xoáy vụt tắt, chiếc nhẫn cũng biến mất, chỉ còn mình Trịnh Gia Đổ ở lại trong căn phòng hỗn loạn.
Còn ba người bọn Dương sau khi bị vòng xoáy hút vào liền rơi xuống một cái hồ nhỏ dưới thác nước.
Ba người ướt sũng tiến vào bờ.
“Đây là đâu?” Tích Thi lo lắng hỏi.
“Có lẽ là một thế giới khác, thế giới bên trong tổ vật.” Dương đáp.
Đó là năng lực khiến Thế Giới Chỉ xếp vào hàng ba mươi hai siêu cấp thánh bảo, không có khả năng thiên biến vạn hóa và dễ sử dụng như Lục Diện, cũng không có năng lực chiến đấu kinh người, nhưng bên trong Thế Giới Chỉ ẩn chứa một vùng đất có thể sinh sống tựa như một thế giới thu nhỏ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | 12 nữ thần - Quyển 2 |
Tác giả | Slaydark |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh |
Ngày cập nhật | 15/08/2022 03:39 (GMT+7) |