12 nữ thần - Quyển 2 - Tác giả Slaydark

Phần 229

Tiếng thác đổ tuy ồn ào nhưng lại tạo ra cảm giác yên bình khó tả, cộng thêm khung cảnh cây cỏ hoang sơ cùng một bầu trời trong xanh khiến cho sự hoang mang trong lòng Tịnh Nghiên và Tích Thi dịu đi phần nào.

“Thế giới bên trong tổ vật? Ý ngươi nói đây là một bí cảnh?” Tích Thi ngạc nhiên hỏi.

“Không phải.” Dương đáp, bí cảnh hay linh cảnh nói chung chỉ là những mảnh vỡ của thế giới, có thể tiến vào linh cảnh bằng cách tạo ra cổng linh cảnh, nhưng những cổng linh cảnh này là cố định một chỗ, nếu bị dịch chuyển hoặc tác động mạnh thì kết nối không gian sẽ bị ảnh hưởng.

Không gian trong Thế Giới Chỉ thì khác, đây vốn là không gian trống tương tự như không gian trong những bảo vật không gian khác, cho nên mang Thế Giới Chỉ trên tay cũng là mang cả thế giới bên trong Thế Giới Chỉ đi đâu tùy ý. Khác biệt ở chỗ không gian này ngoài rộng lớn còn có những tính năng cao cấp hơn để có thể đưa vật chất và cả sinh vật vào, dựng thành một thế giới thu nhỏ có sự sống, có ngày đêm, khí hậu…

Chính vì khả năng này mà Thế Giới Chỉ đạt đến tầm siêu cấp thánh bảo, tuy nhiên, Thế Giới Chỉ vẫn chỉ là một bảo vật chưa hoàn thiện, cho nên thế giới bên trong còn rất nhiều hạn chế. Nếu khắc phục được các hạn chế, Thế Giới Chỉ hoàn toàn có thể đạt đến đẳng cấp bán thần bảo.

Hạn chế đầu tiên là cần linh lực đủ mạnh và đủ nhiều để mở lối vào thế giới.

Hạn chế thứ hai là vì thế giới này quá sơ khai nên chứa đựng linh hồn một Chiến Hoàng cấp năm như Dương đã là quá tải, chỉ cần một ít linh lực phóng xuất ra cũng có khả năng khiến không gian bên trong rạn nứt và dần dẫn đến sụp đổ. Để tránh Tịnh Nghiên hoặc Tích Thi vô tình dùng linh lực khiến cả ba chết chùm, Dương đã âm thầm thiết lập chế độ cấm sử dụng linh lực cho thế giới này, đồng nghĩa chính hắn cũng không thể dùng linh lực.

Tích Thi và Tịnh Nghiên cũng nhanh chóng nhận ra bản thân không thể dùng linh lực, đồng nghĩa với chuyện các nàng không thể sử dụng nhẫn ba lô, không thể lấy vật dụng hay quần áo trong nhẫn ra.

Mà Dương thì đang tia hai cơ thể mỹ miều ướt át của hai nàng, Tịnh Nghiên ăn mặc kín đáo còn đỡ, Tích Thi vì âm mưu dùng mỹ nhân kế với Dương nên mặc trang phục hết sức gợi cảm, đồ lót bên trong cũng là loại gợi tình lộ rõ dưới lớp vải ướt.

Khi hai nàng nhận ra ánh mắt của Dương cũng là lúc hai nàng vô tình nhìn thấy từng múi cơ của Dương lộ ra dưới lớp áo ướt, đặc biệt là không biết ánh sáng chiếu thế nào mà giữa quần Dương lại mờ ảo lộ ra hình thù như một con rắn đang ngóc đầu lên.

Tịnh Nghiên xấu hổ quay đi còn Tích Thi trợn mắt kinh ngạc, so với của Thống Thanh thì khác biệt trời vực.

“Giờ làm sao để ra ngoài?” Tịnh Nghiên hỏi để che đi cảm giác xấu hổ.

Tiếng hỏi của Tịnh Nghiên khiến Tích Thi và Dương sực tỉnh.

Dương đáp: “Em cũng không biết, nhưng theo em đoán thì có liên quan đến cái vòng xoáy trên kia!” Vừa nói, Dương vừa chỉ vào vòng xoáy đen nhỏ xíu ngay phía trên mặt hồ nơi cả bọn rơi xuống.

Cả ba nhìn kỹ mới phát hiện trong vòng xoáy có một vật có hình dạng chiếc nhẫn tổ vật, khác ở chỗ chiếc nhẫn này gần như trong suốt, chỉ có một đoạn cực ngắn phía trên là có màu sắc.

“Có lẽ khi chiếc nhẫn này có lại màu sắc thì chúng ta mới ra khỏi được.” Dương đoán.

Đó là một hạn chế khác của Thế Giới Chỉ, mở ra lối vào đã khó, khi vào xong muốn ra cũng cần chờ một khoảng thời gian.

Nhìn đoạn màu cực ngắn, Tịnh Nghiên nhíu mày suy tính rồi nói: “Chúng ta mới vào được năm phút, nếu dựa theo tỉ lệ đoạn màu này với chu vi chiếc nhẫn thì có lẽ cần từ năm đến bảy ngày.”

Đúng như Tịnh Nghiên tính, cần khoảng bảy ngày thời gian mới có thể ra ngoài.

Từ năm đến bảy ngày, hơn nữa lại không thể dùng linh lực, đối với người sống trong nhung lụa như Tích Thi chẳng khác nào cực hình. Còn Tịnh Nghiên thì khác, hơn một năm đi tìm em trai đã giúp nàng rèn qua khổ cực, bảy ngày sinh tồn không có linh lực đối với nàng không có gì to tát, miễn là không gặp nguy hiểm.

Tuy nhiên, có nguy hiểm, không chỉ đến từ sinh vật, mà còn đến từ một hạn chế khác, nói đúng hơn là một tính năng chưa hoàn thiện.

Thời tiết.

Không dùng được linh lực, không thể lấy quần áo trong nhẫn ra thay, Tịnh Nghiên và Tích Thi chỉ còn cách mỗi người tìm một chỗ kín để phơi khô quần áo.

Gì chứ vụ này thì dễ gì Dương tha.

Dương len lén theo sau Tịnh Nghiên. Tịnh Nghiên tìm được chỗ phơi quần áo liền cẩn thận dò xét xung quanh, thấy bụi cây chỗ Dương nấp có gì động đậy, nàng nhặt đá chọi vào.

Dương sợ bị phát hiện nên đang cúi đầu nấp, kết quả là ăn trọn cục đá vào đầu.

“Ui da!” Đau điếng, Dương hét lên rồi quay đầu bỏ chạy.

Tịnh Nghiên không ngờ là em trai mình lại nấp sau bụi cây và bỏ chạy, trong lòng nghi vấn hắn nấp nhìn lén mình, sự nghi ngờ lại càng thêm đậm.

Ngồi xoa đầu một hồi, Dương chuyển hướng đi tìm Tích Thi. Vì ghét Tịnh Nghiên nên Tích Thi đi hướng khác.

Tích Thi thì đã phơi đồ và đang ngồi nấp dưới tán cây. Thấy từ xa có tiếng động, ban đầu Tích Thi hơi hoảng sợ, nhưng khi nhìn thấy chỏm tóc đen, Tích Thi đoán ngay là Dương, nàng nhặt đá lên định ném hắn u đầu, nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh con quái vật đáng sợ dưới quần Dương, nàng ngừng lại rồi nảy lên một ý khác.

Chẳng phải nàng muốn dùng mỹ nhân kế với hắn để ngăn hắn tranh ngôi gia chủ với Thống Thanh sao?

Nhưng tại sao gia chủ phải là Thống Thanh? Nếu mỹ nhân kế thành công, thay vì tiếp tục làm vợ lão Thống Thanh già nua yếu sinh lý, sao nàng không thể làm vợ Ngụ Kiên? Ngụ Kiên trẻ, tài năng, trở thành gia chủ sẽ vững chắc hơn, đặc biệt là cái kia của hắn bự!

Đúng vậy, cũng là mỹ nhân kế, mang tiếng bị làm nhục vì Thống Than hay là mang tiếng phản bội vì Ngụ Kiên, nàng thà chọn cái thứ hai để đạt được nhiều lợi ích hơn!

Bảy ngày thời gian còn không đủ để nàng khiến trái tim Ngụ Kiên thuộc về nàng sao?

Chỏm tóc đen đã dừng lại trong một bụi rậm, xác định là Dương đang lén ngắm nhìn mình, Tích Thi liền hất nhẹ mái tóc mượt ưỡn ngực, cong eo để phơi bày ra hình thể quyến rũ. Đôi chân thon trần trụi đang khép nép dần hé mở một cách chầm chậm đầy kích thích. Sau đó Tích Thi từ tốn đứng lên, xoay người quay lưng lại để khoe cặp mông tròn, nàng bước về phía nơi quần áo đang phơi, vờ cúi người khiến cặp mông trắng nõn nhô lên, một khe nhỏ xinh đẹp thẹn thùng lộ ra giữa hai làn da đùi mơn mởn.

Tiếng bụi rậm xào xạc, Tích Thi giật mình, nàng không ngờ chỉ vài động tác của nàng mà đã khiến con thú trong Dương trỗi dậy và điên cuồng lao về phía nàng, trong đầu nàng liền chuẩn bị giả vờ chống cự trong khi hưởng thụ khoái cảm mạnh mẽ khi con quái vật của Dương đâm vào người mình.

Nàng tò mò liếc về phía sau.

Rồi Tích Thi hét toáng lên và bỏ chạy, không phải con thú trong Dương trỗi dậy mà là một con thú thật sự, một con lợn rừng có cặp nanh nhọn hoắt đang phóng về phía nàng.

Tất nhiên Dương cũng nấp gần đó và đã sớm đón đầu Tích Thi.

Tích Thi đang hoảng sợ bỏ chạy, chợt thấy Dương đang đứng quay lưng về phía mình, nàng liền vừa chạy đến vừa kêu cứu.

Nghe tiếng kêu cứu, Dương vờ giật mình quay người lại, vô tình ôm lấy Tích Thi đang nhào về phía mình, hai cơ thể trần trụi áp dính vào nhau.

Dương có thể cảm nhận hai bầu vú mềm mại của Tích Thi nép vào ngực mình, Tích Thi cũng cảm nhận được cơ bắp săn chắc trên người Dương, ánh mắt hai người nhìn vào nhau tựa như có luồng điện xoẹt qua làm hai đôi môi sinh ra lực hấp dẫn.

Con lợn rừng xồng xộc lao đến, Dương lập tức bế Tích Thi lên và xoay người, đồng thời giơ chân lên để dùng lòng bàn chân cản mũi con lợn.

“Éc!”

Con lợn bị Dương đạp bật ngược ra, hoảng sợ quay đầu chạy mất dạng. Dù không thể dùng linh lực nhưng với thể chất của rồng thì Dương vẫn mạnh hơn xa người thường.

“Gia chủ phu nhân không sao chứ?” Dương ân cần hỏi sau khi diễn thành công màn anh hùng cứu mỹ nhân quan thuộc.

Nằm trên tay Dương, tim Tích Thi chợt đập rộn ràng, suy nghĩ trong đầu nàng trở nên táng loạn, khó khăn lắm mới có thể ấp úng đáp lại: “Kh… không sao…”

Vừa nói không sao, nhưng không hiểu sao trong lòng cảm thấy luyến tiếc sợ Dương thả mình xuống, nàng lại nói: “Nhưng chân hơi đau…”

“Vậy sao? Chắc bị trật chân rồi?” Dương nói, sau đó bế Tích Thi đến một tảng đá và thả nàng ngồi xuống, còn hắn thì quỳ một chân dưới đất để nâng chân Tích Thi lên và kiểm tra.

Nứng lắm rồi nhưng Dương vẫn cố diễn cho tròn vai, tay thì xoa cổ chân Tích Thi nhưng mắt hắn thì cứ cố tìm cách sao cho không cần liếc mà vẫn thấy được khe suối đang ẩn giữa đôi chân trắng nõn nà của nàng.

Mà Tích Thi thì quên mất bản thân trần trụi, nàng đang say sưa trước sự chăm sóc ân cần mà Dương mang lại trong khi đôi mắt thì mơ màng trước cơ thể đầy nam tính của Dương, nhất là cái thứ to dài đang giương ra thẳng tắp ngay gần dưới bàn chân nàng.

Mỹ nhân kế thành công hay không thì chưa biết, nhưng Tích Thi biết bản thân nàng đã trúng mỹ nam kế của Dương.

“Phu nhân duỗi chân ra thử xem?” Xoa nắn sờ soạng một hồi, Dương nói.

Tích Thi liền làm theo, vì quá gần nên vô tình chân nàng chạm vào con quái vật của Dương, chỉ chạm sượt qua rồi rụt lại, nhưng cảm giác cứng và nóng hổi chạm vào da chân hóa thành luồng điện bắn thẳng lên não Tích Thi, cả cơ thể nàng như run lên trong khi giữa hai chân nàng bắt đầu tiết ra dâm mật.

Còn Dương cũng đã nứng không kém, trong đầu đang chuẩn bị xông lên vồ lấy Tích Thi thì đột nhiên Tích Thi lần nửa duỗi chân ra chạm vào con quái vật của hắn.

Lần này nàng không rụt lại mà dùng chân xoa nhẹ lên dương vật của Dương.

Dương nhìn lên và thấy Tích Thi đang chăm chú nhìn hắn.

Ánh mắt nàng tuy không lộ ra cảm xúc gì, nhưng hành động của bàn chân đã nói lên tất cả.

“E hèm!”

Chợt một tiếng đằng hắng vang lên khiến cả hai giật mình.

Là Tịnh Nghiên, nghe tiếng Tích Thi hét nên nàng liền đến xem và thấy cảnh em trai đang xoa chân cho Tích Thi.

Dù Tích Thi luôn ghen ghét và gây khó dễ Tịnh Nghiên, nhưng Tịnh Nghiên không thù ghét Tích Thi, cũng chẳng ưa thích gì ả, chỉ là nhìn Tích Thi và em trai trần trụi bên nhau, trong lòng nàng chợt nổi lên cảm giác khó chịu vô cùng, ghét Tích Thi, ghét lây sang cả Ngụ Kiên.

“Ta… Ta bị thú rừng tấn công và đau chân, nhờ Ngụ Kiên cứu và chữa chân giúp…” Tích Thi bối rối giải thích. Thật quái lạ, nàng bị hấp dẫn bởi thằng em trai của người nàng xem là kẻ thù, giờ phải xấu hổ giải thích với kẻ thù.

“Không liên quan đến ta!” Tịnh Nghiên lạnh lùng nói rồi quay lưng đi.

Tịnh Nghiên đi khuất, Dương và Tích Thi lại nhìn nhau, dục vọng lần nữa bùng cháy.

“Có thú rừng thì lo mà mau chóng tìm nơi ở cho an toàn, hay định tối nay ngủ với thú?” Tiếng Tịnh Nghiên khó chịu vang lên khiến Dương và Tích Thi tắt nứng, đành nghe theo Tịnh Nghiên, đi tìm gỗ xây một căn lều.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Thông tin truyện
Tên truyện 12 nữ thần - Quyển 2
Tác giả Slaydark
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh
Ngày cập nhật 15/08/2022 03:39 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Slaydark

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng