12 nữ thần - Quyển 2 - Tác giả Slaydark

Phần 57

Trong một kết giới bí mật, chiếc kén đen khổng lồ xoay chuyển mạnh mẽ trông như một cơn lốc xoáy hình thành từ các sợi tơ đen quái dị. Càng xoáy mạnh, chiếc kén khổng lồ càng thu nhỏ dần và cuối cùng chỉ còn kích cỡ bằng một con người.

Rồi những sợi tơ dần rơi ra, để lộ bên trong là hình dạng một mỹ nữ xinh đẹp phi thường, đẹp đến mức ngay cả một ả đàn bà tà ác như Thủy cũng phải nhìn nàng bằng con mắt si mê: “Đẹp quá… Ta chưa từng thấy ai xinh đẹp đến vậy… Tam tiểu thư, đây là nhân dạng mà người chọn hóa thành sao?”

Người vừa ra khỏi kén chính là tam tiểu thư, nàng mở mắt, những sợi tơi rơi ra tự đan xen vào nhau tạo thành một chiếc đầm đen phủ lên cơ thể đẹp tuyệt thế của nàng. Tam tiểu thư đáp lời Thủy: “Là nhân dạng của Minh Châu!”

“Minh Châu? Là ai cơ?” Thủy hỏi.

Tam tiểu thư cười điềm đạm: “Cái tên có Dạ Hành mà ngươi bắt ấy, trong khi nhốt hắn vào kén thì ta có tò mò dò xét nội tâm hắn…”

“Một kẻ đa tình, trong lòng hắn có rất nhiều mỹ nữ, và khi ta tiến đến tận cùng trong lòng hắn thì ta thấy Minh Châu này. Dường như hắn chưa từng gặp gỡ Minh Châu, không biết chút thông tin nào về nàng, chỉ có cái tên Minh Châu này có vẻ là do hắn mơ hồ suy đoán mà ra. Kỳ lạ không? Để đặt một người vào tận cùng sâu thẩm của tâm hồn thì hắn phải yêu quý người đó vô cùng sâu đậm, nhưng làm sao có thể yêu được khi chẳng có chút thông tin nào?”

“Chẳng lẽ là hắn có kiếp trước?” Thủy kinh ngạc hỏi.

Tam tiểu thư lắc đầu: “Làm gì có cái gọi là kiếp trước! Ta rất tò mò, nên muốn có hình dạng Minh Châu này để tiếp xúc với hắn và tìm hiểu xem giữa hắn và Minh Châu xảy ra chuyện gì…”

“Tam tiểu thư… người vẫn chưa hoàn thiện, ra ngoài có hơi nguy hiểm…” Thủy khuyên can.

Tam tiểu thư mỉm cười, nụ cười đơn giản nhưng đủ đẹp để khiến trời đất quay cuồng: “Cùng lắm thì chết thôi! Ngươi sợ thì cứ bỏ ta đi theo chị cả, nhưng ta nghĩ Mộc Lan không thích điều này đâu ha!”

Nói xong, không cho Thủy đáp lời thì tam tiểu thư đã phất nhẹ tay, một sợi tơ đen rời khỏi chiếc đầm của nàng và lướt đến quấn lấy Thủy, Thủy bị sợi tơ phủ kín và sau đó hóa thành hình dạng một phụ nữ khá xinh đẹp, không còn dạng nữa người cùng những hình xăm quái dị.

Tam tiểu thư gật đầu hài lòng: “Xinh quá nha! Để xem, từ giờ ta sẽ gọi ngươi là… Thủy Tiên ha. Còn ta tên là…”

Tam tiểu thư nhớ lại cái tên Dương đặt cho nàng và phì cười: “Vô Thiên Vô Danh? Tên ngốc, người ta là con gái đó! Trong lòng ngươi có Thiên Minh Châu, vậy ta cũng tên là Minh Châu, Vô Thiên Dạ Minh Châu…”

“Minh Châu là Thiên Nữ của Thiên, còn ta là Ma Nữ của Vô Thiên, để xem giữa người đó và ta, ai có thể tiến sâu vào lòng ngươi hơn…”

Vô Lực bang

Siêu Phàm đi khỏi, Đỗ Đạt vỗ vai Bình Thường và thở dài: “Xin lỗi sư đệ, vì ta mà làm ngươi liên lụy. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ báo cáo sự tình lên trên để hủy bỏ trận so tài…”

“Cứ để hắn đánh một trận!” Vô Thanh cắt ngang lời Đỗ Đạt.

Đỗ Đạt ngạc nhiên: “Đánh? Nhưng thưa hộ pháp, Bình Thường sư đệ chỉ luyện niệm nữa năm, làm sao có thể so với một Đại Đức như Siêu Phàm?”

Vô Thanh đáp: “So về niệm thì không lại, nhưng ta sẽ đề nghị nó chấp Bình Thường dùng cả linh lực, khi đó cứ tha hồ mà dùng linh lực đập nó!”

Đỗ Đạt cười khổ: “Nhưng thưa hộ pháp, Bình Thường sư đệ bị té núi mất trí, cả linh lực cũng không có chút nào, lấy gì mà đánh?”

“Vậy à… Thôi đến giờ rồi, các ngươi chuẩn bị rồi ra sân tập đi!” Vô Thanh nói rồi bỏ đi, gã vốn đã nắm mọi thông tin về Bình Thường từ khi gia nhập Vô Lực bang, câu vừa rồi chỉ là để thử phản ứng của Bình Thường xem hắn mất trí thật hay giả vờ. Và những gì Bình Thường thể hiện vẫn đúng như một thằng mất trí.

Sáng nay là một buổi luyện tĩnh tâm, Bình Thường đang thay quần áo thì nghe tiếng Đỗ Đạt ngạc nhiên: “Ngươi đang bị thương, cứ nằm nghỉ đi chứ?”

“Bị thương?” Bình Thường ngạc nhiên, đưa mắt nhìn xuống thì thấy cơ thể có hai chỗ dán băng, Bình Thường nhớ ra là vết dao đâm trong tai nạn đêm qua, nhưng điều đáng ngạc nhiên là hắn không cảm thấy đau chút nào.

Tất nhiên, vì hai vết thương kia đã lành, không phải nhờ người khác chữa trị, mà sức sống của cơ thể Bình Thường không hề bình thường, dù không dùng được linh lực nhưng Sinh Mệnh lực của Bích Diệp vẫn bí mật tồn tại và âm thầm bảo vệ cơ thể hắn.

Giấu sự khó hiểu trong lòng, Bình Thường lắc đầu đáp: “Đệ không sao, mà dù có đau cũng phải cố luyện thì mới có hy vọng đánh bại Siêu Phàm chứ!”

Đỗ Đạt gật đầu: “Có chí lớn là tốt! Hộ pháp đã trở về, ta tin là ngài ấy sẽ dạy ngươi phát triển vượt bậc!”

Đệ tử tục gia không có sư phụ riêng mà chỉ có các sư huynh hướng dẫn cho sư đệ, cho nên viễn cảnh được một hộ pháp đích thân truyền dạy khiến cho Bình Thường có chút phấn khởi.

Sáng nay là một buổi ngồi thiền, các đệ tử tục gia ngồi xếp bằng giữa khoảng sân quen thuộc và cùng nhắm mắt tập cho tâm hồn. Thiền là luyện tâm, giúp cho tâm an ổn, bình tĩnh hơn và kháng cự tốt hơn với những đòn tấn công vào tinh thần.

Thiền cần một tâm hồn yên tĩnh, không vướng tạp niệm, và đương nhiên cái đầu mất trí nhớ của Bình Thường lại giúp hắn có tiềm năng trở thành một Thiền sư xuất sắc, vấn đề chỉ là thời gian.

Trong lúc chúng đệ tử đang ngồi tĩnh tâm, không ai hay biết một người bước đi mà không chút tiếng động về phía Bình Thường.

Vô Thanh đứng sau lưng Bình Thường và bắt đầu nhắm mắt để cảm nhận niệm của Bình Thường, và tỏ ra ngạc nhiên: “Đây là một tên nhóc chuyển từ luyện hồn sang luyện niệm chỉ nữa năm sao?”

Hơn ai hết, Vô Thanh biết rõ sự khó khăn của người chuyển từ luyện hồn sang luyện niệm, giống như bắt một người thích dòng nhạc trẻ trung sôi động chuyển sang nghe dòng nhạc dân gian trữ tình, dù nghe được nhưng khó mà tiếp nhận.

Nhưng Bình Thường thì khác, hắn đã quên sạch khái niệm về luyện hồn, vậy nên chuyển sang luyện niệm giống như lặp lại lần đầu tiên nghe nhạc. Tất nhiên rằng, nếu Bình Thường sau này không thể lấy lại ký ức thì hắn cũng khó có thể luyện hồn tốt như trước kia, còn nếu hai ký ức hòa lại thành một thì Bình Thường, cũng là Dương, có thể trở thành kẻ có thể tiếp thu cả hai con đường.

Theo Vô Thanh nhận thấy thì tốc độ luyện niệm của Bình Thường không hề thua kém so với những thiên tài hàng đầu như Siêu Phàm, chẳng qua hắn chỉ luyện nữa năm và mang tiếng phế vật nên không ai thèm chú ý. Nhưng tốc độ phát triển này cũng giống như một lời khẳng định cho nghi vấn của Vô Thanh, rằng Bình Thường thật sự mất trí nhớ chứ không phải giả mạo…

“Nếu thật sự như vậy thì Bình Thường khó lòng mà đánh bại Siêu Phàm…” Vô Thanh thầm thở dài, sau đó gã tóm áo kéo Bình Thường ra khỏi sân tập.

Bình Thường giật mình mở mắt và thấy Vô Thanh, liền cúi chào: “Thưa hộ pháp…”

Vô Thanh phẫy tay: “Ừ! Xem ra ngươi không mấy lo lắng về cuộc so tài sắp tới?”

Bình Thường gãi đầu: “Dạ… Lo cũng vô ích, khoảng cách như trời với vực… Nhưng đệ tử sẽ cố gắng chống chịu đến cùng để không làm mất mặt khu tục gia!”

Vô Thanh gật đầu: “Tốt! Xứng đáng là cháu… à nhầm, là đệ tử khu ta!”

Vừa nói, Vô Thanh vừa thò tay vào túi quần khiến Bình Thường hồi hộp trông đợi.

Nhưng đó không phải bí kíp hay bảo vật, mà là Hộ pháp lệnh, một tấm thẻ bài tượng trưng cho chức vị hộ pháp của Vô Thanh giống như Chân truyền lệnh của Siêu Phàm.

Vô Thanh nghiêm nghị hẳn lên, gã trịnh trọng đưa Bình Thường tấm thẻ khiến Bình Thường cảm nhận được rằng bản thân sắp gánh vác một trách nhiệm nặng nề.

“Nhóc! Nghe cho kĩ, ta có một nhiệm vụ quan trọng cho ngươi!”

Cảm giác y như sắp nhận được thử thách siêu khó để được hộ pháp nhận làm đệ tử, Bình Thường cũng trịnh trọng đáp: “Có nhiệm vụ gì cứ giao cho đệ tử, dù chết không từ!”

“Tốt! Cầm tấm thẻ này đến kho bang lấy cho ta mười lăm thùng bia cùng vài ký khô bò về đây, hai ta nhậu một trận!”

“Ặc!”

Giao thẻ cho Bình Thường, Vô Thanh giục: “Nhanh đi ta thèm nhậu lắm rồi!”

“D… dạ…”

Bình Thường cười khổ rồi cầm tấm thẻ chạy đi. Kho bang nằm trong khu vực chính tông, tuy Bình Thường không biết rõ địa điểm nhưng hắn vẫn mừng vì đây là cơ hội hiếm có để hắn gặp gỡ Mai Linh sư tỷ.

Vậy nên hắn tìm người hỏi đường: “Sư huynh, cho đệ hỏi gia đình hộ pháp Thanh ở chỗ nào vậy ạ?”

“Hộ pháp Thanh? Gia đình Mai Linh sư muội vừa chuyển từ khu tục gia đến ấy hả? Ngươi tìm họ làm gì?”

Thấy ánh mắt nghi ngờ của tên đệ tử chính tông, Bình Thường đưa tấm thẻ của Vô Thanh ra và nói: “Đệ nhận lệnh của hộ pháp Vô Thanh, đại diện các đệ tử tục gia đến thăm Mai Linh sư tỷ…”

Nhìn hộ pháp lệnh trên tay Bình Thường, tên đệ tử bán tín bán nghi nhưng vẫn chỉ đường vì gã biết nếu thẻ là thật thì không vấn đề, còn nếu thẻ là giả thì đã có trưởng lão Ngộ Pháp lo liệu.

Bình Thường theo hướng dẫn tìm đến phòng Mai Linh, nhờ có hộ pháp lệnh nên dễ dàng qua được các rào cản bảo vệ nghiêm ngặt. Hắn hồi hộp gõ cửa phòng nàng…

“Ai đó?” Giọng trong trẻo của Mai Linh sư tỷ khiến Bình Thường vui mừng ra mặt.

“Sư tỷ, đệ là Bình Thường đây ạ!”

“Bình Thường? Mau vào đây!” Mai Linh vui mừng gọi.

Bình Thường tiến vào, trong lầm thầm vui vì Mai Linh có vẻ vui khi hắn đến, nhưng vui chẳng tày gang thì nụ cười trên mặt hắn đã tắt, lý do vì câu hỏi của Mai Linh ngay khi hắn bước vào phòng: “Đêm qua đệ có thấy Võ Phi Dương không?”

Bất hạnh cho hắn, kẻ đã liều mình đuổi theo và chịu hai vết dao đâm của bọn bắt cóc vì nàng, người mà nàng nghĩ đến vẫn duy nhất là Võ Phi Dương…

“Sư tỷ… đệ không biết… lúc đó dường như đệ bị đánh bất tỉnh, khi tỉnh dậy thì đã không thấy bọn bắt cóc đâu nữa…”

Bình Thường vừa nói vừa sợ, sợ rằng sư tỷ nghĩ hắn nói dối, nhưng không, Mai Linh chỉ mỉm cười: “Có lẽ… hắn không muốn người khác biết bản thân vẫn còn sống…”

Trong đôi mắt đẹp của Mai Linh, Bình Thường thấy rõ một niềm tin mãnh liệt, một nỗi nhớ dâng trào, và ánh mắt này khiến lòng hắn rung động, không còn chút buồn tủi ghen tuông, mà rung động giống như cảm nhận được tình yêu kia là dành cho chính hắn… Trước đây Bình Thường thích Mai Linh đa phần vì nàng xinh đẹp, nhưng bây giờ, hắn đã cảm động trước tình yêu của nàng, đáng tiếc là tình yêu đó không dành cho hắn…

Mai Linh vẫn tiếp tục nói: “Có thể các ngươi cho rằng ta ngốc, đi yêu một người đã chết, nhưng ta không phải người thường, mà ta mang dòng máu hai chủng tộc, cha là Nhân tộc, mẹ là Linh Miêu tộc.”

Trước sự ngạc nhiên của Bình Thường, Mai Linh tiếp tục giải bày: “Đây là một bí mật, tại sao ta lại nói cho đệ biết ư? Linh Miêu tộc có linh cảm đặc biệt, nhất là đối với người thân và người yêu, từ lần đầu gặp đệ, ta đã linh cảm đệ có liên hệ nào đó với Võ Phi Dương… Ta không nghĩ đệ chính là hắn, nhưng biết đâu trước khi mất trí nhớ, đệ cũng đã từng tiếp xúc với hắn…”

“Đêm qua, tuy bị đánh thuốc mê nhưng ta vẫn có cảm giác như hắn đã xuất hiện kịp lúc, đánh đuổi bọn cướp và… cõng ta đi một đoạn ngắn…”

Kể đến đây, gò má Mai Linh ửng đỏ vì nghĩ đến lúc hai gò ngực tròn của nàng tì lên lưng Võ Phi Dương, nàng thầm nghĩ không biết hắn có thích không, ngực nàng tuy không to như của mẹ nhưng cũng rất đầy đặn so với những người khác…

Bình Thường cũng đỏ mặt, lúc đó lo lắng nên không nghĩ đến, còn bây giờ nghĩ lại lúc cõng Mai Linh trên lưng, cảm giác hai quả đào tiên mềm mại kia tì lên lưng quả thật là thoải mái…

Căn phòng trở nên yên lặng, cho đến khi lão Thanh, cha của Mai Linh mang thuốc vào. Bình Thường đành từ biệt để đi mang bia về cho hộ pháp Vô Thanh.

“Bình Thường!” Mai Linh gọi khi Bình Thường sắp ra khỏi cửa.

“Khi nào rảnh… hãy đến thăm ta…”

Câu nói nhẹ nhàng đơn giản của Mai Linh lại là liều thuốc thần khiến cho tinh thần Bình Thường bùng nổ, hắn vui vẻ gật đầu rồi chạy đi tìm kho bang với gương mặt tươi như hoa…

Nhưng Bình Thường quên hỏi vị trí kho bang, kết quả là hắn đi lạc vào một khu vườn vắng vẻ…

Trong một căn chòi nhỏ giữa khu vườn, Bình Thường thấy một người phụ nữ rất xinh đẹp đang ngồi uống một tách trà, đối diện nàng là một lão già.

Uống một ngụm trà, người phụ nữ đặt ly xuống bàn và Bình Thường nhận ra gương mặt nàng rất giống Mai Linh sư tỷ nhưng mang nét thành thục hơn, quyến rũ hơn, Bình Thường đoán chắc nàng là Phương Trang phu nhân, mẹ ruột của Mai Linh.

Vừa đặt tách trà xuống, Phương Trang vội đứng lên và nói: “Cảm ơn trưởng lão Ngộ Pháp đã mời trà, Phương Trang xin phép về chăm sóc con gái…”

Hóa ra đó là Ngộ Pháp trưởng lão, Bình Thường cảm thấy lão giống một tên già dê hơn là một trưởng lão đánh kính.

Khi Phương Trang đứng lên, Ngộ Pháp vội can ngăn: “Ấy khoan… Phương Trang phu nhân, nàng là ân nhân cứu mạng và chăm sóc cho ta lúc lâm nguy, ta còn chưa có cơ hội báo ân, sao nàng cứ phải lãng tránh?”

Phương Trang đáp: “Thưa trưởng lão, người cho gia đình Phương Trang một chốn dung thân an toàn như Vô Lực bang đã đủ rồi!”

Ngộ Pháp lắc đầu: “Làm sao mà đủ, suốt thời gian qua chẳng lẽ nàng còn chưa rõ tâm ý của ta? Vụ tai nạn đêm qua chẳng lẽ nàng còn chưa rõ sự vô dụng của người đàn ông nàng gọi là chồng? Chỉ có ta, chỉ có ta mới thật sự yêu nàng và chỉ có ta mới có thể bảo vệ mẹ con nàng…”

“Trưởng lão… Phương Trang tôn trọng ngài, nhưng…”

Nói chưa hết câu, Phương Trang đã nghiêng ngã, gương mặt nàng giật mình vì không ngờ rằng, đường đường là trưởng lão Vô Lực bang, vậy mà Ngộ Pháp lại đi dùng chiêu bẩn hạ độc vào trà…

“Ngươi… đê tiện!”

Bị chửi, nhưng trên mặt Ngộ Pháp toát ra vẻ dâm dê cùng cực: “Ha ha! Suốt thời gian qua, ta luôn cố dùng chân tình để cảm động nàng, nhưng đáp lại chỉ là sự lạnh lùng vô tâm. Vậy thì ta chỉ còn cách dùng vũ lực để chứng minh, nào, ta sẽ cho nàng thưởng thức cái gọi là uy phong của trưởng lão…”

Thấy Ngộ Pháp sắp giở trò đồi bại với mẹ của Mai Linh, Bình Thường phẫn nộ quát: “Dừng tay!”

“Hử?” Ngộ Pháp giật mình khi nghe tiếng quát, nhưng nhìn sang chỉ thấy một thằng nhóc là Bình Thường, liền lướt đến, đặt tay lên ngực niệm vài dòng chú đã khiến Bình Thường đau đầu đến ngất xỉu, mảnh hộ pháp lệnh trên tay rơi ra…

Ngộ Pháp nhặt lấy hộ pháp lệnh, nhận ra là của Vô Thanh, liền bỏ ngay ý định giết người bịt miệng vì sợ trí óc thông minh của Vô Thanh.

“Để xem… Cứ mang nó theo xuống mật thất rồi tính sau!” Nghĩ thầm, Ngộ Pháp tóm áo Bình Thường, tay còn lại vác Mai Linh trên vai và chạy đi.

Trên một ngọn cây gần đó, Vô Thanh hộ pháp ngửa cổ nốc một ngụm bia và lắc đầu: “Thằng nhóc này! Cảm giác như mỗi lần ta gặp ngươi đều chỉ để đóng vai trò canh gác cho ngươi thỏa thích làm bậy!”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Thông tin truyện
Tên truyện 12 nữ thần - Quyển 2
Tác giả Slaydark
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh
Ngày cập nhật 15/08/2022 03:39 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Slaydark

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng