12 nữ thần - Quyển 2 - Tác giả Slaydark

Phần 97

“Còn mày, phế vật, muốn đầu hàng hay chờ tao bẻ cổ? ”

Liếc sang Bình Thường với ánh mắt lạnh lùng ngạo nghễ, Siêu Phàm nói nhỉ cho chỉ Bình Thường nghe được.

Bình Thường không trả lời, hắn đâu có ý định đầu hàng.

Thấy Bình Thường không đáp, cho rằng hắn đã sợ vãi ra quần nên Siêu Phàm lại nói, với giọng phóng to nhờ linh lực cho tất cả cùng nghe: “Sư đệ, thương cho roi cho vọt, ta vì muốn đệ từ bỏ thói kêu ngạo hỗn xược nên buộc phải mang tiếng bắt nạt, ta tin đến một ngày đệ sẽ hiểu nỗi khổ tâm của kẻ làm sư huynh như ta… ”

Khi Siêu Phàm dứt câu, một vài tiếng vỗ tay lẻ tẻ lẹp bẹp vang lên từ Siêu Thị Tiên Kiếm, Ngộ Sát cùng vài tên sư đệ ưa nịnh hót của Siêu Phàm, riêng Siêu Quần vỗ tay kịch liệt, đầu gật gù, miệng không ngừng tán thưởng đứa cháu đích tôn.

Cúi đầu cảm ơn toàn thể khán giả dù chỉ có người nhà vỗ tay, Siêu Phàm lại hướng về Bình Thường: “Sư đệ, thứ lỗi! ”

Binh!

Vừa dứt câu, Siêu Phàm nhanh như chớp tung cước đá Bình Thường, tuy Bình Thướng kịp giơ tay phải mang xương chân long đỡ đòn nhưng vẫn bị đá bay lên cao.

Vừa bay lên, Bình Thường chưa kịp trở tay thì Siêu Phàm đã đạp đất nhảy lên đạp bồi một cú xuống ngực làm Bình Thường đập mạnh xuống đất.

Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, khi Bình Thường đập lưng xuống đất bật lên thì Siêu Phàm chớp nhoáng đá thêm một cú vào eo khiến Bình Thường trượt dài đến cuối sàn đấu.

Khi Bình Thường sắp rơi đài, Siêu Phàm lại thần tốc lướt đến đạp mạnh lên bụng giữ Bình Thường nằm lạo trên võ đài, miệng phun một ngụm máu.

Trong khi Siêu Phàm ra những đòn thần tốc khiến ai cũng ngạc nhiên, thì Siêu Thị Tiên Kiếm không chút bất ngờ quay sang hỏi Siêu Quần đang vuốt râu đắc ý: “Anh trai, từ khi nào mà Siêu Phàm nhà chúng ta có được dị lôi thế kia, chẳng phải nó chỉ có linh hồn tư chất trắng tầm thường sao? ”

“Quý tử nhà họ Siêu làm gì có khái niệm tầm thường? ” Siêu Quần đắc ý nói: “Tuy trời ganh ghét cướp đi tư chất thiên tài luyện hồn của nó, nhưng ông nội nó vẫn có thể nghịch thiên đòi lại cho nó sự công bằng. Em gái, em cho nó mượn bảo vật quý giá nhất của em để nó tạm thời dùng được Kim cang ngân thể thì anh sao lại không thể cho nó thứ quý giá hơn? Biết tin Thần Kim tháp vừa đổi chủ chứ? Ta đã dùng rất nhiều kim loại hiếm nhà họ Siêu tích góp được để đổi lấy một phát minh mới của tân tháp chủ Lương Thiên Kim, chính là loại bảo vật có khả năng tích trữ một phần năng lượng của dị thuộc tính nguyên tố, giúp cho những người không có dị lôi, dị hỏa… cũng có khả năng dùng được sức mạnh của dị lôi, dị hỏa… đó. ”

“Ồ! Lương Thiên Kim đã lên ngôi tháp chủ? Cô ta chỉ 18 tuổi thì phải? ”

Siêu Quần gật đầu: “Phải, nhờ có khả năng sáng tạo tuyệt vời của cô ta mà Thần Kim tháp, vốn từng là một chi nhánh của Giả Kim thành, đã tiến bộ vượt xa chính Giả Kim thành. Ta còn có ý định hỏi cưới nàng cho Siêu Phàm, chỉ cần đào tạo thằng bé một thời gian nữa thì ta tin nó sẽ chinh phục được cô nàng tuyệt đỉnh thông minh kia. ”

Lúc này, Siêu Phàm vẫn liên tục ra đòn, hắn vốn cho rằng có thể hạ gục Bình Thường bất cứ lúc nào nhưng vẫn muốn trừng trị Bình Thường trước khi ra tay thật sự…

Binh! Binh! Binh!

Bình Thường như quá 3 bóng bị đánh gần như không kịp trở tay, thương tích đầy mình, nhưng hắn vẫn chịu đựng…

Binh!

Thêm một cú đấm khiến Bình Thường phun máu bay thẳng lên trời…

Bình Thường biết Siêu Phàm mạnh hơn rất nhiều so với dự đoán. Nhưng bản thân Bình Thường cũng không phải Bình Thường lúc trước…

Siêu Phàm nhảy lên tóm tóc Bình Thường, kéo đầu hắn đập mạnh xuống đất.

Binh!

Bình Thướng hiện tại đã nhận ra điểm khác biệt giữa Bình Thường hoàn toàn mất trí và Bình Thường hiện tại…

Sau khi đập mạnh đầu Bình Thường xuống gạch nhiều lần liên tiếp, Siêu Phàm lại nắm tóc giơ Bình Thường lên cao ngang mặt mình.

Trí nhớ của Bình Thường chưa hồi phục như trạng thái thức tỉnh, nhưng có một thứ đã hoàn toàn thức tỉnh…

“Kết thúc! ” Siêu Phàm đắc ý nói, một tay nắm tóc Bình Thường, tay còn lại tụ thành nắm đấm dồn toàn lực đấm thẳng vào bụng Bình Thường…

Chính là bản năng chiến đấu, Siêu Phàm cho rằng mình đang chơi trò mèo vờn chuột, lại không biết con chuột kia là mãnh long ẩn hình…

BINH!

Tiếng va chạm không lớn nhưng rất rõ ràng khi mà toàn bộ khán giả đang nín thở theo dõi kết cục. Và rồi, tràng im lặng bị phá vỡ bằng tiếng hít hơi hoàng loạt.

Siêu Phàm, kẻ hoàn toàn thắng thế trong cuộc so tài chênh lệch, gục xuống, tay ôm bụng đau đớn, mắt hắn trợn trừng, vì khó tin, vì không cam lòng.

Phải, hắn không cam lòng, hắn, thiên tài tuyệt thế với ngân thể và dị lôi, trong khoảnh khắc không đề phòng vì đắc ý, bị tên phế vật Bình Thường tung một đòn hạ gục, càng đáng hận hơn khi mà cánh tay phải của Bình Thường chỉ lập lòe màu đồng mờ nhạt, rõ ràng Bình Thường chỉ luyện ra thứ Kim cang đồng thể nửa mùa…

Khán giả ồ lên, kinh ngạc vì thất bại bất ngờ của Siêu Phàm thì ít mà cười chế giễu Siêu Phàm thì nhiều, khoe tài cho cố rồi bị tên phế vật Bình Thường tung một đòn tầm thường hạ gục.

Siêu Quần, Tiên Kiếm lẫn Ngộ Sát vốn đang cười đắc ý thì giờ mặt đều đanh lại, cú đấm tưởng chừng đơn giản của Bình Thường như cú tát, mang tính hạ nhục, vào mặt họ.

Giờ thì xong, nhìn Siêu Phàm quỳ trước mặt mình, Bình Thường biết chỉ cần thêm một đấm vào đầu là đủ để Siêu Phàm bất tỉnh và kết thúc trận đấu.

Siêu Phàm cũng biết điều đó, và khi thấy Bình Thường giơ tay lên, hắn hoảng sợ, sợ thua, sợ nhục nhã, sợ gây thất vọng… Nên hắn cầu xin…

“Sư đệ… đừng… hãy cho ta mặt mũi… ta… ta đầu… hà… ”

Nhìn ánh mắt hèn mọn nhục nhã của Siêu Phàm, Bình Thường thoáng chùng tay, và chính cái sự chùng tay này mang đến cho, hắn, chính xác hơn là Dương, một tràng giông bão liên hồi…

Khi chữ hàng chưa kịp thốt ra, Siêu Phàm thấy Bình Thường dừng tay, liền tụ lực đấm mạnh vào bụng Bình Thường.

Binh!

Một đấm toàn lực với mục đích lấy mạng Bình Thường chứ không còn là hành hạ. Bình Thường văng ra, trượt dài trong tư thế quỳ xuống, bụng hắn như nứt toát khiến máu tuôn xối xả.

Thấy Bình Thường nguy kịch, Siêu Thị Tiên Kiếm vốn đảm nhiệm vai trò cứu thương khẩn cấp định ra tay nhưng bị Siêu Quần ngăn lại, lão nói: “Đừng, Siêu Phàm cần xóa bỏ bóng ma nhục nhã trong lòng, bằng cách giết chết kẻ gây ra nỗi nhục đó… ”

Siêu Thị Tiên Kiếm gật đầu, Siêu Phàm là người thừa kế duy nhất chà nhà họ Siêu của bà, để chết một phế vật Bình Thường có là gì?

Không những không ra tay, Tiên Kiếm còn ra hiệu cho đội cứu hộ không được can thiệp. Thấy điện chủ y điện Tiên Kiếm ra hiệu nên đội cứu hộ cũng ngồi yên.

“Ngoại! Mau cứu Bình Thường! ” Mai Linh và Phương Trang lo lắng gọi Phương Thảo khi nhận ra sự thờ ơ của trưởng lão Tiên Kiếm.

“Đừng vội! ” Phương Thảo phất tay, nàng cũng đang nín thở theo dõi tình hình, chỉ cần đến lúc bất khả kháng sẽ ra tay cứu Bình Thường.

Thế trận lần nữa đổi chiều, Bình Thường quỳ gục trên sàn, còn Siêu Phàm gượng dậy tiến về phía Bình Thường với ánh mắt đầy sát ý…

“Dám làm nhục tao hết lần này đến lần khác, mày phải chết! ”

Chứng kiến sự tàn nhẫn và đê tiện của Siêu Phàm, đám đông đệ tử, dẫn đầu là Đỗ Đạt bắt đầu la ó phản đối Siêu Phàm.

“Thằng chó cắn lén! Mày không xứng làm đệ tử Vô Lực bang! ”

“Y điện đâu? Sao không dừng trận đấu để cấp cứu! ”

“Mụ điện chủ Y điện chó đẻ, Siêu Phàm là cháu mụ mà! Thiên vị là phải! ”

“Láo xược! “. Bị chửi đích danh, Tiên Kiếm bật dậy mắng, lớp mỡ thừa trên gương mặt lòe loẹt son phấn của mụ như run lên từng cơn: “Quy định so tài là thế nào? Bình Thường chưa chết, cũng chưa có dấu hiệu đầu hàng hay ngất đi, vậy ta lấy quyền gì dừng trận đấu? Nhìn Bình Thướng như vậy, ta cũng rất khổ tâm! ”

Trong khi Tiên Kiếm phân trần, Siêu Phàm đã áp sát Bình Thường, cánh tay lại hóa màu bạc và bắn ra hồng lôi.

Siêu Phàm giơ nắm đấm lên đầu Bình Thường, chỉ cần một cú bổ thôi thì đầu Bình Thường sẽ vỡ nát…

Và khi nắm đấm Siêu Phàm sắp mạnh mẽ hạ xuống, Phương Thảo, bật khỏi ghế và lướt thẳng về phía sàn đấu, nhưng Ngộ Sát cũng lập tức tiến ra ngăn cản: “Xin lỗi, trận đấu đang diễn ra, người ngoài không được can thiệp! ”

“Tránh ra! ” Phương Thảo đánh văng Ngộ Sát nhưng lại bị Siêu Thị Tiên Kiếm đứng ra ngăn cản.

Đúng lúc này, một tiếng hét đau đớn vang lên, tất cả mõi ánh mắt dồn vào võ đài, nơi mà tưởng chừng Bình Thường sắp bị kết liễu, thì thê trận đã đổi thêm một lần nữa, tiếng hét là từ Siêu Phàm, vì cánh tay mang ngân thể cùng dị lôi của hắn đã bị Bình Thường dùng cánh tay phải mang đồng thể bẻ gãy.

“Đồng thể bẻ gãy ngân thể! ”

“Làm sao có thể như vậy? ”

Có thể, bởi ngân thể của Siêu Phàm là nửa mùa, còn đồng thể, cũng nửa mùa, của Bình Thường, lại được yểm lên cánh tay phải mang xương chân long của hắn.

Gào lên đau đớn, Siêu Phàm lần nữa hứng chũi nỗi nhục nhã, hắn dùng cánh tay cón lại điên cuống đấm vào Bình Thường, nhưng Bình Thường cũng dùng tay chân long đáp lại…

Binh!

Va chạm vang dội, cả hai vẫn đừng yên một chỗ, nhưng xương cánh tay còn lại của Siêu Phàm đã gãy nát, lộ hẳn ra ngoài.

“KHÔNG! ”

Siêu Phàm gào lên không cam lòng, Tiên Kiếm và Ngộ Sát định đến cứu nhưng lần này bị Phương Thảo ngăn cản, nàng đáp trả bằng đúng câu của Tiên Kiếm: “Quy định so tài thế nào? ”

Nhưng một kẻ khác lại gầm lên dữ dội: “KHỐN KIẾP! ”

Sau tiếng gầm, Siêu Quần giậm chân khiến mặt đất rung chuyển để bay thẳng đến tung một chưởng điên cuồng vào Bình Thường.

Một chưởng toàn lực và cực nhanh từ một Chúa Tể hệ lôi, không kịp tránh né và trúng một chưởng này Bình Thường chết chắc, nhưng cũng trong thời khắc này, Siêu Phàm đã phát điên, dù gãy hai tay cũng lao về phía Bình Thường để giết hắn…

Bình Thường giơ tay ra định ngăn Siêu Phàm, nhưng đã muộn…

ẦM!

Một tiếng nỗ khủng khiếp vang khắp không gian, cả Vô Lực bang rung chuyển dữ dội…

Và khi vụ nổ tan đi, trong làn khói bụi mù mịt nơi võ đài, bóng hình Siêu Phàm hiện ra, rồi tan thành tro bụi trước hàng ngàn ánh mắt thất thần từ khắp mọi phía…

Rồi sau đó là Bình Thường hiện ra, tuy Siêu Phàm lãnh gần như toàn bộ chưởng lực, nhưng Bình Thường cũng tan da nát thịt, máu tuôn xối xả, xương lộ khắp người, da thịt rơi rụng. Chỉ còn xương cánh tay phải hoàn toàn nguyên vẹn…

Chứng kiến cháu đích tôn chết dưới chính tay mình, Siêu Quần điên loạn trút giận lên đầu Bình Thường: “Mày sẽ không muốn sống nữa… Thậm chí đến sống không bằng chết cũng là quá thoải mái so với những gì máy sắp chịu… ”

Chỉ trong chớp mắt, Siêu Quần đáp xuống bên cạnh Bính Thường, và khi không ai còn nghĩ đến cơ hội nào cho Bình Thường, thì khắp người hắn tòa ra những chữ vạn đen tối…

“Đó là… ”

“Hắc Niệm… Không thể nào… ”

Toàn bộ người có mặt như ngừng thở…

Nhưng chưa hết…

Nhìn cơ thể tàn tạ như vừa bị máy ban cán qua của mình, Dương hít một hơi rồi nhắm mắt…

“Thiên Địa Hữu Tình, Bích Diệp Biến! ”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Thông tin truyện
Tên truyện 12 nữ thần - Quyển 2
Tác giả Slaydark
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh
Ngày cập nhật 15/08/2022 03:39 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Slaydark

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng