Kiều Phong tán đồng Cố Hàn Uyên nói, hắn liếc mắt nhìn mọi người Bắc Cái bang rồi nói ra:
– Tất nhiên chân tướng đã đại bạch, Kiều mỗ sau này sẽ là Tiêu Phong, bang chủ chi vị Bắc Cái bang cũng không thích hợp để tiếp tục đảm nhiệm nữa…
Nói xong liền lấy ra tín vật đả cẩu bổng bang chủ Bắc Cái bang.
Nói lên về đả cẩu bổng, bởi vì thế giới này Minh quốc cùng Tống quốc phân biệt có hai Cái Bang, mỗi cái tín vật đả cẩu bỗng đều có chỗ khác biệt, tỉ như Hoàng Dung trên thân bây giờ thì mang theo đả cẩu bổng Nam Cái Bang của Tống quốc.
Toàn Quán Thanh nhìn thấy đả cẩu bổng thì ánh mắt cực nóng, hắn làm tất cả mọi chuyện chính là vì chức bang chủ Bắc Cái bang này.
Tứ đại trưởng lão Bắc Cái bang cùng chấp pháp trưởng lão Bạch Thế Kính nhao nhao thuyết phục, chỉ là Tiêu Phong chủ ý đã định, không thể thay đổi.
– Tiêu bang chủ chậm đã.
Cố Hàn Uyên đối với Kiều Phong xưng hô họ thì sửa lại, nhưng mà danh xưng bang chủ không có cải biến.
– Cố huynh đệ còn có lời gì muốn nói?
Tiêu Phong đối với Cố Hàn Uyên để cho hắn biết được bộ chân tướng nên rất tôn kính, lúc này gặp Cố Hàn Uyên mở miệng, vi biểu lộ thân cận, cũng kêu lên Cố huynh đệ…
– Cố mỗ cho rằng bây giờ Tống Liêu thế yếu, tất nhiên sẽ là minh hữu. Tiêu bang chủ aàng thân phận Khiết Đan cũng không có gì trở ngại, ngược lại đó là một sự trợ lực mới đúng. Lấy phụ thân Tiêu bang chủ lúc sinh tiền với địa vị của mình rất dễ dàng tại triều đình Liêu quốc có quyền lên tiếng nói, đến lúc đó sự tình chủ đạo Tống Liêu liên minh há không thể tốt hơn? Hơn nữa có Tiêu bang chủ có địa vị bang chủ Bắc Cái bang, vô luận là Tống quốc hay là Liêu quốc đều đối với Tiêu bang chủ càng thêm tín nhiệm, Tiêu bang chủ hoàn toàn có thể trở thành cầu nối đối thoại Tống Liêu.
Cố Hàn Uyên nói lời này cố ý mắt liếc nhìn Hoàng Dung, nàng cũng nhìn ra hàm nghĩa cái nhìn này, cũng biết đây là vì nàng, nên hắn mới nói.
Tống Liêu nếu kết minh, chỗ tốt lớn nhất chính là Tương Dương thành, thậm chí có thể từ đây giải phóng áp lực của nàng.
Tiêu Phong nghe xong Cố Hàn Uyên nói sau nhìn xem ánh mắt kỳ vọng của mọi người Bắc Cái bang quả thật có chút dao động, nhưng mà phụ mẫu hắn bị người Hán giết chết, muốn nói trong lòng không có một tia khúc mắc là không thể nào, cuối cùng vẫn biểu thị muốn trước đi báo thù cho phụ mẫu, nên uyển chuyển cự tuyệt đề nghị của Cố Hàn Uyên…
Cố Hàn Uyên nghe vậy đi trở về bên người Hoàng Dung, nói khẽ:
– Quách phu nhân, Cố mỗ đã tận lực.
– Ta biết, cảm ơn ngươi.
Hoàng Dung sắc mặt u ám, đôi mắt buông xuống, một bộ dáng vẻ tâm sự nặng nề, nàng biết Cố Hàn Uyên đã tận lực, chỉ là nghe hắn tự xưng, trong lòng lại ngăn không được phiền muộn, cùng Cố Hàn Uyên ở chung lâu ngày, đã biết thói quen của hắn, thời điểm tự xưng Cố mỗ đó là đối mặt với người xa lạ hoặc là lúc dùng với lập trường đối địch, thời điểm tự xưng tại hạ đó là tôn trọng mang theo chút ít xa cách, chỉ có thời điểm hắn tự xưng ta thì mới thật sự là lúc đối mặt với người thân cận…
Khi nàng ngẩng đầu đối mặt Cố Hàn Uyên, trong đôi mắt kia amng theo ưu thương, chỉ thấy Cố Hàn Uyên đột nhiên lộ ra thần sắc xuất hiện khó coi, hắn cắn răng nói:
– Quách phu nhân, Cố mỗ sẽ giúp phu nhân một lần cuối cùng.
Nói xong liền quay trở lại giữa sân.
– Hàn Uyên! Ngươi muốn làm gì?
Hoàng Dung nhìn thấy Cố Hàn Uyên biểu lộ lúc liền cảm thấy không ổn, cũng không lo lắng ở trước mặt mọi người bộc lộ ra xưng hô thân cận với hắn, la lên.
Đám người kinh ngạc nhìn về phía Cố Hàn Uyên đột nhiên quay trở lại trong sân…
– Tiêu bang chủ, ngươi có biết ngươi nếu rời khỏi Bắc Cái bang thì sẽ phát sinh ra cái gì không?
Tiêu Phong không rõ ràng cho lắm.
Cố Hàn Uyên Anh Hùng kiếm rút ra khỏi vỏ, giơ kiếm chỉ hướng đám người Bắc Cái Bang.
– Giống như dạng này, Cố mỗ nghe qua đại danh Bắc Cái bang, hôm nay cũng muốn khiêu chiến một phen.
Đám người Cái Bang bị cách làm Cố Hàn Uyên làm cho hoảng sợ, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có loại phát triển này.
– Cố huynh đệ, ngươi đây là muốn làm cái gì?
Tiêu Phong vạn vạn không nghĩ tới Cố Hàn Uyên sẽ cùng Bắc Cái bang nổi lên va chạm, mặc dù hắn bây giờ không có ý định tiếp tục làm bang chủ Bắc Cái bang, nhưng cũng không đại biểu hắn liền đối với Bắc Cái bang không còn có cảm tình gì.
– À… nếu không còn Tiêu Phong, Bắc Cái bang bất quá là một môn phái nhị lưu, có tư cách gì để Cố mỗ nhìn thẳng vào?
Lời này vừa nói ra, lập tức đem đám người Bắc Cái bang chọc giận, tính tình nóng nảy trưởng lão Ngô Trường Phong tức giận nói:
– Cố thiếu hiệp, chúng ta kính ngươi vì Tiêu bang chủ tra ra chân tướng, không có nghĩa là ngươi có thể vũ nhục Bắc Cái bang của chúng ta…
– Cái gì mà là vũ nhục? Cố mỗ hôm nay chỉ muốn lãnh giáo một chút cao chiêu Bắc Cái bang mà thôi.
Cố Hàn Uyên nói xong liền vọt vào bên trong đám người Bắc Cái bang.
– Hàn Uyên! Không cần!
Hoàng Dung lúc nghe Cố Hàn Uyên lời nói khiêu khích liền đã hiểu tính toán của hắn rồi, không nghĩ tới Cố Hàn Uyên lại dùng loại phương thức khiêu khích này để ép buộc Tiêu Phong không thể rời đi mà ở lại giúp cho Bắc Cái bang…
Bởi vì đại hội Hạnh Từ lâm can hệ trọng đại, nơi đây tụ họp có mấy trăm người đệ tử Bắc Cái bang, nếu như mấy vị trưởng lão không đối phó được với Cố Hàn Uyên, thì nhất định sẽ tổ chức thành Đả Cẩu đại trận công kích hắn…
Từ trước đến nay Cố Hàn Uyên vẫn là không hiếu sát, bằng không nếu xảy ra Đả Cẩu đại trận là không thể ngăn cản, với tình huống không giết người, muốn đánh bại mấy trăm người, cùng tìm chết khác nhau ở chỗ nào?
Chỉ là lúc này Cố Hàn Uyên đối với vấn đề này cũng không lo nghĩ, mặc dù Đả Cẩu đại trận với nhân số đông đảo thì có uy lực rất lớn, nhưng Cố Hàn Uyên tu vi thật sự đã là cảnh giới đại tông sư, lại có thần công tu tiên Âm Dương Quyết, nội lực thâm hậu trong thời gian ngắn căn bản không sợ tiêu hao, lại mang trên thân khinh công trong thiên hạ có một không hai, trong tay thì có thần binh Anh Hùng kiếm đánh gãy binh khí của người thì quá bình thường.
Đại hội rửa tay gác kiếm chỉ là đánh bại ba người Phí Bân, phái Tung Sơn đã liền hoảng sợ, còn bây giờ cảnh tượng hoành tráng như vậy, lúc này không đoạt lấy danh vọng thì lúc nào mới thu lấy đây?
Tiêu Phong muốn ngăn cản, đáng tiếc Cố Hàn Uyên không nghe lời hắn, chỉ thấy Cố Hàn Uyên lúc này đã xông vào đám người, đầu tiên là một kiếm bổ ra đại đao trong tay Ngô Trường Phong, tiếp lấy làm cho tam tiết côn của Trần Cô Nhạn chỗ nối tiếp xích sắt bị chặt đứt, vũ khí cận thân của hai trưởng lão liền bị phá hư, thân người hai trưởng lão té ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Toàn Quán Thanh đang tận lực lẩn trốn phía sau cũng bị trúng một cước Cố Hàn Uyên bay ngược ra ngoài, Bạch Thế Kính trải qua mấy chiêu liền bị Anh Hùng kiếm để ngang trên cổ không dám nhúc nhích, động tác Cố Hàn Uyên mau lẹ, tứ đại trưởng lão thêm cùng Toàn Quán Thanh và Bạch Thế Kính liền gọn gang bị đả bại.
Võ công Cố Hàn Uyên làm bọn hắn cảm thấy kinh dị, hoàn toàn không thua kém gì thực lực của Tiêu Phong.
Toàn Quán Thanh tại lúc này thì nhìn ra manh mối, biết Cố Hàn Uyên sẽ không giết người, cho nên quyết định sử dụng chiến thuật biển người.
– Đệ tử Cái bang nghe lệnh! Thời điểm giữ gìn uy danh Bắc Cái bang đã đến, kết hợp Đả Bỗng đại trận, cầm xuống tên cuồng vọng này…
Hoàng Dung quả nhiên đúng như sở liệu, Bắc Cái bang sẽ dùng trận pháp Đả Cẩu đại trận trấn bang…
Nếu như không có trận pháp Đả Cẩu đại trận uy hiếp thì nàng căn bản cũng không lo lắng an nguy Cố Hàn Uyên.
Cố Hàn Uyên ánh mắt ngưng lại, thả ra Bạch Thế Kính không quan tâm đến, Anh Hùng kiếm vung lên, liền thi triển Mạc Danh Kiếm Pháp nhập vào bên trong trận pháp Đả Cẩu đại trận, liên tục xê dịch tránh chuyển, kiếm đoạn trúc bổng, dù cho trận pháp Đả Cẩu đại trận tinh diệu cũng không địch lại Anh Hùng kiếm sắc bén.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ân Tố Tố |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Ngày cập nhật | 16/01/2024 12:51 (GMT+7) |