Khi Ân Tố Tố mở mắt, nhìn thấy chính là Cố Hàn Uyên đang mỉm cười vuốt lấy mái tóc nàng, nàng ngẩn ra một hồi, đôi mắt khép lại, cứ để thân thể lõa lồ đem đầu lại vùi vào trong ngực của hắn.
– Nếu Trương phu nhân đã tỉnh giấc, thì nhanh đứng lên đi, mặc dù bây giờ chưa có người đi tìm phu nhân, nhưng trong thời gian dài cũng khó nói chắc.
Cố Hàn Uyên đã an bài phân thân bên ngoài canh chừng, tránh có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, Ân Tố Tố nghe nói như thế, mới chậm rãi đứng dậy, trầm mặc mặc vào trang phục…
Nhìn nàng khí sắc hồng nhuận, ánh mắt dịu dàng nhẹ nhàng, liền biết đêm qua dục tính của nàng đã được thỏa mãn vô cùng, đếm qua cũng là lần đầu tiên nàng được Cố Hàn Uyên đối đãi ôn nhu, trong lúc ý loạn tình mê nàng còn rên rỉ gọi hắn là phu quân…
Lúc này, nàng lại biến trở về thành Trương phu nhân cùng một tên tiểu đệ tử đời thứ ba nho nhỏ của phái Võ Đang, tựa như chuyện giao cấu với hắn chỉ là một giấc chiêm bao, rồi cũng phải đến lúc tỉnh lại. Bọn họ dù sao cũng không thể lộ ra chuyện này ngoài ánh sáng.
Khi Ân Tố Tố mặc trang phục lại tử tế, đem chăn màn tàn cuộc trên giường chỉnh lý cho tốt lại, nhìn lấy nam nhân trước mắt tựa như trở nên so với trước đó càng thêm tuấn lãng mấy phần. Giữa hai người từ mối quan hệ kẻ uy hiếp cùng người bị uy hiếp cho đến bây giờ trời xui đất khiến lại có cục diện trán đầy như bây giờ, nhưng mà ít nhất đêm qua nàng thỏa mãn vui sướng không có hối hận.
– Ta đi đây…
– Um… trên đường đi hãy cẩn thận.
– Hảo.
– Ta sẽ nói với thái sư phụ, sẽ đi theo cùng với Vô Kỵ sư đệ…
– Ta tin tưởng ngươi.
Không nói thêm, Ân Tố Tố rời khỏi phòng của hắn.
Cố Hàn Uyên thở dài.
Mình đối đãi với Ân Tố Tố như vậy, có phải hay không là tiến độ quá nhanh?
Quả nhiên hệ thống đánh giá, hàng mang đến cửa quá nhanh, cấp đánh giá A, chỉ thu được 1000 điểm nhân vật phản diện, bất quá cũng may dạng này lại thành lập được một tổ chức thu thập tin tức đáng giá tín nhiệm một chút…
Sau đó Cố Hàn Uyên tìm gặp Trương Tam Phong, đưa ra ý muốn rời khỏi núi Võ đang để được rèn luyện thêm, lý do cũng là có sẵn, Bắc Thiếu Lâm còn thiếu hắn một cái nhân tình, vừa vặn cùng đi để mượn Thiếu Lâm Cửu Dương Công, mặc dù Cố Hàn Uyên phỏng đoán, Không Văn lão hòa thượng kia chắc chắn là sẽ cự tuyệt, còn Trương Tam Phong vốn là đối với hành trình đi đến Bắc Thiếu Lâm cũng có chút lo nghĩ, dù sao phía trước hai phái đã là huyên náo căng thẳng rồi.
Lúc này Cố Hàn Uyên đưa ra ý muốn đồng hành, cũng là đúng với mong muốn của Trương Tam Phong, cho nên không có đạo lý cự tuyệt, thuận tiện còn có thể trên đường hảo hảo chỉ bảo hắn thêm một chút võ công cho tên đồ tôn mà lão hết sức coi trọng này.
…
Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố mỗi người đều dặn dò Trương Vô Kỵ không ít chuyện.
Còn Cố Hàn Uyên thì cùng Trương Vô Kỵ chỉ là lên tiếng chào hỏi vài câu, xem như là đã từng nhận biết, Trương Vô Kỵ đối với tên Cố sư huynh lại là hiếu kỳ, dù sao mẫu thân của hắn Ân Tố Tố nhắc đến nhiều nhất chính là Cố Hàn Uyên, bất quá trên đường đi sẽ còn có nhiều thời gian, cũng không cần gấp trao đổi nhiều vào lúc này…
Cố Hàn Uyên dự định tạm thời cứ theo Trương Vô Kỵ, đem kịch bản ấu niên của Trương Vô Kỵ thu hoạch cho xong, hắn đã phái hình đồng phân thân đi trước đến Đại Lý, để lấy Bắc Minh Thần Công cùng Lăng Ba Vi Bộ nắm bắt tới trong tay.
Sau khi nhóm Cố Hàn Uyên ba người rời đi. Trương Thúy Sơn cũng liền xuất phát quay trở về Băng Hỏa đảo để xem tình huống sinh tử của Tạ Tốn.
Còn Ân Tố Tố thì quay trở về Thiên Ưng giáo, giúp Cố Hàn Uyên thiết lập tổ chức thu thập tin tức, giữa phu phụ hai người thậm chí từ đầu tới cuối cũng không có một câu trò chuyện qua, Trương Thúy Sơn chỉ cho là Ân Tố Tố đang cáu kỉnh giận dỗi, hoàn toàn không có ý thức được sâu thân thể của nàng đã hoàn toàn chìm đắm với cây côn thịt lớn của Cố Hàn Uyên màng lại cho nàng nhiều khoái cảm vui sướng rồi, Trương Thúy Sơn hoàn toàn không có ý thức thấy được vấn đề nghiêm trọng này…
Tình cảm của phu phụ bọn họ đã không trở về được như lúc trước rồi.
Ba người kia thì một đường hướng đến Bắc Thiếu Lâm mà đi.
Cố Hàn Uyên trên đường còn thay đổi y phục, hành tẩu giang hồ lại mặc lấy đạo bào thì có chút không được tự nhiên, hắn đổi lấy một thân bạch bào, dùng một sợi tơ cột tóc thành búi tóc đuôi ngựa, vốn là hắn có bề ngoài anh tuấn, giờ lại tăng thêm mấy phần tiêu sái, một bộ hình tượng công tử văn nhã, Trương Tam Phong đối với chuyện này cũng không có gì ý kiến gì, lão xưa nay không câu nệ tiểu tiết.
Tại phái Võ Đang thì còn tốt, Trương Tam Phong có đệ tử chiếu cố, nhưng vừa rời khỏi núi Võ Đang liền đã lôi thôi, đạo bào trên người không có mấy ngày liền đã dính đầy vết bẩn, khó trách lúc Trương Tam Phong còn trẻ thì còn có biệt hiệu Lạp Tháp đạo nhân.
Trên đường Cố Hàn Uyên còn thường xuyên thỉnh giáo võ học với Trương Tam Phong, thuận tiện hắn mua 1000 điểm nhân vật phản diện để đột phá đến cảnh giới tiên thiên trung kỳ, cho dù là Trương Tam Phong có cảnh giới lục địa thần tiên cũng đối với thiên phú của Cố Hàn Uyên cảm thấy sợ hãi thán phục, lão càng thêm dụng tâm dạy bảo cho hắn.
Trương Vô Kỵ lúc này đã nhanh mười lăm tuổi, cũng nhờ nuốt Liệt Dương đan, nên bên trong thân thể không bị hàn độc khốn nhiễu, vì thế Trương Tam Phong cũng không có thường xuyên vì hắn vận công áp chế hàn độc của Huyền Minh Thần Chưởng.
Cho nên ba người gấp rút lên đường tốc độ đi rất nhanh, mấy ngày sau đã đến Bắc Thiếu Lâm.
Trương Tam Phong mang theo Cố Hàn Uyên cùng Trương Vô Kỵ thời điểm ở tại bên ngoài Bắc Thiếu Lâm cầu kiến, Không Văn vốn là không muốn gặp, nhưng bởi vì lúc trước đã đáp ứng thiếu một cái nhân tình với Cố Hàn Uyên, cho nên bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đành đem ba người nghênh tiến vào bên trong Bắc Thiếu Lâm.
Không Văn còn triệu tập tất cả cao thủ đến tại đại điện chiêu đãi đám bọn họ, ngoài điện cũng đứng đầu các võ tang Bắc Thiếu Lâm, một bộ dáng vẻ như là sắp lâm đại địch.
Trương Tam Phong không có nhiều lời, nói thẳng yêu cầu mượn lấy Thiếu Lâm Cửu Dương Công để cứu chữa cho Trương Vô Kỵ, liền bị Không Văn cự tuyệt.
– Bản tự xưa nay chưa từng có quy củ đem bí tịch đưa cho bên ngoài mượn, trước kia Trương chân nhân sư xuất ra khỏi Bắc Thiếu Lâm đã là phá lệ, bây giờ nào có thể lại đem bí tịch đưa cho Trương chân nhân mượn chứ?
Kỳ thực Không Văn vốn là muốn nói Trương Tam Phong mưu phản Bắc Thiếu Lâm, nhưng nhìn Cố Hàn Uyên sau lại đem mưu phản đổi thành sư xuất, lão có một loại dự cảm bất tường, nếu như nói mưu phản nhất định sẽ bị Cố Hàn Uyên vạch mặt…
Không Văn mặc dù triệu tập số lớn cao thủ, nhưng Trương Tam Phong thành danh nhiều năm, lão cũng không muốn nổi lên va chạm, Trương Tam Phong thì có hàm dưỡng cao, cũng không để ý đến trong lời nói Không Văn bất kính.
Cố Hàn Uyên ngược lại là kinh ngạc liếc nhìn Không Văn, không nghĩ tới Không Văn vậy mà đã có rút được kinh nghiệm, bất quá vẫn là chắp tay nói.
– Không Văn đại sư phía trước đã từng nói qua thiếu vãn bối một cái nhân tình, không biết có thể liền dùng cái nhân tình đó ở tại nơi đây, vì vô Kỵ sư đệ cầu mượn được Thiếu Lâm Cửu Dương Công…
Không Văn sớm đã có sở liệu, cự tuyệt nói thẳng.
– A Di Đà Phật… ngày đó lão nạp mặc dù nói Bắc Thiếu Lâm thiếu Cố thiếu hiệp một cái nhân tình, nhưng cũng đã từng nói qua, nếu không thì vi phạm đạo nghĩa giang hồ cùng với quy củ môn phái thì mới được. Mặc dù mượn Thiếu Lâm Cửu Dương Công thì không vi phạm đạo nghĩa giang hồ, nhưng lại làm trái quy củ của phái Bắc Thiếu Lâm, vì thế không thể đáp ứng, mong rằng Cố thiếu hiệp thứ lỗi.
Cố Hàn Uyên đã sớm dự liệu được cái kết quả này, cũng không ngoài ý muốn, chỉ là tận lực một chút trong khả năng của mình mà thôi.
– Không Văn đại sư lòng dạ từ bi, có thể dàn xếp một chút có được hay không? Nếu có điều kiện gì cũng có thể nói ra.
Trương Tam Phong không muốn cứ như thế mà từ bỏ, tiếp tục cầu lấy.
Không Văn lại không có thừa cơ đưa ra điều kiện, nếu làm như thế thì quá mức ngu xuẩn, bởi vậy vẫn là lựa chọn cự tuyệt.
– Tạ lỗi, chuyện này tha thứ lão nạp không thể đáp ứng, xin mời Trương chân nhân quay trở về đi.
Nói xong liền ra hiệu tang nhân tiếp khách tiễn đưa ba người xuống núi.
Trương Tam Phong trong lòng biết chuyện không thể làm được rồi, không thể làm gì khác đành thở dài mang theo hai người xuống núi, mặc dù không thể mượn được Thiếu Lâm Cửu Dương Công, nhưng Trương Tam Phong vẫn là có ý định đi tới phái Nga Mi cầu mượn Nga Mi Cửu Dương Công…
Lúc tuổi còn trẻ lão cùng tổ sư Tần Tư phái Nga Mi – Tần Tư Dung tương giao tâm đầu ý hợp, nghĩ đến hẳn sẽ không bị cự tuyệt, nếu có được Nga Mi Cửu Dương Công, ít nhất còn có thể đem Cửu Dương Thần Công luyện lại được tầm năm thành so với nguyên bản, cũng có thể đối với hàn độc trên người Trương Vô Kỵ có hiệu quả.
Ba người trước khi đến Nga Mi thì ngang qua Hán Thủy, lúc đang trên bờ sông đột nhiên truyền đến tiếng hò hét đánh nhau, chỉ thấy mấy tên Đông Xưởng đang đuổi giết một hán tử, trước ngực còn mang theo một hài tử, còn tại trên một chiếc thuyền nhỏ dưới bờ sông, một tên Đông Xưởng sau khi chém ngã người chèo thuyền, tiếp tục muốn giết một tiểu cô nương còn lại trên thuyền…
Cố Hàn Uyên nhìn thấy, liền nói Trương Tam Phong đi cứu hán tử kia, còn hắn đi cứu tiểu cô nương dưới thuyền, nói xong liền vọt hướng chiếc thuyền nhỏ.
Đông xưởng tại Minh quốc danh tiếng luôn luôn rất xấu, người bị bọn chúng truy sát hơn phân nửa đều là người tốt, cho nên nếu hướng đến bọn chúng ra tay thì hoàn toàn không có một chút áp lực nào cả, Trương Tam Phong cũng tiến đến giải cứu tên hán tử đang bị đuổi giết, so với Cố Hàn Uyên càng nhanh hơn.
Thời điểm Cố Hàn Uyên nhảy đến trên chiếc thuyền nhỏ, tên Đông Xưởng đang dùng đao chặt xuống trên người tiểu cô nương, Cố Hàn Uyên liền đem vỏ kiếm trong tay ném về phía lưỡi đao của tên Đông Xưởng, đập bay than đao của hắn, sau đó tiến lên hai bước, dùng một chiêu kiếm cắt đứt cổ tên Đông Xưởng tay không còn vũ khí, lại một cước đạp cho rơi xuống dòng sông Hán Thủy.
Động tác vô cùng mau lẹ, tiểu cô nương đã được cứu vớt.
Cố Hàn Uyên thấy tiểu cô nương kia niên kỷ ước chừng tầm mười bốn, hai chân trần trụi không mang hài cỏ, tuy là bần nữ thuyền gia, nhưng dung mạo tú lệ, sau này sẽ đúng là mỹ nhân tuyệt sắc bại hoại, hắn nghĩ thầm tiểu cô nương này hẳn chính là Chu Chỉ Nhược rồi…
Chu Chỉ Nhược vốn là nhắm mắt chờ chết, không ngờ thế mà lại được cứu vớt, lúc nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy đó là một nam tử phong độ nhanh nhẹn, tướng mạo cũng cực kỳ tuấn tú, cái loại cảm xúc chênh liền cảm thấy Cố Hàn Uyên giống như là một vị đại anh hùng từ trên trời giáng xuống.
– Cô nương không sao chứ?
Cố Hàn Uyên thấy Chu Chỉ Nhược nhìn mình ngẩn người ra, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng hỏi.
– Cảm ơn đại ca, muội không sao.
Nói xong nàng nhào đến thuyền gia vừa bị chết bởi nhát đao của tên Đông Xưởng khóc rống lên.
– Phụ thân…
Lúc này Trương Tam Phong cũng đã mang theo tên hán tử mà mình cứu được đi tới bên cạnh hai người, hán tử kia ôm trong ngực hài tử đã không còn có khí tức thở dài.
– Cũng là Thường mỗ chi tội, không thể bảo vệ được thiếu chủ, lại còn liên lụy đến tính mệnh thuyền gia…
Người này chính là danh tướng Thường Ngộ Xuân về sau này.
Bất quá bây giờ hắn cũng chỉ là một giáo đồ bình thường của Minh giáo, vẫn chưa lộ ra sơn bất lộ thủy, mấy người cùng nhau trao đổi tính danh, Trương Tam Phong thấy khóe miệng Thường Ngộ Xuân còn tràn ra máu tươi, nên đề nghị trước dừng chân ở một địa phương để chữa thương cho hắn.
Sau đó mọi người hạ táng di thể phụ thân của Chu Chỉ Nhược, liền tiếp tục đi đến phụ cận có một tiểu trấn tìm chỗ trọ đặt chân.
…
Trong chỗ trọ, Trương Tam Phong đang vận công chữa thương cho Thường Ngộ Xuân, còn Cố Hàn Uyên, Trương Vô Kỵ cùng Chu Chỉ Nhược ba người đang nhỏ giọng trò chuyện với nhau, bởi vì hàn độc Trương Vô Kỵ đã bị Liệt Dương đan áp chế, nên không có hôn mê tại trên giường, cho nên cũng bớt đi kịch bản. Chuyện Trương Vô Kỵ cùng Chu Chỉ Nhược xảy ra một bữa cơm chi ân…
Nhưng mà dù vậy, Trương Vô Kỵ vẫn là ưa thích tiểu cô nương tú mỹ xinh đẹp này, thỉnh thoảng còn muốn tìm nàng trò chuyện hàn huyên, đáng tiếc thời kỳ này Trương Vô Kỵ lời nói còn vụng về, cũng không biết cách làm như thế nào lấy lòng của tiểu cô nương…
Khó trách về sau Trương Vô Kỵ sẽ bị Chu Cửu Chân đùa bỡn xoay quanh như cái chong chóng, bởi vậy cho dù Trương Vô Kỵ đem hết tất cả vốn liếng, sự chú ý của Chu Chỉ Nhược cũng một mực tập trung ở trên thân Cố Hàn Uyên, ân nhân cứu mạng của nàng…
Nhưng Cố Hàn Uyên lúc này lại trong lòng lại có chút không yên.
Hai người đối thoại đại khái là theo cái dạng này.
– Đại ca, muội có thể gọi là Cố đại ca không?
– Ân…
– Cố đại ca, võ công của đại ca thật là lợi hại a, lập tức liền giết chết người xấu.
– Ân…
– Cố đại ca, dung mạo đại ca thật dễ nhìn.
– Ân…
Như thế cứ mấy lần sau đó, Chu Chỉ Nhược cuối cùng bất mãn bĩu môi ra.
– Cố đại ca! Đến cùng là đại ca có nghe muội nói chuyện không vậy?
– A? Thật có lỗi, vừa rồi ta đang trong lúc suy nghĩ. Chỉ Nhược muội muội nói cái gì? Có thể lặp lại lần nữa không?
Cố Hàn Uyên vừa rồi đúng là đang có chuyện để suy nghĩ.
Hệ thống vừa mới đưa ra cấp độ đánh giá kiểu mới…
Anh hùng cứu mỹ nhân Chu Chỉ Nhược, thay đổi tuyến cảm tình ban đầu, thu được cấp đánh giá A, được 1500 điểm nhân vật phản diện.
Đánh gãy ràng buộc một bữa cơm chi ân giữa Chu Chỉ Nhược và Trương Vô Kỵ, thu được cấp đánh giá A, được 1200 điểm nhân vật phản diện.
Chu Chỉ Nhược lại có được hàng loạt đánh giá cấp S từ hệ thống, điểm tích lũy được 2700 nhân vật phản diện, nhưng tạm thời Cố Hàn Uyên không thể nhận lấy được.
Kiểu hệ thống đánh giá mới này có thể kéo dài tích lũy lấy được điểm nhân vật phản diện dù phải kéo dài để tích điểm, nhưng lại nhận lấy một lần. Mặc dù vẫn không rõ ràng lắm đến cùng dưới tình huống nào có thể nhận lấy khoản tích lũy điểm nhân vật phản diện này.
Cũng không biết bởi vì niên kỷ Chu Chỉ Nhược còn trẻ quá chưa tới, hay là độ thiện cảm phải tới trình độ gì, hoặc là dứt khoát phải đủ điểm mới được, với lại nếu như có thể một mực kéo dài tích điểm như vậy, chẳng lẽ có thể lấy được đến cấp đánh giá SSS?
Hệ thống có thông báo nhắc nhở qua, nếu thu được cấp đánh giá SSS thì có thể tiến hành một lần rút điểm thưởng, phạm vi rút điểm thưởng là vạn giới, xem như là đồ vật thời hồng hoang hay là huyền huyễn cũng có thể lấy ra dùng đến.
Chỉ là Cố Hàn Uyên cảm thấy cách mình còn quá xa xôi, cho nên cho cũng không quá để ý đến.
Bất quá nếu vẫn có cơ hội thu được cấp đánh giá SSS, Cố Hàn Uyên đương nhiên muốn đem cơ chế cấp đánh giá chuỗi hàng loạt nghiên cứu cho thật minh bạch.
Vì cái gì Ân Tố Tố không có được đánh giá hàng loạt, mà Chu Chỉ Nhược lại có. Là bởi vì có liên quan hệ đến nữ nhân vật chính hay sao? Hay là do mình mở ra phương thức của Ân Tố Tố không đúng? Chính xác phải mở ra phương thức là chiến lược chứ không phải là uy hiếp?
Dù sao tranh mà nói, chiến lược dùng Ân Tố Tố so với Chu Chỉ Nhược thì cao hơn nhiều…
Đánh gãy kịch bản một bữa cơm chi ân với độ khó thấp như vậy mà cũng có thể được đánh giá cấp A thu 1200 điểm nhân vật phản diện điểm sao?
Cố Hàn Uyên hôm nay xuất thủ cứu người kỳ thực là mang theo tính chất mạo hiểm điểm của mình, rất có thể sẽ bị trừ đi điểm nhân vật phản diện, nhưng hắn cân nhắc đến Chu Chỉ Nhược có giá trị cao, để cho nàng chết ở chỗ này thì không thể nào được…
Thường Ngộ Xuân thì có thể từ bỏ, nhưng mà dù sao tương lai về sau cũng là danh tướng, có thể có lúc mình cần dùng đến, với lại thân phận bản thể của Cố Hàn Uyên nhất định phải là đạt được hào quang rực sáng…
Ngay từ đầu nhằm hắn vào Ân Tố Tố, đây chẳng qua là tình huống bất đắc dĩ, dù sao khi đó hắn vừa xuyên qua, cái gì cũng không có, đành phải đánh bạc một chút.
Về sau cũng là được an ủi là để cho Ân Tố Tố giúp đỡ Cố Hàn Uyên thiết lập tổ chức thu thập thông tin, giá trị của nàng lại vượt qua điểm của nhân vật phản diện được cho.
Sự thật chứng minh, đêm hôm đó, trấn an Ân Tố Tố bằng cách giao cấu với nàng là lựa chọn rất đúng, đối với nàng đã có được cơ sở tín nhiệm.
Kết quả cuối cùng anh hùng cứu mỹ nhân còn có được 1500 điểm nhân vật phản diện.
Nếu lúc đó Trương Vô Kỵ không có ở đây thì mình có thể thu được cấp đánh giá nhân vật phản diện sao?
Nếu như đối tượng không phải là Chu Chỉ Nhược thì mình có bị trừ điểm nhân vật phản diện điểm hay không?
Còn có Hoàng Dung thì sẽ được tính thế nào đây? Thời kỳ Xạ Điêu thì nàng là nữ chính, thời kỳ Thần Điêu nàng là nữ phối hợp, trong khi thời gian bây giờ đang là thời kỳ tuyến Thần Điêu. Đối đãi với nàng như thế nào đây để được cấp đánh giá? Lại có hay không tồn tại Hoàng Dung được đánh giá chuỗi hàng loạt?
Nếu như chiến lược cùng uy hiếp cũng có thể thu được điểm nhân vật phản diện mà nói, bản thể hay phân thân có thể hay không có được thu hoạch hai phần đánh giá?
Tóm lại mới xuất hiện một cái đánh giá hàng loạt liền lộ ra một đống lớn nghi vấn.
Ân Tố Tố bên kia cơ hồ đã có kết luận, sau này hẳn là rất khó thu hoạch được điểm nhân vật phản diện.
Chu Chỉ Nhược thì niên kỷ còn nhỏ, huống chi nàng chẳng mấy chốc sẽ lên trên núi Nga Mi, đến lúc đó ngay cả gặp mặt cũng đều khó khăn. Thời điểm gặp lại nàng chỉ sợ phải đợi đến mấy năm sau, lúc đó lục đại môn phái vây công Quang Minh đỉnh.
Tóm lại Cố Hàn Uyên bây giờ chỉ cảm thấy đau đầu, cho nên vừa rồi nhất thời không có tâm tư trả lời Chu Chỉ Nhược.
Khi hắn thần trí tỉnh lại trở về thì nhìn thấy Chu Chỉ Nhược xụ mặt tựa như muốn nói “Ta tức giận, mau tới dỗ dành ta” thì cảm thấy có chút buồn cười.
Đến cùng nàng vẫn là một tiểu cô nương…
Bất quá hắn thấy có chút kỳ quái là Chu Chỉ Nhược vừa mới mất đi phụ thân, như thế nào lại nhanh có thể bình phục tâm tình như vậy? Hay là vẫn giống trong phiên bản nói tới, phụ thân Chu Chỉ Nhược kỳ thực là Chu Tử Vượng giáo chủ của Bạch Liên giáo?
Còn thuyền gia kia là phụ thân giả?
Nếu quả thật là như thế, thì Chu Chỉ Nhược giá trị càng lớn hơn, Cố Hàn Uyên trong mắt lóe lên tinh quang. Nhìn xem Trương Vô Kỵ ăn nói vụng về, tìm không thấy biện pháp nào để an ủi Chu Chỉ Nhược.
Cố Hàn Uyên đành dụ dỗ nói.
– Chỉ Nhược muội, để ta cho biến hóa ma thuật, nếu muội cảm thấy không thú vị thì cũng đừng tức giận.
– Cái gì là ma thuật?
Quả nhiên sự chú ý của Chu Chỉ Nhược liền bị hấp dẫn tới, đương nhiên là vừa rồi vốn là không chút sinh khí, chỉ là làm nũng mà thôi.
– Ma thuật chính là biến hí pháp…
– Tốt, muội muốn nhìn.
Chu Chỉ Nhược cao hứng vỗ tay.
– Vậy thì Chỉ Nhược muội phải nhìn cho kỹ a.
Cố Hàn Uyên đem hai tay mở ra, biểu thị trong lòng bàn tay không có gì cả.
Tiếp lấy hai tay nắm lại, lúc mở ra, trong lòng bàn tay đang nằm một tiểu đường nhân (đồ chơi) Đây là Cố Hàn Uyên tại trên đường đi, nhìn xem thấy cái tiểu đường nhân có chút thú vị, chỉ mua để làm vật lưu niệm cất vào hệ thống trữ vật, còn cái gọi là ma thuật thì càng đơn giản, chỉ là đơn thuần dùng đế hệ thống trữ vật lấy ra mà thôi.
– Cố đại ca thật là lợi hại.
Chu Chỉ Nhược nhìn hồi lâu cũng không nghĩ rõ ràng là thế nào lại biến hóa ra, hai mắt bội phục trầm trồ…
– Chỉ Nhược muội, cái tiểu đường nhân này ra tặng cho muội…
Cố Hàn Uyên đem đồ chơi bỏ vào trong tay Chu Chỉ Nhược.
– Cảm tạ Cố đại ca.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ân Tố Tố |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Ngày cập nhật | 16/01/2024 12:51 (GMT+7) |