“Hehe, bắt được anh rồi nhé!” – Cô bé chạy đến và kéo anh ra ngoài.
“Anh này, em có chuyện cần nói với anh”
Ngoài quán rượu sáng và ít ồn ào hơn.
Giọng của cô nàng, 1 cô bé có dáng người nhỏ nhắn, mặc 1 chiếc váy liền màu trắng, cái áo khoác lửng màu đỏ ớt, 1 cô bé khá là sặc sỡ…
– Anh này, anh sẽ ngủ với em chứ? Em sẽ miễn phí cho anh… Em muốn ngủ với anh!
– Cái gì cơ hả em?
1 cậu trai khá cao, cao hơn hẳn cô bé 1 cái đầu 1 phần tư, mặc dù cô này đeo 1 đôi giày có khi phải đến chục phân là ít. Trông anh ta có vẻ to con và cơ bắp.
Anh ta mặc 1 cái áo màu đen, hơi bó sát và quần bò đen. Rõ ràng là anh ta đang giả vờ, vì đến ông trông xe ngồi cách đó 5 mét còn nghe thấy rõ đến từng từ, thế mà anh ta còn hỏi lại…
– Anh sẽ ngủ với em chứ? Em sẽ không lấy tiền đâu mà. Chỉ hôm nay thôi.
– Ôi, haha… Anh không đùa đâu… Em về mà ngủ với mẹ ấy… Thôi anh vào đây…
Anh ta cười lớn, lộ cái răng khểnh dễ thương giống Đăng Khôi.
– Ơ, anh đừng đi mà, em nói thật đấy! – Cô bé níu tay anh ta – Nghiêm túc đấy, anh ạ. Anh sẽ ngủ với em chứ?
Anh ta thôi cười, trở lại vẻ mặt nghiêm túc, hơi cúi đầu xuống và dí sát vào mặt cô bé.
Có vẻ anh ta cũng uống được kha khá rồi, hơi thở nhiều mùi rượu.
– A, nghiêm túc ah… Vậy em nói đi… Tại sao đòi ngủ với anh…
– Ơ ơ… Em đang hỏi cơ mà… Ai cho anh hỏi ngược lại. Anh phải trả lời trước chứ. Anh sẽ ngủ với em chứ? – Cô bé nhắc lại câu hỏi 1 lần nữa.
– Ừ, vậy câu trả lời là không. Em hài lòng rồi chứ. Mặt em đáng nghi lắm. (Cười gian)
– Sao… Sao lại đáng nghi gì? – Cô bé ngơ ngác.
– Định lừa anh làm bố cái thai hở? – Anh cười hề hề – Trông mặt anh hơi ngố tí thôi, chứ anh không ngu… Hề hề…
– Không… Không phải thế…
– Không phải thế tại sao tự nhiên đòi ngủ với anh? – Anh ta lại cúi suốt dí sát vào mặt nó.
– Tại vì… tại vì… vì em thích anh…
– Thích anh… Thích anh… haha… Vậy anh tên là gì? – Vẫn dí sát và phả hơi rượu vào mặt nó.
– Hơ… Tên là gì thì làm sao em biết được… – Nó gãi đầu gãi tai.
Nó nhớ lại vài phút trước đây.
“Không, cái anh này thấp quá… Anh này thì hơi béo… Anh kia đen như gỗ mun… Cái anh bồi bàn trông được được tí thì lại không phải đối tượng… Mẹ ơi, chẳng lẽ trai đẹp trên đời này tuyệt chủng hết rồi…”
Cuối cùng nó bị thu hút bởi 1 anh chàng đang ngồi uống rượu ở quầy. Anh ta không đẹp trai, chắc chắn không đẹp trai, nhưng có 1 cái gì đó rất là thu hút. Anh ta không trắng quá, không đen quá, khuôn mặt góc cạnh, và hơi rậm râu. Và nụ cười, nhất là nụ cười, nụ cười răng khểnh dễ thương giống anh Đăng Khôi.
“Hehe, chết anh rồi nhé, em bắt được anh rồi…”
– Không biết tên là gì mà bảo thích anh… Thôi nhóc về đi… Hôm nay đùa thế đủ rồi…
Anh lắc đầu quay đi và thở dài:
– Con gái bây giờ trơ thật đấy…
Cô bé cắn chặt môi.
– Không… Em nói thật đấy… Anh chờ chút đã… Vậy em sẽ trả tiền anh.
Anh ngoái đầu lại. Cô nhóc phiền phức này. Còn định giở trò gì nữa đây?
Ngày hôm nay thật kỳ lạ. Sáng thức dậy từ sớm đánh răng rửa mặt rồi đi tập thể dục (Mọi hôm còn nằm ườn trên giường mãi không chịu dậy) ở cơ quan tự nhiên hôm nay sếp lại mát tính, chẳng chửi chó mắng mèo văng tục với nhân viên như mọi hôm. Giờ đến lượt cô nhóc này…
Cô bé vẫn đang lục trong cái túi xách màu đen lấp lánh, lôi ra 1 cái ví nhỏ màu hồng, có hình đầu 1 con mèo trông rất là ngu.
– Đây, em sẽ trả tiền cho anh… 2000 nhé… Đêm nay anh ngủ với em… – Cô bé rút ra 1 tờ 2000 nhăn nheo và đưa cho anh ta thật.
– Thôi thôi anh đừng nhìn em kiểu đấy nữa. Em hết tiền thật rồi mà. Nãy ông xe ôm chặt em ác quá – Nó vừa xị cái mặt ra vừa banh mồm con mèo – Anh xem này, không còn đồng nào thật mà…
Anh cười lớn:
– Em vui tính đấy. Thôi, coi như em giỏi, lừa được anh. Chờ anh tí anh vào bảo bạn anh cái này rồi anh em mình đi. Anh á… – Dí sát mặt – … THÍCH LÀ NHÍCH… haha…
Bước được vài bước lại quay lại:
– Xong em sẽ giải thik cho anh tất cả những chuyện kỳ cục này chứ?
– Vâng, em hứa…
Cô bé mỉm cười thật buồn, cúi mặt xuống nhìn những hạt màu đen lấp lánh trên chiếc túi xách…
– Ô kê… Em leo lên đi.
– Nhưng em không có mũ bảo hiểm.
– Ui rời… Ngốc… không cần… Cứ leo lên đây… Anh là công an đây rồi còn sợ ai… không phải xoắn… hô hô.
– Công an thật á…
– Cà rốt. Đương nhiên đùa rồi… Thế cũng phải hỏi… (cười ngất)
– Mà xoắn là cái gì anh.
– Ui rời… Xoắn mà không biết là gì… Thôi về tự tra từ điển… Chẹp… 9x gì mà không biết từ xoắn… Mà thôi chết rồi…
Chiếc xe phanh kít lại.
– Mà em tốt nghiệp phổ thông chưa?
– Anh yên tâm… Anh không phải vào tù vì quan hệ với trẻ vị thành niên đâu.
– Có thật không?
– Anh hỏi hay thật. Có lẽ em phải giải 1 bài đạo hàm tích phân trước rồi mới lên giường ngủ với anh.
– Anh vẫn không yên tâm lắm… Thế lớp 12 học những môn gì?
– Toán lý Hóa… Văn Sử Địa… giáo dục công dân… ngoại ngữ mỹ thuật hát nhạc…
– (Đếm đếm) ờ ờ đủ 11 rồi… Thôi… Đi tiếp…
– Lớp 12 học hát nhạc… thế cũng đòi đố… hehe… ơ mà bây h đi đâu anh?
– Nhà nghỉ. Chứ em định ra công viên rải chiếu ngủ với nhau chắc.
– Em có ngốc đâu nhở. Ý em là nhà nghỉ nào?
– Nhà nghỉ này… – Chiếc xe đỗ xịch.
Nhà nghỉ Cẩm Linh.
Nó ngước lên đồng hồ quầy lễ tân. Bây giờ là 10h.
Cuộc đời nó sắp rẽ sang 1 hướng khác. Nó sắp thành đàn bà…
Lúc anh đi vào nó, nó chẳng cảm thấy gì hết, chỉ thấy đau, rất đau, và bắt đầu ra máu.
Tay nó bấu chặt vào tấm ga trải giường màu trắng. Anh hơi hốt hoảng, vội vàng ra ngay.
– Đây là lần đầu hả… Anh cứ tưởng…
Nó thấy tủi thân 1 chút, 1 vài giọt nước mắt khẽ chảy…
– Không sao đâu anh ạ, anh cứ tiếp tục đi…
Lần này anh có vẻ nhẹ nhàng hơn. Bàn tay anh lướt nhẹ trên cơ thể nó, vuốt ve xoa dịu nó.
Nó chỉ nhắm mắt lại và chảy nước mắt. Những hình ảnh thoáng qua trong đầu nó. Người con trai mà nó yêu.
Bố nó. Mẹ nó. Và cái gia đình nhỏ sắp tan vỡ…
Còn trong đầu anh nghĩ gì? Nó chẳng thể đoán được.
Anh có vẻ khá thành thạo. Nó không bị đau nữa. Nó tự hỏi đây là lần thứ bao nhiêu của anh…
…
Anh đưa tay quệt những giọt nước mắt âm ấm của nó, khẽ vuốt những sợi tóc mai ướt đẫm mồ hôi trên trán nó. Mọi cử chỉ của anh đều nhẹ và dịu dàng.
Anh nằm xuống giường. Với tay kéo cái chăn đắp kín người nó. Mắt anh nhìn lên trần nhà.
– Có đau lắm không… – Mắt anh không hề rời khỏi cái trần nhà.
Nó cười và lắc lắc cái đầu:
– Không anh ạ… Anh làm rất tốt… Cảm ơn anh…
– Thôi đi đừng giả vờ… Lần đầu chẳng mấy khi dễ chịu đâu…
Ngập ngừng 1 lúc.
– Tại sao em phải làm thế này?
Nó cố tình tránh câu hỏi của anh…
– Không mà, không giả vờ đâu. Anh làm tốt thật đấy. Lần sau em sẽ thưởng cho anh thêm 2000 nữa, ra kia mua bánh mì Sài Gòn ăn… hehe…
Anh này ngây thơ dính bẫy luôn…
– Khiếp người đâu mà ki… Lao động cật lực như thế mà trả công rẻ mạt… 2000 của em gửi xe còn chả đủ…
– 4000 Chứ, anh không biết cộng ah – Nó to tiếng, giả vờ quát.
– 4000 Cũng chả đủ – Anh cũng to tiếng.
– Thôi được… – Nó dịu giọng – Nếu anh thik… Em sẽ thưởng cho anh cả cái áo khoác của em…
Nó nói và chỉ vào cái áo khoác vứt lăn lóc tận ngoài cửa.
– Cái áo của cô tôi mang về chắc để lót nồi?
Nó lừ mắt:
– Hơn 400 đấy bố ạ.
– Ah… – Anh cười – … Với cái giá đó thì còn có thể dùng lót ổ cho con Silip nhà anh. Nhưng nó không thik màu đỏ lắm. Nó sẽ tè ra đó mất…
– Nhà anh nuôi chó ah… Tên hay quá nhỉ… Anh cũng thú vị đấy…
Nó cười ngặt nghẽo 1 lúc.
– Tiền không lấy… Áo khoác không lấy… – Nó gãi gãi – Thế anh thik lấy cái gì?
Nó quay sang anh chớp chớp mắt.
– Ah, anh có thể lấy tạm cái váy kia… – Anh chỉ cái váy vứt ở 1 xó khác của căn phòng.
Nó đùa:
– Ôi anh cũng thik mặc váy ah… (Chớp chớp)… Nhưng chân anh nhiều lông thế kia mặc sẽ xấu… Hehe…
– Không anh mang về cho mẹ anh mặc chứ. Chân mẹ anh đẹp lắm. Chắc bà sẽ rất gợi cảm trong bộ váy của em… Còn anh hôm nào anh sẽ đi mua 1 cái như thế nhưng to gấp đôi… hehe… May ra mặc vừa…
– Anh đúng là mặt dầy…
Nó thò tay ra ngoài nhổ ngoéo 1 cái râu trên cằm anh…
– Chết nè… Cái đồ mặt dầy…
– Áaaaaa… Đau… Ờ nếu đồng ý rồi thì tí về anh lấy luôn… hiiiii…
Nó nằm cạnh anh trên giường. Cùng cười đùa. Mặc dù nó chưa biết tên anh, và anh cũng thế. Nhưng ở anh nó có 1 thứ cảm giác rất ấm áp và thân thuộc. Có lẽ nó đã gặp anh từ kiếp trước. Hoặc kiếp trước nữa.
Nó mông lung suy nghĩ và không nói gì nữa. Và anh cũng im lặng. Thôi cười đùa. Anh chợt như phát hiện ra.
– Ơ này, em bảo sẽ giải thik tất cả với anh cơ mà. Sao em cứ lảng đi thế. Trả lời đi. Tại sao em phải làm thế này?
– Làm thế này là làm thế nào?
– Thì chủ động đi dụ dỗ con trai nhà lành, rồi hại đời trai của người ta, cướp đi cái trong trắng của người ta… Tội em đáng ăn đấm…
– Thôi đi xin anh… haha… Anh mà trong trắng cái nỗi gì… Có mà trong trắng như tờ giấy than… – Nó cười phá lên.
– Mà em hỏi thật nhé đây là lần thứ mấy nghìn của anh rồi?
Nó lật người lại, chống 2 khuỷu tay xuống đất, nhìn vào mắt anh, chớp chớp trông rất là điêu…
Đến lượt anh cười phá lên:
– Khiếp em cứ nói quá. Lần thứ mấy trăm thôi chứ. Mấy nghìn thì quá đáng quá…
– Em nghi lắm… – Nó nhíu mày rồi cười cười.
– Mà này em lại lừa anh rồi… Anh đang hỏi em cơ mà… Em ăn gian thế…
– Hỏi gì ấy nhở, em quên rồi… – Nó lại gãi đầu.
Bị anh cốc cho 1 cái.
– Phét vừa thôi. Anh có phải con lừa để em dắt mũi đâu. Đánh trống lảng mấy lần rồi. Nói đi… Tại sao thế? Tại sao lại đi cho không 1 người không quen biết?
– Vậy em cho anh đoán 3 lần.
– Chắc chắn là người yêu em có vấn đề… Em giận nó nên mới tức mình ngủ với người khác?
– Giận dỗi người yêu thì việc quái gì phải đi ngủ với người khác chứ. Cứ sút thẳng vào mông nó. Người yêu em hư em đá cho bay đít. Giả thiết của anh vô lý lắm.
– Đấy, con gái mà ăn nói như thế sau này sao lấy được chồng… Thực ra… Lúc ở bar anh thấy em tát bốp vào mặt 1 cậu… – Trời ơi cái thằng đó mà anh cũng nghĩ là người yêu em… – Nó cười ngặt nghẽo – … Đến xách dép còn chưa đáng…
8h. Tại quán rượu.
Cô bé đứng trước cửa quán rượu. Chiếc váy ngắn màu trắng và quần tất đen. (Đen sì í, không lộ 1 mảng đùi nào)
Trời không lạnh lắm nhưng nếu ai để ý sẽ thấy cô khẽ run rẩy.
Chưa bao giờ cô đến quán rượu như thế này. 1 mình.
Buổi tối ở quán bar khá ồn ào và đông đúc, và đương nhiên, nồng nặc mùi rượu và mùi người trộn lẫn vào nhau.
Tiếng nhạc xập xình. Cô bé lạ lẫm nhìn ngó những người xung quanh mình. Bất chợt 1 cái khoác vai.
– Em gái ơi tối nay đi chơi đê…
1 hàm răng khấp khểnh nhe ra cười toe. Cô bé ngó sang bên trái, nơi cái chất giọng miền nam sặc mùi rượu ấy.
1 tên con trai gầy và cao lêu đêu. Tóc hắn khá dài, làm xoăn xù ra bờm xờm và nhuộm 7 sắc cầu vồng sặc sợ như 1 con vẹt. Hắn mặc 1 cái áo hawai chẳng thiếu thứ màu gì trên đời, và không cài cúc áo phía trên, để lộ ngực. Phía dưới là 1 cái quần đùi cây dừa.
“Trời đất ơi đâu ra cái thể loại dị hợm này vậy?”
Con bé nghĩ thầm trong đầu “Thà chết còn hơn đi chơi với anh”
Cô bé gạt tay anh chàng ra khỏi vai mình…
– Đồ dở hơi, quen biết gì mà đòi khoác vai… Xê ra đi… Ra chỗ khác chơi – Giọng quát của nó át cả tiếng nhạc xập xình ngoài quán.
Nhưng có vẻ chả ai để ý.
– Ui cha… Miệng lưỡi ghê gứm chưa… Đi chơi với anh 1 tí… Tí về thik gì anh mua cho…
– Đã bảo không rồi mà… Anh biến đi… Đồ hàm cá mập…
– Gứm chết, làm gì mà kiêu… hehe… Thì hum sau vậy… cưng nhé…
Thằng cha thò tay vào váy và bóp mông cô nàng…
– A… Cái thằng dâm dê này…
Nó trợn mắt quay người lại kèm theo 1 cái tát trời giáng vào mặt thằng kia.
Quán rượu ngừng xôn xao trong 1 giây.
Giờ chỉ còn tiếng nhạc xập xình.
Tên dê già hơi bất ngờ vì cái tát. Đứng hình mất mấy giây sau nữa.
Quán rượu lại trở về vẻ náo nhiệt của nó. Dường như chưa từng có gì xảy ra vài giây trước đây.
Chuyện này có lẽ là quá bình thường ở đây.
Thằng cha lấy tay ôm má…
– Ơ hay cái con ** này… May cho mày là ông không đánh đàn bà…
Nói đoạn lầm bầm quay lưng bỏ đi.
“Mẹ, đúng là ra ngõ gặp gái, đen vãi lz… Đang ấm tự dưng bị ăn tát…”
– Và sau đó em tìm thấy anh… hiiiii…
– Kể cũng khổ thân cho thằng bé… Còn gì là sĩ diện của đàn ông nữa – Anh lắc lắc cái đầu.
– Ui trời khổ thân gì chứ cái loại đấy – Giọng cô bé bức xúc rõ rệt – Phải ăn 10 cái tát như thế mới đáng. Nghĩ lại cái mặt nó lúc vừa bị ăn tát mới tức cười chứ… haha…
Cô bé vừa cười vừa nhớ lại cái cảnh đấy. Nó hiện trong đầu rõ như 1 thước phim.
– Đáng đời con cáo già gian ác – Cô bé vẫn không ngừng cười.
– Em mặc váy ngắn cũn cỡn như vầy trách nào bị hiểu nhầm… Cái váy đấy mẹ anh mặc mới hợp… hehe… Tí anh lấy đấy…
– Cái anh này hay nhờ. Sao cứ đòi lấy váy của em thế – Nó giả vờ nhăn mặt.
Cái cô bé này hay thật đấy. Lúc thật thì cứ như đùa. Lúc đùa lại như thật. Đùa mà mặt mũi có thể tỉnh bơ, không hề cười. Thật mà cười cười khiến người ta cứ nghĩ là đang đùa. Khiến người đối diện cứ quay tít mù, chẳng biết đâu mà lần.
Quả là 1 cô bé kỳ lạ. Anh nghĩ.
– Em lại bắt đầu lạc đề rồi đấy. Vậy cũng có thể do người yêu em bị yếu sinh lý… không lên được… – Anh cười rất chi là khoái trá và gian ác.
Tưởng tưởng ra trong đầu 1 anh người yêu nhỏ bé và sợ sệt, với cái ấy chỉ to bằng quả ớt khô.
– Vậy đây là lượt đoán thứ 2 hả?
– Không, vẫn là lần 1. Anh đang đoán người yêu nhóc có vấn đề mà.
– Ui… Áaaaaa… Mấy tuổi rồi mà còn chơi cấu…
– Cho chừa cái tội trêu em đi.
– Trêu gì mà trêu. Đang đoán mà, lại bảo trêu.
– Chả nghiêm túc gì cả – Cô bé nói kèm theo 1 cái bĩu môi.
– Vậy thì hẳn thằng đó có vấn đề về thần kinh rồi. Sao lại yêu được 1 con nhóc như em. Dữ như sư tử ấy… Ah mà đây vẫn là lân 1 đấy nhé.
– Không. Không phải… Không có thằng người yêu nào cả. Em chia tay người yêu lâu rồi.
Cô bé cười rất tươi, cố gắng tỏ ra không có gì cả. Nhưng anh hiểu, vì giọng nói của cô ấy nghe cứ như săp khóc…
– Vậy để anh đoán lần 2. Nếu người yêu em không có vấn đề thì vấn đề chắc chắn là do em.
Anh nhăn trán có vẻ như đang suy nghĩ rất là dữ dội.
– … Có thể em bị bệnh gì đó, như là siđa, hay giang mai, nên em thù đời, muốn lây bệnh cho tất cả đàn ông trong thiên hạ…
– Ôi ôi… hahaha… (Cười như lên đồng)… Vậy mà anh cũng nghĩ ra được… Anh khéo tưởng tượng quá nhở… Chứ đàn ông trong thiên hạ mà ai cũng đeo bao như anh thì có phải kế hoạch của em hỏng bét không… – Cô bé to tiếng – … Em đâu có ngu.
Anh không nói gì.
– Và anh cũng quên đây là lần đầu tiên của em. Chăng lẽ anh nghi em dùng chung bơm kim tiêm với lũ nghiện… Hay anh nghi mẹ em bị bệnh giang mai? – Nó quát rồi nhổ ngoéo 1 cái râu nữa.
– Ấy ấy… Anh không có ý đó, em đừng suy diễn… Mà em bỏ ngay cái trò thô bạo đấy đi… Từ nãy giờ 2 cái rồi đấy… Cỡ em chắc trước hành hung người yêu phải biết – Anh lại cười hề hề.
– Râu trên cằm anh đầy kia kìa. Tiếc 2 cái râu hả. Thôi anh đoán tiếp đi, đừng có mà nhắc đến cái con người đó.
– Thì có thể do em vào bệnh viện để chữa bệnh, rồi vô tình bị lây bệnh… Ví dụ như đi nhổ răng chẳng hạn…
– Anh vô lý. Thế thì em sẽ ngủ với cái thằng nhổ răng cho em. Chẳng cần mất công đi tìm anh.
Anh chợt thần người ra.
– Nếu em không tìm đến quán rượu đó. Nếu em không nhìn thấy anh. Nếu em lừa được 1 thằng nào đó đẹp trai hơn anh. Hoặc nếu hôm nay anh không hứng lên đi uống rượu. Và nếu anh đi uống rượu ở 1 quán khác. Đây cũng không phải là quán quen của anh… Thì cuộc đời của em chắc sẽ sang hướng khác đấy…
Anh tự nhiên trầm ngâm…
– May cho em anh là người tốt đấy – Anh cười, không hề đùa.
– Không có nhiều cái nếu đâu anh. Số phận của em là sẽ gặp anh. Không tối này thì sẽ là tối khác. Không nơi này thì sẽ là nơi khác. Số của em là số ngủ với anh… hiiiii…
Anh gật gật cái đầu.
– Uh nghe cũng đúng. Thế sao em lại vào quán rượu đó?
– Ở đâu thì đàn ông mất tỉnh táo và dễ bị lừa nhất? – Nó cười – Em cũng suy nghĩ mãi đấy… Hihi…
– Ý anh hỏi không phải ý đấy. Nhưng có vẻ hợp lý.
Anh lại đùa được ngay…
– Mà em lừa trai cũng khá đấy… hehe… Chứ xấu như em mà gặp anh lúc anh tỉnh táo thì sao mà lừa anh lên giường được… hehehe…
– Gứm chết. Ma nó thèm… Anh còn 1 lần đoán nữa thôi đấy.
– Ờ ờ biết rồi… Nếu không phải do người yêu em, cũng không phải do em… Thì chắc chắn là do anh rồi…
Như chợt nghĩ ra 1 phát minh vĩ đại nào đấy, anh cười to và vỗ tay đánh bốp 1 cái.
– Vậy như thế này: Tình cờ đi ngang qua quán rượu, sau đó chợt nhìn thấy sắc đẹp kiều diễm như tiên giáng trần của anh… 1 vẻ đẹp chim sa cá lặn… nghiêng nước nghiêng thành… vẻ đẹp đến nỗi em chưa bao giờ hình dung đến… sau đó em không kiềm chế được ham muốn… sau đó đòi ngủ với anh…
Anh ngồi bật cả dậy, hai tay chém chém như đang thuyết giảng, mắt nhìn xa xôi. Và chính xác là anh ấy thật sự đang chìm đắm ở trong cái viễn cảnh mà anh ấy vẽ ra…
– Này anh đang kể chuyện cổ tích đấy ah… – 1 cái lừ mắt – Gì mà lắm “sau đó” thế… Giả sử như em bị cận thị 10 đi ốp thì đó cũng có thể là 1 lý do…
Nó lại cười. Buổi tối hôm nay thật thú vị. Nó đã cười rất nhiều. Thật sự anh là 1 con người rất thú vị.
– Nhưng có vẻ trí thông minh anh kém… Đoán 3 lần sai cả 3…
– Uh, cứ cho là thế đi – Anh không đùa nữa – Vậy cô nhóc thông minh giải thik cho anh mọi chuyện xem nó ra làm sao?
– Hả… Sắp chết… Sao lại sắp chết… Em bị bệnh gì hả…
– Không… Em chẳng có bệnh gì cả.
– Thế sao mà sắp chết?
– Tự tử chết.
Cô bé im lặng trong vài giây. Có lẽ anh ấy cần thời gian để hiểu 3 chữ đó.
– Em sắp tự tử chết.
2 chữ tự tử từ mồm em cứ nhẹ tênh. Nghe cứ như em sắp đi ăn cơm rồi đây…
– Em điên rồi – Cái mặt anh nhăn hết cả lại – Trấn đời anh chưa thấy ai điên như em.
Cô bé cắn môi không nói gì.
– Trông em yêu đời như thế. Cười nhiều như thế. Em không thể tự tử chết được.
– Vâng, anh nghĩ thế nào thì tùy. Nhưng em sẽ tự tử chết. Số của em là sẽ tự tử chết.
– Thật ngớ ngẩn – Anh cười khẩy – Thế sao mà tự tử chết? Chắc không phải bị điểm kém bố mẹ mắng mà tự tử chết đấy chứ?
Giọng anh nghe vẻ mỉa mai, nhưng cô bé không để ý. Cô có thể hiểu được nếu anh không chấp nhận được chuyện này.
– Đây là cả 1 câu chuyện dài. 1 Đêm nay không đủ cho anh nghe hết đâu. Và nếu anh nghe hết thì chưa chắc anh đã hiểu được nhưng suy nghĩ của em.
– Uh, đúng là anh không hiểu được đâu… Thế bao giờ thì tự tử chết?
– Em cũng chưa biết chính xác anh ạ… Nhưng sẽ trong thời gian ngắn nhất… Sau khi em đã hưởng được kha khá lạc thú ở trên đời này… – Lại là 1 nụ cười.
– Ví dụ như là…
– Là sex, hay uống rượu say cho đến khi nhũn hết người ra, và đi bay, đi đua xe, hít hêrôin… Những thứ mà em chưa từng làm…
– Em thực hiện được đến đâu rồi.
– Anh là cái đầu tiên đấy – Nó cười và quay sang anh.
Không thể đếm hết được số kiểu cười của nó. Cười cùng đủ các loại sắc thái. Hỉ nộ ái ố… Rất nhiều các kiểu cười…
– Đầu óc em thật không bình thường – Anh thở dài.
– Anh không phải là người đầu tiên nói thế đâu… ^^… – Anh xem mấy giờ rồi.
– 2H rồi. Em phải về ah. Về muộn thế mà bố mẹ không nói gì?
Nó nhỏm dậy, tìm quần áo vứt vung vãi khắp nơi và mặc vào người.
– Bố đi công tác thỉnh thoảng mới về. Mẹ đi bói toán cúng bái gì đấy, mai mới về.
– Ở nhà 1 mình ah?
– 2 Mình.
– Ơ này thế mặc cả váy của mẹ anh về ah.
Nó lờ đi câu đùa của anh, già vờ không nghe thấy.
– Thôi em về trước đây. Anh trả tiền phòng nhé.
– Thế mà cũng dặn. Em sẽ trả chắc. Ơ này tối thế mà cũng về ah? – Anh vừa nói vừa mặc quần áo.
– Phải về trước khi hàng xóm em dậy.
– Đi bộ về á?
– Chứ sao nữa.
Anh muốn giúp cô bé. Chắc chắn là nó có chuyện, anh biết. Và anh thực sự muốn giúp nó, vì anh cảm thấy rất quan tâm đến cô bé kỳ lạ này.
– Thôi đợi anh mặc quần áo xong anh đư về. Tối thế đi 1 mình ma bắt.
– Sắp chết rồi còn sợ gì nữa – Nó cười phá lên.
Nó đã mặc quần áo xong. Bước ra cửa rất nhanh, cư như là muốn chạy trốn vậy.
Anh túm lấy tay nó và nhìn vào mắt.
– Ơ… Sao lại có gặp lại nữa… Gặp thế thôi chứ… 1 đi không trở lại – Nó lè lưỡi – Tình nghĩa đôi mình có thế thôi – Cười thật tươi và gỡ tay anh ra.
– Chờ đã… Cho anh số…
Nó quay lại và vẫy tay tạm biệt anh. Anh mặc thật vội quần áo rôi chạy theo…
“Chờ đã, cô bé. Anh sẽ giúp em.”
– Từ từ, anh đưa về – Anh đã đuổi kịp nó…
– Không thik… Em không muốn anh biết nhà… Phiền lắm… Thế nhé… Tạm biệt anh…
Nó nhướn lên hôn nhẹ vào má anh rồi quay đầu bước đi.
Vĩnh biệt anh, chàng trai dễ thương. Anh là 1 người tốt, rất dịu dàng. Lên đến đó em sẽ để tâm phù hộ cho anh.
Chào anh. Người tình 1 đêm!
Nó bước đi không hề quay đầu lại.
– Thế ai sẽ đưa em về lúc em say rượu nhũn ra?
…
– Ai sẽ cho em cùng đua xe thế?
…
– Em sẽ tự mua thuốc lắc để cắn chắc?
…
– Em sẽ tự tìm được hêrôin để hít ah?
Cô bé dừng hẳn bước và quay lại. Mặt cô nhăn lại và lấy 2 tay ôm trán.
– Khỉ thật, em còn chưa tính đến những chuyện đó…
Anh bước thật nhanh đến bên cạnh, khoác tay anh lên vai nó.
– Ít nhất thì anh cũng sành đời hơn. Anh sẽ giúp em. Từ giờ anh sẽ là BOSS của em…
10h30.
1 buổi sáng mùa xuân. Những ánh nắng len lỏi từ khung cửa sổ, tràn vào căn phòng nhỏ sơn toàn màu hồng. Nắng ùa cả lên giường, nơi có 1 cô bé đang ngủ. Nắng nhảy nhót trên đôi mắt khẽ nhắm hờ của cô bé khiến nó giật giật.
“Khỉ thật, tối qua ngủ lại quên đóng cửa sổ”
Cô bé cảm thấy ngày hôm nay sẽ là 1 ngày tốt lành đây, mặc dù trong người vẫn còn rất mệt (Đêm qua ngủ được có mấy tiếng)
Trên chiếc bàn học bằng gỗ ép, nơi chiếc điện thoại nhỏ màu bạc treo lủng lẳng đủ thứ trên đời, chiếc đèn hiệu vẫn nhấp nháy. Có lẽ có tin nhắn hay gọi nhớ gì đấy.
“Dậy chưa thế. Khi nào dậy gọi cho anh.” – SMS từ Đăng Khôi.
Nó mơ màng nghĩ lại buổi tối hôm qua lúc anh chở nó về.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Anh sẽ ngủ với em chứ? |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện sex học sinh, Truyện sex phá trinh, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 11/05/2020 15:35 (GMT+7) |