Mặc dù Đà Lạt là cái thành phố du lịch, nhưng mỗi khi tới dịp lễ tết thì đều sẽ chật cứng người, kiểu đúng nghĩa chen chúc nhau luôn. Mấy khi ấy, nơi này không còn dáng vẻ gì của thành phố buồn cả, nó trông như một Sài Gòn thu nhỏ hơn.
“Giờ cậu muốn đi đâu?”.
Tôi dựng xe bên đường, dưới một tán cây xanh, đưa cho em chai nước và hỏi em.
“Tớ cũng không biết”.
Khuôn mặt em vẫn hơi có chút thất vọng.
Tự nhiên tôi cảm thấy tội nghiệp em, lên đồ đẹp rồi không chụp được kiểu ảnh nào, mà hiện tại thì trời cũng sắp sửa tối.
“Thế thôi, đi chỗ này, tớ biết chỗ cũng đẹp”.
Tôi nói rồi lại rồ ga, phóng đi.
…
Nơi tôi tính chở em tới là một quán cà phê cách trung tâm khá xa, chỗ đó buổi tối view cũng khá đẹp và ổn áp, bởi vì có thể nhìn xuống thung lũng phía dưới, kèm theo đó là những ánh đèn nhà kính.
Chạy tầm khoảng 30 phút thì tới nơi, hiện tại mặt trời đã lặn, quán không đông khách, tôi nắm tay em bước vào quán.
Chọn một cái bàn sát cửa kính, ngắm trọn view thung lũng, tôi mời em ngồi xuống.
“Chỗ này đẹp đó, sao cậu biết vậy?”.
Dĩ nhiên là tôi không thể nói do hồi đó tôi có tán một em phục vụ làm ở đây được, tôi bèn cười trừ.
“Mình tình cờ thấy nó trên mạng thôi”.
Bạn nhân viên mang nước ra, rồi đốt ngọn nến trắng trên bàn, có cảm giác không khí tự nhiên lãng mạn ra phết.
Tôi gọi một chai bia, còn em là nước trái cây. Em cũng khá bất ngờ khi tôi gọi bia, cơ mà tôi chỉ cười và không giải thích, có lẽ tôi muốn uống một chút để ăn mừng đấy.
Một bản nhạc trữ tình vang lên, nhạc tiếng pháp nên tôi cũng không rõ nó tên gì, chỉ biết là khá dễ nghe thôi.
Em ngồi đối diện tôi, đưa mắt nhìn phía xa nơi chân trời và khung cảnh bên dưới, vẻ mặt em đầy tò mò.
Hmm, nên nói gì bây giờ nhỉ?
“Cậu muốn chơi trò chơi không?”.
Tự nhiên em hỏi tôi như vậy.
“Trò gì vậy?”.
“Chơi nói thật nhé, tớ sẽ hỏi cậu ba câu, cậu phải trả lời thật lòng, sau đó sẽ đến cậu hỏi”.
Em vẫn nhìn bên ngoài, sau đó em nói với tôi, phụ nữ hình như hơi có chút khó hiểu nhỉ.
“Được, cậu hỏi đi”.
Mà dù sao tôi vẫn gật đầu, có vẻ khá thú vị mà.
Em quay sang nhìn tôi, ánh nhìn em khá nghiêm túc.
“Cậu có thực sự thích tớ không?”.
Tôi đáp chắc nịch: “Tớ không chỉ thích cậu, tớ yêu cậu”.
Em hơi mỉm cười, vẻ mặt em có vẻ hài lòng với câu trả lời của tôi.
“Được rồi, tạm tin cậu đấy. Câu thứ hai, cậu có ngại yêu xa không?”.
Tôi hơi suy nghĩ một lát, có ngại đấy, nhưng mà, nếu là em thì, có lẽ được.
“Với cậu thì không”.
Em nghe thế gật đầu, em mỉm cười đầy xấu xa rồi hỏi tôi.
“Vậy cậu có ý định làm gì với tớ không?”.
Câu hỏi khó trả lời phết, nhưng có một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
Tôi đường hoàng trả lời: “Có!”
“Có là muốn làm gì?”
“Câu thứ tư rồi đó nha”.
“Thì cậu đáp đi, tớ sẽ cho cậu hỏi bốn câu”.
Tôi đường đường chính chính tuyên bố với em: “Muốn làm bạn trai cậu”.
Haha, tôi hiểu ý em, nhưng cố tình trêu em. Em hơi ngẩn ra, em lườm tôi rồi cắn môi.
“Cậu giỏi lắm, cậu hỏi đi”.
Tôi sắp xếp lại ý nghĩ trong đầu mình, hiện tại hình như là em đang cho tôi một cơ hội tuyệt vời để tôi hỏi em đấy.
Nở nụ cười xấu xa. Tôi nhìn em chằm chằm.
“Lúc trưa, cậu mặc màu gì bên trong?”
Em nghe câu hỏi xong, mặt em đỏ bừng, em hơi cúi đầu cắn môi.
“Tớ không mặc”.
Em thành thật đáp.
Mẹ ôi, hóa ra tôi không nhìn nhầm, chẳng hiểu sao tôi lại nóng người lên.
“Tại sao?”
“Vì tớ thích”.
“Hiện tại thì?”.
“Cũng không”.
Đậu xanh, cái vụ này…
“Cậu có…”
Em tự nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt em kiểu vừa ngại vừa có chút gì đó khác lạ.
“Muốn”.
Em gỏn lọn đáp.
Tôi nhìn chằm chằm em, em nhìn chằm chằm tôi, sau đó hai đứa phá lên cười.
Em hiểu ý tôi phết, không rõ vì sao mà tôi cảm giác em có thể đọc được suy nghĩ trong lòng tôi nhỉ.
“Muốn gì đấy?”
Tôi lại trêu em.
Em khẽ cắn môi, gương mặt em có vẻ hơi khiêu khích.
“Cậu đoán đi, tớ không cần trả lời nữa rồi”.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bạn học cũ |
Tác giả | Lưu Manh |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc |
Ngày cập nhật | 21/07/2022 12:21 (GMT+7) |