Cái ngày điểm danh, xem phòng cũng đến. Bố nó muốn chở nó đi, nhưng lại có việc gấp. Nó đành ngồi sau xe ông nội đến trường. Cái khu nó ở, yên ả gần gũi, có mùi vị làng quê. Vì đó vốn là một làng nhỏ, sau quân đội lấy 1 phần đất lúa để xây khu định cư cho các cán bộ quân đội như ông nó. Làng trong thành phố, ý chính là vậy. Cái khu nó sắp học cũng vậy, vốn là đất làng xã từ xưa, nhưng giờ quy hoạch thành các trường đại học.
Ông đưa nó vào đúng lớp rồi ra ngoài đợi. Nó ngồi đó mà hồi hộp. Lũ học sinh xung quanh không hiểu có quen biết nhau không, mà nói chuyện ầm ỹ. Rồi trống cũng điểm, cô giáo trông thi bước vào. Có hai cô, một cô áo vàng 1 cô áo trắng. Nó tròn mắt nhìn cô áo trắng, à không, có lẽ cả lớp đều vậy. Cả đời này, ngoài mẹ nó thì dường như không ai xinh đến vậy. Cô cao tầm hơn 1m60, dáng người thon thả trong chiếc áo dài trắng. Măt cô trái xoan, với hai lúm đồng tiền nho nhỏ. Nhưng điểm khiến nó chú ý nhất, là đôi mắt cô. Khi cô khẽ cười, mắt cô cười, môi cô cũng cười. Nó như mê đi trong nụ cười ấy. Cả buổi báo danh, nó chỉ nhớ được đúng tên cô: Vũ Huyền Thanh.
Tối hôm ấy sau khi ăn cơm xong, mẹ rủ nó đi dạo. Nó không hiểu sao nhưng rất thích, vì được đi với mẹ. Mẹ khoác tay nó, đầu tựa vào vai nó, lững thững đi về phía chợ. Nó kể cho mẹ buổi sáng đến trường, nhưng không nói cô giáo trông xinh thế nào, hớp hồn nó ra sao. Buổi tối chợ tan, thì những quán ăn vặt, những xe đẩy bán đồ ăn lại thay vào. Mẹ mua 2 que kem, nó và mẹ mỗi người 1 que. Mẹ ăn từ tốn, cứ mút mát mãi chả hết que kem. Nó thì ăn thùng uống vại, cắn vài phát đã hết sạch.
– Ôi, con đã ăn hết rồi à. Ăn gì mà nhanh thế, chả để phần mẹ.
– Của mẹ cũng còn gần nguyên mà.
– Vị đó sữa dừa, nhưng mẹ cũng thích vị đậu xanh.
– Con biết đâu được. À mà còn đây này.
– Làm gì còn, cái que trống trơn rồi.
– Trong miệng con này.
Nó cười haha, há miệng ra. Đúng là còn miếng nó cắn cuối cùng, đang Hợp ngậm để nó tan dần.
– Con nhè ra cho mẹ đi.
– Con ngậm rồi mẹ cũng ăn à.
– Mẹ hồi xưa còn nhá cơm cho con thì sao. Con ăn toàn nước bọt của mẹ.
– Ái… nhẹ tay mẹ ơi. Đau quá.
– Cho chừa. Dám làm thế với mẹ. Ai nhìn thì sao.
– Con nhìn rồi… ai… ai… không có ai con mới làm chứ.
– Lại còn không có ai. Vẫn còn ngay gần chợ. Lần sau không được như vậy, nhớ chưa.
– Ai… rồi… con nhớ rồi. Mẹ buông ra đi.
– Chưa được, để mẹ thử xong vị đậu xanh đã.
Mẹ nhẫn nha ngậm mút miếng kem, tay thì vẫn véo tai nó. Nó nghĩ có khi đứt tai rồi cũng nên. Mãi rồi cũng có vẻ miếng kem đã tan trong mồm mẹ. Nhưng mẹ không có dấu hiệu tha cho cái tai nó gì cả. Mẹ lại ăn tiếp cái que sữa dừa, nó nghĩ chắc đợi ăn xong thì tai nó ung thư vì tắc mạch máu luôn.
Mẹ bỗng cắn hẳn một miếng kem, chứ không mút. Tay mẹ kéo mạnh tai nó, làm nó cúi sát vào mẹ. Mẹ chợt vòng tay qua ôm cổ nó, môi mẹ dán nhanh vào môi nó. Mẹ bắt chước đúng bài của nó, đẩy miếng kem vào miệng nó. Mẹ thả nó ra, tha cả cái tai của nó.
Mẹ và nó về đến nhà, thì bố nó vừa về. Mẹ đưa bố nốt hơn nửa que kem. Bố nó cười, đón nhận kem từ mẹ:
– Nhìn miệng em kìa, kem ở quanh miệng. Em ăn kiểu gì mà còn nhiều kem thế này. Như thằng Tuấn thì vừa ra ngoài chợ chắc hết luôn cái kem rồi.
– Em ăn được phần kem ngon nhất rồi.
Mẹ cười với bố, rồi dỡ đồ trên vai cho bố nó. Nó thấy tim mình đập thình thịch khi nghe mẹ nói thế. Nếu không có bố, chắc nó sẽ ôm lấy mẹ mà hôn hít.
Bố nó thoát được cái ba lô trên vai, thì rên lên 1 tiếng rồi ra phòng khách uống trà với chú và ông Nội. Mẹ khệ nệ bê túi đồ của bố về phòng. Nó chạy theo, tranh cầm hộ mẹ. Mẹ đi trước mở cửa cho nó mang đồ vào. Nó đặt vội túi đồ xuống đất, rồi đóng cửa lại. Mẹ chưa kịp hỏi, thì nó đã ôm chặt mẹ, nhấc bổng mẹ lên. Môi nó khóa chặt môi mẹ, đặt 1 nụ hôn sâu lên miệng mẹ. Mẹ cũng không phản đối, mà hùa theo nó. Cái lưỡi mẹ và nó xoắn chặt vào nhau. Nước bọt của mẹ có vị của kem đậu xanh. Rồi nó cũng buông mẹ ra. Mặt mẹ đỏ bừng lên vì nụ hôn dài như bất tận của nó:
– Miệng mẹ có vị kem đậu xanh.
– Miệng con có vị sữa dừa…
Nó vừa nói vừa cười. Mẹ đỏ mặt hơn, khẽ cười với nó. Tối đó nó ngủ ngon lắm. Trong miệng nó, vẫn còn vị kem sữa dừa.
Ngày nó đi thi là một ngày đỏ lửa. Mới sáng mà nóng vã cả mồ hôi… Lần này bố đèo nó đi. Nó vào phòng thi chợt chả thấy hồi hộp gì nữa. Có lẽ vì câu nói của bố “thi hết sức, không thì về trường gần nhà. Quan trọng con có chí hay không, chứ học đâu cũng thế.”. Nó nghĩ đúng thật, cái sự hồi hộp rơi đâu mất tiêu. Cả buổi sáng và chiều nó đều làm tốt. Chỉ có nuối tiếc là hôm nay trông thi không phải cô Huyền Thanh. Nó thi xong cũng dáo dác tìm cô, nhưng không thấy. Nó phải ra với bố, nên đành đi về.
Đến hôm sau vẫn vậy, không thấy bóng cô đâu. Nhưng thi xong là tốt rồi. Nó thấy nhẹ cả người. Bố đưa nó về xong thì vội đi đến xưởng. Nhà nó hôm nay có thêm người mới. Đó là mẹ đẻ của chú Lợi. Em nó đã hơn 1 tuổi, cô muốn quay lại đi làm, chứ không thể nghĩ mãi được. Nhưng không có ai trông em cả. Ông nội nó là rảnh rỗi nhất, nhưng ông quen làm lãnh đạo rồi. Bảo ông trông em chốc lát, chơi với nó thì được. Chứ bảo ông cho nó ăn, lo việc cứt đái với ngủ nghê của nó, thì ông sao chịu.
Chú Lợi phải về quê, nhờ mẹ chú ra đây. Đáng lý ra phải về căn hộ chú được bệnh viện phân. Nhưng cô nó thì thích ở đây, được gần mẹ đẻ. Nhà đông người, có gì còn dễ nhờ vả. Chú nó cũng lưỡng lự. Để mẹ đẻ đến nhà vợ thì không hay. Nhưng ở lại đây thì dễ gần… mẹ vợ. Mẹ chú cũng dễ Hợp, thế là quyết ở nhà nó. Đợt trước khi nó thi, ông nội phải thuê người xây trát lại cái nhà kho nóc tầng 2, để nó ở tạm. Phòng nó thì để cho bà thông gia ở.
Mẹ chú tên là Hinh, hơn bà nội nó vài tuổi. Vóc người bà cũng nhỏ nhắn. Có lẽ vậy nên trông bà vẫn tương đối trẻ. Nhìn tướng bà Hinh, ông nội nó có phán là tướng mắn đẻ. Nhưng chả biết vì lý do gì mà chỉ có chú Lợi. Có lẽ vì bố chú đã mất, bà không đi bước nữa mà nuôi chú Lợi.
Từ ngày có bà Hinh, bà nội và mẹ nó có vẻ vui hẳn. Bà Hinh khá hoạt bát, nấu nướng cũng khéo. Mấy món quê của bà nấu ai cũng khen ngon. Mẹ nó từ khi có bà, đỡ phải lảng vảng trong bếp, mà tập trung giúp bố nó hơn. Nó cũng thấy mừng, như thế ông nó đỡ có cơ hội nhập nhèm với mẹ. Bà nội nó cũng vậy, những hôm đi làm ca sáng về là bà Hinh đã chuẩn bị gần xong hết rồi. Bà nội và mẹ nó chủ yếu giành công việc đi chợ, chứ không thì cũng ngại lắm.
Sướng là sướng vậy thôi, nhưng tóm lại nó là thằng khổ nhất. Ngủ trên tầng 3 như nằm trên lò lửa. Có mở hết cửa cho gió vào, thì bốn bức tường cũng nóng hầm hập. Nó hay dội nước ra sân đằng trước cho mát, rồi vác chiếu ra đó nằm. Ngắm trăng, ngắm sao cũng là một cái thú.
Đêm đó cũng là một đêm nóng kinh khủng. Đã gần 12h mà nó chả ngủ được. Bật đèn đọc truyện cũng mỏi cả mắt rồi. Ngoài sân nó dội đến 3 xô nước chia làm 3 lần, mà rải chiếu ra vấn nóng. Nó Hợp đi xuống nhà pha cốc nước chanh đá cho đỡ khát, lên nhà dội thêm xô nữa rồi đi ngủ.
Nó đang dợm chân xuống tầng 2, thì thấy một bóng người phía trước nó. Chả bật đèn vì nó quá quen thuộc nhà nó rồi, nên nó chả kịp nhìn đấy là ai. Cái vẻ lén lút, đi nhè nhẹ là khả nghi rồi. Chả nhẽ là trộm. Nhà nó một đống người, nó ở ngay trên tầng 3. Tầng 1 lúc nào trước khi đi ngủ ông, bố hoặc chú Lợi đều kiểm tra kỹ càng. Nó rón rén đi xuống tầng 1. Phòng khách và phòng bếp không có. Thế chỉ có ở phòng bố mẹ hoặc phòng… nó. Chả nhẽ là ông nó. Hôm nay… không đúng… bố nó ở nhà mà. Nó đem sự nghi hoặc đó rón rén tiến về phía hành lang. Nó áp tai vào phòng bố mẹ, không thấy tiếng động gì. Chả nhẽ mình nhầm.
Nó chợt nhìn sang phía cửa phòng nó. Giờ bà Hinh chắc ngủ rồi. Cũng không phải bà Hinh, vì cái dáng đó trông không giống phụ nữ. Nó áp tai vào phía cửa phòng nó. Một lúc sau, nó cũng nghe thấy tiếng động gì đó. Nó hít 1 hơi thật sâu, gồng cái tay lên, vặn cái tay nắm cửa thật nhẹ, thật nhẹ để không ra tiếng động. Gì chứ trò này nó quá quen rồi. Cửa mở hé thôi, nhưng cũng đủ nhìn. Vì phòng nó cũng có mấy viên gạch thông khí phía trên, mùa hè bỏ gạch ra cho nó thoáng. Ánh trăng chiếu xuống làm nó dễ dàng nhìn cảnh vật trong phòng. Hai bóng người đang vật lộn nhau trên giường… của nó. Tiếng thở gấp, hổn hển, tiếng bú vú chụt chụt… nghe thật kích thích. Nó biết một người là bà Hinh, chứ khoai nào trông đất này. Bà ôm lấy người đàn ông, rên rỉ:
– Ư… ư… ông ơi… tôi hết chịu nổi rồi… ông làm sướng quá… ư…
– Để tôi địt bà, bà còn sướng gấp mấy lần nữa.
– Thôi… ư… thế thôi… vợ ông thức… thì sao… ư… ư… tôi không còn mặt mũi nào… ư… aaa… còn thằng Lợi nữa…
– Vợ tôi ngủ có giờ lắm, yên tâm. Đã ngủ là đồng hồ kêu mới dậy.
– Thôi… hay là…
– Thôi cái gì nữa. Chim tôi cứng lắm rồi. Bà đừng nói nữa.
– Vâng… thế ông làm đi.
Nó thấy ông nội nó nhổm dậy, tay ông banh chân bà Hinh ra. Ông hẩy hông 1 cái, bà Hinh rít nhẹ lên trong miệng. Ông nó cũng có vẻ sướng, miệng ông suýt xoa. Rồi ông nó cứ thế thúc cặc vào lồn bà Hinh. Nó quan sát ông làm, ban đầu thì chầm chậm, sau nhanh dần. Ông nó cứ 1 cái thúc thật mạnh thật sâu, mấy cái sau thì thúc nhè nhẹ. Bà Hinh cứ rên rỉ, tiếng bà như tiếng khóc.
– Ư… ư. Uuu… aaaa… chết em… aaaaa… anh Thức ơi… aaaa…
– Chồng em chết lâu rồi, gọi làm gì. Em gọi tên anh đi, Hinh ơi. Lồn em chật quá. Em đã hơn 50 rồi sao vẫn chật thế.
– Ư… aaa… em từ xưa vẫn thế… aaaaa… anh ơi… ôi… anh Lưu… ôi… anh Lưu ơi… em không chịu được… ôi… ôi…
Ông nó nghe bà rên rỉ gọi tên mình thì có vẻ khoái chí. Cái hông cứ rong ruổi không biết mệt chọc liên tục vào lồn bà Hinh. Rồi ông chợt rút chim ra, lấy tay đập đập chim vào lồn bà. Đấy là nó nhìn hình đoán vậy. Ông đẩy 2 chân bà sát mặt, để cái lồn bà phơi ngửa ra. Ông ngồi lên, cắm chim vào lồn bà Hinh, rồi cứ thế từ trên dập xuống. Bà Hinh khóc nấc ra từng tiếng, tay cứ đập liên hồi vào người ông, như muốn ông dừng lại. Ông nó mặc kệ, cứ thế dập cặc liên hồi xuống. Rồi ông gầm lên, dí hẳn chim thật sâu vào lồn bà Hinh, rồi nằm đè lên người bà.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bí mật gia đình |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện loạn luân |
Ngày cập nhật | 08/07/2021 11:38 (GMT+7) |