Tặng riêng anh của em…
…
Đó là tiêu đề ghi trên trang nhất của cuốn sổ nhỏ mà tôi nhận được từ Lan gửi cùng gói quà từ Đức chuyển về qua bưu điện.
Tôi là chú ruột của Lan. Nhà có hai anh em, anh trai tôi hơn tôi đúng một giáp. Lan là con gái út của anh sau 3 đứa con trai lớn. Chị dâu tôi sinh ra Lan đúng ngày tôi đi bộ đội, khi cây Hoàng Lan tự mọc ở đầu nhà, phía buồng riêng của anh chị đang mùa hoa, hương thơm tỏa ngát và rưng rức trong không gian.
Anh tôi bảo: “Chú Hoàng ngày mai đi rồi. Anh muốn chú đặt tên cho cháu để nhớ ngày chú nhập ngũ.”.
Không cần suy nghĩ, cân nhắc gì nhiều, tôi nói luôn:
– Cây Lan đang rộ hoa thơm đấy. Em đặt tên cho cháu là Lan nhé. Thế là thành tên. Mùi hoa lan theo tôi suốt cuộc đời.
Và sau đây là nguyên văn những gì là Lan viết trong cuốn sổ gửi về.
…
Trang thứ 2:
Anh yêu! Thế là cu Hùng sắp có em bé rồi. Em và con trai xa anh bao nhiêu lâu là cái thai trong bụng em bấy nhiêu tháng tuổi. Em nhớ anh và càng nhớ khi cu Hùng hỏi em sao bố Hoàng không đi với con.
Em chép lại và gửi về chỉ mấy trang trong cuốn sổ tay để như thêm vào một sự nhẹ lòng khi tình yêu của chúng mình không còn là bí mật đã đè trĩu tâm trạng của anh và em. Cảm ơn anh – Hoàng của Lan, Chồng của em, bố đẻ của các con và đầu tiên là Chú Hoàng của cháu Lan.
Em mãi yêu anh!
…
Từ trang thứ 3:
Chú về thăm nhà sau bao năm xa cách.
Tôi đã 10 tuổi, cái tuổi bắt đầu nhìn và nhận ra nhiều điều mới khác so với trước, đi học về tôi thấy nhà đông người và vui vẻ quá. Vào nhà tôi mới biết chú tôi mới về. Chú ở Đức về thăm nhà. 5 năm trước chú cũng đã về nhưng tôi chẳng còn nhớ gì vì quá nhỏ.
Hôm nay…
Tôi cứ đứng lặng im như bị thôi miên để nhìn chú. Người đàn ông tuổi 30 quắc thước, vạm vỡ và rất đẹp, nét cười tươi trên đôi môi mọng khoe hàm răng trắng ngời. Đôi mắt to, đen dưới hàng lông mày đen rậm cứ lấp loáng sáng và tỏa ra sự rạng rỡ, hạnh phúc.
Tôi giật mình khi có người ôm lấy tôi. Tôi như bừng tỉnh nhận ra người đang ôm tôi là chú Hoàng của tôi. Chú cúi xuống hôn lên trán tôi, nâng cằm tôi lên và hỏi:
– Cái Lan của chú đây ư? Lớn nhanh thế làm chú chẳng nhận ra. 5 năm trước còn bé xíu. Từ nãy tới giờ chú chờ cháu mãi. Chú có quà riêng cho cháu khác quà của các anh bởi cháu là con gái…(Món quà này tôi còn giữ như mới đến tận bây giờ. 2 cái cặp tóc hình con bướm vàng và xanh là đồ cực hiếm hồi đó, 1 tấm khăn len màu hồng, 1 tấm khăn voan xanh và một cuốn album nhỏ, mỏng chỉ có 6 ngăn bằng nilon trong suốt dùng để đựng ảnh, ngăn đầu tiên là ảnh đen trắng của chú trong trang phục comple, caravat rất rõ nét.)
Thế là từ hôm ấy, tan học là tôi chạy ù về nhà chứ không nấn ná, la cà cùng chúng bạn như mọi khi nữa. Bởi ở nhà có chú. Cũng từ hôm chú về là tôi luôn xà vào lòng chú, ngủ cùng chú. Chú ân cần dạy tôi học bài, tập viết và học vẽ. Chữ chú viết rất đẹp và chú vẽ cũng tuyệt vời. Nhiều tối tôi cứ ngủ từ lúc nào khi bên tai còn nghe chú kể chuyện từ Tấm Cám đến Cô bé quàng khăn đỏ… Đang đầu mùa Đông nên tôi co ro trong lòng chú và ngủ ngon đến sáng. Đi học là cả 3 anh em đều hãnh diện mặc áo lông chú mua từ Đức về cho để như khoe với bạn bè. Riêng tôi, dù trời không lạnh trong những ngày nắng ấm, tôi vẫn mặc áo lông đến mức mẹ bắt phải thay để giặt.
Chú Hoàng đi sau 15 ngày ở nhà cùng chúng tôi.
Tôi nhớ chú đến ngơ ngẩn và không chịu ngủ cùng mẹ nữa. Tôi đòi ngủ riêng và ngủ trên cái giường mới bố mới mua, kê thêm cho riêng chú. Cũng chẳng hiểu tại sao tôi như kém ăn, kém ngủ. Tưởng tôi bị bệnh nên bố mẹ lo lắm. Cho tới hôm mẹ thấy trong cuốn vở mới của tôi ghi nguệch ngoạc trên từng trang chỉ mỗi một câu: ” Cháu là Lan nhớ chú Hoàng”. Chẳng biết bố hay mẹ có nói với chú không, nhưng tuần sau thư của chú gửi về. Cũng từ đó, mỗi tuần 1 lá thư của chú. Thư nào cũng có đoạn dài chú viết cho riêng đứa cháu gái của chú. ” Cháu Lan của chú Hoàng ngoan nhé. Học giỏi nhé. Chú nhớ cháu lắm, nhất là bé Lan. Cháu gái viết và vẽ đẹp hơn chưa…” Cũng từ đó tôi ăn ngủ ngon hơn nên bố mẹ vui lắm. Cũng từ đó tôi ham học vẽ, nhất là vẽ chân dung ai đó. Từ bố, mẹ đến các anh, từ thầy, cô đến bạn bè… tôi đều vẽ họ bằng sự hình dung, mường tượng. Ai cũng khen tôi vẽ ngày càng đẹp và giống nhân vật tôi vẽ, họ nhận ra ngay mà không cần đọc chữ tôi chú thích.
Nhất là hình ảnh của chú Hoàng. Bức đầu tiên là từ ảnh của chú trong cuốn album nhỏ để làm mẫu vẽ theo kiểu truyền thần. Những bức sau đều do tôi tưởng tượng ra chú để vẽ. Tôi thích nhất bức hình chú nằm ôm tôi, chăn phủ tới cổ, chỉ hai khuôn mặt của hai chú cháu hiện ra. Bố mẹ và mọi người khen là bức tranh rất có hồn.
Năm năm sau, chú về. Tôi đã thành thiếu nữ 15. Biết ngượng ngùng và đỏ mặt khi được khen xinh gái. Biết liếc trộm ai đó và biết nhớ bâng quơ. Chú vẫn ôm tôi vào lòng và hôn trán tôi như thuở nào. Dù muốn nhưng tôi không dám đòi ngủ cùng chú như trước đây nữa. Một hôm, trong bữa ăn, chú bảo: ” Bé Lan lớn rồi, sắp lên cấp 3. Anh chị sửa tên khai sinh cho cháu đi. Sao cứ phải thêm chữ Thị vào. Thôi giờ gọi tên đầy đủ là Lê Hoàng Lan hay Hồng Lan thay vì Lê Thị Lan…”. Bố mẹ vui lắm và tán thành ngay. Tôi nhìn chú rất lâu để tìm một thứ gì đó rất mơ hồ mà không thể gọi thành tên. Tôi quả quyết: ” Con thích tên Lê Hoàng Lan nhất!”. Thế là thành tên của tôi trong cuộc đời và trên mọi tác phẩm hội họa của tôi sau này với dòng tên tác giả là ” họa sĩ Lê Hoàng Lan”. Đó là chuyện về sau.
Còn bây giờ… Mươi ngày ngắn ngủi chú ở nhà. Với tôi còn đọng lại và kết tinh thành một thứ thiêng liêng và đẹp đẽ mà tôi ghi vào bức hình hai người hôn nhau và ghi tên tác phẩm là “NỤ HÔN ĐẦU TIÊN”. Trong bức hình, hai nhân vật không thể hiện rõ khuôn mặt nhưng nếu chú ý sẽ nhận ra tôi và chú của mình. Cũng nhờ bức họa này là tôi đã đưa vào hồ sơ dự thi (Phần năng khiếu) trường VHNT Hà Nội rồi được tuyển thẳng. Đấy là chuyện sau này.
Còn bây giờ… Hôm sắp đi, bố mẹ tôi bảo “Chú cho con Lan ra Hà Nội lần cho nó biết kẻo lúc nào cũng ước được đi Hà Nội.”.
Thế là tôi được chú mình chở đi “Lan ra với chú Hoàng hai hôm rồi chú đưa về, nhé!”. Tôi gật đầu ngay.
Chú dắt tay tôi vào công viên ở thủ đô, nơi chú đã mua một căn nhà có vườn cây và cái ao nhỏ. Nhà xây chỉ một tầng, nhưng rất đẹp với 2 phòng ngủ riêng biệt.
Ngồi trên ghế đá lúc tôi kêu mỏi chân. Chú bảo: Hoàng Lan phải thi vào Đại học nhé. Đừng bỏ ngang như 3 đứa anh. Uổng lắm!
(Chả là cả 3 anh trai tôi không có ai học ĐH, anh cả 24 tuổi thì đã vợ con sống ở quê cùng bố mẹ, Anh thứ 2 năm nay 22 thì làm công nhân kỹ thuật sau 3 năm học nghề khai thác dầu mỏ đang ở mãi trong Nam, còn anh thứ 3 mới đi bộ đội được 1 năm).
Tôi ngoan ngoãn vâng lời: ” Cháu rất muốn học đại học, chú ạ. Nhưng cháu sợ xa bố mẹ lắm!”. Chú cười phá lên, nắm tay tôi và bảo: ” Giờ còn bé. Khi cháu đến tuổi học Đại học thì không còn sợ nữa đâu. Lúc ấy lại chả mong thoát ly để được bay nhảy, được hiểu biết rộng hơn lũy tre làng ấy chứ!”.
Tối về, nhà có 2 chú cháu, tôi cứ loanh quanh bên chú đang nấu ăn mà chả biết làm gì giúp chú. Không phải là tôi không thạo việc mà chả hiểu sao cứ lơ ngơ, lãng đãng. Ăn xong, chú bảo đưa tôi ra rạp xem phim 3D. Tôi có biết 3D là gì đâu nhưng háo hức lắm. Trong phim, mọi hình ảnh đều sống động như có mình trong đó. Những cảnh kinh sợ thì tôi chỉ biết túm chặt vào chú như tìm sự che chở, bảo vệ. Đến cảnh ân ái thì cũng thấy ngường ngượng nhưng thích, muốn ngả người sang chú nhưng sợ bị la mắng. Suốt buổi xem phim, ra quán Cafe bên cạnh ngồi mà tôi chả ho he câu nào trước. Chỉ trả lời cộc lốc, nhỏ nhẹ hoặc gật hay lắc đầu khi nghe chú hỏi.
Về nhà tắm rửa xong, ngồi coi TV khi chú đi tắm. Đoạn, chú vào phòng trải ga gối mới và mắc màn cho tôi xong. Chú nói: “Lan vào phòng này ngủ đi cháu. Mai chú đưa đi thăm một số nơi. Chiều muộn thì hai chú cháu về quê, nhé!”.
Tôi vào phòng, mùi hoàng lan man mác trong phòng. Nằm trên giường đệm, máy điều hòa kêu ro ro. Đắp chăn tới cổ, dù nhắm mắt nhưng không thể ngủ được. Hình ảnh bức tranh mới chỉnh sửa từ bức vẽ cũ cảnh hai chú cháu nằm cùng nhau cứ rõ dần và càng làm cho tỉnh táo.
Đột nhiên nghe tiếng mèo càng lúc càng gần. Ở nhà, thấy tiếng mèo kêu như vậy là mẹ bảo: ” Con mèo cái nhà ai lại gào đực đây!”. Đêm nay, tôi thấy sợ! Khi con mèo rú lên những tiếng thảm thiết, tôi rùng mình, sởn cả người vội tung chăn, mở cửa phòng ngủ chạy ra. Thấy chú vẫn ngồi ở phòng ngoài, im lặng xem TV kênh HBO mà không bật tiếng vì có phụ đề tiếng Việt. Thấy tôi hốt hoảng, chú đứng bật dậy: ” Sao thế cháu…”.
“Cháu sợ… Con mèo nó kêu nghe như người khóc. Cháu không dám…”. Chú ôm vai tôi, áp mặt tôi vào ngực rồi xoa xoa lưng tôi, dỗ dành như ngày tôi còn bé: ” Đừng sợ! Con mèo hoang ý mà. Nó đi rồi. Thôi, ngồi xuống đây, cạnh chú cho ấm, một tí là hết. Rồi vào ngủ. Nhé!”
“Cháu không ngủ một mình đâu. Cháu sợ. Cháu muốn…”
“Cháu muốn gì hả Hoàng Lan của chú?”
Tôi ngước nhìn vào mắt chú, ngây thơ và thẳng thắn: ” Cháu muốn được chú ôm ngủ như hồi trước cơ.”. Chú đưa bàn tay ấm lên ôm mặt tôi, chú hôn lên trán tôi như mọi lần. Lần này, chú còn hôn lên mắt tôi nữa. Cảnh ân ái trong phim vừa rồi lại có dịp bùng lên và càng dữ dội trong tôi. 15 tuổi nhưng tôi phát triển đầy đủ và vượt trội mọi tố chất của con gái dậy thì. Tôi ngửa cổ, nhắm mắt chờ đợi. Không thấy chú nói gì. Tôi thổn thức: ” Chú… chú hôn cháu như trong phim đi…”. Chú ghì miệng tôi áp vào môi chú. Nụ hôn đầu ngọt ngào biết bao. Tôi quằn quại sung sướng trong tay chú, tôi thấy mình như bay lơ lửng cùng chú trong không gian vô định, tôi run run khi tay chú lần tìm hàng cúc áo nơi ngực tôi, tôi hừng hực chờ…
Tôi biết từng chiếc cúc áo đã bật tung, tôi biết tay chú đang lùa vào dưới áo ngực của tôi, rồi cái áo ngực chật chội được kéo ngược lên phía cổ, bàn tay ấm mềm của chú xoa nhẹ nhàng hai bầu vú tôi, tôi muốn hét lên vì sung sướng khi hai ngón tay chú vê nhè nhẹ hai núm vú nhỏ như hai hạt đậu của tôi mà không thể bởi hai cái miệng chẳng thể rời nhau. Tôi cứ mút lưỡi chú và chú cũng mút tôi đến rát lưỡi vì nước bọt trong hai khoang miệng đã trao hết sang nhau. Nghe chú thì thào gọi ” Lan ơi…”. Tôi kêu lên đủ để trút trải lòng mình: ” Chú Hoàng ơi! Chú yêu cháu không?”. ” Có, yêu Lan nhiều, nhiều lắm! Yêu từ lâu…”. ” Chú đừng bỏ cháu nhé, chú.”. ” Không! Không bao giờ muốn xa Lan.”
Rồi đêm đó, chú cháu tôi lại ôm nhau ngủ. Cũng chỉ dừng ở những nụ hôn và chỉ có chú sờ nắn, hôn bú đôi vú 15 của tôi chứ tôi chưa nghĩ và không dám sờ lên vầng ngực trần có đám lông mềm của chú. Suốt đêm được chú làm cho hưng phấn và vì còn bé nên tôi ngủ ngon lành trong lòng chú.
Hôm sau, chú cháu tôi về nhà lúc đã tối muộn. Bố mẹ tôi vẫn chờ cơm. Nghe mẹ hỏi có thích không, tôi trả lời: “Thích lắm mẹ ạ. Chỗ nào cũng đẹp. Nhà chú cũng đẹp. Con chỉ thích ở đó mãi…”. Tôi biết má mình đang ửng đỏ và nóng rực lên. Nhưng cũng may chưa ai nhìn thấy.
Hôm sau, chú từ biệt gia đình để đi sang Đức. Chú nói với bố tôi: “Em đi, năm sau hoặc sau nữa mới về vì công việc kinh doanh bên ấy ngày càng bận rộn mà chưa kiếm được người tin cẩn giúp đỡ. Em giao lại chìa khóa nhà ngoài ấy cho anh và nhờ anh thỉnh thoảng ra xem xét giúp em. Ở đó an ninh tốt không lo gì nhưng vườn tược không ai coi sẽ um tùm tổ cho rắn chuột. Khi nào cái Lan vào Đại học thì ở đó…”.
Rồi chú đi. Trước khi rời nhà, nhân lúc bố mẹ tôi đang lúi húi ngoài cổng. Tôi lao đến bên chú và đợi. Chú hôn tôi đắm đuối. Tôi kéo tay chú đặt lên ngực mình đang phập phồng và rồi đôi vú của tôi lại được vuốt ve, cưng lựng. Chú ôm mặt tôi, nói nhỏ, giọng trầm xuống nghe như một hơi thở: ” Lan! Anh yêu Lan!”. Tôi sung sướng nghe chú xưng “anh”. Tôi khóc. Tôi lắp bắp nói như sợ mất ” Em thương chú, em yêu chú, em yêu anh…”. ” Lan chờ anh về nhé!”. ” Vâng! Em đợi anh về. Anh có lấy em không?”.
Tôi ngả đầu vào chú ruột mình, tin tưởng khi anh nói bên tai: “Dù thế nào em cũng là vợ anh!”.
Anh đi rồi chỉ còn lại mình tôi với cồn cào, khắc khoải. Nhiều khi có một mình ở nhà, tôi trùm chăn lên đầu gào thật to: “Hoàng ơi! Em nhớ anh! Về với em đi, anh yêu!”.
…
Rồi những ngày dài lê thê, trong khắc khoải nhớ và đau đáu chờ Hoàng gọi điện về. Những ngày còn hiếm người có điện thoại di động thì tôi cố tiết kiệm tiền bố mẹ cho, tiền mừng tuổi để ra bưu điện gọi cho Hoàng hoặc ra để nghe Hoàng gọi về. Năm sau Hoàng gửi về 2 cái máy điện thoại Ericsson. Tôi nhờ bưu điện hướng dẫn sử dụng và đăng ký thẻ cho cả 2 chiếc máy như Hoàng dặn: ” Một cái cho anh chị dùng, còn một cái tặng riêng cháu Lan. Em sẽ gửi tiền về cho cả hai máy nhé!”. Thế là từ ấy có bao nhiêu tiền tôi đều dùng cho việc “gọi sang cho chú Hoàng”, bố mẹ tôi cũng không nói gì.
Năm sau nữa, tôi được gọi vào trường Mỹ thuật công nghiệp khoa Hội họa – Điêu khắc khi đang học lớp 11 vì qua những cuộc thi năng khiếu dành cho phổ thông trung học. Tôi gọi điện báo tin cho anh. Đầu bên kia, tôi nghe giọng anh hồ hởi: ” Thế thì hay quá, giỏi quá. Chú rất vui và…”. Tôi ngắt lời: ” Sao anh xưng chú với em hả anh?”. Hoàng bảo: ” Sợ có ai bên cạnh.”. Tôi sẵng giọng: ” Có ai cũng kệ. Anh và em yêu nhau sao phải giấu?”. ” Ừ! Đúng vậy nhưng người nhà mình biết thì không hay. Tháng tới anh về Việt Nam với Lan “. Tôi mừng quá. Song làm bộ nũng nịu: ” Với Hoàng Lan chứ. Chú đặt tên cho cháu gái của chú mà!”.
Tháng sau, Hoàng về Hà Nội khi tôi còn đang học ở trường. Lúc về nhà (Nhà của anh, nơi chúng tôi đã hôn nhau từ hai năm trước, khi tôi 15), thấy cửa mở. Ban đầu tôi thấy sợ. Nhưng chưa kịp trấn tĩnh thì Hoàng từ trong nhà chạy ra. Tôi sững sờ và lọt thỏm trong vòng tay Hoàng, mặc kệ cái xe đạp đổ kềnh trước sân.
“Lan, Lan của anh! Anh nhớ em quá”. Rồi không kịp chào nhau bằng lời, anh dìu tôi vào phòng ngủ của anh, (cái phòng mà tôi đã chọn ngay từ khi bố mẹ đưa tôi tới và giao chìa khóa cho), tôi tự đặt tên là phòng hạnh phúc và trang trí khá đẹp theo con mắt của người học nghệ thuật hội họa, điêu khắc. Đặc biệt, nơi đầu giường có treo bức họa cách điệu hai chữ Hoàng & Lan như một đôi phượng hoàng gắn mỏ vào nhau.
“Anh cảm ơn em yêu đã làm cho ngôi nhà, mảnh vườn ngày càng đẹp hơn”. Rồi chúng tôi hôn nhau đắm đuối. Hoàng chỉ dừng lại ở những nụ hôn điên cuồng trên hai bầu vú 17 tuổi của tôi. Tôi rất muốn anh… tiến xa, tiến sâu hơn nữa. Nhưng… Như sực nhớ ra điều gì đó, Hoàng lấy từ Valy ra cái máy ảnh Praktica giơ lên ngắm tôi còn đang ngồi trên giường.
Hoàng bảo: “Em cứ ngồi đó, anh đặt máy tự chụp nhé”. Rồi Hoàng đặt máy trên bàn trang điểm của tôi hướng ống kính về phía tôi rồi nhanh nhẹn lên ngồi cạnh tôi. Chưa kịp phản ứng bởi cái hôn nồng nàn của anh thì nghe tiếng máy ảnh kêu xoạch rõ to. Cứ như vậy, chúng tôi tự chụp mấy pô liền. Cả chiều hôm đó tôi không đi học để ở nhà với anh. Tôi cứ chờ được anh ân ái vợ chồng mà anh không hề lấn tới. Tôi buồn và thoáng lo. Hay là?
Đột nhiên, Hoàng bảo tôi: ” Sáng mai mình ra hiệu ảnh chụp cho đẹp. Họ chuyên nghiệp hơn em ạ!”. Hôm sau Hoàng chở tôi ra hiệu ảnh. Chẳng biết Hoàng nói gì với chủ hiệu mà ông đem ra cơ man nào váy áo và hoa bảo chúng tôi thử. Hoàng nói nhỏ vào tai tôi: ” Anh muốn chụp ảnh cưới. Anh là chú rể, còn em là… vợ của chú rể”. Tôi trố mắt ngạc nhiên và không giấu được niềm hạnh phúc. Lần đầu tiên trong đời tôi. Theo hướng dẫn và đạo diễn của người thợ chụp ảnh, hai chúng tôi chụp rất nhiều kiểu ảnh với những trang phục đẹp đẽ và thơm mùi hoàng lan do Hoàng xức vào bằng lọ nước hoa nhỏ. Hoàng nói với ông thợ rằng muốn ông tới nhà ” chụp cho vợ chồng tôi trên giường “. Thế là lại có thêm nhiều ảnh chụp tại nhà, từ cổng vào tới giường. Mỗi lần chụp chỉ cách nhau vài bước chân. Xong, ông thợ hẹn 2 ngày nữa trả ảnh và “chụp tiếp cùng bố mẹ, gia đình hai họ nếu anh chị muốn”. Ông ta không biết vợ chồng tôi là chú và cháu ruột.
Thợ chụp ảnh về rồi, Hoàng ra khóa cổng vào ôm choàng lấy tôi. Anh hôn khắp mặt tôi và nói: “Kể từ giờ phút này em chính thức là vợ của anh”. Tôi đã khóc vì hạnh phúc dù không đột ngột nhưng bởi tôi chờ đợi quá lâu thời khắc này rồi, từ khi tôi 15 tuổi càng rõ nét hơn khi chỉ biết mơ màng về chú Hoàng trước đó.
Lần đầu tiên chúng tôi trần truồng bên nhau. Lần đầu tiên tôi thấy trọn vẹn thân thể người đàn ông của mình. Lần đầu tiên tôi cảm nhận thấy lưỡi anh liếm dọc khe lồn tôi (Em xin lỗi Hoàng nhé. Em viết tục như thế mới đầy đủ cảm xúc mà em được anh trao cho). Lần đầu tiên tôi trợn mắt, há miệng kêu ré lên khi màng trinh bị đâm thủng. Tôi đau trong niềm sung sướng đến tột cùng của hạnh phúc. Những bức hình do thợ chụp trao trả, cái nào cũng nét và đẹp được đặt rất nghệ thuật trong hai cuốn album bìa gỗ to và dày.
Tôi ôm hai cuốn vào lòng như muốn nâng niu tình yêu chúng tôi dành cho nhau. Hoàng về đã một tuần nhưng chưa báo tin với bố mẹ tôi. Một tuần anh đưa tôi đi mua sắm khi tôi tan trường. Một hôm, anh rủ tôi xuống Hải Phòng cùng anh để nhận thùng đồ gửi về từ trước ngày anh về nước. Rất nhiều thứ hàng đủ đáp ứng cho cuộc sống hàng ngày của mấy gia đình. Tôi thích nhất hai cái xe máy Simson và hai cái xe đạp Mifa. Anh tách ra một số thứ để “Mang về làm quà biếu… bố mẹ vợ”. Tôi tít mắt cười khi nghe anh nói thế.
Chú cháu tôi cùng nhau về quê. Khỏi phải nói bố mẹ tôi mừng như thế nào. Mừng vui không phải chỉ vì quà cáp nhiều và đắt tiền, hiếm và lạ đối với vùng quê nghèo. Mà bố mẹ tôi vui vì ” Năm nay chú Hoàng đã gần 40 rồi. Hy vọng sẽ bảo được chú lấy vợ. Bố mẹ mất rồi, chỉ còn hai anh em. Phải thay bố mẹ lo vợ cho em nó” Câu này tôi đã nghe bố mẹ tôi nói nhiều lần rồi đến thuộc lòng luôn. Khi tôi và Hoàng đã hôn nhau thì tôi nói bạo khi nghe bố mẹ thở dài lo chuyện cho em trai: ” Bố mẹ cứ lo chuyện bao đồng. Chứ biết đâu chú ấy có người yêu rồi thì sao? Với lại chú ấy thích vợ ngoại quốc thì bắt tội chú ấy à? Kệ chú ấy đi!”. Bố tôi mắng: ” Cái con này! Trẻ ranh không biết cái gì. Tao lo cho chú mày và muốn chú lấy vợ làng. Đất đai, nhà cửa ông bà để lại là của anh em tao. Chúng mày là con cháu không được nói leo, nghe chửa?”. Tôi chỉ biết cười vui trong bụng.
Mấy ngày ở nhà vui lắm. Nhưng tôi còn phải đi học. Sắp đến kỳ thi hội họa cơ bản rồi đi thực tế sáng tác nữa. Tôi nói với Hoàng và bố mẹ tôi. Hoàng cũng nói thêm: ” Thôi anh chị để em đưa cháu Lan đi cho kịp lớp. Em cũng còn nhiều việc như lập công ty ở trong nước và tạo các mối quan hệ. Khi nào ổn ổn em lại về thăm anh chị.” Bố tôi ngậm ngùi: ” Chú đi, anh chị không dám giữ. Nhưng anh muốn chú lấy vợ đi, ba mươi mấy tuổi rồi chứ đâu còn mười tám, đôi mươi nữa mà chú cứ bình chân như vại mãi thế. Anh chị lo và sốt ruột lắm “. Hoàng cười: ” Anh chị cứ yên tâm! Em sẽ dẫn một lũ cháu về cho anh chị.” Mẹ tôi cười, bảo: ” Ơ hay cái nhà chú này! Không lấy vợ thì con ở đâu ra? Không lẽ mua à? Tôi đã giấm cho chú cô An con bà Hội Thu ở trong làng đấy. Hôm nào về tôi dẫn sang xem mặt. Ưng ý thì anh chị cưới cho…”. Tôi thấy Hoàng tủm tỉm cười, không nói gì. Ai chứ chị An thì tôi lạ gì. Chỉ hơn tôi hai tuổi, khá mặn mà, xinh xắn nhưng… tôi thoáng ghen vô cớ.
Chú cháu tôi lại đưa nhau đi. Tôi xong đợt đi thực tế sáng tác hai mươi ngày mà dài như hai mươi năm. Khi về là chúng tôi cứ cuốn hút nhau như hai thỏi nam châm. Tôi luôn thèm khát dục vọng và chắc Hoàng cũng vậy. Chúng tôi cuồng si nhau như điên. Hoàng địt tôi như đánh vật mà tôi vẫn thấy thèm. Hai tháng sau, tôi biết mình có thai. Tôi mừng nhưng sợ hãi báo tin cho Hoàng. Anh bảo: “Vợ đừng lo! Anh đã tính trước rồi. Em nghỉ học đi, tháng sau anh đưa em sang Đức”. Tôi ngỡ ngàng chưa hiểu.
Một tuần sau anh bảo: ” Vợ ra sân bay cùng anh đón một người nhé”. Tôi và Hoàng ra sân bay. Người khách lạ mà chúng tôi đón là một chàng trai người Trung Á, tóc đen, mắt đen và râu cũng đen sẫm vết mới cạo của bộ quai nón. Nhìn cũng từa tựa giống bố tôi và Hoàng. Trên đường về, Hoàng nói chuyện với anh ta bằng tiếng Đức nên tôi không biết gì, chỉ thấy thái độ vui vẻ. Về Hà Nội, Hoàng đưa anh ta vào khách sạn gần nhà chúng tôi. Đêm ấy Hoàng mới nói rõ kế của chàng: ” Vợ ơi! Anh yêu vợ và chỉ yêu vợ thôi. Em là người con gái đầu tiên và duy nhất anh yêu và muốn lấy làm vợ. Ngay từ hồi vợ còn bé tí, khi nằm bên em anh đã hôn em và mường tượng ra cảnh sau này. Mấy lần em ngủ tít mít anh đã tụt trộm quần em, úp tay lên bướm em. Rồi một lần anh đã hôn bướm em, trong khi đó không biết em có ngủ thật không mà em rên nhẹ, thở gấp và gọi: ” Chú Hoàng ơi! Cháu thích. Chú đừng cắn lồn cháu nhé, đau là cháu mách mẹ đấy “. Rồi em lại ngủ. Một lúc sau có mấy giọt nước nhờn từ lồn em bắn vọt vào miệng anh. Anh nhấm nháp và còn nhớ mãi cái mùi vị ấy. Từ đó trong anh luôn tồn tại ý tưởng yêu bằng được, lấy bằng được em làm vợ và không để ý hay bận tâm đến bất cứ cô gái nào khác. Giờ là lúc điều đó đã thành hiện thực. Anh đã được em yêu và chấp nhận làm vợ anh, mang thai đứa con đầu cho anh. Anh hạnh phúc và nguyện sẽ xứng đáng với tình yêu của Lan…”. Tôi hôn Hoàng và nũng nịu: ” Hoàng Lan chứ! Anh không được tách tên anh ra khỏi tên em. Nhưng làm thế nào để mình công khai sống cảnh vợ chồng với nhau hả anh? Hoàng ôm tôi, siết chặt vòng tay lên bờ vai tôi. ” Em cứ làm theo như anh dặn nhé!”. Rồi anh nói tỷ mỉ từng việc phải ứng xử theo trình tự thế này, thế này… Tôi thấy vui và nhập vai khá nhanh. Tôi kéo tay Hoàng xuống bụng mình, cái bụng bắt đầu nhô lên. ” Con mình đấy! Nó nói với em là yêu bố Hoàng “. Anh hôn lên bụng tôi rồi lướt dần xuống háng. Hoàng mút chùn chụt những giọt chất nhờn đang tứa ra nơi cửa lồn chửa hơn tháng của tôi. Anh bảo: ” Con yêu bố thì rõ rồi. Thế vợ có yêu anh nhiều không?”. Tôi véo nhẹ vào buồi anh, nói nhỏ: ” Không yêu mà cứ đòi vào ngủ với chú Hoàng à? Không yêu mà từ bé đã mơ được chú hôn à? Không yêu mà khi vú mới mọc nhu nhú như cái chũm cau đã thề là để dành cho chú Hoàng à? Không yêu mà khi lồn mới mọc lông lún phún, tự sờ rồi nghĩ đang được tay chú Hoàng sờ à? Không yêu mà kỳ kinh nguyệt đầu tiên thay vì sợ lại mừng vì đã trổ mã và mong được chú Hoàng nhìn thấy cái quần lót đỏ vì thấm máu kinh à? Không yêu mà đêm nào cũng ôm cái gối để tự hôn rồi nghĩ đang được chú Hoàng hôn à? Không yêu mà cứ tự tay xoa vú, móc lồn mình mà gán cho đấy là tay của chú Hoàng à? Không yêu mà cứ thấy hừng hực chỉ muốn được chú Hoàng đè ra và địt từ thuở mới 15 lúc hôn và sờ ti người ta à? Không yêu mà dám bỏ đi cùng chú, tự cởi bỏ mọi thứ trên người, từ bỏ ràng buộc vai vế trong nhà để địt nhau rồi có chửa với chính chú ruột của mình à? Không yêu mà…
Hoàng bịt miệng tôi bằng môi anh trong ngất ngây hạnh phúc “Anh biết rồi vợ yêu ạ! Anh yêu vợ anh Lê Hoàng Lan…”. Tôi cũng hôn anh trong khi tay vẫn cầm buồi anh mà sục. Tôi lại lên cơn nứng, cơn thèm rồi. Dưới bẹn tôi, cái lồn đang rỉ nước, lỗ lồn đang giãn ra chờ đợi. Tôi biết chú Lê Hoàng Hưng của tôi, Lê Hoàng Hưng chồng tôi cũng muốn địt vợ, địt cháu gái ruột của mình lắm rồi.
…
(Hoàng ơi! Đừng nghĩ sai khi em gọi anh là Lê Hoàng Hưng chứ không gọi là Lê Hưng Hoàng như mọi khi vì khi biết mình có chửa em đã nghĩ con đầu của chúng mình là con trai nên em đặt tên cho con trước đấy, chồng ạ.)
Rồi một đám cưới giả sau khi ký vào giấy giá thú khai tại xã. Ở xã tôi, làng tôi cũng có vài ba đám lấy vợ, lấy chồng người nước ngoài nên khi bố và chú Hoàng dẫn tôi xuống xã làm đăng ký kết hôn với người đàn ông Đức gốc Thổ Nhĩ Kỳ có họ tên là Levistone Hoanetis Hunseliss chẳng khó khăn gì. Và đám cưới được tổ chức ngay tại sân nhà tôi. Đông vui bởi sự tò mò của dân làng là chính chứ họ hàng chẳng có được mấy người. Chú Hoàng của tôi đóng vai phiên dịch kiêm thợ chụp ảnh. Bố mẹ tôi cũng đã chuẩn bị gian buồng dành riêng cho cặp vợ chồng mới cưới. Tôi sợ quá vì nếu thế tôi và anh ta phải nằm với nhau trên cùng một giường à? Nhưng Hoàng của tôi như thiên thần hộ mệnh tới đúng lúc.
Hoàng giải thích cho bố mẹ tôi hiểu vì sao “vợ chồng” không được ngủ với nhau:
– Anh chị chưa biết đấy. Phong tục tập quán của người Thổ là đàn ông không ngủ cùng vợ trong 1 tuần trăng ăn chay theo luật Hồi giáo và càng không được quan hệ tại nhà bố mẹ vợ…
– Luật với lệ như thế thì… chán nhỉ. Bố tôi cười.
Thế là tôi ngủ mình, nằm mà nhớ chồng dù anh đang nói chuyện với bố mẹ tôi ở gian ngoài.
Tôi nghe tiếng Hoàng nói to và rõ. Dường như cố tình để tôi nghe được…
– Anh chị cứ yên tâm để em đưa vợ chồng cháu Lan đi. Sang đấy còn nhiều việc bắt buộc phải thực hiện, nhất là cháu Lan còn phải biết tiếng Đức mới được nhập quốc tịch. Gì chứ hơn năm sau là anh chị đón con gái với cháu ngoại về thăm đấy.
Thế là tôi bỏ học để theo chú Hoàng sang Đức định cư. Thủ tục ly hôn giữa tôi và anh chàng chồng hờ cũng được giải quyết chóng vánh như khi cưới hỏi. Sau này tôi mới biết đến cái dịch vụ “Cưới giả” cho những người muốn nhập cư. Tốn kém cũng không phải là ít. Biết tôi xót tiền, Hoàng bảo:
– Không là gì khi anh có được em. Giờ thì anh với em đăng ký kết hôn theo luật của Đức nhé.
Thế là tôi và Hoàng chính thức là vợ chồng.
Công ty của anh được đổi tên thành HOÀNG LAN & CÁC CON.
Xưởng vẽ và những triển lãm tranh tượng nho nhỏ của tôi cũng mang tên HOÀNG LAN & CÁC CON.
Ngày Hoàng đưa vợ con về Việt Nam, bố mẹ tôi vui lắm. Suốt ngày cưng nựng đứa cháu ngoại và khen cháu đẹp, có nét của bố nó (ý nói đến chàng chồng giả của tôi), giống ông ngoại và ông trẻ Hoàng. Tôi vui và cười thầm trong bụng để cố ghìm câu tôi muốn nói: “Cháu là con đẻ của bố Hoàng mà!”.
Ở nhà nửa tháng vợ chồng tôi lại đi sang Đức. Hoàng cũng kịp củng cố lại cái công ty vận tải nhỏ của mình ở Hà Nội cũng mang tên HOÀNG LAN & CÁC CON rồi giao cho cháu trai út (là anh trai thứ 3 đã hoàn thành nghĩa vụ quân sự) quản lý.
Cuộc tình của chú cháu tôi hạnh phúc trong bí mật. Tình yêu của chú cháu tôi bền vững trong bí mật.
Đến nay cháu gái ruột Lê Hoàng Lan của chú Hoàng đã là vợ của chú được 10 năm và mới sinh cho chú 3 đứa con kháu khỉnh, đẹp như tranh.
Đến nay chú ruột Lê Hưng Hoàng của cháu Lan đã là chồng của cháu 10 năm rồi và là cha đẻ của 3 đứa con đẹp như thiên thần của mình do chính cháu ruột đồng thời là vợ của chú sinh ra.
Tôi mới sang tuổi 28, còn chồng tôi 47. Chúng tôi bàn nhau còn đẻ tiếp.
Hoàng ơi! Em muốn nói bí mật của chú cháu – vợ chồng mình với bố mẹ quá. Nói ra được thì vợ anh vui hơn nhiều. Nhưng em không biết bắt đầu từ đâu và như thế nào. Em biết chồng của em sẽ biết cách như chồng đã làm để cháu trở thành vợ chú.
Em mãi yêu anh! Lan của Hoàng.
…
Xem những trang Hoàng Lan viết, tôi thương em vô cùng, nhớ vợ và các con quá. Tôi về nước đã hơn 2 tháng để xốc lại hoạt động của Công ty đã giao cho cháu trai út quản lý nhưng hiệu quả chưa cao. Tôi mua thêm xe tải lớn chạy đường dài và mua những xe nhỏ dưới 1, 5 tấn để chuyên chở hàng trong phạm vi thành phố, bán hết 30 xe có trọng tải trung bình.
Tiền bán số xe này cũng xấp xỉ 2 tỷ. Tôi đưa hết cho anh trai mình và nói:
– Đây là của vợ chồng cháu Hoàng Lan gửi về biếu bố mẹ đấy. Em tặng thêm anh chị cho đủ tròn 3 tỷ để gửi tiết kiệm lấy tiền tiêu pha, đỡ việc đồng áng vất vả lắm. Còn riêng công ty của em ở HN em giao toàn quyền cho thằng cháu út quản lý dần cho quen, sau này cả 3 anh em chúng nó bàn bạc và tính toán. Lời ăn, lỗ chịu. Anh chị khỏi phải lo. Việc của anh chị là nghỉ ngơi, dưỡng già. Sắp tới em đưa anh chị sang Đức thăm vợ chồng Lan và các cháu. Cũng là đến với vợ chồng em để biết các cháu của hai bác.
Anh tôi trố mắt ngạc nhiên:
– Thế chú lấy vợ từ bao giờ mà chả cho tôi biết vậy? Thế thím ấy là người nước ngoài à?
– Vâng! Em lấy vợ, có 3 con rồi. Vợ em người Việt anh ạ. Sang đó anh chị sẽ biết. Vợ em tốt lắm, đẹp lắm và yêu em lắm. Chúng em yêu nhau từ khi cô ấy còn bé xíu mới 15, cô ấy 17 tuổi thì chúng em cưới nhau. Đến nay cũng chục năm hơn rồi…
Chị dâu tôi ngạc nhiên:
– Ơ! Hoàn cảnh chú giống của cháu Lan nhỉ. Thế ở bên ấy hai chú cháu có ở gần nhau không?
– Gần! Gần lắm!
Đến nay, đây vẫn là BÍ MẬT MỘT CUỘC TÌNH của hai chú cháu – vợ chồng tôi và các con tôi. Nhưng rồi tự tôi sẽ hóa giải êm đềm bí mật này với anh chị – bố mẹ vợ của tôi theo ý của vợ tôi Lê Hoàng Lan.
Anh mãi yêu Hoàng Lan, vợ của anh.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bí mật một cuộc tình |
Tác giả | Vi Thăng Long |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Con gái thủ dâm, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 07/08/2022 03:00 (GMT+7) |