Bước chân âm thầm - Tác giả Sịp


Truyện đã hoàn thành

Phần 7

Thằng bé chưa hẳn hoi bò đến chỗ nằm của nó đã ngã chúi xuống mà ngủ. Chỉ một loáng, tiếng ngáy của nó đã tựa hò kéo gỗ. Cô Hoan thấy nó rất tội. Có lẽ từ chiều đến giờ nó lăng xăng lo lắng đủ chuyện cho cô nên bây giờ nó mệt cũng nên. Lại thêm tính ba trật ba giuộc của cô làm cho nó muốn điên cái đầu. Có khi nó thực tình chăm sóc cô, còn cô thì giở giăng giở cuội, lúc hét lúc đuổi, lúc ưng lúc ruồng rẫy, thằng bé chẳng hiểu ra sao cả.

Nó đã phản ứng bằng cái cách của đứa trẻ mới lớn, cô nhìn thấy rõ ràng. Thực ra, được một người khác phái xun xoe giúp đỡ, cô giáo cũng thích bằng chết. Nhưng địa phương này bé quá, nghề mô phạm của cô lại ràng buộc đủ vẻ, một phần chủ yếu là cô xem cậu ta còn nhỏ, chả biết gì. Có tò mò chẳng qua là nghe hớt ai đó nên hình dung, tưởng tượng cho qua, cho dù đôi lần cô bắt gặp nó nhìn hớp hồn vào cái nịt vú của cô như bị thôi miên ngây dại.

Đôi lúc thử đoán xem cô nghĩ đúng chăng, cô đã vờ quên món này món khác là y như cậu bé nhắc cô liền. Gì chứ giục cô thay đồ mặc lót là nó hăm hở nhanh lắm. Hình như những cái xu chiêng và quần lót của cô gây cho nó một sự phấn khích đặc biệt. Cô mà thuận làm theo là nó hí hửng ra mặt. Cứ xem cái kiểu nó vơ lấy nịt vú và sịp của cô, nâng niu như nâng hòn ngọc là cô biết thằng bé yêu cô rồi.

Chiều này, cô kẹp tư tưởng nó ngặt quá đến nỗi nó phải thẳng tuột phun ra “nó yêu cô”. Lời đó chẳng qua chỉ là một thừa nhận kết thúc chứ nó chẳng cần thổ lộ cô cũng đã biết tỏng tòng tong rồi. Vậy mà cô cũng điếng đi một chặp, cô nghe như mũi kim đâm thọc vào tim cô. Thằng bé gan cóc tía thực, nó dám nói huỵch toẹt cõi lòng với cô, chẳng màu mè, chẳng dấu diếm, chẳng e dè như bọn lóc chóc khác.

Vậy mà cô vẫn chưa tin nó lớn. Chỉ đến khi nó áp gần người cô, choàng áo cho cô, khúc dái của nó cọ cọ vào bắp vế và đâm xỉa ra một gậy, cô mới té ngửa là nó bự xư cật lực. Buồi dái cỡ đó thì nó có mơ tưởng yêu cô cũng lẽ đương nhiên thôi, còn cô, sao khó khăn quá mức khi phải đáp lời nó.

Nó yêu cô chẳng là tội vạ, nhưng nếu cô nhận lời thì thiên hạ sẽ đánh giá là cô lợi dụng hay chài ngải con nít thì sao. Miệng lằn lưỡi mối ở cái chốn nhỏ nhoi này bịt sao cho hết, họ sẽ khóc ầm lên cô làm bậy với trẻ con. Rồi những cha thường đeo theo gạ gẫm cô sẽ đặt đủ điều đủ chuyện để kể xấu cô.

Nếu không chê bai cô lỡ thì nên câu dầm thằng nhỏ, vô ra bẹo vú bẹo lồn nên thằng nhỏ mới lọt vô tròng của cô. Hoặc có tía còn tô màu lâm ly rùng rợn hơn là thằng nhỏ có con cu bự nên chơi cô đã mà cô mết nó chết lên chết xuống. Mấy tía nội đó làm như đã chun nằm phục dưới giường cô thấy hai người đụ nhau nên kể đủ chi tiết rõ rệt.

Trên đời này, chuyện chẳng có gì mà nghe nói thét ai cũng tin, huống chi chuyện con trai đụ cô giáo là chuyện hay ho ở xứ khỉ ho cò gáy thì lại càng dễ là đề tài cho thiên hạ biếm nhẽ. Ai chớ mấy cha bị cô đá té lăn dưa được dịp hí hửng gặp cô dám xỏ xiên hỏi chọc: Sao cô giáo, em nhỏ chơi cô sướng chớ.

Nhưng lúc nhìn hai mắt đứa bé mờ tịt hẳn đi sau khi thú thực yêu cô, cô quả thấy tôi. Thằng nhỏ hồi nào giờ có ai là mẹ, là chị để ủi an, than thở đâu, chắc nó thèm được có cặp vú để dựa vô khi thui thủi. Đó là ánh mắt cô đã bắt chộp khi nó run tay quàng cho cô chiếc áo.

Cặp mắt nó như đang lột vỏ trái chuối ra, nó ma sát lên cặp vú cô như ngọn lửa khò, tia nhỏ xanh mà bỏng rát. Sự lần chần của cái nhìn ở nó như vuốt ve, như mơn trớn từng chiếc vú của cô, chính cô cũng thấy hai cái núm lăn tăn và cứng lại.

Thêm nữa, mới hồi tối, cô mơ bậy, cô đã hớt hải lật mở tà áo ra bày ráo những gì cô cần che đậy, hai mắt nó bóng lên như mắt cú, nó đâm xoi vào giữa háng cô. Dú mớ lông che dầy mà cô dường như đã bị nó xâm phạm rồi vậy.

Thế nào mà cô lại cho nó xem xét lồn cô nữa chớ. Có đúng là tại cô sợ đã bị hiếp thật sự hay đó chỉ là cái cớ để cô thỏa mãn sự thèm khát của chính cô. Chính những ngón tay của thằng bé vạch mu lồn cô ra như bác sĩ khoa sản khám làm cô rúm người lại. Thằng bé thì làm bổn phận thực tình, còn trống ngực cô thì đập như ong vỡ tổ.

Đầu óc cô đúng đang bệnh hoạn. Chính cô nhờ vả nó để được khám xem mà bàn tay nó sờ vô thì cô lại thấy gờn gợn vô cùng. Một nhen nhúm lâng lâng làm cho lồn cô ấm lên, cô nghĩ giá lúc đó thằng bé có dại dột hun đại lên cái bướm hay cắc cớ nhào nằm bừa lên người cô, chắc cô cũng không nỡ cấm hoặc hất đẩy ra.

Cũng may thằng bé còn biết giữ ý giữ tứ mà nhờ vậy chuyện bị hiếp dâm qua giấc mơ không có mà chuyện cô bị nó chơi cũng không thành. Nghĩ lại cô thầm cảm ơn thằng cháu. Giờ nhìn nó nằm sấp ngủ ngon ngủ lành, cô lại tội nghiệp làm sao. Ở chung một nhà, chỉ có cô và cháu, nó có lỡ dại sờ soạng hay đụng chạm cô thì cũng có gì đâu.

Phương chi cô lại vẽ đường cho nai chạy. Hết để vú ra lại mượn nó xem lồn, ai bảo cô hờ hệch là điều khó tin được. Nào phải cô thấp kém, cô từng dạy dỗ bọn trẻ kia mà. Vậy thì sao cô lại cứ mắng rầy nó. Nếu cô chín chắn, cô phải biết ngăn chặn từ đầu. Nó vào được trong nhà là cũng tự cô. Nó có từ sự hiểu biết vú vê cô qua chiếc nịt vú đến đôi vú thật cũng là cô cho nó thấy. Nó còn được lãi to là tự cô lại mời gọi nó xem hộ lồn cô nữa. Đúng là đoảng.

Hiện giờ thằng bé nằm úp thìa như con cua luộc, nó đang mơ gì trong giấc ngủ lành yên? Dái nó bị nén thế kia liệu có ức chế gì không, hay là trong chập chờn, nó sẽ bắn tung tóe như cao xạ bắn máy bay thì lỗi cô liệu góp bao nhiêu phần trăm trong đó.

Nghĩ thế, cô nảy ý hay là cô đến lật nó dậy. Nhưng lại lo là nó đang ngủ, bị lôi choàng lên sẽ khiếp hãi như cô. Có thể là nó khiếp thực, hay có thể là nó hãi giả, rồi cứ áo cô nó bám lôi kéo tuột ra và hùng hục như con trâu điên nó tung vào cấu xé cô. Nó ôm bóp vú cô chẳng hạn, kinh khủng nữa là thấy lồn cô trống huơ nó lại đè cô mà nắc thì sao. Cô có chửi mắng nó, nhỡ nó bắt bẻ: Ai bảo nó đang ngủ cô lại vực nó dậy, nó tưởng là cô muốn nó làm vậy thì cô ăn nói ra sao.

Thằng nhỏ ngủ dãi miệng ứa ra nhễu nhão, lâu lâu lại chép chép khan. Hay là nó đang mơ thấy một sự tình gì rất lý thú. Ngẩng tuổi này chỉ mơ đàn bà con gái chứ còn tơ tưởng gì khác nữa. Trong đầu óc bọn trẻ cỡ 15, 17 có làm khảo sát ra thì đến hơn 90% thưa là đêm đêm đều mơ nhìn thấy vú và lồn đàn bà. Có đứa còn trơ trẽn nhận là mình chơi cả gái nữa.

Ôi, quá quắt. Cô Hoan lục sục chẳng chỗ nào vào chỗ nào. Tâm hồn cô dở dang vì lo lắng. Nửa muốn đền ơn thằng bé đã giữ sự trinh trắng cho cô, nửa lại sợ cử chỉ thân mật làm cho đứa bé tin là cô đã yêu nó như nó yêu cô tha thiết vậy.

Khuya, lại khuya quá rồi, cô Hoan cứ ngồi ngây nhìn đứa bé. Cô không hiểu mai có đi dạy nổi chăng khi mà suốt từ chiều tới giờ đầu óc cô luôn bị khuấy động vì những chuyện vớ vẩn gì đâu vậy.

Thằng bé ngủ mê ngủ mệt. Chợt tỉnh dậy lúc trời tờ mờ sáng, nó còn nhận ra cái dáng nằm sấp như vồ ếch, một chân co, một chân buông thõng xuống đất. Nó chẳng nhớ gì sất, phải im im một lúc, ký ức mới lộ rõ dần.

Lúc tối, nó giúp cô giáo này, rồi nó bóp vai cho cô, và thình lình lên cơn buồn ngủ. Nó tưởng đã bị gục ngay tại chỗ, nhưng vì lịch sự cố nán, mãi đến khi cô Hoan giục nó đi nằm thì người nó bải hoải hết trơn.

Giá gì nó phục ngay xuống đó, nhưng cô giáo đoán được cái ý ma mò này, nhỏ nhẹ nhắc nó bò về chỗ của nó hằng ngày. Nó gượng được tới nơi thì đổ kềnh ra, hết biết gì nữa. Nó định bụng là thế nào cô giáo cũng sẽ sửa thế nằm lại cho nó, ai dè cô bỏ nó chỏng chơ. Ai lại xử với nhau tàn tệ đến thế nhỉ.

Nó xê cái đầu nửa vòng nhìn quanh gian nhà. Ánh sáng đục màu tro cho thấy căn phòng không có chút sinh khí nào hết. Quay về phía giường cô Hoan, tình trạng chẳng hơn gì, cô đang ngủ say ngủ sưa, chưa hề biết sắp sáng.

Nó lồm cồm ngồi dậy, quệt ngang bàn tay nơi miệng, đám dãi đóng khô như cái váng, cọ vào da. Nó ngáp nhẹ và vươn vai, đứng lên đi làm vệ sinh. Ngang chỗ giường, cô giáo nó thấy cô ngủ trông thảm thương hơn nó.

Cô nằm thiếp, xoạng chân xoạng cẳng, đầu tóc bết bát, hơi thở khò khè. Cái áo choàng mặc ngủ cuốn vón lên, bày cặp đùi trần trắng bóc. Chỗ khe áo nơi bụng, do những hạt nút to đơm thưa, đội cao lên bày cái rún sâu hoắm. Mỗi lần cô giáo thở, khoảng thịt dập dềnh. Nó có hảo ý muốn đến kéo cái gấu áo xuống để nhỡ cô có thể lăn trở mình thì áo không bị chếch hở thêm, hoặc bung ra, nhưng nó lại ngại.

Gì chớ các bà chúa hay nghi ngờ và đoán mò. Mình lo cho bả, nhưng bả dám nghĩ là mình thừa cơ bả ngủ muốn dòm trộm, thôi kệ bả. Nào dè giữa cô giáo và hắn dường có sự liên hệ thần giao cách cảm, nên đúng khi thằng nhỏ nghĩ thế thì cô Hoan trở mình.

Trong giấc ngủ, cô chẳng dè chừng, ý tứ gì. Thay vì nằm co hay lật nghiêng thì bà hào phóng chơi luôn một màn thúc đầu gối cái rẹt. Thế là đương không bé ta trúng mánh. Cô giáo vẫn ngủ, nhưng gấu áo thì cuốn xếp lên và cái điều thằng nỡm không muốn thấy thì nó lầng lẫng chìa ra kìa.

Cậu bé há miệng to hốc hác. Cái giò cô chưa buông xuống, còn lơ lửng đưa cao thì con ngao cô nó mới tè le một ụ mới đã chớ. Nó đi cũng dở, ở cũng không xong, trai mới lớn nào thấy của lạ mà cất bước xa cho nổi.

Thằng nhỏ đã từng thấy lập lờ có, tận mắt có, lại còn đã sờ khám rồi nữa, nhưng gọi là thấy lồn cô giáo to như lúc này thì thú thật là chưa. Trò đời cửa mình đàn bà đứng thì khép, đi thì nhai, ngồi (hoặc nằm) thì cười toét tòe loe. Đám lông lại nửa che nửa mở mới làm cho nó lâm ly bi đát nữa chớ.

Thoạt trông thì nó tựa con sò lông, nhìn kỹ một chút thì nó là con trai mở, nhìn thấu đáo thì nó như múi bưởi đỏ mới bị bóc vỏ. Trông nó mới thơm, mới ngon, mới bùi, mới béo làm sao. Giá ai cho nó cạp thì nó mần ngay lập tức.

Đúng là sáng sớm chưa ra ngõ đã bắt được tiền vàng. Nó sững người, mắt bị thôi miên không chớp, miệng mồm cứ há hốc ra. Nó gãi đầu gãi tai vì tự nhiên nổi ngứa ngáy lùm xùm. Chưn nó như bị bắt vít dính cứng một chỗ, còn hai con mắt như có ai lấy que chống dựng lên để hai mi đừng sụp xuống.

Cô giáo nghĩ gì mà lồn ngân ngấn ướt. Người ta bảo lồn đàn bà dễ ám mồ hôi hoặc khi mệt thì ri rỉ ướt, chẳng hiểu có đúng không. Nhưng đầu óc thằng bé lại nghĩ bệnh hoạn là cô đang mơ bậy nên són nước ra như vậy. Dù bởi, lý lẽ nào thì thực tế là chỗ đó của cô đang mòng mọng nước, đó là một thực tế không chối cãi được nữa rồi.

Cô giáo lại khư khư giữ hai chưn ở vị thế đó nên cái màn ” xô ” cô diễn càng hấp dẫn tợn. Thằng bé líu cả lưỡi lại, suýt mấy lần răng cắn phải môi. Nó định hự hự cho cô hay, song như thế lại vô hình dung ” lạy ông tôi ở bụi này ” khi mà cô đang ngủ quả nó rình coi còn làm bộ khí khái. Đằng nào cũng chết, thà rằng cứ nín khe dòm cho đã, cô có trở dậy là cũng lỗi tại cô.

Nó còn đang lơ tơ mơ nhìn của nợ đời thì cô lại làm màn khác. Cô chồm mình lên, lật sấp người lại và xủi xủi trên nệm giường như xe bun đô giơ. Thế là cái áo choàng lại dôi cao lên ở phía đít. Cô giáo nằm phủ phục như con cóc, kẽ đít bị lòi ra rõ mồn một. Ở thế nằm trước thì lồn cô ví tựa múi bưởi, giờ thì nó dồn lại trông y hệt múi cam. Lúc nãy nó tành banh thì giờ nó tròn quay như cái bánh ú mới lột, thứ nào coi cũng mê tơi hết sức.

Cô nằm vậy mà nào đã chịu yên. Cô lại ủi ủi người tới thì cái áo bị dồn cục phải đẩy cao lên phía ngực. Đúng là của trên trời, cả mông, cả đít, cả lồn, lại thêm trọn gói hai cái vú nữa, có gì đều bày hàng ra hết. Thằng bé đã đời, ngắm bức tranh thiếu nữ khỏa thân, thứ gì cũng đủ.

Thằng bé khi này bị lùng bùng cả người, cổ khô, miệng đắng, tay chân giật giật, da thịt nổi gai, và bỏ mẹ, khúc củi của nó cũng bắt đầu nổi cứng. Bố ai mà giữ yên được khi người đàn bà khoe tuốt tuột những món độc của họ ra.

Thằng bé rên nhỏ trong họng, nó cảm thấy dái nó nóng và gật gù, gật gù. Nó nói nhỏ với cây gậy gân của nó: Mày làm ơn mềm lại dùm tao chút đi, chớ mày cứ sửng cồ như vậy thì chết tao một cửa tứ. Tao biết mày muốn gì rồi, nhưng cô ấy là ân nhân của tao, mày ráng nhịn, đừng để tao bị vạ. Cổ mà thấy tình trạng của mày thì cổ tống cổ tao sớm. Tao bị gậy ra đường thì mày cũng đói thôi…

Tâm nó một đằng mà ý nó một nẻo, chẳng ai chịu nghe ai. Nó lóng ngóng quá thể, nó xích xích gần lại cạnh giường, muốn liều làm như tình cờ bắt gặp nên kéo hộ tà áo cô xuống, nhưng cánh tay nó như bị đóng băng, cứng ngắc, không cử động được. Còn con mắt gian tà của nó thì xoáy chặt vào những chỗ đang thèm nhìn.

Trời sáng òa, căn phòng đùng rẹt lên chói chang. Cô giáo mở choàng mắt, bắt gặp đúng lúc cậu bé đang mê mẩn nhìn cô. Một cách vơ víu, cô mò mẫm vạt áo, mới hay nó kẹt cứng cả cục ở chỗ ức. Như vậy là cô đã ở truồng nãy giờ.

Thằng bé thấy cô thức dậy thì mồm năm miệng mười, liến láu che dấu tội. Nó bảo: Cháu vừa vào thấy cô ngủ lăn tới lăn lui, áo xốc xếch, định kéo lại thì cô tỉnh. Cô cứng họng chẳng biết nói ra lời. Nhưng trong thâm tâm cô thì thào với cô: Anh vờ vịt khéo lắm, nhưng tôi chả trách gì anh được. Coi như tôi thua anh keo này.

Nói rồi cô lẳng lặng ngồi lên, coi như không có chuyện gì xảy ra. Cô ngáp vài cái, chả buồn che áo lại hẳn hoi. Dù gì thì thằng bé cũng nghía cô đầy đủ rồi, còn cần gì mà khép nép nữa.

Bất chợt, cô nhìn thấy chỗ quần đội lên của đứa bé. Cô bặp ngay vào để có cớ mắng nó cho nguôi: Cháu lớn rồi, phải mặc quần lót vào, đừng thâng lẫng ra coi kỳ lắm. Thằng nhỏ hiểu ngay nên thẹn đỏ mặt, nhưng cũng thưa: Cháu nào có cái quần lót nào đâu cô.

Đến phiên cô Hoan lại châng lâng. Nó nói đúng, nên cô ậm ừ hứa sẽ mua cho nó vài cái thay đổi. Và để cô cháu thoát ra khỏi sự lúng túng, cô giục nó đi lo bữa điểm tâm để cô còn kịp đi dạy.

Thằng bé vụt đi như ngọn gió. Cô Hoan ngồi thở dài. Sao mà cô gặp chuyện không vui hoài. Hay là tại số cô hẩm hiu nên cứ vấp phải sự hư hỏng liên tục.

Buổi sáng cô giáo thức dậy trông vô cùng rã rượi. Thằng bé thấy cô ngồi lên mấy lần lại nằm xuống. Miệng cô luôn lẩm nhẩm: Giá gì hôm nay ngày nghỉ thì khỏe biết mấy. Nói thì nói vậy rồi cô cũng bò dậy. Đứa bé thấy vậy nói với cô: Nếu mệt thì cô xin nghỉ một bữa đã sao, trước giờ cô có nghỉ vặt đâu mà e dè, ai chả có lúc đau yếu.

Cô giáo Hoan gạt đi: Nói như cháu thì nói làm gì. Dễ cứ hơi tí mỏi mệt thì học trò còn bài vở gì được. Để tỏ cô còn sức, cô đứng ào lên, nào ngờ cô loạng choạng ngay. Thằng bé choàng dậy chạy đến đỡ, vừa lúc cô muốn khuỵu xuống. Nó cằn nhằn: Cháu đã bảo, cô chẳng nghe. May mà chưa ra khỏi nhà, chứ ngã uỵch ngoài đường ngoài xá, cháu biết đâu mà đỡ hay dìu cô về được.

Cô Hoan than là nhức đầu quá, lại chóng mặt nữa. Thằng bé nói như là người có quyền quyết định trong nhà: Cô nằm nghỉ đi, cháu đỡ cô xong sẽ đến trường báo, trở về cháu sẽ lo nấu cháo, tiện thể mua lá xông về để cô xông là hết.

Cô giáo rị mọ nằm lên giường, mắt chao đảo vì những quầng hình ảnh xoay chong chóng. Tuy vậy, cô cũng cố quệt vài chữ vào giấy để thằng bé đem đến nhờ cô bạn lớp bên cạnh trình cho hiệu trưởng xin nghỉ. Đứa bé đỡ cho cô nằm hẳn hoi, kéo ngay ngắn lại vạt áo và lấy chăn đắp cho cô. Xong nó ba chân bốn cẳng chạy đi mất.

Một loáng đã nghe léo xéo về đến nhà. Người nó chưa lộ hẳn thì tiếng đã oang oang: Xong rồi, trường đã tạm cử người thay cô. Cháu cũng mua lá xông về đây, cô nằm nghỉ, để cháu đun ngay. Và nó hì hục làm ở bếp, mùi lá xông dần dần bay ngào ngạt, lá hương nhu, lá tía tô và linh tinh nhiều thứ khác.

Cô Hoan tuy mệt mỏi, mắt không nhướn lên được mà ngửi thoang thoảng mùi nồng nồng của lá xông cũng thấy nhẹ ra, mũi thông, bớt khò khè, nước mắt bớt giàn giụa, cổ bớt đau. Cô định bảo thằng bé thôi không phải xông xiếc gì nữa, nhưng cậu nhỏ lảng vảng tận dưới bếp có lên đâu để cô dặn.

Một chốc thì nghe nó thở è è bưng nồi lá xông lên. Thằng làm rất chu đáo, nó lấy cái nồi tướng nấu thật nhiều nước, lại buộc giấy báo cho giữ kín hơi. Nó trịnh trọng đặt ngay tại chân giường, lấy cái đầu con bắc lên và lăng xăng hối cô xông cho nóng.

Lúc này cô Hoan mới thấy lúng túng. Thằng bé có lòng, nhưng cô lại rụt rè. Xông là phải cởi tuốt tuồn tuột xống áo ra, chỉ còn thân hình trần truồng rồi trùm kín hai bá lớp chăn lại thì hơi nước mới dồn xông để tẩy chất độc bám trong người. Mà làm như thế thì dị chết.

Cho nên thằng bé giục tới giục lui mà cô ì ạch tìm kế hoãn binh. Việc này thật dở, một mình thì cô làm không xuể mà để cậu nhỏ giúp thì làm sao ấy. Thằng bé thấy cô cứ lẳng nga lẳng ngẳng nên nói xẵng: Cô dây dưa thế thì bay hơi hết. Vừa nói nó lại lấy gói long não định chọc thủng giấy để trút vào nồi, nó trù chờ hỏi gắt: Sao cô có định xông hay thôi, để cháu dẹp.

Cô giáo ấp úng: Cô thấy đỡ rồi. Thằng bé có vẻ dỗi: Công khó cháu lo cho cô, cô lại dở ương. Đỡ chứ có hết bệnh đâu, nghỉ nhanh nhanh cô chẳng muốn lại muốn nằm lình xình nhiều ngày, đó là tùy cô thôi. Nói xong nó rẹt rẹt đòi bưng nồi nước xông đi. Cô giáo phải ngăn nó lại: Từ từ đã, để cô xem sự thể thế nào.

Cuối cùng thì cô cũng phải nhận làm việc xông, một là để trả công cho cậu nhỏ, hai là nghe nó nói cũng có lý. Nhưng cô lại bảo nó: Cháu quay đi cho cô trút áo ra. Thằng bé bắt tức cười, bà còn thiếu thứ gì tui chưa nghía mà còn vờ che với đậy. Tuy nhiên, nó cũng quay lưng đi cho cô yên lòng.

Cô bỏ áo thì ngồi sụp xuống liền, thằng bé lại trêu: Thế giờ cô tự đắp chăn hay là để cháu giúp. Cô giáo thỏ thẻ nhờ nó, thằng bé ung dung quay lại, quơ hai cái chăn, lần lượt che lên người cô. Cô Hoan ho khùng khục vì ngộp, phải vội hé một góc chăn ra thở. Thằng bé dắt các đuôi chăn kín và dùng ngón tay chọc thủng lớp giấy đổ bột long não vào.

Lại một phen cô Hoan sặc vì mùi long não bay thốc vào mũi. Hơi nước xông rỉ rả chui qua hai lớp chăn lún phún bay ra, trông loe hoe như lò hầm than. Cô rột rẹt trở người qua lại dưới chăn, rên rẩm là nóng và mồ hôi tươm lắm thế.

Thằng bé bảo để nó giúp lau khô bớt, nhưng cô ngúng nguẩy không chịu. Cậu nhỏ cứ xun xoe ở cạnh, hỏi điều này điều nọ. Đến khi cô giáo bị hơi nước làm cho mồ hôi chui vào mắt xót vùng vằng thì thằng bé chẳng thèm hỏi han gì nữa, thò luôn tay vào lau mồ hôi cho cô.

Chừng cô nhận ra sự kiện thì thằng bé đang lau nơi lưng cô rồi, có đuổi thì cũng đã xong nên cô im thin thít. Thằng bé thế mà khôn, nó phải bắt đầu từ chỗ vô thưởng vô phạt thì mới đem sự tin cậy đến cô giáo được. Vả chăng, nó lau cũng chu đáo lắm, mớ giẻ ơ hờ đưa lên đưa xuống khiến sống lưng cô thấy doãi ra.

Nó lau từ thắt lưng lên cổ, choàng qua hai vai, chậm chạp, rề rà, làm cô càng lúc càng dễ chịu. Cô để yên cho cháu lo, nó lau ngang tảng lưng chau chuốt như người lau tấm gương quý. Nó lại lâu dài phía sau cánh tay và từ từ ăn có lên khoản mông của cô nữa.

Thằng nhỏ thật lắm tài, cứ tưởng nó ngô nghê ngốc nghếch mà làm gì cũng điệu nghệ đó chớ. Nó thấm mồ hôi vòng vòng quanh gáy, quanh cổ, lại vén mớ tóc mai ở gáy và hai bên thái dương lên. Khi bàn tay nó lau mông cô sao có vẻ nhột nhột lại êm êm, phiêu phiêu phưởng phưởng như người hát xẩm, cô lim dim mắt hưởng thụ.

Thằng bé chỉ đút tay vào chăn nên chẳng nhìn thấy gì, song vẻ cô lặng im khi nó lau cho biết là cô ưng ý lắm. Nó càng lau ly lo cho cô hơn nữa. Nó bớt rụt rè nên đã dám đưa mớ giẻ sâu xuống vòng mông và đít cô. Còn khi lau ở cổ thì nó đã thử choàng qua dần phía trước cũng thấy cô không phản kháng.

Giờ thì lau xuống cái ức, cô cũng để yên. Bàn tay nó đã hơi chạm đến chỗ chia hai cặp vú vì thịt ở đó dồn lên mà cô vẫn lơ đi. Tiện thể, thằng bé làm như tình cờ lau mồ hôi luôn phía trước người cô, nó lau suốt từ ngực đến bụng, lan qua cả hai bắp vế. Hẳn nhiên là chạm tùm lum vào hai vú, mồ hôi cô quá thể, bám ướt nhẫy khắp người.

Nó bọc cái giẻ vào từng bầu vú lau chặm cho khô, vậy mà vừa bỏ ra mồ hôi lại đầy lên liền. Nó chăm chút lau, lau mãi, phải lấy một tay nâng hẳn lườn vú cô lên để lau dưới cái khoeo vú, rồi giặm lên cả quầng, cả núm vú nữa.

Chừng lau đến khoản bụng, do cô ngồi nên thịt dồn xếp lớp thành những rãnh sâu, đứa bé phải nhét giẻ vào từng khe mà lau, lau tỉ mỉ, lau ra đùi, ra ngập ngừng khi định lau ở giữa háng. Nó sợ cô giáo nghi oan nên cứ rề rề xem sao. Từng chút, từng chút, nó nhích đầu giẻ xuống giữa chỗ hai chân cô giáp nhau, có lúc mu ngón tay đã chạm vào vài sợi lông nữa.

Có lẽ cô thấy khỏe người và dù gì thì thằng bé đã tận tình làm cho cô rồi nên cô không còn bắt nê bắt nết. Cô chỉ nhẹ nhàng bảo: Xông lâu quá, hơi nguội rồi, có lẽ ngưng được. Thằng bé đáp ứng ngay nhưng cẩn thận dặn cô: Để cháu giở lần từng cái chăn ra, cô xông các lỗ chân lông đều mở, cô trút xoạch có khi bị nhiễm gió.

Nó cất bớt một cái chăn, còn một chiếc thì nó quấn chặt người cô lại. Nó dìu cô nằm ra giường, nhâm nhi đi khép tất cả cửa nẻo ngăn gió rồi mới vào tốc chăn ra. Cô giáo hết còn giữ ý giữ tứ để cho nhỏ tự ý làm.

Thằng bé giở chăn ra và lấy giẻ lau khắp người cô, cho tới tận từng kẽ ngón chân. Nó lau mà mặt quay nhìn hướng khác, cô khen thầm thằng bé biết điệu, nhưng ngón tay nó mân mê các thứ trên người cô thì nào có khác gì nhìn. Thôi thì được cô cho phép, nó làm năng nổ, lau mặt, lau vú, lau háng, lau đùi. Chỗ nào cần giặm cho thật khô thì nó làm cẩn thận như hai nách, con ngao, kẽ đít, dưới vú chẳng hạn.

Nó giúng giúng cái đầu giẻ làm cô vừa nhồn nhột vừa thấy hay hay. Chẳng nói thì ai cũng rõ là hiện giờ cô giáo đang nằm lõa lồ trên tấm chăn và lồ lộ dưới tầm mắt cậu bé. Trong trí óc nó, ước gì cô mỏi mệt nhiều bận để nó được săn sóc cô như thế này. Thế nhưng nó vẫn phải vờ như không lưu tâm, nó bảo với cô: Cháu nghĩ là cô bị thấm nước từ hôm cô mắc mưa, lại khó ngủ và nghĩ vẩn vơ nên nhuốm bệnh. Cô phải sống tự nhiên, thoải mái, đừng câu chấp thì mới không quỵ.

Cô Hoan nghe nó phán như ông cụ non, song vẫn thấy nó có lý. Cô lấp liếm nói sang một lối khác: Lau cho cô đủ rồi, mặc áo vào cho cô kẻo lại cảm. Thằng bé nghe thủng nên vơ lấy cái áo choàng. Nó thoáng ngửi mùi chua nồng nên hoãn binh đòi đi lấy cái áo khác, chứ mồ hôi lấm lem cả.

Nó giùng giằng cốt để được chiêm ngưỡng của nả của cô lâu thêm, đâu dễ gì bả cho mình ngắm miễn phí như thế. Khi nó cầm áo lại, nó nhủ cô ngồi lên và choàng áo vào. Nó lại giúp cài những hạt nút, và khi mặt nó sát gần khoảng vú cô thì nó tần ngần hết vài giây.

Chẳng hiểu sao nó làm ra vẻ lập cập ngã giúi vào đúng chỗ vú cô và tiện đà nó dí luôn mũi vào hôn cái chụt lên cái vú phây phây đó. Cô giáo chưa kịp tìm hiểu nguyên do thì đã nghe nó lúng búng thưa: Em xin lỗi cô. Cái tiếng em của nó nghe tha thiết như tiếng đồng vọng xa xa từ đâu kéo về.

Cô làm như không để ý mà tự tay dành việc cài nốt những cái khuy áo tiếp.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Thông tin truyện
Tên truyện Bước chân âm thầm
Tác giả Sịp
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Bóp vú cô giáo, Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện móc lồn, Truyện sex cô giáo
Ngày cập nhật 16/04/2024 03:38 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Sịp

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng