Nhưng nàng đẩy cửa phòng Vân Vũ Phi ra lại phát hiện Vân Vũ Phi vẫn đang ngủ say, còn Doãn Xuyên lại không thấy đâu.
“Ừm? Cái anh Doãn Xuyên này chạy đâu mất rồi?” Vân Vũ Lôi nhỏ giọng lầm bầm. Nàng lại đến phòng ăn, phòng tắm, thậm chí sân thượng nhưng đều không thấy bóng dáng Doãn Xuyên đâu. Chẳng lẽ anh ấy ra ngoài?
“Không đúng, người anh ấy còn bị thương, hơn nữa giày của anh ấy còn phơi trên sân thượng, có lẽ anh ấy không ra ngoài” Vân Vũ Lôi rất tinh tế. Doãn Xuyên chỉ đi một đôi giày da đến nhà nàng, hôm trước lúc đi tìm Vân Vũ Phi, đôi giày da duy nhất đó đã bị ướt, cho nên còn phơi trên sân thượng.
“Chẳng lẽ Doãn Xuyên đi dép lê ra ngoài? Cái anh Doãn Xuyên đáng chết này, người còn bị thương mà đã chạy lung tung khắp nơi, không được, mình phải gọi điện thoại hỏi xem anh ấy đi đâu mới được?” Vân Vũ Lôi quan tâm tới Doãn Xuyên còn hơn cả quan tâm bản thân. Nàng lấy điện thoại ra bấm số máy của Doãn Xuyên.
“Em biết rằng anh vẫn đang đợi em? Em thật sự để ý anh…” Tiếng điện thoại vang lên từ trên chiếc sofa trong phòng khách.
Vì để Vân Vũ Phi yên tĩnh nghỉ ngơi, Doãn Xuyên chuyển ra ngoài phòng khách, để Vân Vũ Phi về phòng của nàng nghỉ ngơi, cho nên điện thoại di động của Doãn Xuyên để ở phòng khách.
“Sao đến điện thoại Doãn Xuyên cũng không mang theo vậy? Đúng thật là, chẳng lẽ anh ấy không đi đâu? Vậy sao lại không tìm thấy anh ấy? Chẳng lẽ là ở trong phòng của mẫu thân? À, không, anh ấy ở trong phòng mẫu thân làm gì? Ừ, có lẽ họ đang bàn bạc chuyện gì đó” Trong lòng Vân Vũ Lôi cực kỳ buồn phiền. Nàng nghi ngờ nhìn chằm chằm vào cửa phòng mẫu thân Dung An Dao.
“Mình nghe trộm một chút xem họ bàn bạc cái gì. Có lẽ nói đến mình cũng không biết chừng, hi hi” Vân Vũ Lôi nghĩ đến đó, nở nụ cường sung sướng rồi nhón chân nhón tay bước tới cửa phòng mẫu thân. Nàng nhẹ nhàng ghé sát tai lên cửa phòng.
Nhà cửa ở Tây Uyên có một ưu điểm, đó là hiệu quả cách âm cực tốt, không những cách âm giữa nhà này với nhà kia, mà ngay trong mỗi nhà, giữa các phòng đều có hiệu quả cách âm rất tốt. Trừ khi cố ý lắng nghe, trong tình huống bình thường, ở bên ngoài rất khó nghe được bên trong nói cái gì.
Nhưng mà, Vân Vũ Lôi lại đang cố ý, còn người trong phòng lại tạo ra âm thanh chẳng hề kiêng nề gì cả. Đó là âm thanh làm cho người ta mặt đỏ bừng tim đập loạn. Loại âm thanh đó thì dù là kẻ ngốc cũng biết là đang xảy ra chuyện gì, huống chi là Vân Vũ Lôi cẩn thận giảo hoạt chứ?
Vân Vũ Lôi nghe thấy rất rõ ràng. Sắc mặt nàng tái xanh. Nàng không dám tin đó là sự thật. Nàng quyết định nghe thêm một lần nữa. Lần này, nàng tập trung tinh thần hết mức, nghe thật kỹ thật kỹ. Cuối cùng nàng rất khẳng định có hai người đang ân ái trong phòng mẫu thân. Trong hai người đó, một người đương nhiên là mẫu thân Dung An Dao, còn người kia thì nàng lại không dám khẳng định trăm phần trăm. Có điều nàng đã đoán ra bảy tám phần.
Đột nhiên Vân Vũ Lôi cảm giác thấy rất bàng hoàng, rất ấm ức. Nàng không ngờ nổi mẫu thân lại có thể là tình địch của mình, càng không ngờ nổi bọn họ lại rất phóng đãng.
“Nhưng, trên người Doãn Xuyên còn bị thương nha, anh ấy làm sao có thể làm chuyện đó được? Anh ấy đến cả cương lên còn cương không nổi” Vân Vũ Lôi lại nghi ngờ. Nàng cũng giống như Dung An Dao, gần như mỗi ngày đều kiểm tra thương thế của Doãn Xuyên ba lần, đương nhiên nàng hiểu rõ thương thế của Doãn Xuyên như lòng bàn tay. Cho nên nàng lại hoài nghi, hoài nghi nam nhân trong phòng mẫu thân không phải là Doãn Xuyên.
“Phải hay không, đợi họ ra chẳng phải là rõ cả hay sao? Họ không thể nào làm không ngưng nghỉ chứ?” Vân Vũ Lôi trở về phòng khách, tìm một vị trí đối diện với cửa phòng ngủ của mẫu thân ngồi phịch xuống. Nàng muốn xem xem, nam nhân đó rốt cuộc có phải là Doãn Xuyên không.
Nhưng, khiến cho Vân Vũ Lôi không ngờ nổi là, nàng đợi đến cả hai tiếng đồng hồ, phòng mẫu thân vẫn cứ đóng chặt. Không những đóng chặt, âm thanh tiêu hồn trong phòng kia dường như vẫn chưa lúc nào ngừng. Nàng kinh ngạc, thầm nghĩ nam nhân trong phòng thật sự là Doãn Xuyên sao? Không được, mặc kệ có phải là Doãn Xuyên hay không đều phải ngăn chặn. Nếu là Doãn Xuyên, vết thương của anh ấy vẫn chưa khỏi, làm sao có thể chịu đựng nổi sự giày vò như vậy? Nếu không phải là Doãn Xuyên, mẫu thân rất hay ngất xỉu, càng không thể liên miên như vậy. Nghĩ tới đây, Vân Vũ Lôi ra sức gõ cửa phòng ngủ mẫu thân.
“Mụ, mẹ mở cửa…” Vân Vũ Lôi tỏ ra thấp thỏm không yên lại tức giận đùng đùng.
Có một tư thế làm tình rất đặc biệt, đó là nam nhân bế nữ nhân lên, nữ nhân ôm lấy cổ nam nhân, hai chân kẹp lấy hông nam nhân nhấc mình lên, lúc đó việc thọc rút của nam nhân có thể đạt đến sự hoàn mỹ, còn nữ nhân càng chiếm thế chủ động. Có điều, loại tư thế đó cần nam nhân phải có khí lực hùng tráng và khỏe mạnh.
Khí lực của Doãn Xuyên không thể coi là hùng tráng, nhưng lúc gã bế cả người Dung An Dao lên, toàn thân tràn ngập lực lượng, Dung An Dao đầy đặn theo Doãn Xuyên thấy chỉ như ôm một nàng cún nhỏ vậy, nhẹ hều hều. Gã rất ngạc nhiên, có điều gã không muốn đi tìm hiểu sâu. Gã muốn chính là làm sao làm cho đến khi tiểu Dung Dung dâm đãng này cầu xin tha.
Dung An Dao không hề xin tha. Nàng ôm cổ Doãn Xuyên, thân thể nhún nhảy nhanh chóng. Dưới thân, quái vật to tướng chính đang đấu đá bừa bãi trong nhục huyệt của nàng. Mỗi một lần xông vào đều chọc tới tận hoa tâm. Dung An Dao lại cảm thấy nỗi râm ran kỳ diệu. Nàng biết mình bị đánh bại rồi, khoái cảm ăn vào tận xương tủy lại sắp kéo đến.
“A. Lão công. Mau lên. Mau…” Dung An Dao rên rỉ phóng đãng.
Doãn Xuyên cười dâm. Gã đã dồn lực lượng chuẩn bị sẵn.
Nhưng đúng lúc đó, ngoài cả chợt vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp. Đó là giọng của Vân Vũ Lôi: “Mụ, mẹ đang làm gì vậy? Mau mở cửa” Vân Vũ Lôi bốc hỏa lên đầu chẳng còn chút văn nhã nào.
Dung An Dao bị tiếng gõ cửa đột ngột đó làm cho giật nảy mình. Trong tiếng thở hổn hển chỉ có tiếng thở khí ra, không có khí vào. Không ngờ ngực không hít được một hơi không khí nào. Trong nhất thời sắc mặt trắng như tờ giấy, cặp mắt tối sầm, lập tức ngất đi. Cơ nhục của nhục huyệt dưới thân cũng đột nhiên co thắt lại, kẹp chặt lấy nhục bổng của Doãn Xuyên.
Doãn Xuyên cũng bị giật nảy người. Thấy Dung An Dao ngất xỉu, gã càng cực kỳ hoảng sợ, định rút nhục bổng ra nhưng lại phát hiện nhục bổng đã bị kẹp chặt lại, không những không thể rút ra mà chỉ hơi dùng sức một chút cũng đã cảm thấy đau nhói. Doãn Xuyên cũng sợ đến xanh mặt, tiếng gõ cửa lại càng lúc càng gấp, cứ như gọi hồn vậy. Doãn Xuyên không biết làm sao, mạng người quan trọng, gã chỉ đành ôm Dung An Dao ra mở cửa phòng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Các mỹ nữ Tây Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện bóp vú, Truyện mút chân, Truyện sex ngoại tình |
Ngày cập nhật | 26/12/2022 11:56 (GMT+7) |