Tống Thanh Thư cười cổ quái nói.
– Giấm chua cái gì chứ?
Hồ phu nhân bị hắn xen ngang vào, trong lúc này đã quên tiếp tục trách cứ hắn.
– Tẩu tẩu cho rằng hai nữ nhân kia cùng đệ có quan hệ gì đó phải không?
Tống Thanh Thư cười đến càng vui vẻ hơn.
Hồ phu nhân đỏ mặt, giận dỗi nói:
– Các nàng cùng đệ có quan hệ, ta cao hứng còn không kịp, chứ giấm chua cái gì?
– Tẩu tẩu cả nghĩ quá rồi, đệ cùng với các nàng ấy thanh bạch, không phải giống như là tẩu tẩu nghĩ đâu.
Tống Thanh Thư kêu oan.
– Lại nói, tẩu tẩu cần gì phải quá khiêm nhường, luận về hình dáng, luận về khí chất, tẩu tẩu so với các nàng đó có chênh lệch gì đâu.
– Này… chuyện này không phải là trọng điểm để chúng ta nói…
Hồ phu nhân cuống lên.
– Ta nói không muốn luyện…
Tống Thanh Thư ngắt lời nàng, nói tiếp:
– Tẩu tẩu… đệ hiểu ý của tẩu tẩu. Có điều tình là một điều huyền diệu nhất, chỉ cần chúng ta cứ để cho tình tự phát triển, không tự vượt quá lễ, thì cần gì phải cưỡng cầu?
Hồ phu nhân nghẹn lời, hừ một tiếng:
– Đúng rồi… đúng rồi, giảng đạo lý thì ta có thể giảng với thúc thúc, có điều ta vẫn hy vọng thúc thúc có thể rõ ràng một điều, chuyện của thúc thúc và ta là không thể…
– Tại sao?
Tống Thanh Thư trầm giọng hỏi.
– Không thể chính là không thể, đừng có hỏi tại sao.
Hồ phu nhân khuôn mặt nghiêng qua một bên.
– Có phải là tẩu tẩu lo lắng lễ pháp của thế tục? Sợ ánh mắt người đời soi mói?
Tống Thanh Thư hỏi tới.
– Chúng ta là thúc thúc, tẩu tẩu tương xứng, vậy còn chưa đủ sao?
Hồ phu nhân sương lạnh.
– Thúc thúc cứ còn nghĩ đến vấn đề này, ta sẽ tức giận.
– Được rồi, đệ không hỏi nữa.
Tống Thanh Thư cười khổ.
– Vậy chúng ta tìm một chỗ khóm bụi luyện công đi.
Hồ phu nhân không tỏ rõ ý kiến “um…” một tiếng.
May là nơi ở của Bình Nhất Chỉ vốn có phong cảnh tú lệ, bên trong thung lũng u tĩnh cực kỳ, hai người rất rất nhanh liền tìm tới một khóm hoa tùng xum xuê, vầng tán dài hơn một trượng (1 trượng= 3, 3 m) chi chít bông hoa, hương thơm nức mũi.
– Tẩu tẩu hay là chúng ta ở chỗ này luyện công đi, khóm hoa này xum xuê, cho dù hai ta thoát hết y phục, ai cũng nhìn không thấy ai.
Nhìn trước mắt khóm hoa nhìn chẳng thấy kẻ hở này, Tống Thanh Thư trong lòng than thở không ngớt.
Hồ phu nhân nhảy lên khóm cây, nhìn quanh bốn phía, thấy đông nam tây bắc đều là một mảnh thanh u, chỉ nghe vang vọng tiếng chim, không có dấu người, thật là vị trí tốt nhất để luyện công.
Thấy nàng dáng người uyển chuyển, nhẹ nhàng nhảy một cái liền đứng trên đỉnh khóm hoa, cành cây lại không có một chút nào rung động, Tống Thanh Thư khâm phục khinh công phái Cổ Mộ, một bên cảm thán Hồ phu nhân quả thực đúng là mềm mại không xương.
– Vậy lấy nơi này đi.
Hồ phu nhân khẽ gật đầu.
Tống Thanh Thư nói:
– Vậy tẩu tẩu đem tâm pháp Ngọc Nữ Tâm Kinh nói cho đệ biết đi.
Hồ phu nhân trầm mặc, rồi chậm rãi nói:
– Bây giờ còn chưa được, để buổi tối hãy tính.
Tống Thanh Thư sững sờ, rất nhanh hiểu tâm tư của nàng, tuy rằng có khóm hoa tùng cách trở, vào ban ngày để cho nàng ở trước mặt mình thoát sạch y phục thì vẫn là quá mức bị khó dễ…
Hai người trở lại nhà gỗ của Bình Nhất Chỉ, kể lại với nhau câu chuyện của mình sau khi hai người tách rời nhau, bất tri bất giác quan hệ hai người lại thêm thân cận mấy phần.
…
– Ta làm cơm có phải là không ngon?
Nhìn vẻ mặt Tống Thanh Thư hơi nhăn, Hồ phu nhân dò hỏi.
Thì ra hai người thấy sắc trời đã tối, dự định ăn xong cơm tối, sẽ đi tới khóm hoa tùng luyện công. Hồ phu nhân thân là nữ nhân, đương nhiên sẽ không để Tống Thanh Thư động đến việc cơm nước, nàng đến trong nhà bếp thu xếp nấu nướng một mâm cơm…
– Có thể ăn được do tẩu tẩu tự mình làm cơm, thiên hạ không mấy nam nhân có phần phúc khí này, làm sao mà không ngon được.
Tống Thanh Thư ra vẻ bình thản, nhưng trong lòng kêu khổ, tay nghề của Hồ phu quả thật không dám khen tặng.
Hồ phu nhân thì biết chuyện nhà mình, hơi đỏ mặt:
– Thúc thúc không cần gạt ta, ta biết là không ngon, bao năm qua bôn ba trong chốn giang hồ, có rất ít cơ hội xuống bếp, thêm vào Phỉ nhi cũng không thích ta nấu nướng, bởi vậy bình thường đều đến đến tửu quán dùng cơm, hoặc là ăn lương khô, chỉ biết nói dối để ta hài lòng.
Nhìn Tống Thanh Thư dáng vẻ ăn như hùm sói, Hồ phu nhân cười khúc khích.
– Chậm chậm một chút, ai…
Đêm đó canh hai qua đi, hai người đi tới nơi khóm hoa tùng để luyện công, đêm tĩnh lặng, mùi hoa càng nồng nặc. Hồ phu nhân đem khẩu quyết pháp môn Ngọc Nữ Tâm Kinh nói qua một lần, Tống Thanh Thư trong lòng suy nghĩ, môn nội công này quả nhiên hung hiểm cực kỳ, chỗ nào không hiểu thì hỏi lại cho rõ…
Tống Thanh Thư rất lạc quan, rất nhanh cỡi ra y phục, Hồ phu nhân do dự một chút, quả nhiên không thấy rõ người đối diện với mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
– Thúc thúc có thể đáp ứng ta, lúc luyện công thì đôi mắt nhắm lại?
Hồ phu nhân làm khó dễ nói.
– Khóm hoa này dày như thế, tẩu tẩu vẫn chưa yên tâm a?
Tống Thanh Thư cười khổ, nhưng nghe giọng nói cầu xin của nàng, trong lòng mềm nhũn, liền vội vàng gật đầu.
– Được… được… đệ nhắm lại.
Hồ phu nhân biết hắn thủ tín nhắm hai mắt lại, lúc này mới sột soạt đem y phục cỡi ra, đáng tiếc là Tống Thanh Thư không nhìn thấy gì, nàng có làn da tuyết trắng oánh nhuận, hai đầu núm vú non hồng đỏ ửng cao nhọn đẹp không sao tả xiết, người tập võ, thân thể săn chắc co giãn vô cùng, thân thể yêu kiều đường cong linh lung thướt tha, nói không nên lời gợi cảm, cái mông đẹp về phía sau nhô lên, hiển lộ ra một đường vòng cung hoàn mỹ, tạo thành dáng người có lồi có lõm. Cặp đùi đẹp cân xứng trơn bóng thon dài, làm động lòng người thèm thuồng, bên dưới bụng là thảm lông nhung đen cuộn lại, giúp nhau quấn quanh, hai mép trong linh lung màu hồng phấn trạch, hai mép lớn hơi nhô cao trên cái gò mu mềm mại, chính giữa kẹp lấy khe hở thật nhỏ như hộ vệ lấy cái cửa động âm ướt…
Sau khi cởi sạch y phục ra, thoáng qua nhìn ngắm thân thể của mình, Hồ phu nhân ngồi xuống chậm rãi đem cánh tay trái xuyên thấu qua khóm hoa tùng, cùng bàn tay phải Tống Thanh Thư chạm vào…
Bàn tay nàng truyền đến xúc cảm mềm mại khiến cho Tống Thanh Thư tâm trí rung động, rõ ràng môn công pháp này cực kỳ hung hiểm, nên ngưng thần tĩnh khí, hai người cách khóm hoa ai cũng cố gắng, toàn thân nhiệt khí bốc hơi…
Tống Thanh Thư bây giờ võ công đã rất lợi hại, Ngọc Nữ Tâm Kinh tuy rằng huyền diệu, nhưng cũng không thể coi là nội công cao minh đỉnh cấp, trải qua mấy chu thiên, Tống Thanh Thư đã đem chín đoạn Ngọc Nữ Tâm Kinh tu luyện thành công.
Được Tống Thanh Thư chân khí dẫn dắt, Hồ phu nhân tốc độ tu luyện cũng vượt nhanh so với bình thường, sau mấy canh giờ hạ xuống, nàng cũng đã tu luyện tới đoạn thứ bảy, mắt thấy chỉ cần thêm hai canh giờ, thì có thể công đức viên mãn.
Nhưng Tống Thanh Thư lại đột nhiên phát hiện chân khí trong kinh mạch nàng bỗng dưng hỗn loạn.
“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Tống Thanh Thư đầu óc mơ hồ, hắn vẫn đang dẫn dắt chân khí của Hồ phu nhân, lẽ ra thì không thể nào gặp sự cố a.
Nguyên lai trước đây Mộ Dung Cảnh Nhạc thấy Triệu Mẫn kiều diễm vô cùng, tâm tư trong lúc nhất thời không nhịn được, bởi vì ban ngày có nhiều người, hắn không tiện ra tay, liền lặng lẽ ở trong lu nước bỏ xuống Thúc Tình Chi Dược.
Dựa theo kế hoạch của hắn, sẽ tìm lý do như là cần phải loại trừ độc dược, để lưu Triệu Mẫn ở lại trong gian nhà chờ đêm xuống, bởi vì nguyên bản Bình Nhất Chỉ là lão già nát rượu, lại có thân phận thần y, rất khó để cho người khác hoài nghi, vì lẽ đó lưu lại Triệu Mẫn thì không ai thấy lạ.
Lo lắng Triệu Mẫn đến thời điểm thì phản ứng quá mức cương liệt, do đó Mộ Dung Cảnh Nhạc liền rơi xuống mị dược trong nước dùng uống, đến lúc đó giả vờ pha trà, nấu nước, quả thực Triệu Mẫn sẽ khó lòng phòng bị.
Hồ phu nhân thì lại không biết tất cả những chuyện này, lúc nấu cơm thì dùng nước trong lu có mị dược, bởi vậy trong thân vô tình trúng loại độc dược hạ lưu, lúc này dược tính phát tác, chân khí của nàng lập tức bị mất khống chế…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 2 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Đụ máy bay, Đụ tập thể, Truyện cổ trang, Truyện NTR, Truyện sex cưỡng dâm, Truyện sex ngoại tình |
Ngày cập nhật | 24/12/2019 03:36 (GMT+7) |