Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 2 - Dịch giả Meode

Phần 140

Tống Thanh Thư rơi vào tình thế lưỡng nan, bây giờ võ công của hắn càng là tuyệt đỉnh, tầm mắt cùng tâm tình so với trước đây rất khác nhau, so với thân xác, hắn có thể cảm nhận được chiếm được trái tim của người thiếu phụ thì cỡ nào quý giá hơn.

Nếu có được thân thể Hồ phu nhân, nhưng đánh đổi là mãi mãi mất đi trái tim nàng…

Tống Thanh Thư thở dài, loại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì làm sao có thể làm được, nhưng chẳng lẽ đành phải trơ mắt nhìn nàng hương tiêu ngọc vẫn?

Nghĩ đến lúc trước ở Kinh Châu thành dùng chân khí Thần Chiếu Kinh chữa thương cho Hồ phu nhân như mới vừa hôm qua, không ngờ xa cách lâu như vậy, vừa gặp nhau thì có thể người và người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất.

“Đáng tiếc chân khí Thần Chiếu Kinh bị nội lực Hoan Hỉ Thiện Pháp hòa tan, nếu không phải thì vẫn có thể dùng chân khí Thần Chiếu Kinh chữa thương cho nàng.”

Tống Thanh Thư tức giận, đùng một chưởng vỗ lên bàn, bàn gỗ liền bị đánh cho tan tành…

“Ô?”

Tống Thanh Thư trong đầu đột nhiên nghĩ ra, nếu từ trong đan điền mở ra một luồng nội lực riêng biệt, mô phỏng theo đan điền cùng với hệ thống kinh mạch của mình, vận hành riêng biệt chân khí Thần Chiếu Kinh thì sao?

Tuy rằng quá trình thử nghiệm cực kỳ hung hiểm, nhưng bây giờ Tống Thanh Thư tu vi võ học phi phàm, đối với kinh mạch nhận thức vô cùng quen thuộc, cũng không phải không có khả năng thành công, huống chi vì cứu Hồ phu nhân, mạo hiểm một chút cũng có đáng là gì.

Suy nghĩ xong liền làm, Tống Thanh Thư ngồi xếp bằng ở trên giường, bày ra tư thế tam hoa tụ đỉnh, nhắm mắt lại bắt đầu mô phỏng mở ra thêm đan điền, cùng hệ thống kinh mạch, trên mặt đỏ dần lên, hiển nhiên quá trình thực hành cực kỳ thống khổ.

Chỉ là Tống Thanh Thư không biết, nếu vận mệnh đã lựa chọn hắn, đưa hắn vào cái thế giới hỗn loạn này, tự nhiên hắn cũng có số mệnh hộ thể, nếu không phải vậy thì các lần cửu tử nhất sinh vừa rồi, đổi làm người thường, từ lâu đã tan xương nát thịt rồi, còn hắn thì có thể nhiều lần hữu kinh vô hiểm.

Ở trong đan điền tách ra thêm một đan điền mới cùng kinh mạch, loại hành vi này đã chạm vào vùng cấm sinh mệnh, nếu không chú ý thì sẽ ngay lập tức biến thành tro bụi, này này là gọi là Thiên Khiển nôm na là chống lại quy luật tự nhiên…

Lúc Tống Thanh Thư mở mắt thời điểm, trên mặt lộ vẻ vui mừng, hắn đã thành công, từ bên trong hệ thống mô phỏng kinh mạch mới tu luyện từ đầu Thần Chiếu Kinh, cái cảm giác quen thuộc chân khí Thần Chiếu lại trở về.

Hắn vội vàng ôm Hồ phu nhân trong thùng nước đi ra, nhận thấy thân thể của nàng thay đổi, toàn thân đã kinh biến lạnh lẽo thấu xương, vậy là nội thương nghiêm trọng dẫn đến chân khí bế tắc, cho nên khí huyết lưu thông không đủ, Tống Thanh Thư nào dám chần chờ, đưa nàng nhẹ nhàng đặt lên giường, vội vận dụng chân khí Thần Chiếu khơi thông kinh mạch tắc nghẽn của nàng…

Thần Chiếu Kinh cùng Cửu Dương Chân Kinh đều là nội công thiên hạ chí cương chí dương, nội lực ấm áp tiến vào trong cơ thể Hồ phu nhân, da thịt lạnh lẽo của nàng chậm rãi khôi phục lại màu sắc hồng hào, hơi thở cũng chậm chậm trở nên vững vàng hơn.

Thấy Hồ phu nhân đôi lông mi run rẩy, Tống Thanh Thư biết nàng đã tỉnh lại rồi, nhẹ nhàng nói:

– Mong rằng tẩu tẩu thứ tội, vừa nãy tẩu tẩu thân trúng mê dược, lại bị trọng thương, chuyện gấp nên đệ phải tòng quyền…

Tống Thanh Thư dăm ba câu kể chuyện vừa rồi, nói cho nàng tại sao lại trúng độc, còn chính mình thì buông tha cho Mộ Dung Bác…

– Bình Nhất Chỉ… um… là Mộ Dung Cảnh Nhạc thật là đủ vô liêm sỉ.

Hồ phu nhân lúc này nhận ra được trên người không có mảnh vải che thân, trong lúc nhất thời không biết làm sao đối mặt với Tống Thanh Thư, đành nhắm chặt lại hai mắt.

– Người này võ công cao cường, tâm cơ thâm sâu, bình sinh hiếm thấy, nghĩ đến việc tẩu tẩu còn muốn đi tìm hắn báo thù, đệ thực sự không yên lòng a.

Tống Thanh Thư nhíu mày, đột nhiên nhận ra được Hồ phu nhân tim đập nhanh hơn, là người thông minh hắn rất vui mừng khi thấy nàng như vậy, chắc chắn là đang cực kỳ lúng túng, liền vội vàng hút tới y phục của nàng.

– Tẩu tẩu… vừa rồi mạo phạm đến tẩu tẩu là có nguyên nhân, để đệ mặc lại y phục cho tẩu tẩu.

Hồ phu nhân đột nhiên trong lòng phiền muộn, bật thốt lên:

– Há mồm hay ngậm miệng gì cũng gọi tẩu tẩu, nghe thấy khó chịu làm sao…

Tống Thanh Thư sững sờ, rất nhanh vui vẻ:

– Vậy về sau đệ sẽ không gọi là tẩu tẩu nữa…

Hồ phu nhân lời vừa ra khỏi miệng, liền thấy không thích hợp, mở đôi mắt đẹp lườm hắn:

– Không được, ngày thường ngươi và ta vẫn là thúc, tẩu đối đãi. Chỉ là… chỉ là từ khi ngươi cởi ra y phục của ta, đừng nên lại gọi ta là tẩu tẩu, ta thấy rất xấu hổ.

Nghĩ đến mình cả người trần truồng bày ra ở trước mặt hắn, nhưng hắn cứ gọi là tẩu tẩu, làm cho Hồ phu nhân trong lòng cực kỳ phiền muộn, trong thiên hạ lại có thúc, tẩu mà lại cỡi y phục ra như vậy sao?

– Vậy sau này gọi là…

Nghe trong lời nói của nàng tựa hồ có ám chỉ gì khác, Tống Thanh Thư trong lòng mừng như điên, đột nhiên mắt hắn tối sầm lại, liền hôn mê bất tỉnh.

Thì ra Tống Thanh Thư suốt buổi tối cùng cao thủ tuyệt đỉnh Mộ Dung Bác tỷ thí, lại tiêu hao tâm huyết mô phỏng mở ra thêm đan điền, cuối cùng lại còn vận dụng chân khí chữa thương cho Hồ phu nhân, sức lực thân thể đã tiếp cận đến cực hạn, bây giờ thấy Hồ phu nhân vô sự thanh tĩnh lại, lại nhận được chuyện vui mừng, nên bị ngất đi.

– Ai… không phải như là ngươi nghĩ…

Hồ phu nhân vội la lên, thì ra ý của nàng là sau khi cởi hết y phục của nàng, thì Tống Thanh Thư hãy xem nàng như là tỷ tỷ, chứ đừng tiếp tục gọi là tẩu tẩu, chứ không phải như là chuyện tốt kia mà Tống Thanh Thư tự lý giải.

Còn chưa giải thích rõ ràng, thì Tống Thanh Thư liền hôn mê ở trong lòng nàng, Hồ phu nhân đối với bản tính bất kham của hắn thì hiểu rõ, còn tưởng rằng hắn muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi nàng khi một bàn tay hắn duỗi để trên thảm lông đen nhánh âm hộ mình, nên tức giận hất tay hắn ra, nào ngờ hắn không chút nào phản ứng, lúc này mới hoảng hốt lên.

– Hóa ra là hắn quá mệt mỏi.

Nghe được tiếng hít thở của hắn vững vàng tiếng, Hồ phu nhân phương mới thở phào nhẹ nhõm, vội vã mặc vào y phục, đem Tống Thanh Thư đặt nằm lên giường.

Nhìn Tống Thanh Thư khuôn mặt tuấn lãng, giữa hai lông mày tràn ngập vẻ mệt mỏi, Hồ phu nhân trong lòng cảm động.

Nàng vừa rồi tuy rằng gần tới hôn mê, nhưng không phải là hoàn toàn không biết gì, lúc đó Tống Thanh Thư rơi vào tình thế lưỡng nan, trong lòng buồn bực nên lẩm bẩm than thở, nàng mơ mơ màng màng cũng nghe được đế bảy, tám phần.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa lông mày Tống Thanh Thư, Hồ phu nhân thở dài:

– Thúc thúc, ngươi quả nhiên hiểu rất rõ tính tình của ta.

Nguyên là khi đó Hồ phu nhân nghe được Tống Thanh Thư có biện pháp song tu, trong lòng cả kinh, nàng mặc dù đối với Tống Thanh Thư rất có hảo cảm, nhưng trong lòng vẫn luôn mong nhớ đến Hồ Nhất Đao, tuyệt không muốn ủy thân cho hắn để rồi phải sống chui nhủi ở trên thế gian.

Đáng tiếc lúc đó Hồ phu nhân bị trọng thương, hoàn toàn không có cách nào mở miệng, chỉ có thể âm thầm tự quyết, nếu Tống Thanh Thư đúng là dùng loại phương pháp song tu cứu nàng, thì cũng thản nhiên tiếp thu, coi như là báo đáp đoạn nghiệt duyên ân tình trước giờ đi, sau đó lại bồng bềnh rồi đi thật xa, cùng hắn triệt để một đao cắt đứt.

Nào ngờ nghe xong Tống Thanh Thư sau khi tự lẩm bẩm, Hồ phu nhân mới hiểu được, hắn rất hiểu rõ ràng tâm tư của mình.

Nghe được Tống Thanh Thư nói muốn thử mô phòng thêm một đan điền, tuy rằng không có nói là có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng Hồ phu nhân thân là người trong võ lâm, lại há không biết sao.

Đối phương có thể ung dung cứu nàng, nhưng lại chọn biện pháp hung hiểm nhất, Hồ phu nhân cảm nhận được hắn chân thành tình nghĩa, đầu ngón tay xoa xoa gò má Tống Thanh Thư…

Lúc Tống Thanh Thư tỉnh lại, thì nhìn thấy Hồ phu nhân nằm nhoài né đầu giường, dưới ánh nến chiếu rọi, trên mặt hoàn mỹ hiện lên một tầng ánh sáng lộng lẫy óng ánh tinh khiết.

Không nhịn được hắn đưa tay vuốt nhẹ mặt nàng, nhưng hắn vừa hơi động thì Hồ phu nhân liền thức tỉnh.

– Ngươi… tỉnh rồi?

Hồ phu nhân vui mừng nhìn hắn, lần này chẳng biết vì sao, theo bản năng không gọi hắn là thúc thúc.

– Um… đệ đã ngủ bao lâu?

– Trời còn chưa sáng, thúc thúc mới ngủ hơn một canh giờ.

Hồ phu nhân nói rằng.

Tống Thanh Thư chậm rãi xoay người, cảm giác chân khí trong cơ thể lại tiếp tục lưu chuyển, tuy rằng không có trạng thái đỉnh cao dồi dào, nhưng sinh sôi liên tục, như vậy thì không bao lâu sẽ có thể khôi phục.

– Tẩu tẩu trước khi đệ hôn mê, có nghe tẩu tẩu nói…

Nhớ đến, Tống Thanh Thư dò hỏi.

– Ta không muốn nghe, thúc thúc cũng không nên hỏi…

Hồ phu nhân liền vươn ngón tay đặt ở trên môi hắn, trên mặt hiện lên đỏ ửng.

– Được… tẩu tẩu không muốn đệ hỏi, thì đệ sẽ không hỏi.

Trên môi truyền đến da thịt Hồ phu nhân lành lạnh, Tống Thanh Thư thấy nàng ngẫu nhiên nảy sinh lộ ra mị thái, trong lòng tràn ngập thương yêu.

Hồ phu nhân lúng túng đưa ngón tay rút trở về, trong phòng rất nhanh rơi vào trầm mặc.

Cũng không thể cứ vẫn như vậy trầm mặc, Tống Thanh Thư mở miệng nói:

– Tẩu tẩu… Ngọc Nữ Tâm Kinh thì luyện không luyện thành, đệ không thể yên lòng để tẩu tẩu một thân một mình đuổi theo Mộ Dung Cảnh Nhạc được.

Hồ phu nhân mỉm cười:

– Lẽ nào thúc thúc lại nguyện ý theo ta cùng đi truy Mộ Dung Cảnh Nhạc?

Tống Thanh Thư suýt chút nữa bật thốt lên nguyện ý, nhưng nghĩ tới tình huống hiện tại ở Sơn Đông, miệng hơi hé, chung quy vẫn không có nói ra.

– Yên tâm đi, ta biết thúc thúc có chuyện quan trọng bên người, thì làm sao theo ta đi được.

Hồ phu nhân nói.

Tống Thanh Thư thở dài:

– Nhưng đệ thật lòng là không muốn tẩu tẩu một mình đi mạo hiểm a.

Hồ phu nhân đôi lông mi run rẩy, phảng phất do dự một lúc, nhẹ giọng nói:

– Vậy thì ta sẽ không đi…

– Vì cái gì?

Tống Thanh Thư nghe qua không thể tin tưởng nhìn nàng.

– Ta xem thúc thúc tựa hồ có chuyện quan trọng, nhưng hôm nay bởi vì cứu ta mà bị nội thương không nhẹ, ta làm sao nhẫn tâm để một mình thúc thúc trở về Sơn Đông, nếu như thúc thúc không chê ta võ công thấp kém, ta… ta muốn trên đường chăm sóc cho thúc thúc…

Hồ phu nhân nói xong, mặt đỏ đến nhanh chảy ra nước, không dám nhìn thẳng nhìn hắn.

– Đệ làm sao dám chê tẩu tẩu chứ, còn cầu… mà… không được… haha…

Tống Thanh Thư nói năng lộn xộn…

Hồ phu nhân cả giận nói:

– Thúc thúc quả nhiên cười ta.

– Không có… không có, tuyệt đối không có…

Tống Thanh Thư vẻ mặt đứng đắn, trong lòng đã rất hồi hộp.

Hồ phu nhân đột nhiên vẻ mặt nghiêm chỉnh:

– Có điều thúc thúc phải đáp ứng ta một chuyện…

Tống Thanh Thư trong lồng ngực khuấy động, bật thốt lên:

– Đừng nói là một, bao nhiêu đệ cũng đáp ứng tẩu tẩu.

Hồ phu nhân lườm hắn một cái:

– Cứ huênh hoang, bây giờ ta bảo thúc thúc theo ta truy lùng Mộ Dung Cảnh Nhạc, thúc thúc sẽ đáp ứng sao.

Thấy Tống Thanh Thư quả nhiên lúng túng, Hồ phu nhân khẽ cười.

– Ta chỉ muốn thúc thúc đáp ứng ngày sau nếu có thời gian, hãy theo ta cùng đi truy tra tăm tích Mộ Dung Cảnh Nhạc.

– À… điều này đương nhiên rồi.

Nghe ý tứ Hồ phu nhân trong lời nói, là đưa hắn đến Sơn Đông thì mới ra đi, Tống Thanh Thư còn cầu gì hơn nữa.

– Còn có… còn có…

Hồ phu nhân chợt xấu hổ.

Tống Thanh Thư vội vàng hỏi:

– Còn có cái gì?

– Không có cái gì.

Hồ phu nhân lắc đầu, nguyên là nàng muốn nói Tống Thanh Thư đáp ứng dọc trên đường đi đối với nàng lấy lễ mà giao tiếp, ngàn vạn không thể vượt qua hành vi lễ giáo, nhưng do dự một chút, vẫn là đem câu nói này nuốt xuống.

Có thể trong lòng nàng cảm thấy trải qua nhiều chuyện như vậy, đã chứng minh Tống Thanh Thư là một chính nhân quân tử, không cần mình phải nhắc nhở, nếu đối với hắn quá mức cảnh giác, rất có thể sẽ làm tổn thương trái tim hắn.

Tống Thanh Thư thấy nàng vẻ mặt mệt mỏi, vội vã từ trên giường xuống, nói:

– Tẩu tẩu lên trên giường nghỉ ngơi một chút, thân thể vẫn còn yếu, nội thương lại vừa mới khỏi.

Vừa nói vừa đưa nàng đỡ lên.

– Không cần lo lắng, ngươi đã hao tổn nội lực, mới nên nghỉ ngơi… Ai da!

Nguyên lai Hồ phu nhân ở giường nằm úp sấp thời gian dài, nên đôi dậy chân tê dại, có chút không đứng thẳng được, ngã vào trong lòng Tống Thanh Thư.

– Đứng cũng không vững, còn không lo lắng đây.

Tống Thanh Thư nói, đem nàng ôm ngang lên, sau đó nhẹ nhàng để trên giường.

– Tẩu tẩu cứ việc nghỉ ngơi đi, đệ công lực thâm hậu, ngồi đả tọa một lúc thì giống như người thường ngủ được một giấc.

Hồ phu nhân nhẹ nhàng ừ một tiếng, cứ như vậy nghiêng ở trên giường quay mặt vào trong tường, mí mắt dần dần khép lại.

Ngoài cửa sổ bắt đầu tí tách giọt mưa rơi, cũng không biết trải qua bao lâu, Tống Thanh Thư đột nhiên có cảm giác nghe tiếng bước chân, mở mắt ra, nhìn ra phía ngoài cửa, rất nhanh vang lên tiếng gõ cửa.

– Xin hỏi chủ nhân có ở nhà không, phu thê chúng ta đi suốt đêm, chẳng may gặp mưa xối xả, xin được trú ngụ chờ qua cơn phong vũ.

Giọng nói của nam nhân trầm tĩnh mười phần, nội công như vậy nhất định là có trình độ.

Hồ phu nhân cũng giật mình tỉnh lại, nghi hoặc nhìn Tống Thanh Thư, Tống Thanh Thư ra hiệu nàng không lên tiếng, chính mình đi tới cửa, thuận tiện đem tấm mành phòng ngủ hạ xuống, che lại bóng người của Hồ phu nhân ở bên trong.

Sau khi mở cửa ra, bên ngoài đang đứng một đôi phu thê ngoài ba mươi tuổi, nam nhân thân mang hắc sam, đầu đội mũ nhuyễn màu đen, bên hông có thanh trường kiếm cắm ở trong vỏ kiếm cũng màu đen, bên người thiếu phụ mặc áo trắng, bên hông buộc một cái dải băng màu đỏ tươi, mang thanh trường kiếm màu trắng.

Nam phong thanh tuấn lãng, nữ văn nhã thanh tú, Tống Thanh Thư thầm khen, thấy trên người hai người ướt đẫm nước mưa, nên lên tiếng mời bọn họ đi vào.

Ngoài cửa hai người nhìn thấy Tống Thanh Thư cũng giật mình, vốn tưởng rằng mở cửa sẽ là một sơn dã thôn phu, nào ngờ lại là một nhân vật phong lưu phóng khoáng như thế, bọn họ lập tức có tâm ý phòng bị, có điều phu thê bọn họ hành tẩu giang hồ đã lâu, tài cao gan lớn, thoáng do dự một chút, liền ôm quyền chào rồi đi vào.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Thông tin truyện
Tên truyện Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 2
Tác giả Dịch giả Meode
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Đụ máy bay, Đụ tập thể, Truyện cổ trang, Truyện NTR, Truyện sex cưỡng dâm, Truyện sex ngoại tình
Ngày cập nhật 24/12/2019 03:36 (GMT+7)

Mục lục truyện của Dịch giả Meode

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng