Bây giờ võ công có thể bức ép đối phương sau, Tống Thanh Thư lại không cẩn thận như trước đây, đã quên Tứ Đại Ác Nhân còn có tuyệt chiêu Bi Tô Thanh Phong cái này.
Bi Tô Thanh Phong là một loại độc khí vô sắc vô thanh, là loại độc vật thu thập trên Đại Tuyết sơn của Tây Hạ chế luyện thành độc thủy, bình thường để ở trong bình, lúc sử dụng mở ra nắp bình, độc thủy hóa khí bốc lên, tựa như làn gió nhẹ phất thể nên gọi là “Thanh Phong”, mặc cho người có cơ linh cỡ nào cũng không thể phát hiện, đợi đến lúc toàn thân bủn rủn, thì độc khí đã xâm nhập vào cơ thể, người trúng độc lệ rơi như mưa, nên có tên là “Bi”, toàn thân không thể động đậy, xưng là “Tô”.
Tống Thanh Thư tu luyện Hoan Hỉ chân khí tuy rằng có thể miễn dịch bất kỳ mê tình chi dược nào trên đời, nhưng đối với những loại độc dược khác thì bất lực, tuy rằng hắn có nội công hộ thể, các loại độc dược tầm thường cũng có thể bức ra, nhưng loại độc dược Bi Tô Thanh Phong này vốn là nhằm vào cao thủ nội công, cho nên không có cách nào dùng nội lực bức độc.
“Không biết Thập Hương Nhuyễn Cân Tan của Triệu Mẫn đối với mình có tác dụng như loại độc này hay không,”
Đến mức độ này, Tống Thanh Thư vẫn còn có tâm trí đoán mò.
“Nguyên là Đoàn Dự ăn được Mãng Cổ Chu Cáp cho nên bách độc bất xâm, còn Trương Vô Kỵ luyện được Cửu Dương Chân Kinh, vì lẽ đó miễn dịch bách độc, chỉ có mình là thảm, không có con cóc giống như Mãng Cổ Chu Cáp để ăn, vì thế nội công không chống đỡ được độc vật, chỉ là duy nhất không sợ các loại xuân dược mê tình cái gì đó, để mà lừa gạt các hiệp nữ chủ động đến nhờ cứu giúp mà thôi. Kỳ thực chính mình cũng không tính quá thảm, Đoàn Dự ăn Mãng Cổ Chu Cáp, cả thân đều là kịch độc, không biết lúc hắn giao hoan có thể đem chất độc truyền qua cho nữ nhân của mình làm cho họ bị trúng độc mà chết hay không? Có bách độc bất xâm, khiến cho cả đời không thể gần gũi nữ sắc, thì mình cũng không còn muốn sống.”
“Còn Trương Vô Kỵ luyện Cửu Dương Thần Công, tuy rằng có thể miễn dịch độc dược, nhưng lại không có làm nữ nhân sung sướng bằng với Hoan Hỉ Thiện Pháp trong quá trình tu luyện, tình đi tính lại, làm người cũng không thể quá tham lam.”
Đoàn Duyên Khánh thấy Tống Thanh Thư trên mặt mang tựa như cười cợt, trong lòng nghi ngờ, lẽ nào đối phương không có trúng độc? Nếu như hắn xuất chiêu bây giờ, sợ kết cục của Tứ Đại Ác Nhân thảm đạm a…
– Tống công tử quả nhiên phong thái ung dung, thân trúng kịch độc mà trên mặt lại còn mỉm cười như thế…
Tứ Đại Ác Nhân thấy Tống Thanh Thư bình thản không ngã chổng vó, nên cũng không ai dám tiến lên.
– Bi Tô Thanh Phong cũng không phải là độc dược chết người, nó chỉ khiến người cả người vô lực mà thôi, thuốc giải thì ở trên người các ngươi, tại hạ vì sao lại tuyệt vọng chứ?
Tống Thanh Thư cao giọng nói, một mặt là trấn an Miêu Nhân Phụng cùng phu thê Thạch Thanh, mặt khác là nhắc nhở Hồ phu nhân bên trong cẩn thận, đồng thời tìm kiếm cơ hội cướp đoạt thuốc giải từ trên người của Tứ Đại Ác Nhân.
Bên trong không có phát ra bất kỳ thanh âm gì, Tống Thanh Thư thở phào nhẹ nhõm, xem ra Hồ phu nhân lĩnh hội được ý đồ của mình.
Nghe được Tống Thanh Thư nói, Tứ Đại Ác Nhân còn tưởng rằng hắn muốn ra tay đoạt thuốc giải, liền lui về sau một bước, đề phòng nhìn hắn.
Một lúc lâu qua đi, thấy Tống Thanh Thư cũng không có di động mảy may, Đoàn Duyên Khánh cười ha ha:
– Thì ra Tống công tử đã trúng độc, nếu không thì lấy võ công của các hạ, muốn cướp đoạt thuốc giải cũng không phải là việc khó gì.
– Đoạn tiên sinh không hổ là một đời kiêu hùng, nhìn vấn đề thấu triệt như vậy, Tống mỗ khâm phục… khâm phục.
Tống Thanh Thư nụ cười nhạt nhòa.
Nghe hắn thừa nhận, Đoàn Duyên Khánh lại hoài nghi, vẫn không dám tiến lên trước.
Vân Trung Hạc đứng một bên nham nhở cười nói:
– Lão đại, muốn thử tiểu tử này có trúng độc hay không, cũng rất đơn giản.
Theo ánh mắt của hắn nhìn lại, Mẫn Nhu đang kinh hoàng ngã nằm trên mặt đất, Đoàn Duyên Khánh trong lòng suy nghĩ: “Theo tính tình của Tống Thanh Thư, nếu như không trúng độc, thì sẽ không bỏ mặc cho lão tứ khinh bạc nữ nhân xinh đẹp này mà không ra tay cứu giúp, để lão tứ thử xem cũng được, lão tứ khinh công cực nhanh, nếu đụng chuyện chạy trốn cũng không phải là việc khó gì, còn như nếu lỡ chết ở trong tay Tống Thanh Thư, cũng đỡ phải tự mình mạo hiểm…”
Thật ra Đoàn Duyên Khánh cũng biết, Tống Thanh Thư quá nửa là đã trúng độc, chẳng qua là kiêng kỵ Tống Thanh Thư võ công cao cường, sợ hắn chưa hề hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, chỉ là chờ đợi mình tới gần, tập trung sức lực còn lại đánh một đòn chí mạng, cho nên mới vẫn không dám lên trước. Vân Trung Hạc lại tham lam nữ sắc muốn đi thử một hồi, Đoàn Duyên Khánh đang cầu mà không được.
Thấy Đoàn Duyên Khánh khẽ vuốt cằm, Vân Trung Hạc liền hướng về phía Mẫn Nhu tới gần:
– Phu nhân, xem ra ngày hôm nay phu nhân vẫn chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của ta, yên tâm, đợi lát ta sẽ thương yêu phu nhân thật tốt.
– Đồ vô liêm sỉ… ngươi dám…
Thạch Thanh trợn mắt nhìn, hắn xưa nay một đời chính khí, bây giờ trúng độc trong người, vẫn còn có uy thế.
Vân Trung Hạc bị dọa nên bước chân hơi chậm lại, nhưng rồi rất nhanh phản ứng lại, thẹn quá thành giận:
– Ta có cái gì mà không dám? Vân Trung Hạc đời này chơi đùa nữ nhân không ít, có điều hành động làm ở trước mặt trượng phu của người, vẫn là đầu tiên đây, ngẫm lại hứng thú a. Thạch đại hiệp, ngày hôm nay sẽ để ngươi mở mang tầm mắt một phen, nhìn xem thủ đoạn của, làm sao đem phu nhân làm cho sung sướng thay nhau nổi lên…
Thấy hắn từng bước tới gần, Mẫn Nhu cả người run rẩy không ngớt, tuyệt vọng nhìn trượng phu:
– Sư ca!
Thạch Thanh miệng nghiến răng sắp nát, cũng không biết từ đâu sinh ra khí lực, đột nhiên nhảy lên dùng một chưởng hướng về trên đầu Vân Trung Hạc vỗ tới. Có điều hắn đã dùng hết sức lực toàn thân, xuất chưởng cực kỳ yếu ớt, không hề uy lực gì để mà nói.
Vân Trung Hạc một cước liền đá Thạch Thanh văng trở lại, nhìn Thạch Thanh nằm trên mặt đất miệng phun máu tươi, nói rằng:
– Nếu không vì muốn để cho các hạ thưởng thức lúc phu nhân nằm dưới thân ta sung sướng như thế nào, một cước vừa rồi đã đưa ngươi đi gặp Diêm vương rồi.
Trong lòng Vân Trung Hạc chợt thấy hiếu kỳ, không biết có trượng phu ở một bên quan sát, lát nữa thân thể của Mẫn Nhu sẽ phản ứng như thế nào.
– Phụ thân… lão già kia là tên đại bại hoại, phụ thân mau đi cứu a di xinh đẹp đẽ kia đi…
Miêu Nhược Lan không biết phụ thân mình cũng trúng độc, nhìn thấy hành động Vân Trung Hạc, liền căm phẫn sục sôi.
Miêu Nhân Phụng sắc mặt giận dữ, hừ nói:
– Vân Trung Hạc, sư môn Hắc Bạch Song Kiếm là Thượng Thanh Quan, bên trong cao thủ lớp lớp, đồng thời cùng phái Võ Đang có rất nhiều mối quan hệ, các hạ hôm nay nếu xâm phạm đến Thạch phu nhân, ngày sau chắc chắn là Tứ Đại Ác Nhân các người sẽ bị phái Võ Đang cùng Thượng Thanh Quan truy sát đến tận chân trời góc biển.
– Khà khà, Thượng Thanh Quan thì Tứ Đại Ác Nhân không sợ, còn phái Võ Đang hả? Trương Tam Phong lão tạp mao đó đúng là võ công thần sầu, có điều lão tử ở Tây Hạ cách xa, cũng ngoài tầm tay với của bọn họ, ha ha ha…
Vân Trung Hạc phách lối cười.
– Đúng ra thì Miêu đại hiệp nên tự mình lo lắng mới đúng, Hắc Bạch Song Kiếm còn có phái Võ Đang và Thượng Thanh Quan làm chỗ dựa, còn Miêu đại hiệp chỉ có một thân một mình, thì ai sẽ báo thù cho ngươi? Lệnh thiên kim tiểu mỹ nhân này, đợi lát nữa ta cũng sẽ không có bỏ qua…
– Này, lão tứ… sao bại hoại như thế? Một tiểu cô nương mà ngươi cũng không buông tha à, ngươi có phải là người hay không vậy?
Nam Hải Ngạc Thần có chút bất mãn.
Đoàn Duyên Khánh lại nhìn chằm chằm không chớp mắt xem Tống Thanh Thư ứng đối ra sao.
…
– Vân Trung Hạc, nếu so sánh về dâm tặc thì các hạ cũng thực sự là hạng cực phẩm.
Tống Thanh Thư nói.
Thấy Tống Thanh Thư cũng không có nhúc nhích, Vân Trung Hạc có thêm mấy phần dũng khí:
– Khà khà, đa tạ các hạ khích lệ.
Nói xong vừa phòng bị phía Tống Thanh Thư, vừa đưa tay bên trong vạt áo hướng trên hai bầu vú Mẫn Nhu sờ soạng.
– Ô… vừa non lại mềm, Thạch đại hiệu nhiều năm qua cùng với tôn phu nhân ăn gió nằm sương bên ngoài chốn giang hồ, vậy mà da thịt vẫn còn còn như một cô nương, đúng là là cực phẩm a…
Xúc cảm trên da thịt của Mẫn Nhu làm cho Vân Trung Hạc rung động.
– Vân Trung Hạc, nếu như các hạ không buông tay, sợ rằng sẽ chịu nhiều đau khổ đấy.
Tống Thanh Thư từ tốn nói.
Vân Trung Hạc khinh thường:
– Khà khà, ngươi làm lão tử sợ quá đấy, ngươi nếu động đậy được thân thể, thì làm gì ta tới gần được thân thể Thạch phu nhân? Lão tử không buông tay, vẫn còn muốn thưởng thức bộ ngực non mềm của vị phu nhân này, có bản lĩnh ngươi cứ xuất chiêu đi…
Vân Trung Hạc quay đầu lại, đưa tay tiếp tục trên hai bầu vú chập chùng bất định của Mẫn Nhu hướng tới đầu núm vú của nàng vân vê:
– Phu nhân… để ta làm cho phu nhân vui sướng…
Nhìn dáng dấp đối phương nham nhở buồn nôn, Mẫn Nhu hàm răng cắn thật chặt, nước mắt phẫn uất trào ra chảy xuống.
– Đừng khóc mà, ta rất là thương hương tiếc ngọc.
– Lão tứ, làm nhanh lên đừng có kéo dài…
Đoàn Duyên Khánh thì nào có tâm sự thưởng thức cái gì hoạt xuân, lão chỉ muốn thừa cơ thăm dò Tống Thanh Thư đến tột cùng có trúng độc hay không mà thôi, thấy Vân Trung Hạc vẫn tiến hành vấn đề chính, Đoàn Duyên Khánh đã thiếu kiên nhẫn.
– Được rồi lão đại!
Nhìn thấy Đoàn Duyên Khánh đôi mắt nhướng lên, Vân Trung Hạc liền vội vàng đưa tay hướng về bên dưới dây đai lưng của Mẫn Nhu chuẩn bị cởi ra…
– Lão phu không tin Tống công tử trơ mắt nhìn vị hiệp nữ này chịu nhục, mà kiềm chế được.
Đoàn Duyên Khánh cười gằn không ngớt.
Tống Thanh Thư nếu trong tình huống này mà vẫn còn có thừa tinh lực, mặc kệ để cho nữ hiệp Băng Tuyết Thần Kiếm ở trước mặt bị làm nhục, sẽ bị Thạch Thanh nhất định sẽ hận chết hắn, Miêu Nhân Phụng cũng sẽ xem thường hắn, đến lúc đó Tứ Đại Ác Nhân đi ra ngoài thêm mắm dặm muối một phen, danh tiếng của Tống Thanh Thư thật vất vả mới xây dựng nên sẽ hủy hoại trong một ngày.
Bởi vậy Đoàn Duyên Khánh cần Vân Trung Hạc phải đao thật thương thật làm nhục Mẫn Nhu, mới có thể xác định Tống Thanh Thư có phải là thật trúng độc hay không.
Vân Trung Hạc bàn tay đã chạm vào cái bụng dưới bóng loáng bằng phẳng, đột nhiên một tiếng xé gió lanh lảnh truyền đến, Vân Trung Hạc tưởng rằng là Tống Thanh Thư ra tay, nhất thời lạnh cả người, liền vận lên khinh công phóng người quay trở lại.
Nhưng vẫn là chậm một bước, Vân Trung Hạc mới vừa đứng vững ở bên người Đoàn Duyên Khánh, thì cảm thấy khuôn mặt mình vô cùng đau đớn, bàn tay vừa lần mò Mẫn Nhu cũng đều là vết máu.
– Hảo tiên pháp!
Đoàn Duyên Khánh ánh mắt lóe lên, nhìn từ bên trong xuất hiện một nữ nhân, trong tay nắm một cây Trường Tiên dài, chính là vũ khí vừa rồi đánh lén trúng tay của Vân Trung Hạc.
– Tại hạ đã nói các hạ dừng tay lại đi, nếu không sẽ nếm mùi đau khổ, không chịu nghe nên trước mắt chịu thiệt, các hạ vốn là hình mạo hèn mọn, bây giờ trên mặt lại bị phá rách, quả thực đã xấu lại càng thêm xấu.
Tống Thanh Thư lắc đầu, nhìn Vân Trung Hạc châm chọc nói.
– Đến lúc này mà còn nói loạn!
Hồ phu nhân đi tới bên người Tống Thanh Thư, khẽ cáu gắt.
Tống Thanh Thư tinh thần buông lỏng, giờ không còn đứng thẳng nổi, cả người mềm nhũn ngã vào bên cạnh nàng, cười khổ nói:
– Ai, nhất thời bất cẩn, bị lật thuyền trong mương.
Thấy rõ hình dáng của Hồ phu nhân, Miêu Nhân Phụng ngạc nhiên:
– Là Hồ phu nhân sao?
Đột nhiên chú ý tới cử động hai người thân mật, lại liên tưởng đến vừa rồi hai người ẩn nấp ở trong phòng phía sau, Miêu Nhân Phụng sắc mặt chợt khó coi.
– Cô cô xinh đẹp… cô cô xinh đẹp…
Miêu Nhược Lan thì không nghĩ nhiều như vậy, vừa nhìn thấy Hồ phu nhân, liền vui vẻ khanh khách cười, nàng giãy giụa liền muốn chạy về hướng Hồ phu nhân, nhưng cả người vô lực, ngã xuống đất.
– Lan nhi ngoan, đợi cô cô đánh những người xấu này chạy đi, sẽ trở lại ôm ngươi nhé.
Nhớ đến năm xưa chỉ có ôm lấy Miêu Nhược Lan mấy ngày, Hồ phu nhân mỉm cười.
Thấy rõ dung nhan tuyệt mỹ của Hồ phu nhân, Vân Trung Hạc trong mắt dần lại hiện ra vẻ tham lam, lớn tiếng nói:
– Nếu họ Tống kia đã trúng độc, vậy chúng ta không có cái gì phải lo lắng. Khà khà… vốn là đã có phu nhân mềm mại tràn đầy co dãn, một tiểu cô nương non nớt ngon miệng, không nghĩ tới lại chạy đến một mỹ nhân tuyệt sắc, Vân mỗ ngày hôm nay đúng là diễm phúc không cạn a.
Hồ phu nhân nhíu mày lại, cánh tay giương lên, Trường Tiên liền giống như ruồi bâu lấy mật hướng về trên miệng của Vân Trung Hạc phóng tới, tốc độ rất nhanh khiến Vân Trung Hạc không phản ứng kịp.
Mắt thấy Vân Trung Hạc miệng phải bị đánh nát, Đoàn Duyên Khánh hừ lạnh, giơ lên thiết trượng đem cây Trường Tiên ngăn lại:
– Muốn chết!
Dây roi quấn quanh ở trên thiết trượng, Đoàn Duyên Khánh quỷ mị cười một tiếng, dùng sức kéo một cái, dự định kéo Hồ phu nhân lại gần…
Hồ phu nhân nội thương mới khỏi, vốn thể nhược vẫn còn kém, nếu không vì cứu Mẫn Nhu, nàng cũng chắc chắn sẽ không lựa chọn chính diện ra tay chống đỡ như thế này, vì đây là phương thức không sáng suốt, giờ bị Đoàn Duyên Khánh giật kéo một cái, thân thể không kìm lại được, liền bị kéo bay qua.
Vân Trung Hạc thấy Hồ phu nhân bị lão đại nắm kéo giật lại, liền duỗi ra cây Lạn Ngân Hạc Trảo muốn thừ dịp điếm lấy huyệt đạo đối phương, vậy mà Hồ phu nhân lúc lâm nguy không loạn, mũi chân nhẹ nhàng đạp nhẹ trên cây Lạn Ngân Hạc Trảo, cả người người chim yến liền vòng tới sau lưng hai người.
– Hảo khinh công!
Đoàn Duyên Khánh cả người uốn cong, tránh thoát Hồ phu nhân tung chiêu siết lại cổ hắn bằng roi dài, lão cũng lộ ra ánh mắt nể phục.
Diệp nhị nương cùng Nam Hải Ngạc Thần thấy thế vội vã cùng lúc công qua, Hồ phu nhân nếu trạng thái bình thường, võ công kỳ thực không dưới Đoàn Duyên Khánh, chỉ tiếc là bây giờ trọng thương vừa mới khỏi, ra chiêu bất luận là cường độ hay là góc độ, đều chênh lệch thấp hơn trước mấy phần, nhưng nhờ có khinh công tinh diệu của phái Cổ Mộ, nàng mới có thể du đấu chống đỡ lâu như vậy.
Tống Thanh Thư tuy rằng thân trúng kịch độc dẫn đến cả người vô lực, thế nhưng nhãn lực vẫn còn, vừa thấy Hồ phu nhân rơi vào hạ phong, vội vã mở miệng chỉ điểm.
Bạch Mãng Tiên Pháp là của Tống Thanh Thư truyền cho Hồ phu nhân, Hồ phu nhân trong lòng cực kỳ tín nhiệm Tống Thanh Thư, tuy rằng rất khó lý giải, nhưng vẫn vô điều kiện nghe theo chỉ điểm của hắn, kết quả lại có hiệu quả một cách lạ kỳ, Tứ Đại Ác Nhân lại dần dần bị Hồ phu nhân dùng Trường Tiên chế trụ.
Diệp nhị nương biết nếu cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp, thừa lúc ba người kia ngăn cản Hồ phu nhân, bàn tay hướng về phía Tống Thanh Thư ngồi giương lên, ám khí liền từ trong tay áo bắn nhanh ra.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 2 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Đụ máy bay, Đụ tập thể, Truyện cổ trang, Truyện NTR, Truyện sex cưỡng dâm, Truyện sex ngoại tình |
Ngày cập nhật | 24/12/2019 03:36 (GMT+7) |