Tống Thanh Thư cùng Tiêu Phong hai người đối chưởng lùi lại mấy bước, Tống Thanh Thư thân thể lắc lư như lá cây trước làn gió mạnh, Tiêu Phong khóe miệng cũng rỉ ra một ít máu huyết, mọi người nhìn thấy đều kinh hãi, không nghĩ tới đơn thuần so đấu chưởng lực, bách chiến bách thắng Tiêu Phong lại có thể rơi vào thế hạ phong.
– Thật sảng khoái!
Tiêu Phong lại không thèm quan tâm đến chút nào, hưng phấn nhìn Tống Thanh Thư.
– Không ngờ các hạ không những tu luyện được Hàng Long Thập Bát Chưởng, mà cũng lĩnh ngộ được Hàng Long Tam Điệp Lãng tương tự như của Tiêu mỗ.
Tống Thanh Thư lúng túng cười, Hàng Long Tam Điệp Lãng là hoàn toàn do hắn tự nghĩ ra, là bởi vì hiểu được nguyên lý của Tiêu Phong sử dụng, cứ theo dạng hình như vậy mà vẽ ra.
Tiêu Phong nội lực rõ ràng không bằng hắn, do đó đôi chưởng này hóa ra thành cân sức ngang tài, then chốt là chiêu thức Tiêu Phong dùng so với Tống Thanh Thư thì xảo diệu hơn nhiều lắm.
Tống Thanh Thư sở dĩ bỏ qua lợi kiếm, không phải là muốn dùng Hàng Long Thập Bát Chưởng cùng Tiêu Phong đối đầu, mà là có sự lo lắng của mình.
Tại vì Tống Thanh Thư hiểu được đồng dạng một loại võ công, nhưng mỗi người dùng thì có uy lực khác nhau một trời một vực, nguyên nhân ngoại trừ do công lực kém hơn, còn là phụ thuộc vào tính cách của người sử dụng loại võ công đó có vấn đề phù hợp hay không, những người có tính cách dũng cảm khi sử dụng Hàng Long Thập Bát Chưởng uy lực so với Hoàng Dung có tâm tư nhanh nhẹn linh hoạt thì mạnh hơn Hoàng Dung nhiều lắm.
Tống Thanh Thư hiểu được tính cách của Tiêu Phong, Quách Tĩnh, nên biết bản thân mình tuyệt đối không thể có thể đem Hàng Long Thập Bát Chưởng phát huy ra toàn bộ sức mạnh uy lực như bọn họ vậy.
Nhưng khi Tống Thanh Thư cảnh giới càng ngày càng cao, hắn lại phát hiện điều này cũng chưa chắc.
Võ công thiên hạ nói cho cùng cũng là trăm sông đổ về một biển, kiếm pháp cũng tốt, chưởng pháp cũng tốt, đạo lý hẳn là tương thông. Mình có thể đem kiếm pháp luyện tới đại thành, vì sao thì không thể đem chưởng pháp luyện tới Đại thành? Tại sao không đạt được cảnh giới vô kiếm như Độc Cô Cầu Bại trong truyền thuyết?
Người sử dụng tính cách cùng võ công tu luyện phải phù hợp, thì mới có thể phát huy ra uy lực võ công trình độ mạnh nhất, thế nhưng người sử dụng lại chưa chắc biết tại sao lại có hiệu quả này.
Tống Thanh Thư tin rằng chỉ cần mình tổng kết tìm ra bản chất võ công trong đó, thì cho dù là tính cách cùng võ công của mình không phù hợp, nhưng cũng có thể đem uy lực võ công tối đại hóa ra được.
Lần này cùng Tiêu Phong giao thủ chính là một cơ hội tốt nhất, hắn muốn thử một chút, đồng dạng cùng một loại võ công, vì sao Tiêu Phong sử xuất ra uy lực lại lớn hơn mình. Trải qua lúc đối chưởng Hàng Long Tam Điệp Lãng, Tống Thanh Thư cảm giác loáng thoáng mình nắm được chút ít nguyên lý, rồi lại có chút không bắt được, trong lúc nhất thời mơ mơ hồ hồ.
Một bên lúc Âu Dương Phong lúc nhìn thấy “Tây Môn Xuy Tuyết” này sử xuất Hàng Long Tam Điệp Lãng, bây giờ thì làm gì mà không biết rõ thân phận chân thật của hắn nữa, lúc trên Thần Long Đảo hai người không ít lần giao thủ, chiêu này của Tống Thanh Thư, lão đã từng lĩnh giáo qua không chỉ một lần.
“Thì ra là hắn, một đoạn thời gian không gặp, không ngờ võ công của hắn lại có thể tiến bộ nhiều như vậy.”
Âu Dương Phong lại thổn thức, nếu Khắc nhi học võ thiên phú như hắn, thì làm sao bị người làm hại được a.
Bên kia Triệu Mẫn sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nàng cũng từng tận mắt thấy Tống Thanh Thư xuất thủ, Hàng Long Thập Bát Chưởng vốn là tuyệt học trấn Cái Bang, thiên hạ có những người tu luyện tới cảnh giới như vậy, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
– Hừ… hừ… nguyên lai là Tống Thanh Thư tiểu tử thúi kia…
Nghĩ đến lúc đầu hắn mang theo mình tới Khai Phong thành cầu y, dọc theo đường đi phát sinh đủ loại chuyện, nghĩ đến lúc hắn sờ soạng thân thể mình, Triệu Mẫn có chút thất thần ngơ ngác.
Thấy Tống Thanh Thư là cao thủ mạnh nhất mà mình mới gặp, hơn nữa sử dụng Hàng Long Thập Bát Chưởng cũng cao như thế, Tiêu Phong thích thú, hét lớn một tiếng liền hướng sau gáy Tống Thanh Thư móc tới:
– Huynh đài tiếp chiêu Hoặc Dược Tại Uyên thử xem…
Tống Thanh Thư đối với Hàng Long Thập Bát Chưởng cũng thuộc lòng vào tâm, liền biết một chiêu này tả chưởng thế công là giả, hữu chưởng sẽ từ bên dưới tả chưởng xuyên ra công kích phía bụng dưới, Tiêu Phong sớm đã nói ra, hiển nhiên là không có ý hãm hại hắn.
Tống Thanh Thư liền giơ tay lên hóa giải, vậy mà khi đụng phải hữu chưởng đối phương lại cảm giác nội lực đối phương đột nhiên biến mất, ngược lại tả chưởng dùng đánh nghi binh đột nhiên có kình phong mãnh liệt.
Vội vàng giữa giơ chưởng nghênh đón, Tống Thanh Thư bị chấn chưởng khí huyết sôi trào, kinh nghiệm chiến đấu Tiêu Phong bực nào phong phú, lập tức che thân công lên, Tống Thanh Thư tuy rằng bị thương nhẹ, nhưng tâm tư lại càng lúc càng thanh minh.
Vừa rồi Tiêu Phong cũng không phải là cố ý lừa gạt Tống Thanh Thư, Tiêu Phong dùng đúng chiêu “Hoặc Dược Tại Uyên”, chẳng qua là khi Tiêu Phong cảm thụ được tình huống chưởng lực Tống Thanh Thư dùng sức ngăn chặn lấy hữu chưởng mình, nên chưởng lực mạnh yếu liền hoán đổi, tả chưởng từ nghi binh thành thực chiến, thoáng cái làm cho Tống Thanh Thư bị thương…
Tống Thanh Thư khóe miệng tuy rằng ứa máu, trên mặt hắn lại lộ ra vui vẻ, hắn rốt cuộc đã hiểu rõ sự ảo diệu của Hàng Long Thập Bát Chưởng.
Loại người suy nghĩ nhạy bén như Hoàng Dung hoặc là Tống Thanh Thư, học được Hàng Long Thập Bát Chưởng, vô ý thức hay cải biến để tìm kiếm sự tinh diệu khi xuất chiêu, bởi vậy chỉ có thể được kỳ hình, rất khó đạt được kỳ thần.
Ngược lại thì Quách Tĩnh tâm tư thuần phác hạ, cứ dựa theo từng chiêu từng thức của Hàng Long Thập Bát Chưởng mà đánh tới, lại có thể phát huy ra tinh yếu của Hàng Long Thập Bát Chưởng.
Bởi vì Hàng Long Thập Bát Chưởng chưa bao giờ dựa vào chiêu thức để thủ thắng, cốt lõi nhất là mỗi một chiêu vận kình cùng phát lực xuất ra đến mức tối đa. Chiêu thức tuy rằng cứ như vậy mười tám chiêu luân chuyển, nhưng lúc ra chiêu phát ra nội lực bất đồng lúc nặng lúc nhẹ, nhìn chiêu thức thì giống nhau nhưng tác dụng hiệu quả thì tuyệt bất đồng, bởi vậy cao thủ thiên hạ đều biết mười tám chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng, nhưng chỉ lác đác không có mấy người phá được, xét đến cùng thì bọn họ phá giải chỉ là chiêu thức, lại không quan tâm đến chiêu thức vận lực bất đồng.
Tống Thanh Thư trước khi vẫn cho rằng Hàng Long Thập Bát Chưởng là võ công chí cương chí mãnh thiên hạ, hoàn toàn là một loại ngộ nhận. Hàng Long Thập Bát Chưởng khi tu luyện tới cảnh giới tối cao, cũng là dùng cương nhu trộn lẫn xuôi như nước chảy, xuất chưởng kình lực lúc mạnh khi yếu, chợt nuốt chợt nhả, như vậy mới có thể làm cho địch nhân khó lòng phòng bị.
Cũng như mới vừa rồi Tiêu Phong đánh chiêu “Hoặc Dược Tại Uyên”, rõ ràng là tả chưởng đánh nghi binh, hữu chưởng là thật, nhưng Tiêu Phong dựa theo tình huống thực chiến, hư thực trao đổi, thoáng cái chuyển chưởng liền làm thương tổn Tống Thanh Thư, hắn liền suy đoán Tiêu Phong sử xuất lực đạo song chưởng không có dùng chết, mà là chợt nuốt chợt nhả, tùy lúc có thể chuyển hóa hư thực.
Theo như như vậy thì trong thiên hạ có thể đem Hàng Long Thập Bát Chưởng tu luyện tới cảnh giới thế này sợ rằng chỉ có hai người, Tiêu Phong thiên phú dị bẩm, trời sanh huyết thống chiến thần khiến cho Tiêu Phong chủ động vượt qua ngưỡng cửa này, thứ hai là Quách Tĩnh dựa vào Cửu Âm Chân Kinh, đồng dạng luyện được cương nhu hòa hợp xuôi theo như nước chảy, chỉ có Hồng Thất Công cũng luyện Hàng Long Thập Bát Chưởng đạt đến lô hỏa thuần thanh, bất quá so với hai người này, vẫn còn là kém một điểm.
Khi Tống Thanh Thư lĩnh ngộ được huyền cơ trong đó, hắn bắt đầu thi triển lại Hàng Long Thập Bát Chưởng thì cảm thấy thuận buồm xuôi gió, từ từ thay đổi chiến cuộc, đối phó với Tiêu Phong vững vàng hơn trước, dần dần chiếm lấy thượng phong.
…
Nhưng Tiêu Phong không hổ là chiến thần, sự chiến đấu của hắn rất nhiều linh hoạt khi phản kích, làm cho Tống Thanh Thư cực kỳ nguy hiểm.
Vừa đối chưởng qua đi, Tống Thanh Thư tách ra cách khoảng với Tiêu Phong, giơ tay lên chặn lại nói:
– Tiêu đại vương, chúng ta cứ đánh tiếp như thế này, sợ rằng hơn ngàn hiệp cũng không phân ra thắng bại, chi bằng ngừng tay lại được không?
Tiêu Phong cao giọng cười:
– Tiêu mỗ cũng có ý đó, các hạ võ công cao cường, quả thật Tiêu mỗ bình sinh lần đầu tiên mới thấy.
– Võ công của Tiêu đại vương làm tại hạ cũng rất bội phục.
Tống Thanh Thư trong lòng suy nghĩ, lôi đài luận võ, nếu kéo dài thì Tiêu Phong hẳn không phải là đối thủ mình, nhưng giao đấu sinh tử, ai chết vào tay ai cũng không biết chừng.
Tiêu Phong đột nhiên chần chờ một chút:
– Tiêu mỗ có câu này không biết có nên hỏi hay không?
– Có gì Tiêu đại vương cứ hỏi.
Tống Thanh Thư trả lời.
– Hàng Long Thập Bát Chưởng từ trước đến nay là công phu bất truyền bên ngoài của Cái Bang, các hạ chẳng lẽ là người của Cái Bang?
Tiêu Phong hỏi.
Tống Thanh Thư biết là Tiêu Phong nể mặt mũi của hắn, không có hỏi thẳng là có phải học lén võ công Cái Bang ah.
– Tại hạ không phải là người trong Cái bang, học được Hàng Long Thập Bát Chưởng cũng chỉ là một cơ duyên xảo hợp.
Tiêu Phong rõ ràng đối phương tu luyện Hàng Long Thập Bát Chưởng không thua gì mình, nếu quả thật là học trộm, nhiều lắm học được hình thức chiêu thức bên ngoài, còn phương pháp vận lực tuyệt đối sẽ không học được, cho nên hắn tin rằng võ công của đối phương đây là học được một cách quang minh chính đại.
Hai người thổi phồng lẫn nhau, Âu Dương Phong có chút không kiềm chế được, tiến lên bước một bước, nóng lòng nhìn Bách Tổn Đạo Nhân:
– Trận thứ tư tới là do lão phu lãnh giáo.
Bách Tổn Đạo Nhân điềm nhiên nói:
– Đã từng nghe sau khi Trung Thần Thông Vương Trùng Dương đi về cõi tiên, Võ lâm Ngũ Tuyệt thì các hạ là đệ nhất, bần đạo cũng muốn lãnh giáo Cáp Mô Công Tây Độc như thế nào.
Mắt thấy giữa hai người chuẩn bị đại chiến căng thẳng, Triệu Mẫn lại lên tiếng ngăn cản:
– Trận kế tiếp không cần so tài, chúng ta đi.
Nếu Tống Thanh Thư đã thắng hai trận, cho dù kế tiếp phe mình toàn thắng, cũng bất quá là hòa mà thôi. Huống chi trận thứ năm Lộc Trượng Khách có hơn phân nửa không phải là đối thủ Cừu Thiên Nhận, hà tất tự làm mất mặt.
– Quận chúa…
Bách Tổn Đạo Nhân kêu lên.
– Ý ta đã quyết, không cần nhiều lời.
Triệu Mẫn đã đứng lên, lúc gần đi gần phía Tống Thanh Thư giễu cợt:
– Tống công tử, ngươi đổi họ Tây Môn từ khi nào vậy? Bất quá chỉ có bên cạnh chưa bao giờ thiếu mỹ sắc là không thay đổi, bản quận chúa thay cho Chu chưởng môn đổ mồ hôi lạnh vì lo a.
Việc đã đến nước này, Tống Thanh Thư thấy đã không cần thiết giấu giếm nữa, liền tháo mặt nạ xuống, cười tủm tỉm nhìn Triệu Mẫn:
– Quận chúa cũng ghen sao?
Triệu Mẫn sắc mặt đỏ lên, gắt một cái:
– Phi, miệng chó không bao giờ nhả ra ngà voi.
Tiêu Phong mặt lộ vẻ kinh dị:
– Nguyên lai là Tống công tử đệ nhất cao thủ Mãn Thanh, Tiêu mỗ tại Liêu Quốc cũng nghe được uy danh các hạ, lâu nay ngưỡng mộ đã lâu. Bất quá Tiêu mỗ có một chuyện không rõ, Tống huynh rõ ràng là có nghĩa cử ám sát Khang Hy như vậy, thế vì sao lại muốn cứu người của Kim Quốc có quan hệ mật thiết với Mãn Thanh?
Tống Thanh Thư cười khổ nói:
– Tiêu đại vương xin lượng thứ, vừa rồi không phải là cố tình giấu diếm thân phận. Về phần vì sao tương trợ Kim Quốc, việc này nói ra rất dài dòng, thứ cho Tống mỗ tạm thời không thể giải thích với Tiêu đại vương.
Tiêu Phong nhướng mày, cười ha ha:
– Các hạ nếu là có tâm gạt ta, thì sẽ có nhiều lý do để nói ra. Nếu nói như vậy, chắc quả thật có nỗi khổ, Tiêu mỗ cũng bất tiện ở lâu tại nơi đây, xin cáo từ, ngày sau gặp lại chúng ta nhất định phải cùng nhau uống một trận.
– Tốt, Tiêu đại vương sau này còn gặp lại.
Tống Thanh Thư chắp tay thi lễ nói.
Nhìn Mông Cổ cùng đoàn người Khiết Đan rời khỏi, Âu Dương Phong đi tới bên cạnh Tống Thanh Thư, vỗ vai của hắn:
– Cách không bao lâu, tiểu tử ngươi võ công lại tăng mạnh a.
– Ai…
Tống Thanh Thư vẻ mặt sầu khổ.
– Cái vỗ vai này này tại sao tiền bối lại phải dùng tới kình lực Cáp Mô Công.
– Dù sao cũng võ công của ngươi cao như vậy, chút lực này cũng không đả thương được ngươi.
Âu Dương Phong cười ha ha, đột nhiên xoay đầu lại nhìn Tiểu Long Nữ vẫy tay:
– Nhi tức phụ (con dâu), mau tới đây để ta xem một chút.
Tiểu Long Nữ nghe qua ngẩn người ra, rất nhanh đỏ bừng từ cổ tràn lên mặt, cả giận nói:
– Phong lão đầu, ai là nhi tức phụ của lão.
Âu Dương Phong lơ đễnh cười cười:
– Dương Quá gọi ta là nghĩa phụ, ngươi thử xem vậy ngươi có phải là nhi tức phụ của ta hay không?
Tiểu Long Nữ xấu hổ dâng lên:
– Lão thật là nghĩa phụ của Dương quá?
Nàng nghe được có người nhắc đến Dương Quá, thì cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
– Lão phu gạt ngươi sao?
Âu Dương Phong cả giận nói.
Tiểu Long Nữ khẽ khom người:
– Ra mắt nghĩa phụ.
Nàng đã xem mình làm thê tử của Dương Quá, không có rườm rà cố kỵ như các tiểu thư khuê các vậy.
Âu Dương Phong cũng ngạc nhiên, ha ha cười nói:
– Tốt, tính cách này ta ưa thích.
Lúc này Hoàn Nhan Lượng tham lam nhìn bờ eo dịu dàng của Tiểu Long Nữ, đột nhiên lên tiếng:
– Âu Dương tiên sinh, Dương Quá có phải là con của Khang huynh?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 2 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Đụ máy bay, Đụ tập thể, Truyện cổ trang, Truyện NTR, Truyện sex cưỡng dâm, Truyện sex ngoại tình |
Ngày cập nhật | 24/12/2019 03:36 (GMT+7) |