Phúc Khang An sững sờ.
Tống Thanh Thư do dự một lát, nói:
– Tôn Phu Nhân bệnh là bởi vì sữa, số lượng sữa sung túc quá mức, nhưng lại không có được tiết ra ngoài thân thể đúng lúc, bên đọng lại trong kinh mạch trước ngực, cuối cùng lắng đọng làm bế tắc kinh mạch, sau một quãng thời gian chuyển thành những khối u cứng dẫn đến bệnh tình của phu nhân. Muốn trị liệu chỉ có cách dùng thủ pháp đặc thù xoa bóp, làm tiêu tán khối u bên trong, khơi thông kinh mạch, mới có thể cứu được mạng tôn phu nhân.
Nói cho cùng, Mã Xuân Hoa bị bệnh là vì trong thời kỳ nữ nhân cho con bú bị bế tắc nhũ tuyến, rồi phát triển trở thành viêm tuyến nhũ, nữ nhân nếu bị bệnh này, thường thường trước ngực đau đớn, kèm theo sốt cao nhiệt độ cao, nếu như trị liệu trễ, sẽ phát triển thành bệnh trầm trọng.
Tống Thanh Thư một đại nam nhân, vì sao lại hiểu về bệnh này? Nhắc tới cũng trùng hợp, kiếp trước Tống Thanh Thư có một người bạn, vợ của người bạn đó đồng dạng bị bệnh giống như thế này, sau này nhờ một người lớn tuổi có kinh nghiệm đến chữa, mới chữa khỏi cho vợ của người bạn hắn, vậy là Tống Thanh Thư hiểu rõ đến trên đời còn có một cách chữa bệnh mỹ hảo thần thánh như thế, mỗi ngày chính là xoa bóp bộ ngực mềm nữ nhân, tùy ý nhào nặn, hắn đối với cách này cảm thấy hứng thú, cố ý tìm tư liệu học hỏi thêm, nhưng sau đó cái ý tưởng vĩ đại này chết từ trong trứng nước, vì chẳng người phụ nữ dám để cho hắn trực tiếp chữa bệnh cả, không nghĩ tới đi tới thế giới này, bây giờ lại có cơ hội thực tế thao tác.
Tống Thanh Thư vào lúc này, mới biết được tại sao có nhiều danh y đến khám nhưng đều lắc đầu đi ra, bọn họ không phải là không chữa trị được, mà là không dám nói ra để chữa, đường đường là một nữ nhân của Thế tử vương gia, bọn họ dùng tay bắt mạch chạm vào da thịt của nàng cũng còn không dám, thì làm sao nói đến giúp nàng xoa bóp hai bầu vú mềm, cho nên lo lắng sau khi chữa bệnh xong sẽ bị Phúc Khang An giết người diệt khẩu, vì lẽ đó từng danh y đều nói thẳng là không trị được.
Phúc Khang An mắt như tóe lửa nhìn hắn, thấy hắn ánh mắt sáng tỏ bình thản, đành cưỡng chế trong lòng tức giận:
– Vậy có thể mời tiên sinh truyền thụ thủ pháp này cho nha hoàn trong phủ biết được, để cho nha hoàn giúp phu nhân của ta xoa bóp?
Tống Thanh Thư nhướng mày, lắc lắc đầu:
– Nữ tử trời sinh sức yếu, rất khó đưa đến hiệu quả, mà thủ pháp này rất là phức tạp, không thông y lý, rất khó học được… Nếu là đại soái không muốn trị liệu, thảo dân xin cáo lui vậy.
Tống Thanh Thư này cũng không hề nói dối, làm cho thông sữa khi đã bị khối u thì rất mất công sức, thường thường thì phải kéo dài một, hai canh giờ, rất ít nữ nhân có đủ thể lực…
– Tiên sinh xin dừng bước, xin tiên sinh cứ cứu nàng.
Phúc Khang An đưa tay ngăn lại Tống Thanh Thư, nhưng trong lòng Phúc Khang An suy nghĩ: “Tạm thời cứ để cho ngươi cứu Mã Xuân Hoa, sau đó thì sẽ lấy cái mạng sống của người…”
– Vậy được rồi, xin đại soái dặn dò hạ nhân chuẩn bị một thau nước thật nóng, cùng với mấy cái khăn.
Nói xong Tống Thanh Thư đưa tay đưa đến trước mặt Chu A Cửu.
– Cửu Tử, giúp sư phụ đem ống tay áo cuốn lên.
Đối với việc Tống Thanh Thư giả mạo sai sử mình, Chu A Cửu trong lòng tức giận đến nghiến răng, nhưng trước mặt của Phúc Khang An, nên đành phải nghe lời mà giúp hắn cuốn lên ống tay áo.
– Lệnh đồ của tiên sinh cũng phải có mặt chỗ này sao?
Phúc Khang An sắc mặt lại đen hơn…
– Đó là đương nhiên, lát nữa có rất nhiều chuyện cần có Cửu Tử giúp.
Tống Thanh Thư đáp.
– Được rồi.
Phúc Khang An gượng cười nói.
Rất nhanh có nha hoàn bưng tới nước nóng, Tống Thanh Thư sau khi rửa tay, đi tới trước giường, nhìn Mã Xuân Hoa nói:
– Phu nhân, lát nữa có thể sẽ đau nhức vô cùng, phu nhân hãy chuẩn bị tinh thần thật tốt.
Mã Xuân Hoa dù mơ mơ màng màng cũng nghe được hai người đối thoại, trong lòng ngượng ngùng, nghiêng đầu sang một bên, nhỏ giọng đến mức không thể nghe thấy mà đáp một câu:
– Ừm…
Nhìn Tống Thanh Thư đưa tay mở ra những gút dây trên áo của Mã Xuân Hoa, Phúc Khang An mí mắt một trận giật lấy, khi hai bầu vú trắng như tuyết của nàng lộ ra, Phúc Khang An thầm hừ một tiếng, kéo cái ghế đôn, tức tối ngồi xuống, mắt nhìn nơi khác.
– Cửu Tử, đem khăn mặt đưa cho ta.
Tống Thanh Thư đưa tay vào trước ngực của Mã Xuân Hoa dò xét mấy lần, giọng nói sầu lo nói.
– Đã vô cùng nghiêm trọng rồi…
Chu A Cửu nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì ngượng ngùng không chịu nổi, lặng lẽ trấn định, thật không biết nên nói Tống Thanh Thư là hạ lưu hay là quân tử.
Tống Thanh Thư tiếp nhận khăn mặt, hơi nhướng mày, đưa tay vào bên trong thau nước nóng cảm nhận nhiệt độ, lắc đầu:
– Nước ấm không đủ, đổi thau nước nóng hơn…
– Nhưng nóng quá sợ phu nhân bị phỏng…
Nha hoàn phản ứng nói.
– Yên tâm, phu nhân lúc này sẽ không có bất kỳ cảm giác nóng đâu, nước càng nóng chỉ sẽ cảm thấy càng thoải mái.
Tống Thanh Thư nói.
Rất nhanh một chậu nước nóng hơn được mang tới, Tống Thanh Thư không nỡ để cho bàn tay Chu A Cửu bị nóng, nên bảo nha hoàn nhúng khăn nóng cho mình, nhìn thấy nha hoàn nhe răng vì nhiệt, rất nhanh Chu A Cửu liền lĩnh ngộ được sự chăm lo của Tống Thanh Thư dành cho mình…
Tống Thanh Thư đem cái khăn mặt nóng bỏng phủ ở trên hai bầu vú của Mã Xuân Hoa, nàng có biểu hiện hơi thanh tĩnh lại, liền vội vàng hỏi:
– Phu nhân có thấy thoải mái chút nào hơn không?
Mã Xuân Hoa ừ một tiếng.
Nhìn thấy một bên Phúc Khang An vẻ mặt như xuất thần, Tống Thanh Thư vội vàng giải thích:
– Thảo dân trước dùng khăn mặt nhúng nước thật nóng phủ lên để những khối u mềm lại trong cơ thể, những khối u này kỳ thực là do sữa đọng lại chồng chất mà thành, gặp phải nước nóng thì sẽ dần dần hòa tan, vì thế tại sao thảo dân cần nước thật nóng, nếu như nhiệt không đủ, thì không gây nên hiệu quả gì.
Phúc Khang An phiền muộn gật gù, biểu thị biết rồi.
Tính toán thời gian gần đủ rồi, Tống Thanh Thư nói với Mã Xuân Hoa:
– Phu nhân, xin nhắc lại chốc nữa sẽ đau vô cùng, đại soái nếu như nghe được phu nhân kêu lên đau đớn, cũng đừng nên hoảng hốt.
Thấy hai người bọn họ đều gật đầu, Tống Thanh Thư đem khăn mặt lấy xuống, bắt đầu hành động thủ pháp.
Đầu tiên là thăm dò, Tống Thanh Thư dùng ngón tay nắm bắt mấy khối u.
– Thảo dân trước đêm này mấy khối u này khơi thông tán mềm, rồi mới đem bên trong bức ra bên ngoài cơ thể.
Tống Thanh Thư vừa hành động vừa giải thích, hắn cũng không muốn Phúc Khang An không rõ chân tướng, thẹn quá thành giận bên đem chính mình đẩy ra ngoài chém, sẽ phá hư kế hoạch của hắn về sau.
Quả nhiên cũng không lâu lắm, Mã Xuân Hoa hơi thở rõ ràng đã dồn dập lên, bắt đầu nàng còn cắn răng chịu đựng, nhưng về sau không nhịn được nữa, liền liên tục kêu đau.
– Đại soái bảo hạ nhân chuẩn bị dầu vừng đi.
Tống Thanh Thư dùng thủ pháp liên tục xoa bóp đè ép xung quanh khối u chung quanh huyệt nhũ trung, mắt trần có thể nhìn thấy có từng tia từng tia màu trắng sữa rỉ ra từ nơi hai đầu núm vú, Mã Xuân Hoa vừa thẹn vừa vội, nên cứ gào lên đau đớn để phân tán sự chú ý của mình.
Khi cảm giác được xung quanh huyệt nhũ trung khối u đã bị vò tán, mặt ngoài hai bầu vú trở nên mềm mại hơn trước nhiều, Tống Thanh Thư đưa tay ngâm vào trong dầu vừng, sau đó cầm lấy bôi khắp trước ngực của Mã Xuân Hoa.
– Nền tảng khối u to lớn hơn nằm mé dưới càng khó làm hơn, phu nhân cố chịu đựng một lúc nhé.
Nói xong những đầu ngón tay của hắn nàng dưới nách bắt đầu, những đầu ngón tay chạm vào những sợi lông nách mềm mại khiến cho Mã Xuân Hoa giật mình run run, khi tìm được khối u, từng điểm từng điểm đẩy về phía trên đè ép, Mã Xuân Hoa đang bị nhột nhạt bên dưới hai nách do đôi bàn tay hắn sờ soạng, ngay lập tức cảm thấy một luồng đau nhức truyền đến, không nhịn được gào lên thành tiếng, Phúc Khang An cau mày hỏi:
– Thật sự là không sao chứ?
Tống Thanh Thư đáp:
– Đại soái yên tâm được rồi, đây là bình thường, vì những tuyến nhũ của nữ nhân nhiều nhưng li ti rất nhỏ bé, dễ dàng bị bế tắc, thảo dân thông qua nhũ tuyến từ khối u bên trong đưa ra ngoài cơ thể, phu nhân sẽ cảm thấy đau, có điều sau khi thông qua được rồi, sau này không có nhiễm lại, hơn nửa bầu sữa sẽ càng thêm sung túc, đối với nhi tử thân thể lại càng tốt hơn.
Nghe được Tống Thanh Thư nhắc đến hài tử, Mã Xuân Hoa ngẩng đầu nhìn Phúc Khang An, hai mắt ngậm đầy nước mắt:
– Khang An, nhi tử của chúng ta…
Lần trước thủ hạ của Phúc Khang An đến đoạt lại Mã Xuân Hoa, từ trong miệng nàng nói ra thì Phúc Khang An mới biết mình có hai nhi tử, nhiều năm qua không có con, cũng biết Phúc Khang An mừng rỡ đến mức nào, nhưng khi biết được hai tiểu hài tử bị thủ hạ dùng độc châm bắn trúng, e rằng lành ít dữ nhiều, Phúc Khang An trong cơn giận dữ, đem mười mấy tên thủ hạ đem ra xử tử chém đầu hết, còn Mã Xuân Hoa cũng bởi vì thương tâm quá độ, thêm vào ngày hôm đó nhiễm bệnh vì mưa gió, nên đưa đẩy đến quái bệnh này.
Phúc Khang An buồn rầu cho là số mệnh an bài mình không có con, nào ngờ trước đây không lâu lại có người đưa tới một đôi hài nhỏ, nói là cặp song sinh kia đang ở trong tay bọn họ, dùng để trao đổi với bản kinh thư mà Bảo thân vương nắm (Tứ Thập Nhị Chương Kinh).
Mã Xuân Hoa vừa nhìn liền nhận ra hai đôi hài đúng là nhi tử của mình, cho nên vì lưu lại tính mạng để nhìn thấy hai hài tử của mình, nếu không thì Mã Xuân Hoa có chết cũng sẽ không để cho một nam nhân xa lạ dùng loại thủ pháp này chữa bệnh cho mình.
– Yên tâm đi, ta nhất định đem nhi tử cứu trở về.
Phúc Khang An nắm tay Mã Xuân Hoa nói.
– Thiếp tin tưởng vào thế tử…
Mã Xuân Hoa uể oải gật đầu…
Lúc này sau khi Tống Thanh Thư dùng thủ pháp xoa bóp, nhũ tuyến Mã Xuân Hoa đã khai thông, khối u hóa thành một luồng sữa phun ra từ đầu núm vú trúng ngay trên mặt Chu A Cửu đang đứng gần đó hỗ trợ.
Chu A Cửu xúc không hề phòng bị, chỉ cảm thấy trong miệng tràn đầy mùi sữa với vị tanh tanh, vội vã dùng khăn lau mặt sạch sẽ.
– Đại soái, phu nhân nhũ tuyến đã khơi thông hơn nửa phần rồi…
Phúc Khang An không biết mình nên cao hứng hay là phẫn nộ, đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng nói của thị vệ:
– Đại soái, Vương gia bảo ty chức thông báo, chuẩn bị xuất phát hành động.
…
– Được, ta lập tức tới ngay…
Phúc Khang An đứng lên đến nhìn Tống Thanh Thư nói.
– Bản Soái có việc phải đi, nàng giao cho tiên sinh cứu chữa…
Tống Thanh Thư trả lời:
– Đại soái cứ tự tiện, thảo dân còn cần phải hai canh giờ nữa mới có thể hoàn toàn khơi thông toàn bộ huyết quản của phu nhân.
– Về thù lao ta sẽ thông báo cho thủ hạ chuẩn bị kỹ càng cho tiên sinh.
Phúc Khang An trước khi đi lặng lẽ kéo qua một nha hoàn phân phó nói.
– Lát nữa các ngươi ở lại đây, nhất định phải phòng ngừa hắn đối với phu nhân gây rối, có chuyện gì xảy ra, gọi thị vệ bên ngoài tiến đến giúp đỡ.
Phúc Khang An mở cửa đi ra ngoài, quay đám thị vệ nói:
– Chú ý động tĩnh bên trong, nếu có người kêu cứu lập tức vọt vào.
– Bẩm vâng.
Phúc Khang An quay đầu lại nhìn trong phòng, vội vã kéo tên đầu lĩnh thị vệ, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói:
– Sau khi lão lang trung chữa khỏi bệnh phu nhân, lúc đi ra ngoài, các ngươi đem sư đồ bọn họ mang tới một một chỗ yên tĩnh…
Phúc Khang An ra hiệu cắt cổ, tên đầu lĩnh thị vệ hiểu ý gật đầu.
Dưới thủ pháp của Tống Thanh Thư nhào nặn bên dưới, Mã Xuân Hoa cảm thấy trước ngực mình trở nên mềm nhuyễn trở lại, không giống như trạng thái trước kia cứng ngắc như tảng đá nữa.
– Cảm tạ tiên sinh.
Cảm giác được đối phương đôi tay vẫn cứ dừng lại ở trên hai bầu vú của mình, Mã Xuân Hoa cảm thấy cả người nhộn nhạo khó chịu, nên nói câu này.
Nghe được tiếng bước chân Phúc Khang An mang thủ hạ rời đi, Tống Thanh Thư giọng điệu nhu hòa kiên nhẫn giải thích với Mã Xuân Hoa sau khi khơi thông nhũ tuyến rồi thì cần phải dùng thủ pháp xoa bóp toàn thân để khơi thông huyết quản các loại…
– Um…
Mã Xuân Hoa đầu óc choáng váng rồi, nàng dù không yên lòng nhưng cũng “um” đáp lại ưng thuận…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 2 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Đụ máy bay, Đụ tập thể, Truyện cổ trang, Truyện NTR, Truyện sex cưỡng dâm, Truyện sex ngoại tình |
Ngày cập nhật | 24/12/2019 03:36 (GMT+7) |