– Không có…
Thấy ánh mắt hai nàng kinh dị, Trương Vô Kỵ đứng chắp tay, lạnh nhạt nói:
– Mọi người đều sẽ thay đổi.
– Người xác thực đúng là sẽ có thay đổi.
Triệu Mẫn hừ một tiếng, thần tình nghiêm lại, thanh âm vắng lặng.
– Vấn đề thứ nhất…
Trương Vô Kỵ gật đầu, ý bảo nàng nói tiếp.
– Lúc đầu ngươi đã đáp ứng ta, ta không nghĩ đến làm quận chúa Mông Cổ, ngươi cũng không làm giáo chủ Minh Giáo, chúng ta cùng nhau ẩn cư giang hồ…
Triệu Mẫn trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu, chợt mặt trầm như nước.
– Ngươi vì sao phải đổi ý?
Trương Vô Kỵ thở dài một hơi, khuôn mặt bất đắc dĩ:
– Ngươi cũng biết tiền nhiệm Giáo Chủ Dương Đính Thiên sau khi bị mất tích, Minh Giáo tứ phân ngũ liệt, suýt chút nữa bị lục đại phái tiêu diệt. Ta cứ như vậy buông tay mặc kệ, vừa thống nhất Minh Giáo xong, chẳng lẽ lại để chia ra năm bè bảy mảng? Lúc này không giống ngày trước, Tây Vực hôm nay cường quốc san sát, chỉ cần Minh Giáo hơi lộ ra dấu hiệu hư nhược, thì sẽ bị các thế lực chung quanh một ngụm nuốt trọn, ta đâu có thể bởi vì tư lợi bản thân, đệ cho đông đảo hảo huynh đệ rơi vào hiểm cảnh này?
Trong bóng cây Tống Thanh Thư cũng ngẩn ra, nhìn thấy Trương Vô Kỵ nói đúng là một anh hùng đỉnh thiên lập địa? Nhưng mình vài lần đụng phải hắn sử dụng phương thức hèn hạ một mặt, lẽ nào tình hình lại giống như Vi Tiểu Bảo vậy…
– Đâu thể tư lợi?
Triệu Mẫn dáng nở nụ cười đau khổ không gì sánh được.
– Ta vì ngươi phản bội phản bội Mông Cổ, phản bội phụ thân, ca ca… Kết quả là chỉ đổi lấy một câu không thể bởi vì tư lợi cho bản thân của ngươi?
– Mẫn Mẫn, ta biết muội vì ta hy sinh nhiều lắm.
Trương Vô Kỵ muốn nói lại thôi.
– Cho nên cuộc đời này ta tuyệt sẽ không làm thương tổn đến người trong Nhữ Dương Vương Phủ…
Triệu Mẫn ngắt lời nói:
– Hừ, Nhữ Dương Vương phủ dưới trướng tinh binh mấy chục vạn, phụ thân cùng ca ca ta không cần tới ngươi buông tha? Trái lại ngươi từng rơi vào trong tay Nhữ Dương Vương Phủ, nếu không phải là ta không màng đến danh tiết, nói dối mang lấy cốt nhục của ngươi, đối với phụ thân mình lấy cái chết để ép bức, ngươi còn có thể an nhiên đứng ở chỗ này nói khoác lác sao?
Trương Vô Kỵ trầm mặc một lúc:
– Mẫn Mẫn, ta vẫn nhớ đến nỗ lực của muội, ngày sau nếu ta có thể nhất thống thiên hạ, vị trí hoàng hậu sẽ thuộc về muội…
Một bên Chu Chỉ Nhược hơi biến sắc mặt, tuy rằng biểu lộ không rõ ràng, nhưng vẫn bị Triệu Mẫn thấy được, Triệu Mẫn ý vị thâm trường hướng về phía Tống Thanh Thư nhìn, cười lạnh hỏi:
– Vậy còn Chỉ Nhược muội muội của ngươi thì sao đây?
Trương Vô Kỵ vội vã đáp:
– Ta lúc còn thuở bé, thân trúng hàn độc nản lòng thoái chí, may mắn được Chỉ Nhược muội muội khuyên bảo, mới một lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu sống sót, ân tình này, ta suốt đời khó quên, cho nên sau này sẽ ban hai cung hoàng hậu, do các người cùng đảm nhiệm.
Nghe Trương Vô Kỵ đề cập lúc còn nhỏ bên bờ sông Hán Thủy, Chu Chỉ Nhược có chút nỗi buồn vô cớ, bất quá nghe câu sau hai cung hoàng hậu các loại mà nói, nàng nhịn không được cau mày nói:
– Tuy rằng không biết giữa các ngươi xảy ra chuyện gì, nhưng giữa các ngươi cãi nhau, đứng có kéo đến trên người của ta, xin hãy Trương Giáo Chủ tự trọng.
– Chu chưởng môn, ngày sau Chu chưởng môn sẽ thấy mình may mắn khi đêm nay biểu đạt lập trường của mình rõ ràng như vậy.
Triệu Mẫn cảm khái hàng, không biết nói với Chu Chỉ Nhược là xuất phát ra từ thật tâm, hay là giả vờ cao lạnh, bất quá tất cả những câu nói đêm nay, Tống Thanh Thư đều nghe hết vào trong tai, đêm nay qua đi, quan hệ của hai người chắc chắn rằng sẽ tiến xa hơn một bước a.
– Quận chúa có ý tứ?
Chu Chỉ Nhược từ trước đến nay không thích Triệu Mẫn.
– Không có gì.
Triệu Mẫn cười nhạt.
– Kỳ thực mặc kệ trong lòng Chu chưởng môn nghĩ như thế nào, ta vẫn muốn muốn khuyên Chu chưởng môn một câu, Trương Vô Kỵ có nói gì thì nghe một chút rồi bỏ đi, đừng có tưởng thật mà phạm phải sai lầm.
Nhìn nhiều năm là tình địch Chu Chỉ Nhược nghe qua rất kinh ngạc, nhịn không được chế giễu nói:
– Quận chúa vứt bỏ toàn bộ người thân để theo hắn, kết quả cuối cùng bị người ta không màng tới, đương nhiên sẽ không đánh giá tốt đối với hắn.
– Ai nói là hắn vứt bỏ ta? Rõ ràng là chính ta chủ động rời đi…
Triệu Mẫn cả giận nói.
– Chu chưởng môn quả thật nghe theo lời hắn, hắn đối với Chu chưởng môn mang chi ân là bởi vì nhớ mãi nắm cơm ngày trước trên bờ Hán Thủy sao?
Chu Chỉ Nhược ngẩn người ra, nói không ra lời, một bên Trương Vô Kỵ sắc mặt trầm xuống:
– Mẫn Mẫn, ngươi nói xằng gì đó!
– Ta nói xằng ư?
Triệu Mẫn buồn bã nói.
– Có đôi khi ta thực sự rất thống hận chính mình tại sao lại thông minh như vậy, cứ để cho ngươi cả đời bị ngươi giấu diếm, để sống vui vẻ cùng với ngươi qua đi ngày tháng.
Hai người đối thoại khác thường làm cho Chu Chỉ Nhược trong lòng sự nghi ngờ lại càng tăng thêm, vốn có đã định đi rồi, nhưng nàng lưu lại để nhìn xem cuối cùng chuyện gì đã xảy ra.
Thấy Chu Chỉ Nhược nghi ngờ đang nhìn mình, Trương Vô Kỵ giả vờ trấn định nói với Triệu Mẫn:
– Ta biết muội xưa nay rất là nhạy bén, bất quá rất nhiều chuyện vẫn chưa phải sáng tỏ cho thỏa đáng.
Triệu Mẫn cười ngạo nghễ:
– Ta Đặc Mục Nhĩ Mẫn Mẫn từ trước đến nay tính toán không hề bỏ sót, nếu không phải là tra ra được chứng cứ mới nói, chứ không vì một ít chuyện râu ria mà nói oan uổng cho ngươi đâu.
Thấy Trương Vô Kỵ biến sắc mặt, Chu Chỉ Nhược lại không kiềm chế được trong lòng nghi hoặc, hỏi:
– Rốt cuộc là chuyện gì?
Triệu Mẫn nhìn chăm chú vào Trương Vô Kỵ biểu lộ biến hóa, khóe miệng hiện lên một nụ cười tàn nhẫn:
– Về chuyện này phải hỏi trước một chút chính Chu chưởng môn, phụ thân của Chu chưởng môn quả thật chỉ là một ngư phu bình thường trên sông Hán Thủy sao?
Chu Chỉ Nhược sắc mặt trắng nhợt, thân thế của nàng đương thời rất ít người biết, nàng vẫn như nhớ kỹ trong đầu lời của Trương Tam Phong, không chút do dự gật đầu:
– Đương nhiên…
– Vậy tại sao Chu chưởng môn lại có cái tên Chỉ Nhược, một ngư phủ bình thường làm sao đặt được một cái tên thoát tục xinh tươi như vậy cho nhi nữ của mình? Chỉ Nhược hai chữ, thấy ở trong bài Tử Hư Phú của Tư Mã Tương Như, chỉ là một ngư phủ bình thường tại sao có được loại kiến thức này?
Triệu Mẫn ung dung cười.
– Chu chưởng môn, lệnh tôn chỉ sợ ngày trước chính là Chu Tử Vượng giáo chủ Bạch Liên Giáo a.
Chu Chỉ Nhược ánh mắt hơi khép lại, một đạo sát khí lặng lẽ xẹt qua.
Triệu Mẫn không để ý chút nào cười cười:
– Bởi vì liên quan đến triều đình Nam Tống, Bạch Liên Giáo hôm nay đã trở thành cấm kỵ. Bất quá Chu chưởng môn cứ yên tâm đi, người ta sợ triều đình Nam Tống, còn ta Triệu Mẫn thì không sợ đâu.
Bạch Liên Giáo? Phụ thân của Chu Chỉ Nhược là người cầm đầu cuộc khởi nghĩa năm xưa, quét sạch hơn nửa giang sơn Nam Tống – Chu Vương Chu Tử Vượng? Tống Thanh Thư nghe qua cả kinh, hắn tuy rằng thân là phu quân của Chu Chỉ Nhược, lại cũng không hề biết đến bí mật này.
Thảo nào Chu Chỉ Nhược đối với thân thế giữ kín như bưng, những năm gần đây triều đình Nam Tống một mực truy tra dư nghiệt Bạch Liên, nếu như Chu Chỉ Nhược thân phận bị đưa ra ngoài ánh sáng, chức chưởng môn Nga Mi của nàng e sợ cũng khó giữ được.
– Quận chúa đến cùng thì muốn thế nào?
Chu Chỉ Nhược giọng nói rét run, lẳng lặng nhìn Triệu Mẫn.
– Ta không muốn thế nào cả.
Triệu Mẫn mỉm cười.
– Chỉ là muốn nói cho Chu chưởng môn biết, Trương Vô Kỵ tiếp cận Chu chưởng môn ngày càng nhiều hơn chính là bởi vì Chu chưởng môn là chi nữ của Chu Tử Vượng chứ không phải là hắn nhớ tới tri ân ngày trước trên bờ Hán Thủy.
– Trải qua mười mấy năm qua bị chèn ép, Bạch Liên Giáo đã mai danh ẩn tích.
Triệu Mẫn tiếp tục nói.
– Bất quá dựa vào tin thám tử của Nhữ Dương Vương Phủ đích, mấy năm gần đây, sư phụ Bành Hòa Thượng của nhâm giáo chủ Chu Tử Vượng cùng Thánh Nữ Đường Tái Nhi đã dần dần khôi phục lại thực lực, bọn họ rút ra kinh nghiệm từ thất bại lần trước, cho nên một mực án binh bất động, chờ đợi đến lúc thiên hạ đại loạn sẽ tái khởi binh. Trương Giáo Chủ chính là coi trọng lực lượng Bạch Liên Giáo, cho nên mới tìm cách tới gần Chu chưởng môn ah.
Triệu Mẫn thanh âm của vốn thanh thúy không gì sánh được, không nhanh không chậm kể lại toàn bộ.
– Trương Giáo Chủ thân là Giáo Chủ phái Minh Giáo ở hướng tây, mấy tháng trước đã đem Nhật Nguyệt Thần Giáo hướng bắc thu làm phụ thuộc, hôm nay chỉ cần có thể đạt được thêm Chu chưởng môn, không chỉ có thể điều khiển được phía tây nam Nga Mi, còn có thể mượn cơ hội khống chế hướng đông nam Bạch Liên Giáo, đông nam tây bắc, đều nằm trong tầm khống chế của hắn, lực lượng thật to lớn, đúng là tính kế thật sâu a.
Nghe được Triệu Mẫn giải thích, Chu Chỉ Nhược không khỏi sợ hãi nhìn Trương Vô Kỵ, vô thức lui về sau một bước, đây là Trương Vô Kỵ lúc nào cũng do dự không quả quyết mà nàng quen thuộc trước kia sao?
Trên cây Tống Thanh Thư cũng nghe được cũng chắt lưỡi không ngớt, vốn cho là mình thâu thiên hoán nhật nắm trong tay triều đình Mãn Thanh, đã nắm được phần lớn thiên hạ, vậy mà Trương Vô Kỵ cũng đã đem cả thiên hạ thu nhập vào trong túi.
– Đến tột cùng là ta thông minh, hay là hắn thông minh hơn a?
Tống Thanh Thư than vãn.
Thấy Triệu Mẫn nói toạc toàn bộ mưu tính, Trương Vô Kỵ cũng không có phản ứng, trái lại thừa nhận cười nói:
– Mẫn Mẫn, quả nhiên vẫn bị muội nhìn ra toàn bộ. Không sai, đúng như là lời muội nói, bất quá vì việc nhất thống thiên hạ, có chút thủ đoạn thì há là cái gì? Mông Cổ với Thành Cát Tư Hãn, không có quỷ kế đa đoan sao?
– Thế nhưng ta lại không thích hùng tài đại lược Thành Cát Tư Hãn, mà là yêu thích con người do dự không quả quyết, lại thiện lương trung hậu Trương Vô Kỵ. Trước kia.
Triệu Mẫn môi mím chặt thiếu điêu ứa máu nói.
Trương Vô Kỵ chậm rãi trầm xuống:
– Muội cũng không cần phải nói cao thượng như vậy, muội nghĩ rằng ta thật không biết mưu kế Mông Cổ các ngươi sao?
– Cái gì mưu kế?
Triệu Mẫn ngẩn ra, lúc này đến phiên nàng cảm thấy lẫn lộn.
Chu Chỉ Nhược nhìn mặt mũi quen thuộc Trương Vô Kỵ, khó có thể ức chế đã sản sinh một loại cảm giác xa lạ, lẳng lặng đứng yên ở nơi đó.
Trương Vô Kỵ mặt không chút thay đổi nói:
– Muội luôn miệng nói là vì ta mà từ bỏ Mông Cổ, từ bỏ Nhữ Dương Vương phủ, từ bỏ con dân của muội. Bất quá yêu cầu của muội là cái gì chứ? Là muốn ta vứt bỏ Minh Giáo, vứt bỏ chiến tranh cùng với Mông Cổ cá ngươi.
– Không có ta nắm giữ Minh Giáo, cuối cùng làm sao Minh giáo là đối thủ của Mông Cổ? Chẳng phải là trong thời gian ngắn cũng sẽ bị thiết kỵ Mông Cổ dễ như trở bàn tay nuốt hết? Muội từ bỏ toàn bộ theo ta, nhìn qua như là vì tình yêu, đáng tiếc trong mắt của ta chẳng qua là Mông Cổ các ngươi sử xuất chiêu mỹ nhân kế mà thôi. Mông Cổ thiếu một quận chúa Triệu Mẫn, đối với thực lực của bọn họ không có ảnh hưởng chút nào, thế nhưng Minh Giáo thiếu đi một Trương Vô Kỵ, đại họa tâm phúc của Mông Cổ biến thành không đáng để lo… Nhìn chung Mông Cổ, ngoại trừ muội ra, còn có ai có thể nghĩ ra mưu kế bẩy rập mật ngọt tru tâm như vậy chứ?
Triệu Mẫn sắc mặt ảm đạm, lắc đầu, lẩm bẩm nói:
– Ta thực sự không nghĩ qua chuyện này…
– Thật không?
Trương Vô Kỵ hừ lạnh.
– Muội đã nguyện ý vứt bỏ toàn bộ theo ta, về sau biết ta tiếp tục chống lại Mông Cổ, nên không tiếp tục lưu lại ở bên cạnh ta, trái lại nghĩa vô phản cố chạy về Mông Cổ, lập tức chỉ huy một đám cao thủ Nhữ Dương Vương phủ đến đây?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 3 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dịch |
Ngày cập nhật | 24/04/2020 11:29 (GMT+7) |