Bất tri bất giác Chu Cửu đã cùng Mộc Vương Phủ trò chuyện xong, nàng quay trở về tới bên cạnh Tống Thanh Thư, vốn có nàng giờ đã hô Tống lang, bất quá tại trước mặt Chu Chỉ Nhược, nàng có chút hô không ra miệng, đành phải thối lui gọi lại như cũ.
Nhờ A Cửu đề tỉnh, Tống Thanh Thư hiểu ra, rốt cuộc minh bạch vì sao nhìn thấy thân pháp của Tiêu Bán Hòa quen mắt, thì ra là lúc ở Thịnh Kinh thành bị một hắc y nhân đánh lén mình, rồi đả thương A Cửu.
– Ta tuy rằng đã quên Cửu muội vì sao bị thương, nhưng quá trình chữa cho ngươi muội, ta lại nhớ rất kỹ rõ ràng a.
Tống Thanh Thư ngoài miệng mặc dù là trêu đùa, nhưng trong lòng đang trầm tư: “Tiêu Bán Hòa tận lực giấu diếm võ công của mình, rốt cuộc là cái thân phận gì…”
– Hừ… kỳ cục…
Chu Cửu sắc mặt đỏ lên, không muốn phản ứng với hắn, liền chạy đến bên cạnh Chu Chỉ Nhược, cùng nàng xì xào bàn tán với nhau.
Lúc này trên đài hai người cũng mau bắt đầu trận đấu.
– Nghe tiếng đã lâu Trần tổng đà chủ với công phu Ngưng Huyết Thần Trảo độc bộ võ lâm, xin được chỉ giáo.
Dương Diệu Chân sau khi đe dọa một phen đám người dâm dục dưới đài, rồi mới quay đầu chắp tay với Trần Cận Nam nói.
– Tứ Nương tử với Lê Hoa thương quả nhiên danh bất hư truyền, thỉnh…
Trần Cận Nam chậm rãi rút ra trường kiếm, thần sắc ngưng trọng.
Lần này cao thủ tập hợp tại đại hội Kim Xà, hắn cũng tự mình hiểu lấy bản thân võ công mặc dù không thấp, nhưng cùng cao thủ hàng đầu chân chính so ra vẫn có chênh lệch rất lớn, cho nên lần này cũng không có ý niệm đánh để đoạt lấy làm Kim Xà Vương, chỉ muốn nhân cơ hội giao hảo với thủ lĩnh Kim Xà doanh sau này, mặt khác có thể kết minh với một vài lực lượng nhân sĩ giang hồ là được rồi.
Chỉ là không nghĩ tới đối thủ đầu tiên lại dây dưa khó như vậy, vừa rồi đối phương biểu hiện ra thương pháp lợi hại như thế nào, Trần Cận Nam thấy mình không phải là đối thủ, nhưng nghĩ đến mình đường đường tổng đà chủ Thiên Địa Hội mà chịu thua ở trong tay một nữ nhân, không khỏi cười khổ, bất quá hắn làm người quang minh lỗi lạc, lòng dạ hào phóng, nên rất nhanh liền điều chỉnh tốt tâm tính.
Nhìn trên đài hai người thương tới kiếm lui, Chu Chỉ Nhược cau mày nói:
– Vị Trần tổng đà chủ này kiếm pháp tạm cho là có chút tinh diệu, nhưng đánh theo kiểu quy củ, nên chẳng ra vẻ là cao thủ chân chính, ta cảm giác có tiếng mà không có miếng a.
Tống Thanh Thư nghe vậy nói:
– Trần tổng đà chủ danh tiếng không phải dựa vào tuyệt học võ công mà có được, do hắn làm người quang minh lỗi lạc, một mực chống đối phản kháng Mãn Thanh, vì thế mới được mọi người kính trọng như thế. Huống chi Trần tổng đà chủ võ công cũng không yếu, hắn đối phó với hảo thủ thông thường trong giang hồ là thừa sức, còn muội dầu gì cũng đã đoạt lấy đệ nhất thiên hạ nhân trong lần đại hội Đồ sư kia, nên không thể dùng ánh mắt của muội mà đánh giá qua Trần tổng đà chủ…
– Không nhắc lại sự kiện kia…
Chu Chỉ Nhược chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, lúc đầu khi đó nàng không biết trời cao đất rộng, học được qua Cửu Âm Chân Kinh liền đến đại hội Đồ sư diễu võ dương oai, cơ duyên xảo hợp nên nàng mới lấy được tên tuổi đệ nhất thiên hạ.
Chỉ bất quá Chu Chỉ Nhược trong lòng rất rõ ràng, thứ nhất là do chiêu thức tinh diệu Bạch Mãng Tiên Pháp cùng với Cửu Âm Bạch Cốt Trảo biến hóa kỳ lạ, thứ hai là cao thủ chân chính lúc đó không muốn cùng mình một hậu bối động thủ, nàng chẳng qua là thắng một đám nhân vật nhị lưu trên giang hồ mà thôi, duy nhất đụng phải một cao thủ chân chính là Trương Vô Kỵ thì hắn lại bị nàng lợi dụng tình nghĩa ngày trước đánh bại…
Lại nghĩ đến Trương Vô Kỵ bị Minh Tôn đoạt xá, Chu Chỉ Nhược đột nhiên trở nên buồn bã…
Nhìn thấy biểu lộ của Chu Chỉ Nhược, Tống Thanh Thư hỏi:
– Nghĩ đến hắn?
– Ừ…
Chu Chỉ Nhược gật đầu, nhưng nàng cảm thấy có chút không thích hợp, vừa muốn mở miệng giải thích, Tống Thanh Thư đã ôn hòa nở nụ cười.
– Yên tâm đi, ta không phải là người hẹp hòi như vậy…
Chu Chỉ Nhược có chút cảm động, ai biết được Tống Thanh Thư lại bỏ thêm một câu:
– A… quên chứ… đó là tình lang cũ mà…
Chu Chỉ Nhược mắt trợn trắng, nhịn không được đưa tay ra bấm hắn một cái.
– Úi… đau…
Từ trên tay Tống Thanh Thư truyền đến một trận đau đớn, hắn đương nhiên không nỡ bỏ dùng chân khí hộ thể hất tay nàng ra, dù sao trong lòng cũng có vài phần hưởng thụ cái loại đùa giỡn với người yêu.
– Rất đau sao?
Nhìn thấy Tống Thanh Thư nhăn nhó, Chu Chỉ Nhược vội buông tay ra, quan tâm hỏi hắn.
Chu Cửu ở một bên trêu ghẹo nói:
– Hắn biết tỷ tỷ nhẹ dạ, cố ý la lên như vậy, da hắn so với lợn rừng còn dày hơn, làm sao có thể đau được.
Tăng Nhu nghe được cũng cười khúc khích.
Cách đó không xa Quách Phù thường nhìn qua bên này, thấy Tống Thanh Thư cùng tam nữ ầm ĩ trò chuyện với nhau vui vẻ, lại hừ một tiếng:
– Quả nhiên là hoa hoa công tử…
Lúc này trên lôi đài cuộc giao đấu cũng sắp kết thúc, Trần Cận Nam thấy được: Nếu thật đây là sinh tử giao đấu, đối phương đã có mấy cơ hội đều có thể thừa dịp dùng thương từ xa đánh trúng gân tay của mình rồi, còn tuyệt học Ngưng Huyết Thần Trảo của mình thì phải đến gần mới có khả năng phát huy hết mức uy lực, nhưng lúc này đối phương một cây trường thương tưa xa múa quanh thân tựa như nước tát không lọt, Ngưng Huyết Thần Trảo dĩ nhiên là không thể nào phát huy ra được.
Huống chi Ngưng Huyết Thần Trảo tàn nhẫn dị thường, nếu bị Ngưng Huyết Thần Trảo đánh trúng người, ba ngày sau toàn thân huyết dịch sẽ từ từ ngưng kết đông máu lại, không có thuốc chữa, vì thế trừ phi dùng để đối phó với người Thát Đát, bình thường Trần Cận Nam cũng sẽ không vận dụng môn tuyệt kỹ này.
Hôm nay trong lòng biết được Dương Diệu Chân nương tay, Trần Cận Nam há lại làm sao không biết phân biệt, nên dùng trường kiếm ở trước người chém ngang một cái, nhân cơ hội nhảy ra khỏi vòng chiến, cao giọng nói:
– Trận này đến đây không cần so tiếp, thương pháp của Tứ Nương tử tinh diệu tuyệt luân, Trần mỗ cam bái hạ phong.
Dương Diệu Chân cũng âm thầm bội phục lòng dạ đối phương, bởi vì Trần Cận Nam danh tiếng quá lớn, nàng rất khổ não tính toán làm sao vừa thủ thắng, lại vừa có thể cho lưu lại mặt mũi cho đối phương, lúc này đối phương tự nói ra, thật sự là không thể tốt hơn.
– Trần tổng đà chủ quả nhiên là chính nhân quân tử, không đành lòng đem tuyệt kỹ Ngưng Huyết Thần Trảo của mình đối phó với tiểu muội, tiểu muội rất là đa tạ.
Dương Diệu Chân lời vừa nói ra, dưới đài quần hùng quả nhiên nghị luận ầm ỉ, bọn họ đa số chỉ nghe nói qua uy danh Ngưng Huyết Thần Trảo, giờ thấy Trần Cận Nam thà lạ tự thua mà không muốn dùng Ngưng Huyết Thần Trảo gia hại cô nương này, quả nhiên là người có tư cách tốt.
Nghe bên dưới đài mọi người tán dương, Trần Cận Nam cười khổ, tình hình vừa rồi, cho dù mình xuất ra Ngưng Huyết Thần Trảo cũng chưa chắc có thể thắng được đối phương.
Bất quá Trần Cận Nam lãnh đạo Thiên Địa Hội cùng với Mãn Thanh đọ sức lâu như vậy, hắn cũng không phải là một hủ nho chỉ biết nói suông, danh vọng đại nghiệp nhờ vào việc Phản Thanh Phục Minh làm rất tốt, cho nên vì tiếng tăm của mình cũng không có dám nói ra sự thật, chỉ là nhìn Dương Diệu Chân mỉm cười thân thiện.
Tống Thanh Thư suy nghĩ đều nhìn ra hết thảy, Trần Cận Nam tuy thua nhưng uy vọng không giảm ngược lại còn tăng, suy ra mình và hắn so ra, cảnh giới của mình thực sự còn kém xa hắn a, trước giờ hành động đường đi của Tống Thanh Thư đa số là nghịch thiên mà tiến tới, cho nên gian nan dị thường, xem ra chỉ có thuận thế mà đi như Trần Cận Nam mới là vương đạo…
Hoàng Dung tiếp tục lên đài, tổng kết trận luận võ này, nói mấy câu khẳng định võ công của Dương Diệu Chân, lại khen ngợi Trần Cận Nam nhiều năm qua nỗ lực Phản Thanh Phục Minh, để cho song phương ai cũng có mặt mũi, thúc đẩy hào kiệt toàn trường thêm nhiệt huyết chống lại ngoại tộc.
Ngồi ở dưới đài đám người Mông Cổ lại lúng túng, Triệu Mẫn nhìn trên đài hình bóng xinh đẹp kia, mỉm cười:
– Nữ nhân này chỉ được bề ngoài xinh đẹp, nhưng bên trong cũng không phải là thứ tốt gì…
Đợi giữa sân an tĩnh lại sau, Hoàng Dung hắng giọng:
– Phía dưới cho mời Cái Bang Hà Sư Ngã giao đấu với Thạch Phá Thiên đệ tử phái Tung Sơn.
…
Tống Thanh Thư nghe vậy thì sửng sốt, Thạch Phá Thiên như thế nào lại trở thành đệ tử Tung Sơn?
Nhìn nam tử kia có chút ngây dại đi lên lôi đài, Tả Lãnh Thiện khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý.
Tả Lãnh Thiện luôn luôn có chí lớn, ngày nay quần hùng thiên hạ đại loạn, lão cũng không cam lòng chỉ làm chưởng môn một phái, cho nên một mặt tìm cách xác nhập Ngũ Nhạc Kiếm Phái, một bên chiêu binh mãi mã, đem rất nhiều nhân vật bị người danh môn chính phái coi là tà môn ngoại đạo thu nhập về dưới trướng của mình, chỉ chờ đợi thời cơ thích hợp liền nổi lên làm dậy sóng giang hồ.
Chỉ thương hại cho lão khổ tâm tính toán nhiều năm như vậy, kết quả lần ở trên Thái Sơn, lão đường đường là minh chủ của Ngũ Nhạc Kiếm Phái lại thua dưới tay một Tống Thanh Thư vô danh tiểu bối, làm cho uy tín danh tiếng trôi đi quét rác, may là trời không phụ lòng người, về sau để cho lão đụng phải tên nam tử chất phác đơn thuần này, lại có một thân nội công cường hãn vô cùng.
Nếu so nội lực mà nói, đừng nói những cao thủ của phái Tung Sơn Phái, ngay cả Tả Lãnh Thiện cũng không bằng hắn, Tả Lãnh Thiện chẳng qua là với kinh nghiệm giang hồ dùng tiểu xảo, nên làm cho Thạch Phá Thiên có cảm giác là mình bị thua, nên hắn mới bái nhập làm đệ tử phái Tung Sơn…
Lần đại hội Kim Xà doanh này, Tả Lãnh Thiện có thể nói là theo đúng như dự tính, nếu có thể nhập chủ làm Kim Xà Vương, kết hợp cùng thực lực của phái Tung Sơn, Tả Lãnh Thiện thoáng cái sẽ trở thành thủ lĩnh thế lực cường đại nhất Trung Nguyên, mục tiêu làm Minh chủ võ lâm lại gần thêm một bước.
– Mẫu thân… Hà Sư Ngã là người của Cái Bang sao? Trước đây con chưa từng có nghe nói qua a.
Quách Phù nghi ngờ hỏi Hoàng Dung.
Hoàng Dung nhíu mày.
– Hà trưởng lão trong Cái Bang có võ công cũng như bình thường như người khác, nên con chưa từng nghe nói qua cũng đâu có gì là lạ.
– Vậy sao?
Nghe Hoàng Dung nói võ công của Hà Sư Ngã thường thường, Quách Phù thấy thất vọng.
– Tại sao Cái Bang Giang Nam lại phái một người như vậy đi thi tuyển chọn a.
Bởi vì Hoàng Dung từng là bang chủ Cái bang, cho nên Quách Phù đối Cái Bang luôn có một loại cảm giác thân thiết, cho nên nàng hy vọng Cái Bang có thể thắng lợi, giờ nghe được Hà Sư Ngã võ công thường thường, nên tâm tình rất phiền muộn.
– Ta cũng không biết Cái Bang Giang Nam tính toán như thế nào nữa…
Hoàng Dung suy nghĩ, nếu Cái Bang Giang Nam có ý định đạt được làm Kim Xà Vương, thì phải chọn một người có võ công cao minh, tỷ như trưởng lão Giải Phong có võ công rất tốt, vì sao ở Tương Dương một tiếng gió thổi cũng đều không nghe được tại sao bọn họ lại phái người như vậy đi tuyển chọn?
Chú ý tới Hoàng Dung đôi mi thanh tú nhíu chặt suy nghĩ, Tống Thanh Thư mỉm cười, mặc ngươi dù thông minh, cũng nghĩ không ra Cái Bang Giang Nam sớm đã bị thế lực Triệu Mẫn thẩm thấu chi phối, lần này Triệu Mẫn giúp ta lấy được tư cách dự thi, kế tiếp chỉ cần ta có thể đoạt được làm Kim Xà Vương, Triệu Mẫn dĩ nhiên là đã có được một minh hữu tin cậy, có hắn thống lĩnh Kim Xà doanh gây rối loạn có triều đình Mãn Thanh là đúng theo dự tính của nàng, cho nên Triệu Mẫn cũng không cần bài xuất ra một cao thủ tuyệt đỉnh để dự thi.
Bất quá nếu là Triệu Mẫn biết rõ ta cuối cùng cũng chính là hoàng đế Khang Hy, không biết lúc đó sẽ có cảm tưởng thế nào, Tống Thanh Thư có chút ít ác ý phỏng đoán lấy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 3 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dịch |
Ngày cập nhật | 24/04/2020 11:29 (GMT+7) |