– Còn lại chính mình tự mặc đi, muội đến cổng lớn bên ngoài chờ tỷ phu…
Vội vàng để lại một câu nói, ngay cả đầu cũng không quay lại liền chạy ra khỏi phòng hắn, Tống Thanh Thư âm thầm khinh bỉ chính mình, liền đem phần áo còn lại mặc hoàn tất, khi hắn đi đến đại môn, thì Hoàn Nhan Bình đang cưỡi một con hồng mã chờ hắn.
Nhìn thấy Tống Thanh Thư đi ra, Hoàn Nhan Bình hai mắt tỏa sáng, nhịn không được nói ra:
– Tỷ phu tuy có chút xấu xí, nhưng phối hợp với bộ quần áo này, cũng là có mấy phần anh tuấn uy vũ…
Tống Thanh Thư cười nói:
– Đó là đương nhiên, cũng nhờ ai đó đã lấy cho ta…
Hoàn Nhan Bình hơi đỏ mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm:
– Y phục này rõ ràng là do tỷ tỷ chuẩn bị, đâu có chuyện gì liên quan tới muội chứ…
Nàng nói xong liền kẹp lấy bụng ngựa rời đi, chỉ lưu lại một chuỗi tiếng cười như chuông bạc…
– Tỷ phu đuổi theo muội đi, chúng ta tới so tài kỵ thuật một chút.
– Đuổi theo muội ư?
Tống Thanh Thư sắc mặt cổ quái vô cùng, bời vì lời nói Hoàn Nhan Bình làm hắn nhớ đến câu: “Ngươi truy ta, nếu đuổi kịp ta, thì ta liền để ngươi làm… hắc hắc hắc…”
Tuy nhiên Hoàn Nhan Bình lại thành thạo kỵ thuật, trong nháy mắt đã sắp biến mất ở cuối đường, Tống Thanh Thư thì lại không có gì tự tin là mình có thể đuổi kịp nàng, dù sao hắn từ trước đến giờ cũng ít khi cưỡi ngựa, cho nên có thể coi là miễn cưỡng phóng được ngựa đi, muốn so cùng một người dân du mục từ nhỏ sinh trưởng tại trên lưng ngựa, thì quả thật là kém xa, huống chi Hoàn Nhan Bình lại là người nổi bật trong đám người này.
Tống Thanh Thư ngây người trong chốc lát này, một bên hạ nhân đã dẫn ngựa tới, Tống Thanh Thư hào khí tỏa ra:
– Tốt xấu gì thì ta cũng là nhân vật tại chiến trường từng giết chém mười vạn đại quân, chẳng lẽ lại sợ một cô nương như người sao?
Có lẽ là nhờ có hào khí tăng thêm, để hắn phát huy vượt xa bình thường, trở mình lên ngựa một mạch mà chạy, hướng về phía Hoàn Nhan Bình biến mất đuổi theo, may mắn là vẫn còn ở trong nội thành, đường sá có người qua lại cũng không dễ thông suốt, khiến cho kỵ thuật của Hoàn Nhan Bình rất khó hoàn toàn phát huy, Tống Thanh Thư lúc này mới dần dần rút ngắn khoảng cách giữa hai người lại.
Nhìn theo thần thái bóng lưng của nàng trên lưng ngựa dưới ánh mặt trời, Tống Thanh Thư tán thưởng: “Hoàn Nhan Bình thật sự hiện ra sức sống thanh xuân của một cô nương phát huy đến vô cùng tinh tế…”
– Kẻ nào dám ăn gan hùm mật gấu trên đường mà phóng ngựa nhanh như vậy?
Nhanh đến thành môn, thì hai tên lính thủ thành nhìn thấy hai người cưỡi ngựa một trước một sau xông đến, liền nổi giận nói, phải biết trong kinh thành là trọng địa, trên đường mà phóng ngựa dạng này là mệnh lệnh cấm chỉ.
– Đúng là mắt mù…
Đáp lại lời của tên lính là một làn roi cút tới, làm tên lính kia lảo đảo, Hoàn Nhan Bình mặt hàn sương, không có giảm tốc độ tiếp tục xông ra ngoài thành, Tống Thanh Thư ở phía chỉ biết tắc lưỡi, trước đó một khắc rõ ràng nét mặt của nàng còn vui cười, trong nháy mắt liền một mặt băng lãnh, cái sự chuyển biến này không khỏi là quá lớn a? Bất quá hắn nghĩ đến nàng thân là muội muội được hoàng đế đương triều thương yêu nhất, từ nhỏ đã là kim chi ngọc diệp, có thể vì thế những chuyện như thế này thật sự là quá bình thường…
Bây giờ hắn lại cảm thấy hứng thú với tính cách của Hoàn Nhan Bình, mặc kệ là đêm trước đó tại Hoán Y Viện nhìn thấy cảnh tượng, giống như nàng biểu hiện lúc này, rõ ràng là một nữ vương có thủ đoạn độc ác lãnh khốc, có thể duy chỉ có ở trước mặt mình, là nàng có một bộ dáng nhăn nhăn nũng nịu của một tiểu cô nương, cũng không biết cái nào là gương mặt thật sự là nàng đây?
Hoàn Nhan Bình và Tống Thanh Thư một trước một sau chạy ra khỏi cửa thành, lúc này tên lính bị Hoàn Nhan Bình đánh cho một roi ngã xuống đất mới đứng lên, sờ lấy trên mặt vết máu liền giận dữ, đang muốn cảnh báo trong thành, thì tên lính bên cạnh vội đem hắn kéo đến một bên:
– Tuyệt đối đừng…
– Nữ tiện nhân dám công nhiên vượt thành môn lại còn đánh thủ vệ thành, đó là tử tội, ngươi làm gì mà cản ta?
Tên lính kia oán hận nói.
– Quên đi, ngươi là người mới tới, khó trách không biết nữ ma đầu kia, trong miệng ngươi nói nữ tiện nhân, đó chính là muội muội của đương kim hoàng thượng được thương yêu nhất trong hoàng cung đấy, đừng nói là ngươi, ngay cả những công tử quý tộc luôn hoành hành kinh thành, đụng phải nàng, nếu làm nàng có chút không hài lòng cũng đều phải ăn roi, những tên công tử cao cao tại thượng đó, ngay cả một cái rắm cũng không dám thả, ngươi chẳng lẽ so với bọn họ còn lợi hại hơn?
Tên lính hạ giọng, nhanh chóng giải thích nói.
– Hừm…
Tên lính kia tuy cũng biết đồng bọn nói đúng là tình hình thực tế, khẩu khí này cũng chỉ có thể nhẫn nhịn xuống…
– Vậy nam nhân truy đuổi ở sau lưng nàng là ai vậy?
– Chẳng lẽ ngươi muốn tìm người nam kia để xuất khí? Nếu có cái ý niệm này, ta khuyên ngươi nhanh chóng bỏ đi, người kia là tỷ phu của nàng, phò mã đương triều! Thượng thư tả thừa, đồng thời còn là trưởng tộc thế gia Đường Quát, ngươi tìm hắn xuất khí không phải là tìm tới cái chết sao?
– Hả? Đường Quát thế gia?
Tên lính kia giật mình.
– Hỏi nhảm, còn có mấy cái Đường Quát thế gia chứ…
Đồng bọn đáp…
– Đại Kim Quốc ngoại trừ hai hệ Thái Tổ, Thái Tông, cùng với tôn thất Hoàng tộc, thế lực lớn nhất hiện nay còn có ba đại thế gia: Đường Quát, Bồ Sát, Đồ Đan, bọn họ đời đời cùng với Hoàng tộc thông hôn…
– Con bà nó, hôm nay thật là không may!
Tên lính phun một bãi nước bọt, nhìn theo phương hướng hai người đang dần mất dạng, ánh mắt tràn ngập oán hận…
– Tỷ phu truy đuổi tiểu di tử, cũng không biết muốn làm ra cái sự tình gì trái với luân thường đạo lý đây…
– Haha… tiểu di tử thường đều là tiểu miêu gần gũi của tỷ phu nha…
Lúc này tên đồng bọn một mặt bỉ ổi cười rộ lên…
– Bọn họ những lão gia quý tộc này, trong sinh hoạt có biết bao nhiêu hoang dâm cũng không cần ta nói, theo ta thì hai người này chỉ sợ là ngại trong thành ảnh hưởng đến tiếng tăm không tốt, biết đâu ra ngoài dã ngoại tìm nơi bí ẩn để đại chiến vài hiệp đây này?
– Ta nhổ vào, tên nam nhân kia có bộ dáng bệnh hoạn, nếu hắn tài giỏi làm được hai hiệp, thì tên của ta viết ngược lại đi!
Tên lính chùi vết máu rướm ra…
– Con bà nó, thê tử là công chúa, tiểu di tử cũng là công chúa, nếu là đổi lại ta, tuyệt đối mỗi ngày đều đem các nàng đè ra làm không cho rời giường…
Đồng bọn cười mắng:
– Tiểu tử ngươi cứ nằm mơ đi… Ha ha, vị công chúa kia tuy hung dữ thật, nhưng lại có đôi chân dài sung mãn lại phối hợp với cái mông tròn trịa săn chắc kia, vừa nhìn thấy thì lão tử cũng muốn đè ra làm nàng…
Hoàn Nhan Bình đương nhiên không biết chính mình lại trở thành đối tượng ý dâm của hai tên lính quèn kia…
Sau khi ra khỏi cửa thành, với kỵ thuật tinh thông thì rốt cục đã được phóng thích hoàn mỹ, rất nhanh liền bỏ lại Tống Thanh Thư từ phía sau lưng xa xa, cũng không biết cưỡi ngựa chạy bao lâu, nàng đột nhiên ghìm chặt dây cương, nhìn lại phía sau không thấy bóng người, liền chu miệng:
– Tỷ phu tên ngu ngốc này!
…
Lại chờ một hồi, vẫn không có nhìn thấy tung tích tỷ phu, Hoàn Nhan Bình đứng không ngồi yên được nữa, liền quay đầu ngựa lại, vừa dục vừa lo lắng dò xét chung quanh bốn phía, trong lòng âm thầm cầu mong: “Tỷ phu ngươi tuyệt đừng xảy ra chuyện gì a.”
Một đường quay lại tìm thật lâu, cuối cùng thì Hoàn Nhan Bình rốt cuộc cũng đã tìm được Tống Thanh Thư, bất quá lúc nàng thấy rõ bộ dáng Tống Thanh Thư hiện tại, tức giận đến giận sôi lên:
– Tỷ phu, uổng công muội khổ cực tìm tỷ phu, thì tỷ phu lại ngồi ở chỗ này nhàn nhã phơi nắng?
Lúc này Tống Thanh Thư đang nghênh ngang nằm tại trên một tảng đá lớn, khóe miệng còn ngậm lấy một cây cỏ đuôi chó, hai tay gối ở sau ót, chân tréo nguẩy, mũi chân đung đưa, nghe được tiếng của nàng, hắn mở to mắt, cười hì hì nói:
– Bình nhi, cuối cùng thì muội cũng đến rồi a.
– Đến cái đại đầu quỷ a…
Hoàn Nhan Bình hận không thể dùng rọi quất lên trên mặt hắn chào hỏi một chút, thật vất vả nàng mới khống chế được cái loại xúc động mê người này…
– Tỷ phu nằm ở đây là có ý tứ gì?
Tống Thanh Thư không có lộ ra mảy may áy náy, ngược lại còn hô to oan uổng:
– Bình nhi, ngươi nói chuyện cần phải giảng đến đạo lý chứ, ta hiện tại đang còn nội thương, muội cũng phải để cho ta nghỉ ngơi một chút chứ?
Hoàn Nhan Bình sắc mặt đỏ lên, một bồn lửa giận liền biến mất hơn phân nửa, lẩm bẩm:
– Thân thể của tỷ phu không tốt muốn nghỉ ngơi, thì cũng có thể nói trước cho muội biết một tiếng…
Tống Thanh Thư trợn trừng mắt:
– Ta cũng muốn sớm nói, thế nhưng lúc vừa muốn mở miệng thì muội đã giục ngựa chạy như bay vậy, thế thì còn nói được cái gì?
– Được rồi… được rồi, lần này coi như muội cân nhắc không chu toàn, bất quá muội cũng đã quay trở lại tìm tỷ phu rồi a…
Nói tới chỗ này Hoàn Nhan Bình đột nhiên hô hấp có chút ngưng tụ, nghi ngờ liếc hắn…
– Nhìn thấy tỷ phu tuyệt không có gì nóng lòng sốt ruột, tựa hồ chắc chắn muội sẽ quay về tìm tỷ phu nha.
Tống Thanh Thư cười:
– Đó là đương nhiên, muội là con mèo nhỏ thân mật của tỷ phu mà, không uổng công bấy lâu nay tỷ phu sủng ái muội.
Đã muốn ra tay lấy giải dược Yên Chi Túy từ trên người của Hoàn Nhan Bình, hắn đương nhiên phải làm tốt chuẩn bị từ trước, trong khoảng thời gian này hắn nói bóng nói gió thăm dò từ đám hạ nhân trong phủ, từ trong miệng bọn họ thì biết lúc Đường Quát Biện cùng Hoàn Nhan Ca Bích thành thân, Hoàn Nhan Bình khi ấy vẫn còn là một tiểu nữ hài, Đường Quát Biện đối với muội muội của thê tử cực kỳ yêu thương, đồng dạng Hoàn Nhan Bình cũng cùng với hắn cực kỳ gần gũi thân cận, chỉ là mấy năm qua theo tuổi tác lớn lên, tiểu nữ hài năm xưa giờ cũng trổ đã trổ mã thành một cô nương như nước trong veo, vì thế nàng cũng dần dần có chút cố kỵ không giống như lúc trước thân cận với tỷ phu.
– Cái gì mà là con mèo nhỏ chứ, đã vậy còn sủng ái với lại không sủng…
Hoàn Nhan Bình xấu hổ đứng lên…
– Muội chẳng qua là sợ tỷ phu bị xảy ra chuyện gì, thì tỷ tỷ rất là thương tâm a.
– Chẳng lẽ nếu ta xảy ra chuyện, thì muội không thương tâm sao?
Nhìn cô nương trước mắt, khóe môi Tống Thanh Thư treo lên một nụ cười đắn đo.
– Đương nhiên là muội cũng thương tâm!
Hoàn Nhan Bình vội nói…
– Chỉ bất quá… chỉ bất quá cái loại thương tâm của muội thì khác biệt với tỷ tỷ…
Tống Thanh Thư biết nếu mình hăng quá với Hoàn Nhan Bình thì lại hóa dở, nên không có tiếp tục truy vấn nàng nữa, lại đổi qua chuyện khác:
– Này trước đó lúc tỷ phu bị xảy ra chuyện, vào những đêm khuya yên lặng, có khi nào tiểu công chúa của chúng ta vì tỷ phu mà chảy qua một lần nước mắt không vậy?
– Hừ, muội không phải giống như tỷ tỷ là loại người có tính cách mềm yếu, làm sao lại vì tỷ phu mà rơi lệ chứ…
Hoàn Nhan Bình mở to hai mắt thượng hạ quan sát đến Tống Thanh Thư…
– Tỷ phu, lần này tỷ phu trở về, muội luôn cảm thấy tỷ phu tựa hồ có biến hóa thay đổi lớn…
– Thật sao, có thay đổi gì?
Tống Thanh Thư âm thầm kinh hãi, bất quá hắn lại cũng không bối rối, đây là vấn đề nằm trong dự liệu, tuy nhiên Hoàn Nhan Bình dù sao không giống như Hoàn Nhan Ca Bích, đối với Đường Quát Biện có điểm biến hóa thì nàng không đến mức nhìn ra cái gì.
– Muội cũng không nói lên được, mà chỉ luôn cảm thấy… cảm thấy…
Hoàn Nhan Bình đột nhiên ấp úng hơi đỏ mặt.
– Có phải là muội cảm thấy tỷ phu đang câu dẫn muội phải không?
Tống Thanh Thư thấy Hoàn Nhan Bình xấu hổ ngập ngừng, hắn liền ra miệng bổ sung hoàn chỉnh câu nói…
– Tỷ phu đúng là đồ phái gió a…
Hoàn Nhan Bình da mặt nóng lên, làm sao nhận được, cổ tay nàng rung lên một roi hướng về phía thân thể hắn quét tới.
Tống Thanh Thư lời vừa ra khỏi miệng thì đã chuẩn bị, gặp cổ tay nàng nhất động, cả người hắn liền như con lật đật lăn người tránh thoát, rồi thừa cơ xoay người lên ngựa, chạy về phía trước cười ha ha:
– Bình nhi, cũng đừng quên mục đích chuyến đi này là săn bắn chứ không phải là đánh tỷ phu a…
Nhìn thấy Tống Thanh Thư đi xa, Hoàn Nhan Bình kéo căng sắc mặt rồi cũng nhịn không được, cười khúc khích nhỏ giọng lẩm bẩm một câu:
– Xú tỷ phu!
Rồi cũng xoay người liền cưỡi lên Tiểu Hồng Mã, kẹp lấy…
Sau đó hai người bắt đầu hành trình săn bắn, bất quá núi này cách Đại Hưng phủ không xa, trên núi dã thú đã không nhiều không, mãnh thú lại càng không có, hai người tại trong rừng cây loanh hoanh hơn nửa ngày thì đụng phải mấy loại chim nhỏ, không ngoài sở liệu Tống Thanh Thư, tài bắn cung của Hoàn Nhan Bình quả nhiên nhất đẳng, người nàng còn đang cưỡi ngựa phi nhanh, thì đã nhặt tiễn giương cung, chim liền thi nhau mà rơi.
Tuy sớm có chuẩn bị, thế nhưng Tống Thanh Thư vẫn bị tư thế bắn cung oai hùng của Hoàn Nhan Bình làm cho rung động, bờ eo thon mềm mại phảng phất như nhánh liễu, thân trên hơi ngửa ra sau liền triển lộ ra trước ngực đường cong bầu vú hoàn mỹ sung mãn thật khoa trương, tiếng bật dây cung liên tiếp vang lên, trên trời những con chim cũng từng con rơi xuống đất.
Khi Hoàn Nhan Bình hạ cung tiễn xuống, tại trên lưng ngựa ngồi thẳng thân thể, quay đầu muốn nói gì, lại vừa vặn đụng phải ánh mắt Tống Thanh Thư đang nhìn nàng, khuôn mặt đỏ lên:
– Tỷ phu làm gì mà nhìn chăm chăm muội như vậy chứ?
Tống Thanh Thư tán thưởng từ đáy lòng:
– Ta hôm nay mới phát hiện, khác hẳn một tiểu cô nương còn chảy nước mũi năm xưa, muội bây giờ đã trưởng thành một đại cô nương rất là xinh đẹp.
Nghe được lời hắn ca ngợi, Hoàn Nhan Bình trong lòng ngọt ngào, nhưng bề ngoài thì tức giận:
– Ai năm xưa còn chảy nước mũi?
Tống Thanh Thư cười ha ha, hai người cứ như vậy đùa giỡn một hồi thì Hoàn Nhan Bình đột nhiên ngạc nhiên nói:
– Tỷ phu sao không ra xuất cung a?
Tống Thanh Thư nụ cười lập tức cứng ở trên mặt, hắn bây giờ võ công tuy cao, nhưng còn công phu kỵ xạ này thì đừng nói là đứng trên đất bằng bắn tên, thì cũng đã là rất khó bắn trúng mục tiêu rồi, đành phải nói ra:
– Tỷ phu hôm nay trạng thái không tốt, nên không bắn.
– Trạng thái gì không tốt a…
Hoàn Nhan Bình không thuận theo…
– Từ nhỏ đến lớn, Bình nhi bội phục nhất công phu kỵ xạ của tỷ phu, năm xưa khi muội còn bé, có một lần quấn lấy đi theo phụ hoàng cùng vương huynh đến thảo nguyên săn bắn, bất ngờ trên trời cao đột nhiên lao xuống một con ác điểu chụp lấy muội rồi đập cánh bay đi, lúc đó nhiều thị vệ như vậy nhưng ai cũng đều không kịp phản ứng, chỉ có tỷ phu là nhất tiễn bắn chết con ác điêu kia, trong lúc vội vã còn đỡ được từ trên trời cao rơi xuống, cảnh tượng tình hình đó, muội cả một đời cũng không quên, từ ngày đó trong lòng của muội thì tỷ phu là một đại anh hùng có công phu kỵ xạ lợi hại nhất! Về sau muội khổ công liều mạng học cưỡi ngựa bắn tên, chính là vì… vì…
Hoàn Nhan Bình một khuôn mặt tươi cười phát đến đỏ bừng, chợt ngừng không nói thêm nữa.
– Vì cái gì…
Tống Thanh Thư tò mò truy vấn, đồng thời âm thầm tắc lưỡi, không nghĩ tới Đường Quát Biện năm xưa cũng là Mãnh nhân như thế này, khó trách Hoàn Nhan Bình tựa hồ đối với Đường Quát Biện có một loại tình cảm dị dạng, nguyên lai là vì có cái tầng quan hệ như thế này…
– Không có gì…
Hoàn Nhan Bình thần sắc ảm đạm xuống…
– Cũng là bởi vì lần đó tỷ phu biểu hiện, nên phụ hoàng cao hứng, liền trước mặt mọi người đem tỷ tỷ gả cho tỷ phu…
Tống Thanh Thư thở dài một hơi, không ngờ Hoàn Nhan Bình năm xưa đã là một tiểu cô nương trưởng thành sớm rồi nên có cái loại ý nghĩ này, thế là hắn vừa cười vừa nói:
– Xem ra chúng ta quả nhiên rất hữu duyên, cuối cùng vẫn trở thành người một nhà.
– Hữu duyên… người một nhà…
Hoàn Nhan Bình lẩm bẩm, rồi rất nhanh thu thập lại tâm tình, hất cằm lên, khôi phục lại thần thái…
– Tỷ phu… chỉ tiếc về sau bị quân Mông Cổ xâm lấn, sau khi chúng ta thất bại mất đại thảo nguyên, thì cũng không còn cách nào thoải mái săn bắn giống như trước đây…
Hoàn Nhan Bình hiển nhiên không có xem mấy con chim nhỏ là chiến lợi phẩm:
– Tỷ phu có thể để cho muội mở mang kiến thức một chút về tài bắn cung thần kỳ của tỷ phu không? Từ lần còn bé kia qua đi, thì muội đã lâu không còn có qua cơ hội cùng với tỷ phu săn bắn…
Nhìn lấy nụ cười long lanh của Hoàn Nhan Bình, với vẻ mặt tha thiết, Tống Thanh Thư hào khí tỏa ra:
– Được…
Hoàn Nhan Bình ánh mắt liền lộ ra một tia giảo hoạt:
– Tỷ phu chớ để cho muội thất vọng a.
Thực ra cho đến hiện tại, thì công phu kỵ xạ của nàng đã là xuất thần nhập hóa rồi…
– Nói đùa cái gì, tỷ phu có lúc nào để cho muội thất vọng đâu…
Tống Thanh Thư đã có chủ ý, cầm lấy cung treo trên ngựa, nhưng không có lấy mũi tên trong cái túi đựng tiễn, ngạo nghễ nói:
– Ta bây giờ đã đạt tới chi cảnh dùng cung, chỉ là mấy con chim nhỏ mà thôi, không cần phải dùng đến tên làm gì…
– Tỷ phu đừng có quá khoác lác…
Cho dù trong lòng sùng bái tỷ phu, nhưng Hoàn Nhan Bình vẫn còn có lý trí, trên thế gian này làm gì mà có cái loại thuyết pháp chi cảnh dùng cung không cần mũi tên này chứ?
– Không tin?
Thấy Hoàn Nhan Bình gật đầu, Tống Thanh Thư cũng không nhiều lời, liền trở tay kéo dây cung mà không có tên, tiếng dây cung “bực” vang lên, trên trời quả nhiên có mấy con chim cùng lúc mà rơi xuống, Tống Thanh Thư lúc này mới quay đầu hướng Hoàn Nhan Bình mỉm cười…
– Bây giờ tin chưa?
– Hả?
Hoàn Nhan Bình cái miệng kiều diễm ướt át mở ra thật to…
– Điều này… điều này làm sao có thể…
Hoàn Nhan Bình vội giục ngựa đi qua đem mấy con chim rơi xuống đất nhặt lên, thì phát hiện trên thân mình chúng rõ ràng không có bất luận vết thương nào, nhưng lại là sinh cơ đã tuyệt, mặt hưng phấn chạy về đến bên người Tống Thanh Thư:
– Tỷ phu, đến tột cùng là huynh làm như thế nào mà được vậy?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dịch |
Ngày cập nhật | 12/05/2021 11:29 (GMT+7) |