Hoàn Nhan Bình trên mặt màu đỏ đã lui, gối đầu trên ngực Tống Thanh Thư nói.
– Ừm?
Tống Thanh Thư tư thái thắng lợi quan sát lấy chiến lợi phẩm mỹ nhân đang nằm trong ngực này, đường cong dáng người cân xứng trôi chảy, toàn thân trên dưới không một tia thịt thừa.
– Muội thật khó hiểu, ngẫm lại lấy thể chất của tỷ tỷ, làm sao mà chịu được nỗi tỷ phu mỗi ngày giày vò trên giường như vậy…
Hoàn Nhan Bình từ nhỏ tập võ, tự cho là mình thân thể so với tỷ tỷ tốt hơn nhiều, thế nhưng ngay cả nàng đều khó mà chống đỡ khi Tống Thanh Thư cứ lên yên cưỡi trên người nàng liên miên bất tận, tỷ tỷ chẳng phải là càng không thể chịu nổi chinh phạt hay sao?
– Muội nghĩ sai rồi, tỷ tỷ muội tuy nhìn hình dáng mảnh mai, thế nhưng nàng từ bé luyện tập múa ca, cho nên thân thể dẻo dai không hề kém muội, về phương diện giường chiếu thì sức chịu đựng so với muội thì còn mạnh hơn rất nhiều.
Tống Thanh Thư tuy không có cùng Hoàn Nhan Ca Bích thân thể tiếp xúc, thế nhưng hắn bây giờ kinh nghiệm phong phú, chỉ cần liếc nhìn qua một chút liền thấy được Hoàn Nhan Ca Bích là nội mị chi thể, nam nhân tầm thường cưỡi ở trên người nàng, chỉ sợ còn không qua thời gian bao lâu thì phải tiết thân, cũng khó trách không nghe thấy Đường Quát Biện ra ngoài tìm nữ nhân khác, có một thê tử dạng này, thì hắn đâu còn sức lực mà đi tìm nữ nhân khác đây?
– Làm sao có thể như vậy chứ?
Nghe được tỷ tỷ về phương diện giường chiếu có sức chịu đựng hơn mình, Hoàn Nhan Bình một mặt không tin.
– Không tin sao a? Vậy để khi nào ta để cho hai tỷ muội cùng một giường đọ sức một phen?
Lúc này giải dược đã tới tay, Tống Thanh Thư hào hứng cao ngang, nhịn không được liền tự sướng đến ngay cả Hoàn Nhan Ca Bích.
– Hừ… nghĩ hay lắm!
Nghĩ đến này hình ảnh hoang đường hai tỷ muội cùng trần truồng vểnh mông phục vụ cho cây côn thịt của hắn, Hoàn Nhan Bình liền mặt đỏ tới mang tai…
– Tỷ phu… hãy đáp ứng muội một việc, sự tình phát sinh hôm nay đừng nói cho tỷ tỷ biết được hay không?
– Vì cái gì?
Tống Thanh Thư ngạc nhiên hỏi.
– Muội cảm thấy giống như mình trộm đồ yêu thích của tỷ tỷ vậy, giống như…
Hoàn Nhan Bình ngậm miệng, sau cùng thì nũng nịu nói ra…
– Dù sao thì muội cũng mặc kệ, không cho phép tỷ phu nói cho tỷ tỷ biết, chờ… chờ muội suy nghĩ kỹ, sau đó sẽ tự mình cùng tỷ tỷ nói.
– Vậy được rồi… tuy nhiên chuyện đã là như thế này rồi, ta không muốn quá ủy khuất muội…
Tống Thanh Thư âm thầm buông lỏng một hơi, thực ra nếu là Hoàn Nhan Bình quấn lấy chính mình, đem sự tình hôm nay nói cho Hoàn Nhan Ca Bích biết, hắn quả thật không biết làm như thế nào để đối mặt với nữ nhân dịu dàng kia, bây giờ dạng im lặng như thế này là tốt nhất.
– Có thể cùng với tỷ phu giao hòa cá nước, muội không cảm thấy ủy khuất đâu…
Hoàn Nhan Bình ôm cánh tay hắn, vẻ mặt hạnh phúc nói.
Nhìn thần sắc ngọt ngào của nàng, Tống Thanh Thư có chút cảm giác hối hận, nếu ngày sau nàng biết rõ chân tướng, thì mình có thể là quá tàn nhẫn không đây?
…
Một nam một nữ cứ như vậy ôm nhau thật chặt ngủ qua một đêm, khi ngày hôm sau hừng đông qua đi, Tống Thanh Thư cùng Hoàn Nhan Bình tìm kiếm chung quanh, cuối cùng cũng tìm được đường ra khỏi cốc, lại cùng chiến đấu với nhau thêm một trận…
…
Lúc thân eo Tống Thanh Thư trầm xuống, cây côn thịt liền bắt đầu thỏa thích ẩn thân bên trong cái u cốc tươi non này nhiều chất lỏng thân thể, trên thảm có tiếng nam nhân gầm nhẹ xen lẫn tiếng nữ nhân rên rỉ như khóc như than, hào lên một khúc hợp âm hoàn mỹ.
Đã quên mình đỉnh động bao nhiêu lần, cũng đã quên dưới thân mỹ nhân nghênh đón bao nhiêu lần cực khoái, mãi đến khi Hoàng Nhan Bình cũng đã vô lực rên rỉ, Tống Thanh Thư đầu đầy mồ hôi tiếp tục tại trong thân thể của nàng hung hăng ra vào lấy, thân thể của nàng giờ thì nhuyễn mềm giống như không có xương cốt, từng đợt sóng tiếp nối đợt sóng cao trào qua đi, nàng vẫn cắn răng để cho tình lang của mình tận tình hưởng dụng.
Cũng không biết qua bao lâu, cô nương lớn mật đến đâu rốt cục vẫn là đánh không lại đại hoa tặc thân kinh bách chiến, Hoàn Nhan Bình lúc vừa mới bắt đầu thì cực lực nghênh chiến, càng về sau thì quăng mũ cởi giáp quân lính tan rã, chỉ có thể liên tục xin tha, hai người lúc này mới kết thúc trận chiến vô cùng kịch liệt này.
…
Lúc ra ngoài lại vui mừng phát hiện con ngựa Tiểu Hồng Mã của Hoàn Nhan Bình vẫn còn ở tại phụ cận không có rời đi, đương nhiên còn con ngựa của Tống Thanh Thư thì đã bị hắn ném ở nơi nào mất rồi.
Hai người cùng cưỡi một ngựa hướng phủ Đại Hưng trở về, lúc tới gần thành môn, thì Hoàn Nhan Bình dù vô luận như thế nào, cũng không đồng ý cùng hắn cưỡi chung trên một con ngựa, Tống Thanh Thư rơi vào đường cùng đành phải leo xuống dắt ngựa hướng đến thành môn.
Vừa lúc thủ vệ thành môn cũng vẫn là hai tên lính đã gặp ngày hôm qua, chờ hai người vào thành qua đi, hai tên lính vội vàng chạy qua một bên xì xào bàn tán:
– Mau nhìn mau nhìn, ta nói không sai chứ, bọn họ quả nhiên là chạy ra ngoài thành dã hợp qua đêm…
– Con bà nó! Nhìn qua tình hình chiến đấu cũng quá kịch liệt, tên nam y phục trên người không có một chỗ nào hoàn chỉnh, còn nữ thì quần cũng dính một mảng lớn.
– Con bà nó… người so với người làm ta tức chết, đồng dạng một đêm, những tên quý tộc này thì ở bên ngoài đè tiểu di tử xinh đẹp ra cưỡi, còn chúng ta thì lại trông coi thành môn, uống gió tây bắc…
– Hắc hắc, nghĩ thoáng lại đi, đây là số mệnh, ai dà…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://truyensex.moe/
Sáng sớm nên trên đường cái không có quá nhiều người, Tống Thanh Thư cùng Hoàn Nhan Bình nhỏ giọng trò chuyện, đột nhiên thân hình hắn chấn động, dừng lại cước bộ, nhìn qua từ bên cạnh trên đường xuất hiện đi tới một thân ảnh chuếnh choáng lảo đảo nhìn thấy rất cô đơn.
– Dương huynh, đã lâu không gặp!
Người tới chính là Dương Quá, Tống Thanh Thư nhìn hắn đầu tóc rối bời, bộ dáng lôi thôi lếch thếch, dù chưa có tới gần vậy mà trên thân đã nồng đậm mùi tửu khí truyền đến, đồng thời trên quần áo còn dính lấy rong rêu, làm cho Tống Thanh Thư âm thầm kinh hãi, nhìn hắn bộ dạng này, nói không chừng ngồi tại trên tường thành uống rượu suốt một đêm, mới không thấy Dương Quá chẳng bao lâu, làm sao hắn lại tàn tạ thành cái dạng này?
– Dương huynh?
Dương Quá tự giễu cười khan…
– Hiện tại người Kim Quốc trên dưới cũng chỉ có mình ngươi gọi ta là Dương huynh, vậy ta quả thật họ Dương sao?
Mơ hồ lẩm bẩm, hắn vẫn không ngừng chân lại trò chuyện cùng Tống Thanh Thư, mà đang định rời đi, đột nhiên nhìn thấy Hoàn Nhan Bình ngồi ở trên ngựa, liền giật mình, thốt ra:
– Cô cô…
Hoàn Nhan Bình đang nhìn xem Tống Thanh Thư, đột nhiên nghe được tiếng kêu của Dương Quá, giật mình tỉnh lại, đôi mi thanh tú nhíu lại:
– Ngươi chính là tôn tử Triệu vương, chính là Hoàn Nhan Bình Đức lưu lạc bên ngoài phải không?
Dương Quá ánh mắt vừa mới quét đến Hoàn Nhan Bình lúc nàng đang nhìn Tống Thanh Thư, năm xưa ánh mắt của Tiểu Long Nữ nhìn hắn giống như vậy, lại thêm say rượu, lập tức hắn nhìn Hoàn Nhan Bình ngộ nhận thành Tiểu Long Nữ, bây giờ khi thấy Hoàn Nhan Bình biểu lộ lơ đãng ghét bỏ hắn, lập tức liền tỉnh táo lại.
– Mặc kệ dù ta thế nào, cô cô cũng sẽ không ghét bỏ ta như vậy, ngươi không phải là cô cô…
Dương Quá cũng không trả lời câu hỏi Hoàn Nhan Bình, miệng lẩm bẩm mang theo bầu rượu quay người đi xa…
Nhưng Tống Thanh Thư nghe được thì kinh hãi:
– Cái gì Triệu Vương tôn tử, cái gì Hoàn Nhan Bình Đức?
Trong miệng nàng Triệu Vương hẳn là nhắc đến Hoàn Nhan Hồng Liệt năm xưa, Dương Quá coi như cũng có thể được xem như là tôn tử của lão, còn Hoàn Nhan Bình Đức là cái quỷ gì?
– Trong khoảng thời gian này tỷ phu dưỡng thương, khó trách tâm trí không ổn…
Hoàn Nhan Bình giải thích…
– Lúc trước đích tử của Triệu vương Hoàn Nhan Hồng Liệt là Hoàn Nhan Khang chết tại Tống Quốc, thê tử của Hoàn Nhan Khang là Mục Niệm Từ lúc ấy vừa vặn mang thai, khi nghe được tin Hoàn Nhan Khang qua đời, liền từ trong phủ Triệu Vương biến mất, từ đó tung tích ở đâu không rõ, nhất mạch của Triệu vương bời vì không có người thừa kế, sẽ liền suy sụp, thẳng đến một thời gian sau thì Hải Lăng vương Hoàn Nhan Lượng đem hài tử của Hoàn Nhan Khang mang về nhận tổ quy tông, Triệu Vương Hoàn Nhan Hồng Liệt liền nhìn thấy hy vọng phục hưng, lão đối với Hải Lăng vương Hoàn Nhan Lượng có thể nói là mang ơn đến rơi nước mắt… A, năm đó Triệu Vương đặt tên cho cho di phúc tử của mình là Hoàn Nhan Bình Đức, từ trong miệng của tỷ phu gọi là Dương Quá.
– Ách… Hoàn Nhan Khang làm sao lại trở thành đích tử của Triệu vương Hoàn Nhan Hồng Liệt? Theo ta được biết, năm xưa Triệu Vương phi là Bao Tích Nhược tựa hồ là do Triệu Vương Hoàn Nhan Hồng Liệt cướp lấy từ tay một người Tống tên là Dương Thiết Tâm, Hoàn Nhan Khang không phải là nhi tử của là Bao Tích Nhược và tiền phu Dương Thiết Tâm sao a?
Tống Thanh Thư vội vàng truy vấn.
– Nhi tử của Triệu Vương phi Bao Tích Nhược cùng tiền phu sớm đã bị bí mật xử tử, Hoàn Nhan Khang chính là nhi tử của Triệu Vương Hoàn Nhan Hồng Liệt và Triệu Vương phi Bao Tích Nhược sinh hạ.
Hoàn Nhan Bình đột nhiên nghi ngờ nhìn Tống Thanh Thư…
– Tỷ phu, sự kiện này người biết chuyện tuy không nhiều, nhưng tỷ phu thân là gia trưởng Đường Quát thế gia, làm sao lại không biết chứ?
…
“Hỏng bét!”
Tống Thanh Thư giật mình, biết mình lộ ra sơ hở, vội vàng cười khổ nói:
– Có thể là do ta vừa rồi thụ thương quá nặng, nên bị ảnh hưởng đến tâm trí, dẫn đến có chút rối loạn, muội hãy nói sơ qua cho ta một chút…
– Hừ, đêm hôm qua tỷ phu long tinh hổ mãnh giày vò muội suốt mấy lần, không giống như là đang trọng thương tại thân…
Hoàn Nhan Bình khuôn mặt đỏ lên, nhỏ giọng lẩm bẩm, may mắn nàng bây giờ tình ý đều đặt ở trên thân Tống Thanh Thư, nên cũng không có bởi vì vậy mà sinh ra hoài nghi, tiếp lấy bắt đầu vì hắn giải thích, thẳng nghe được Tống Thanh Thư sắc mặt biến ảo không ngừng.
Nguyên lai năm xưa Hoàn Nhan Hồng Liệt sau khi dùng thủ đoạn hèn hạ chiếm đoạt được Bao Tích Nhược, nhưng Bao Tích Nhược thì một mực tư niệm đến Dương Thiết Tâm, mặt ngoài Hoàn Nhan Hồng Liệt giả bộ rộng lượng, tuy nhiên trong lòng lại khó chịu, mỗi lần nhìn thấy hài tử của Bao Tích Nhược cùng Dương Thiết Tâm là càng cảm thấy chướng mắt, thế là cho người bí mật giết chết hài tử kia, bời vì thủ đoạn cao minh, Bao Tích Nhược vẫn tưởng rằng hài tử chỉ là do sinh bệnh chết yểu, cho dù là nàng không có oán hận Hoàn Nhan Hồng Liệt, nhưng từ lúc hài tử chết, nàng luôn thương tâm, cả ngày sầu não uất ức.
Vừa vặn đoạn thời gian này Bao Tích Nhược lại có cốt nhục của lão, Hoàn Nhan Hồng Liệt lo lắng nếu Bao Tích Nhược cứ tiếp tục như vậy thì mẫu tử nàng sẽ xảy ra vấn đề, thế là tìm đến Bành trưởng lão của Cái Bang, dùng thuật thôi miên Nhiếp Tâm thay đổi tâm trí Bao Tích Nhược, khi nàng sinh ra nhi tử của Hoàn Nhan Hồng Liệt, thì nàng ngộ nhận Dương Khang đó là cốt nhục của nàng cùng với Dương Thiết Tâm, Hoàn Nhan Hồng Liệt làm người có thủ đoạn tuy không ra gì, nhưng lại rất thương yêu Bao Tích Nhược, vì giải khai khúc mắc Bao Tích Nhược, liền thuận nước đẩy thuyền để nhi tử của mình vẫn mang tên là Dương Khang.
Từ đó về sau tại Kim Quốc, thế tử của Triệu vương là Hoàn Nhan Tông Khang trở thành Dương Khang, bọn người Quách Tĩnh Hoàng Dung tiếp xúc Dương Khang cũng chính là Hoàn Nhan Tông Khang…
Về sau Dương Khang nhận biết Mục Niệm Từ, hai người kết hợp sinh ra một hài tử, đó chính là Dương Quá, bất quá cái bí mật nguồn gốc huyết mạch này lúc ấy chỉ có số ít người cao tầng Kim Quốc biết được, ngay cả Dương Khang, Mục Niệm Từ chính mình cũng không biết được, cho nên Dương Quá lại càng không có khả năng biết thực hắn là gia phả huyết mạch Vương thất chính tông của Kim Quốc, có tên thật chính là Hoàn Nhan Bình Đức.
Khi đó Hải Lăng vương Hoàn Nhan Lượng lại có cơ duyên xảo hợp đụng phải Dương Quá, bời vì Dương Quá cùng Dương Khang có dáng dấp tương tự quá giống nhau, Hải Lăng vương Hoàn Nhan Lượng lập tức liền nhận ra thân phận của hắn, phụ thân của Hoàn Nhan Lượng là Hoàn Nhan Tông Kiền, cũng chính là đích tử của Thái Tổ Hoàn Nhan A Cốt Đả, cùng Hoàn Nhan Tông Khang là đường huynh đệ, cho nên tự nhiên biết rõ ràng bí mật bên trong, Hoàn Nhan Lượng kế thừa tước vị của phụ thân, cũng từ đó biết được nguyên do trong đó, thế là gặp được Dương Quá, liền nghĩ biện pháp đem hắn mang về nhận tổ quy tông, Dương Quá thật ra thì gần đây mới biết được tất cả sự thật, cả người liền sụp đổ, có ghi chép gia phả hoàng thất tử tôn, lại thêm những nhân chứng năm xưa còn lại trong phủ, sự thật phơi bày ở trước mắt, Dương Quá không tin mình là huyết mạch Kim Quốc cũng không được.
– Khó trách Dương Quá lại có bộ dáng thất hồn lạc phách như thế khi biết được chân tướng sự thật…
Tống Thanh Thư cảm khái…
– Năm xưa Thái Tổ hoàng đế bệnh nặng, suy xét đến cường địch chung quanh mình, nên không có đem hoàng vị truyền cho nhi tử mình, mà là muốn chọn một trong những đệ đệ làm người thừa kế, năm đó trong các đệ đệ của Thái Tổ hoàng đế, thì Thái Tông Hoàn Nhan A Cốt Đả cùng với Triệu Vương Hoàn Nhan Hồng Liệt là có năng lực mạnh nhất, tuy nhiên bởi vì Triệu Vương Hoàn Nhan Hồng Liệt không có xử lý tốt về vấn đề con nối dõi, cuối cùng Thái Tổ hoàng đế đem hoàng vị truyền cho Thái Tông Hoàn Nhan A Cốt Đả…
Tống Thanh Thư sắc mặt cổ quái, Hoàn Nhan Hồng Liệt thế mà lại hóa thành đệ đệ của Kim Thái Tổ Hoàn Nhan A Cốt Đả, cái thế giới này thật đúng là đủ hỗn loạn… trong khoảng thời gian này chậm rãi tìm hiểu sơ qua hệ phổ Kim Quốc, hắn hiện tại đã đại khái hiểu biết toàn bộ cục diện chính trị Kim Quốc.
Thái tổ hoàng đế truyền vị cho Thái Tông Hoàn Nhan A Cốt Đả, Thái Tông Hoàn Nhan A Cốt Đả về sau lại muốn đem hoàng vị truyền cho nhi tử của mình, bất đắc dĩ tại vì thế lực khắp nơi phản đối, đành phải đem hoàng vị trả lại cho nhất mạch tử tôn của Thái Tổ hoàng đế, các con của Thái Tông thấy hoàng vị giờ đã vô vọng, nhưng cũng không nguyện ý để cho hoàng vị rơi vào trong tay các con của Thái Tổ, cuối cùng hai hệ Thái Tổ và Thái Tông buộc phải đánh cược, đem hoàng vị truyền cho đích tôn của Thái Tổ còn rất trẻ tuổi chính là Hoàn Nhan Đản, cũng chính là đương kim hoàng đế Hy Tông.
Hoàng đế Hy Tông sau một thời gian mới miễn cưỡng thu hồi được quyền lực, tuy nhiên trải qua thời gian dài bị áp bách dẫn đến tính cách mềm yếu, rất nhanh đại quyền lại rơi vào tay của hoàng hậu Bùi Mạn…
– Hừ, nam nhân các người ai cũng đều không là đồ tốt!
Tống Thanh Thư đang trầm tư, đột nhiên nghe được Hoàn Nhan Bình gắt giọng.
– Vì sao đột nhiên nói như vậy?
Tống Thanh Thư phiền muộn hỏi.
– Năm xưa Triệu Vương Hoàn Nhan Hồng Liệt đùa bỡn Triệu Vương phi như thế, điều này vẫn chưa thể nói rõ vấn đề sao?
Lúc đầu theo tính tình của Hoàn Nhan Bình trước kia, căn bản sẽ không đem loại chuyện này để ở trong lòng, ngược lại nàng còn ẩn ẩn bội phục Triệu Vương Hoàn Nhan Hồng Liệt quả quyết, nhưng có thể do tối hôm qua đã hiến thân cho Tống Thanh Thư, trong nội tâm nàng giờ thì lại lo được lo mất, bất tri bất giác liền thay vào góc độ của Triệu Vương phi.
– Triệu Vương là Triệu Vương, ta là ta có được hay không…
Tống Thanh Thư hô hấp cứng lại, nghĩ thầm chính mình bây giờ cũng đang dùng những thủ đoạn ám muội này, thì đâu có tư cách gì mà khinh bỉ Triệu Vương Hoàn Nhan Hồng Liệt chứ?
Hoàn Nhan Bình lúc đầu cũng chính là thuận miệng nói, nào ngờ Tống Thanh Thư có loại phản ứng này, không khỏi hồ nghi.
– Sao vậy? Tỷ phu chột dạ sao…
– Hừ… nhìn tỷ phu làm sao thu thập ngươi đây!
Nói xong Tống Thanh Thư liền giương nanh múa vuốt làm bộ muốn lao vào ôm lấy nàng.
– Tỷ phu tha mạng…
Hoàn Nhan Bình kinh hô một tiếng, vội vàng chạy đến phía trước.
…
Hai người một đường chơi đùa đùa giỡn, bất tri bất giác đã đến phủ Đường Quát, đột nhiên nhìn thấy đứng tại cửa ra vào là Hoàn Nhan Ca Bích, Hoàn Nhan Bình chấn kinh lập tức liền hướng bên cạnh nhảy ra, Tống Thanh Thư cũng lúng túng thu hồi bàn tay đang bóp lấy mông của Hoàn Nhan Bình, ngượng ngùng hỏi:
– Nàng ở chỗ này chờ chúng ta sao a?
– Ừm, các người một đêm chưa về, nếu đến giờ mà vẫn chưa trở lại, thì muội đã phái người đi tìm rồi…
Anh mắt Hoàn Nhan Ca Bích hững hờ liếc qua nhìn Hoàn Nhan Bình một chút.
– Phu phụ các người chậm rãi trò chuyện, trong hoàng cung còn có chuyện, muội về trước đây…
Không biết vì sao, Hoàn Nhan Bình giờ phát hiện mình vô pháp đối mặt với ánh mắt ôn nhu của tỷ tỷ, vô thức muốn chạy trốn, ai ngờ nàng vừa quay người lại, thì từ phía dưới hạ thân truyền đến một cảm giác tê dại nhức mỏi, khiến cho nàng phải dựng đứng lại chốc lát, lúc này mới tiếp tục trở mình lên ngựa, vội vàng rời đi.
Gặp Hoàn Nhan Bình đã đi, Tống Thanh Thư cũng không muốn đơn độc đối mặt với thê tử Đường Quát Biện, vội nói:
– Tối hôm qua Hoàn Nhan Bình không cẩn thận bị rắn cắn rớt xuống vách núi, chúng ta tại trong sơn cốc suốt đêm tìm đường ra, giờ mệt chết… ta cũng đi ngủ trước đây…
– Thật vậy sao?
Hoàn Nhan Ca Bích nhàn nhạt nói, khi Tống Thanh Thư đi ngang qua bên cạnh người nàng, nàng nhịn không được sâu kín thở dài một hơi…
– Bình nhi còn là tiểu cô nương, ngươi làm sao cũng không biết nặng nhẹ, thân thể Bình nhi còn chưa có nảy nở hoàn toàn, làm sao chịu đựng được huynh giày vò chứ…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dịch |
Ngày cập nhật | 12/05/2021 11:29 (GMT+7) |