– Không có ai so giá với năm ngàn lượng hoàng kim cao hơn a?
Chờ một lát thấy không có người khác ra giá thêm, trong lòng tú bà biết những người phía dưới này đã là cực hạn, thế là liền đưa ánh mắt chuyển hướng lên trên lầu.
– Nếu không có ai ra giá cao hơn, thì mỹ nhân coi như là sẽ về tay ta.
Gã mập mạp vội vã rống lên một, phảng phất muốn lập tức chạy tới đem mỹ nhân phía sau bức rèm, mặc sức ôm ấp lấy vậy.
– Sáu ngàn lượng!
Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng cách đám người Tống Thanh Thư không xa truyền tới, Tống Thanh Thư lập tức liền nghe được, đây là thanh âm của Hoàng Sam Nữ Tử.
“Thì ra là nàng vì công chúa Tống Triều nên tới.” Tống Thanh Thư âm thầm gật đầu, liên tưởng đến nàng cũng là thân phận người Tống, muốn giải cứu vị công chúa đáng thương này cũng chẳng phải là có gì lạ…
Tống Thanh Thư đột nhiên trong lòng hơi động: “Nàng năm lần bảy lượt xông vào hoàng cung, chẳng lẽ cũng là hướng về những công chúa phía Hoán Y Viện?”
– Bảy ngàn lượng!
Gã mập mạp thấy có người cùng hắn tranh đoạt, cực kỳ tức giận, lập tức thêm một ngàn lượng nữa.
– Tám ngàn lượng!
Hoàng Sam Nữ Tử âm vẫn như cũ thanh lãnh, tuy nhiên Tống Thanh Thư có thể cảm giác được bên trong thanh âm nàng đang cố nén nộ khí.
– Một vạn lượng!
Gã mập mạp kia lại thét lên một vạn lượng, biểu thị công khai hắn đã quyết tâm, tuy nhiên Tống Thanh Thư nhìn thấy trên khuôn mặt thịt mỡ của hắn đã có chút run rẩy, đoán được hắn hét lên cái giá tiền này, thì trong lòng chắc cực kỳ thịt đau.
Từ chỗ của Hoàng Sam nữ tử đã không có bất kỳ dấu hiệu gì đáp lại, lộ ra đã bỏ chuyện tăng giá tiếp tục, Tống Thanh Thư ngầm cười khổ: “Lúc ta liệu thương cho nàng, trên người nàng nào có cái gì ngân phiếu đâu, đừng nói một vạn lượng, một trăm lạng thì nàng cũng chưa hẳn cầm ra được, không biết nàng làm như thế nào mà trà trộn được lên đến trên tầng lầu đỉnh cấp này đây…”
– Còn có ai ra giá hay không, không ai ra giá… ta đến ôm mỹ nhân đây.
Thấy đã đánh lui Hoàng Sam nữ tử, gã mập mạp thầm đắc ý, làm hại lão tử mới vừa rồi còn nơm nớp lo âu.
– Các ngươi trư tăng giá không khỏi quá mức hẹp hòi, như vậy đi… ta ra hai vạn lượng.
Tầng lầu đỉnh cấp rốt cục lại đã có người lên tiếng.
Hoàn Nhan Lượng hướng bên kia nhìn qua một chút, Tiêu Dụ đã sớm tiến đến hắn bên tai nói ra:
– Là đồ người của Đan gia.
Hoàn Nhan Lượng gật đầu, biểu thị biết, lập tức xoay đầu lại nói với Tống Thanh Thư Thư:
– Đường Quát huynh, chúng ta chuẩn bị xem vở kịch hay…
Những người trên tầng lầu đỉnh cấp này giờ mới bắt đầu chính thức giao thủ, từ trong miệng Tiêu Dụ nói ra, Tống Thanh Thư biết lại là một công tử nhà Thượng Thư, lại hoặc là Hầu gia…
Báo giá tăng lên càng lúc càng không hợp theo thói thường, phía dưới không chỉ đám phổ thông nghẹn họng nhìn trân trối, mà ngay cả đám phú thương cũng cả kinh, đám kia, ngay cả Tống Thanh Thư cũng tắc lưỡi, mấy vạn lượng hoàng kim, đã đầy đủ ủng hộ đại quân mấy ngàn người gần một tháng chi tiêu, kết quả giờ thì chỉ đủ ân ái nữ nhân này một đêm, chậc… chậc…
Cuối cùng giá cả lưu động tầm sáu vạn lượng, dù sao những đám quyền quý này tuy có tiền, nhưng cũng không phải là người ngu, một đêm vui mừng ân ái, lại phải vàng ròng bạc trắng móc ra nhiều như vậy…
Gặp thời cơ không sai biệt lắm, Hoàn Nhan Lượng nháy mắt với Tiêu Dụ, Tiêu Dụ mỉm cười, đứng lên hô một tiếng:
– Mười vạn lượng.
Cái số này báo ra, toàn bộ Thu Hương lâu liền lặng ngắt như tờ, bọn họ từ dưới nhìn lên phòng khách trên lầu, Tống Thanh Thư nở nụ cười khổ: Mười vạn lượng, trong hoàng cung vị kia thật đúng là biết làm ăn, lúc trước từ trong tay Tống Triều đem nàng mua được cũng bất quá chỉ có một ngàn đĩnh vàng, bây giờ một đêm bán được mười vạn lượng.
– Hoàng đế thánh minh, cuộc mua bán lần này vừa hạ nhục nam man tử Tống Quốc, lại có thể vàng vào quốc khố, một mũi tên trúng mấy con chim, chúng ta thần tử đương nhiên chia sẻ cùng hoàng đế.
Hoàn Nhan Lượng ý vị thâm trường liếc hắn nói.
Tống Thanh Thư nghe được trợn mắt hốc mồm, nói dễ nghe, cái gì mà nhục nhã Tống Quốc, trên thực tế chỉ sợ là là hoàng đế Hi Tông biến tướng hướng đến những đại thần này lấy lại số vàng mà bọn họ ăn hối lộ, hoàng đế này thực sự là…
Tuy nhiên nhìn tình huống, ở trong sân người tựa hồ chỉ có Hoàn Nhan Lượng nhìn thấu đoạn mấu chốt này, nếu Hoàn Nhan Lượng đã hướng ta lấy lòng, lại không lộ ra dấu vết hiếu kính với Hi Tông, khó trách Hi Tông lại tín nhiệm Hoàn Nhan Lượng như vậy.
Mười vạn lượng hoàng kim con số này một khi kêu ra, phòng khách trên lầu đỉnh cấp cũng lâm vào trầm mặc, nếu như lần này là mua được quyền sở hữu mỹ nhân này, thì mười vạn lượng cũng không dọa được những này người có cuộc sống xa hoa này, tuy là đắt một chút, tuy nhiên có thể mua một công chúa mang về nhà, nói ra thì cũng có mặt mũi. Thế nhưng bây giờ chỉ có thể mua được một đêm, khiến cho ai đều cảm thấy không đáng, lại thêm bọn họ thông qua các loại đường tắt, thăm dò được người ra giá chính là Hải Lăng Vương, ai cũng không muốn vì một nữ nhân mà đắc tội lợi hại với một nhân vật như vậy, bởi vậy trầm mặc đều không có người mở miệng.
– Đường Quát huynh, xem ra mỹ nhân này tối nay là ngươi rồi.
Hoàn Nhan Lượng vừa dứt lời, từ trên lầu đột nhiên truyền tới một thanh âm:
– Mười lăm vạn lượng!
– Ặc…
Giữa sân mọi người hít sâu một hơi, không chỉ là chấn kinh độ cao ra giá, mà lại tò mò là người nào lại dám công nhiên cùng Hải Lăng Vương đoạt nữ nhân?
Hoàn Nhan Lượng ánh mắt ngưng tụ, chuyển hướng qua Tiêu Dụ, Tiêu Dụ lại lắc đầu biểu thị không biết thân phận người này, Hoàn Nhan Lượng liền phân phó thủ hạ:
– Qua tra một chút.
Toàn bộ quá trình Hoàn Nhan Lượng không nói một lời, Tống Thanh Thư muốn nhìn xem hắn ứng đối ra sao, cũng cố ý không nói, trong lầu bầu không khí có chút trầm mặc cổ quái, may mắn người kia rất mau trở lại đến:
– Là Ngụy Vương điện hạ.
Hoàn Nhan Lượng biểu lộ nhất thời cổ quái, thật lâu qua đi, quay đầu về Tống Thanh Thư cười khổ nói:
– Đường Quát huynh, nếu là người khác ra giá, coi như cho dù tốn nhiều tiền hơn nữa, ta cũng giúp ngươi đem người mua về, nhưng đối phương lại là Ngụy Vương, ta cũng không tiện cùng hắn đoạt, ngươi cũng biết bệ hạ chỉ có nhi tử là mình hắn, về sau hắn nhất định sẽ kế thừa đế vị, nếu ta bây giờ đắc tội với hắn, tương lai sợ rằng sẽ chết không có chỗ chôn a.
– Đây là đương nhiên, ta nào có thể hãm Vương gia vào hiểm địa.
Tống Thanh Thư vội tỏ thái độ nói, nhưng trong lòng cười lạnh: “Ta cũng không tin ngươi không biết Ngụy Vương cũng tới, ngươi cứ giả vờ đi…”
Hoàn Nhan Lượng áy náy:
– Hôm nay sự tình là bổn vương tạ lỗi Đường Quát huynh, nhưng Bổn vương sẽ giữ lời nói, lát nữa ngươi cùng ta cùng về Vương Phủ, đêm nay ngay tại phủ của qua đêm, nữ nhân trong vương phủ, tùy ngươi chọn lựa.
“Hồi kịch đoạn chính đã đến!” Tống Thanh Thư trong lòng nhảy một cái, đang nghĩ đến biện pháp cự tuyệt, thì bên ngoài đột nhiên lại vang lên tiếng kêu giá:
– Hai mươi vạn lượng!
Lần này chuyện đột nhiên xảy ra, ngay cả Hoàn Nhan Lượng cũng đều bị kinh sợ, trong nháy mắt này cũng không đoái hoài tới đề tài vừa rồi, nhìn qua Tống Thanh Thư thốt ra:
– Thật là quái, toàn bộ trong kinh thành, còn có ai dám không nể mặt Ngụy Vương như thế chứ…
…
Tống Thanh Thư cũng hiếu kỳ, Ngụy Vương ương ngạnh, lúc trước hắn đã từng gặp tại điện Thái Hòa, hắn không đem Hoàng Hậu để vào mắt, tùy ý xử phạt tướng lãnh cấm quân, thật sự là một hạng người ngang ngược tới cực điểm, ngay cả Hoàn Nhan Lượng đều phải nhượng bộ lui binh, cũng không biết là ai dám cùng hắn tranh đoạt.
– Đi dò tra.
Hoàn Nhan Lượng nhìn chằm chằm về phía bên kia, thuận miệng phân phó nói, rất nhanh liền có thủ hạ đi ra ngoài.
– Ta tưởng là ai, nguyên lai là Thường Thắng Vương a.
Tên thủ hạ còn chưa có kịp trở lại, thì Ngụy Vương đứng tại cửa sổ phòng khách, đã gọi ra thân phận người này, cười lạnh không thôi.
“Thường Thắng Vương?” Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, hắn đến Kinh Thành thời gian cũng không ngắn, đương nhiên rõ ràng Thường Thắng Vương là ai, Thường Thắng Vương Hoàn Nhan Nguyên chính là thân đệ đệ của đương kim hoàng đế Hy Tông.
Chuyện cho tới bây giờ, cũng không có gì cần phải che giấu tung tích, cửa sổ phòng khách của Thường Thắng Vương mở ra, chỉ thấy một nam tử chừng ba mươi tuổi nhàn nhã ngồi tại cửa sổ, một bên thổi nhiệt khí tách trà, một bên lạnh nói:
– Ngụy Vương điện hạ, đừng trách Bổn vương không có nhắc nhở ngươi, ngươi nên tôn xưng ta một tiếng là hoàng thúc, ngay cả những lễ nghi này trong hoàng gia cũng không biết sao?
– Ngươi…
Ngụy Vương giận tím mặt, bất quá hắn cũng rõ ràng là mình đuối lý, ngay trước nhiều người như vậy cũng phản bác không được.
Thường Thắng Vương khẽ cười, đứng dậy bên cửa sổ nhìn qua phía dưới vị mỹ nhân kia:
– Thế nào, chẳng lẽ Ngụy Vương cũng ưa thích mỹ nhân này?
– Nếu ưa thích thì thế nào?
Ngụy Vương lạnh hừ.
– Mười lăm vạn lượng hoàng kim, thật sự là đại thủ bút tốt…
Thường Thắng Vương đột nhiên lời nói xoay chuyển…
– Thế nhưng nếu như Bổn vương không có nhớ lầm, ngươi vẫn chưa có chính thức được phong thành (phong đất), làm sao lại có một khoản tiền lớn như vậy chứ?
– Ta…
Ngụy Vương sắc mặt đại biến, thực ra hắn đã có cái loại thân phận này, muốn ngân lượng thì quá là đơn giản, nhưng những ngân lượng này là quy tắc ngầm không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên nào có thể ngay trước mặt nhiều người mà nói ra?
Thường Thắng Vương từng bước ép sát, ánh mắt sắc bén:
– Há, Bổn vương nhớ tới, Ngụy Vương điện hạ trong khoảng thời gian này phụ trách quản lý công việc hoàng hà thủy hoạn đê điều, không phải là người phía dưới tu đê cầu ngươi, nên lặng lẽ hiếu kính? Đừng trách thúc thúc lắm miệng a, ngươi trẻ tuổi không hiểu chuyện, cái dạng gì tiền nên cầm, cái dạng gì tiền không nên cầm, đừng có để cho những quan viên phía dưới kia luồn cúi lừa gạt, công việc trị sông xây đê có quan hệ đến tính mạng trăm ngàn bách tính đấy, nếu chọc ra cái gì sai sót, thì hậu quả này chỉ sợ điện hạ đảm đương không nổi đâu.
Thường Thắng Vương lời nói này vừa nói ra, phía dưới người tuy nhiên khiếp sợ quyền thế Ngụy Vương không dám biểu hiện quá mức, tuy nhiên lẫn nhau vẫn xì xào bàn tán, đối với Ngụy Vương chỉ trỏ…
Tống Thanh Thư trong lòng nghi hoặc: Thường Thắng Vương không để đối phương lối thoát, mà lại hoàn toàn vạch mặt ra? Ngụy Vương dù sao cũng là tương lai người thừa kế hoàng vị, Thường Thắng Vương làm thế thì lại quá là lỗ mãng?
Một bên Tiêu Dụ tiến đến Hoàn Nhan Lượng bên tai thấp giọng nói ra:
– Xem ra là trước đó Ngụy Vương đánh Hoàn Nhan Đặc Tư tám mươi trượng, đã hoàn toàn chọc giận đến Thường Thắng Vương.
Tiêu Dụ thanh âm rất nhỏ, bây giờ trong Thu Hương lâu lại ồn ào như thế, nếu không có ghé vào sát lỗ tai nói, chỉ sợ ngay cả Hoàn Nhan Lượng cũng nghe không rõ, tuy nhiên với tu vi Tống Thanh Thư, tự nhiên nghe được nhất thanh nhị sở.
“Nguyên lai Hoàn Nhan Đặc Tư là người của Thường Thắng Vương.” Biết được tầng quan hệ này, Tống Thanh Thư liền bỗng nhiên sáng ra, đồng thời âm thầm kinh hãi: ” Hoàn Nhan Nguyên thân là Thân Vương, thế mà lại kết giao với chưởng quản tướng lãnh cấm vệ của hoàng cung, muốn nói hắn không có ý đồ gì, quỷ cũng còn không tin.
Liên tưởng đến Kim Quốc xưa nay, chỉ sợ Thường Thắng Vương cũng có tâm tư tranh đoạt hoàng vị, khó trách hắn cùng Ngụy Vương như nước với lửa, công khai vạch mặt.
Chỉ bất quá Hoàn Nhan Lượng tại bên trong đang đóng vai nhân vật như thế nào? Nhìn Tiêu Dụ đối với hắn bộ dáng cung kính, không giống quan hệ thượng hạ cấp bình thường, ngược lại giống là gia thần của Hoàn Nhan Lượng, thực sự có chút quỷ dị.
– Nói vớ nói vẩn, Bổn vương xưa nay liêm khiết, làm thế nào có thể thu lấy hối lộ!
Ngụy Vương khuôn mặt đỏ bừng lên, kiên trì nói ra, trong lòng hận không thể một tay đập tới trên mặt của Thường Thắng Vương, bất quá hắn cũng rõ ràng, dù sao thế lực của Thường Thắng Vương cường đại cũng không kém gì hắn, đồng thời còn là thân thúc thúc của hắn.
– Ồ? Nếu điện hạ liêm khiết, thì làm gì mà có thể xuất ra mười lăm vạn lượng hoàng kim?
Thường Thắng Vương làm ra vẻ bừng tỉnh ra…
– Bổn vương minh bạch, điện hạ chỉ sợ là trước dùng một cái giá chỉ là khoa trương, đem người cạnh tranh dọa lùi, dù sao điện hạ là Ngụy Vương, chẳng lẽ người trong Thu Hương lâu lại không biết thời thế, lại dám xem đến Ngụy Vương mà thu nhiều tiền như vậy sao?
Ngụy Vương sắc mặt lúc trắng lúc xanh, vẫy tay:
– Xem như ngươi lợi hại, chúng ta đi!
Tống Thanh Thư tối thầm bội phục, thủ đoạn của Thường Thắng Vương quả nhiên cao minh, một bước đào một cái hố chờ lấy Ngụy Vương nhảy xuống, mặc kệ là tham ô nhận hối lộ, hay là dùng lấy quyền thế đè người không thanh toán, Ngụy Vương cho dù thừa nhận cái nào, cũng đều sẽ khiến bới đầy đất lông gà, nên đành chỉ xám xịt đào tẩu.
– Hai mươi lượng hoàng kim, Thường Thắng Vương chỉ sợ cũng rất khó mà lấy ra.
Tống Thanh Thư đột nhiên nghi ngờ nói, hắn bây giờ thân là Đường Quát gia, một trong ba thế gia của Kim Quốc tối cao, nếu muốn trong thời gian ngắn điều động nhiều ngân lượng như vậy cũng không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa còn phải được trưởng lão hội trong gia tộc nghiêm ngặt xét duyệt, Hoàn Nhan Nguyên cho dù thân thế Vương gia, cũng không có khả năng tốt hơn nơi nào.
Một bên Tiêu Dụ cười rộ lên:
– Phò mã chắc không biết, mặc dù ra giá cao như vậy, nhưng có thể không có nghĩa là Thường Thắng Vương phải bỏ ra nhiều tiền như vậy, giống như là hắn mới vừa nói, Thu Hương lâu không dám thu lấy đủ khoản ngân lượng của Ngụy Vương, chẳng lẽ lại dám thu đủ ngạch của hắn? Ít nhất 10 phần cũng phải sẽ chủ động giảm xuống chỉ còn 8 phần, mà Thường Thắng Vương chỉ sợ ngay cả giảm còn 8 phần ngân lượng cũng sẽ không giao.
Tống Thanh Thư ngạc nhiên nói:
– Chẳng lẽ hắn dám công nhiên giật nợ sao?
Tiêu Dụ cười lúng túng, liếc nhìn Hoàn Nhan Lượng, Hoàn Nhan Lượng cũng cười:
– Đường Quát huynh là người tính tình ngay thẳng, không hiểu môn đạo trong chuyện này cũng là bình thường, hiện tại tất cả ở đây là người một nhà, nên cũng không có gì mà phải che giấu, Tiêu Dụ ngươi hãy giải thích một chút đi…
Tiêu Dụ lúc này mới kỹ càng giải thích:
– Thường Thắng Vương đương nhiên sẽ không công nhiên quỵt nợ, mà chính là lựa chọn biện pháp xảo diệu khác, tỉ như thanh toán không phải duy nhất một lần, mà chính là chia ra làm mấy lần, Thu Hương lâu chẳng lẽ lại dám cự tuyệt? Thời gian dài trôi qua, sau cùng Thu Hương lâu đoán chừng chỉ có thể thu được một lần đầu tiên.
Tống Thanh Thư nghe được tắc lưỡi, nếu nói ra bằng cách nào lợi dụng quyền thế, hắn thuộc dạng vỗ mông ngựa cũng không đuổi kịp những thế gia quý tộc này, khó trách những người này động một chút, lại dung ngân lượng kêu giá…
Tống Thanh Thư đột nhiên nghĩ đến một cái vấn đề mấu chốt:
– Vậy thì lợi ích của mỹ nhân này không phải giao cho trong hoàng cung sao a, đến lúc đó trong cung, vị kia lấy không được tiền, chẳng phải là…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dịch |
Ngày cập nhật | 12/05/2021 11:29 (GMT+7) |