Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4 - Dịch giả Meode

Phần 152

– Muội cảm thấy Tống Thanh Thư kia thế nào?

Tống Thanh Thư bất động thanh sắc hỏi.

Đôi mi thanh tú Ca Bích cau lại, vừa nhớ lại vừa đáp:

– Mới đầu muội tưởng rằng hắn là một tên hái hoa đạo tặc, cho nên có chút bị dọa sợ, bất quá về sau hiểu lầm được giải khai, muội thấy người này cũng không tệ lắm, tướng mạo anh tuấn, ngoại trừ điểm huyệt đạo trên người muội, thì hành vi cử chỉ cũng không có gì quá phận, cũng xem như là người có tư cách.

Tống Thanh Thư không ngờ tới trong lòng nàng đánh giá mình tốt như vậy, âm thầm có chút đắc ý, liền tự diễn:

– Vị huynh đệ kết nghĩa này, thật đúng là làm mê đảo ngàn vạn cô nương, có truyền ngôn xưng hô hắn có thể lấy tiết tháo kiên trung của phụ nhân ở ngoài ngàn dặm, cho nên muội đừng để cho hắn câu dẫn qua…

Ca Bích liền giận dữ:

– Huynh nói cái gì vậy? Những năm qua, có bao giờ muội từng liếc nhìn qua nam nhân? Muội đối với huynh thì tâm ý thiên địa chứng giám, huynh chẳng lẽ không rõ ràng sao?

Nói xong vành mắt ửng đỏ, đôi mắt ẩn ẩn phủ lấy gợn nước.

Tống Thanh Thư vội vàng an ủi nàng:

– Thực ra sở dĩ ta nói như vậy là cũng có nguyên nhân…

Tống Thanh Thư đại khái kể lại quá trình quen biết, tiếp lấy cố ý nói…

– Về sau chúng ta ý hợp tâm đầu, liền kết làm huynh đệ, chúng ta đã có lời thề theo như truyền thống, nếu ngày nào ta chết đi, thì người huynh đệ kia phải chiếu cố đến thê tử của mình.

– Hừ… hừ…

Ca Bích gấp vội vươn tay che lại miệng hắn…

– Đừng có nói đến loại điềm xấu này…

Tống Thanh Thư cười cười, biết loại chuyện này nếu mình hăng quá sẽ hóa dở, trước chậm rãi để cho nàng phòng hờ trước, chờ đến về sau khi đúng thời điểm sẽ cho nàng biết rõ chân tướng, khi ấy nàng mới dễ dàng tiếp nhận hơn.

– Phu quân, muội biết huynh bởi vì lo lắng có người ham muốn muội, cho nên rất nhiều người tìm đến kết bái, nhưng huynh cũng đều từ chối, lần này huynh thế mà lại chủ động cùng hắn kết bái, xem ra tên Tống Thanh Thư kia quả nhiên là một nhân vật.

Ca Bích cảm thán, đột nhiên vươn tay ra tại Tống Thanh Thư trên lồng ngực vạch thành vòng tròn…

– Người Hán có câu nói, gọi là hồng nhan họa thủy, những năm qua, muội mang cho huynh đến nhiều phiền toái như vậy, làm hại huynh đắc tội với nhiều người, dẫn đến huynh thân là chi trưởng một trong tam đại gia tộc, lại chỉ có thể làm đến Thượng Thư Tả Thừa hữu danh vô thực, vậy huynh có trách muội hay không?

Tống Thanh Thư một thanh quơ lấy vòng eo tinh tế nàng, đầu tựa vào trên bộ ngực nàng ồm ồm nói:

– Ta làm sao mà trách muội chứ, ta nghe nói trong kinh thành không ít nam nhân nói riêng với nhau là nếu là có thể cùng muội hoan ái một đêm, thì cho dù sống ít đi mười năm cũng là nguyện ý, trong khi ta lại có thể mỗi ngày đều hoan ái cùng muội, thì chỉ là quan vị mà thôi, có tính cái gì chứ!

– Huynh làm sao lại nói vô lại như vậy a…

Ca Bích ngoài miệng tuy nhiên cười mắng lấy, tuy nhiên nghe được trượng phu nói vậy, trong lòng ngọt lịm…

– Ui… cái nơi đó…

Lúc này vô tình ánh mắt nàng lướt xuống, chợt phát hiện dưới háng của Tống Thanh Thư trải qua trận chiến đấu hăng hái vậy mà một chút cũng không có uể oải, hiện tại đã là thô to kiên quyết như lúc trước khai chiến, hiển nhiên tại trong thời gian nghỉ ngơi đã khôi phục lại tinh lực.

Ca Bích vừa ngượng ngùng lại chờ mong, nàng vốn đã thanh tỉnh lại lý trí lại tiếp tục bị khơi mào tính dục, Tống Thanh Thư âm thầm đắc ý, dù nữ nhân như thế nào đi nữa, chỉ cần cùng hắn trải qua hoan ái thì cũng khó có thể quên mất cái loại tiêu hồn cực lạc này…

Tống Thanh Thư đem Ca Bích trần truồng không mảnh vải che thân lật úp lại nằm sấp ở trên giường, để cho nàng hai tay nắm ở đầu giường, mở ra đôi chân thon dài, không đợi cho Ca Bích vô cùng xấu hổ đưa ra kháng nghị, Tống Thanh Thư liền bắt đầu vuốt ve phía đường cong duyên dáng nơi ẩn mật…

– Um… không được… chưa gột rửa… xấu hổ… um… a…

Ca Bích xấu hổ thấp giọng, lại càng phát ra kích khởi sắc tâm Tống Thanh Thư, ngón tay của hắn tại nơi hạ thể thẹn thùng của vuốt ve đùa bỡn, hai mép trong mở ra càng không ngừng dùng ngón tay quấy động bên trong đường mòn hành lang da thịt mềm mại âm động, chất lỏng sền sệt của hỗn hợp âm dịch và tinh dịch theo từ ngón tay nhập khẩu ấm áp trào ra, Ca Bích nhịn không được vặn vẹo nâng lên vòng eo.

Lúc sau Tống Thanh Thư để cho cái mông co dãn mười phần của nàng vểnh lên ve du tẩu, với tư thế quỳ nằm khuôn mặt tuyệt sắc của nàng đỏ ửng như lửa, ngọc thể lại thêm một lần hưng phấn run rẩy, vô pháp tự chủ lại phát ra tiếng rên rỉ kiều mị.

Tống Thanh Thư tiếp tục đùa bỡn một hồi khiêu khích xoa nắn non mềm đài hoa trân châu âm hạch, kích thích đên khi sung huyết mọng nước lồi hẳn nhô cao.

Lần nữa khơi mào dục hỏa Ca Bích, Tống Thanh Thư đem cây côn thịt từ phía sau chậm chạp cắm vào nàng trong âm động nàng, nhưng hắn chỉ đem quy đầu nhẹ nhàng đỉnh tiến vào hành lang nhỏ hẹp ôn nhuận cửa miệng âm động Ca Bích, mà không có tiến thêm một bước xâm nhập, sau đó một bên lắc mông chuyển động…

– Không… không được… được rồi… cắm vào, cứ như vậy cắm!

Đốt người khó nhịn dục hỏa bên dưới, Ca Bích bất đắc dĩ cầu khẩn Tống Thanh Thư cắm vào, sau khi nghe được lời của nàng, hắn lập tức cong eo đem cây côn thịt tiến quân thần tốc vào cái âm động cực phẩm này, khiến nàng lập tức cảm nhận được khoái cảm tiêu hồn thực cốt giao cấu cùng với kích thích mãnh liệt phong phú khi hành lang âm động chặt trướng!

Mà Ca Bích trời sinh danh khí, tươi mới trong thành âm động mềm mại chăm chú bóp chặt cây côn thịt lúc xuyên thẳng chạm đến hoa tâm, ba viên trân châu nhỏ trồi lên như ổ kiến khẽ cắn lấy quy đầu côn thịt đồng thời không ngừng nhúc nhích chen chúc bức bách, sướng đến mức Tống Thanh Thư cũng dục hỏa bừng cháy, hắn sử xuất các loại kỹ xảo kéo ra đưa vào côn thịt tận tình…

Đầu tiên là trì hoãn rút ra đâm vào chậm, lại là ba thâm ba thiển, sau đó chín cạn một sâu, tiếp theo co lại mãnh liệt mãnh đưa! Đồng thời, hai tay của hắn xoa bóp lấy hai bầu vú Ca Bích đang rủ xuống, hơi thô bạo dùng sức vân vê lấy hai đầu núm vú, thân dưới thoáng cái thoáng cái cương mãnh va chạm vào âm động của nàng…

Âm động được côn thịt đút vào dục tiên dục tử, Ca Bích lớn tiếng thở rên rỉ! Trải qua tính giao thân thể them thập phần mẫn cảm, nàng tuy hạ thể có chút sưng đỏ đau thốn, nhưng vẫn rất nhanh dung nhập tiếp tục trận này…

– A! Tốt… thật mạnh! Lại… lại… không được nữa rồi!

Nam nữ tính khí thật sâu giao cấu cùng một chỗ kết hợp, từng cỗ vẩn đục âm dịch chảy ngược ra tới, trên mặt giường bừa bộn loang lổ, Tống Thanh Thư đột nhiên đình chỉ động tác đút vào, tới gần cao trào bỗng nhiên bỏ dở tính giao, Ca Bích theo bản năng điều khiển dục hỏa khó nhịn, nàng cảm thấy thẹn tiếng nức nở biến thành kiều mỵ, lại thỉnh cầu nói:

– Không, đừng dừng lại… khó chịu… mau nhanh hơn… tiếp… tiếp theo duy trì a!

Bất quá Tống Thanh Thư cũng hiểu rõ, Ca Bích là nữ nhân băng thanh ngọc khiết như vậy, có thể để cho nàng nói ra những lời như vậy đã là cực kỳ khó được, vừa nghĩ về hoàn cảnh hiện tại hắn đang cải làm thành Đường Quát Biện, hắn lại lần nữa đút vào cự vật nâng dưới háng.

Trong nháy mắt, hai người đại chiến một hồi lâu, lại lần nữa đồng thời leo lên cao trào nam nữ giao hoan mây mưa, lúc này Ca Bích đúng là hóa thành một vưu vật thiên kiều bá mị tuyệt sắc.

Ca Bích nghênh đón cao trào, khi cảm thấy côn thịt Tống Thanh Thư cắm vào cũng mãnh liệt rung động, nàng biết rõ hắn cũng sắp đến cao trào, Tống Thanh Thư đem cự căn thật sâu dính vào chỗ sâu nhất hoa tâm nàng, cực đại quy đầu tại trong hoa tâm một hồi nhảy lên, đem một làn cổ dương tinh đậm đặc bắn sâu vào trong hoa tâm nàng, rõ ràng nóng rực dương tinh làm cho nàng rung động, lại lần nữa đạt đến cao triều đỉnh phong! Cái âm động danh khí với hành lang vách tường vô cùng hấp lực siết chặt cái quy đầu đâm sâu trong hoa tâm, từ nơi đó cũng lại một lần tuôn ra sền sệt âm tinh dung hợp dương tinh cùng một chỗ.

Lần nữa cùng lên cao triều, Tống Thanh Thư âm thầm cảm thán, Ca Bích thật sự là cực phẩm vưu vật, làm cho người ta muốn ngừng mà không được, như hắn cơ hồ chơi đùa các loại mỹ nữ thiên phú dị bẩm cũng thiếu chút xúc động sinh ra vì nàng mà tinh tận người vong.

Sau lại một trận lật đổ sóng, cuối cùng hai người kiệt sức ôm cùng một chỗ ngủ thật say.

Cũng không biết ngủ đến bao lâu, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm hạ nhân:

– Lão gia, phu nhân, Ngụy vương tới.

Hai người lần lượt tỉnh lại, nhìn nhau, nghĩ thầm hắn đến đây làm cái gì?

– Cho người dâng trà, chúng ta lập tức liền ra tới.

Tống Thanh Thư phân phó một câu, liền bắt đầu mặc y phục vào.

– Ngụy vương làm cái gì vậy, mới sáng sớm đã tới, thật là đáng ghét.

Ca Bích ngáp lớn, trong hai con ngươi vẫn còn buồn ngủ.

Tống Thanh Thư nhìn ra ngoài cửa sổ rực rỡ ánh sáng mặt trời, liền cười nói:

– Thái dương đãu thăng cao như vậy, hiện tại cũng không còn sớm đâu…

Tối hôm qua Tống Thanh Thư tuy nhiên trước đó ở tẩm cung hoàng hậu Bùi Mạn giày vò nàng một trận, trở về lại cùng Ca Bích mai nở mấy lần, nếu là nam nhân bình thường, dù cho đối phương đẹp như tiên nữ, chỉ sợ cũng gánh không được, may mắn Tống Thanh Thư có sở học công pháp đặc thù, có thể lấy được âm tinh bổ sung dương nguyên, bởi vậy hắn tỉnh lại sau giấc ngủ thì ngược lại còn sảng khoái tinh thần, cảm thấy chí khí nhiều ngày tích tụ cùng trước đó thụ nội thương hoàn toàn khôi phục.

Bất quá Ca Bích thì không có may mắn như vậy, tối hôm qua trong phòng chờ hắn một đêm, tiếp lấy lại bị hắn giày vò hơn phân nửa đêm còn lại, giờ phút này nàng cảm thấy toàn thân mệt mỏi phảng phất như muốn tan ra thành từng mảnh, hận không thể ôm chăn nằm ngủ lấy ba ngày ba đêm.

Tống Thanh Thư đang mặc y phục, đột nhiên không nghe thấy thanh âm của Ca Bích, quay đầu lại nhìn, không khỏi mỉm cười, nguyên lai Ca Bích ngồi ở trên giường, hai mắt nửa mở nửa khép, lần mò từng chút từng chút, ngay cả chăn mền bị đẩy qua một bên, đem thân thể mềm mại toàn bộ lộ lõa lộ rung động lòng người đến cực hạn, mà nàng vẫn chưa phát giác, Tống Thanh Thư nhìn thấy trong lòng rung động, lại tiến tới hướng đến trên bộ ngực nàng ngậm lấy một bên bầu vú.

– Ai nha…

Nơi yếu hại bị tập kích, Ca Bích đang còn buồn ngủ cũng tỉnh táo lại, đẩy Tống Thanh Thư ra, khẽ cáu…

– Hunh nhìn xem, tối hôm qua huynh làm cho toàn thân của muội trên dưới đầy dấu vết, vậy mà bây giờ còn đến bắt nạt muội…

Thấy được trên thân thể mềm mại trắng như tuyết rung động lòng của nàng phủ đầy dấu vết bầm đỏ của cuộc hoan ái, Tống Thanh Thư trong lòng rất là tự hào, một tay lấy nàng ôm vào trong ngực:

– Phu nhân thật là xinh đẹp…

Ca Bích ngòn ngọt cười:

– Được rồi… được rồi, mau dậy đi, chỉ sợ Ngụy Vương chờ ở bên ngoài không còn kiên nhẫn nữa…

Hai người vội vàng chậm rãi mặc lại y phục tử tế, bởi vì Ca Bích bây giờ bộ dáng lười biếng thực sự không tiện gặp khách, thế là Tống Thanh Thư liền đi ra trước để chiêu đãi Ngụy Vương, Ca Bích vào trong phòng rửa mặt rồi ra sau…

Tống Thanh Thư mới vừa đi tới bên cửa đại sảnh, thì nghe đến bên trong truyền đến tiếng động cái chén bị vỡ nát:

– Quả thực là lẽ nào lại như vậy, thật là kiêu ngạo, chủ nhân của các ngươi khi nào thì mới đến?

– Vương huynh cần gì phải làm khó một hạ nhân, huống chi chủ nhân nơi đây cũng xem như là trưởng bối, chờ bọn họ một chút cũng không có gì là lớn đâu?

Một thanh âm thanh thúy vang lên, phảng phất là đang an ủi Ngụy vương. Tống Thanh Thư nghe được khẽ giật mình, cùng cùng với Ngụy Vương, vậy cô nương này là ai?

– Hừ, cái gì trưởng bối, chờ bổn vương ngày sau vinh đăng đại bảo, tất cả đều là thần tử của ta.

Giọng nói của Ngụy vương tràn ngập không cam lòng.

Tống Thanh Thư lông mày cau chặt: “Tên Ngụy vương này ngạo mạn thành cuồng, đi khắp nơi đắc tội với người, cái mạng có thể sống được đến ngày nay như vậy cũng coi như là kỳ tích rồi…” Tuy ghét trong lòng, tuy nhiên vẫn phải ra mặt để ứng phó, hắn làm bộ không có nghe được lời nói trước đó, liền đi vào:

– Để cho Ngụy vương đợi lâu, xin thứ tội… Um… còn đây là…

Tống Thanh Thư đang nói, đột nhiên nhìn thấy ngồi tại bên cạnh Ngụy vương là cô nương kia, gương mặt trong suốt như ngọc tinh xảo mê người, xuất sắc sống mũi thẳng dưới, môi đỏ kiều nhuận, lại hơi vểnh lên, tựa như lúc nào cũng mang theo nụ cười như có như không, khiến cho người vừa nhìn thấy liền sinh lòng hảo cảm.

“Kim Quốc thế mà lại còn có một cô nương nguyệt thẹn hoa nhường dạng này sao?” Tống Thanh Thư hơi sững sờ, cô nương này bây giờ còn chưa lớn lắm mà đã có mị lực yêu nghiệt như thế này, chờ đến khi nàng hoàn toàn nảy nở chín mùi chỉ sợ không hề thua kém Ca Bích.

Tuy nhiên đây không phải là điều làm hắn để ý nhất, hắn để ý nhất chính là đôi con ngươi linh động của nàng, hắn luôn có cảm giác đã từng ở nơi nào gặp qua, nhưng dù cẩn thận nhớ lại thế nào cũng nhớ không tới nổi.

Trong đôi mắt tuyệt sắc của nàng đang hiện lên một tia chi ý giảo hoạt, đột nhiên lộ ra thần sắc ngượng ngùng, êm ái nói ra:

– Đường Quát thúc thúc, cứ dạng này nhìn chằm chằm nhân gia, làm cho nhân gia rất là xấu hổ đây này…

– Thúc thúc?

Tống Thanh Thư giật mình, ta không nhớ Đường Quát Biện lại có một điệt nữ như thế này a…

Hắn còn chưa có kịp phản ứng, thì Ngụy vương đã cười lạnh:

– Ta nói Đường Quát Biện, ngươi chưa từng nhìn thấy nữ nhân hay sao, vừa thấy cô nương xinh đẹp này đã không dời nổi mắt?

Tống Thanh Thư nghe vậy giận dữ:

– Đạo Tể, ngươi thân là vãn bối, có tư cách gì mà nói cùng với trưởng bối như vậy? Chẳng lẽ không ai dạy cho ngươi hiếu để chi đạo sao?

Ca Bích thân là muội muội của Kim Hi Tông, đương nhiên cũng chính là cô cô của Ngụy vương, như vậy thì Ngụy vương khi gặp hắn, về lý vẫn phải xưng hô một tiếng là cô phụ. Vì đại cục, hắn đã nhún nhường cùng với các loại hồ ly như Hoàn Nhan Lượng và hoàng hậu Bùi Mạn lúc trái lúc phải, đối với Hoàng Sam nữ tử thì ôn hòa nhẫn nhịn, ít ra thì Hoàng Sam nữ tử nhìn thấy đẹp mắt, trêu đùa một chút với nàng thì vẫn có thể xem là có ý tứ, còn Ngụy Vương chỉ tên mao đầu cuồng vọng, thì đâu có lý do gì mà hắn chịu để cho Ngụy vương khi dễ? Vừa rồi đang say ngủ thì bị dựng đầu dậy đã là có chút khó chịu, bây giờ lại bị hắn chỉ mặt gọi tên mắng như thế này, hắn nếu là thần tiên cũng phải có vài ba phần nổi lên hỏa khí!

– Ngươi tính là cái gì, mà muốn làm trưởng bối của bổn vương?

Ngụy Vương đứng dậy…

– Bất quá người chỉ là kẻ ăn bám, chờ sau khi bổn vương đăng cơ, sẽ hạ chỉ để cho cô cô bỏ rơi ngươi, nếu không có cô cô, để bổn vương nhìn xem ngươi còn có tư cách gì mà đắc chí!

– Chờ đến lúc ngươi quả thật có bản lĩnh ngồi lên vị trí kia thì hãy nói đến lời này đi.

Tống Thanh Thư lạnh lùng nói.

Ngụy vương tuy cuồng vọng, nhưng về phương diện này lại cực kỳ mẫn cảm, lập tức liền hiểu ra trong lời nói ý tứ của Tống Thanh Thư:

– Chẳng lẽ ngươi cho rằng hoàng vị không phải là của bổn vương? Quả thực là buồn cười, bổn vương là nhi tử duy nhất của phụ hoàng…

Tống Thanh Thư không hứng thú nghe Ngụy vương khoe khoang khoác lác, nói mà không có biểu cảm gì:

– Ngươi đối với hoàng vị vội vã không nhịn nổi như thế, có phải là muốn nguyền rủa Hoàng thượng sớm ngày băng hà sao?

– Ách…

Ngụy vương nhất thời nghẹn lời, hắn cho dù là ngu dốt đến đâu đi nữa, cũng biết lời như vậy thì không thể nói được, vội phủ nhận nói…

– Đương nhiên là không phải, Đường Quát Biện ngươi đừng có ngậm máu phun người!

– Châm ngòi cho quan hệ phụ tử hoàng thất chia rẽ, vả miệng!

Từ một chỗ trong bóng tối, đột nhiên truyền tới một giọng nói âm trầm, trong nháy mắt một đạo hắc ảnh bổ nhào đến Tống Thanh Thư, ánh mắt sắc của Tống Thanh Thư liền nhận ra đây là tên cao thủ tại trong Thái Hòa điện đã cùng Hoàng Sam nữ tử giao chiến, hẳn đó là ảnh vệ do Kim Hi Tông phái đi theo bảo vệ an toàn cho Ngụy vương.

Ca Bích lúc này vừa vặn rửa mặt trang điểm hoàn tất từ trong phủ đường đi ra nhìn thấy cảnh tượng này, liền lên tiếng kinh hô:

– Ngưng lại…

Đáng tiếc tiếng kêu nàng quá chậm, với lại nàng cũng không phải là chủ nhân của tên hắc ảnh, vì thế động tác của tên hắc ảnh không một chút ngưng trệ, thủ chưởng giơ lên cao, hướng đến trên mặt Tống Thanh Thư liền vỗ qua, cái tát này này nếu là đánh trúng, không bị ngất xỉu cũng chí ít rơi mấy cái răng.

“Bốp…”

Trong đại sảnh vang lên một tiếng giòn giã âm thanh cái tát, Ca Bích phẫn nộ cùng cực xông tới:

– Đạo Tể, ngươi quá phận, hắn nói thế nào cũng là Cô Phụ của ngươi, ngươi lại dám sai sử thủ hạ làm thương tổn hắn, ta sẽ mời hoàng huynh… mời hoàng huynh…

Ca Bích đang nói ra thì đột nhiên phát giác tình thế giữa sân khác thường, vừa rồi chuyện phát sinh quá nhanh, nàng vô thức tưởng rằng trượng phu mình bị đánh trúng, đầu nóng lên liền chạy tới chất vấn Ngụy vương, thẳng đến khi nàng chú ý tới Ngụy vương cùng cô nương kia trợn mắt hốc mồm, lúc này mới phản ứng thấy, quay đầu nhìn hướng trượng phu nhìn lại, chỉ thấy trượng phu hoàn hảo không chút tổn hại đang đứng ở nơi đó, ngược lại là tên hắc ảnh vênh váo trước đó phóng tới, lúc này đang là một mặt kinh hãi quỳ gối trước mặt trượng phu mình, trên mặt rõ ràng in năm dấu tay…

– Hả…

Giữa sân ai cũng không ngờ tới sự tình chuyển biến như vậy, thủ hạ này của Ngụy vương chính là cao thủ, trên cao tầng Kim Quốc ai cũng đều có nghe thấy, người này võ công cao cường xuất quỷ nhập thần, nếu hắn xông pha ngoài giang hồ, cũng có thể một phen tạo ra đại danh tiếng, dạng cao thủ dạng này, muốn tát người ngược lại bị người tát vào mặt, thực sự khiến cho người trong lúc nhất thời vô pháp tiếp nhận.

– Đạo Tể, lúc chúng ta nói chuyện, làm gì mà phần để cho nô tài xen vào, cô phụ ta đã giúp ngươi giáo huấn hắn, không cần tạ ơn ta đâu.

Tống Thanh Thư vừa nói vừa thầm hô may mắn, nếu đối phương có chút phòng bị, thì mình cũng không có khả năng dễ dàng như vậy liền đánh trúng hắn, cao thủ tranh chấp, vốn là chỉ tranh nhau hơn thua một đường, huống chi võ công Tống Thanh Thư vốn là đã phía trên, đối phương lại không có chút nào phòng bị, cho nên tình huống vừa rồi phát sinh chuyển biến.

Bóng đen đến giờ mới kịp phản ứng, khuôn mặt đỏ bừng lên, hắn chỉ cho là mình nhất thời chủ quan nên bị Tống Thanh Thư thừa cơ đánh trúng, mặt tức giận đứng lên lại muốn xông đến đối phương để cứu vớt danh dự.

Ca Bích lập tức giang hai cánh tay ngăn tại trước mặt Tống Thanh Thư, đôi mắt đẹp tràn ngập sát khí, nhìn tên hắc ảnh chằm chằm:

– Ngươi dám…

Hắc ảnh tuy phẫn nộ, nhưng cũng minh bạch thân phận tôn quý của Ca Bích, lại thêm có danh xưng là đệ nhất mỹ nhân Kim Quốc, bây giờ nàng đang giang hai cánh tay với bộ ngực cao ngất ưỡn ra, chính mình nếu không cẩn thận đụng phải cái gì không nên đụng vào, nàng liền hô hoán ghép cho mình tội danh phi lễ công chúa, chỉ sợ ngay cả chủ nhân của mình cũng cứu không được, bởi vậy liền rụt người về…

Vẫn là liếc nhìn Ngụy vương, trưng cầu ý của hắn.

Ngụy vương sắc mặt lúc trắng lúc xanh:

– Mất mặt ném đến còn chưa đủ sao, còn không quay lại cho bổn vương.

Hắc ảnh trong mắt lóe lên cơn giận dữ, bất quá hắn rất nhanh che giấu qua, trở lại cúi đầu bên người Ngụy vương.

Ngụy vương nhìn chằm chặp vào Tống Thanh Thư, cắn răng nghiến lợi nói ra:

– Rất tốt… rất tốt, Đường Quát Biện… chuyện hôm nay bổn vương chắc chắn sẽ khắc sâu trong tâm khảm, chúng ta đi!

Nói xong liền mang đám thủ hạ rời đi, lúc ngang qua bên người cô nương kia thì hơi ngưng chậm lại một chút, cô nương kia mỉm cười:

– Hoàng huynh, tiểu muội còn muốn ở lại cùng cô cô trò chuyện, nên không bồi huynh được…

Ngụy vương hừ một tiếng, cũng không ngừng lại, mang người rời đi.

– Phu quân, hôm nay đắc tội với hắn, về sau phu phụ vợ chúng ta chỉ sợ sẽ gặp nhiều phiền toái.

Gương mặt xinh đẹp Ca Bích toát ra một chi sắc ưu sầu.

– Cô cô không cần lo lắng, Đạo Tễ ca ca bất quá chỉ là nói nhảm mà thôi, huống chi Đường Quát thúc thúc dù sao cũng là chi trưởng của một trong tam đại gia tộc, cho dù Đạo Tễ ca ca có ý nghĩ gì, thì cũng phải tính toán lo lắng đến toàn cục chứ.

Cô nương kia đi tới, thanh âm thanh thúy kiều nộn.

Tống Thanh Thư trong lòng nghi hoặc, cô nương này này xưng gọi Ca Bích là cô cô, lại gọi mình là thúc thúc, đến cùng nàng có thân phận gì đâu? Nhưng hắn lại không dám biểu lộ ra là không biết nàng, trong lòng hiếu kỳ đến cực hạn.

Buồn phiền của Ca Bích hơi có chút giảm bớt, nàng kéo bàn tay của cô nương cười nói:

– Trọng Tiết, hôm nay người làm sao lại rảnh mà đến thăm cô cô nha?

Ca Bích lời nói rất nhanh giải khai nghi hoặc trong lòng Tống Thanh Thư, nguyên lai đây là tôn nữ Hoàn Nhan Trọng Tiết của Thái sư tiền triều! Trong đầu của hắn liền nhớ tới lúc trước cùng trò chuyện với Triệu Mẫn, nàng đã từng nhắc đến từng đương kim mỹ nữ trên thảo nguyên hiện nay, trọng điểm có đề cập qua Hoàn Nhan Trọng Tiết.

Mẫu thân của Trọng Tiết là Bồ Sát A Lý Hổ, ngày xưa Bồ Sát A Lý Hổ là đệ nhất mỹ nữ của thảo nguyên, phụ thân của Trọng Tiết là Hoàn Nhan A Hổ Điệt là trưởng tôn của nhất hệ Kim Thái Tông, chỉ tiếc là đã cùng phụ thân Hoàn Nhan Tông Bàn bị liên lụy tới chuyện mưu phản, nên cùng bị xử tử một chỗ, cho dù về sau Hoàn Nhan Tông Bàn sửa lại án xử sai, nhưng vì chuyện này khiến cho mẫu tử hai người các nàng, suy sụp không thể tránh được…

Trọng Tiết kế thừa mỹ mạo của mẫu thân mình, đồng thời nàng là một trong những người hậu sinh khả uý, toàn bộ Đại Hưng phủ, cũng có không biết bao nhiêu nam nhân âm thầm đánh lấy có chủ ý mơ ước được lên giường với đôi mẫu nữ hoa này.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Thông tin truyện
Tên truyện Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4
Tác giả Dịch giả Meode
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dịch
Ngày cập nhật 12/05/2021 11:29 (GMT+7)

Mục lục truyện của Dịch giả Meode

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng