“Chẳng lẽ là trong hậu cung tranh sủng, nàng thấy hai cung nữ này dáng dấp quá xinh đẹp, lo lắng bị Hoàng đế nhìn thấy, từ đó mê luyến hai người, dẫn đến chính nàng bị thất sủng, cho nên sớm tìm người phá hư thân các nàng, để cho hai người mất đi tư cách được sủng hạnh?” Đây là trong đầu Tống Thanh Thư xuất hiện ý niệm đầu tiên, rồi rất nhanh lại bị hắn phủ định, chuyện của Kim Hi Tông cùng Hoàng hậu Bùi Mạn mọi người đều biết, muốn nói Bùi Mạn thất sủng thì cũng sớm đã thất sủng rồi, huống chi nàng làm như vậy thì sự tình ảnh hưởng quá ác liệt, nếu bị Kim Hi Tông phát hiện, nói không chừng chi vị Hoàng hậu của nàng cũng sẽ không gánh nổi.
– Ngươi ngây ngốc ra đó làm gì? Chắc là đang nghĩ đến có thể làm một lần nam nhân, quá kích động phải không?
Hoàng hậu Bùi Mạn nói lên hai chữ nam nhân, thanh âm bên trong tràn ngập chi ý chế nhạo.
– Bẩm đúng là kích động, lúc đầu nô tài cứ tưởng rằng một chuyện khó làm không bình thường, không ngờ lại dễ dàng như vậy.
Tống Thanh Thư trong lòng đã có chủ ý, đã là vì chuyện này không rõ lắm, vậy thì dứt khoát không nghĩ tới nữa, trước cứ yên lặng nhìn xem biến hóa thì hãy tính.
– Đối với một nam nhân mà nói thì đương nhiên dễ dàng, thế nhưng đối với ngươi a…
Hoàng hậu Bùi Mạn ánh mắt rơi vào giữa hai chân hắn, khẽ cười một tiếng, nàng liền đưa một cái đồ vật bằng ngọc tạo hình cây côn thịt của nàng lần trước đưa qua…
– Nếu dùng tay không được, thì dùng cái này giúp ngươi.
Tống Thanh Thư âm thầm xem thường, bất quá đã là Bùi Mạn không có phát hiện hắn là giả thái giám, hắn cũng vui vẻ tiếp tục, thuận tay liền nhận lấy cái đồ vật đó.
– Thời gian không còn nhiều, hai cung nữ kia lập tức tới ngay, lát nữa ngươi ít nói chuyện, miễn cho lộ ra sơ hở, bản cung sẽ ở bên cạnh chiếu ứng.
Hoàng hậu Bùi Mạn vẫn không yên lòng, nhắc nhở một câu.
Tống Thanh Thư vừa gật đầu, thì bên ngoài liền truyền đến tiếng vang động, rất nhanh hai cô nương cung trang chậm rãi cất bước tiến đến, vừa nhìn thấy Tống Thanh Thư mặc long bào ngồi ở vị trí đầu, hai nàng lặng lẽ liếc nhau, tiếp theo song song quỳ xuống:
– Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng… vạn vạn tuế… vạn vạn tuế! Tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên thiên tuế… thiên thiên tuế.
– Ngẩng đầu lên, để trẫm nhìn xem.
Tống Thanh Thư rất ngạc nhiên, đến tột cùng cái hai cung nữ này là thần thánh phương nào, để cho Hoàng hậu Bùi Mạn cần phải trăm phương ngàn kế như thế đối phó với các nàng.
Ngồi tại bên dưới Hoàng hậu Bùi Mạn kinh ngạc liếc hắn một cái, không phải là Tống Thanh Thư lộ ra sơ hở gì, hoàn toàn tương phản, hắn giả thực sự là rất giống, vừa ung dung không vội, lại ngữ khí dẫn mệnh lệnh không thể nghi ngờ, cùng cách với cách Hoàng đế chính thức nói chuyện giống như đúc, không đúng, ngay cả Hoàng đế chính thức khí thế vẫn còn kém chút so với hắn.
Hoàng hậu Bùi Mạn thấy mình may mắn, chọn tới chọn lui chọn ngay tên thái giám này đến thi hành kế hoạch, đồng thời nàng cũng âm thầm cảnh giác, tên thái giám này tựa như có năng lực quá lợi hại, nếu không phải là chính mình biết hắn là giả, thì bất định cũng sẽ bị hắn lừa qua tửng là thật đấy, dạng người như thế này tuyệt không thể lưu…
– Bẩm… vâng!
Hai cung nữ nghe được lời nói Tống Thanh Thư, rụt rè đáp ứng, sau đó ngẩng đầu lên.
Tống Thanh Thư nghe được giọng nói các nàng thanh âm uyển chuyển non mềm, ấn tượng đầu tiên là hảo cảm, khi hai nàng ngẩng đầu lên, hắn cũng nhìn thấy rõ các nàng dung mạo:
Hai khuôn mặt trắng như tuyết, không biết là bởi vì sợ hay là ngượng ngùng, gương mặt bên trên tự nhiên lộ ra một cỗ nhàn nhạt đỏ ửng, thêm mi cong miệng nhỏ, đúng là mắt ngọc mày ngài, nhìn thấy mà yêu.
Hai nàng niên kỷ tầm mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt giống nhau mấy phần, nếu không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là một đôi tỷ muội, hai tỷ muội đều đúng là thuộc dạng mỹ nhân nhi bại hoại, rụt rè dựa chung một chỗ hòa lẫn, quả nhiên là càng nhìn càng thấy xinh đẹp.
Bất quá Tống Thanh Thư kinh ngạc hơn không phải điều này, mà chính là hai cung nữ lần trước đã gặp qua, cũng là khi hắn bị Hoàng Sam nữ tử cưỡng ép đến Thái Hòa điện, hai người ẩn nấp ở trên xà ngang, nhìn thấy hai nàng kia đi theo bên cạnh hoàng hậu Bùi Mạn, về sau còn có Ngụy Vương thèm nhỏ nước dãi trước hai cung nữ tuyệt sắc này…
“Các nàng không phải là người cung Bùi Mạn sao a?” Tống Thanh Thư trong lòng run lên, nghĩ thầm chẳng lẽ là Bùi Mạn cố ý phái hai nàng đến xò xét mình, để nhìn mình có đủ năng lực chấp hành kế hoạch của nàng hay không?
Tống Thanh Thư trong lòng suy nghĩ, tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là hoàng hậu Bùi Mạn để cho hắn làm thử mà thôi, chỉ có thông qua hai cung nữ này hoàn thành tốt thì mới có tư cách tiếp nhận nhiệm vụ chính thức.
– Các ngươi tên gọi là gì?
Tống Thanh Thư nghĩ thầm đã là như vậy, thế thì bản công tử liền bồi các ngươi cố gắng diễn một màn hí kịch.
– Nô tỳ Triệu Hô Nhi…
– Nô tỳ Triệu Viên Viên…
“Triệu Hô Nhi, Triệu Viện Viện, hai người đều họ Triệu…” Tống Thanh Thư thần sắc nhất động, trước đó hắn đã cảm thấy có chút kỳ quái, hai cung nữ này còn có biểu hiện ra ngoài khí chất tố dưỡng, tuyệt không phải là cung nữ bình thường có được, hắn rốt cục kịp phản ứng, hai cung nữ này dung mạo xuất chúng như thế, chỉ sợ đây là từ các công chúa Tống triều bên trong Hoán Y Viện, khó trách lúc trước Hoàng Sam nữ tử vừa nhìn thấy các nàng bị Ngụy Vương khinh bạc, liền liều lĩnh lao ra thí mạng.
“Nếu Bắc Tống vẫn còn, các nàng có lẽ giờ vẫn là các công chúa cao cao tại thượng a?” Nhìn qua hai cung nữ quỳ trên mặt đất toàn thân phát run, Tống Thanh Thư bùi ngùi mãi, không thể không thán phục vận mệnh thần kỳ, năm xưa Triệu Quang Nghĩa ô nhục Lý Hậu Chủ, cũng đâu có ngờ tới trăm năm sau đời sau của mình cũng gặp cảnh tương tự như vậy…
Còn Bên cạnh Bùi Mạn liếc nhìn Tống Thanh Thư một chút…
– Bản cung chỉ muốn các ngươi cố gắng hầu hạ Hoàng thượng, nói không chính xác ngày nào đó nếu Hoàng thượng cao hứng, sẽ hạ chỉ xá miễn cho tỷ muội kia của các ngươi, thì khi ấy các nàng cũng không phải gặp nỗi khổ phong trần nữa…
Hoàng hậu Bùi Mạn nhìn lấy hai cung nữ nói ra.
Tống Thanh Thư khẽ nhíu mày, nghe Hoàng hậu Bùi Mạn nói câu này, tựa hồ là đang lợi dụng những tỷ muội trong Hoán Y Viện để áp chế hai cung nữ này, để cho các nàng cam tâm tình nguyện phục thị Hoàng đế…
Nhìn lấy hai cung nữ một mặt cam tâm tình nguyện, trong mắt còn có quyết tuyệt hy sinh, Tống Thanh Thư lại cười khổ: “Thật sự là ngây thơ a, bị bán còn phải thay người khác kiếm tiền, cũng không biết đêm nay đây không phải là thật sự Hoàng đế…”
Hoàng hậu Bùi Mạn cũng rất hài lòng phản ứng hai nữ, ánh mắt rơi vào trang phục trên người các nàng:
– Vừa rồi chắc hẳn là đã có người mang các ngươi tắm rửa qua rồi phải không?
Hai cung nữ sắc mặt đỏ lên, cùng đáp:
– Bẩm… đã tắm rửa qua…
– Vậy là tốt rồi, hiện tại hãy đem trang phục bên ngoài thoát ra đi.
Hoàng hậu Bùi Mạn nói một câu, làm cho Tống Thanh Thư một miệng đang uống trà kém chút liền phun ra ngoài.
Tống Thanh Thư vừa rồi tinh lực chủ yếu đang suy đoán kế hoạch Hoàng hậu Bùi Mạn, lúc này mới chú ý tới hai cung nữ trang phục không giống như là loại của cung nữ, mà là loại áo choàng phủ lên thân thể như là để dùng bên trong phòng ngủ của các phi tần…
Hai tiểu cung nữ liếc nhau, nhìn thấy trong mắt của nhau đã quyết, liền kéo một cái, áo choàng phủ bên ngoài không còn trói buộc, liền trượt rơi xuống đất.
…
Da thịt hai nàng bóng loáng, khi cái áo choàng rơi xuống, lộ ra hai thân thể trần truồng lóa mắt, chỉ còn cái yếm cùng cái tiểu nội khố nhỏ, bờ eo cả hai như liễu, cái bụng trơn nhẵn non mịn, một nàng với cái yếm màu hồng nhạt che không tới cái rốn khéo léo không tỳ vết, một nàng cái tiểu nội khố nhỏ màu xanh nhạt nhìn thấy giữa hai chân cái gò mu như ẩn như hiện, trước ngực hai đô nhũ phong săn chắc tựa như hai đôi quả cam theo hô hấp chậm rãi các nàng nhấp nhô, thân thể của các nàng đang thời kỳ trưởng thành, tựa như quả táo vừa mới lột xác kết thành, không hổ là cực phẩm, cứ như vậy hai nàng thân trần cùng một chỗ, cái loại tràng diện này làm cho người suy nghĩ xa xăm hấp dẫn, khiến cho Tống Thanh Thư trái tim nhảy loạn…
– Thân thể bảo dưỡng cũng không tệ lắm…
Hoàng hậu Bùi Mạn hài lòng gật đầu…
– Những năm qua quản sự Hoán Y Viện cho tới bây giờ cũng không có để cho các ngươi làm việc nặng, có biết tại sao không?
– Nô tỳ không biết.
Hai cung nữ nhút nhát đáp, lặng lẽ trao đổi qua ánh mắt, đều nhìn ra nghi hoặc, những năm gần đây tỷ tỷ của các nàng chịu không biết bao nhiêu gian khổ, thế nhưng hai người bọn họ vẫn được ăn uống chiêu đãi, tuy so ra thì kém đãi ngộ với những công chúa chính thức, thế nhưng so với một số đại tiểu thư của nhân gia thì cũng không kém nhiều lắm.
– Sở dĩ không có để cho các ngươi làm việc chân tay nặng nhọc, là bởi vì lo lắng khiến cho các ngươi tay chân bị xấu đi, da thịt bị phong sương ăn mòn trở nên thô ráp…
Bùi Mạn đột nhiên cười lạnh…
– Mà hết thảy này cũng không phải là bởi vì các ngươi đã từng có thân phận công chúa, mà là bởi vì các ngươi là những người nhỏ tuổi nhất bên trong Hoán Y Viện, năm xưa Đại Kim Quốc công phá Biện Lương, hai người các ngươi còn ở trong tã lót, vì thế mới có thể hoàn bích chi thân. Đối đãi để các ngươi khi trưởng thành, trổ mã càng ngày càng xinh đẹp, thì trong cung liền quyết định để cho các ngươi nhập vào hậu cung của Hoàng thượng, cho nên đây tất cả đều là do Hoàng thượng ban ơn, các ngươi từ nay về sau phải thật tốt phục thị Hoàng thượng, minh bạch chưa?
Tống Thanh Thư nhìn Bùi Mạn liếc một chút, nghĩ thầm nữ nhân này diễn kỹ không tệ lắm, một bộ ra vẻ bộ dáng thu xếp thê thiếp cho trượng phu mình, đừng nói hai cô nương còn ngây thơ này, cho dù là công chúa Triệu Phúc Kim loại người lịch duyệt đụng tới e rằng cũng phải bị mắc lừa.
– Nô tỳ minh bạch.
Hai cô nương này biết ngay từ đầu vận mệnh của mình nhất định là để cho Hoàng đế Kim Quốc sủng cơ, sắc mặt trắng nhợt, cứ việc thành Biện Lương bị công phá thì thời điểm đó các nàng còn nhỏ, nhưng tại trong Hoán Y Viện thường xuyên nghe được các vị tỷ tỷ nhắc lại chuyện cũ năm đó, cũng biết mình là kim chi ngọc diệp, chẳng qua hiện nay băng lãnh hiện thực làm cho các nàng không thể không tiếp nhận vận mệnh của mình.
– Đừng quỳ nữa, hãy qua tới hầu hạ Hoàng thượng uống rượu.
Bùi Mạn lặng lẽ ra hiệu bằng ánh mắt cho Tống Thanh Thư, để hắn cứ dựa theo kế hoạch hành sự.
Tống Thanh Thư tức xạm mặt lại, bây giờ tình huống này thật sự là không thể tưởng tượng, chính mình đến tột cùng là phục tùng làm theo hay phải làm sao đây? Bất quá làm cho hắn để ý Hoàng hậu Bùi Mạn lại không có ý tứ rời đi, chẳng lẽ nàng muốn quan sát toàn bộ quá trình này?
– Bẩm vâng…
Hai vị cô nương nghe vậy đứng dậy, nhìn ra được các nàng không có thói quen trên thân người không một sợi vải, lộ ra trên khuôn mặt đỏ ửng, miễn cưỡng đi đến bên cạnh Tống Thanh Thư ngồi xổm xuống, một người rót rượu, một người giơ ly rượu lên đưa đến đến trước mặt Tống Thanh Thư.
– Mời Hoàng thượng uống rượu.
Giọng nói êm dịu của hai nàng muốn tan chảy, Tống Thanh Thư nghe được một trái tim tê dại, nghĩ thầm Hoàng Sam nữ tử nếu là nhìn thấy tình hình bây giờ, còn không phải cầm kiếm chém chết ta sao, bất quá lần này ta thật đúng là bị quá oan uổng, đến bây giờ đây tất cả chuyện này ta cũng không muốn a, ánh mắt của hắn trong lúc lơ đãng liếc nhìn qua hạ thể của hai nàng, hai cái gò mu do tư thế ngồi bị cặp đùi ép lại nên gò mu phồng nhô lên, thấp thoáng cũng nhìn thấy lưa thưa hai thảm lông đen non mềm ẩn nấp không được dưới làn vải tơ mỏng của cái tiểu nội khố, Tống Thanh Thư tiếp nhận chén rượu, phảng phất như có thể ngửi được từ bên dưới hạ thể của hai nàng truyền đến nhàn nhạt mùi thơm xử nữ của hai cái âm hộ, trong lòng không khỏi rung động, bất quá hắn cuối cùng cũng xác định đây không phải là món ngon để mình hưởng dụng, rất nhanh liền tập trung ý chí lại:
“Bản đại gia tuy tham hoa háo sắc, đồng dạng cũng tiếc hoa ái hoa, hai cô nương cho dù trước đó ta chưa có nhận ra là công chúa, nếu muốn thuận nước đẩy thuyền, thì so cùng với cầm thú đâu có cái gì khác biệt? Huống chi các nàng lại là muội muội của Hoàng Sam nữ tử, tuy cô nương kia cùng ta có chút không hợp nhau, bất quá…”
Tống Thanh Thư âm thầm khinh bỉ chính mình, rõ ràng là không cam tâm chỉ muốn lấy được thân thể Hoàng Sam nữ tử, mà còn muốn cả thể xác lẫn tinh thần đều có, cho nên mới quyết định thả dây dài hơn để câu cá lớn, vậy thì nói đến đàng hoàng như thế để làm gì?
– Khụ… khụ…
Tống Thanh Thư làm bộ ho khan hai tiếng, mới quay về phía hoàng hậu Bùi Mạn phất phất tay…
– Hoàng hậu, nàng lui xuống trước đi, nơi này có hai người bọn họ phục thị thì cũng đủ rồi.
Hoàng hậu Bùi Mạn bực tức đến giận sôi máu lên, cẩu nô tài kia thật đúng là xem nơi này giống như nhà mình? Cũng không nhìn một chút đây là nơi nào! Nơi này là chính là tẩm cung Thái Hòa điện của ta! Vậy thì ta có thể lui đi nơi nào đây?
Bất quá giận thì giận, nghĩ đến kế hoạch của mình, nàng cũng đành đem lửa giận cưỡng áp chế qua:
– Vậy thì thần thiếp sẽ không quấy rầy Hoàng thượng nữa, thần thiếp lại ở bên Thiên điện chờ, nếu Hoàng Thượng có gì cần thì cứ truyền triệu thần thiếp.
– Biết… biết.
Tống Thanh Thư không kiên nhẫn vẫy tay, hoàng hậu Bùi Mạn trong bụng mắng thầm không thôi, tên cẩu nô tài kia, qua đêm nay, bản cung sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là muốn sống không được, muốn chết không xong!
Nhìn thấy Hoàng hậu Bùi Mạn lúc quay đi với ánh mắt không cam tâm, Tống Thanh Thư khẽ cười, thực ra chuyện cho tới bây giờ cũng không cần thiết lại khách sáo với nàng, chỉ cần biết đến mưu đồ cuối cùng của nàng, thì chính là đến thời điểm song phương ngả bài.
Cảm thụ khí thế phía dưới, phát giác được Hoàng hậu Bùi Mạn cũng không có đi xa, mà chính là ẩn nấp ở ngoài tường nghe lén, Tống Thanh Thư nhướng mày, hắn đang muốn thét ra lệnh nàng phải đi xa một chút, nhưng ngay lúc đó kịp phản ứng, chuyện này đối với Bùi Mạn rất quan trọng, đối phương khẳng định phải tùy thời chú ý sự tình phát triển, nếu là ép buộc nàng rời đi, ngược lại là phản tác dụng.
Mấu chốt là hắn hiện tại cũng không rõ ràng Bùi Mạn làm tất cả chuyện này với mục đích là cái gì, nếu nói chỉ là lo lắng hai công chúa tuyệt sắc bại hoại này cùng nàng tranh sủng, thì hắn tuyệt đối không tin.
Nhưng nếu như không phải là tranh sủng, để cho ta làm hỏng phá thân hai cô nương này, đến cùng là vì cái gì đây?
Không thể thăm dò dự định cuối cùng của Bùi Mạn, hắn cũng không muốn bức đối phương nhanh như vậy liền trở mặt, liền giả vờ không biết nàng đang ở ngoài tường, tiện tay nâng cái cằm của một cô nương, cười như không cười hỏi:
– Ngươi là Hồ Nhi hay là Viên Viên a?
Công chúa kia bị ánh mắt hắn làm cho trong lòng nhảy một cái, vội vàng đáp:
– Bẩm nô tỳ là Viên Viên.
– Danh tự tốt, thưởng tửu.
Tống Thanh Thư nói xong liền cầm lấy một một ly rượu hướng trong miệng nàng rót vào.
– Khụ… khụ…
Cô nương kia trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng, bị sặc không nhẹ, vết rượu sáng lóng lánh theo khóe môi nàng trượt xuống đến trên cổ trơn bóng, bị ánh đèn chiếu xuống, lộ ra vô cùng trong suốt, làm cho Tống Thanh Thư không rõ ràng là ánh đèn chiếu sáng da thịt nàng trong phòng hay là da thịt nàng chiếu sáng gian phòng.
Nhìn lấy nàng bị sặc, Tống Thanh Thư cười to, một tay lại đem Triệu Hồ Nhi kéo qua:
– Hồ Nhi danh tự cũng dễ nghe, cũng thưởng tửu!
Xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy hết thảy bên trong điện, hoàng hậu Bùi Mạn biểu lộ có thể nói cực kỳ quái lạ, cái bộ dáng hành vi phóng túng này nào giống như một tên thái giám bình thường khúm núm a, rõ ràng hoang đường đúng là một bộ dáng Hoàng đế sao? Chẳng lẽ là hắn tự biết khó thoát khỏi cái chết, liền dứt khoát cứ tùy tính mà làm?
Hoàng hậu Bùi Mạn nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ cho một lời giải thích như thế là thích hợp, lập tức liền thấy thoải mái: “Cũng được, cẩu nô tài kia giúp ta hoàn thành kế hoạch, để hắn trước khi chết hưởng thụ một chút như thế nào…”
Tống Thanh Thư đoán chừng Hoàng hậu Bùi Mạn đã bị chính mình lừa không sai biệt lắm, thế là mỗi một tay ôm hai vị công chúa Tống Triều hướng đến bên trong giường phượng đi đến, vừa đi vừa một bên vừa làm nắn bóp bầu vú săn chắc như quả cam sành của các nàng vừa cười nói:
– Hai mỹ nhân, đợi lát nữa trẫm sẽ hảo hảo hoan ái các ngươi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dịch |
Ngày cập nhật | 12/05/2021 11:29 (GMT+7) |