Chỉ là khi nàng nghĩ tới mình bị mất đi danh tiết, thân thể của nàng chỉ dành cho trượng phu đã bị nam nhân khác chiếm đoạt, liền trong nháy mắt tâm trí hóa thành từng làn roi quất xuống…
– Không thể quên được, cũng buộc phải quên…
Hoàng Dung lúc này thanh không có run rẩy bàng hoàng như trước đó nữa, thoáng cái lại biến trở về là một bang chủ Cái Bang quyết đoán.
– Rất đáng tiếc, tại hạ thì không muốn quên…
Tống Thanh Thư lắc đầu.
Hoàng Dung cắn chặt hàm răng, trong đôi mắt đẹp nộ hỏa:
– Tối hôm qua thân thể ta bị ngươi chiếm hết tiện nghi rồi, ta đã không có muốn truy cứu đi, công tử còn muốn thế nào nữa đây!
– Đúng là tại hạ đã chiếm được tiện nghi rất lớn…
Tống Thanh Thư gật đầu, hiển nhiên thừa nhận lời nàng nói…
– Bất quá khẩu vị của tại hạ cũng rất lớn.
Hoàng Dung tay chân liền rét lạnh:
– Công tử có ý tứ gì?
– Phu nhân… chắc hẳn phu nhân cũng hiểu được tâm ý của tại hạ đối với phu nhân…
Tống Thanh Thư ánh mắt lướt qua trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo như làm băng sứ ở trước mắt, không thể không cảm thán tạo hóa thần kỳ…
– Trước đó bởi vì vấn đề thân phận cao quý của phu nhân, cho nên tại hạ một mực khắc chế duy trì, chắc hẳn phu nhân cũng có thể cảm nhận được.
Hoàng Dung sắc mặt nóng lên, có chút nhỏ giọng “ừ…” một tiếng, nhớ lại hai người trước đó đủ loại tiếp xúc gần gũi giữa hai thân thể, đúng như đối phương nóI hắn vẫn giữ lại được bước cuối cùng chen vào thân thể của mình, tuy Tống Thanh Thư thường xuyên có cử chỉ ái muội sờ soạng nàng, nhưng trên tổng thể hắn vẫn là dừng lại không vượt quá phận, chứ không phải như đêm qua, vào lúc nàng không có chút nào phòng bị, thì ngay tại trên giường hắn lại xông tới chiếm đoạt thân thể…
Nghĩ đến đây, Hoàng Dung hận đến nghiến răng, trước đó chính mình quả thật bị hắn biểu hiện bên ngoài là một quân tử lừa gạt.
– Bởi vì đã phát sinh chuyện đêm qua rồi, giờ thì cũng không cần phải khắc chế nữa để làm gì…
Tống Thanh Thư tiếp tục nói.
Hoàng Dung sợ hãi cả kinh:
– Vậy đến tột cùng thì công tử muốn làm gì?
– Hãy làm nữ nhân của ta…
Mặc kệ là lúc giả làm Khang Hi, hay bây giờ là Kim Xà vương, trong khoảng thời gian này Tống Thanh Thư đã ngồi trên chức vị cao, một khi lời nói trịnh trọng phát ra, bên trong thanh âm liền có một khí chất uy nghiêm không có gì bàn cãi.
– Không có khả năng! Đó…
Hoàng Dung quả quyết cự tuyệt.
– Vì cái gì?
Tống Thanh Thư bình tĩnh hỏi.
– Bởi vì ta đã có trượng phu, ta lại còn có nữ nhi, đồng thời chuyện này người trong thiên hạ cũng sẽ không dung thứ…
Hoàng Dung vội nói, chính nàng cũng ngạc nhiên, tại sao mình phải giải thích rõ ràng như vậy, cự tuyệt là cự tuyệt, làm gì mà còn cần giải thích lý do.
– Chuyện trượng phu của phu nhân thì rất dễ giải quyết, chỉ cần hắn chết đi, thì phu nhân cải giá cũng rất bình thường.
Giọng nói của Tống Thanh Thư phát ra hàn khí…
Hoàng Dung trong lòng rét lạnh, vội nói:
– Nếu như Tĩnh ca ca xảy ra chuyện gì, ta sẽ cắn lưỡi tự vận cũng sẽ không để cho công tử được như tâm ý.
Tống Thanh Thư sắc mặt âm trầm, thật lâu qua đi rồi thở dài một hơi:
– Thôi, Quách đại hiệp dù sao cũng là thiên hạ đệ nhất nhân, không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ, ta cũng rất kính nể khí tiết của hắn, làm thế nào có thể làm ra chuyện công phẫn như vậy được. Phu nhân… không cần sợ hãi, ta sẽ không dùng thủ đoạn ti tiện này để đối phó với Quách đại hiệp đâu.
Nghe hắn nói như vậy, Hoàng Dung thả lỏng một chút, nàng lại tin tưởng lời đối phương, cho dù không có gì bảo đảm, có thể là nàng cảm thấy Tống Thanh Thư biểu hiện ra ngoài khí phách, cũng không phải tiểu nhân thấp kém.
– Càng nghĩ, duy nhất có thể quang minh chính đại đạt được phu nhân chính là cơ hội mà ta đã nói trước đó, bao vây thành Tương Dương, đứng trước sức mạnh tuyệt đối của ta có được, những lời chỉ trích thế nhân cũng chẳng tính là gì, mà nếu có mang tiếng xấu thì ta sẽ cõng dùm cho phu nhân, ta sẽ không bao giờ làm tổn hại đến một sợi lông danh tiếng phu phụ của phu nhân.
Tống Thanh Thư chau mày, vừa suy tư, vừa lẩm bẩm lấy.
– Tốt, ta sẽ đợi đến ngày đó…
Hoàng Dung biết trong thời gian gần không có khả năng phát sinh hắn có được binh hùng tướng mạnh vây lấy thành Tương Dương, bởi vậy không ngại ngần dùng thời gian trì hoãn.
Tống Thanh Thư lắc đầu:
– Ta biết tâm tư của phu nhân, khẳng định là cho ta khoác lác, nhưng ta tin tưởng, một ngày này cuối cùng cũng sẽ tới, chỉ bất quá đợi đến ngày đó, có thể là phải mất mười năm hoặc hai mươi năm, đến lúc đó chúng ta đều đã già rồi, có câu.
‘Mỹ nhân tự cổ như danh tướng…
Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu…
Người đẹp từ xưa như tướng giỏi…
Chẳng hẹn chờ ai thấy bạc đầu’
Hoàng Dung vô thức lui lại một bước:
– Công tử đến cùng thì muốn như thế nào?
Tống Thanh Thư trầm giọng nói ra:
– Mười năm sau phu nhân quang minh chính đại làm nữ nhân ta, còn từ bây giờ trở đi hãy âm thầm xem ta là tình lang thì được rồi…
Hoàng Dung giận quá thành cười:
– Dựa vào cái gì! Công tử cho rằng công tử là ai vậy?
– Phu nhân biết ta dựa vào cái gì.
Tống Thanh Thư sắc mặt phi thường bình thản, tựa như đây là chuyện đương nhiên vậy.
Hoàng Dung cũng trầm mặc xuống, bời vì nàng biết lời nói của Tống Thanh Thư không ngoa, dựa vào võ công của hắn, còn Tĩnh ca ca bây giờ sinh tử chẳng khác nào nằm trong tay hắn, Tống Thanh Thư thật muốn chiếm lấy được thân thể của mình, có thể nói là nàng không có cơ hội để phản kháng.
Nếu như lúc trước, cho dù lâm vào thế yếu tuyệt đối, nàng cũng có thể phát huy sự thông minh tài trí của mình, tìm biện pháp để giải quyết, nhưng có thể vì trải qua kinh lịch chuyện đêm qua, tất cả suy tính đều trở nên vô nghĩa.
Danh tiết đã mất vào tay hắn, nhiều thêm một lần so với một lần có cái gì khác nhau đâu chứ?
– Phu nhân là một nữ nhân thông minh, hẳn rõ ràng sẽ chủ động đáp ứng ta chứ đừng ép buộc để cho ta tự mình xuất thủ…
Tống Thanh Thư thật sâu liếc nhìn nàng.
– Công tử chính là ác ma!
Hoàng Dung toàn thân phát run…
– Ta tại sao không có sớm phát hiện bộ mặt thật sự của công tử chứ.
Tống Thanh Thư cười nhạt:
– Đó là bởi vì ta trước kia không nỡ dùng những thủ đoạn để đối phó với phu nhân, hy vọng phu nhân không nên để cho ta ở trước mặt phu nhân hiện nguyên hình ra là ác ma thật sự.
Hoàng Dung lần nữa trầm mặc, một lúc mới nói:
– Ta có thể đáp ứng công tử. Nhưng công tử cũng phải đáp ứng lại điều kiện của ta.
Tống Thanh Thư vui mừng nói:
– Phu nhân quả nhiên thông minh, nếu để cho ta ép buộc phu nhân, thì sẽ không có cơ hội cùng ta bàn luận đến điều kiện, điều kiện gì phu nhân cứ nói đi, chỉ cần không quá phận, ta có thể cân nhắc.
– Thứ nhất, cam đoan Tĩnh ca ca an toàn, không cho phép đối với hắn hạ thủ bất cứ hình thức nào.
– Không có vấn đề.
Tống Thanh Thư đáp ứng rất kiên quyết.
– Thứ hai, việc này chỉ có công tử biết, ta biết, tuyệt đối không cho phép tiết lộ cho người thứ ba biết, ngay cả ngươi tin cậy nhất của công tử cũng không được nói.
Hoàng Dung biểu lộ càng lúc càng bình tĩnh.
– Có phải phu nhân sợ ta cố ý lộ ra tin tức để cho Quách đại hiệp biết, từ đó phá hư cảm tình của hai người…
Tống Thanh Thư cười…
– Yên tâm, ta sẽ không làm như vậy, nếu quả thật bị hắn biết thì cũng không còn thú vị.
– Người khác cũng không thể nói, cho dù là Chu cô nương, A Cửu cô nương…
Hoàng Dung cắn môi bổ sung.
– Không có vấn đề, còn gì nữa không?
Tống Thanh Thư nói.
– Thứ ba, chuyện quan hệ này chỉ giới hạn ở tại bên trong thành Khai Phong, sau khi qua đi, không cho phép công tử lại đến quấy rối sinh hoạt của ta.
Hoàng Dung lẳng lặng nhìn hắn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dịch |
Ngày cập nhật | 12/05/2021 11:29 (GMT+7) |