Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 5 - Dịch giả Meode

Phần 140

Tống Thanh Thư không khỏi lấy làm kỳ lạ, chỗ này bỗng nhiên xuất hiện một nữ nhân mỹ mạo đến tột cùng là người nào đây? Xem nàng thân thể dường như không có sức nặng vậy, cứ đứng ở trên ngọn trúc, một thân khinh công quả nhiên là kinh thế hãi tục.

Tuy rằng lúc này nhìn không tới hình dạng đối phương, nhưng Tống Thanh Thư xác định mình từ trước cho tới, chưa bao giờ gặp qua qua nữ nhân này.

Ngay từ đầu hắn thậm chí tưởng rằng Hoàng Sam nữ tử đã đến, bất quá nữ nhân này rõ ràng niên kỷ lớn hơn, hơn nữa thân hình đẫy đà thướt tha, so với thon thả cao gầy của Hoàng Sam nữ tử, cảm giác còn muốn xinh đẹp hơn, dáng người cân xứng, mặc một thân váy dài, thân thể mềm mại bị trói buộc đường cong lả lướt, trước ngực thật cao nhô lên, toàn thân tản mát ra thành thục mị lực đặc hữu.

Chỉ bất quá thân người đứng ở nơi đó, toàn thân tản ra một cỗ lãnh ý, khí chất xinh đẹp cùng lãnh diễm đạt đến một loại cân bằng hoàn mỹ.

– Cũng không biết nàng tới nơi này là vì cái gì, chẳng lẽ cũng là hướng về phía Nhạc Linh San đến hay sao?

Chứng kiến đối phương ánh mắt tựa hồ cũng đang rơi vào trên thân Nhạc Linh San, Tống Thanh Thư nhướng mày.

Lúc này cục diện phía dưới đã rõ ràng hơn, phái Hoa Sơn dù sao nhân số ít hơn nê đang lâm vào hoàn cảnh xấu, hơn nữa đối với phương mỗi người đều có võ nghệ cao cường, Nhạc Linh San cùng Lâm Bình Chi đã bị chế trụ, cũng không lâu lắm thì nghe tiếng kêu của Ninh Trung Tắc cùng một địch nhân, cả hai cùng cùng lúc bị thương trên đùi.

Địch nhân kia lui xuống, Nhạc phu nhân trước mắt tuy ít hơn một địch, nhưng trên đùi cũng bị chém trúng một đao, bị thương không nhẹ, lại tiếp tục đánh được mấy chiêu, đầu vai liền bị sống đao địch nhân đánh trúng, cũng lảo đảo khụy xuống trên đất.

Hai tên địch nhân cười ha ha, tại nàng trên lưng nàng điểm trúng huyệt đạo.

Tống Thanh Thư nhìn thấy bọn họ chỉ là đem đánh tới rồi điểm huyệt, cũng không có ý tứ đả thương người, chần chừ một lát, liền quyết định cứ chờ xem kỳ biến, cùng lúc cũng quan sát nữ nhân thần bí đối diện kia.

Mười lăm người vây quanh nhóm Nhạc Bất Quần, tám gã hảo thủ phân thành tám hường, cùng Nhạc Bất Quần đối chiến, còn lại bảy người vừa khống chế lấy đám người Ninh Trung Tắc, vừa chằm chằm phía Nhạc Bất Quần tùy thời mà động, chưởng môn phái Hoa Sơn nội công mặc dù sâu, kiếm thuật mặc dù tinh, nhưng đối chiến với tám người đều thuộc về hảo thủ, hơn nữa còn phải đề phòng bảy người kia, thì trong lòng đã minh bạch hôm nay phái Hoa Sơn trước sau gì cũng bị thất bại, thế nên nổi lên tâm tư đồng quy vu tận, trong khi đám người Trung Nghĩa Quân đã nắm chắc thắng lợi trong tay, cho nên không muốn cùng lão liều mạng, vì thế tám địch nhân kia trong nhất thời cũng không làm gì lão được.

Một tên kêu lớn:

– Nhạc Bất Quần, ngươi hãy đầu hàng đi…

Nhạc Bất Quần cất cao giọng nói:

– Nhạc mỗ cho dù cận kề cái chết cũng không có chịu nhục, muốn giết thì cứ lên giết.

Người kia nói:

– Ngươi không đầu hàng, ta sẽ chém cánh tay phải phu nhân ngươi trước…

Nói xong liền nhấc lên thanh quỷ đầu đao mỏng, dưới ánh mặt trời xuống, trên lưỡi đao phát ra ánh sáng âm u, kê ở đầu vai Nhạc phu nhân.

Nhạc Bất Quần hơi chần chừ: “Chẳng lẽ mặc cho nàng bị đoạn đi một cánh tay?” Nhưng lập tức lại nghĩ: “Nếu như quăng kiếm đầu hàng, để cho bọn hắn khi dễ hành hạ nhục nhã, phái Hoa Sơn mấy trăm năm danh thơm, há có thể bị chôn vùi trong tay ta?”

Nghĩ xong liền hít vào một hơi, trên mặt tử khí đại thịnh, vung kiếm phía bên trái bổ tới trên đầu tên hán tử, nam nhân kia nâng đao ngăn chặn, há biết một kiếm này Nhạc Bất Quần bạn tụ vào Tử Hà Thần Công, lực đạo mạnh mẽ, thành đao liền bị trường kiếm bức về, một đao một kiếm, theo đà tấn tới chặt đứt cánh tay phải tên kia, máu tươi văng khắp nơi, tên kia quát to một tiếng, té nhào ngã trên đất.

Nhạc Bất Quần một chiêu đắc thủ, xoạt một kiếm, lại đâm vào chân trái một tên địch nhân khác, tên đó lui xuống, cùng Nhạc Bất Quần đối chiến còn hai người, nhưng tình thế cũng không có trì hoãn, chỉ nghe bụp một tiếng, sau lưng Nhạc Bất Quần bị một sợi roi thép liên tử chùy đánh trúng, Nhạc Bất Quần công liên tiếp ba kiếm, mới xua đuổi được địch nhân, lúc này đã nhịn không được một ngụm máu tươi phun ra.

Chúng địch cùng kêu lên:

– Nhạc lão đầu đã bị thương rồi…

Trung Nghĩa Quân một nhóm tổng cộng mười lăm người, trong đó ba người bị phu phụ Nhạc Bất Quần gây thương tích, trong đó chỉ có một tên bị chém đứt cánh tay bị thương rất nặng, còn lại hai người bị tổn thương chân, cũng không đáng lo, không ngừng miệng hướng Nhạc Bất Quần mắng.

Về phần thủ lĩnh Trương Nhu, từ đầu tới bây giờ đều chưa có ra tay.

Nhạc Bất Quần nghe khẩu âm bọn chúng vùng nam, bắc đều có, võ công hỗn tạp, hiển nhiên không phải là cùng một môn phái, nhưng tấn thối phối hợp với nhau lại ăn ý quá sâu, chứng tỏ cũng không phải là tạm thời tụ họp cùng một chỗ, rút cuộc đám đầy là lai lịch gì? Thực là đoán nghỉ không ra, sau cùng chính là mười lăm người này không ai là yếu, dựa trên trên kiến thức giang hồ nhiều năm, mười lăm hảo thủ này, thậm chí ngay cả võ công một người cũng không nhận ra được…

Lão xác định định những người này chưa bao giờ cùng mình đã từng giao thủ qua, tuyệt không phải là kẻ thù, chẳng lẽ thật là vì Tịch Tà Kiếm Phổ, nên mới gây chuyện lớn như thế cùng phái Hoa Sơn?

Trong lòng của lão vừa suy nghĩ, trên tay cũng không chút nào không ngừng thi triển Tử Hà Thần Công phát ra, mũi kiếm mơ hồ phát ra hào quang, hơn mười chiêu sau lại có một tên địch nhân đầu vai trúng kiếm, trong tay roi thép ngã xuống trên đất…

Nhạc Bất Quần nội lực dồi dào, tinh thần đã tốt hơn, trong lúc đó tay trái trở chưởng, đánh trúng ngực một người, tiếng rắc rắc vang lên, đã cắt đứt hai xương sườn của hắn…

Không ngờ người này dũng mãnh gan dạ tuyệt luân, xương sườn vừa đứt, tuy rằng đau nhức thông tâm, lại khơi dậy cuồng nộ, vừa té ngã chạm đất, liền mở ra hai tay ôm chặt lấy chân trái Nhạc Bất Quần, lão kinh hãi, vung kiếm hướng sau lưng hắn đánh xuống, thì cùng lúc bên cạnh hai thanh đơn đao cùng lúc đưa qua đón đỡ, trường kiếm Nhạc Bất Quần không thể chém xuống, chân phải liền hướng trên đầu của hắn đá tới.

Người nọ đúng là một hảo thủ, cánh tay trái liền dài ra, đùi phải cũng quấn theo ôm lấy, cùng lăn một vòng, Nhạc Bất Quần chân đã vô pháp trụ vững lại, nhất thời ngã sấp xuống, trong khoảnh khắc đó, đơn đao, đoản thương, liên tử chùy, trường kiếm, nhiều loại binh khí đồng thời nhắm ngay trên cổ họng của lão đưa tới…

Nhạc Bất Quần thở dài một tiếng, buông tay rơi kiếm, nhắm mắt chờ chết, cảm thấy các huyệt đạo liền bị điềm trúng, cùng theo hai tên lôi kéo lão đứng lên.

Lúc này Trương Nhu mới mở miệng nói ra:

– Quân Tử Kiếm Nhạc tiên sinh võ công trác tuyệt, quả nhiên danh bất hư truyền, chúng ta hợp lại mười lăm người đối phó một người, còn huyên náo làm cho bốn, năm người bị thương, lúc này mới bắt ngươi được… hắc hắc, bội phục… bội phục…

Nhạc Bất Quần cười lạnh:

– Các hạ nếu cùng ra tay, Nhạc mỗ chỉ sợ sớm đã thất bại.

Trương Nhu cười nói:

– Chúng ta đã lấy số đông đánh người, đã là không nên, nếu ta lại ra tay, về sau lan truyền ra ngoài, ta cũng không có còn mặt mũi lăn lộn trên giang hồ nữa…

Ngừng lại một chút, hắn tiếp tục nói:

– Nhạc tiên sinh, chúng ta cùng ngươi không oán không cừu, đêm nay mạo muội đắc tội, chỉ bất quá muốn mượn quyển Tịch Tà Kiếm Phổ kia, cuốn kiếm phổ đó vốn cũng không phải là của phái Hoa Sơn, ngươi trăm phương ngàn kế nhận Lâm thiếu gia của Phúc Uy tiêu cục làm môn hạ, đương nhiên là mưu đồ bộ kiếm phổ này rồi. Chuyện này cũng không phải là quang minh chính đại, võ lâm đồng đạo nghe xong, người người thập phần phẫn nộ a, hãy nghe lời của ta, mau đưa ra đi…

Nhạc Bất Quần giận dữ, nói:

– Nhạc mỗ nếu như rơi vào tay ngươi, muốn giết cứ giết, nói những lời nhảm này làm chi? Nhạc Bất Quần làm người như thế nào, trên giang hồ đều biết đều nghe thấy, ngươi giết Nhạc mỗ thì dễ dàng, nhưng muốn hỏng danh dự của ta, thì chỉ là nằm mộng mà thôi!

Một tên dưới tay của Trương Nhu cười ha ha, lớn tiếng nói:

– Phu nhân của ngươi cùng nhi nữ có tướng mạo không tệ, chúng ta sẽ phân ra hưởng thụ cho thống khoái! Hặc hặc, lần này, ngươi Nhạc tiên sinh trong võ lâm có thể đã là đại danh đỉnh đỉnh.

Đám người Trung Nghĩa Quân cùng theo cười to, trong tiếng cười tràn đầy dâm tà chi ý, Nhạc Bất Quần tức giận đến toàn thân phát run.

Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn nơi xa nữ nhân thần bí kia, thấy nàng cũng cau mày, trong lòng thầm nghĩ, chờ một chút thì sẽ biết rõ ý đồ của nàng rồi hãy nói.

Trương Nhu nói ra:

– Nhạc tiên sinh, lai lịch của chúng ta, có lẽ ngươi đã đoán được vài ba phần, chúng ta không phải là bạch đạo hay anh hùng hảo hán gì trong chốn võ lâm, không có chuyện gì mà làm không được, chúng huynh đệ của chúng ta háo sắc đã thành tính, nếu như đắc tội với tôn phu nhân cùng lệnh ái, thì danh dự của Nhạc tiên sinh cũng không còn gì mà nói…

Nhạc Bất Quần kêu lên:

– Các hạ nếu như không tin, cho dù tại trên người chúng ta có lục soát, cũng không có cái gì là Tịch Tà Kiếm Phổ đâu…

Một tên cười gian nói:

– Tốt lắm, từng người lục soát lấy, nhưng nếu lục soát trên thân phu nhân cùng lệnh ái thì chẳng có gì đẹp mắt.

Tống Thanh Thư trong lòng nghi hoặc, những người này rõ ràng là hướng về phía nhi nữ Nhạc Phi mà đến, vì sao một mực ép hỏi tung tích Tịch Tà Kiếm Phổ đây? Đúng rồi, khẳng định thứ nhất là để che giấu mục đích thực sự, thứ hai người của Trung Nghĩa Quân cũng muốn chiếm đoạt lấy Tịch Tà Kiếm Phổ mà trong giang hồ thịnh truyền.

Lâm Bình Chi lớn tiếng kêu lên:

– Hết thảy tai họa này, đều là từ ta Lâm Bình Chi gây ra, Tịch Tà Kiếm Phổ không có tại Phục Kiến của Lâm gia, tin hay không là tùy các ngươi.

Nói xong từ dưới đất nhặt lên thanh trượng trước đó bị đánh rơi xuống đất, mãnh lực hướng đến trên trán của mình tự sát, chỉ là hai tay của hắn đã bị điểm huyệt, hai tay vô lực, cạch một tiếng, thanh trượng tuy rằng trúng trên đầu, nhưng chỉ tổn hại một ít ngoài da, ngay cả máu tươi cũng không có chảy ra. Nhưng hành động hắn có dụng ý, chứng tỏ cho người bên ngoài minh bạch, hắn ý đã muốn hy sinh tính mạng của mình, cho thấy cũng không có chuyện kiếm phổ rơi vào trong tay phái Hoa Sơn.

Tống Thanh Thư gật đầu, Lâm Bình Chi tuy rằng nam sinh nữ tướng, bất quá thực chất bên trong lại rất kiên cường, cũng không uổng công mình lúc trước coi trọng hắn, đã truyền cho hắn Ngũ Nhạc Thần Kiếm.

Trương Nhu cười nói:

– Lâm công tử, ngươi lại rất đầy nghĩa khí, chúng ta cùng phụ thân người cũng có giao tình, Nhạc Bất Quần hại chết phụ thân của ngươi, để mưu lấy Tịch Tà Kiếm Phổ, chúng ta hôm nay là bênh vực kẻ yếu, chi bằng ngươi cải đầu làm môn hạ của ta, ta sẽ luyện cho ngươi võ công để để một thân tung hoành giang hồ…

Lâm Bình Chi kêu nói:

– Song thân của ta là do Dư Thương Hải của phái Thanh Thành cùng Mộc Cao Phong hại chết, cùng sư phụ ta đâu có gì tương quan? Ta đường đường là môn đồ phái Hoa Sơn, làm sao có thể đến lúc nguy nan, mà lại sợ chết chứ?

Trương Nhu thần tình lạnh lẽo:

– Đã như vậy, đừng trách chúng ta không khách sáo, lục soát tất cả cho ta!
– Tốt!

Mấy tên dưới tay Trương Nhu sớm đã chờ mong, nghe vậy hai mắt tỏa ánh sáng, xoa xoa tay liền hướng đến bên trong ngực của Ninh Trung Tắc cùng Nhạc Linh San sờ soạng nắn bóp.

Chuyện cho tới bây giờ, Tống Thanh Thư lại cũng không cách nào ngồi yên nữa rồi, đang muốn ra tay thì chợt nghe phía dưới truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, nguyên lai những người kia trên tay mỗi người đều bị cắm vào một lá trúc xanh biếc.

– Phi Hoa Trích Diệp… có thể dùng lá cây để đả thương người!

Đừng nói là phía dưới người Trung Nghĩa Quân lắp bắp kinh hãi, chính là Tống Thanh Thư cũng tặc lưỡi, xem ra nữ nhân này võ công so với mình tưởng còn cao hơn a.

– Các hạ đến cùng thần thánh phương nào, giấu đầu lộ đuôi, tính là cái gì anh hùng hảo hán!

Trương Nhu giận dữ, hướng chung quanh nhìn đến.

– Ta vốn không phải là cái gì anh hùng hảo hán.

Một giọng nói êm tai nhưng băng lãnh vô cùng vang lên, nữ nhân thần bí từ trên không trung nhẹ nhàng bay xuống, váy áo bồng bềnh tựa như tiên nữ hạ phàm.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Thông tin truyện
Tên truyện Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 5
Tác giả Dịch giả Meode
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dâm hiệp
Ngày cập nhật 21/08/2022 11:38 (GMT+7)

Mục lục truyện của Dịch giả Meode

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng