Thấy nàng gấp đến độ vẻ mặt đỏ bừng, Tống Thanh Thư cảm thấy hết sức mê người, nhịn không được tiếp cận qua tại trên môi đỏ mọng nàng ép lên hôn lên trên miệng nàng, Trình Dao Già mắt lập tức trừng thẳng, như không thể tin được, phải biết rằng lúc này hai người đang ở ngoài cửa gian phòng, cùng Lục Quan Anh chỉ cách có một cánh cửa.
– Hãy để cho ta một mình đi!
Trong phòng truyền đến thanh âm Lục Quan Anh, hắn nghe được tiếng động, liền cho rằng thê tử lại chạy về khuyên mình.
Nghe được tiếng của trượng phu, Trình Dao Già thấy đầu lưỡi của hắn đã chen vào khoang miệng quả mình quấn quýt, gấp đến độ nhanh khóc, nên hắn buông lỏng nàng ra, hắn cũng không muốn đem quan hệ của hai người nhanh bại lộ như vậy, như vậy thì cũng không thú vị chút nào…
– Lục thiếu trang chủ, là tại hạ…
Tống Thanh Thư hắng giọng một cái.
Trong phòng lập tức trầm mặc, sau đó mới truyền đến tiếng khô của Lục Quan Anh:
– Tống công tử xin mời…
Hắn có thể không để ý tới thê tử, thế nhưng là Tống Thanh Thư đối với hắn có ân cứu mạng, lại là Kim Xà vương có tiếng trong thiên hạ, vô luận theo phương diện nào mà nói, hắn đều đắc tội không nổi.
Tống Thanh Thư liền cùng Trình Dao Già đẩy cửa đi vào.
Sau khi vào nhà, nhìn thấy Lục Quan Anh hình dạng tiều tụy, Tống Thanh Thư cũng thầm thở dài một hơi, thân là nam nhân, đối với tâm tình của Lục Quan Anh cũng có thể đồng cảm một chút.
– Lục thiếu trang chủ, tại hạ theo từ chỗ của đại phu biết đến tình huống của các hạ, nên đến đây để thử xem có cách nào khác không…
Tống Thanh Thư mở miệng nói ra.
– Loại chuyện này thì không còn cách nào khác, dù sao tại hạ đã là phế nhân, công tử cũng không cần phải an ủi ta…
Lục Quan Anh cười khổ nói.
Hắn sở dĩ tại trên thân phu phụ Lục Quan Anh tốn nhiều công phu như vậy, đương nhiên không phải là bởi vì Trình Dao Già, Trình Dao Già tuy rằng chính là một mỹ nhân làm rung động lòng người, nhưng những năm qua bên người Tống Thanh Thư có người nào mà không phải là nữ nhân tuyệt sắc, thế thì như thế nào lại đối với một nữ nhân mà mê muội thành như vậy?
Tống Thanh Thư kiên nhẫn chinh phục Trình Dao Già, đồng thời tiếp cận Lục Quan Anh, chủ yếu vì là coi trọng đến miếng chiêu bài Sơn Âm Lục thị, nếu như có thể được sự trợ giúp của Sơn Âm Lục thị, thì về sau tại trong quý tộc Nam Tống hắn lại càng dễ đứng vững gót chân.
Đương nhiên, Sơn Âm Lục thị cũng không phải là đỉnh cấp hào phú, Tống Thanh Thư tốn lấy công phu như vậy, điều hắn coi trọng chính là đại bản doanh của Lục thị là đứng chân tại Sơn Âm.
Thiệu Hưng (Sơn Âm) chính là phía cửa ngõ đông nam, đồng thời lại lân cận cùng với vịnh Lâm An, với tư cách thủ phủ của Nam Tống, nên đề phòng cực kỳ nghiêm mật, nhất là đối với phương bắc, phương tây, có tầng tầng bố trí phòng vệ, phía đông sông Chiết Giang dựa vào vịnh Lâm An, cũng có được thủy sư tinh nhuệ đóng quân, duy nhất bạc nhược phòng thủ yếu kém nhất đúng là đối với phía nam.
Hôm nay thế lực dưới trướng của Tống Thanh Thư, bất kể là Sơn Đông Kim Xà doanh, hay là Liêu Đông Thần Long đảo, đều là có lực lượng cực kỳ am hiểu tác chiến thuỷ quân, nếu là tương lai về sau có cần, hoàn toàn có thể mang theo một chi tinh nhuệ thủy sư ra biển, vượt qua tầng tầng phòng ngự Nam Tống, tại vịnh lâm An từ phụ cận Thiệu Hưng đổ bộ, có thể tại trong thời gian cực ngắn thẳng đảo Lâm An, toàn bộ quá trình này thì Nam Tống có thể không kịp động viên lực lượng cả nước, nói không chừng có thể phục chế lại thành quả chiến đấu giống như năm đó Tĩnh Khang chi biến Kim quốc, một trận chiến diệt quốc!
…
Đương nhiên đây chỉ là tình huống vạn bất đắc dĩ mới áp dụng hạ sách này, dù sao hiện nay Nam Tống đang được thiên hạ người Hán coi là chính thống, nếu như mạo muội tiến công, chỉ sợ sẽ bị thiên hạ người Hán phỉ nhổ.
Chỉ bất quá thân là đầu lĩnh Kim Xà doanh, lại chí đang muốn lập thiên hạ, Tống Thanh Thư không thể không phòng ngừa trước thật chu đáo, mà kế hoạch này, mấu chốt là phải quyết định phải nhanh, vì vậy trước khi công kích phải đảm bảo rằng Thiệu Hưng thành nằm tại trong lòng bàn tay.
Thiệu Hưng (Sơn Âm) chính là đại bản doanh Lục thị, bọn họ đứng chân ở chỗ này gần trăm năm, thế lực gia tộc đã thẩm thấu đến từng lĩnh vực trong Thiệu Hưng thành, cho nên nếu khống chế được Lục thị, liền tương đương đã khống chế được Thiệu Hưng thành.
Đây mới là nguyên nhân mà Tống Thanh Thư tốn nhiều thời gian cùng tinh lực như vậy tại trên thân phu phụ Lục Quan Anh…
Tống Thanh Thư thu liễm suy nghĩ, nhìn qua Lục Quan Anh an ủi:
– Thiếu trang chủ hà tất tự coi nhẹ mình là phế nhân, năm xưa Tư Mã Thiên gặp đại nạn, cuối cùng lại hoàn thành Sử gia, được muôn đời ghi khắc, Trịnh Hòa thất hạ Tây dương, dương cao quốc uy đất nước… Bọn họ mỗi người gặp phải tao ngộ đều so với thiếu trang chủ còn thảm hơn, nhưng bọn họ đều được lưu truyền vĩnh viễn, thiếu trang chủ cần gì phải vì có chút ngăn trở trước mắt mà nản lòng thoái chí?
Lục Quan Anh thở dài:
– Đạo lý ta cũng hiểu rõ, thế nhưng thân là nam nhân, loại chuyện này… công tử nói ta như thế nào mà chịu đựng được chứ?
Thấy hắn vẫn hai mắt vô thần, Tống Thanh Thư biết mình an ủi cũng không có phát ra nổi tác dụng, bên cạnh Trình Dao Già cũng đang lo lắng nhìn qua hắn, trong mắt khẩn trương lo lắng, cũng nhìn ra được nàng đối với mình ôm cao bao nhiêu hy vọng.
Trầm ngâm một lát, Tống Thanh Thư bỗng nhiên nói ra:
– Nam tử hán đại trượng phu, nhi nữ tình trường chỉ là chuyện nhỏ, nếu là có thể làm ra sự nghiệp kinh thiên động địa làm rạng rỡ tổ tông, đó mới là chính đạo, thiếu trang chủ tại sao không đem tinh lực của mình phóng tới tạo ra sự nghiệp phía trên?
– Sự nghiệp ư?
Lục Quan Anh cười khổ…
– Ta tự mình biết rõ, luận tài cán, bất quá ta chỉ có chút tư thế, luận võ công, ta trong giang hồ càng là không bằng ai, ta lại không tài giỏi làm ra được chuyện gì lớn…
– Lời không thể nói như vậy…
Tống Thanh Thư cười cười…
– Không biết công tử có từng nghe nói qua Tịch Tà Kiếm Phổ chưa?
– Tịch Tà Kiếm Phổ?
Lục Quan Anh giật mình, trong ánh mắt rốt cuộc cũng nổi lên chút thần thái…
– Tương truyền năm xưa Lâm Viễn Đồ của Phúc Uy tiêu cục có bảy mươi hai đường tuyệt kỹ Tịch Tà Kiếm Pháp đả biến thiên hạ vô địch thủ, những năm gần đây trong giang hồ các môn các phái lại vì bộ kiếm phổ này tranh giành ngươi chết ta sống, ta há lại không biết. Chỉ bất quá kiếm pháp chỉ là có trong truyền thuyết, trước đây ít năm Phúc Uy tiêu cục bị diệt môn, cũng không thấy hậu nhân Lâm gia sử xuất ra, vì vậy đã có rất nhiều người hoài nghi kiếm pháp này có hay không chính thức tồn tại.
– Kiếm pháp này đương nhiên là tồn tại.
Tống Thanh Thư cao thâm mạt trắc mà cười nói.
– Công tử vì sao lại chắc chắn như thế?
Lục Quan Anh trong lòng đã động, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Thanh Thư…
– Chẳng lẽ…
– Đúng vậy, hiện tại Tịch Tà Kiếm Phổ đang ở trong tay tại hạ.
Tống Thanh Thư từ trong lòng lấy ra cái áo cà sa có ghi kiếm phổ, đưa tới trước mặt hắn.
Nhìn xem trên áo cà sa có ghi “Tịch Tà Kiếm Phổ” bốn chữ, Lục Quan Anh cả kinh há to miệng:
– Quả nhiên là Tịch Tà Kiếm Phổ!
– Đúng vậy, tại hạ có thể đem Tịch Tà Kiếm Phổ truyền thụ cho các hạ, hy vọng công tử tỉnh lại đi, ngày sau học thành thần công, sẽ làm ra đại sự nghiệp của mình.
Tống Thanh Thư cười nói, Tịch Tà Kiếm Phổ này, trước đó hắn đã đảo mắt nhìn qua.
Năm xưa Hồng Thất Công, Âu Dương Phong tu luyện Cửu Âm Chân Kinh phải mất vài chục năm mới lĩnh ngộ, còn Vương Trùng Dương chỉ nhìn qua có hơn mười ngày, liền đã thông hiểu đạo lý Cửu Âm Chân Kinh.
Tu vi hiện nay của Tống Thanh Thư lại không thua kém Vương Trùng Dương lúc trước, hơn nữa hắn đặc thù thiên phú, trong thời gian ngắn kỳ thật đã đem Tịch Tà Kiếm Phổ nhìn xem thấu hiểu, hơn nữa bởi vì Tịch Tà Kiếm Phổ là do Lâm Viễn Đồ chỉ nhớ lại mà ghi chép đấy, cho nên ít nhiều gì cũng có chút không hoàn chỉnh, cho nên việc thể hiện bên trong kiếm pháp có không ít kẽ hở.
Những kẽ hở này chỉ là thoáng qua, vì thế dù là võ công của Lệnh Hồ Xung cũng nhìn không ra, nhưng Tống Thanh Thư khi nhìn qua kiếm phổ, đã thấy khuyết điểm Tịch Tà Kiếm Phổ là từ nơi trước ngực, bởi vậy về sau nếu người nào dùng Tịch Tà Kiếm Phổ đối phó hắn, chỉ có thể nói là tự tìm đường chết mà thôi.
Vì vậy việc đem Tịch Tà Kiếm Phổ truyền cho Lục Quan Anh, Tống Thanh Thư không có gì lo lắng về sau nếu đối phương có phản bội, bởi vì cũng nằm trong tầm khống chế của hắn.
– Thật sự sao?
Tịch Tà Kiếm Phổ là thần công bí quyết vô số người giang hồ tha thiết ước mơ, Lục Quan Anh lại có thể nào không kích động.
Bên cạnh Trình Dao Già cũng là chấn động vô cùng, hoàn toàn không rõ Tống Thanh Thư tại sao lại đem bí kíp trọng yếu như vậy đưa cho trượng phu mình, chẳng lẽ… chẳng lẽ là bởi vì nguyên nhân từ chính mình? Nghĩ tới đây, Trình Dao Già có chút ngây dại.
– Đương nhiên là thật sự.
Tống Thanh Thư khẽ cười.
– Thế nhưng là…
Lục Quan Anh đang kinh hỉ i, bỗng nhiên nghĩ đến tình huống thân thể của mình…
– Hôm nay ta… ta đã không còn là nam nhân bình thường, thì làm sao tu luyện được môn thần công này?
Trên giang hồ có rất nhiều thần công bí kíp có yêu cầu vô cùng hà khắc đối với thân thể thiên phú, hơn nữa đừng nói thần công bí kíp, thông thường thái giám tu luyện võ công, bởi vì thân thể thiếu hụt, cũng đã đều rất khó luyện thành, đây cũng là điều vì sao mà Lục Quan Anh lại lo lắng…
Tống Thanh Thư sắc mặt cổ quái, đem áo cà sa chỉ ra:
– Bất quá môn võ công này có thể nói là giúp cho thiếu trang chủ làm đúng theo yêu cầu đấy.
Lục Quan Anh, Trình Dao Già trong lòng hiếu kỳ, tiếp cận đến gần nhìn xem, chỉ thấy đầu tiên chính là “Dục luyện thần công, huy đao tự cung”, không hẹn mà cùng kinh hô, Trình Dao Già là xấu hổ đấy, còn Lục Quan Anh thì vừa mừng vừa sợ.
Lục Quan Anh bỗng nhiên nghĩ đến sự tình, cũng sắc mặt cổ quái:
– Chẳng lẽ công tử cũng bị…
Tịch Tà Kiếm Phổ là bí kíp võ công người trong giang hồ tha thiết ước mơ, hắn không tin Tống Thanh Thư có thể chống cự lại dụ hoặc của kiếm phổ, hơn nữa suy bụng ta ra bụng người, đối phương nếu như chưa có luyện, thì như thế nào lại cam lòng truyền thụ cho mình?
– Khục khục…
Tống Thanh Thư biết rõ Lục Quan Anh đang nghĩ gì, đành phải giải thích nói…
– Tại hạ có công pháp khác, vì vậy chưa từng có tập qua tập võ này công.
Nói xong thì liếc nhìn Trình Dao Già.
Trình Dao Già bị ánh mắt khiến cho trong lòng lay động, kìm lòng không được nghĩ đến đối phương lần nào rong ruổi tại trên người mình cũng dũng mãnh, thân thể lại thêm có chút xốp giòn vài phần, trong lòng thầm nói: “Hắn tuyệt đối không có tập qua môn công phu này, ta có thể làm chứng.”
Lục Quan Anh lúc này thì kích động không thôi, bất quá hắn cũng không phải là ngu ngốc, biết rõ trên đời không có cơm trưa miễn phí, không khỏi có chút chần chừ:
– Ta cùng với công tử mới nhận thức, công tử vì sao tiễn đưa phần đại lễ như vậy cho ta?
Tống Thanh Thư thu hồi ánh mắt, cười nói:
– Lục thiếu trang chủ những năm qua vì phải chống cự Mông Cổ, Kim quốc bận trước bận sau, ngay cả trong nhà có kiều thê xinh đẹp mà cũng chẳng quan tâm, vì thế đến nay cũng chưa có sinh hạ hài tử nối dõi, tấm lòng ái quốc này làm cho Tống mỗ bội phục không thôi. Hôm nay có thể giúp đỡ được thiếu trang chủ, cũng chỉ là tiện tay mà thôi, thiếu trang chủ cũng đừng có suy nghĩ nhiều.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 5 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp |
Ngày cập nhật | 21/08/2022 11:38 (GMT+7) |