Hắn lúc này hai tay ôm lấy Tiểu Long Nữ, không tiện ra tay, đành phải đưa chân hướng trên mặt đất đạp mạnh một cái, bảy người kia lập tức thấy như có động đất, lập tức sàn nhà bằng đá cứng rắn gợn sóng run run, bọn họ chân đứng không vững, ngã nhào trên đất…
Thấy hắn dùng chân một đạp uy lực hùng hồn như thế, mọi người Toàn Chân giáo tuy rằng đều có kinh nghiệm gặp đại địch, nhưng từ trước đến giờ chưa từng thấy qua, chỉ thấy Trương Chí Quan kêu lên:
– Tuyền Ki, Diêu Quang tấn công từ phía sau!
Trương Chí Quan mặc dù nhất mạch bên phe chống lại Doãn Chí Bình, nhưng hắn cũng là đệ tử Toàn Chân giáo, cũng thừa hiểu đạo lý nếu Toàn Chân thất thủ thì tất cả đếu mất hết. Huống chi lúc này Doãn Chí Bình đang lành ít dữ nhiều, hắn nếu là có thể thừa cơ lập được đại công, như vậy chuyện tiếp nhiệm chưởng giáo thay thế không phải là hắn thì không còn ai có tư cách hơn.
Tống Thanh Thư thì không quản tới tiếng hô này, hắn thầm nghĩ mình cứ hướng ra phía ngoài xông ra là xong, về phần Âu Dương Phong cùng Cừu Thiên Nhẫn, bọn họ võ công cao cường, nếu muốn thoát thân thì cũng không khó, cho nên không cần hắn quan tâm đến.
Hắn ôm Tiểu Long Nữ tiếp tục vượt qua trước hai bước, lại gặp có bảy tên đạo nhân ngăn trở, liền lập lại chiêu cũ đưa chân hướng trên mặt đất đạp mạnh, nào ngờ bảy tên đạo sĩ vừa rồi đã có kinh nghiệm trước mắt, không vội xông đến, thân hình phóng nhanh, giao nhau đổi vị trí, theo trước người Tống Thanh Thư lướt qua…
Dù là bảy người thân pháp mau lẹ, nhưng vẫn có “á… á…” hai tiếng kêu lên, thì ra có hai gã đạo sĩ vẫn bị từ mặt đất chấn động đến, một tổn thương hông, một đứt chân, ngã lăn ra đất…
Liền vào lúc này, mười bốn thanh trường kiếm đã đâm sau lưng Tống Thanh Thư và Tiểu Long Nữ, bảy mũi kiếm chỉ vào Tống Thanh Thư, bảy mũi kiếm chỉ vào Tiểu Long Nữ.
Tống Thanh Thư nhướng mày, hắn tuy rằng có thể đỡ được mười bốn thanh kiếm này, nhưng chung quanh còn lại nhiều đệ tử Toàn Chân như vậy, chỉ cần đỡ mà còn sót lại một kiếm, Tiểu Long Nữ chắc chắn sẽ bị kiếm đâm trúng, hắn hơi chần chừ do dự, thì đã có bảy thanh kiếm phóng đến đến phía bên phải Tiểu Long Nữ rồi. Tình thế càng thêm nguy cấp.
Chỉ nghe một tiếng hét trong trẻo vang lên, bên cạnh Bồ Sát Thu Thảo đã xuất thủ, nàng tuy rằng bởi vì Dương Quá nên cũng không thích Tiểu Long Nữ, nhưng có thể nàng cũng là người quang minh lỗi lạc, vừa rồi nàng vô tâm dẫn đến làm cho Tiểu Long Nữ phân tâm bị trọng thương, đã là vô cùng áy náy rồi.
Do đó khi nàng nhìn thấy Tiểu Long Nữ lâm vào hiểm cảnh, thậm chí không để ý tới hơn mười thanh kiếm đang phóng về phía mình, liền nhào tới vung kiếm ngăn lại các mũi kiếm đang công tới Tiểu Long Nữ.
Tống Thanh Thư liễn dùng một tay ôm lấy Tiểu Long Nữ dính sát vào thân thể mình, sau đó ống tay áo phất qua một cái, kình phòng làm gãy vụn hơn mười thanh kiếm đang bay đến thân người của Bồ Sát Thu Thảo.
Bồ Sát Thu Thảo kinh hồn, nhìn xem rơi những thanh kiếm bị đánh gãy vụn rơi xuống đất, lúc đó mũi kiếm cách thân mình chỉ có tầm một tấc, giây khắc này mới thấy sợ:
– Cảm tạ…
Cho dù cho lâu nay không ưa thích vị phò mã này, nhưng đúng là lần này nàng chân tâm thật ý nói lời tạ ơn.
Tống Thanh Thư lắc đầu:
– Đi ra ngoài trước rồi hãy nói.
Một chốc lát này lại có hai mươi thanh trường kiếm lập loè công đến, Đại Khỉ Ti vừa rồi thừa dịp đang loạn, lợi dụng khinh công đã chạy tới cửa đại điện, nàng lúc trước trở thành tù binh của Tống Thanh Thư, tiếp theo bị hắn dùng thủ đoạn vô lại khiến cho trong lúc mơ hồ bị thất thân với hắn, cho dù nàng không phải là không thừa nhận Tống Thanh Thư tiểu tử này rất có ma lực, đã khiến cho nàng có được nhiều lần khoái lạc cực hạn, bất quá nàng dù sao tại trong giang hồ trà trộn nhiều năm, hướng tới chính là tiêu diêu tự tại, làm gì mà nguyện ý cả đời để cho một nam nhân độc chiếm?
Bởi vậy nàng tồn tại mang tâm tư đào thoát, nàng một mực ngụy trang rất tốt, cũng không có làm cho Tống Thanh Thư phát hiện ra được, thẳng đến vừa rồi nàng cuối cùng cũng có cơ hội ngàn năm một thuở để bỏ chạy, bất kể là Tống Thanh Thư, hay là đám người Âu Dương Phong cũng được, tự lo còn không rảnh, nào ai còn có công phu để ý tới nàng nữa…
Chỉ cần bước ra một bước nữa là đã rời khỏi cửa đại điện, tìm đường nhỏ xuống núi, như vậy từ nay về sau trời cao chim bay, biển rộng cá lội, nàng muốn làm Tử Sam Long Vương hay là Kim Hoa Bà Bà, chỉ dựa vào tâm ý của mình, không cần xem sắc mặt của những người khác.
Bất quá khi nàng sắp bước ra, thì không biết vì cái gì, ma xui quỷ khiến lại quay đầu nhìn thoáng qua, vừa lúc nhìn thấy Tống Thanh Thư lâm vào lớp lớp vòng vây, chung quanh hơn mười thanh kiếm hướng trên người hắn đâm tới…
“Tiểu tử này lúc mọi người tính mạng đã như màng chỉ treo chuông, vẫn còn ôm nữ nhân kia không buông, thật sự là háo sắc đến mức tính mạng của mình cũng không cần đến sao!”
Đại Khỉ Ti sắc mặt âm tinh biến hóa, nàng rất rõ ràng võ công Tống Thanh Thư, vốn cho là dù mình bỏ hắn mà đi, hắn cũng sẽ không có chút nào gặp nguy hiểm, nhưng lúc này trong ngực ôm một nữ nhân, đồng thời liên tục không ngừng dùng nội lực muốn chuyển vận đến trong cơ thể đối phương, kết quả là hung hay là cát thì cũng không biết chính xác rồi.
Nàng hướng phía Âu Dương Phong bên kia nhìn qua, trông cậy vào lão ra tay tới cứu Tống Thanh Thư, thế nhưng đập vào mắt là cái bụng của lão đang phồng lên như con cóc, đang cùng Khưu Xử Cơ đối chưởng, mà sau lưng Khưu Xử Cơ thì còn mấy người còn lại của Toàn Chân Ngũ Tử.
Cáp Mô Công chống lại Thất Tinh Tụ Hội!
Nguyên lai vừa rồi Âu Dương Phong đánh trọng thương Vương Chí Bằng, sau đó phá Thiên Cương Bắc Đẩu Trận, vốn muốn nhân cơ hội đoạt mạng Toàn Chân Ngũ Tử, bất ngờ đối phương sử dụng ra Thất Tinh Tụ Hội tiếp nhận một chưởng sấm sét của lão, cảm nhận từ tay được đối phương truyền đến nội lực hùng hồn, Âu Dương Phong không dám khinh thường, vội vàng vận khởi Cáp Mô Công chống đỡ.
Âu Dương Phong công lực có thể nói cao hơn Toàn Chân Ngũ Tử, nhưng đối phương sử dụng Thất Tinh Tụ Hội thật kỳ diệu, có thể đem nội lực năm người chồng lên trên thân một người chống đỡ, Âu Dương Phong lấy nội lực của mình đối phó cùng nội lực năm người liều mạng, cũng cảm thấy có chút cố hết sức.
Phải biết rằng võ công là do tổng hợp từ các phương diện kỹ năng mà thành, nội lực là một trong số các phương diện kỹ năng. Giống như Tiểu Long Nữ nội lực không bằng Kim Luân Pháp Vương, Ni Ma Tinh, đám người Tiêu Tương Tử, thậm chí ngay cả Khưu Xử Cơ so ra thì nàng cũng kém hơn, nhưng với song kiếm trong tay, lại có thể lấn lướt đánh một đám cao thủ nội lực cao hơn mình.
Vì vậy cao thủ trong giang hồ nếu không có có mười phần nắm chắc, tuyệt sẽ không cùng người so đấu nội lực, dù sao so đấu nội lực, có nghĩa là ngươi sẽ không còn dùng các phương diện kỹ năng ưu thế khác của mình, chỉ có thể dựa vào nội lực để chiến thắng đối phương.
Âu Dương Phong nếu không chủ quan với chiêu thức Thất Tinh Tụ Hội của Toàn Chân Ngũ Tử, thừa dịp Thiên Cương Bắc Đẩu Trận đã bị phá, lấy tu vi của lão thì có vô số loại phương pháp để đánh chết Toàn Chân Ngũ Tử, chỉ tiếc là không quan sát kỹ, đã bị đối phương kéo vào so đấu nội lực, công lực của lão thâm hậu lại có Cáp Mô Công, đương nhiên sẽ không sợ, thế nhưng trong thời gian ngắn cũng không cách nào phân ra thắng bại, đương nhiên không có biện pháp đến cứu viện Tống Thanh Thư bên kia.
Về phần Cừu Thiên Nhẫn cũng là đang bị mấy cái Thiên Cương Bắc Đẩu Trận vây quanh, tuy rằng có cố gắng, nhưng vẫn không có phương pháp phân thân ra cứu viện.
Đại Khỉ Ti dậm chân, nhặt lên trên đất một thanh trường kiếm, mũi chân nhấn nhẹ, thân hình giống như làn khói nhẹ phóng về tới bên người Tống Thanh Thư.
…
Đại Khỉ Ti dù sao thân là người đứng đầu tứ đại Pháp Vương của Minh giáo, luận công lực thì vượt qua xa đám đại đệ tử đệ tam, đệ tứ của Toàn Chân giáo, chỉ thấy một đạo tử ảnh xuất hiện, chúng đệ tử Toàn Chân giáo liền cảm thấy trên thân kiếm một cỗ quái dị lực đạo truyền đến, không tự chủ được kiếm bị dạt qua một bên.
Tống Thanh Thư nhìn qua nữ nhân kiều diễm:
– Không phải phu nhân đã rời đi sao? Như thế nào quay lại, không nỡ xa rời tại hạ sao?
Đại Khỉ Ti sắc mặt đỏ:
– Hừ… ai không xa rời ngươi chứ, chỉ là dù sao cũng đã là đồng hành với nhau, ta không đành lòng nhìn các ngươi bị chặt chém thành một đống thịt nhão mà thôi.
– Tính cách kiêu ngạo của phu nhân làm tại hạ rất ưa thích.
Tống Thanh Thư nghiền ngẫm nhìn nàng.
– Cái gì là kiêu ngạo?
Đại Khỉ Ti tiếp theo cả giận nói…
– Hơn nữa, ai muốn ngươi thích ta chứ?
Trong Trùng Dương Cung mấy trăm danh đạo sĩ đều là xuất gia thanh tu chi sĩ, nghe hai người liếc mắt đưa tình, mềm giọng triền miên, thì cực kỳ chật vật, tuổi già có chút lúng túng, trẻ tuổi không khỏi nổi lên phàm tâm. Mọi người nhìn nhau, có không khỏi xấu hổ, Trương Chí Quan thấy thế quát:
– Trùng Dương Cung là nơi thanh tịnh chi địa, đừng có nói những câu phi lễ như thế này tại nơi đây.
Tống Thanh Thư lạnh lùng cười:
– Đâu chỉ là lời nói phi lễ, ta còn muốn hành động phi lễ nữa kìa, ngươi há có thể làm khó dễ được ta?
Vừa dứt lời hắn liền vươn cánh tay, nắm ở bờ eo Đại Khỉ Ti, ôm đến trong ngực, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của nàng, hắn đưa miệng hôn xuống đôi môi đỏ mọng của nàng.
Đại Khỉ Ti trong đầu lập tức trống rỗng, trong lúc này vậy mà đã quên giãy giụa, tùy cho hắn mút lấy trên đôi môi mình, kề bên kia Tiểu Long Nữ quan sát hai người, không biết vì cái sao, cái cảnh tượng này lại có chút giống như đã từng thấy qua, nàng liền nhớ đến đêm đó tại trong tửu điếm, đại sư tỷ cùng Tống Thanh Thư ở trước mặt nàng tại trên giường điên loan đảo phượng, mặt tái nhợt lập tức có chút phớt hồng.
Bồ Sát Thu Thảo càng là sắc mặt cổ quái, nàng nghĩ thầm trước kia không có chú ý đến phò mã Đường Quát Biện này, không ngờ hắn lại là to gan lớn mật như vậy, nàng đối với Đường Quát Biện bên ngoài công khai cùng nữ nhân khác câu kết làm bậy thì vô cùng bất mãn, bất quá giờ khắc này nàng cũng không khỏi bội phục hắn có chi khí phóng khoáng, dưới tình huống đang lâm vào lớp lớp vòng vây, vẫn xem quần hùng như không là gì.
“Nếu Dương đại ca cũng ôm ta như vậy…” Bồ Sát A Lý Hổ trong đầu hiện ra hình ảnh, lập tức trái tim rung động bạo bành…
Trong đại điện chúng đạo sĩ Toàn Chân giáo thì giận dữ, cùng giơ trường kiếm một lần nữa công đến.
Bọn họ dựa vào người đông thế mạnh, chung quanh kiếm quang lập loè, hầu như không có kẽ hở để mà tránh né, Đại Khỉ Ti sắc mặt có chút trắng bệch, trong tâm nhớ đến năm xưa trượng phu mình qua đời, thời điểm đó mình không có cùng cùng chết với hắn, còn hôm nay thì lại muốn cùng Tống Thanh Thư cùng sinh cộng tử rồi.
Nàng giơ kiếm đang muốn tiến lên nghênh đón địch, về phần có thể chống chọi lại được bao nhiêu kiếm thì nàng không còn suy nghĩ, nào ngờ trên lưng bỗng một cỗ đại lực truyền đến, toàn bộ người bị hút trở về dính sát trước ngực Tống Thanh Thư, liền vang lên bên tai nàng nhàn nhạt thanh âm:
– Chuyện đối phó để cho tại hạ đi…
Trong một chốc lát này Tống Thanh Thư đã miễn cưỡng tạm thời khống chế được thương thế Tiểu Long Nữ, chỉ thấy hắn một tay ôm lấy Tiểu Long Nữ, một tay kia hướng trên không trung hoa lên, trên mặt đất có hơn mười thanh kiếm liền rung rung không dừng, chúng đạo sĩ Toàn Chân giáo nhìn thấy dị trạng, đang kinh nghi bất định, thì trên mặt đất hơn mười thanh kiếm đột nhiên bay lên không trung, lấy Tống Thanh Thư làm trung tâm, bắt đầu xoay tròn quanh người hắn, hợp thành một vòng sáng chói kiếm ảnh…
Cách gần đó, có những đạo sĩ tránh né không kịp, lập tức liền da tróc thịt bong, máu tươi giàn giụa, sợ tới mức bọn họ vội vàng thối lui về sau đi, đầu kiếm kia bay mua vòng quanh cách Tống Thanh Thư tam xích, như là bám theo bước chân của hắn thối lui về phía sau, phạm vi khuếch trương lập tức rộng ra khoảng tầm cả trượng.
Tống Thanh Thư thì cứ như vậy ôm theo Tiểu Long Nữ, mang theo Đại Khỉ Ti cùng Bồ Sát Thu Thảo dường như tản bộ nhàn nhã hướng tới cửa đại điện đi ra ngoài, trên đường toàn bộ đạo sĩ Toàn Chân giáo không ai dám tới gần một bước.
Đại Khỉ Ti nhìn qua chung quanh lóe lên ánh kiếm, cặp môi đỏ mọng khẽ nhếch cả kinh, đây quả thật là võ công gì? Khó trách ngay Minh Tôn cũng thất bại tại dưới tay hắn! Thế nhưng là hắn tuổi còn quá trẻ, một thân võ công này rút cuộc là như thế nào mà luyện thành được?
Đừng nói là Đại Khỉ Ti, Tiểu Long Nữ luôn luôn mây trôi nước chảy không màng đến thế sự cũng là hiếu kỳ nhìn qua, ánh mắt nàng vụt sáng, nàng tự nghĩ nếu mình dùng lấy chiêu thức Thiên La Địa Võng Thế cũng có thể miễn cưỡng khống chế hơn mười thanh kiếm, bất quá phạm vi khống chế chỉ có thể ở quanh thân mình vài tấc mà thôi, quyết không thể mở rộng mạnh mẽ đến có hơn một trượng như thế này.
Với lại bởi vì khống chế kiếm quá nhiều, lực đạo trên mỗi thanh kiếm sẽ bị tác động đến sẽ thấp hơn rất nhiều, cho nên nếu đụng với cao thủ chân chính thì không cách nào phá được phòng thủ, còn những thanh kiếm này trong tay đối phương kiếm lại hoàn toàn không có vấn đề gì, hơn mười thanh kiếm với tốc độ cao xoay tròn ở chung quanh, nếu ai dám thoáng tới gần, chỉ sợ lập tức sẽ bị xoắn thành thịt bằm.
Mắt thấy Tống Thanh Thư xem người Toàn Chân không có ra gì, cứ như vậy nghênh ngang thoát đi ra ngoài, Trương Chí Quan càng là tâm tư quay ngược: Chúng ta nhiều người như vậy vây lấy có mấy người bọn hắn, trong đó đã có một người bị trọng thương, nếu để cho bọn hắn cứ như vậy rời đi, ta về sau còn có cái thể diện gì để mà tranh đoạt vị trí chưởng giáo?
Nghĩ tới đây, Trương Chí Quan hét lớn:
– Mọi người đừng có bị dọa sợ, chúng ta cùng nhau xông lên, ta cũng không tin hắn có thể khống chế mãi được những thanh kiếm kia!
Rất nhiều đệ tử Toàn Chân giáo phụ họa, bất quá ai cũng không dám xông lên, dù sao màn kiếm qua kia tiếng xé gió ác liệt dũng mãnh rõ ràng có thể nghe được…
Trương Chí Quan thấy tất cả mọi người vẫn bất động, trong đầu đ lóe lên, hét lớn:
– Chúng ta cùng lúc phóng kiếm đi…
Thiên Cương Bắc Đẩu Trận là loại phối hợp, nếu là đụng phải cường địch dây dưa kéo dài, có đôi khi dùng kiếm phóng ra, lúc đó địch nhân rất có thể bị bức mà luống cuống tay chân, để lộ ra kẽ hở.
Có được Trương Chí Quan nhắc nhở, chúng đạo sĩ bừng tỉnh, lập tức kiếm cầm trong tay đưa thẳng về phía trước, sau đó tay kia vận khởi nội lực đập lên chuôi kiếm phóng đi, trong lúc nhất thời vô số thanh kiếm lập tức hướng phía Tống Thanh Thư kích bắn tới…
Tống Thanh Thư hừ lạnh, những thanh kiếm quay chung quanh thân lập tức nhanh hơn vài phần, trong đại điện vang lên từng hồi “coong… coong…”, những thanh trường kiếm của đám đạo sĩ đụng vào vòng tròn ánh kiếm, tựa như giọt nước đụng vào trên tường đá, lập tức tứ tán văng ngược ra.
Trong đại điện những thanh kiếm bắn ngược bay múa, quỹ tích bất quy tắc tứ tán bay loạn, đệ tử Toàn Chân giáo tuy rằng có thể tiếp kiếm lẫn nhau, thế nhưng đây là loạn kiếm báy tứ tán không dấu vết dấu bọn họ làm sao mà tiếp kiếm được?
Trong đại điện tiếng la hét vang lên liên tục, đám đạo sĩ bị loạn kiếm gây nên thương tích, hầu như không có ai có thể bình yên vô sự toàn vẹn…
Tống Thanh Thư phóng nhãn nhìn lại, toàn bộ trong đại điện, ngoại trừ nhóm bên kia Âu Dương Phong cùng Toàn Chân Ngũ Tử so đấu nội lực, chung quanh chân khí tỏa ra giăng đầy, với lại khoảng cách có chút xa, nên những thanh trường kiếm bay qua thì lực đạo đã giảm hơn phân nửa, do đó đều bị chân khí đang tỏa ra chấn động, tất cả kiếm phía bên đó đều rơi xuống trên đất, không có ảnh hưởng đến bọn họ.
Cừu Thiên Nhẫn vốn đang bị mấy cái Bắc Đẩu Đại Trận cuốn lấy có chút đau đầu, nhưng ngờ những thanh kiếm bắn ngược bay đến rất nhanh làm rối loạn trận pháp đối phương, lão thừa cơ ra tay tung ra sát chiêu, đã phá được toàn bộ đại trận.
Tống Thanh Thư cũng là ngạc nhiên vô cùng, không nghĩ tới chỉ trong giây lát tình thế nghịch chuyển, toàn bộ Toàn Chân giáo từ trên xuống dưới cơ bản đều đã mất đi sức chiến đấu.
Thu hồi kiếm quang, Tống Thanh Thư khóe miệng của hắn vui vẻ.
Còn Trương Chí Quan bởi vì chủ ý của mình, dẫn đến toàn bộ Toàn Chân giáo rất có thể bị tiêu diệt tại nơi này, vừa thẹn có xấu hổ, hận không có một cái lỗ để chui vào.
Nào ngờ thời điểm này Tống Thanh Thư đột nhiên lên giọng:
– Đa tạ Trương đạo trưởng tương trợ ra chủ ý vừa rồi, nên chúng ta mới không cần tốn nhiều sức để chế ngự quý giáo, phần công lao này, bản soái sẽ không quên đấy.
– Trương Chí Quan… tên súc sinh này!
– Phản đồ!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 5 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp |
Ngày cập nhật | 21/08/2022 11:38 (GMT+7) |