– Ta…
Trình Anh há miệng định giải thích, thế nhưng phát hiện mình lại nói không ra lời, nhất là nghĩ đến vừa rồi mình rõ ràng dùng miệng ngậm lấy cái đồ vật đó của hắn, nàng hận không có một cái lỗ chui vào, đâu còn có bình thản ung dung như thường ngày…
– Trình cô nương xin yên tâm, tại hạ sẽ không truy cứu hành động phi lễ vừa rồi của cô nương đâu…
Tống Thanh Thư nghiêm trang nói.
Trình Anh:
– …
Nàng giờ phút này tâm tình giống như đang bị sóng cả mãnh liệt đánh lắc lư ngoài biển rộng, nghĩ thầm “Rõ ràng là ngươi vô lễ, ta mới là người bị hại đây…”Đang muốn mở miệng quát lớn, thế nhưng nàng cũng không có tính cách giống như Quách Phù không nói đạo lý, nghĩ lại, giống như từ đầu tới đuôi đích xác là mình… phi lễ hắn…
Hiểu rõ ràng hết thảy, Trình Anh càng thêm phiền muộn…
Tống Thanh Thư nhìn một bên Lục Vô Song còn mê man, khóe miệng treo lên một nụ cười thản nhiên:
– Chuyện vừa rồi xảy ra, tại hạ sẽ không nói với ai khác, Trình cô nương đúng ra phải nên tạ ơn tại hạ mới đúng…
– Tạ ơn?
Trình Anh hàm răng nghiến, thiếu chút nữa uất nghẹn đã phun một búng máu tươi rồi…
Ngay vào lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm Lục Du:
– Công tử thì ra đang ở chỗ này…
Nguyên lai hắn được phụ thân bảo đi ra mời Tống Thanh Thư đến trong thành Sơn Âm thưởng lãm một phen để kéo gần hơn quan hệ, nên hắn đến Song Thanh đường, thì không thấy Tống Thanh Thư ở tại đó, tìm tốt một hồi mới được một người làm cho biết Tống Thanh Thư đã đến bên này.
Nghe được tiếng nói của Lục Du, Trình Anh cả kinh, bối rối xoay người sang chỗ khác, giả vờ đang lau mồ hôi cho cho biểu muội, thực tế là lo lắng bị người nhìn ra điều gì khác thường.
– À… thì ra là Lục huynh, không cần xưng hô thân phận, cứ mở miệng một tiếng thì gọi công tử, về sau cứ gọi tại hạ là Thanh Thư thì được rồi.
Tống Thanh Thư đối với Lục Du cực kỳ cố ý khách sáo, dù sao Lục Du cũng đã cứu hắn một lần, mặc kệ theo về phương diện nào, đối phương cũng đủ để hắn đối đãi lễ ngộ.
Bất quá lúc này danh vọng địa vị của Tống Thanh Thư cao xa hơn Lục Du, cho nên Lục Du có một loại cảm giác được sủng ái mà lo sợ:
– Nếu như công tử không ngại, về sau ta sẽ vô lễ xưng hô công tử thành Tống huynh đệ rồi.
Lục Du xuất thân môn đệ thư hương, đương nhiên là có chừng mực, tuy rằng Tống Thanh Thư thành tâm, nhưng hắn lại lo lắng thất lễ.
– Không có vấn đề.
Tống Thanh Thư biết rõ Lục Du khó xử, nên cũng không miễn cưỡng hắn.
– Tống huynh đệ đây là…
Chú ý tới tình huống trong phòng, không gian trong phòng tràn ngập nhàn nhạt vị thuốc, Lục Du ngạc nhiên nói.
– Lúc trước thấy Lục cô nương trên đùi có thương tổn, hơn nữa giữa chúng ta cũng có chung nguồn gốc, nên tới đây chữa trị cho nàng…
Tống Thanh Thư đáp.
Lục Du là người cực kỳ thông minh, quan sát qua tình huống của Lục Vô Song, vừa mừng vừa sợ:
– Vô Song chân tốt rồi…
Trình Anh theo Hoàng Dược Sư, đương nhiên cũng hiểu được kỳ hoàng chi thuật, vừa rồi vì trong lòng bối rối, lúc này liền xoay người kiểm tra thương thế của Lục Vô Song, phát hiện trên đùi nàng kinh mạch quả nhiên đã là thông suốt, vừa vặn nghe được lời nói Lục Du, thuận miệng liền đáp:
– Tống công tử thần hồ kỳ kỹ, biểu muội chỉ cần chờ cho xương cốt nối liền, thì có thể đi đứng không khác gì người bình thường rồi.
Bởi vì có sự việc này xen giữa, nên nàng đối với Tống Thanh Thư u oán, trong nháy mắt liền nhờ thấy Lục Vô Song có chuyển biến tốt đẹp nên đã tách ra hơn phân nửa rồi…
Trong lòng suy đoán đến xác nhận, Lục Du thở dài một hơi, lập tức đối với Tống Thanh Thư trịnh trọng bái.
– Lục huynh hà tất đa lễ như vậy.
Tống Thanh Thư vội vàng đưa hắn đỡ lên, khác với dùng nội lực cách không đem Lục Vô Song nâng dậy, lúc này hắn cực kỳ thận trọng dùng tay tự mình đỡ Lục Du lên.
– Tống huynh đệ có chỗ không biết, chúng ta người thương thế của Vô Song, đã mời không biết bao nhiêu danh y, thậm chí còn mời thái y trong nội cung nhưng cũng đều bất lực, thân thế Vô song long đong, chúng ta không có bảo vệ được phụ mẫu của nàng chu toàn đã thấy vô cùng tội lỗi rồi, nếu để cho nàng cả đời tàn tật, về sau có xuống dưới cửu tuyền cũng không có dám đi gặp phụ mẫu của nàng, vì vậy Tống huynh đệ chính là giúp cho cả nhà Lục gia từ trên xuống dưới một đại ân.
Tống Thanh Thư cười khổ nói:
– Lục huynh nói quá lời, vốn tại ha cũng xem như là trưởng bối của Vô Song, cứu chữa cho nàng cũng sự tình phải làm, huống chi còn được Trình cô nương cùng Lục cô nương trả thù lao cho…
– Trả thù lao?
Lục Du hồ nghi mà hướng phía Trình Anh nhìn lại.
Trình Anh vốn là chột dạ, gặp hắn đang nhìn vội vàng bối rối quay đầu đi, rơi vào trong mắt Lục Du, hắn càng là khả nghi, bất quá Lục Du rất nhanh liền thoải mái cười cười, nghĩ thầm “lấy danh vọng địa vị Tống Thanh Thư, há lại làm cái loại chuyện bỉ ổi, mình đúng là quá lo lắng…”
– Tống huynh đệ, trong thành Sơn Âm có không ít danh lam thắng cảnh, không bằng để ta dẫn ngươi đi đi dạo một vòng…
Lục Du nhớ tới mục đích của mình, mời nói.
– Tốt.
Tống Thanh Thư quay đầu hỏi Trình Anh…
– Trình cô nương có muốn đi cùng với chúng ta không?
– Không muốn…
Trình Anh giật mình, bất quá rất nhanh ý thức được phản ứng mình có chút quá kích, vội che giấu nói…
– Không cần, ta còn phải ở đây để chiếu cố cho biểu muội.
– Như vậy cũng được…
Tống Thanh Thư cười mà không phải cười nhìn nàng một cái, sau đó nói với Lục Du…
– Lục huynh, chúng ta đi thôi…
– Tống huynh đệ, mời…
Lục Du cũng cười cởi mở nói.
Lúc hai người rời đi, Trình Anh vô thức sờ sờ gò má, cảm thấy nóng hổi dọa người, nàng lại liên tưởng đến Tống Thanh Thư lúc gần đi, ánh mắt hắn dường như khám phá hết thảy, trong tâm lại một hồi kinh hoàng, thân người nằm úp sấp bên người Lục Vô Song, lẩm bẩm nói:
– Biểu muội, lần này ta thật đúng là bị ngươi hại chết rồi…
Lại nói Lục Du mang theo Tống Thanh Thư đi du ngoạn khắp nơi trong thành Sơn Âm, trên đường đi Lục Du hướng Tống Thanh Thư thỉnh giáo võ công thao lược, Tống Thanh Thư cũng hướng Lục Du thỉnh giáo học vấn thi từ, hai người trò chuyện càng hợp ý, bất tri bất giác sắc trời đã tối, Lục Du cười đối với Tống Thanh Thư nói:
– Tống huynh đệ, chúng ta hồi phủ, ngày mai tiếp tục đi du lãm, như thế nào đây?
– Được…
Tống Thanh Thư mỉm cười, lúc này mới phát hiện hai người vừa đi đến trước cổng một tòa trang viên.
“Trầm Viên”
Thấy rõ tấm biển trên cổng, Tống Thanh Thư mặt lộ vẻ dị sắc, ngừng chân lại.
– Tống huynh đệ làm sao vậy?
Lục Du kỳ quái nói.
– Không có gì.
Bỗng nhiên hắn cảm giác được Lục Du thân hình run lên, không khỏi tò mò hướng hắn nhìn lại, thân người phảng phất sợ run, gắt gao nhìn chằm chằm vào một phương hướng khác.
Tống Thanh Thư men theo tầm mắt của Lục Du nhìn lại, thấy cách đó không xa có hai nữ nhân, một nha hoàn đang đỡ lấy một phu nhân, phu nhân kia ước chừng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt thi phấn trang điểm tuyệt mỹ, khóe miệng hơi cong, hình thành một loại chí mạng hấp dẫn, cùng với thân thể uyển chuyển bên trong lớp sa mỏng, một thân da thịt tuyết trắng, mà nhất cử nhất động của nàng đều có chứa mị lực không gì sánh kịp, đối với nhìn quen mỹ nữ, Tống Thanh Thư mà nói, dung mạo của nàng cũng là xưng được thượng thanh xuất sắc, hai đầu lông mày hiện lên một cỗ khí chất đặc biệt.
“Phúc hữu thi thư khí tự hoa…” Tống Thanh Thư trong đầu bỗng nhiên hiện lên một câu hình dung.
Phu nhân kia hiển nhiên cũng nhìn thấy hai người bọn họ, nhất là khi thấy được Lục Du, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, nàng bỗng nhiên che ngực, thân hình lung lay phảng phất muốn ngã sấp xuống.
Lục Du thấy thế, dưới chân vô thức khẽ động, tựa hồ chuẩn bị chay qua đỡ nàng, bất quá dường như lại nghĩ tới điều gì, thân hình cứng rắn liền ngừng lại, khuôn mặt đầy vẻ thống khổ.
Một chốc lát này, vị phu nhân kia đã trì hoãn qua, thật sâu hướng bên này nhìn thoáng qua, sau đó được nha hoàn nâng lên dần dần đi xa, Lục Du muốn lên tiếng, có thể lời này vừa ra đến khóe miệng cuối cùng không phát ra.
– Lục huynh, vị phu nhân kia là…
Tống Thanh Thư hỏi dò.
Lục Du thất hồn lạc phách lắc đầu, cũng không trả lời, lại tiếp tục rời đi về phương hướng ngược nhau với nàng kia.
Nhìn thấy Lục Du hắn thần tình cô đơn, Tống Thanh Thư thay hắn thấy khó chịu, rõ ràng cầm sắt một đôi phu phụ yêu nhau, rồi lại bởi vì chi mệnh của phụ mẫu không thể làm trái, không thể không chia ly, một lấy thê tử mới, một gả cho người khác.
Tống Thanh Thư cũng không phán xét Lục Du không đủ can đảm để giữ lại thê tử của mình, ở niên đại này khắp nơi lễ giáo thịnh hành, chi mệnh của phụ mẫu có thể nói là chẳng khác gì so với thánh chỉ, tử đệ (con cái) nếu dám liều mạng ngỗ nghịch, thì sẽ bị người đời bài xích.
Một thất hồn lạc phách, một thổn thức không thôi, hai người cứ như vậy lặng yên bước đi, nào ngờ chưa có bước đi bao lâu, bỗng nhiên một nha hoàn thở hồng hộc chạy đuổi theo:
– Lục gia xin dừng bước.
Hai người xoay người lại, chỉ thấy đối phương là nha hoàn vừa rồi nâng đỡ vị phu nhân kia, Lục Du nhãn tình sáng lên, trong con ngươi dường như nở rộ một tia khát vọng…
– Lão gia nhà tiểu nữ nói, gặp lại tức là hữu duyên, cho nên xin mời Lục gia đến uống chén rượu nhạt.
Nha hoàn không có như là Lục Du chờ mong, truyền đạt lời nhắn của phu nhân nhà mình, mà là lại mang đến tin tức của một người khác.
– Cái này…
Lục Du lập tức do dự, một phương diện hắn muốn gặp lại thê tử ngày xưa, có thể một phương diện khác lại không muốn nhìn thấy trượng phu hiện tại của nàng.
Tống Thanh Thư hỏi:
– Xin hỏi cô nương, lão gia nhà của cô nương là ai vậy?
Thấy Lục Du đang xoắn xuýt, hắn liền hỏi thăm, để cho Lục Du có đầy đủ thời gian cân nhắc.
Nha hoàn kia không có ngờ tới có người nói chuyện với nàng lời nói khách sáo như vậy, có ngại ngùng lo sợ, khi thấy rõ đối phương là một công tử phong thần tuấn lãng, trong lòng hảo cảm liền tăng lên:
– Lão gia nhà tiểu nữ họ Triệu, là chưởng quản Tông Chính Ty.
Vừa rồi phu nhân kia quả nhiên là Đường Uyển thê tử trước đây của Lục Du.
Tống Thanh Thư thầm than, hắn rõ ràng thân phận mấy người này, Đường Uyển bị Lục mẫu lệnh cưỡng chế Lục Du bỏ rơi nàng, về sau gả cho ngay lúc đó tông thất Triệu Sĩ Trình.
Chưởng quản Tông Chính Ty xem ra lai lịch tình địch của Lục Du không nhỏ a.
Tống Thanh Thư nhíu mày.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 6 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp |
Ngày cập nhật | 29/12/2023 06:33 (GMT+7) |