– Là thuộc hạ vô năng, để cho thích khách trà trộn vào uy hiếp công tử.
– Nơi đây thủ vệ sâm nghiêm, như thế nào mà nha đầu kia xông vào được?
Cổ Tự Đạo cả giận nói.
Trần Kiên cười khổ nói:
– Thuộc hạ đến bây giờ cũng không biết chuyện gì xảy ra…
Tống Thanh Thư tim đập mạnh, lo lắng bọn họ tiếp tục trao đổi tìm nguyên do, Cổ Tự Đạo lão hồ ly kia sẽ nhìn ra cái gì, gấp gáp nói:
– Kỳ thật đều là do con sắc mê tâm khiếu, nhìn thấy nữ nhân kia xinh đẹp, liền lặng lẽ đem nàng vào bên trong phòng, ai biết là dẫn sói vào nhà.
Cổ Tự Đạo lập tức vỗ bàn một cái:
– Nhanh như vậy vết sẹo đã quên đau rồi sao? Vừa rồi tại trong hoàng cung đã làm xuống chuyện như vậy, trong chớp mắt lại thói cũ nảy mầm…
Tống Thanh Thư ngượng ngập, cúi đầu không nói một lời.
– Được rồi… về sau ta muốn chửi mắng ngươi, chỉ sợ sẽ không còn có cơ hội nữa…
Cổ Tự Đạo thở dài một hơi.
…
Cổ Tự Đạo tức giận xong rồi đến ca thán, hướng Trần Kiên phất tay:
– Trên người của ngươi có thương tích, đi xuống trước hảo hảo điều dưỡng đi.
Trần Kiên lúc này đã nhanh đứng không yên, chỉ dựa vào nghị lực tại đau đớn chèo chống lấy, nghe được lão nói như được đại xá:
– Đa tạ lão gia.
Cổ Tự Đạo gật đầu, chờ hạ nhân đóng kỹ cửa, lão mới nói ra:
– Cô cô của ngươi bởi vì chuyện trong hậu cung do ngươi gây ra, hôm nay đã bị đày vào lãnh cung rồi.
– A…
Tống Thanh Thư giật mình nói, kỳ thật cùng dự đoán trước của hắn cũng không sai biệt lắm.
– A… a… cái gì a, nếu không phải ngươi là nhi tử độc nhất của ta, ta thật muốn đánh chết ngươi rồi…
Cổ Tự Đạo thường ngày tuyệt sẽ không thất thố như thế, thật sự là sự tình hôm nay làm cho lão bị sứt đầu mẻ trán.
– Đây cũng đả là kết quả tốt nhất rồi, nếu nàng là phi tử bình thường, thì hoàng thượng đã ban thưởng cho nàng dải lụa trắng tự sát chết rồi.
Tức giận mắng vài tiếng, Cổ Tự Đạo tâm tình dần dần bình phục xuống, dừng ở Tống Thanh Thư…
– Về phần của ngươi…
– Con làm sao vậy?
Tống Thanh Thư nhìn thấy đối phương thần sắc ngưng trọng, chẳng lẽ sự tình đã phát triển ngoài ý liệu của mình rồi…
– Ta vận dụng tất cả quan hệ muốn bảo trụ cho ngươi, nhưng lần này ngươi đã phạm vào sai lầm lớn…
Nói qua nói lại, Cổ Tự Đạo lại muốn mắng hắn, bất quá nghĩ lại là có người từ sau lưng giở trò quỷ, thật sự cũng trách không được hắn, đành phải tiếp tục nói…
– Hơn nữa Vạn Sĩ Tiết, Hàn Thác Trụ hai người tại trước mặt hoàng thượng châm ngòi thổi gió, hoàng thượng đã mấy lần động sát cơ, ta hao tâm tổn trí hết sức mới bảo trụ được cái mạng của ngươi, bất quá tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, triều đình quyết định phái ngươi đi cùng quận chúa Triệu Mẫn quay về Mông Cổ, hướng đến đại hãn của Mông Cổ giải thích về chuyện bội ước lúc trước, dẹp loạn lửa giận của bọn họ.
Tống Thanh Thư giật mình:
– Chỉ làm sứ giả mà thôi, tựa hồ không có gì lớn đó a.
– Ngươi biết cái gì…
Cổ Tự Đạo nổi giận mắng…
– Bề ngoài biểu hiện ra là là sứ giả, trên thực tế là đi làm con tin, hai năm qua Mông Cổ mặc dù bận phải tây chinh, thế nhưng là sau này sớm muộn gì cũng chuyển hướng về phía nam, một khi Mông Cổ cùng Đại Tống khai chiến, ngươi sẽ là người đầu tiên bị mang ra tế cờ…
Nghe Cổ Tự Đạo miêu tả, Tống Thanh Thư cũng hiểu được, chuyện đi sứ Mông Cổ là chuyện cửu tử nhất sinh, khó trách Vạn Sĩ Tiết cùng Hàn Thác Trụ cũng đồng ý với phương án này, bất quá so với lập tức xử trảm cũng tốt hơn nhiều, vì vậy Cổ Tự Đạo cũng chỉ đành phải tiếp nhận.
Gặp Tống Thanh Thư mặt không biểu lộ gì, Cổ Tự Đạo lại cho rằng do hắn quá sợ hãi, nên nói:
– Bất quá ngươi cũng không cần quá sợ hãi, ta đương nhiên sẽ không ngồi yên nhìn ngươi xảy ra chuyện, yên tâm đi, đến lúc đó ta sẽ an bài.
Tống Thanh Thư trong lòng khẽ động, hỏi dò:
– Không biết phụ thân sẽ an bài như thế nào?
Nếu sớm biết rõ kế hoạch của lão, thì mình cũng tốt làm đối sách tương ứng.
Nào ngờ Cổ Tự Đạo tức giận trừng mắt:
– Hừ, ngươi thành sự thì không có, bại sự lại có dư, nói cho ngươi biết lại càng phát sinh thêm khó khăn trắc trở, tự mình biết có chuyện này là được rồi, còn lại không cần hỏi nhiều.
– Um…
Dù sao Tống Thanh Thư cũng biết, Cổ Bảo Ngọc tại trước mặt Cổ Tự Đạo liền giống như chuột thấy mèo vậy, nếu hắn cứ hỏi tới, khó tránh khỏi khiến người hoài nghi.
– Ngươi quay trở về bảo Tập Nhân giúp ngươi chỉnh đốn đồ vật đi, ngày mai sẽ cùng sứ đoàn Mông Cổ rời đi.
Cổ Tự Đạo vuốt vuốt huyệt Thái Dương…
– Đến lúc đó, ngươi đến cáo biệt mẫu thân mà thôi, về phần lão thái thái chỗ đó thì đừng đi, lão nhân gia tuổi tác đã cao, miễn cho gặp phải kinh hãi.
– Ngày mai sẽ đi…
Tống Thanh Thư trong lòng lại nở hoa, còn ước gì ngay trong đêm nay liền rời đi…
– Bởi vì cái gọi là đêm dài lắm mộng, nếu là thời gian càng kéo dài, thì quỷ mới biết Vạn Sĩ Tiết, Hàn Thác Trụ bọn họ lại sẽ bày ra cái gì độc kế, vạn nhất hoàng thượng cải biến tâm ý, đến lúc đó ngươi muốn rời đi, thì cũng đi không được nữa.
Cổ Tự Đạo nói, kỳ thật nếu hoàng đế thật sự động sát tâm, lão cũng có biện pháp đem Cổ Bảo Ngọc tống xuất khỏi thành, bất quá làm như vậy cũng sẽ trực tiếp quét sạch mặt mũi hoàng gia, thời gian sau thì Cổ gia liền sẽ gặp khó khăn. Hôm nay để cho hắn lấy danh nghĩa đi sứ Mông Cổ ly khai, khắp nơi mặt mũi cũng tốt xem một chút…
Dù sao đến Mông Cổ làm con tin cũng có thể nói là tỏa ra nguy hiểm đến tính mạng vì là triều đình tận trung, đủ để ngăn chặn miệng lưỡi văn võ cả triều.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 6 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp |
Ngày cập nhật | 29/12/2023 06:33 (GMT+7) |