Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 7 - Dịch giả Meode


Update Phần 14

Bạn đang đọc Quyển 7, xem thêm các Quyển khác trong bộ “Cao thủ kiếm hiệp” tại đây: http://truyensex.moe/tag/tuyen-tap-cao-thu-kiem-hiep/


Phần 1

Trần Hữu Lượng cũng ở một bên hùa theo:

– Đúng vậy, lấy võ công của ngươi nếu không có tự nguyện, há lại bị trói buộc mang đến nơi đây, chẳng qua là ngươi cùng nàng thông đồng để lừa gạt chúng ta, ý đồ mưu đoạt vị trí bang chủ Cái bang, thật sự là lòng muông dạ thú!

Hắn lời nói này lập tức kích lên lòng căm phẫn bang chúng, mọi người đều phẫn nộ trừng mắt nhìn hai người.

Tống Thanh Thư nhướng mày, Trần Hữu Lượng quả nhiên không hổ là cao thủ thao túng nhân tâm, thật đúng là mình tự nguyện bị trói đấy, đương nhiên điểm xuất phát mục đích của hắn thì Trần Hữu Lượng đoán không giống vậy.

– Ngươi tự đoạn cánh tay phải, ta liền thả nàng một con đường sống, như không, đừng trách ta lạt thủ tồi hoa!

Thành Côn trong lòng suy nghĩ Tống Thanh Thư cho dù võ công cao hơn, nhưng nếu bị đứt gãy cánh tay phải, một thân võ công liền mất đi bảy tám phần, cũng đủ không gây được nguy hiểm, nghĩ đến đây, trên tay lại thêm một phần lực, ép xuống Sử Tương Vân nhịn đau không được lại kêu ra tiếng.

Tống Thanh Thư cười lên:

– Ngươi cũng là nhân vật thành danh nhiều năm, vì cái gì nói ra lời buồn cười như vậy, đừng nói nữ nhân này cùng ta không có quan hệ, mà cho dù là nàng có thật sự là nữ nhân ta, ngươi cảm thấy ta sẽ vì nàng mà tự đoạn một cánh tay sao này?

Thành Côn mặt nóng lên, đổi lại là chính hắn thì cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý với điều kiện này, vốn là muốn xem lấy đối phương có phải là quân tử hay không, thật không nghĩ đến đối phương cũng không phải là quân tử gì, hoàn toàn cũng giống như một lão hồ ly giảo hoạt vậy…

– Ngươi cũng không cần ra vẻ bình thản nữa, ta đếm ba tiếng, nếu ngươi không có tự đoạn cánh tay phải, thì đừng trách ta vô tình! Một…

Thành Côn vừa nói vừa giơ ra ngón tay ra, Huyễn Âm Chỉ dần dần tụ tập trên đầu ngón tay, làm cho màu sắc ngón tay chuyển qua màu xanh, chung quanh không gian ngón bốc lên nhè nhẹ hàn khí.

Tống Thanh Thư nhàn nhạt nói ra:

– Ngươi muốn làm gì cứ làm, ta đã nói rồi, nữ nhân này cùng ta không có quan hệ gì.

Mặc dù hắn cùng Sử Tương Vân không thân chẳng quen, nếu như trước đó không có sự tình xảy ra tại Ngự Sử quý phủ, hắn cũng không phải là không muốn xuất thủ cứu giúp nàng, dù sao thực chất bên trong lòng của hắn vẫn còn có một vài phần hiệp nghĩa, bất quá lúc tại Ngự Sử quý phủ, nàng cùng tình lang hợp lại âm mưu xếp đặt gài bẫy hắn, mình cũng không phải là giang hồ đại hiệp, tại sao phải hao tâm tổn trí để cứu nàng?

– Hai…

Thấy trong ánh mắt Tống Thanh Thư không có chút nào xao động, Thành Côn trong lòng cũng là trầm xuống, thanh âm cố ý kéo đến dài ra, chỉ pháp rơi xuống tốc độ cũng thả chậm, ý đồ kéo dài thời gian để gia tăng áp lực với đối phương.

– Ngươi có phải là chưa có ăn cơm a, tiếng đếm làm gì mà hữu khí vô lực như vậy chứ, có muốn ta giúp ngươi một tay đếm tiếp cho đủ “ba…” không?

Tống Thanh Thư giang tay ra, ra vẻ bất đắc dĩ nói ra.

– Ngươi…

Thành Côn là nhân vật bậc nào, ý thức được uy hiếp này không có chút nào tác dụng, trong mắt hung quang lóe lên, liền vận khởi Huyễn Âm Chỉ hướng trên thân Sử Tương Vân đè xuống.

Thành Côn cũng không rõ ràng lắm, Tống Thanh Thư lời nói vừa rồi là cố ý phô trương hay là đúng thật không quan tâm đến tính mạng của Sử Tương Vân, bất quá hắn là nhân vật cường nhân đã từng dựa vào sức một mình, mà suýt chút nữa tiêu diệt toàn bộ Minh giáo, há lại sẽ bị đối phương nắm mũi dẫn đi?

Huyễn Âm Chỉ lúc này hắn dùng mười thành công đâm xuống trên thân Sử Tương Vân, bây giờ nếu không lập tức cứu nàng, thì chỉ sợ trong thời gian chưa uống tới nữa chung trà nhỏ, thì nàng đã hương tiêu ngọc vẫn, một khi Tống Thanh Thư ra tay cứu nàng, dĩ nhiên là không có đủ thời gian ra tay để đối phó với bọn hắn, hắn và Trần Hữu Lượng liền có thể thuận lợi đào thoát…

Về phần Tống Thanh Thư khả năng không cứu Sử Tương Vân thì hắn đã loại bỏ, Thành Côn đối với tâm người thì nắm chắc vô cùng rõ ràng, coi như là Tống Thanh Thư cùng Sử Tương Vân thật sự không có quan hệ gì, cũng không đủ để cho Tống Thanh Thư hy sinh lớn tự đoạn tay phải như vậy, nhưng chuyện cứu người này chỉ là tiện tay đối với Tống Thanh Thư mà thôi, sẽ không có khó xử cái gì…

Một nam nhân huyết khí phương cương lại háo sắc như Tống Thanh Thư, há làm sao có thể trơ mắt nhìn xem một cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc chết thảm tại trước mắt mà khoanh tay đứng nhìn?

– Dừng tay!

Nhưng vào lúc này, Vệ Nhược Lan vừa rồi còn uể oải tàn tạ như một con chó chết bỗng nhiên mãnh liệt lao đến, bởi vì lực chú ý của Thành Côn đều đang phòng bị phía Tống Thanh Thư, hơn nữa Lăng Ba Vi Bộ của Vệ Nhược Lan thật đúng là xảo diệu, trong nháy mắt đó, Sử Tương Vân rõ ràng đã được Vệ Nhược Lan theo từ trong tay Thành Côn kéo thoát ra ngoài.

Thành Côn dù sao cũng là lão ma đầu thành danh mấy chục năm, biết rõ việc cướp lại Sử Tương Vân đã là không kịp, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải cho xong, Huyễn Âm Chỉ tiếp tục hướng trên người nàng phóng tới, chỉ khi nào nàng trúng hàn độc, thì hắn mới có cơ hội thuận lợi đào thoát.

Vệ Nhược Lan vốn là đang trọng thương, theo từ trong tay Thành Côn đã đem Sử Tương Vân đoạt về đã là hết sức của hắn, vừa rồi một mực tích góp từng chút một khí lực, lúc này đâu còn sức để bảo vệ được chu toàn vị hôn thê đang bị Huyễn Âm Chỉ công kích tới?

Ranh giới điện quang hỏa thạch tới, Vệ Nhược Lan đem vị hôn thê ôm vào trong ngực, dùng lưng của mình đón đỡ chỉ pháp Huyễn Âm Chỉ.

Trong nháy mắt đó Vệ Nhược Lan chỉ cảm thấy phía sau lưng phảng phất muốn nổ tung ra, lập tức thân người như rớt vào hầm băng, toàn thân chết lặng, động một ngón tay cũng làm không được rồi.

– Vệ ca ca…

Sử Tương Vân thê lương la hoảng lên.

Nhìn thấy Huyễn Âm Chỉ đánh trúng vệ Nhược Lan, Thành Côn liền âm thầm kêu hỏng bét, đáng tiếc lúc này đã không thể lại phát động lần thứ hai công kích, vội vàng vận khởi chân khí hướng mặt ngoài bỏ chạy, ngay một khắc cũng không dám dừng lại…

Trần Hữu Lượng cũng cùng lúc khởi hành, hai người không có bất luận cái gì thương lượng trước, tuy nhiên lại vô cùng ăn ý, hướng phương hướng ngược lại với nhau chạy tẩu thoát, bọn hắn nghĩ rất chu toàn, bởi vì như vậy Tống Thanh Thư chỉ có thể chọn đúng một phương hướng để đuổi theo, thì cho dù là có một người trong đó xảy ra cái gì bất trắc, còn một người khác cũng có thể giữ lại được tính mạng.

“Hy vọng hắn sẽ đuổi theo Trần Hữu Lượng…” Thành Côn một bên phóng nhanh, một bên trong lòng liên tục cầu mong, về phần Trần Hữu Lượng cùng hắn là tình sư đồ, nhưng trong thời khắc sống còn, thì cái tình sư đồ đã sớm ném sau đầu.

Bỗng nhiên thấy hoa mắt, ngay phía trước bằng không hơn nhiều hai bóng người, Thành Côn không thể tin được mà dụi dụi mắt, chỉ thấy Trần Hữu Lượng đã bị Tống Thanh Thư cầm phần gáy cổ xách lấy trong tay, thần sắc Trần Hữu Lượng rất là uể oải.

– Điều này sao có thể!

Thành Côn vong hồn đại mạo, Trần Hữu Lượng đã tu luyện Dịch Cân Kinh, võ công lúc này đã không hề dưới mình, như thế nào chỉ trong một giây khắc công phu đã bị bắt giữ rồi?

Kỳ thật sự tình bắt giữ cũng là rất bình thường, dù sao vừa rồi giao thủ Thành Côn cũng đã lãnh hội đến võ công Tống Thanh Thư quỷ thần khó lường, nhưng đối phương vốn là phóng ngược bắt giữ Trần Hữu Lượng, lại đoạt trước xuất hiện ở trước mặt mình, điều này vô cùng vượt quá mức thông thường rồi.

Trong lúc kinh hãi, thì Thành Côn chỉ cảm thấy trước ngực tê rần, đã bị đối phương thừa cơ phong bế huyệt đạo.

Thật ra lấy võ công của Thành Côn, tuy rằng đánh không lại Tống Thanh Thư, có thể cũng không là một chiêu liền đã bị bắt, trước đó cùng Trần Hữu Lượng hợp lực cùng Tống Thanh Thư giao thủ hơn mười chiêu chính là minh chứng, có thể bởi vì hai người dũng khí đã bị đoạt, chỉ muốn mau chóng trốn chạy để khỏi chết, cho nên mới là rất nhanh vỡ tan.

– Ngươi là người hay quỷ?

Thành Côn không có khiếp sợ như trước nữa, trong miệng thì thầm hỏi.

Phong bế huyệt đạo sư đồ bọn hắn xong, Tống Thanh Thư đem hai người vứt xuống dưới gốc một cây đại thụ, nhàn nhạt nói:

– Hiện tại sinh tử của các ngươi tại trong tay ta, chỉ có ta mới hỏi, các ngươi không có tư cách hỏi vấn đề gì cả…
– Nếu như rơi xuống trong tay ngươi, chúng ta đã thua rồi, ngươi muốn hỏi cái gì đây?

Hai sư đồ liếc nhau, Trần Hữu Lượng mở miệng nói ra.

Tống Thanh Thư thần sắc lạnh lẽo, liền một cước đá Trần Hữu Lượng ngất đi, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thành Côn bên cạnh.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Thông tin truyện
Tên truyện Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 7
Tác giả Dịch giả Meode
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp
Ngày cập nhật 11/01/2024 12:06 (GMT+7)

Mục lục truyện của Dịch giả Meode

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng