– Mộ Dung công tử, xin thứ cho tại hạ lắm miệng, võ công của Mộ Dung Cảnh Nhạc vẫn còn bên dưới công tử, chỉ có công phu bàng môn tà đạo, lại thiên về sử dụng độc dược, hắn một lòng muốn chiếm đoạt Yến Tử Ô, dù sao thân phận của hắn cũng là con thứ, e sợ đến thời điểm cũng sẽ không tha cho công tử một mạch dòng chính a.
Mộ Dung Phục thấy Tống Thanh Thư nói cũng không sai, nếu võ công của Mộ Dung Cảnh Nhạc cao hơn mình, thì đã sớm đến nơi đây, lẽ nào còn lang thang trong chốn giang hồ để tầm sư học nghệ… Chờ chút, chẳng lẽ hắn kiêng kỵ không phải ta, mà là kiêng kỵ đến người phụ thân trá chết của mình? Nghĩ đi nghĩ lại Mộ Dung Phục sắc mặt từ từ trầm trọng…
– Chúng ta có thể hổ trợ Mộ Dung công tử một tay, dù sao Mộ Dung Cảnh Nhạc rất có khả năng là năm xưa hung thủ hạ độc phu quân của ta.
Hồ Phu Nhân cung tay khom người nói.
Nàng đến tìm kiếm nhà Mộ Dung thế gia trợ giúp là có mục đích của riêng mình, cũng không muốn bị gạt sang một bên.
– Hồ Phu Nhân xin mời nén bi thương…
Mộ Dung Phục vịn đỡ Hồ phu nhân đứng thẳng dậy.
– Hai vị báo cho tại hạ tin tức trọng yếu như vậy, tại hạ đã vô cùng cảm kích, nào còn dám làm phiền hai vị ra tay. Mộ Dung thế gia nếu như thanh lý môn hộ mà không tự mình ra tay được, chẳng phải là để người trong thiên hạ chê cười. Hồ Phu Nhân cứ việc yên tâm, đợi chúng ta sau khi bắt được Mộ Dung Cảnh Nhạc, nhất định sẽ xin mời phu nhân lại đây một chuyến để tra hỏi rỏ ràng.
Thấy đối phương lý do không có gì để phản đối, Hồ Phu Nhân trong lúc này cũng không biết làm sao mở miệng, nhúng tay vào việc nhà của người ta xác thực là điều tối kỵ trong chốn võ lâm, nhưng mà buông tay mặc kệ, nàng lại không làm cam lòng.
– Hồ Phu Nhân nếu không chê, phu nhân có thể ở lại Yến Tử Ô một thời gian, để chúng ta một tìm đến Mộ Dung Cảnh Nhạc mang về đây, phu nhân cũng có thể điều tra chuyện năm xưa của Hồ đại hiệp, được không?
Mộ Dung Phục đượm tình khẩn thiết mời, trong lòng y đã cân nhắc, cách đây mười năm. Võ lâm đồn đại, Hồ Nhất Đao bảo vệ một kho tàng lớn, không biết đây là thật hay là giả, hiện tại Hồ phu nhân ở đây, cũng là cơ hội để có thể dò la…
Hồ Phu Nhân rõ ràng có chút ý động, thế nhưng nàng kiêng kỵ mình là goá phụ, một mình ở lại nơi này có chút không tiện.
Liếc mắt nhìn nhìn Tống Thanh Thư, trong lòng nàng liền có chủ ý, quay về phía Mộ Dung Phục nhoẻn miệng cười:
– Đa tạ Mộ Dung công tử có ý tốt, cung kính không bằng tuân mệnh. Chỉ là chúng ta lần này mạo muội đến thăm, còn có một thỉnh cầu hơi quá, tiểu đệ này, bị trọng thương dẫn đến kinh mạch toàn thân đứt đoạn, được Dược vương tiền bối chỉ điểm, nghe nói nhà Cô Tô Mộ Dung có môn võ công Đấu chuyển tinh di huyền diệu cực kỳ, không biết có thể trị liệu được kinh mạch của vị tiểu đệ này bị tổn thương hay không?
Mộ Dung Phục nhíu mày, Đấu chuyển tinh di chính là võ công lập thân của Mộ Dung thế gia, làm sao dạy cho người ngoài. Bất quá trong lòng hắn thì ham muốn kho tàng mà theo lời đồn Hồ Nhất Đao nắm giữ, nghĩ thầm nếu có thể lấy được kho tàng, lấy ra chiêu binh mãi mã, tự mình có thể hoàn thành đế nghiệp mấy đời tổ tiên đều không thể thực hiện được, trong lòng nghĩ vậy nên vô cùng phấn khích.
– Tống công tử, có thể để tại hạ xem mạch đập?
Mộ Dung Phục nhìn Tống Thanh Thư, ra hiệu.
Tống Thanh Thư thấp thỏm bất an đưa tay ra, nghĩ thầm chính mình tuy rằng kính nể Mộ Dung Phục, thế nhưng đối với bản lãnh thật sự của y, thì hắn vẫn xem thường, đem vận mạng mình thả ở trong tay y thực sự là vô căn cứ đấy.
Quả nhiên không bao lâu, Mộ Dung Phục cau mày nói:
– Kinh mạch Tống công tử đã… tổn thất quá nhiều… Dược vương lão nhân gia thật sự đã nói Đấu Chuyển Tinh Di có thể trị liệu kinh mạch Tống công tử sao? Có thể là do tại hạ tư chất ngu dốt, tu luyện Đấu Chuyển Tinh Di hơn hai mươi năm nay, cũng không biết Đấu Chuyển Tinh Di lại có công hiệu trùng tục kinh mạch…
Tống Thanh Thư vô cùng thất vọng, Hồ Phu Nhân khuôn mặt cũng lộ vẻ không đành lòng, đành nói:
– Nếu Mộ Dung công tử hết cách rồi, ta còn phải bồi Tống tiểu đệ đến những nơi khác để thử xem, e sợ không thể ở lại chỗ này được.
– Tẩu tẩu không cần như vậy, nếu hy vọng cuối cùng này cũng đứt đoạn, tiểu đệ cũng thấy không còn gì để nói rồi, tẩu tẩu muốn điều tra về Mộ Dung Cảnh Nhạc, tốt nhất là ở lại chỗ này thì thuận tiện hơn.
Tống Thanh Thư trong giọng nói tràn ngập thương cảm, Yến Tử Ô không pháp cũng không thể trị liệu thương thế của hắn, hắn không thể làm gì khác hơn là rời đi.
Tuy rằng cũng có thể cùng với Hồ Phu Nhân ở nơi này tạm thời cho qua ngày tháng bình an, nhưng nghĩ tới Chu Chỉ Nhược đang treo thanh kiếm lơ lững ở trên cổ mình, bây giờ thừa dịp Chu Chỉ Nhược chưa tìm tới, thì phải chuẩn bị phòng bị thực lực của mình trước mới được.
Bây giờ học võ công xem như đã là vô vọng, xem ra chỉ có con đường tiến vào triều đình lập thân. Tống Thanh Thư tâm tư xoay tròn, thiên hạ ngày nay thế lực khắp nơi, chính mình cũng phải nhờ vả ai đó có thế lực mạnh…
Mộ Dung Phục thấy Hồ Phu Nhân có ý muốn đi theo Tống Thanh Thư, trong lòng y quýnh lên, đột nhiên nghĩ tới một cách, liền vội vàng nói:
– Hai vị không cần phải gấp, tại hạ chợt có nhớ tới một phương pháp có thể trị kinh mạch của Tống công tử.
Tống Thanh Thư lơ đãng liếc mắt nhìn Mộ Dung Phục, nói thật trong khoảng thời gian này, đối với việc trị liệu kinh mạch của mình, từ hi vọng đến thất vọng, lại tới hi vọng, sau đó tuyệt vọng… Hắn cảm thấy nhân sinh có được có mất, bây giờ đối với tất cả khả năng phương pháp trị liệu đều không còn cảm giác vui buồn nữa rồi.
– Mong rằng Mộ Dung công tử chỉ giáo.
Hồ Phu Nhân rõ ràng lo lắng chuyện chữa trị so với hắn thì nhiệt tình hơn nhiều.
– Tại hạ có một biểu muội biết rất rõ về võ học trong thiên hạ…
Trong ánh mắt Mộ Dung Phục ánh lên một chút nhu tình, có điều rất nhanh thay thế bằng sự kiên nghị nói tiếp:
– Mấy năm trước lúc tại hạ cùng nàng thảo luận về nội công các phái, nàng dường như có nhắc qua một môn nội công, có thể hồi phục xương cốt người chết dù đã bị đánh vỡ tan, nói vậy thì cũng có thể trị liệu trọng thương của Tống công tử…
“Vương Ngữ Yên sao? ”
Tống Thanh Thư trong lòng nghe nhắc qua, chợt thấy hứng thú, làm sao bỗng nhiên hắn lại quên còn có một cô nương xinh đẹp tuyệt không biết võ công nhưng thông hiểu võ học của các đại tông sư chứ? Nếu như nàng đã từng nói qua như vậy, khả năng thật sự là có hi vọng, hắn lại có chút kích động hỏi:
– Mộ Dung công tử, không biết là loại nội công nào vậy?
Mộ Dung Phục vẻ mặt lại hơi bối rối:
– Tại hạ đã quên…
Nguyên lai lúc trước Mộ Dung Phục đã từng nghe được có loại nội công này, nhưng trong đáy long của y thì không tin, khịt mũi xem thường, cho nên đâu có lưu tâm nhớ kỹ tên gọi của nó, lần này nếu không phải là Tống Thanh Thư bị trọng thương nên chợt nhớ tới, vì muốn lưu lại Hồ Phu Nhân, nên trong lúc này y mới đột nhiên nhớ tới lời đồn đại của loại nội công này…
Thấy hai người đối diện với mình vẻ mặt không có tin tưởng lắm, Mộ Dung Phục vội vã nói bổ sung:
– Có điều biểu muội của tại hạ thì chắc chắn nhớ tới…
– Mộ Dung công tử, biểu muội có ở trong tệ xá không?
Hồ Phu Nhân giờ khắc này có vẻ so với Tống Thanh Thư còn căng thẳng vội hơn.
– Biểu muội đang ở Mạn Đà Sơn Trang, cách nơi này có chút xa, bây giờ sắc trời đã tối, mọi người ở tạm lại đây một đêm, ngày mai chúng ta cùng nhau đi gặp biểu muội.
Mộ Dung Phục trong lòng cũng không ngừng đang suy tính làm sao có thể đem Hồ Phu Nhân lưu lại ở lại nơi này đây.
– Vậy làm phiền công tử.
Hồ Phu Nhân cũng không thể nào thúc giục y, không thể làm gì khác hơn là lại thấp người đa tạ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 1 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Đụ máy bay, Đụ tập thể, Truyện cổ trang, Truyện NTR, Truyện sex cưỡng dâm, Truyện sex ngoại tình |
Ngày cập nhật | 21/03/2019 06:29 (GMT+7) |