Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 1 - Dịch giả Meode

Phần 50

Mộc Uyển Thanh nghe vậy cứng người lại, trong lòng có một cảm giác thác loạn hoang đường, câu nói này làm sao quen thuộc như thế, nhưng nàng rất nhanh âm trầm, cánh tay giương lên:

– Tránh ra một bên, nếu không ta sẽ dùng độc tiễn!

– Tỷ tỷ thật hung dữ! Đừng làm Cẩu tạp chủng tiểu đệ sợ.

Tống Thanh Thư vội vã né qua một bên, trong miệng lẩm bẩm thêm:

– Gữ tợn như thế, có cho làm thê tử, thì ta cũng không thèm…

Tuy rằng Tống Thanh Thư nói hết sức nhỏ giọng, thế nhưng hắn nội dung hắn lại cố ý định để cho Mộc Uyển Thanh có thể nghe thấy, nàng liền bực tức nghiến răng, bất quá còn có một Vân Trung Hạc phải đối phó, nên vội vã lên chuẩn bị toàn lực đề phòng.

– Mộc Uyển Thanh, cô nương theo ta thì có cái gì không tốt? Ta sẽ rất dịu dàng với cô nương…

Vân Trung Hạc dùng lời nói hạ lưu với nàng…

– Vô liêm sỉ!

Mộc Uyển Thanh vẫy tay bắn ra một mũi ám tiễn hồ điệp, Vân Trung Hạc sớm có phòng bị, lắc người một cái liền phi thân đến gần bên cạnh nàng.

Vừa nhìn thấy khinh công của y, Tống Thanh Thư giật mình cả kinh, võ công của Vân Trung Hạc này có thể không đáng ngại, nhưng khinh công của y cũng thuộc hạng đệ nhất lưu a, nếu mình muốn đuổi theo kịp hắn, chỉ có thể dựa vào nội lực dồi dào họa may mới thủ thắng.

Mộc Uyển Thanh thấy y thoáng đã đến gần bên người, hoa dung thất sắc, vội vã vung kiếm lên, Vân Trung Hạc ra tay nhanh như chớp, liền điểm trúng huyệt đạo Khúc Cốt ( vị trí huyệt này nằm trên gò mu âm hộ, ngay chỗ lõm vào chính giữa trên xương mu. ) Bên dưới hạ thể của nàng, Mộc Uyển Thanh trong khoảng thời gian này vốn là bởi vì biết ra sự thật, Đoàn Dự là thân ca ca của mình, tâm trí đang hoảng loạn, bây giờ lại bị Vân Trung Hạc dâm đảng dồn ép, nghĩ tới cơn ác mộng sắp xảy ra, tức giận công tâm, liền bị ngất đi.

– Được lắm đại mỹ nhân, bị ngất mà cũng còn xinh đẹp như vậy.

Vân Trung Hạc xoa xoa hai tay, nhìn mỹ nhân nằm trên đất, nước bọt sắp chảy ra suy nghĩ:

“Là làm cho nàng tỉnh lại để sung sướng một trận, hay là khoái hoạt trước rồi mởi để nàng tỉnh?”

“Nếu như tỉnh rồi nàng cứ đòi chết không muốn sống, thì ảnh hưởng đến sự hoan lạc, nhưng bây giờ ngất đi như vậy thì giống như khúc gỗ… ”

Vân Trung Hạc trong lúc lay lại rơi vào tình thế lưỡng nan.

– Ặc… danh tiếng hái hoa đạo tặc trên đời chính là bị cái loại bại hoại như ngươi làm hỏng mất.

Lúc này bên cạnh một giọng nói mạnh mẽ vang lên, dọa làm Vân Trung Hạc nhảy dựng một cái.

Ngẩng đầu lại, thì thấy tiếng nói đó chính là của tên tiểu tử ngốc kia, Vân Trung Hạc mắt lộ ra hung quang:

– Tiểu tử thúi, hóa ra là ngươi giả làm quỷ ma trêu đùa lão tử.

– Hừ… người ta Đoàn Chính Thuần mới là thượng phẩm của hái hoa đạo tặc, trước tiên là ông ta thâu phục lòng người, rồi mới lừa người chiếm đoạt thân thể, người ta nữ tử cũng đồng ý tự nguyện, để rồi cuối cùng Đoàn Chính Thuần còn được xưng danh là một người phong lưu lỗi lạc, đâu có giống như ngươi vậy, làm cho mất hết tên tuổi, ai nghe được danh tiếng của ngươi cũng liền muốn phỉ nhổ.

Tống Thanh Thư tự dưng lại mắng y với giọng đều đều bình thản làm cho Vân Trung Hạc ngạc nhiên ngơ ngẩn…

Có điều lời nói của hắn lại khiến Vân Trung Hạc đau nhói trong lòng, phẫn uất nói:

– Đoàn Chính Thuần cẩu tặc kia đường đường là Vương gia Đại Lý, nếu hắn lấy cái thân phận đó ra, thì biết bao nhiêu nữ nhân ôm ấp chờ đợi được hắn yêu thương, hắn lại có võ cao cường, trong túi thì tiền vàng xài không hết, còn ta là người trong chốn giang hồ, thì làm sao có thể so cùng với hắn?

– Vì lẽ đó tự cho mình là mẻ sành không bằng chén ngọc nên cứ làm càn?

Tống Thanh Thư lông mày nhíu lại, đột nhiên hiếu kỳ hỏi:

– Nhiều năm qua, ngươi gieo vạ biết bao nữ nhân, vậy thì có nữ nhân nào xinh đẹp như những tình nhân của Đoạn Chính Thuần không?

Vân Trung Hạc có chút lúng túng, rồi đành nói thật:

– Không có…

– Ta đã nói rồi, ngươi không cân nhắc tự lượng bản thân mình đi, cứ đi nhầm đường lạc lối, thân hình thì không quá ba lạng thịt, giống như là cây gậy trúc vậy, vừa nhìn qua thì cũng biết do bị tửu sắc đào khoét hết rồi, còn khuôn mặt thì đáng ghét hơn nữa, với cái ác danh, chỉ có nữ nhân bị mù họa may mới coi trọng ngươi.

Tống Thanh Thư bĩu môi, khinh thường nói.

– Hừ… lão tử không cần nữ nhân coi trọng…

Nói xong Vân Trung Hạc thấy mình lỡ miệng, giận dữ:

– Tiểu tử thúi từ đâu tới, muốn giở trò với lão tử ư?

Tống Thanh Thư lắc đầu:

– Ta đã nói với ngươi nhiều lời như vậy rồi, đời này ngươi là một người rất thất bại, hy vọng đời sau đầu thai cố gắng tỉnh lại đi…

Vân Trung Hạc cười gượng, bất ngờ vung chiêu Lạn ngân hạc trảo tấn công tới, Tống Thanh Thư đứng yên tại chỗ, nghiêng người, vừa vặn tìm thấy sơ hở của y, một chỉ điểm tới trúng huyệt dưới nách, Vân Trung Hạc cảm thấy toàn thân tê rần, không thể động đậy, kinh hãi biến sắc:

– Ngươi làm sao mà biết được nơi điếm yếu của ta?

– Đây là thường thôi…

Tống Thanh Thư ngoài miệng nói nghe dễ như ăn cháo, nhưng trong lòng hắn đang cảm tạ Vương Ngữ Yên một vạn lần, nếu không nhờ bên trong nguyên tác, nàng vạch ra nhược điểm chiêu thức của Vân Trung Hạc, chứ còn nếu lấy khinh công của đối phương, hắn đánh bại Vân Trung Hạc thì dễ dàng, nhưng nếu muốn bắt y thì không thể nào.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Thông tin truyện
Tên truyện Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 1
Tác giả Dịch giả Meode
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Đụ máy bay, Đụ tập thể, Truyện cổ trang, Truyện NTR, Truyện sex cưỡng dâm, Truyện sex ngoại tình
Ngày cập nhật 21/03/2019 06:29 (GMT+7)

Mục lục truyện của Dịch giả Meode

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng