Câu chuyện đời tôi

Phần 126

Mọi người có mặt khá đông đủ, cũng toàn quen biết nhau cả nên những lời trêu chọc chị rộn vang khắp quán, ngày của chị mà, tất nhiên chị phải là trung tâm chứ. Tôi thì chỉ ngồi yên bên cạnh chị cười, thưởng thức ly caffe sáng ngon lành, món caffe son môi kỳ cục, không đường và quen thuộc.

Tôi mỉm cười, một nụ cười nhẹ, vui, thoải mái thực sự. Nhìn xung quanh, Sài Gòn hoa lệ, nhộp nhịp đông người, quán caffe không thiếu những con người sang trọng, những chàng trai có ngoại hình, điều kiện và cả tính tình có thể nói là tốt hơn thằng nhóc như tôi… nhưng tôi vẫn có thể cười, một chút ngông… vì cô gái bênh cạnh tôi “tỏa sáng” hơn bất cứ người nào.

Khoảng tiếng sau anh Phong rước những người còn lại đến quán, ngồi uống caffe khoảng 30 phút nữa rồi cả nhóm xuất phát rời khỏi Sài Gòn. Điểm đến là nơi cũng quen thuộc – Giang Điền.

Thì ra hôm nay sẽ là một chuyến cắm trại ngoài trời chứ không phải tiệc tùng ở một nhà hàng sang trọng nào. Thoát khỏi Sài Gòn đông đúc, ngột ngạt, hít bầu không khí trong lành của vùng ngoại ô, dường như tâm trạng của mọi người đều thoải mái, vui vẻ hơn rất nhiều.

Đồ ăn thím ba chuẩn bị rất nhiều, tụi tôi chỉ việc bày đồ đạc ra nướng, những món khác thì đưa vào nhà hàng của khu du lịch cho người ta hâm nóng bày biện ra. Trước khi vào tiệc, chị Thủy vui vẻ tuyên bố lý do, mọi người hò reo hưởng ứng khi nhân vật chính của buổi tiệc tung tăng bước lên gốc cây gần đó thay tạm cho sân khấu.

– Hôm nay sinh nhật Phương, cảm ơn mọi người có mặt ở đây đi chơi với Phương. Cảm ơn chị Thủy hết mình tổ chức, hẹn người này, đe dọa người nọ đi chơi sinh nhật Phương hihi. Papa, mami Phương cảm ơn rồi khỏi nói nửa hen. Đặc biệt Phương gửi lời cảm ơn tới một người, cảm ơn hắn đã xuất hiện trong cuộc sống của Phương… Phương thực sự rất hạnh phúc vì có hắn. Em biết… anh là đồ ngốc, anh vẫn chưa nhận ra em, nhưng em cũng biết một điều… anh sẽ luôn là của em.

Chị mỉm cười, tôi hơi nhột, có một chút bối rối trong người khi vài ánh mắt của người khác nhìn về phía tôi, nhất là khi trong số đó, vài người hình như bây giờ mới nghi nghi cái người chị đang nói chính là tôi, trước giờ họ vẫn tưởng sự thân thiết này chỉ là giữa chị gái và em trai. Chị Thủy khẽ đẩy vai tôi nháy mắt.
– Người ta tỏ tình nửa kìa, sao rồi cưng, thừa nhận chưa cưng?

Tôi nhún vai mỉm cười:
– Ai biết đâu.
– Lêu lêu!
Chị Thủy lè lười chọc tôi rồi đứng dậy vỗ vỗ tay.
– Xong rồi! Ăn chơi đi bà con ơi!!!
– Yeah!!!

Có thể nói sau tiếng yeah, không khí lại trở nên ồn ào vui vẻ với những lời trêu chọc, đùa giỡn, bàn tán. Đồ ăn đồ uống phủ phê đủ cho cả đám ăn chơi tẹt ga mà vẫn không hết. Có chút men rượu trong người, cả đám lại mang loa, mang đàn ra hò hát, dường như không ai thèm để ý tới nhân vật chính hôm nay nửa. Tôi cười cười vừa nhai miếng xúc xích chị đút cho vừa nói:
– Rồi… nữ hoàng giờ bị bỏ xó luôn rồi. Hết ai thèm để ý luôn rồi.
– Hihi kệ! Chỉ chỉ cần nhóc đủ rồi.
– Nay sao được phát biểu hùng hồn dữ.
– Hihi chị mà, nhóc con ý kiến gì.
– Thì ai dám ý kiến gì đâu. Thấy nay hơi lạ thôi.
– Nói cho có lệ đó mà hihi.
– Là sao?
– Im đi, lo ăn nè, nhiều chuyện.

Chị nhéo tôi một cái nhẹ rồi chạy đi lấy đồ ăn, nãy giờ tôi cũng sướng, chỉ việc ngồi nhâm nhi nước ngọt ngắm cảnh, đồ ăn toàn do chị đút cho ăn… đúng là hôm nay hơi lạ thiệt.

Ăn uống hát hò đã đời, cả đám kéo nhau thuê xe đạp đôi ngắm cảnh, chèo thuyền, tắm thác, chơi trò chơi, chụp ảnh… trong mọi hoạt động tất nhiên tôi và chị luôn song hành. Mệt nhoài, mỗi người lại tìm một việc để làm riêng và nghỉ ngơi trước khi quay lại Sài Gòn.

Tôi nắm tay chị đi dạo, trời nắng đẹp, con đường lát gạch trải dài phía dưới những hàng cây hoa hoàng hậu vàng ươm… tôi nhìn thấy chị chăm chú đưa mắt tìm bên vệ đường màu trắng của những bông hoa cúc dại, loài hoa chị yêu. Chị im lặng, không nói gì hết, tôi cũng vậy, chỉ mỉm cười đi bên chị, tay chị vẫn luôn nắm chặt lấy tay tôi, thậm chí lúc ngồi xuống hái mấy bông hoa cúc chị cũng không chịu buông tay tôi ra. Hai đứa cứ rong ruỗi như vậy cho đến lúc mỏi chân thì rủ nhau chọn một góc bàn view khá đẹp để ngồi.

Nhấp một ngụm caffe son môi, tôi cầm tay chị giơ giơ lên trước mặt chị.
– Gì mà nắm miết vậy, nhóc ở đây chứ có đi đâu mất đâu.
– Kệ. Chị muốn nắm, chị thích nắm, chị muốn lúc nào đi với nhau nhóc cũng phải nắm tay chị như vậy nè.
– Làm quá. Ờ nắm thì nắm, nhưng cũng phải bỏ ra cho người ta lấy cái này cái.
– Lấy gì?
– Thì chút biết. Mà nhắm mắt lại đi.
– Chi?
– Thì nhắm lại đi.
– Hứ bày trò. Rồi nhắm nè.
– Không được hí ra nhá.
– Biết rồi biết rồi.

Chị nhắm mắt, tôi nhẹ nhàng cho tay vào chiếc túi đeo tôi mang theo, chiếc túi đeo này là chị mua cho tôi để đựng đồ đạc linh tinh. Sinh nhật chị mà tất nhiên tôi cũng phải chuẩn bị quà chứ, suy nghĩ tìm kiếm dữ lắm mới mua được chiếc vòng tay hợp với chị. Nhưng quái lạ, tôi lục tung hết cái túi cũng không tìm được cái vòng tay đâu, rõ ràng tôi để trong túi chứ đâu, không lẽ bị rơi đâu đó. Đang lo lắng tìm kiếm, tự nhiên tôi nghe được tiếng cười khúc khích của chị.
– Đồ ngốc! Kiếm cái này chứ gì?

Tôi ngơ ngác ngẩn mặt lên, là chiếc vòng tay tôi định tặng chị, giờ đang đung đưa trước mắt tôi.
– Ủa ủa! Sao chị lấy được nó hay vậy.
– Pleeee đồ ngốc, chị thấy nó từ lúc nhóc về nhà đó
– Hay nhỉ? Mà biết vòng của ai không tự tiện cầm hử.
– Hihi thì là quà sinh nhật của chị chứ gì?
– Chưa tặng mà, ai đời chưa tặng quà đã tự lấy. Mà chưa ai nói gì, rủi nhóc mua cho người khác sao?
– Hứ! Cái này chị biết là quà của chị, chị muốn lấy lúc nào hổng được. pleeee!
– Ờ lấy rồi thì đeo vô đi, ở đó le lưỡi làm gì.

Tôi bật cười đưa ly caffe lên miệng uống một ngụm rồi thở phì một cái. Đúng là tôi quên mất đồ đạc tôi chị đều biết hết, vốn dĩ cũng định giấu chiếc vòng tay lựa thời điểm tặng quà cho lãng mạn xíu… nhưng rốt cuộc chiếc vòng tay vẫn thuộc về chị. Có lẽ tôi không bao giờ giỏi tạo ra sự bất ngờ hay lãng mạn ngọt ngào, có lúc tôi cũng suy nghĩ xem phải tặng làm sao cho chị vui, làm sao cho chị bất ngờ hay cảm xúc gì đó khác lạ chẳng hạn, nhưng rồi thì tôi cũng ngô ngố vụng về. Như này hóa ra lại hay, mua gì cho chị thì cứ mua mang về đưa chị, không cần bày vẻ, không hoa mỹ… cứ bình thường giản đơn như bây giờ có lẽ lại tốt nhất.
– Đeo cho chị đi.
– Ơ của ai người đó đeo chứ.
– Hứ! Nhóc tặng chị thì nhóc phải đeo cho chị.
– Tự lấy quà rồi còn bày đặt bắt người ta đeo nửa là sao.
– Thì giờ nhóc đeo cho chị đi, chị muốn nhóc đeo.
– Rồi rồi thì đeo.

Tôi lắc đầu cầm chiếc vòng lên rồi từ từ đeo vào tay cho chị, cũng may lúc mua cái vòng tôi có nhờ chị nhân viên chỉ tôi cách đeo, cho nên dù hơi lâu nhưng cuối cùng chiếc vòng vẫn lấp lánh trên cổ tay xinh xinh của chị.

– Nhóc mua cái này có nhiều tiền hông?
Chị thủ thỉ, tôi mỉm cười vuốt lấy mái tóc chị…
– Khờ quá! Sinh nhật chị mà, đừng lo.
– Nhưng chị hổng thích nhóc vì mua quà cho chị mà tốn kém nhiều đâu.
– Nè! Bửa ai nói không bao giờ được nói chuyện tiền bạc giữa hai đứa mình hả.
– Thì chị, nhưng…
– Nhóc biết rồi, đừng lo, nó không có mắc tiền đâu. Thật đó!
– Ừhm!

Chị mỉm cười dựa đầu vào vai tôi, khẽ vén tóc lên đưa tay xoa xoa lấy mặt dây chuyền, tôi cũng cười nhẹ, chị vẫn luôn đeo sợi dây chuyền tôi tặng, mặt dây chuyền vẫn sáng bóng lấp lánh như vừa mới mua.
– Chị cũng có quà tặng nhóc.
– Gì? Quà gì nửa? Nay sinh nhật chị mà có phải của nhóc đâu tặng quà!
– Hihi vậy mới sốc! Đây là món quà đặc biệt của chị tặng nhóc, chị đã suy nghĩ rất nhiều, giờ là lúc chị phải tặng cho nhóc rồi.
– Ờ! Gì mà có vẻ quan trọng dữ. Đâu quà gì đưa đây.
– Hứ! Đồ tham lam. Muốn có quà này, nhóc phải hứa với chị một chuyện.
– Rồi hứa luôn. Chuyện gì?
– Chưa biết chuyện gì mà hứa.
– Kệ! Chuyện gì cũng hứa hết, chị vui là được.
– Đồ lẻo mép.

Chị ngồi thẳng dậy nắm lấy hai tay tôi mắt cười tít.
– Nhóc phải hứa sẽ chạy bé Caffe thiệt bình thường như là xe của hai đứa mình, xe của nhóc được hông?
– Cài này thì… từ từ nhóc… nhóc…
– Còn nửa, ngay ngày mai, nhóc sẽ chở chị đi Đà Lạt bằng bé Caffe, một là thặm sơ với mấy đứa nhỏ, hai là để nhận món quà chị tặng nhóc. Hihi nhóc hứa rồi nghen, hổng được nuốt lời đâu đó.
– Ờ ờ thì hứa, nhưng mà mai… mai đi liền luôn hả?
– Uhm! Đi liền!
– Đi bằng chiếc xe đó hả?
– Uhm! Bằng bé Caffe đó.
– Nhưng lên Đà Lạt xa lắm, chị ngồi xe sao nổi, với lại đi đường bằng xe máy nắng gió bụi, đường xấu nhiều xe nguy hiểm, nhóc sợ chị đi không quen.
– Chị chịu được mà, chị thích đi xe máy, chị muốn được đi xa xa với nhóc, chị muốn được nhóc đưa đi khắp nơi cùng nhóc. Nhóc hứa rồi nhóc phải đưa chị đi, nhóc hứa rồi mà.

Tôi thở phì một cái, trước gì chị đòi đi Đà Lạt bất cứ lúc nào tôi đi được đều không từ chối, chỉ việc đi bằng xe máy xa thì tôi không cho, đơn giản tôi không muốn chị chịu khổ đường dài, mệt nhọc, nguy hiểm. Nhưng tất cả có lẽ do tôi quá lo xa, quá lo lắng cho chị, tôi cũng quên mất chị chưa bao giờ muốn là một nữ hoàng luôn được bảo bọc chăm lo trong lâu đài của mình, chị cũng là một cô gái bình thường, muốn cùng tôi bình thường đi khắp nơi bằng xe máy như bao người khác.
– Rồi! Vậy giờ về Sài Gòn chuẩn bị, mai mình đi Đà Lạt.
– Hihi nhóc chịu rồi hen. Đi bằng bé Caffe nha nhóc!
– Rồi thì đi bằng Caffe. Sinh nhật chị mà, chơi tới bến luôn.

Tôi mỉm cười, vậy là tôi và chị lần đầu tiên sẽ đi Đà Lạt cùng nhau bằng xe máy, đặc biệt là bằng Caffe, từ khi mua về chỉ nằm im trong ga-ra nhà chị… giờ sắp có một hành trình dài đầu tiên.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Thông tin truyện
Tên truyện Câu chuyện đời tôi
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ bạn của người yêu, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex nhẹ nhàng, Truyện sex phá trinh, Truyện teen, Vợ chồng
Ngày cập nhật 06/09/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Cô Thư ký dâm dục
Hôm nay là thứ Bảy, từ chiều hôm qua ông Dương đã nháy mắt và thì thầm với hẹn là sáng hôm nay đến công ty với ông để “ấy”. Cũng như mọi khi, Thanh Phương đến thật sớm trước tất cả mọi người, cô gửi xe ở một hiệu sách gần đó rồi đi bộ đến công ty và mở khóa vào trong công ty và vào phòng ông Dương bằng chìa khóa riêng của mình, sau đó đóng kín cửa lại để mọi người đến sau không biết là có cô ở bên trong còn đến trưa khi ra về thì ông Dương cũng sẽ cùng những người ông bắt đến làm về trước cho Thanh...
Phân loại: Truyện sex dài tập Chuyện tình nơi công sở Đụ cave Đụ công khai Đụ tập thể Đụ thư ký Làm tình nơi công cộng Làm tình tay ba Làm tình với đồng nghiệp Trao đổi vợ chồng Truyện 18+ Truyện bú cặc Truyện người lớn Truyện sex cô giáo Truyện sex cưỡng dâm Truyện sex hay Truyện sex hiếp dâm Truyện sex học sinh Truyện sex mạnh Truyện sex nặng Truyện sex ngoại tình Váy công sở Vợ chồng
Ngoại tình từ buổi họp lớp (Update Phần 3)
Phần 3 Một tuần tiếp đó, Phúc và Thúy dính lấy nhau không rời, cả hai đưa nhau đi chơi rồi làm tình cuồng nhiệt như người yêu. Thỉnh thoảng, Huyền cũng gọi điện cho Thúy để tâm sự. Huyền: Bộ bà tính quen ông Phúc thật hả? Thúy: Mình cũng chưa xác định chuyện đó nữa, nhưng hiện tại thì cả hai đang rất vui để thêm một thời gian nữa xem sao? À mà hôm rồi rủ vợ chồng bà đi biển với hai đứa mà sao không đi thế? Huyền: Bà nhắc lại làm tui ứa gan, ông Hào nhà tui mấy ngày tết không nhậu thì lại bài bạc thâu đêm xong hôm...
Phân loại: Truyện sex dài tập Se đầu ti Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn
Duyên - Tác giả Leysek
Phần 9 Quang đọc kỹ chuyện ngoại tình của vợ với Long mà sao anh thấy kích thích kinh khủng. Giờ đây dục tính trong người dâng cao, Quang muốn duyên kể tỉ mỉ hơn để thoả mãn tính dâm của mình. Anh hỏi thật nhé, ngày đấy em có thích thằng Long thật không? Duyên vẫn ngỡ mình đang chát với Nam nên nàng không ngần ngại tuôn ra hết những bí mật của mình. Em đến bây giờ nghĩ lại cũng chẳng biết là ngày đó có yêu Long không nữa. Em chỉ biết rằng ngày đó em đang bị thiếu sex cả một thời gian dài do chồng không đáp ứng được nên khi gặp...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ vợ bạn Truyện bú cặc Truyện liếm đít Truyện liếm lồn Truyện NTR Truyện sex ngoại tình

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng