Câu chuyện đời tôi

Phần 37

Bình minh ló rạng sau những dãy nhà cao tầng. Chẳng có những nụ hôn ngọt ngào chào buổi sáng. Khẽ xoay qua ôm lấy cái gối ôm của em mua vào lòng, mùi hương của em còn vẹn nguyên … mùi của yêu thương, mùi của nổi nhớ giăng đầy. Em ở gần đó … vậy mà chẳng thể chạy ào lại ôm chầm chỉ để nói “anh thực sự rất nhớ em … ”

Tôi thay đồ, sử dụng cái bàn chải duy nhất trong nhà để đánh răng rồi lên trường để học. Ngày trở lại trường, cũng không có gì đặc biệt vì sự có mặt hay vắng mặt của tôi trên lớp cũng không quá nhiều người biết đến. Nếu mọi ngày tôi học hành có vẻ lơ là thì hôm nay tôi đã chịu khó chú ý đến bài học nhiều hơn. Tan học bất giác thấy trống rỗng trong lòng … chẳng lẽ lại tìm chị đi chơi nửa … nghĩ đi nghĩ lại một hồi tôi gọi cho nhỏ Hân …
– Hân nghe nè …
– Đang làm gì vậy …
– Uhm … đang đọc sách …
– Sách gì …
– Tiểu thuyết nè …
– Chà biết đọc tiếu thuyết luôn …
– Chứ sao … giờ mới biết hả …
– Ừ …
– Gọi có gì không M …
– Đi đâu đó chút được không …
– Uhm … M muốn đi đâu …
– M hổng biết nửa …
– Ừ thui M qua chở Hân đi siêu thị nửa đi …
– Cũng được …
– Uhm … Hân thay đồ, qua nhanh nghen ….
– Ờ …

Chạy xe qua nhà Hân giữa trưa nắng để rủ đi chơi … tôi cũng thiệt là điên hết sức. Tới đầu hẻm tôi móc điện thoại ra gọi Hân
– Alo tới rồi nè …
– Chờ chút xíu đi … chưa xong …
– Nhanh nha …
– Biết rồi … chớ xíu nha …
– Ờ ờ …

Từ nhà tôi qua tới nhà Hân dữ lắm cũng 15 phút chạy xe thay đồ gì mà lâu quá trời không biết … Đứng, ngồi rồi nằm dài trên xe cuối cùng nhỏ Hân cũng xuất hiện.
– Làm gì lâu dzậy …
– Thay đồ …
– Thay đồ hơn nửa tiếng …
– Make up nửa bộ …
– Trời đi chút, chuẩn bị chi cho kỹ không biết …
– Kệ … Hân muốn đẹp …
– Ờ ờ …
– Hỏi nhiều quá … giờ qua siêu thị trước nha…
– Ờ…

Nhỏ Hân vui vẻ ngồi lên xe. Trong số những đứa con gái tôi quen thi nhỏ Hân là người biết chăm sóc sắc đẹp nhất, bởi vậy da của nhỏ cũng trắng nhất cho nên vừa bước lên xe đã vội giật ngay cái áo khoác của tôi trùm lên đầu.
– Nắng kiểu này đen da người ta hết
– Ờ
– Tự nhiên đi chơi giữa trưa … khùng thấy sợ
– Ờ
– Ờ hoài dzậy
– Nói đúng thì ờ chứ biết nói gì giờ
– Đúng là khó ưa. Chạy nhanh đi nắng nè
– Từ từ có che nắng rồi đòi gì nửa
– Che nhưng vẫn bị đen biết chưa
– Ờ …

Cãi nhau linh tinh một hồi cũng tới siêu thị. Bước vào bên trong, cảm giác mát lạnh xâm chiếm lấy cả người … dễ chịu. Gửi giỏ đồ xong nhỏ Hân bắt tôi kéo theo cái xe đẩy để nhỏ mua đồ. Làm như cả tháng trời hổng đi siêu thị hay sao mà mua đủ thứ … Nhiệm vụ của tôi rất đơn giản, đẩy xe theo sau lưng, nhỏ chỉ món nào thì tự lấy bỏ vào lồng xe. Tự nhiên rủ nhỏ đi chơi giờ y chang osin sai vặt. Làm như tính tôi dễ sai lắm hay sao mà thấy ai quen tôi cũng going cô chủ chứ hổng phải bạn bè.
– Nè nước ngọt nào ngon hả M…
– Ờ … thường M uống 7up với redbull …
– Cái đó ngon hả …
– Ờ ngon với M …

Nhỏ gật đầu lấy luôn mỗi loại 2 lốc bỏ vào xe xong xoay lưng đi tính tiền
– Tính tiền xong mình lên tầng trên ăn kem ha …
– Gì … Hân cũng thích ăn kem hả …
– Trời kem ai mà hổng thích …
– Ờ …
– Còn đống đồ này …
– M xách đi …
– Nặng lắm …
– Con trai làm ơn ga-lăng đi nha …
– Ờ ờ …

Thầm trách cái sự ngu của mình vì đã lỡ dại rủ nhỏ đi chơi, tôi ngậm ngồi vác hai bọc đồ to đùng đi lên thang cuốn … người qua, người lại nhìn nhỏ Hân rồi nhìn tôi tủm tỉm cười … làm như chưa thấy trai xách đồ theo sau lưng con gái bao giờ hả trời.
Lên tới cafe trên sân thượng tôi nằm dài ra bàn thở … Nhỏ Hân nguýt dài …
– Người vô duyên hổng bỏ … đi quán xa người ta mà tối ngày nằm dài à …
– Ờ …
– Thấy ghét quá nha … ngồi dậy đàng hoàng coi. Ăn gì kìa …
– Ăn cafe uống cơm gà …

Tôi vừa úp mặt xuống bàn vừa gọi … tự nhiên nhỏ Hân với nhỏ phục vụ cười khúc khích
– Hihi đồ điên … nói khùng khùng gì dzạ …
– Thì kiu món đó …
– Điên quá à … chị cho em 2 ly rau má với hai cơm gà nha …
– Ủa cafe của M đâu …
– Trưa đừng có uống cafe uống rau má cho mát.

Tôi chẳng nói gì nửa, nằm dài ra hưởng cái mát của cafe. Chợt nhỏ Hân nhẹ giọng
– M gặp nhỏ Thy rồi hả
– Uhm
– Có nói gì không
– Có
– Rồi M tính sao
– Chờ
– Chờ gì
– Chờ Thy quyết định …
– Uhm … Mấy nay nhà nó cãi nhau suốt. Nhà chỉ có anh Huy bênh vực nhỏ Thy … Hân cũng hổng được qua gặp nhỏ Thy luôn
– Vậy à
– Có cách nào không M
– Có
– Vậy M còn yêu Thy nhiều lắm hả …
– Ừ
– M cứu nó không …
– Nhất định
– Sao thấy M thờ ơ quá à …
– Chờ
– Chờ gì …

Cuộc nói chuyện cắt ngang bởi nhỏ phục vu mang đồ ăn ra … Tôi nhìn nhỏ Hân mĩm cười
– Ăn đi Hân … M biết mình phải làm gì mà
– Uhm …

Nhỏ Hân nhìn ra bên ngoài khung cửa … gương mặt thoáng nét buồn … có lẽ vì chuyện của tôi … làm Hân buồn theo chăng …
– Đang nghĩ gì vậy
– Có gì đâu … Hân nghĩ tới chuyện của mình thôi
– Qua lâu rồi mà … còn buồn hoài vậy
– Không … chuyện đó đâu đáng để Hân quan tâm
– Chứ chuyện gì …
– Uhm … chuyện chỉ mình Hân biết thôi
– Không nói được à
– Không được
– Ừ vậy chừng nào nói được … cứ chia sẻ với M nếu muốn
– Hì … M là người đầu tiên Hân không muốn chia sẻ chuyện này đó
– Sao vậy
– Vì M rất khó ưa và … ngốc
– Trời … ờ vậy … thui … mai mốt có suy nghĩ lại nhớ chia sẻ với M nha
– Để xem thái độ
– Ờ ờ …

Ăn không được bao nhiêu, đồ ăn quán làm không hợp khẩu vị cho lắm.
– M có đi làm không …
– Uh … chiều M mới làm …
– Vậy … giờ mình về nhà cất đồ rùi M chở Hân đi coi phim nha …
– Hả … giờ coi phim nửa sao …
– Ừ … bộ hổng thích đi hả …
– Ờ ờ … thì đi…
– Sao thấy trả lời miễn cưỡng …
– Đâu có … muốn đi mà …
– Thiệt không …
– Thiệt …
– Uhm vậy đi …

Nhỏ Hân gọi tính tiền rồi tung tăng đi xuống dưới mặc cho tôi khổ sở với hai bọc đồ to đùng. Chạy qua nhà Hân … xách đồ vào trong để cất giúp nhỏ ngay lập tức bị chị hai nhỏ với bắt lại điều tra lí lịch … làm như tôi có ý định bắt cóc nhỏ Hân không bằng. Ngồi nói chuyện cả nửa tiếng trời mới được thả đi … Tôi im lặng đi ra xe, sau lưng nhỏ Hân cười tủm tỉm đi theo.
– Qua nhà M trước rồi hả đi coi phim nha …
– Chi …
– Cất cái này nè …

Nhỏ Hân giơ hai bịch trắng trắng lên trước mặt tôi
– Gì vậy …
– Nước ngọt với mấy gói mỳ …
– Chi …
– Cho M uống chứ chi …
– M đâu có mua đâu …
– Thì Hân mua …
– Tự nhiên mua cho M chi vậy …
– Để M ăn uống …
– Nhưng mà …
– Mệt … nói nhiều bực nha … đi nhanh đi …
– Ờ ờ … bình tĩnh …
– Nhiều chuyện …

Trời trời … lại bị nói xấu một cách trắng trợn … Làm như hổng nói xấu tôi nhỏ ăn hổng ngon hay sao ấy. Chạy xe ghé nhà để đồ xong hai đứa quay trở lại Megaster gần đó để coi phim. Chọn một bộ phim hài nhẹ nhàng để coi … tôi im lặng thưởng thức bộ phim và ly coca, còn nhỏ Hân như thường lệ nhanh chóng giải quyết sạch bịch bắp to tướng. Cũng may phim ngắn nên tôi không phải chạy ra mua thêm bịch bắp cho nhỏ ăn. Xem xong phim cũng vừa sắp tới giờ tôi đi làm nên đưa nhỏ Hân về.

Cảm thấy đói, tôi chạy qua quán vào bếp xin một phần bít-tết ngồi ăn tại chỗ rồi mới đi làm việc. Có tôi ông Kha cũng rảnh tay để lo sổ sách hoặc ngồi tiếp chuyện với khách quen. Công việc cứ cuốn tôi đi quên cả thời gian, quên cả mệt mõi … tôi không biết còn đủ sức để giữ thái đồ bình tĩnh này đến bao giờ nửa, mỗi giờ trôi qua lòng tôi như có ngọn lửa đang cháy lớn hơn, nóng hơn. Có lẽ người duy nhất trong quán này hiểu tôi đang nghĩ gì chỉ có mình ông Kha, vì vậy cứ đi ngang tôi ông Kha lại vỗ vai một cái trấn an tinh thần … nếu không có mấy cái vỗ vai đó chắc tôi cũng khó mà tập trung được vào công việc.

Kết thúc buổi làm, tôi lặng lẽ chạy xe qua nhà em. không phải để gặp em … mà tôi chỉ muốn ngồi nhìn vào khung cửa sổ của em, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ an lòng. Đứng một lúc bổng nhiên cửa nhà em mở, dáng người quen thuộc bước ra … là em. Hôm nay em mặc một chiếc váy màu đen gợi cảm từ xa tôi không thể nhìn rõ gương mặt em nhưng tôi biết chẳng ai khác đang đứng đó là người yêu tôi. Định nhấc chân chạy về phía em thì tôi buộc đứng lại núp trở vào trong gốc cây. Chiếc xe hôm trước từ từ lăn bánh ra cổng, người đàn ông dừng xe bước ra mở cửa cho em vào … bất giác tôi nhìn thấy họ thật xứng đôi, bất giác bàn tay tôi bấm chặt vào gốc cây, vai run run mĩm cười chua xót.

Chiếc xe chậm chậm đi ngang mặt tôi, khung kính màu đen vô hình trở nên một vật cản quá xa xăm … em ở đó … mà chẳng thể nhìn thấy nhau … em đi bên người ta đó … tôi chỉ biết đừng nhìn … Hơn mười một giờ khuya rồi mà còn đi ra ngoài … có lẽ câu trả lời dành cho tôi đã có … giấc mơ … phải chăng chấm dứt từ đây. Bên trong nhà em, tiếng cãi vả đang vang lên … có lẽ anh Huy đang tranh luận gì đó với mẹ em … nghe thấy đó những cũng không để làm gì … tôi ngửa mặt mỉm cười lên xe chạy trở về căn gác trọ nhỏ bé của mình …

Bóng đêm như nuốt chửng lấy tôi … mọi thứ đều im lặng. Tôi gục đầu … chìm vào giấc ngủ…

Tiếng điện thoại dồn dập vang lên giữa khuya làm tôi tỉnh giấc. Mệt mỏi cầm lấy điện thoại … là số máy quen thuộc của em hiện lên trên màn hình … Trong đầu tôi nghĩ sẽ tắt máy nhưng chẳng hiểu vì sao ngón tay lại bấm nút nghe … giọng em vang lên trong điện thoại … nghẹn ngào và gấp gáp

– Anh … anh ơi … mau tới đây đưa em ra khỏi đây đi anh … em sợ lắm … anh ơi …

Tôi nói như hét lên trong điện thoại
– Thy … em đang ở đâu … nói anh nghe nhanh … em không sao chứ
– Em … em sợ lắm anh ơi … em đang trốn trong tolet nè … anh cứu em đi …
– Em nói anh địa chỉ … nhanh đi em
– Dạ … khách sạn … trên đường … phòng …
– Được rồi em ở yên đó anh tới ngay
– Nhanh nhanh nha anh … em sợ lắm

Tôi tung cửa phóng xe như điên trên đường, có lúc phải thắng gấp để hỏi đường rồi lại phóng xe như điên đến cái đường có khách sạn em đang ở. Tôi chẳng cần biết em đang làm gì mà phải cầu cứu … tôi chỉ biết nếu tôi đến thằng nào làm gì em … tôi sẽ giết thằng đó … nhất định như vậy … nếu có ai nhìn được vào đôi mắt của tôi bây giờ … sẽ chẳng khác nào đôi mắt của một con thú.

Cuối cùng tôi cũng tìm được cái khách sạn nơi em ở. Tôi quăng xe lao ngay vào trong. Có hai người bảo vệ ngăn tôi lại
– Nè nhóc … đi đâu chạy ào áo ghê vậy mậy
– Tránh ra …
– Nè ăn nói đàng hoàng nha … mày muốn quậy hả

Tôi biết thế nào cũng không thể chống lại nổi hai người bảo vệ to cao này … dù cơn điên trong người tôi đang như ngọn lửa phừng phừng khó mà kiểm soát được. Tôi móc trong túi đưa cho hai ông bảo vệ tất cả số tiền còn lại tôi có.
– Anh chỉ giùm em phòng 405 … bạn gái em đang cầu cứu em trong tollet phòng đó
– Vậy vậy là sao … mày bình tĩnh đi nhóc
– Dạ … em không biết chuyện gì nửa, bạn em call cầu cứu em … chắc có chuyện gì … anh giúp dùm em …
– Được được rồi … từ từ

Ông bảo vệ cầm tiền cất vào túi vội dẫn tôi đi về phía thang máy, ông còn lại chạy lại tiếp tân để lấy chìa khóa.
– Phòng 305 phải cái ông đi xe hơi màu xám không nhóc
– Dạ chắc vậy … hồi chiều em có thấy ổng chở bạn em đi
– Rồi chắc lại dụ dỗ con gái người ta rồi … chuyện này tau thấy hoài
– Dạ

Lên đến phòng ông bảo vệ kiu tôi bình tĩnh rồi đi lại gõ cửa phòng
– Anh ơi … xin lỗi vì đã làm phiền … khách sạn tụi em có chuyện cần hỏi.

Khoảng một phút trôi qua. Có một người đàn ông mở cửa phòng. Trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi, nhưng qua nét mặt tôi có thể nhận ra chính là người lúc này chở em đi. Lập tức tôi xông vào phòng mặc cho ông bảo vệ với người đó ngăn cản … Tôi lao vào phòng … nhìn quanh. Quần áo đang vứt lung tung trên giường, có cả giỏ xách của em thường sử dụng nửa. Tôi chạy ào lại cửa tollet nhẹ nhàng.
– Em … là anh nè … M nè … em ra đi … anh đưa em về …
– Anh ơi … em sợ lắm … huhu …

Em mở cửa bước ra … chiếc váy trên người em xộc xệch, người nồng nặc mùi rượu … ôm chầm hôn như mưa lên môi tôi. Người đàn ông tôi đoán tên Quang vội chạy lại đẩy tôi ra đấm thẳng vào mặt khiến tôi ngả ngay ra đất.
– Mày làm gì vậy thằng khốn … vợ sắp cưới của tau mà … còn em … quá đáng lắm nha Thy … em không biết mình là ai hả
Em giằng tay Quang ra hét lên lao thẳng vào người khiến hắn lúi chúi ra phía sau
– Tui không biết … sao anh dám đánh ảnh … tui giết anh …
– Em điên đủ chưa Thy …
Quang xô em ngả ra đất rồi quay ra nói với ông bảo vệ
– Khách sạn anh làm ăn kiểu gì để thằng điên kia tôi vào quậy vợ chồng tôi hả
– Dạ … dạ tụi em không biết … để em lôi tôi ra …

Ông bảo vệ toan bước tới lôi tôi ra. Tuy vừa bị đánh đau nhưng tôi vẫn cố gắng đứng dậy nhảy lên giường lao đến góc phòng chụp ngay cái bình chữa cháy (trong lúc tới đây tôi đã có nghĩ đến tình huống tệ nhất như thế này nên lúc lao vào phòng tôi đã cố gắng nhìn quanh để tìm hung khí rồi mới chạy lại gõ cửa tollet). Tôi dùng hết sức bình sinh giật phăng cái chốt, do giật mạnh và không quen nên ngón tay tôi bị rách toét máu. Chẳng quan tâm, tôi chỉa vòi phun về phía ông bảo vệ la lên
– Anh đừng có xen vào. Thy em lại đây với anh

Em loạng choạng đứng dậy leo lên giường chạy về phía tôi. Ông bảo vệ và Quang cũng hơi chùn tay khi tôi khẽ xịt thử bột chữa cháy.
– Nè nhóc có chuyện gì từ từ nói … đừng có quậy …
– Không anh cứ đứng qua một bên để tụi em giải quyết … còn không … tui giết anh đó

Tôi gằng giọng.
– Bửa nay tui mà không đưa được Thy ra khỏi đây … tui thề sẽ quay lại trả thù … đừng có cản tui.
– Đ.m mày đừng có điên nhóc
– Anh biết tui điên thì chuyện gì tui hổng dám làm hả … nhắm dám giết được tui thì giết.

Tôi nói nhẹ nhàng … nhưng dứt khoát từng chữ, gương mặt tôi nóng bừng,tay cầm chắc bình chữa cháy sẵn sàng nếu ông bảo vệ lao vào. Có vẻ sự quyết liệt của tôi cũng khiến ông bảo vệ hơi ngại cho nên đứng im vẫn chưa làm gì. Người tên Quang lúc này mới nhẹ giọng
– Nè … cậu là ai … sao tự nhiên quậy quá trời vậy … có gì nói chuyện từ từ…
Tôi mĩm cười
– Tui là người yêu của Thy…
– Người yêu…
Quang ngạc nhiên nhấn giọng rồi nhìn phía em đang đứng sau lưng ôm chặt lấy tôi.
– Chuyện này là sao hả Thy…

Em trả lời rất lạnh lùng, rõ ràng từng chữ … dường như sự có mặt của tôi khiến em rất bình tĩnh để lấy lại thái độ như thường ngày.
– Đây là người yêu của em. Anh Huy có nói với anh hồi bửa đó.
– Là thằng nhóc này hả…
– Phải!
– Em! …

Quang hất tay ôm mặt rồi ngồi xuống ghế im lặng một lúc rồi nhìn tôi.
– Thì ra cậu là cái người làm bé Thy nhất quyết phản đối chuyện đám cưới hả…

Tôi nhẹ giọng.
– Ừ … nhưng tui hổng có làm … cưới hay không là quyền của Thy
– Vậy sao! Cậu cũng dzữ dằn quá nhỉ. Giờ bỏ cái bình chữa cháy xuống được chưa.

Tôi mĩm cười.
– Ra khỏi đây bỏ sau. Giờ anh tránh ra ha … tui với anh sẽ nói chuyện sau
– Không nói bây giờ được hả
– Ờ … giờ nói chuyện … không có hợp. Vậy nhé … Đi em

Tôi đi từ từ ra cửa, em líu ríu theo sau không quên cầm cái giỏ xách trên giường
– Thy … sao em làm vậy với anh. Anh có làm gì sai đâu

Quang khẽ ngẩn mặt nhìn em … Em mĩm cười, tay vẫn nắm chặt tay tôi chẳng quay mặt lại
– Em chỉ coi anh là bạn. Người em yêu là M…
– Vậy sao từ lúc đính hôn tới giờ em không nói gì…
– Anh hỏi mẹ em nha anh …

Em quay qua tôi
– Mình đi đi anh …
– Ừ

Tôi nắm chặt bình chữa cháy đi ra ngoài, vài người nghe tiếng động cãi nhau đứng tò mò nhìn. Tôi chẳng quan tâm kéo tay em vào thang máy … Trong thang máy cũng đang có người. Em chẳng quan tâm quay qua hôn lên môi tôi. Rồi mỉm cười
– Nhớ anh quá
– Ừ … biết mà
– Hihi …

Em ôm chặt lấy tay tôi. Cửa thang máy mở ra … Tôi nhìn xuống chân em … tiểu thư của tôi đang đi chân không … Tôi khom lưng xuống
– Lên anh cõng ra xe nè
– Nổi hông đó
– Nổi mà

Em nhẹ nhàng leo lên lưng vòng tay ôm chặt tôi, hai tay cầm bình chữa cháy, tôi cõng em ra cổng, dựng xe lên đề máy, em leo lên xe ngồi sau lưng. Tôi quăng bình chữa cháy xuống đất mĩm cười chào ông bảo vệ khác đang đứng gần đó nhìn em với tôi ngạc nhiên rồi siết ga phóng đi. Đường Sài Gòn ban đêm lạnh thật nhưng chẳng đủ làm tôi thấy run … vì sau lưng em đang ôm chặt ngả đầu lên vai tôi …
– Em nhớ anh lắm … nhớ sắp điên lên được … huhu em sợ lắm … em sợ anh sẽ hổng tìm em … em sợ anh bỏ rơi em rồi … huhu may quá … anh hổng bỏ em … nhớ anh lắm luôn …
– Ừ … anh ở đây rồi nè … đừng khóc nửa …

Tôi khẽ quay lại … em ngẩng mặt lên mĩm cười lau nước mắt hôn 1 cái nhẹ lên môi tôi rồi ngả đầu xuống.
– Em yêu anh …

Tôi im lặng siết ga … vậy là … câu trả lời đã có … tự nhiên cảm thấy háo hức cho những điều sẽ đến. Tôi biết rằng sóng gió đang cuồn cuộn kéo đến. Nhưng chẳng hề gì … em của tôi đang ở đây … em của tôi đã gọi cho tôi … em của tôi đã sẵn sàng bên tôi bất chấp tất cả.

Cuối cùng đã đến nhà … người em vẫn còn mùi rượu … Đưa em vào nhà … dắt xe lên rồi khóa cửa lại. Em ôm chầm lấy tôi hôn như mưa. Mọi thứ như vỡ òa sau bao ngày xa cách, một ngày như hàng năm trời … nhớ em đến điên lên được. Tôi vội đáp lại những nụ hôn của em … vội vả và gấp gáp. Chưa bao giờ bên nhau em và tôi cuồng nhiệt như bây giờ. Không có gì có thể chia cắt được em với tôi lúc này. Cả hai lao vào nhau cho thỏa bao ngày đau khổ chia ly, cảm xúc như vỡ òa hạnh phúc … tình yêu thăng hoa trong những tiếng gọi tên nhau, trong hơi thở, trong mồ hôi và cả nước mắt. Em vẫn gọi tên tôi, em lập lại hàng trăm lần ba tiếng “em yêu anh” … đó … còn gì hạnh phúc hơn … còn đòi hỏi gì hơn ở một tình yêu chân thành nhất.
Ôm em trong lòng … tôi mĩm cười hạnh phúc. Em cũng nằm im ôm chặt tôi …
– Có chuyện gì mà ở khách sạn vậy em.
– Dạ … là trò của mẹ em đó. Mẹ muốn em gạo nấu thành cơm với anh Quang nên mới xúi ảnh đưa em đi bar. Anh hai biết nói em hay. Lúc anh Quang chuốc rượu em giả bộ say nhưng để ý đường với địa chỉ khách sạn, ổng đưa em vào … chờ ổng lo cởi quần áo em chạy vô tollet khóa cửa lại gọi anh đó.
– Ờ vậy à … may ghê … anh cũng ngủ hổng tắt chuông nên chạy tới kịp.
– Em biết anh sẽ tới mà.
– Sao biết…
– Vì … anh ngốc yêu em …
– Uhm …

Em chu miệng ngắt mạnh vào hông tôi …
– Ghét anh lắm … lúc em về đây … anh hổng thèm đuổi theo cũng hổng thèm điện thoại , hổng thèm nói gì hết luôn … làm em cứ tưởng … anh lại lạnh lùng bỏ em luôn rồi … huhuhu.

Em nghẹn ngào … đấm nhẹ vào ngực tôi liên tiếp … Tôi chỉ mĩm cười hôn lấy em
– Anh xin lỗi … không phải anh bỏ em … anh cần thời gian để suy nghĩ nên làm gì mà … cả em nửa, phải cho em thời gian suy nghĩ chứ … tụi mình còn nhỏ đâu có đùng đùng muốn làm gì thì làm được nè …
– Biết rồi … nhưng … người ta sợ anh bỏ người ta thiệt … anh biết em sợ lắm không hả
– Uhm … anh biết mà … anh cũng sợ mà … thì giờ đang ôm em rùi nè …
– Uhm …

Em nín khóc ôm tôi thật chặt hiền ngoan như chú mèo vừa trãi qua cơn mưa ướt vậy … run rẩy … cần sự che chở … Đôi mươi tuổi đầu … vậy mà … em của tôi đã phải chịu nhiều sức ép như vậy … còn đứng vững để yêu thương tôi đến bây giờ … em của tôi cũng rất kiên cường rồi đó … Vẫn câu nói cũ … vai tôi tuy nhỏ … nhưng xin nguyện được giang đôi tay này … che chở em.

Tiếng em thở đều đều cuộn tròn trong vòng tay tôi im ngủ, thi thoảng đôi tay em siết chặt lấy tôi trong cơn mê … em của tôi có lẽ đã quá mệt mõi về tinh thần suốt mấy hôm nay. Tôi cũng vậy, nhưng tôi không cho phép mình mệt mỏi vì tôi cần phải che chở cho em nửa mà. Trong đầu tôi chuẩn bị sẵn cách đối phó với mọi tính huống sẽ diễn ra cũng như đã sẵn sàng mọi thứ để giữ em ở lại bên tôi bất chấp tất cả. Trời Sài Gòn ban đêm im lặng nao lòng, nhìn em ngủ ngon như thiên thần nhỏ, lòng tôi rộn lên niềm hạnh phúc … mỗi lần nhìn em ngủ tôi luôn cảm thấy như vậy. Khẽ hôn nhẹ lên bờ môi em, tôi mỉm cười chìm vào giấc ngủ.

Trời sáng … mọi thứ lại diễn ra như những ngày bên nhau. Lại một nụ hôn ngọt ngào từ em đánh thức tôi dậy, lại cảm giác có con ma đáng yêu đè lên người nhún nhún cười khúc khích không cho tôi ngủ nướng. Không thèm mở mắt tôi giơ tay kéo em vào lòng mĩm cười
– Dậy sớm vậy tiểu thư
– Người ta dậy lâu rùi … có tên ngốc anh ham ngủ nướng hoài lun. Dậy điiiiiii em muốn ăn sáng
– Ờ … vậy làm ơn đánh thức anh dậy dùm đi. Ngủ nửa rồi nè
– Hihi đồ đáng ghét

Em cúi người hôn thật sâu lên môi rồi nắm tay kéo tôi dậy. Mỉm cười ôm em vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc em sau đó tôi mới chịu lếch vào tolet vệ sinh cá nhân. Vừa chạm tay vào nước tôi vội rụt lại vì đau rát. Nhìn bàn tay tôi mĩm cười tự cốc nhẹ vào đầu mình, lại vì em mà bị thương rồi. Ngón tay tôi bị sướt do rút chốt bình chữa cháy hôm qua giờ sưng tấy lên đỏ loét, nhìn vào gương suýt phì cười vì vết bầm nho nhỏ trên khóe mắt phải, do cú đấm đêm qua của Quang đây mà. Sử dụng tay trái để đánh răng, rửa mặt nhẹ nhẹ tránh đau xong tôi đi ra ngoài thay đồ. Em đứng sau lưng tự bao giờ mĩm cười cầm tay tôi lôi băng trong hộp dụng cụ y tế ra cốc nhẹ lên đầu tôi.
– Đưa đây em băng cho. Anh đó … lâu lâu cũng liều lắm lun nha…
– Bảo vệ người yêu mà …
– Cảm ơn hen … học ai cái kiểu nói chiện dẻo miệng quá dzạ …
– Ờ ờ … tự ngâm cứu đó …
– Hihi … mệt ghê. Chút em mua trứng gà lăn vết bầm cho anh ..
– Ờ ờ thôi khỏi đi em … lăn đau …
– Biết sợ đau luôn …
– Đau ai hổng sợ trời …
– Hihi đáng ghét … Xong rùi đó đi ăn sáng đi em đói bụng lắm rùi nè
– Ờ …

Tôi dắt xe ra ngoài, em khóa cửa leo lên ôm chặt sau lưng. Tôi siết ga chạy ra quán ăn gần đó để ăn sáng. Gọi một tô hủ tiếu và tô bánh canh cho em tôi mới phát hiện cái ngu của mình. Tay bị sướt ngay ngón giữa lấy gì mà cầm đũa thành ra loay hoay một hồi với cái tay trái không thuận, hủ tiếu thì hổng gắp được cọng nào mà đũa thì rớt suốt. Cái khó ló cái khôn, tôi lấy muỗng dầm dầm cho hủ tiếu đứt nhỏ ra … Em ngồi kế bên âu yếm nhìn từng hành động của tôi rồi cốc nhẹ lên đầu
– Tự nhiên dầm hủ tiếu chi dzạ …
– Ờ ờ dài quá làm biếng gắp …
– Xí đồ nói dóc … tay đau chứ gì … Nè đổi bánh canh của em đi …
– Ờ ờ …

Em đẩy tô bánh canh qua cho tôi rồi kéo tô hủ tiếu về mình ăn ngon lành. Hai đứa cứ như cặp tình nhân mới quen ấy. Đang ăn, chốc chốc lại quay qua nhìn nhau mĩm cười.
– Đưa em đi coi phim đi anh …
– Ờ … sao tự nhiên đòi coi phim …
– Vì em muốn hẹn hò với anh …
– Ờ ờ … ngộ ha …
– Uhm …

Tôi mỉm cười chạy xe hướng về megastar, từ lúc quen nhau đến giờ, bao nhiêu chuyện xảy ra có bao giờ tôi với em hẹn hò với nhau như bao cặp tình nhân khác đâu. Quen nhau từ sự lạnh lùng của cả hai, đến gần với nhau bằng những tai nạn, yêu nhau bởi sự quan tâm chăm sóc mỗi ngày. Có lẽ cũng nên có một buổi gọi là hẹn hò cho lãng mạn như mấy cặp tình nhân bình thường chứ. Đưa em vào trong, chọn một bộ phim tình cảm hài nhẹ nhàng để xem, em ôm chặt tay dựa đầu vào vai tôi im lặng xem phim, thi thoảng cười khúc khích như trẻ con, thi thoảng rướn người hôn nhẹ lên môi tôi. Tình yêu … luôn cần những điều lãng mạn kia mà.

Xem phim xong tôi đưa em về Coutryhouse để trốn cái nóng của buổi trưa Sài Gòn. Một cafe không đường, một cam vắt thêm tí muối cho cả hai … vậy là vừa đủ cho thói quen yêu thương từ em và tôi. Bẻ trộm một cành hoa trong bồn tôi đặt vào tay em mĩm cười …
– Hình như chưa bao giờ anh nói với em câu này … giờ tự nhiên muốn nói … hy vọng hổng quá muộn …

Em im lặng, mắt âu yếm nhìn tôi chờ đợi điều tôi sắp nói. Yêu nhau đến không còn gì yêu hơn nửa vậy mà tự nhiên tay tôi run, tim đập thình thịch, miệng ấp úng như gà mắc thóc …
– Em … làm … làm bạn gái … anh nha …

Ngập ngừng cả buổi, gãi muốn tróc da đầu cuồi cùng tôi cũng hoàn thành được trọn vẹn câu nói … Hình như em bất ngờ với cái ý định ngố tồ của tôi cho nên mắt em tròn xoe, má ửng hồng … có lẽ lần đầu tiên em thấy một người yêu nhau từ lâu, bên nhau vượt qua bao nhiêu yêu thương giờ tự nhiên lại đòi tỏ tình. Tôi cũng cảm thấy tôi cũng rảnh thiệt ^^. Em nắm chặt tay dựa đầu vào vai tôi khẽ gật đầu
– Dạ …

Em hiền ngoan như chú mèo con, chẳng còn một chút lạnh lùng kiêu sa thường ngày, bên tôi … em luôn như vậy … Dường như khi yêu con người ta ai cũng là một người khác so với phần còn lại của thế giới. Em cũng vậy … và tôi cũng vậy.

Nhấp một ngụm cam vắt của mình em nhẹ nhàng quay qua nhìn tôi
– Anh … mẹ em sẽ gây chuyện với anh đó …
– Ờ anh biết …
– Anh có sợ không …
– Anh chỉ sợ mất em thôi …
– Dạ …

Em im lặng … tôi cũng chìm vào suy nghĩ của riêng tôi. Rồi em lại lên tiếng
– Anh … có chịu bỏ tất cả để yêu em không …
– Ừ …
– Hổng hối hận hả…
– Ừ …

Tôi hôn nhẹ lên tóc em thầm thì
– Anh yêu em …

Cafe đắng bổng dưng ngọt ngào đến lạ. Tôi đang sống rất thật với cảm xúc của mình, có lẽ cho mãi đến giờ … đó là những khoảnh khắc duy nhất tôi sống thật với suy nghĩ trong mình … tất cả cũng từ tình yêu của em mang lại sự thay đổi đó. Em gật đầu … cắn nhẹ lên vai tôi mĩm cười vui vẻ … Suy nghĩ một hồi em của tôi lại lên tiếng trước.
– Anh … hay là anh đưa em đi khỏi Sài Gòn đi …
– Đi đâu em
– Đi đâu cũng được … em sợ ở lại đây nhà em kiếm được thì …
– Ờ … anh hiểu mà.

Tôi đưa ly cafe lên miệng uống một ngụm dài rồi chép miệng.
– Không cần đi đâu hết. Cứ ở lại đây. Mọi chuyện anh suy nghĩ kỹ cho tương lai hai đứa mình rồi. Chỉ cần em mạnh mẽ bên anh … chuyện còn lại anh sẽ lo được
– Là sao anh …
– Ừ … tụi mình còn nhỏ thiệt nhưng anh nghĩ nếu em vượt qua được tâm lí với gia đình em thì mọi thứ khó khăn cỡ nào tụi mình cũng bên nhau được hết.
– Anh … nhưng nhà em …
– Đừng lo. Anh biết nếu em từ bỏ gia đình theo anh sẽ nhiều khó khăn lắm, nhất là cuộc sống lâu dài sau này vì tụi mình còn nhỏ mà. Nhưng anh tính hết rồi, hỏi ý anh Kha nửa. Anh vẫn sẽ đi học, vừa đi làm có gì anh Kha sẽ lo việc làm cho anh, học phí của anh cũng hổng nhiều nên hổng cần lo quá … còn em thu nhập đi diễn cũng đủ lo lắng cho cuộc sống hàng ngày, lo cho cả việc em học nửa. Anh cũng hy vọng mọi thứ không đẩy tụi mình tới mức phải bắt em rời bỏ gia đình … như vậy em sẽ khó khăn nhiều lắm …
– Thì ra anh tính tới mức này lun rùi sao … em đồng ý hết nè … miễn được bên anh khó khăn mấy em cũng chịu. Em còn anh Huy, có dì em, bà ngoại em ủng hộ tụi mình đó …
– Vậy tốt quá … trước mắt cứ vững tin như vậy khi nào anh tốt nghiệp, em học xong mình từ từ thuyết phục gia đình em sau …
– Dạ …

Em dựa đầu vào vai tôi im lặng. Mấy ngày xa em tôi đã suy nghĩ rất nhiều tình huống và đã hỏi qua ý của ông Kha. Trong tình huống xấu nhất nếu em dám bỏ gia đình theo tôi thì cuộc sống hai đứa có lẽ cũng không quá khó khăn vì tôi ít ra cũng có thu nhập, em thì càng khỏi phải nói tính chất công việc của mình một tuần em diễn một vài show là gấp 10 lần lương tôi làm một tháng. Công việc của em là ngắn ngày, còn của tôi sẽ là lâu dài về sau. Chỉ cần cả hai thực sự cố gắng chẳng khó khăn nào không vượt qua hết. Bắt em rời bỏ mọi thứ để bên tôi sẽ thiệt thòi cho em lắm nhưng tôi biết một khi em quyết định yêu tôi em đã không bao giờ quan tâm đến khó khăn thiệt thòi … và tôi biết tuy em còn trẻ nhưng em của tôi đủ chín chắn và nghị lực để vượt qua tất cả khó khăn của cuộc sống vật chất bình thường hằng ngày với tôi mà.
– Em suy nghĩ kỹ lời anh nói nha. Sống với nhau nhiều chuyện nảy sinh lắm đó không như yêu nhau bình thường đâu. Sẽ có lúc anh hoặc em mệt mỏi chán nản, rồi lục đục cãi nhau này nọ nửa vì tụi mình còn trẻ lắm mà. Anh hổng muốn vì suy nghĩ và tình cảm bồng bột nhất thời của tuổi trẻ làm hại đến tương lai sau này đâu … anh đã sẵn sàng … quyết định còn lại là em đó … anh …
Em bịt miệng tôi lại mĩm cười
– Em đồng ý … em đồng ý … em đồng ý …

Em nhắm mắt lập lại đến ba lần trước khi ôm cổ hôn tôi thật lâu mặc cho vài người đang nhìn về phía em và tôi. Vậy là mọi thứ đã sẵn sàng … em đồng ý, tôi cũng không ngại ngần gì mà đương đầu với tất cả để giữ em. Người con gái tốt nhất cho gia đình nhỏ tôi sẽ cố gắng xây dựng. Tôi sẽ làm tất cả để chăm sóc thật tốt bù đắp cho em, tôi sẽ học và làm bất cứ gì để đủ kinh tế lo lắng cho em sau này kể cả việc phải từ bỏ ước mơ công việc của mình nếu cần thiết. Không có gì quan trọng bằng em lúc này và về sau nửa … không có ước mơ nào so sánh được việc ở bên em … vì đơn giản em chính là ước mơ của tôi.
– Giờ em trở về nhà nha anh. Em muốn nói chuyện với mẹ một lần nửa …
– Ừ. Cũng được nhưng em phải bình tĩnh đó …
– Uhm nè. Em cũng sẽ nói chuyện với anh Huy và ngoại em nửa …
– Anh cũng tính nói vậy. Dù sao cũng phải hỏi ý kiến người lớn…
– Còn anh …
– Anh hả … một mình anh quyết định đủ rồi. Anh nghĩ nhà anh khi biết chuyện cũng sẽ ủng hộ. Nếu không ủng hộ cũng chẳng quan trọng lắm. Anh cứng đầu từ nhỏ rùi mà …
– Hay quá ha … hèn gì …
– Hèn gì hả em …
– Hư hỏng mặt thấy ghét …
– Ờ ờ …

Em nhìn sâu vào mắt tôi
– Anh …
– Sao em …
– Cảm ơn anh …
– Sao cảm ơn anh …
– Uhm vì anh đã luôn bình tĩnh … anh làm em thấy an tâm lắm …
– Ờ cũng buồn cũng rối lắm chớ …
– Em cũng vậy. Anh mà hổng ở bên em chắc em sẽ điên lun đó …
– Ừ … anh ở đây mà. Em phải mạnh mẽ lên nha …
– Dạ em biết rùi người yêu … hihi …
– Giờ anh đưa em về …
– Thui … anh đưa em qua nhà nhỏ Hân chút em gọi anh Huy đưa em về nhà sau …
– Ờ vậy cũng được…

Tôi mĩm cười gọi tính tiền, em vẫn tranh thủ ngả vào vai tôi. Tự nhiên thấy vai mình nhỏ nhưng cũng vững đó chứ … ít nhất là về mặt tinh thần cho em.

Đưa em qua nhà nhỏ Hân xong tôi quay xe trở về quán ngay, không phải để làm mà để kiếm ông Kha thông báo tình hình. Vừa gặp tôi kéo vội ông Kha vào một góc bàn nhanh chóng thông báo lại mọi chuyện xảy ra hôm qua đến giờ cả việc tôi và em đã thống nhất với nhau nửa. Nghe xong ông Kha gật gù
– Tốt … vậy là tau hổng có nhìn lầm mày. Cứ bình tĩnh mà làm, con Thy nó thương mày thì đừng có lo mấy chuyện kia. Có gì tau tính phụ cho mày … anh em tau không có bỏ mày đâu. Tau đéo muốn thấy thằng anh em của tau bị giống tau hồi trước. Cố gắng lên mày.
– Dạ vậy thì cảm ơn anh. Hổng có anh cho ý kiến chắc em cũng hổng dám mạnh miệng vậy nửa …
– Tào lao ơn nghĩa gì. Anh em không mà. Đi làm việc tiếp đi có gì cho tau hay.
– Em biết rồi.

Ông Kha đứng dậy vỗ vai tôi mấy cái rồi xách xe đi kiếm chị Tiên làm gì đó không biết. Còn tôi thì thay đồ quản lí quán thế chỗ cho ổng. Ở nhà nhờ cha mẹ ra ngoài thì nhờ bạn bè. Câu nói này luôn luôn chính xác ít nhất cho tới lúc tôi viết hồi ký này … thực sự tôi đã may mắn được giúp đỡ từ nhiều người bạn tốt.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Thông tin truyện
Tên truyện Câu chuyện đời tôi
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ bạn của người yêu, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex nhẹ nhàng, Truyện sex phá trinh, Truyện teen, Vợ chồng
Ngày cập nhật 06/09/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lớp học 12A7 - Tác giả 69deluxe
Phần 37 Trước cánh cổng biệt thự thép dầy, cao 6 mét. Peter Hoàng lịch sự mỉm cười chào người phụ nữ mặc quần áo phục vụ, đang tò mò nhìn hắn. Tôi tìm cậu Ngạo Thiên... Ông có hẹn với cậu?! Bà ta nghi ngờ hỏi lại. Không... Nhưng tôi có một món nợ lớn cần trả cho cậu ấy... Chiều nay tôi đi nước ngoài, nên... Hắn cố nặn ra một nụ cười con nợ chuyên nghiệp. Thôi được rồi... Ông vào đi... Cậu Thiên đang ngoài hồ bơi. Peter Hoàng cười toe toét đi qua cánh cổng. Ngạo Thiên không nghe số điện thoại hắn. Hết cách, hắn phải tận dụng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ thư ký Thuốc kích dục Truyện liếm đít Truyện người lớn Truyện sex cô giáo Truyện sex Full Truyện sex học sinh Truyện sex mạnh Truyện sex ngoại tình
Cô giáo chủ nhiệm
Phần 37 Nhưng chủ nhật hôm ấy, tôi không có thời gian để chép phạt, càng không đến được nhà cô vì phải đi theo mấy đứa kết nạp Đoàn. Uầy, Củ chi xa xôi dịu vợi có là gì khi cô Phương cùng đi cơ chứ. Hề hề. Cái tin này tôi chỉ mới biết vào hôm qua thôi. Mai là đi lên Củ Chi rồi nhỉ? Cô giáo chống cằm quay qua nhìn tôi đang chúi mũi vô mấy bài Toán. Hôm nay là lịch học Olympic mà. Dạ, khổ quá! Sao khổ!? Thì em kết nạp rồi mà, đi này là đi hành xác chứ làm gì! Ờ ha, cô cũng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện teen
Về quê (Full) - Tác giả Oceano
Phần 25 Việc gì cũng thuận lợi, hiệu trưởng trường cấp ba của Thịnh phê duyệt rất nhanh đơn xin chuyển trường của Thịnh và chuyển xuống văn phòng để rút học bạ cho Thịnh với những lời nhận xét rất tốt từ các thầy cô giáo chỉ với một phong bì nho nhỏ. Hồ sơ của tư pháp và hộ khẩu của Hiền cũng được cháu cô Phượng đưa cho chúng tôi khi tôi ăn cơm trưa với gia đình cô Phượng. Buổi chiều, chúng tôi cũng dùng phương pháp tương tự để làm hồ sơ chứng minh thư cho Thu. Có lẽ muốn mau chóng đi về nhà, ngay chiều muộn hôm đó, đồ đạc cá nhân của...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện bú lồn Truyện sex có thật Truyện sex Full

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng