Cha và vợ

Phần 45

Tôi lấy cái tẩu thuốc ra khỏi tay cha vẫn đang nắm chặt, phải dùng rất nhiều sức mới khựi được những ngón tay của ông, sau đó đưa cái tẩu cho Tiểu Đình, nàng lặng lẽ dùng tay có tơ máu bỏ ống thuốc của ông vào trong túi xách của mình.

Sau khi đến bệnh viện, chúng tôi ngồi trên ghế bên ngoài phòng cấp cứu, tôi cố gắng giữ cho tinh thần phấn chấn, Tiểu Đình khóc và đang dựa vào vai tôi, nàng nhắm mắt lại không biết đang suy nghĩ chuyện gì, mắt đã sưng đỏ. Cha vẫn đang ở trong phòng cấp cứu và tình hình rất nguy kịch, không biết kết quả cuối cùng như thế nào, chúng tôi ở bên ngoài lo lắng chờ đợi.

Lúc này, tôi lấy ra một tờ giấy được bao bọc nhiều lớp trong túi nilon, mảnh giấy này tôi vô tình tìm thấy trong túi quần của cha, lúc ấy có rất nhiều người, tôi đã lén giấu mảnh giấy này vì tôi linh cảm rằng nó có thể là do cha cố tình để lại, có thể là di thư của ông ấy! Thừa dịp đội cứu hỏa và cứu hộ di tản, giám đốc công ty của cha tôi đã quay trở lại công ty để thương lượng, tôi muốn mở tờ giấy này ra xem đã viết cái gì.

Mở ra từng lớp bọc, tờ giấy kia rốt cục lộ ra, với tâm tình phức tạp tôi từ từ mở ra, tôi không biết trên tờ giấy này có viết gì hay không, cha viết cái gì. Mở ra, phía trên có chữ, tôi hít sâu một hơi bình tĩnh lại một chút, bắt đầu đọc:

“Kim Thành, bố không biết con có thấy lá thư này hay không, nếu con nhìn thấy lá thư này, vậy thì rất có thể là bố không còn ở trên đời nữa, nếu bố còn sống, bố sẽ không cho con xem lá thư này. Đừng trách bố, bố thực sự rất mệt rồi, bố đã rất buồn kể từ khi mẹ con mất. Mặc dù con và Tiểu Đình rất hiếu thảo với bố, Hạo Hạo cũng rất dễ thương và ngoan ngoãn, nhưng từ khi mẹ con mất, đột nhiên bố cảm thấy mình không còn động lực để sống trên đời này, có lẽ bố quá tiêu cực, hoặc cũng có thể là bố quá yếu đuối, có lẽ cái chết là sự giải thoát cho bố, là cách duy nhất để bố có thể thanh thản hoàn toàn.”

…”Bố khổ cả đời, nhọc mệt cả đời, nhưng cuối cùng bố lại rất mãn nguyện, bởi vì bố coi như mình có con cháu đầy nhà. Nhưng nửa cuộc đời sau của bố, bố cảm thấy mình đã làm quá nhiều chuyện sai trái, cuối cùng bố không cứu được mẹ con mà để nàng ra đi trước bố, không dành dụm đủ tiền cho con đi học khiến con phải vất vả phấn đấu đi làm, kết hôn sinh con, bố cũng không làm tròn trách nhiệm của một cha phải có…”

…”Tựu trung lại, đối với mẹ con, bố không phải là một người chồng tốt, đối với con, bố không phải là một cha tốt, trong suốt thời gian này, trong lòng bố vừa đau khổ vừa vướng mắc, càng lúc càng mạnh, cuối cùng bố không thể chịu đựng được nữa. Bố không thể chịu đựng được sự khiển trách và soi mói trong lòng nữa. Đúng lúc này, công ty nói cho bố hay có một cơn bão sắp xảy ra, yêu cầu bố tạm thời rời khỏi đảo. Nhưng bố cảm thấy điều này đối với bố có lẽ là một cơ hội để hoàn toàn giải thoát, bố không dám tự tử, cũng không có can đảm đó, tất cả mọi thứ để ông trời quyết định. Nếu như bố ở trên đảo, cuối cùng bình yên vô sự, vậy con sẽ không nhìn thấy lá thư này, thiên ý không cho bố chết, vậy bố sẽ xử lý mà sống. Nếu cuối cùng bố chết, đó chính là ông trời muốn trừng phạt bố, vừa lúc bố cũng muốn có một cái giải thoát. Vì vậy lần này sinh tử của bố là do ông trời quyết định.”

…”Trong ngăn kéo phòng ngủ của bố, có một túi hồ sơ, có một hợp đồng bảo hiểm, hồ sơ đã mua ba năm trước, người thụ hưởng là con, theo sự hiểu biết của bố lúc đó, người được bảo hiểm tự tử hai năm sau khi hợp đồng có hiệu lực, người thụ hưởng có thể nhận được bồi thường bảo hiểm đầy đủ, vì vậy mặc dù bố tự tử, nhưng hợp đồng bảo hiểm vẫn có hiệu lực, số tiền bồi thường cụ thể là bao nhiêu bố thực sự không biết, con có kinh nghiệm xã hội và hiểu biết pháp luật, đến lúc đó con hãy tự liên lạc với công ty bảo hiểm.”

…”Còn một thứ nữa là sổ tiết kiệm của hợp tác xã tín dụng nông thôn, là tiền sinh hoạt mà con đưa cho bố trong mấy năm qua… bố đã lén cất lại, một ngày nào đó có thể giúp được con, mặc dù tiền trong đó không có nhiều lắm, nhưng đại biểu cho tâm ý của bố, hy vọng con và Tiểu Đình đừng ghét bỏ nó.”

…”Tiểu Đình là một nàng con gái tốt, hai người nên sống thật tốt, ngàn vạn lần không nên phụ nàng, nếu không, bố ở dưới cửu tuyền sẽ không tha thứ cho con.”

…”Bố cũng muốn nuôi dạy Hạo Hạo thật tốt, để nó trưởng thành khỏe mạnh, tiếc rằng bố không thể nhìn thấy nó trưởng thành, kim bảng đề danh, kết hôn sinh con trong tương lai.”

…”Thứ lỗi cho bố, Kim Thành, bố không phải là một người cha có đủ tư cách, bố không có mặt mũi nào để đối mặt với mẹ con và con, hãy trân trọng…”

Đọc xong bức “di thư” ngắn gọn này mà nước mắt tôi rơi lã chã, những giọt nước mắt rơi trên bức di thư vốn đã rất nhăn nheo, trước đó không biết cha đã mở ra khép lại bao nhiêu lần. Tiểu Đình đang nhắm mắt trầm tư, bị thân thể kích động của tôi đánh thức, nàng nhìn thấy tôi bật khóc, ánh mắt cũng lập tức nhìn vào mảnh giấy kia.

Thấy Tiểu Đình đã thức dậy, tôi lặng lẽ đưa “di thư” của cha cho nàng, nàng yên lặng nhìn. Từ từ, nước mắt của nàng bắt đầu rơi, bàn tay cầm bức thư bắt đầu run, môi nàng cũng run, hàm răng trắng cắn chặt lại.

Cha muốn chuộc tội, mặc dù ông không nhắc đến nửa lời giữa ông và Tiểu Đình trong bức thư, nhưng tôi vẫn có thể đọc mọi thứ từ “di ngôn” của ông. Ông đang dùng cái chết của mình, dùng cái bảo hiểm đó, dùng cuốn sổ tiết kiệm đó để chuộc tội và sám hối với tôi.

Sự thờ ơ của Tiểu Đình đối với ông cũng làm cho ông hoàn toàn mất đi động lực sống. Cha đã già rồi, sau khi mẹ tôi mất ông một mình cô độc tịch mịch, thật vất vả mới có được nàng, nhưng ông không thể chiếm được tim nàng dù ông đã có quan hệ tình dục với nàng, lương tâm vẫn bị khiển trách, chủ yếu nhất chính là, ông thật sự động tâm với nàng, động tình với nàng, nhưng nàng lại là con dâu của mình, là nữ nhân mình vĩnh viễn không cách nào có được, một người phụ nữ ông không thể cưới được!

Dưới sự ràng buộc của những nỗi u uất này, dưới sự tuyệt vọng vì Tiểu Đình đã hoàn toàn cắt đứt hy vọng của ông, cha đã chọn con đường này để hoàn toàn giải thoát cho bản thân, đến chết ông cũng không tiết lộ ra chuyện hai người, có lẽ vì muốn bảo tồn danh dự cho nàng, cũng không muốn để cho tôi sinh ra khúc mắc và vết nứt đối với nàng, đồng thời cũng hy vọng trước khi chết lưu lại một ấn tượng tốt cho con trai mình, ông quyết định đem bí mật của hai người vĩnh viễn mang vào trong quan tài.

Cuối cùng, nàng đọc xong thư, trả lại cho tôi, nàng ngồi xổm trên mặt đất lớn tiếng khóc, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt khác thường của các bệnh nhân khác trong phòng bệnh. Trong bệnh viện mỗi ngày đều có những ca sinh lão bệnh tử, bác sĩ y tá đều không khỏi bất ngờ. Tôi có thể đọc được ẩn ý chứa trong “di thư” của cha, làm sao mà Tiểu Đình lại không hiểu được chứ? Lúc này, có lẽ nàng không còn hận ba chồng nữa, chỉ cảm thấy áy náy, hối hận, thậm chí có chút đau lòng nhưng tôi không thể đoán được tâm tư xác thực của nàng là gì.

“Tất cả là lỗi của tôi, tất cả là lỗi của tôi, bố xảy ra chuyện đều là tại tôi, nếu không phải do tôi…” Tiểu Đình đọc xong thư đột nhiên kích động phi thường, phảng phất như đang lẩm bẩm với mình, cũng phảng phất như đang tự mắng mình.

Lúc này tôi đột nhiên có chút khẩn trương, điều này làm cho tôi tạm thời quên đi cha còn đang nằm ở trong phòng cấp cứu. Câu nói vừa rồi của Tiểu Đình, chẳng lẽ là chuẩn bị thú nhận với tôi, lật bài tiết tấu sao? Nếu nàng thú thật cho tôi biết mọi thứ về hai người, tôi nên ứng phó như thế nào? Giả vờ không biết hay trực tiếp thừa nhận tất cả đều do tôi an bài?

Tôi căn bản chưa có chuẩn bị tốt để lật bài với Tiểu Đình, cũng may là nàng ngừng ở câu nói cuối cùng, chỉ thót ra “nếu không phải là do tôi…” có lẽ lúc cuối nàng đã phản ứng, ý thức được thiếu chút nữa mình nói lỡ miệng, dừng lại đúng lúc, nàng nhìn tôi. Lúc này tôi không biết mình có biểu tình gì, có lẽ biểu tình của tôi rất khẩn trương, tôi nhìn chằm chằm vào mặt Tiểu Đình.

“Nếu như không phải em… nhất định đòi anh dẫn đi du lịch, bố cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Nếu chúng ta ở nhà, có thể chú ý tới dự báo thời tiết, khẳng định có thể đón cha về kịp thời, sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Tất cả mọi chuyện là lỗi của em, nếu chúng ta không đi du lịch thì tất cả mọi thứ sẽ không xảy ra…” Có lẽ ý thức được thiếu chút nữa mình nói lỡ miệng, hơn nữa làm cho tôi sinh ra hoài nghi, Tiểu Đình vội vàng thay đổi lời nói, cũng xảo diệu đem sự tình che giấu đi.

“Em không cần tự trách mình, chuyện này căn bản hoàn toàn không phải lỗi của em, đó là ý trời, cũng là lỗi của anh. Cả ngày anh chỉ vì công việc, vì nuôi gia đình, lại bỏ qua cảm thụ của cha mình, bỏ qua cảm thụ của một lão nhân góa bụa cô đơn, người sai là anh, là anh không làm tròn chữ hiếu, không chú ý đến những thay đổi của cha, chứ không phải là em.” Tôi ngồi xổm xuống, ôm bả vai Tiểu Đình nhẹ giọng an ủi, dần dần, hai chúng tôi ngồi cạnh nhau ngay trên sàn bên ngoài phòng cấp cứu, chúng tôi âu yếm nhau, nàng đặt đầu trên vai tôi khóc không ngừng.

Nếu như cha khôi phục, tôi quyết định vô luận như thế nào cũng sẽ không để bi kịch lặp lại, tôi bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để cho hai người tỏ tình lần nữa, có lẽ sau khi tỏ tình lần này, cái vách ngăn này sẽ triệt để bị tiêu trừ, nhưng nếu như để cho hai người tỏ lòng với nhau, thì tôi làm sao để sự tình phát triển theo hướng tôi muốn, tôi phải cân nhắc thật kỹ! Lúc này tôi đối mặt với một sự lựa chọn, một lựa chọn nếu cha tôi khôi phục lại, tôi nên làm như thế nào?

Thời gian trôi qua từng phút, chúng tôi không biết mình ngồi trên mặt đất đã bao lâu rồi, chúng tôi đều quên thời gian. “Đing” đèn trên cửa phòng cấp cứu đột nhiên đổi màu, theo một tiếng vang nhỏ, chúng tôi biết cấp cứu đã kết thúc.

Sau khi nghe thanh âm, chúng tôi vội vàng đứng lên. Chúng tôi chờ, cánh cửa từ từ mở ra và bác sĩ giải phẩu đi ra trước, nội tâm của chúng tôi khẩn trương đến cực hạn, chúng tôi không muốn nghe tin xấu, chỉ muốn nghe bác sĩ điều trị nói: “Phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch.”

Nhưng chỉ nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi và hơi thất vọng của bác sĩ, tim tôi bỗng như rơi xuống tận đáy cốc…

“Thực xin lỗi, chúng tôi đã tận lực…”…

“Oành…” Khi tôi nghe bác sĩ nói vậy, não của tôi như muốn nổ tung, như thể tất cả suy nghĩ và ý thức của tôi đề rời khỏi tôi.

“Bịch” Tôi bị một tiếng ngã bừng tỉnh, khi tôi kịp phản ứng lại thì thấy bác sĩ đang đỡ Tiểu Đình dậy, tôi thấy nàng đã ngất đi sau khi nghe những lời của bác sĩ nói và ngã xuống đất.

Bởi vì đại não của tôi lúc này ngắn mạch, cho nên căn bản tôi không có ý thức nâng đỡ Tiểu Đình, kỳ thật lúc này tôi cũng muốn ngất đi, chỉ là tôi vẫn khống chế ý thức đại não của tôi, để cho mình cố gắng ổn định bản thân, chỉ là làm thế nào cũng không nhịn được nước mắt rơi.

Các bác sĩ và y tá khác bên cạnh Tiểu Đình vội vàng chạy đến đỡ nàng và đưa nàng đến phòng bệnh khác nghỉ ngơi cấp cứu. Sau khi nhờ họ đưa nàng đi, tôi không đi mà ở tại chỗ, tôi có chuyện muốn hỏi bác sĩ chính.

“Bố tôi, ông ra sao rồi?” Tôi khàn giọng hỏi, không bỏ cuộc, níu kéo tia hy vọng cuối cùng.

“Ài… vẫn chưa thoát hiểm, bất quá cũng gần như, máu bầm trong não của bố anh đã được thanh trừ, phẫu thuật tương đối suôn sẻ, chỉ là ông cụ không tỉnh lại và lâm vào trạng thái hôn mê sâu!” Bác sĩ nhẹ giọng giải thích với tôi, thanh âm lộ ra mệt mỏi.

“Còn có hy vọng tỉnh lại không?”

“Có, nhưng xác suất rất thấp, các người phải chuẩn bị tốt cho tình huống xấu nhất. Nếu như trong vòng một tuần mà cụ không tỉnh lại, tôi khuyên các người nên từ bỏ đi…” Bác sĩ nói xong câu đó liền lặng lẽ đi nghỉ, làm cấp cứu mấy tiếng đồng hồ, ông ta cũng đã kiệt sức.

Nghe tin này, tôi cố gắng kiềm chế bản thân mình, lúc này này tôi phải mạnh mẽ lên, nếu tôi cũng gục ngã thì cha không còn hy vọng gì nữa.

Một lúc sau, cha tôi được y tá đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, tôi chạy theo, phá bỏ cơ thể căng cứng và mệt mỏi. Cuối cùng cha được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, đeo mặt nạ dưỡng khí, trán và thái dương dán đủ loại dây điện, tất cả hoạt động của não được kiểm tra, vết thương trên đầu ông quấn băng gạc thật dày, bởi vì đầu bị đập, bên trong có máu bầm, cho nên bác sĩ đã khoan một lỗ khoan đường kính 1cm tại vị trí bị thương, loại bỏ máu tụ, đã thông tắc nghẽn bên trong vết thương. Nếu như không thanh trừ máu ứ, máu ứ có thể càng lúc càng nhiều, cuối cùng áp bách thần kinh não, đến lúc đó sẽ không đơn giản là hôn mê.

Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cha, lúc này trong ông thật trầm lặng và hiền lành. Đây có còn là người cha mạnh khoẻ không? Lúc trước ông vì lo chữa bệnh cho mẹ tôi, vì lo cho tôi học, nợ nần chồng chất mà vẫn không gục ngã!

Lúc này, tôi nên đi xem Tiểu Đình, không biết nàng có tỉnh lại chưa, vừa mới nghe được tin dữ của ba chồng nàng đã bị công tâm hôn mê bất tỉnh, lúc này hẳn là đã tỉnh lại rồi. Tôi nhìn cha lần cuối còn đang “ngủ say”, đi thẳng đến phòng bệnh của nàng.

Lúc đến phòng bệnh, nhìn thấy Tiểu Đình đã tỉnh lại, nằm ngửa mặt trên giường bệnh, hai mắt mở ra nhìn chằm chằm trần nhà, mắt không nhúc nhích, thậm chí tôi tiến vào phòng nàng cũng không cử động, tựa như một cái xác chết.

Tôi lặng lẽ đi đến giường của Tiểu Đình, di chuyển cái ghế ngồi bên cạnh nàng. Tôi vuốt ve má nàng, lau những giọt nước mắt trên khóe mắt cho nàng, tôi không biết phải nói gì, chỉ biết an ủi nàng bằng hành động của mình.

“Anh nghĩ bố có thể tỉnh lại không?” Thanh âm của Tiểu Đình cũng đã khàn khàn, vừa rồi lúc nàng tỉnh lại, khẳng định từ trong miệng bác sĩ và y tá biết được tình huống của cha, cho nên nàng hỏi ra vấn đề này tôi cũng không có ngạc nhiên.

“Anh không biết, mọi thứ chỉ có thể phụ thuộc theo ý trời, chờ em khỏe lại, chúng ta đi tìm bác sĩ hỏi kỹ, hiện tại ông ấy cũng đang nghỉ ngơi, vừa rồi phẫu thuật đã làm ông kiệt sức.” Tôi nhẹ giọng an ủi Tiểu Đình, đồng thời chuẩn bị ra ngoài mua một chút đồ ăn, chúng tôi đã không ăn từ tối hôm qua đến giờ, cũng không có ngủ, thân thể đã mệt đến cực điểm, ra ngoài mua một chút thức ăn và dinh dưỡng, bồi bổ thân thể cho nàng. Thuận tiện tôi còn phải về nhà lấy chút đồ dùng sinh hoạt cần thiết hàng ngày, cha như thế này, phải có người ở bên cạnh, tuy nói là có y tá chăm sóc, nhưng có người ở bên cạnh vẫn yên tâm hơn.

Sau khi mua xong thức ăn, tôi trở về phòng bệnh, phát hiện Tiểu Đình không còn ở trong phòng bệnh nữa. Nàng đi đâu? Chẳng lẽ đi thăm ba chồng sao? Ngay lập tức tôi lấy đồ của mình và đi về phía phòng chăm sóc đặc biệt nơi cha đang nằm.

Đến ngoài phòng bệnh của cha, xuyên qua cửa sổ tôi thấy Tiểu Đình đang ngồi trước giường bệnh cha, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tái nhợt vô cảm của ba chồng, khóc thầm và không biết đang nghĩ gì.

Tôi đẩy cửa bước vào, đặt đồ ăn lên một cái giường khác. Phòng chăm sóc của cha là phòng bệnh độc lập, chỉ có một bệnh nhân, chi tiêu hàng ngày cũng kinh người, chúng tôi không lo về vấn đề tiền bạc, bởi vì công ty điện lực của ông đã gánh vác tất cả những việc này, mặc dù cha tôi “tự sát”, nhưng chỉ có chúng tôi biết!

Người của công ty cho rằng cha lơ là, chưa kịp rút lui đã xảy ra tai nạn, hơn nữa căn nhà nhỏ của ông trên đảo, lâu năm không sửa chữa đã xuống cấp và rất hoang tàn, chỉ là bị công ty tiết kiệm tiền sửa chữa bổ sung, thực hiện rất nhiều bản “vá lỗi”, căn bản không chịu nổi bão táp quá lớn, cho nên vô luận nguyên nhân nào, công ty của ông đều phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Về điểm này, thái độ của công ty điện lực rất tốt, cũng không có bất kỳ dị nghị nào.

“Vợ à, ăn một chút đi.” Nhìn bộ dáng phờ phạc tự trách của Tiểu Đình, tôi nhẹ giọng nói.

“Em đi rửa mặt trước.” Nghe xong lời tôi nói, Tiểu Đình trầm mặc một hồi mới trả lời, cầm lấy đồ vệ sinh cá nhân tôi mang từ nhà, đi tới nhà tắm rửa mặt. Phụ nữ lúc nào cũng quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình chứ không như đàn ông, lúc này tôi không có tâm tư đi rửa mặt.

Sau khi Tiểu Đình rửa mặt, chúng tôi chỉ ăn đơn giản một chút, mặc dù ăn rất ít, nhưng nó cũng bổ sung năng lượng bị mất của chúng tôi. Lúc này, bác sĩ đến phòng bệnh của cha, xem ra ông đã nghỉ ngơi tốt.

“Bác sĩ, tỷ lệ bố tôi có thể tỉnh lại là bao nhiêu?” Tôi còn chưa từ bỏ ý định, tôi phải biết tình huống của cha.

“Tình huống hiện tại của bố anh cũng không lạc quan lắm, dù sao cụ cũng đã lớn tuổi, còn bị thương nghiêm trọng như vậy, ở trên đảo gió thổi mưa to lâu, hôn mê sâu mà không chết đã là may mắn lớn, còn chưa đạt tới trình độ người thực vật. Đại não người thực vật cơ bản không còn ý thức, nhưng sóng não của bố anh vẫn có phản ứng rất nhỏ, chứng tỏ đại não của cụ còn có ý thức, có thể cảm nhận được các kích thích bên ngoài, nhưng ý thức của cụ lại càng lúc càng yếu đi, nếu như không có chuyển biến, sau một tuần, ý thức của cụ có thể sẽ hoàn toàn biến mất, nhẹ là thành người thực vật, nặng là não chết, đến lúc đó coi như chết rồi!” Bác sĩ nhìn thoáng qua dụng cụ xét nghiệm bên cạnh cha, bắt đầu nói tỉ mỉ tình huống của ông cho chúng tôi biết, chúng tôi cẩn thận lắng tai nghe.

…”Theo lý mà nói, máu ứ đọng trong hộp sọ của bố anh đã được thanh trừ, tình huống thực tế của cụ hẳn là tốt hơn bây giờ rất nhiều mới đúng, hơn nữa hẳn là cụ có thể tỉnh lại, nhưng hiện tại lại hôn mê, căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm của tôi mà phán đoán, ý thức tư duy của cụ có thể tự phong bế, nói cách khác có thể ông có ý thức muốn tìm chết đã ngăn cản ông tỉnh lại, chính ông không muốn tỉnh lại. Ý thức não bộ của con người rất kỳ lạ, ham sống của con người thường có thể kích thích tiềm năng tối đa, chỉ yêu cầu ham sống mạnh mẽ, thường những người bị bệnh nặng có thể được chữa lành! Người không có ham vọng sống, thậm chí một lòng muốn chết, thường thì căn bệnh dù nhẹ cũng có thể lấy mạng của họ. Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi, về phần bố anh có phải là trong tình huống này hay không, tôi không cách nào kết luận, dù sao thì tình trạng này cũng không thể phát hiện bằng dụng cụ.” Lời của bác sĩ tuy rằng phức tạp, nhưng ý tứ cốt lõi tôi đã hiểu, ý tứ chính là hiện tại cha không tỉnh lại, là bởi vì ông không có ham vọng muốn sống, ôm tâm muốn chết, ông phong bế ý thức đại não của mình, trong tiềm thức của ông đang ngăn cản mình tỉnh lại, tôi tin rằng tình huống của ông đúng như bác sĩ phỏng đoán, dù sao tôi hiểu được toàn bộ sự tình của vấn đề.

Tiểu Đình bên cạnh dường như đã cạn nước mắt, nàng nắm chặt góc áo của mình, nghe bác sĩ tự thuật, những suy nghĩ của nàng có lẽ cũng giống như tôi, chỉ là nàng không biết nên làm cách nào để trút bỏ nỗi hối hận, đem cảm xúc hối hận của mình phóng thích ra ngoài.

“Trong khoảng thời gian này, chúng tôi sẽ kiểm tra tình huống cụ thể của bệnh nhân một cách tỉ mỉ, mỗi ngày các người xoa bóp thân thể cho cụ, bởi vì người hôn mê lâu ngày không cử động, thân thể bất động lâu, các cơ dần sẽ cứng lại, vì vậy hãy xoa bóp cho cụ mỗi ngày một chút. Mặt khác, nếu suy đoán của tôi là đúng, các người nói chuyện bồi ông mỗi ngày, vạn nhất ông có thể nghe được lời nói của ngoại giới kích thích đến ông, nói không chừng ông có thể tỉnh lại. Nói tóm lại, nếu tình huống thật sự như tôi phỏng đoán, mở ra khúc mắc của ông, để cho ông khơi dậy ham vọng sinh tồn, thì có khả năng ông sẽ tỉnh lại.” Nói xong những lời này, bác sĩ đi ra ngoài, dù sao ông còn rất nhiều việc phải làm.

Nghe những lời bác sĩ nói, tôi chìm sâu vào suy nghĩ, rõ ràng là khúc mắc của cha hẳn là nằm ở trên người Tiểu Đình, chỉ cần nàng cởi bỏ khúc mắc của cha, có thể ông sẽ tỉnh lại, nàng có ý thức được điểm này không? Nàng sẽ cởi bỏ khúc mắc cho ba chồng chứ? Tôi có cần nói thật với nàng không? Tôi nên nói cái gì với nàng?

“Kim Thành, nếu một tuần sau, bố vẫn không tỉnh lại mà trở thành trạng thái thực vật, chúng ta phải làm sao? Còn tiếp tục điều trị cho bố không?” Lúc này, Tiểu Đình là người đầu tiên phá vỡ bế tắc, nàng nhẹ giọng hỏi tôi, dù gì thì tôi cũng là trụ cột gia đình, mọi việc đều theo sự sắp xếp của tôi.

“Tiếp tục trị liệu, trừ phi bố hoàn toàn ra đi, cho dù chỉ có một phần vạn xác suất, anh cũng tuyệt đối không buông, vô luận trả giá như thế nào!” Tôi nói quyết định của mình mà không cần cân nhắc, đây là suy nghĩ chân thật trong lòng tôi.

Sau khi nghe quyết định, Tiểu Đình thở phào, có lẽ nàng cũng sợ tôi sẽ từ bỏ việc điều trị, chỉ là nàng đã chú ý tới câu nói cuối cùng của tôi vừa rồi.

“Anh thật sự vì bố nguyện ý trả bất cứ giá nào sao?” Cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, Tiểu Đình ngẩng đầu nhìn tôi hỏi, biểu tình của nàng bình thản tự nhiên, không lộ ra sơ hở gì, chỉ là trong ánh mắt tựa hồ như mang theo một tia kiên định.

Lúc này tôi mới nhớ tới, nếu như Tiểu Đình muốn mở ra khúc mắc với ba chồng, có thể phát sinh ra chuyện gì đó với ông thì tôi nên quyết định như thế nào đây…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Thông tin truyện
Tên truyện Cha và vợ
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Bố chồng nàng dâu, Truyện loạn luân, Truyện sex ngoại tình
Ngày cập nhật 24/11/2023 11:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Ba chồng cưỡng dâm con dâu (Update Phần 31)
Phần 31 Trình Dương nhìn người con gái đẹp đẽ như thiên thần trên trời, tinh khiết đến nỗi không ai muốn vấy bẩn, nhưng dáng người lại đầy khêu gợi nóng bỏng, hắn rất muốn rất muốn mau chóng đặt cô dưới thân, hành hạ, dùng mọi thủ đoạn để chà đạp, nhuốm bẩn vẻ tinh khiết của cô gái này, hắn là người có sở thích SM rất nặng, khi nhìn thấy những thứ thánh thiện sẽ có xu hướng muốn đập nát nó, khác hẳn với bề ngoài đã được hắn tạo ra nhiều năm nay a. Nhìn cô gái thân hình nóng bỏng, bộ quần áo da đen tình thú bó chặt toàn thân, triển khai...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bố chồng nàng dâu Truyện bóp vú Truyện loạn luân Truyện sex cưỡng dâm Truyện sex ngoại tình
Tiểu Quỳnh
Phần 45 NGOẠI TRUYỆN 3: TIỂU VY. Có thể nói Tiểu Vy là thanh mai trúc mã của tôi, từ khi còn con nít tôi đã thích Tiểu Vy, nói là thích nhưng tất nhiên không phải là thích theo nghĩa tình yêu nhé . Năm tôi 7 tuổi, tôi làm làm trưởng lớp 1C, tôi làm quen với thằng Nhân, thằng Ngọc và Tiểu Vy. Và tôi đã thích Tiểu Vy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tiểu Vy khi đi học luôn mặc những chiếc váy màu xanh, kết tóc hai bím, khuôn mặt bầu bĩnh, da Tiểu Vy trắng bóc như lòng trắng trứng gà và khi cười luôn có cái lún...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện teen
Bến gỗ
Phần 6 Trời tờ mờ sáng, tôi đã trở mình thức dậy. Lửa còn ngun ngút cháy rải rác, mùi khét theo gió tỏa ra tứ phía. Từ chỗ tôi dựa ngủ vừa đủ xa đám cháy, ể oải ngồi thẳng người dậy. Suốt cả đêm qua lui cui phụ tay giúp Bảy Súp băng bó vết thương cho Minh Cụt, gã mất máu khá nhiều hơn ngất lên xỉu xuống vài bận liên tiếp. Tìm được một tấm ván mỏng nhỏ làm cáng cho hắn ta nằm lên, anh ngồi kế bên canh chừng. Mưu trí dùng hắn làm con tin, anh mới tạm lui được đám người dao búa kia bén mảng lại gần. Một số anh em...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện xã hội

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng