– Chạy về đi – tôi nói…
– Lãng nhách tự dưng đuổi về – nhỏ cãi bướng…
– Đi về nhanh – tôi nạt nhỏ…
– Không đưa ông về tui mới về…
Trời ơi là trời sao mà cứng đầu dữ vậy trời, nhỏ có biết là mình đang ở hoàn cảnh nào không, ánh sáng của mấy chiếc xe gọi thẳng vào chúng tôi, cái ánh sáng phản chiếu từ những cây kim loại gọi và tường, lúc này thì đường vắng hoe không lẽ hôm nay tôi phải bỏ xác ở đây, tôi rùn mình một cái hét lên…
– Đi về nhanh… lên…
Nhỏ vẫn bỏ mặc lời tôi nói ngồi ì trên xe không cử động, và rồi bọn nó cũng đứng trước mặt tôi, thằng đang cưỡi con xe đứng trước mặt tôi là thằng quản lý bị đuổi…
– Đi đâu vậy em trai, dắt bồ mới đi chơi hả…
Bọn nó hùng hổ bước xuống xe, tôi lôi nhỏ đứng nép ở phía đằng sau tôi, chiếc xe đạp ngã cái rầm xuống mặt đất, gió thổi lạnh buốt khiến tim tôi càng ngày càng đập mạnh liên hồi, kịch… hai chúng tôi đã chạm vào tường, tôi nép nhỏ ghị chặt vào góc không cho nhỏ thấy, tay nhỏ bấu chặt lấy hông tôi sợ sệt, tôi lại đưa nhỏ vào cái hoàn cảnh này thêm một lần nữa sau.
– Uã lúc trưa nhóc hổ báo lắm mà, sao giờ kỳ vậy…
– Anh nói gì em không hiểu – tôi chậm nói…
– Lúc trước mày tao sao giờ lại là anh em, đm đánh chết mẹ nó cho tao…
Thằng lồn đó hét lên, nguyên một đám đằng sau bay lên như chó điên gặp mồi, tôi nhanh tay quay lại đưa lưng mình ra đỡ, hai bàn tay ôm chặt nhỏ cúi xuống đường tôi vịnh chặt nhỏ vào ngực mình. Bung… binh… huỵch… huỵch… từng cú đạp mạnh tột cùng cứ giẫm lên lưng, đầu hông tôi. Tôi ngậm chặt răng lại chịu đừng, từng cơn đau nhói cứ chạy ngược về đầu tôi, tôi như sắp chết vậy nhưng tôi vẫn phải che chở cho nhỏ, tôi hứa với nhỏ rồi, phải bảo vệ và che chở cho nhỏ, tiếng nấc nghẹn ngào của nhỏ vang khe khẽ trong góc khuất, tôi đưa tay quẹt nước mắt của nhỏ… binh… nguyên một thứ gì đó rất cứng nện thẳng vào lưng tôi, tôi đau điếng, tim thắt chặt lại thở không nổi, hai mắt tôi nhấm nghiền lại, răng cắn chặt vào môi chịu đựng. Chợt có ai đó nắm lấy tóc tôi gị ra, từng mảng da đầu muốn rơi ra ngoài vậy, đầu tôi ê buốt, lưng sưng bầm cả lên.
– Ra đây con đỉ mẹ mày…
Thằng đó lôi tôi ra ngoài đánh tiếp, thêm từng cú dậm vào đầu vào mặt tôi, thằng chó đó gồng tay đục vào bụng tôi một cú cực mạnh, tôi ối cả nước ra ngã khuỵ xuống mặt đường. Từng tiếng âm thanh nghẹn ngào của nhỏ vang lên trong góc kia, một thằng nào đó tiếng lại gần nhỏ.
– Đu má con nhỏ này ngon phết…
Tôi cố gượng ôm lấy chân nó van xin…
– Anh, cái này là chuyện em gây ra xin anh đừng đụng đến nó…
– Buông ra con chó…
Hắn đạp vào đầu tôi một cái rầm, nguyên gương mặt tôi đập xuống đất cái bốp, hai mắt tôi mờ mờ ảo ảo lên, nhưng tôi vẫn gị chặt chân thằng đó lại, nguyên đám cẩu chó đó cứ thay nhau dậm lên người tôi…
– Ê con nhỏ này đụ chắc sướng lắm mạy – một con chó sũa ẳng lên…
– Đừng anh, em xin mấy anh – tôi gượng gạo nói…
– Xin con cặc…
Hắn rồi bước lại ôm chặt lấy nhỏ, đôi bàn tay dơ bẫn cơ man trá cơ thể nhỏ từng dòng máu chợt nóng hừng hực lên trong tôi, hay tay tôi bấu chặt vào nhau đôi mắt đục ngầu… đụ masssss thế là đủ rồi tôi gượng sức đứng dậy chạy lại đạp vô đầu thằng chó đó một cái bốp văng vô tường, nhỏ khóc từng hồi từng giọt nước mắt lăng dài trên má nhỏ và rơi xuống màn đêm u tối. Tôi ôm siết chặt che chở cho nhỏ dù có đau đớn cách mấy, tôi phải bảo vệ, tôi nợ nhỏ quá nhiều rồi, tôi chỉ còn cái mạng này để trả cho nhỏ thôi không còn gì cả.
– Ê tụi kia làm gì vậy – một ai đó lên tiếng…
– Làm gì kệ mẹ tao biến đi thằng già…
Người đó sợ toát mồ hôi và cũng giả vờ không thấy bước qua, ừ cũng phải thôi tôi có là gì đâu mà họ phải hy sinh cho tôi, đó cũng là điều bình thường trong cái xã hội này thôi mà. Vụt… một thứ gì đó xé gió rơi xuống, tôi ngím người ôm chặt lấy nhỏ bung… tôi như mất thở thì ra là nguyên cây dầu vuông vút thẳng xuống lưng tôi, tôi như ngã gục xuống ôm lấy nhỏ…
– Ê tụi kia làm gì người ta đó…
Nguyên một thứ âm thanh hổn tạp vang lên đằng kia, thì ra là ông chú lúc nãy ông ấy quay lại với vài người khác, bọn đó cuống lên chạy mất nhưng vẫn nói…
– Chưa hết đâu con chó…
Tôi như đổ gục xuống đường thở hồng hộc, nhỏ khóc nức nở ôm lấy tôi, lại khóc sao cái gì cũng khóc vậy, tôi vuốt lấy bờ má của nhỏ…
– Làm gì khóc – tôi hỎi…
– Tại sao ông lại không đánh trả mà chịu đạn vậy – nhỏ đấm vào người tôi…
– Đánh rồi quyên thì sao hả, dù sao tôi cũng hưá với quyên rồi mà – tôi gượng nói…
– Hứa cái gì cũng hứa – nhỏ hét lên…
– Thất hứa quyên không nói chuyện với tôi thì sao – tôi cười…
– Giờ mà còn nói tào lao sao hã…
Ông chú đó chạy lại bên tôi hỏi hang…
– Cháu có sao, để chú kêu xe – thì ra trên đời vẫn có người như vậy…
– Dạ không sao đâu chú – tôi gượng gạo nói…
– Về được không cháu – ổng hỏi…
– Dạ được con cảm ơn…
Một chút sau họ đã tản ra chỉ còn tôi với nhỏ, nhỏ móc đt ra điện cho ai đó rồi ngồi xoa xoa vết thương cho tôi, khoảng chừng 10 phút sau một ánh đèn pha hắt vào chúng tôi và con xe này không ai khác chính là ông quy anh của nhỏ…
– Này sao ra nông nỏi thế này – thằng thành chạy lại bên tôi…
…
– Đụ má cái lồn mẹ nó lũ chó đẻ – ông quy lên tiến…
– Thôi mày đưa thằng nhóc về đi chuyện còn lại để tao lo – ổng nói…
– Anh quy… lại đây em nói chút…
Ổng tiến lại ngồi xuống bên tôi, tôi ghé sát tai ổng nói…
– Anh kêu ai đưa nhỏ quyên về đi, em với anh đi kiếm tụi nó – tôi nói…
– Mày điên hả thân thể thế này…
– Anh yên tăm bữa nay em phải chơi tụi chó đó, máu trả bằng máu – tôi hằng giọng…
– Được rồi…
Thằng thành đưa nhỏ về còn tôi thì đứng đó với đám kia.
– Anh có thuốc không em xin một điếu…
Tách… tiếng bật lửa vang lên tôi rít một hơi thuốc ngập cả phổi, từng làn khói bay ra chập chờn từng hồi một, tôi định thần lại một chút thì tiếng đt cuã ông quy vang lên ring… ring…
– Alo…
– Hã bên đó à, đụ má đứng đợi đi…
– Đi thằng vỉnh kiếm được tụi chó đó rồi…
Tôi ngồi trên xe đằng sau ổng, lưng vẫn còn ê ẩm tận bây giờ nhưng tôi phải chịu, có lẽ tôi đã nhịn cho qua chuyện nhưng khi cái cảnh thằng đó chạm bàn tay dơ bẩn vào thân thể của nhỏ thì mọi cố gắng đều têu tan mất, tao phải chặt tay mày thằng khốn nạn con mẹ mày. Nguyên đòn xe phi vun vút trong màn đêm tĩnh mịch, không gian tĩnh lặng bị xoé toẹt bởi tiếng gầm gú của xe và tiếng len ken của kim loại. Cả đám dừng lại trước một cái quán nhậu lề đường, đám chó đó đây rồi đụ má tụi mày, sặc có thằng thiên với tụi bạn nó nữa, quánh nhầm thì báo…
– Đợi cái anh…
Tôi móc cái đt ra điện cho thằng thiên…
– Đi dẫn mấy kia ra khỏi quán ngay – tôi nói lạnh te…
– Có chuyện gì vậy thằng lồn…
– Đụ má không nói nhiều, nhanh lên.
Tụi thằng thiên cuốn cuồng chạy ra sau hẻm đứng tụ lại chỗ tụi tôi, bây giờ chỉ còn khoảng 20 chục thằng đang ngồi trong quán, gió thổi ríu rít lạnh te, tiếng khạc đàm phèo phịt dưới mặt đất…
– Mặt mày bị sao vậy – thằng thiên hỏi…
– Im mẹ mày đi…
Nó cũng im phăng phắt, chắc nhìn cái bộ dàng tơi tả của tôi thì cũng đã hiểu ra vấn đề, cái con em họ nó nhìn tôi cười khúc khích, tôi quay lại nạt một cái im re luôn…
– Đm cười cái gì…
Hít một hơi thuốc cuối vào phổi tôi dụi điếu thuốc tàn vào vách tường, tôi gòng chân chạy vào quán trước cầm lấy cái ly còn dang dữ trước bàn nhảy nhẹ lên tán vô đầu thằng kia một cái bốp… miểng văng tóe và máu thằng đó cũng chảy…
– Hôm nay tao đâm chết mẹ tụi mày…
…
Rầm… sau khi cho nó ăn nguyên cái ly vô đầu thì nguyên đám ở đằng sau cầm đầu là ông quy xông đến đánh tới tấp, tiếng kêu gào van xin văng vẳng cả quán. Tôi chụp thêm cái chai bia dở dang đập cái bốp vào thằng kế bên, mùi tanh của máu, mùi bia hừng hực và cả mồ hôi tạo nên một mùi nói chung là đéo có gì bằng cả, sau khi cho nó ăn hết nguyên kết bia máu chảy ra từ vết thương ở cổ tay do bị đứt chỉ rĩ ra từng đợt, tôi lấy khăn nịt chặt lại và tiếp tục lao vào cuộc chiến tung chân đạp thẳng thằng đang lâm le ống tuýp trên tay… bốp một âm thanh nhức nhói vang lên văn vẵng chưa kịp súc thằng này thì thằng này đã ôm đầu lăng lóc dưới đất thì ra là ông quy, tôi cười nhạt một cái rồi băt chớn đạp thằng kia văng ngược ra phía sau, miễn chai văng tung tóe khắp mặt đất, tiếng rên rỉ khắp cả quán ông quy bước chậm rãi lại trước mặt thằng kia nói…
– Địt mẹ mày dám chơi thằng em tao hã, còn định híp em gái tao hả địt mẹ mày – bốp… ổng nạo nguyên đấm vô họng thằng đó…
– Mày mà còn xạo lồn nữa là tao lột da mày ra nghe con chó…
Nói xong tôi với ổng chạy ra phía ngoài, thằng thiên nhìn tôi trơ trơ, nhìn cái bản mặt nó bây giờ là muốn đấm cho một phát, chắc cũng quắt cần câu luôn rồi nhưng vẫn gượng gạo nói.
– … ê. E… sao rồi để tao chở mày về – nó nói…
– Thôi em lại anh… chừa em sống với…
Tôi vừa nói vừa làm động tác vái vái trước nó, đêm tĩnh mịch chỉ có vài ánh sáng le lói trong đêm, bên trong đó mấy ông kia vẫn còn hả hê với máu, tôi thì đứng ngoài này lau khô máu trên tay.
– Thôi để tao đưa kêu nhỏ em đưa mày về nghe…
– Ừ…
Tôi ừ nhẹ và im lặng bởi vì bây giờ cơn đau mới bắt đầu thấm thía, người tôi sưng bầm lên ê buốt, nhưng vẫn phải cố gượng gái ở đây không mà la oan oãn thì có nước mà đội quần đi về, ngồi trê con xe tay gas của con nhỏ đó, gió thổi ri rít vào vết thương rát rạt khiến tôi đau buốt, bóng xe lướt vun vút qua những con đường tỉnh mịch, tôi với nhỏ đó cũng chẳng nói gì tôi im lặng gắng gượng về tới nhà…
– Quẹo trái hay phải anh – nhỏ hỏi tôi…
– Trái…
Mà sao con nhỏ này nói chuyện rụt rè thế nhỉ, lúc trong quán thì cứ hành hạ tôi, chắc do thấy tôi điên lên lúc nãy nên cũng hơi sợ.
– Dừng đây đi – tôi vỗ lên vai nhỏ…
– Ừa… – ngọt gớm…
Tôi cho chìa khóa vào ở vặn cái kịt rồi bước vào trong, tự dưng có cái bống người nào đó lù lù ở phía sau tôi, tôi giật bắn người quay lại thì là con nhỏ, mà xe con nhỏ cũng ở trong nhà luôn mới ghê…
– Ê… sao không về – tôi hỏi…
– Không có chỗ để về – nhỏ trả lời tỉnh bơ…
– Nhà đâu không về – tôi hỏi…
– Không thích – cái con điên này nóng à nha…
– Về dùm em đi chị, người ta nhìn vô hiểu lầm tội em…
– Không, bữa nay muốn ngủ ở đây…
Ặc thể loại gì đây hả trời, không quen biết gì hết mà đòi ngủ ở nhà một thằng con trai xa lạ mà không ngại ngùng một chút nào, chắc con nhỏ này thuộc dạng dễ dãi đây, mà thôi cho nhỏ ở ké bữa nay cũng được dù sao thì cũng 12h rồi, thân con gái đi về đêm kiểu này cũng mệt…
– Không sợ à…
– Sợ gì…
– Sợ tui làm bậy…
– Nhìn cái mặt giống bê đê chết bà mà giám làm gì à…
Ơi là trời tôi mà nó dám nói bê đê, hết chữi tôi nhìn mặt ngu ngu bây giờ chuyển sang bê đê, tôi có cu đàng hoàng mà trời, đẹp trai khoai to không lo bị đói, mà bị chửi bê đê ấm ức lắm rồi nha.
– Muốn làm gì thì làm…
Tôi nói rồi cởi cái áo ra bước vô phòng tắm, làn nước ấm nhẹ nhàng chảy ra gột rửa máu khô trên tay tôi, tắm rửa chà răng một chút rồi thì cũng xong tôi bước ra ngoài, con nhỏ đó vẫn ngồi đun đưa trên cái ghế sofa nhìn tôi, tay nhỏ xoa xoa cái bụng, chắc là đói đây.
– Ê đói bụng à – tôi hỏi…
Nhỏ không nói gì hết chỉ khẻ gật đầu nhẹ một cái…
– Đằng sau có mì gói đó nấu ăn đi – tôi nói…
Nhỏ vẫn ngồi lì nhưng cái tay thì xoa xoa cái bụng, kêu ọt ọt nữa mới ghê chứ…
– Sao không đi nấu…
– Hông biết nấu…
Hễ… hã… cái gì vậy trời mì mà cũng không biết nấu ăn mà đòi ở nhà người khác hả trời…
– Hã cái gì nói lại nghe coi – tôi há hốc họng – tôi tiếng lại…
– Không biết nấu – nhỏ hét lên…
– Mệt quá đi tắm đi, để tôi đi nấu mì – tôi thở dài…
– Đồ đâu mà tắm…
– Ặc đợi chút…
Nói rồi tôi leo lên phòng mình chọp đại bộ đồ ngắn đưa cho con nhỏ mặc, con nhỏ xúng xính tay ôm bộ đồ hát nghêu ngao bước vô phòng tắm, tôi nhìn con nhỏ mà chẳng thốt nên lời nên lang thang xuống nhà bếp nấu mì. Bắt nước đập hột vịt thêm chút giá cho thêm 4 gói mì vào, quậy nhào nặn một chút thì cũng ra thành phẩm đưa mũi hít nhẹ một cái chà chà công nhận nấu mì mà cũng ngon.
– Ê rồi chưa – nhỏ hỏi tôi…
Ơ cái con này ăn nhờ ở đậu mà còn nói cái giọng kiểu này nữa hả trời, chắc điên với con này luôn quá ta.
Ôm cái tô bị bự chà bả đặt xuống bàn thở hun hút, con nhỏ nhìn tôi đăm đăm, tôi cũng nhìn con nhỏ, trời nhỏ mặt bộ đồ của tôi sao mà dễ thương quá vậy ta, cái áo doremon rộng thùng thình làm mất luôn cái ngực con nhỏ, cái quần đùi ngang đầu gối nhìn con nhỏ chút nữa là tôi cười bật ngược ra đằng sau.
– Ăn được hông? – Nhỏ hỏi…
– Cháo heo đó không ăn thì thôi…
– Ăn… đói quá nè…
Thiệt sợ con nhỏ này vừa mừng sinh nhật xong mà vẫn còn đói không biết nhỏ này khủng khiếp đến cỡ nào đây, tôi nhìn nhỏ, nhỏ nhìn tôi, hai đứa nhìn nhau không thốt nên lời…
– Ăn bằng gì – nhỏ nói trước…
– Ra sau lấy hai đôi đũa coi – tôi nói…
Nhỏ đứng dậy lon ton ra phía sau một chút rồi trở lại với hai đôi đũa trên tay…
– Không lấy muỗng à – tôi nghệch ra hỏi…
– Kêu lấy đủa thôi mà – nhỏ gãi gãi đầu…
– Ặc rồi sao húp nước hã trời…
– Ừ hé quên hìhì…
Nhỏ nói rồi chạy nhanh vào bếp lấy được thêm hai cái muỗng đưa cho tôi, ngồi nhăm nhi một lúc thì nhỏ bắt đầu hỏi tôi…
– Tên minh hã…
– Ừ…
– Học lớp mấy…
– 10…
– Vậy bằng tuổi rồi, học trường Ba con sói hã…
– Ừ…
– Tui tên Hương học trường xxx á…
– Ừ…
Nhỏ hỏi gì tôi cũng ừ cho nhanh, nói chuyện với tôi một hồi nhỏ cũng phát nãn nên cũng chú tâm vào cái nồi mì hơn, loáng thoáng một chút thì cũng xong vừa định đem đi rửa thì bụpp… sặc sao tối thui vậy trời, chợt thứ gì đó ôm cứng ngắc tôi run rẩy, cái ôm đó khiến tôi muốn tè ra quần luôn, định thần lại một chút thì là con nhỏ…
– Buông ra coi ngọp thở – vừa nói vừa ho khụ… khụ…
– Xi… n… lỗ… i… – nhỏ lắp bắp…
– Lên lầu ngủ…
Tôi đi mà nhỏ cứ ghị ghị lại phía sau bườn một lúc thì cũng tới lầu…
– Vô đó ngủ đi – tôi kéo tay nhỏ ra…
– Thôi cho ngủ chung đi…
Ê cái này bậy nha hoa có chủ rồi nha làm bậy bạ có nước bị cắt cu mất huống hồ là ngồi nhà đã gỡ 15 cuốn lịch mất…
– Bộ khùng hả trai gái sao ngủ chung – tôi nạt nhỏ…
– Nhưng mà – nhỏ gị tôi…
– Nhưng gì…
– Tui sợ… – nhỏ lấp lững…
– Sợ cái gì…
– Ma…
– Hahah khụ… khụ…
Nhỏ nói mà tôi cười muốn lộn ruột cái bản mặt này mà cũng sợ ma nữa hết nói nổi…
– Đáng cười lắm sao – tiếng nấc của nhỏ vang lên trong màn đêm tĩnh mịch…
– Xin… lỗi – tôi vuốt lấy má nhỏ…
Nhỏ vẫn nấc nghẹn lên thật sự tôi rất khét khi thấy một đứa con gái khóc, cứ như tôi là một thằng tội đồ vậy…
– Thôi dô ngủ – tôi kéo nhỏ vào…
Mỡ cánh cửa phòng ra tôi cố mò đường tiến đến cái giường ngủ, nhỏ thì nắm lấy cái vạt áo tôi đằng sau…
– Ngủ trên giường đi…
Tôi nói rồi ôm nhỏ quăng lên giường, vớ lấy cái gối nằm nhỏ xíu đặt xuống đất ngủ, thôi kệ nó là con gái ngủ nhiều gối tốt hơn…
Đang nằm thêu thêu ngủ thì có thứ gì đó ngã xuống trúng người, tôi cố mở mắt nhưng không tài nào làm được nên quơ tay kiểm chứng, chỉ biết được thứ đó rất mềm và lạnh, à chắc gối chứ gì tôi ôm lấy cái thứ đó gị chặt vào người và ngủ tiếp…
Sáng lên tiếng tạp nham dưới lòng đường đánh thức tôi dậy, vừa mở mắt ra là cảnh tượng hãi hùng, là con nhỏ, áo con nhỏ vén tới tận vai, nhỏ nằm ôm tôi ngủ thỉnh thoảng dùng chân cạ cạ vào thằng nhỏ, bỏ mẹ rồi sáng chào cờ mà gặp thêm cảnh tượng hãi hùng này thì có thánh cũng chết. Một âm thanh gì đó vang lên nho nhỏ ngoài kia…
– Đi học chồng ơi, thức chưa dậy…
…
Chết rồi mỹ anh, làm sao đây chết cha rồi, nhỏ mày thấy nhỏ Hương trong nhà chắc suy diễn lung tung lên rồi đâm ra giận dỗi nữa.
– Ê tỉnh tỉnh dậy nhanh lên – tôi lay nhỏ…
– Gì zạ đang ngủ mà – nhỏ nói với cái giọng ngái ngủ.
– Nhanh đi bà nội – tôi sóc nách nhỏ dậy…
– Mệt quá có chuyện gì – nhỏ thục vào bụng tôi cái bung…
– Đứng trong này nghe đừng có đi đâu đó…
Nói rồi tôi đẩy nhỏ vô tủ đồ khóa chặt cửa lại, rầm… nhỏ cũng vừa mở cửa bước vào nhìn tô ngơ ngác. Chút xíu nữa là tôi quy tiên với ông bà rồi, nhỏ mà thấy cảnh tượng này thì có nước cắt cu tôi bỏ chứ chẳng chơi giả bộ yếu đuối vậy chứ tàn bạo lắm, nhỏ hít hít cái mũi rồi nhìn tôi đăm đăm…
– Sao phòng này có mùi con gái vậy – chết ngựa nhỏ khũng tới mức độ này sau.
– Khùng hả, tất nhiên là có rồi, ở đây có chồng với vợ thì mùi đó của vợ chứ không lẽ là của chồng à – tôi nói rồi xoa xoa lên đầu nhỏ…
– Chiếc xe ở dưới của ai zạ – nhỏ hỏi…
Tôi luống ca luống cuống một chút thì trả lời…
– À thì của nhỏ bạn, xe nó bị hư kêu chồng đem đi sữa dùm đó mà…
– Nhỏ nào… – nhỏ hằn giọng…
– À thì của nhỏ em thằng thiên – tôi lấp bấp…
– Vậy à… thật không…
– Thật hông tin vô hỏi thằng thiên là biết chứ gì…
Sao nãy giờ nhỏ cứ nhìn chăm chăm vào cái tủ đồ vậy trời, từng phút từng giây trôi qua là áp lực càng lúc đè nặng lên đôi vai tôi.
– Chồng có giấu vợ điều gì hông – nhỏ hỏi tôi…
Tay chân tôi run bần bật khi nhỏ hỏi câu đó, sống lưng tôi lạnh toát theo từng nhịp đập…
– Ho… ông… – tôi nói…
– Có chắc hông – nhỏ nghiêm giọng…
– Chắc…
– Này thì chắc…
Nhỏ nện nguyên một cú ngay bụng tôi khiến tôi đau nhói phải bật ngửa ra giường thở hồng hộc…
– Chồng định giấu vợ bao nhiêu lần nữa hả – tiếng nấc của nhỏ nghẹn ngào…
Tôi im lặng chẳng nói thành tiếng, không lẽ nhỏ biết rồi sao trời ơi tôi phải làm gì bây giờ đây…
– Sao lúc nào anh cũng lừa dối tôi hết lần này đến lần khác vậy – tiếng nấc nhỏ càng to hơn…
Tôi ôm chặt lấy nhỏ chịu từng cú đánh huỳnh huỵch vào người, tôi cũng chỉ nghẹn ngào nói lên 3 chữ…
– Anh xin lỗi… anh xin lỗi – tôi cứ lập lại hết lần này đến lần khác…
– Xin lỗi, sau anh không thể kiếm được từ khác để nói hả? Nếu quyên không nói cho em biết thì anh giấu luôn phải không hả.
Ê… sao có nhỏ quyên ở đây nữa vậy ta, không gian như ngừng lại tôi ôm siết chặt lấy nhỏ không nói nên lời…
– Sao anh thích đánh nhau quá vậy hả, hả? Lỡ anh có chuyện gì rồi em thì sao hả – nhỏ vừa khóc vừa đánh vào lưng tôi…
À thì ra là cái vụ tối qua thế mà làm tôi tưởng là nhỏ biết con nhỏ hương ở trong này, mà nãy giờ mới nhớ không biết nó nghe rồi đi rêu rao thì tôi có nước mà trốn về quê luôn, tôi xoa xoa lên cái đầu nhỏ, nhưng nhỏ thì gạt phắt tay tôi ra…
– Bây giờ anh thích đánh nhau hay là yêu em, nói rõ ràng đi – ặc có vụ này nữa hả.
– Tất nhiên là yêu em rồi cô ngốc ạ – tôi hôn nhẹ lên má nhỏ…
– Thật không, vậy tối làm cho em chuyện này đi…
– Chuyện gì…
– Tối rồi biết…
– Ừ…
Mô phật vậy là giông bão đã qua rồi chăng hay chỉ mới là khởi đầu thôi, nhỏ cứ đứng trong phòng nãy giờ khiến áp lực đè bẹp dí xuống đất.
– Thôi để vợ lấy đồ cho chồng tắm rồi đi học nha…
Chết nhỏ mà mở tủ là công sức của tôi đổ sông đổ biển hết, chưa hết là cảnh tượng bị tàn sát bởi nhỏ nữa.
– Khoan… đừng để chồng tự lấy…
– Hã… sao vậy bộ chồng giấu cái gì trong đó hả – mắt nhỏ nhìn tôi đăm đăm…
– Không có tại trong đó dơ lắm, chồng không muốn cho vợ thấy được chưa. – Đành nói như vậy chứ thật sự là sạch vãi lền, nhà gì dơ chứ tủ đồ là không bao giờ được dơ…
– Ừm… ở dơ ghê ha… z… – nhỏ cười khì khì…
– Thôi xuống dưới y để chồng thay đồ cái…
Nói rồi tôi đẩy nhỏ bươc ra ngoài, lòng tôi nhẹ nhỏm như bay bỏng 9 tầng mây, vừa thoát khỏi cái chết trong gang tất hên quá, không thì đi tàu lửa xuống thăm ông bà rồi. Tôi mở cửa ra, con nhỏ nó nhìn tôi bụm miệng cười khúc khích…
– Cười cái gì. – Tôi hỏi…
– Hô… ng… có… gì… – nhỏ cười khụ khụ…
– Bươc ra tui lấy đồ cái coi. – Tôi lôi nhỏ ra…
– Chìa khóa đó, tui đi rồi hả ra nghe chưa lát đưa cho thằng thiên đưa lại cho tui cũng được…
Tôi nói rồi ôm lấy cái bộ đồ thể dục lon ton bước ra ngoài, vừa bước xuống cầu thang thì, cạch… tiếng ai mở cửa phòng vang lên, tôi giật bắn mình quay lại thì là con nhỏ mỹ anh, thôi thì kiểu này tiu rồi, mẹ ơi con xin lỗi… tôi chút xíu nữa là ngất tại chỗ luôn rồi, nhỏ bước ra gương mặt cười cười…
– Kím gì vậy – tôi cố định thần hỏi…
– Hì hì bỏ quên chìa khóa…
– Ừ nhanh đi để chồng thay đồ cái…
Má ơi hên quá mà không lẽ nhỏ dô rồi hông thấy nhỏ kia hã ta, vậy con nhỏ kia nó bay đi đâu rồi, thôi kệ tắm cái trước đã dù sao cũng khoẽ rồi. Vừa bước vừa nghêu ngao hát công nhận hôm nay yêu đời vãi thật, chắc là do vừa thoát khỏi cơn ghen khũng khiếp của nhỏ, tôi ôm cái khăn lau khô cái đầu một chút rồi bước lên phòng lấy cặp. Kịch… vừa mở cửa là nguyên cái phòng tôi tan hoang như vừa bị trộm đột nhập vậy, tôi ôm cái cặp đi vòng vòng kím con nhỏ hương, nhỏ này đâu rồi ta, đưa đầu ra cửa sổ nhìn (sau cái cửa sổ có nguyên cái khung dài có thể đứng được)
– Ê nguy hiểm quá – đón không sai mà…
– Trốn ở đây đó hả – tôi há hốc…
– Ừa tự dưng nhỏ đó vô nên bay ra ngoài này luôn…
– Ừ thôi vô đi…
Tôi kéo tay nhỏ vào phòng, nhỏ nhìn tôi cười khì khì, chắc thấy tôi đầu gấu vãi đái như vầy mà sợ bạn gái còn hơn sợ mẹ thì đứa nào chẳng mắc cười.
– Thôi tui đi học…
Ôm cái cặp lon ton chạy xuống nhà, nhỏ đã đứng dươí nhà tự lúc nào, vừa đứng vừa nghêu ngao hát mấy bài tự sáng tác (nghe không cười mới lạ) tôi ôm lấy cái eo nhỏ đung đưa…
– Đi học trễ bây giờ – tôi nói…
– Ừa yk nè…
Ngồi lọc cọc trên cái con xe của nhỏ, bánh xe lăn đều đều trên con đường nhựa, sáng giờ lo lắng thấp thoảng nên chẳng ngắm nhìn cảnh tượng buổi sáng, những tà áo dài thướt tha trong gió, những cái khăn quàng đỏ trên những mãnh áo trắng tinh tươm, tiếng của những người phụ nữ bán hàng rong thấp thoáng trong thứ âm thânh nhộn nhịp buổi sáng, kẻ đi làm người đi học nên chẳng quan tâm ai lẫn ai.
Lọc cà lọc cọc một chút cũng tới trường, không biết nhỏ có lên ký không mà hôm nay chở nặng quá vậy ta, vừa nghĩ vừa dẫn xe vào nhà xe. Nhỏ đẩy tôi đi đằng trước dọn đường vào căn tin, ôm hai cái ly sữa đậu nành thủng thẳng bước lên lớp, sau khi đưa nhỏ về lớp tôi cũng trở về lớp, mới vô đã thấy cái gương mặt lo lắng của nhỏ quyên, với cái bản mặt chó đẻ của thằng thành, mịa sáng sớm nhìn cái bản mặt nó là chịu không nỏi rồi, vừa ngồi xuống thì nhỏ đã chụp lấy cái mặt tôi nhìn nhìn xoa xoa…
– Hôm qua đi đánh nhau à – nhỏ ngim nghị…
– Ừ… tại nóng quá…
– Nóng chuyện gì? – Nhỏ hỏi…
– Thì cái cảnh thằng chó đó đụng vào người quyên, tui nhịn không được…
– Ùm… có là gì của nhau đâu mà phải tức giận…
Ừm phải rồi hai đứa mình có là gì của nhau đâu, nhưng anh sẽ che chở cho em quyên à, anh đã lấy mất thứ quý giá của em, thì máu anh đổ một chút thì cũng có đáng là gì so với sự hy sinh của em.
– Thì bạn thân mình bị dê đánh không được à.
– Hì hì, thôi đi học thể dục nà…
Tôi với nhỏ lon ton xuống chỗ học mà cứ nói chuyện trên trời, dù sao tôi với nhỏ chỉ là bạn thì cũng đã đủ đối với tôi rồi. Đang nhảy nha nhảy nhót với mấy bài thể dục của bà cô thì một tiếng gì đó vang lên…
– Ê. E. E. E… Minh…
Tôi quay qua chỗ phát ra tiếng đó thì là một đứa con gái tóc ngắn nhuộm màu nâu, con Hương chứ không ai khác, mà kể cũng ngộ nó nhuộm tóc không bị la hả ta trường gì mà sướng thế không biết. Tôi xin bà cô đi lại chỗ cái hàng rào nơi con nhỏ đứng…
– Gì…
– Chìa khóa nè – nhỏ chìa ra…
– Ừ…
Tôi cầm lấy cái chìa khóa rồi vội vàng quay vào trong nhưng lại bị con nhỏ nắm lại…
– Gì nữa chị 2 – tôi hỏi…
– Bồi thường đi – cái địt bồi thường gì nữa má…
– Bồi thường gì nhãm – tôi xua xua tay…
– Tại minh mà tui bị trễ tiết đầu – nhỏ phùng cái má ra…
– Lại gì tại tui, tự dưng đi học trễ rồi đổi thừa ngộ ghê – tôi lắc đầu…
– Thì tại ông nhốt tui vô tủ quần áo hông cho về nên mới đi trễ…
– Không nhốt thì hai đứa có nước chết trùm luôn hả gì…
– Làm gì chết, tui có làm gì đâu – nhỏ lè cái lưỡi ra…
– Thì bạn gái tui bắt gặp thì nó giết luôn hai đứa chứ gì – tôi gãi gãi đầu…
– Hìhì, nhìn zị mà sợ bạn gái nhỉ…
– Ừ kệ tui – tôi nói…
– Mà kể cũng lạ, nhìn cái mặt ngu ngu vậy mà có nhỏ ghệ xinh ghê…
Nói rồi nhỏ vút đi, ở lại tôi không lấy đôi dép lại vả dô mõ mới sợ, con gái gì mà ngang thấy ớn không khéo nhỏ này còn hơn cả mỹ anh nữa, thằng nào dính dô nhỏ này không tàn cũng phế à nghe. Thủng thẳng quay lại chỗ tập thì nhỏ quyên nhìn tôi lơm lơm…
– Ai thế – nhỏ hỏi…
– À bạn…
– Cũng đào hoa ghê nhỉ – nhỏ quay sang một bên…
Tôi giả vờ đưa tay vã cái chát vô đít nhỏ này thì đào hoa…
– Ui da… làm gì đó tin méc cô hôn – nhỏ dụi dụi cái mông…
– Méc y sợ quá trời uui – tôi trêu nhỏ…
– Cô ơi bạn minh đánh đít em… – nhỏ hét lên…
Chết mẹ nói chơi nhỏ làm thiệt, tình nghĩa đôi ta em phũ phàng vậy sao quyên em tuyệt tình dìm hàng anh sao…
– Hã cái gì minh đâu lên đây coi – bà cô la lên…
Phen này một phút ngu mà cả đời hối hận rồi, tôi lê lết lên chỗ cô trước hàng chục cặp mắt nhìn tôi lom lom, thằng chó thành cái nụ cười nó đéo đụng hàng nhìn là muỗn tiễn 32 cây răng nó rồi…
– Hí hí bạn minh đánh đít em – nó lãm nhãm bên tôi…
– Đánh ông nội mày…
Tôi đưa chân sút vô nó cái bịch… vào người nó hầm hừ. Thế là bị bà cô chửi như chó rồi chạy 10 vòng sân muốn rã rời… tíc… ta… tíc… tắc đồng hộ lãng vãng thì cũng đã ra chơi tiết thứ 3, tôi vừa lang thang một chút định qua rũ nhỏ xuống căn tin thì nhỏ bận học để kt, thế là tôi đi lòng vòng đéo có mục đích… chợt đang lang thang một lúc thì bắt gặp cô, cô đang mặt bộ đồ com lê khiến tôi hứng máu lên, dường như cô cũng vậy. Cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, hai người nhìn nhau, bổng cô kéo tay tôi đi vào nhà vệ sinh giáo viên… tùng… tùng… tùng… tiếng trống vang lên nhưng còn tôi và cô thì lại đứng trong phòng vệ sinh nữ trao cho nhau từng nụ hôn thấm thiết…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chạy trốn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex học sinh, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 17/08/2021 11:33 (GMT+7) |