– Ê minh phải không cho làm quen đi.
Bất ngờ đến nỗi tôi đơ ra và tai ù đi, đời nào đứa con gái nào lại đi làm quen con trai chứ, huống hồ là một người con gái xinh đẹp như em, vậy là cả hai quen nhau trong yên bình đẹp đẽ. Và rồi tình cảm lại đến và tôi mở rộng để chấp nhận em, yêu thương và bảo vệ em, cả hai yêu nhau chỉ bằng một lời nói:
– Mình yêu nhau đi…
Chỉ thế thôi không cần nhiều, không lãng mạn hay màu mè như trong tâm trí người ta tưởng tượng. Và em thuộc về tôi, em thuộc về tôi trong đêm mưa, đêm mưa u ám và buồn bã, những tội lỗi của tôi gây ra, tôi không nghĩ là ai có thể tha thứ được. Nhưng em lại là người tha thứ cho tôi, người mà tôi làm đau, người tôi làm tổn hại danh dự và nhân phẫm của em, buồn cười thật, trải qua bao nhiêu thăng trầm của tuổi trẻ thì em vẫn bên tôi, vẫn an ủi và chia sẻ với tôi. Đã từng hứa và dặn lòng rằng sẽ giành cả đời này để che chở và bảo vệ cho em, nhưng liệu lời hứa ấy có đủ bền cho một thằng đốn mạc như tôi không?
– A chồng, nghĩ gì thẫn thờ thế – em lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn đặt lên má tôi.
– Đang nghĩ sao mình có được cô vợ đẹp thế này đây này – tôi cười…
– Chỉ giỏi tào lao…
– Ồ tào lao, vậy là hông đúng phải hông, chắc phải đổi lại là sao cuộc đời mình khốn khỗ dính dô con vừa lùn vừa xấu thế này phải hông hahaha…
– Nói gì nói lại xem coi, đập đầu nghe chưa – em nạnh ra…
– Còn bị lãng tai nữa haha…
– Này thì lãng – em đấp thùm thụp vào tôi…
– Haha xin thua thua – tôi đưa tay đầu hàng…
Ngồi đung đưa với em một lúc thì ông ba về, tôi nhanh chân chạy ra mở cửa hàng rào cho ổng dắt xe vào.
– Ba mới đi đâu về thế? – Tôi hỏi…
– À tao mới qua nhà chú 5 mày…
– Chi á…
– Chuyện người lớn biết gì mà hỏi – ổng cằn nhằn…
– Thì con quan tâm tí thôi mới hỏi mà.
– Tào lao…
– Dạ bác mới về – em chạy lon ton ra gật đầu chào…
– Ừ thôi hai đứa vào nhà đi nắng rồi còn long nhong ngoài này…
Cả hai dạ cái rồi chạy theo ba vào nhà, vừa vào thì thấy con em đang nằm lăn lộn trên cái ghế coi tv, nó chỉ nhìn tôi rồi liếc một cái chẳng thèm để ý, nhìn cái mặt là muốn đấm một phát cho vỡ mồm.
– Mẹ mày đâu rồi – ba quay sang hỏi nói…
– Hình như đi ra chợ rồi á – nó nói…
– Ừ tao lên ngủ chút đây, giữ nhà nghen…
– Dạ – cả 3 đồng thanh đáp…
Một thoáng sau thì em cũng lên phòng nằm nghĩ một chút, dưới này chỉ còn tôi và con em, tiếng giòn tan vỡ vụng của đậu phộng hòa theo câu thoại của thằng diễn viên trên TV. Đang chăm chú xem thì con em quay sang hỏi:
– Hôm qua chị qua phòng anh ngủ à – nói lắp bắp hỏi…
– Ờ…
– Thật hả…
– Không, nói nhảm gì ế – tôi giật bắn mình…
– Đêm qua chị qua phòng anh ngủ phải không – nó đọc rõ từng chữ.
– Xàm, đêm qua mỹ anh ngủ với mày mà.
– Thôi thôi đi ông tướng, hôm qua chỉ ra khỏi phòng rồi đi luôn có về đâu.
– Tào lao, mày ngủ như chết thì biết gì mà bày đặt.
– Tin tui méc không, ghê quá rồi ha, ngủ chung luôn…
– Xuỵt xuỵt be bé cái mồm thôi con nhỏ này – tôi che miệng nó lại…
– Haha vậy là biết rồi nghe, ghê quá trời quá đất luôn hề hề – nó cười đểu…
– Immmm màyyyy – tôi bóp mỏ nó.
– Muốn tui em thì phải có gì chứ nhễ – nó cười cười…
– Giờ muốn giề đây – tôi lườm…
– Một chầu kemmmmm nhé, rồi mì gõ nữa chứ hố hố…
– Rồi ok – gật đầu nói vậy thôi chứ xót tiền vãi ra :(
– Khi nào đây – tôi hỏi tiếp…
– Để bữa nào đê, giờ vẫn còn no hí hí – nó cười như ngựa…
Tôi chỉ lặng thinh buồn hiu, đang ngồi xem tv thì cục gạch thần thánh lại rung bần bật trong túi quần…
– Alo wtf – tôi đặt lên nghe…
– Mày rảnh không ra quán cà phê cũ đi, tao nói chuyện này cho nghe.
– Chuyện gì nói mẹ qua đt đi…
– Cái đm ra nhanh, đéo qua bố lấy xăng đốt nhà chết cmm giờ…
Ngáp dài một cái rồi bật dậy, quay quay mấy cái cho đỡ mỏi thì con em dòm dòm hỏi.
– Định đi đâu nữa à?
– Ờ ra gặp thằng tuấn…
– Giữ nhà đê…
– Mày giữ đi, tao đi chút rồi về.
– Về sớm nhén, tí em còn đi chơi với tụi bạn…
– Ừ tao biết rồi mày, suốt ngày cứ chơi chơi…
Đứng mắng nó vài câu rồi lếch ra xách con xì po ra và lướt đi, tiếng bô phá phách quen thuộc lại râm vang trên những con đường thân quen, gió trời mát rượi cứ thổi vào mặt tôi, gió mát lòng yên bình, tôi ước cứ như thế này thì sướng biết mấy, chẳng lo toan gì, chỉ cần một mình một xe lang thang trên những con đường vắng mà không phải lo cái ăn cái mặc hay bất cứ chuyện gì khác.
Nắng lên cao, nắng thoát khỏi những đám mây u ám kia, bầu trời lại trong xanh và lộng gió, tôi cười rồi kéo ga chạy băng băng đến cuối con đường. Bóp phanh thắng lại quán cà phê quen thuộc, nơi tụ họp của lũ trẻ trâu tụi tôi, từ xưa đến nay vẫn thế, vẫn là cái nơi quen thuộc tụ họp những thành phần khắm bựa từ trước đến giờ. Véng cái màng thưa rồi bước vào trong, thấy tụi thằng Long với thằng Tuấn đang ngồi ở đó với cái mặt đăm chiêu.
– Đm gọi ra đây có chuyện gì không 2 con cờ hó kia – tôi kéo ghế ngồi…
– Có chuyện mới kêu đây…
– Chuyện gì?
– Đm làm lồn gì thằng thịnh dạo này nó chạy lung tung mượn tiền vl, hôm qua đến giờ mượn tao với thằng long gần 3 củ rồi.
– À cái lồn mẹ nhắc mới nhớ, đéo cho thằng lồn đó mượn tiền nhé, thứ óc chó như nó đéo bao giờ khá được. – Tôi nói lớn…
– Có chuyẹen gì mà mày nói thế.
– Cái địt mẹ, nó bị con phò rẽ rách kia vừa đào mõ vừa cắm sừng đấy.
– Sao mày biết – 2 bật dậy hỏi…
– Biết đéo sao không, hôm trước tao dẫn vợ tao đi ăn kem thì gặp cái con phò rẽ rách đó đang ngồi với thằng bồ nó đấy.
– Đm mày biết chuyện sao không nói với nó…
– Đụ má làm như tao không nói vậy, tao nói thì đm nó bật lại tao, nó nói: Tao biết ghệ tao ra sao đéo cần mày phải lo.
– Đấy cái đm mày thấy không – tôi hầm hực…
– Má nó ngu như chó – thằng tuấn la lớn…
– Giờ tụi mày tính sao? – Thằng long lên tiếng…
– Tính clg, cho nó chết mẹ nó ra nó mới sáng mắt được, từ nay nói với bọn kia là đéo cho nó mượn tiền gì nhé.
– Rồi đm để tao nói cho.
Nhấp miếng cà phê đắng nghét vào cổ họng, cả 3 thằng ngồi im re trong góc, không khí dường như đang nặng nề hơn. Không gian im lặng chỉ còn tiếng trò chuyện ngoài kia của vài vị khách lạ. Ngồi đó một hồi lâu thì thằng long lên tiếng.
– Bữa nào kêu bạn gái mày ra gặp mặt nhé hí hí – nó phá tan bầu không khí nặng nề lúc này…
– Tuần sau nhỏ về rồi, để vài bữa tụ tập đi rồi đi chơi một bữa haha…
– Đm nhớ nhé con chó, có bồ mà ém đm mày…
– Cái đờ mờ cũng gặp rồi mà làm như chưa biết không bằng. – Tôi nói tiếp.
– Đm gặp hồi nào…
– Bữa 30 gặp đó lại bảo đéo có đi – tôi lườm…
– Đm vậy 1 trong 3 con nhỏ đó là bồ mày hả…
– Đm chứ sao – tôi vênh lên…
– Cái con cờ hó này nhìn vầy mà ghê vl.
– Kệ bố.
Ngồi nói với nhau mà vang cả quán, mấy người ngồi uống gần đấy thì cứ dòm tụi tôi cười, bà chủ quán thì cũng cười toe toét.
– Có phi công nào chịu lái chị chưa – tôi nháy mắt.
– Cái thằng nhỏ này, nhìn chị mày vậy mà nói máy bay à – chị ký đầu tôi.
– Hí hí thế chị là gì – tôi cười đểu…
– Thiếu nữ trăng tròn 18 nhé – chị cười…
– Ô Mai GỐT – cả quán cười rần rần.
– Có phi công nào dày dặn kinh nghiệm lái phi cơ 18 này k kìa hahahahha – thằng long cười lớn…
– Cái tụi quỹ nhỏ này ghét.
Chị đùng đùng bỏ đi để lại đây là những tiếng cười thoải mái, ngồi chém với nhau thêm một lát nữa thì cũng giải tán, cười nhạt một cái rồi vi va vi vu trên con đường về, mưa rơi nhẹ trên con đường về, một chút lạnh làm tôi run run bờ vai. Mưa cũng không lớn lắm nên tôi cũng cứ thế mà chạy đi, chạy qua quán kem thì tôi chợt khựng lại. Chắc là nên vào mua kem cho con em với em luôn, huống hồ là ở nhà cũng chẳng có gì để làm thôi thì mua kem về ăn trò chuyện vậy.
Quẹo vào cái quán kem hôm bữa tôi với em vào ăn, em cũng nói là thích kem ở cái quán này nên vào đây mua luôn. Vừa dựng xe vào trước cửa thì đã thấy thì xà xì xào bên trong, cười nhếch một cái rồi bước vào trong đầu thì cứ nghĩ đéo liên quan tới mình, mình chỉ mua kem thôi. Vừa bước vào trong thì nghe cái giọng đéo ưa rồi.
– Đm gờ tí mà chảnh thế con phò, rẽ rách bỏ mẹ bày đặt.
Nhưng tôi cũng kệ đi vì chẳng liên quan tới mình, cũng chả dư sức đâu mà làm mấy chuyện anh hùng cứu mỹ nhân trong truyện kiếm hiệp hay đọc, vừa bước ngang qua đám đông đó thì cái giọng quen thuộc lí nhí gọi mình.
– Anh hai.
Bước chân chợt khựng lại trong không gian ồn ào, quay đầu nhìn lại thì thấy con em và nhỏ đang ôm mặt mếu máo, cảm giác nóng dần lên từ tận xương tủy, tôi chen lấn vào cái đám đông tạp nham đó thì thấy ngay một thằng lồn đứng chắn ngang.
– Mày làm cái lồn gì thế? – Tôi nói…
– Liên quan cái chó má gì mày…
Tôi lầm thinh rồi bước qua ngồi cạnh em, hàng chục con mắt đổ dồn phía tôi, em ngồi đó thúc thích, cái má sưng tấy lên, tôi hầm hực nhưng vẫn cố nén lại hỏi hang em.
– Vợ có s không? – Tôi ôm nhẹ em vào lòng…
– Đau đau lắm…
Đầu óc tôi quây cuồng và trống rỗng, tôi bật dậy đứng thẳng thừng hét lớn.
– CÁI ĐỤ CON ĐĨ MẸ THẰNG LỒN NÀO ĐÁNH BẠN GÁI TAO.
– Tao đó mày làm cặc gì nhau, nhìn con phò này hàng họ cũng ngon vl nhỉ tụi bây – nó quay qua cười khẩy.
Phò phò… Địt mẹ cuộc đời tôi ghét nhất là từ này, máu dồn về não bắp tay cứng đờ vì nóng, tôi chụp lấy chai nước tát cái bốp vào đầu thằng lồn đó, miểng văng tung tóe. Nó chỉ chợt la A một tiếng rồi ôm đầu khuỵ xuống la như một con chó chết, bọn kia giật mình rồi xong vào tôi đấm đá, tôi cũng chẳng thèm để ý chỉ lăm le chai sành nhọn hoát trên tay tôi, tôi găm một cái phập vào bụng thằng bên trái, máu nó tuôn xuống đất xối xã, đám đông bắt đầu hoảng loạn và la hét, lại cái cảm giác điên cuồng chiếm lấy thân xác hoang dại, tôi nắm đầu thằng vừa gục xuống mà đấm, từng cú đấm thật mạnh vào giữa trán nó, tay tôi lại dính máu, tôi nghiếng răng ken két.
– Thôi được rồi anh hai, bỏ đi bỏ đi – con em ôm lấy tôi kéo lại, những người xung quanh bay vào kéo tôi khỏi cái thằng lồn vừa gục xuống đất. Tôi nắm chặt tay em và bước ra khỏi quán, chẳng ai dám giữ lại một thằng điên đang trong cơn bộc phát này…
Gió hung bạo luồn lách trong không gian u ám, mây đen lại kéo đến để tô thêm cái tương lai màu xám giành cho tôi.
…
Vẫn còn nhớ, đó là một ngày mưa buồn. Từng tụm mây càng ngày càng tụm chặt vào nhau, cái màu đen buồn bã, màu đen u tối. Chở em về dưới làng mưa nhẹ, nắm chặt lấy tay em, siết chặt em vào lòng và an ủi. Tâm trạng càng ngày càng bất ổn theo thời gian, tôi muốn quay lại và xé xác bọn nó, nhưng… em lại nắm chặt lấy bạn tay tôi, muốn giữ tôi lại nơi này. Đôi tay nhỏ nhắn run rẩy giữa khí trời xe lạnh, tôi nắm lấy bàn tay ấy cho vào bụng mình để giữ ấm.
– Ôm chặt nha…
– Dạ – cái giọng run run cất lên…
Hít một hơi thật sâu rồi cố chạy thật nhanh về tới nhà để cho em khỏi lạnh, để những giọt mưa thôi làm đôi vai gầy kia run rẩy. Mưa càng ngày càng nặng hạt hơn, mưa tầm tã xuống mặt đường, gió càng ngày thổi càng rát vào mặt tôi, nhưng tôi mặc kệ những cảm xúc nhất thời ấy, vì bây giờ tôi phải đưa em về nhà, đưa em thoát khỏi cơn mưa nặng hạt này. Nhanh chân chạy vào nhà sau…
– Có lạnh không…
Định quay lại hỏi thì đã thấy mặt mày tèm lem hết rồi, em run run trong cái áo thun mỏng, em nhìn tôi cười cười rồi lấy tay áp vào má tôi.
– Chút chút thôi à – em cười tít mắt…
– Sao rồi còn đau không – tôi đưa tay lên sờ má em…
– Nãy hết rồi, mà giờ cái tay thúi mấy người đụng vào nên nó đau nữa rồi – em nhéo tay tôi…
– Lên thay đồ đi, không bệnh giờ – tôi cố nở một nụ cười trên môi cho em yên tâm…
– Dạ hì – em cười rồi chạy lên phòng…
Tôi ngồi đó, ngồi nhìn những giọt mưa rơi ngoài hiên, ngoài kia là một không gian trắng xóa bởi mưa, từng cành cây bị gãy lăn lốc trên đường. Ngồi co ro một lúc thì có tiếng mở cửa bước vào, hóa ra là ông ba. Cởi cái áo mưa treo lên vách nhà rồi bước nhanh lại phía tôi, tôi chỉ vừa chợt nhận ra ba vừa trước mặt thì * bốp * một cú tát thật mạnh vào mặt tôi, tôi choáng váng ngã xuống đất, từng mảng da đau rát lên. Tôi đưa tay xoa xoa mặt rồi im lặng, tôi cũng thừa hiểu chuyện gì đang diễn ra rồi.
– Đụ mẹ mày giỏi quá ha, khoái đâm chém lắm phải không?
– … – tôi im lặng…
Lúc này mẹ tôi hốt hoảng chạy ra nói…
– Có gì từ từ nói ông, đừng đánh nó – mẹ tôi lúc nào cũng là người bảo vệ tôi khỏi những trận đòn roi từ bé đến giờ…
– Bà tránh ra để tôi dạy nó, coi con của bà làm cái chó gì kìa – ba tôi hét lớn…
– Chuyện gì – mẹ tôi tránh sang một bên rồi nói.
– Đụ mẹ, nó đâm con người ta đó, xém thằng đó chết luôn rồi – ba tôi nói tiếp vơi cái giọng đầy nóng nảy…
* Cạch *… tiếng mở cửa thoáng lên trong không gian trầm lặng, tiếng mưa vỗ một chút rồi lặng đi…
– Ba từ từ nói ba, để con nói đã, ảnh do bênh tụi con vì bị mấy thằng kia kiếm chuyện thôi. – Con em nức nở.
– Bênh, bênh thì mày có quyền đâm người ta à, đâm thì mày được cái lồn gì, hả dạ không? Con người sống bằng cái đầu kìa, chứ đéo phải bằng cú đấm của mày đâu. Đâm nó rồi mày có nghĩ tới hậu quả không. CA rồi nó tới còng cái đầu chó mày vô tù rồi ăn lồn trong đó luôn đi.
Ổng càng nói rồi càng giận, ổng cầm cái ly nước trên bàn đập cái bốp xuống đất. Ổng đùng đùng bỏ lên phòng bỏ lại không gian nặng nề dưới tiếng sấm vang ngoài hiên. Em lúc này mới chạy lật đật xuống, vừa chạy vừa mếu máu khóc.
– Chuyện gì từ từ nói con, kể cho bác nghe – mẹ ôm nhẹ em vào lòng vỗ về…
Tôi ngồi lầm lì đó một lát rồi cũng ỏ lên phòng với tâm trạng buồn bực không kém, vừa đi vừa thở dốc. Nằm phịch trên giường đưa tay sờ sờ cái má bị tán, công nhận ba tán một cái đau thật tôi lầm bầm. Lấy cái gối chèn ép 2 cái lỗ tai lại để khỏi nghe tiếng mưa rơi lộp bộp trên trần nhà, không gian im lặng, từng dòng suy nghĩ nguệch ngoạt trong đầu cứ dần hiện ra, tiếng mở cửa vang lên rồi im đi trong tỉnh mịch. Một cơ thể nằm xuống cạnh tôi, áo tôi bắt đầu ướt đẫm nước mắt của em. Em ôm chặt lấy tôi khóc mếu máu…
– Em xin lỗi, không phải vì em thì anh không phải bị đánh – cái giọng sụt sùi kèm theo nước mắt làm tôi bật cười…
– Khờ quá, có gì mà khóc – tôi cười rồi xoa đầu…
Em chui rúc vào cái mền rồi nằm sát vào tôi, đôi bàn tay nhỏ nhắn sờ sờ lên má tôi, tôi nhăn lên như khỉ vì đau.
– Bộ đau lắm hả – cái giọng buồn hiu…
– Không đau he he – tôi cười cố giả vờ, chứ thật ra đau bỏ mẹ…
– Hông đau thật hả – em vã nhè nhẹ vào…
– Áa a a a…
– Đã đau mà còn làm dáng – em bẹo hông tôi…
– Hì hì, có vợ nằm cạnh, hết đau rồi…
– Sến thấy ớnnnnn – em kéo dài…
– Hè hè…
– Đưa cái mặt đây – em nằm sát lại…
– Chi á?
– Lăng cái này nè úm ba la xì bùa – em mua tay múa phép hóa ra cái trứng vịt luộc…
– Lột ra đi, hôm nay tốt quá luộc hột vịt cho ăn nữa hờ hờ – tôi cười…
– Bị khùng à ông tướng, cái này để lăng mặt mấy người với cái sừng trên đầu kia kìa – em bĩu môi…
– Sừng gì trời – tôi há hốc…
– U một cục trên trán kia kìa – em chỉ lên…
– A đauu…
– Trâu bò vậy mà cũng biết đau à, ghê thiệt – em nhe răng cười…
– Chắc nãy ba tán rồi đập đầu xuống cạnh bàn mà hông biết – lủi vào ngực em…
– Ê xê ra, làm cái gì đó, lợi dụng à – em ịnh nguyên cái trứng vào trán tôi…
– A a a a a a – mẹ ơi nó nóng…
– Cho bỏ cái tật.
Mặc cho ngoài kia là gió, là mưa, là sấm, tôi chỉ cần biết trong cái không gian nhỏ nhắn này là em đang bên tôi, người con gái tôi yêu, người tôi đã yêu rất nhiều trong quá khứ lẫn hiện tại. Em rục vào người tôi nằm thỏ thẻ từng câu hát vu vơ trong tiếng mưa vỗ về làm đệm. Không biết tình cờ hay ngẫu nhiên hôm nay tôi và em đều bị thương ở mặt cả, tôi nhìn em rồi chợt cười, em nhìn tôi ngơ ngác một tí rồi hôn lên mũi tôi…
– Sao lại hôn lên mũi – tôi hỏi…
– Cho nó cao lên chút, chứ mũi gì mà xẹp léppppp à – em cười toe toét…
– Kệ nha, mũi xẹp mà có người thương nha – tôi cười…
– Ai thương, ma nào thèm thương xíiiííiííííí – em bĩu môi…
– Thế tự dưng có nhỏ nào chui vào phòng tôi nằm à nha.
– Ơ thấy bị đánh tội nghiệp nên vào lăn cho thôi, hờ hờ…
– Giờ có thêm cái tật xấu bắt trước nữa nhe – tôi cười rồi mò mẫm em…
– Xùy xùy xùy, xàm xí…
Nằm luyên thuyên một lúc thì em cũng rục đầu vào ngực tôi phì phò ngủ, đôi mắt nhắm tịt lại, cái miệng bặm lại như sợ rụng răng ra vậy. Tôi chỉ nhìn em rồi nỡ một nụ cười êm ái dù chỉ một mình tôi biết, không gian dường như đang ấm áp hơn khi có em ngoài đây, chỉ cách một bức tường thôi thì không gian ngoài kia hoàn toàn trái ngược ở đây, ngoài kia là ồn ào, lạnh lẽo u ám, còn ở nơi đây là một sự im lặng xen kẽ tiếng thì thầm của 2 con tim liền kề nhau và sự ấm áp của hai cơ thể. Nằm một lát thì tôi cũng mệt rồi cũng thiếp đi, chìm vào giấc mơ của tôi và em.
Bầu trời dường như thoáng hơn sau cơn mưa tầm tã lúc trưa, giật mình vì tiếng gõ cửa phòng, bật dậy ngáp dài một cái rồi bước ra mở cửa, em vẫn nằm đó cuộn tròn trong cái mền ấm áp. Mắt nhắm mắt mở bước ra thì hóa ra là con em đang đứng trước cửa…
– Chuyện gì thế? – Tôi hỏi…
– Anh lên công an cho lời khai kìa – nó nói…
– Ờ ừ…
Chạy vào trong rửa mặt, thay đồ rồi leo lên xe chạy đến trụ sở công an. Hít hà cái không khí sau cơn mưa thật sản khoái, mặt đường lầy lội bằng những vũng nước chưa kịp thoát xuống cống. Từng vòng quay của bánh xe như xé tan những vũng nước ấy, nắng dường như đang cố luồn lách khỏi những đám mây đen phía trên. Tôi cũng chả phải run rẩy gì khi đến cái nơi chả ai muốn đến, đơn giản là anh em họ hàng của tôi toàn làm ở đó cả rồi, với lại mẹ tôi cũng đã nói lên trên đó lấy lời khai này nọ thôi vì cũng đã sắp xếp hết rồi. Lướt qua dòng người ủ dột sao cơn mưa thì tôi cũng đến, dựng con xe ngăn nắp vào hàng rồi bước vào. Vừa bước đến cửa thì đã thấy thằng anh họ rồi.
– Mày đi đâu nữa đây, lại đập lộn nữa à…
– Dạ – tôi đáp rồi như răng cười…
– Mẹ suốt ngày đánh với chả đấm, làm thằng con ngoan cho mẹ mày không được à – ổng càm ràm…
– Biết rồi, đang cố đây – tôi cười rồi thở dài…
– Vào trong đó ngồi đi, tí tao làm việc với mày – ổng chỉ xuống dãy ghế…
– Ờ.
(Khúc này cũng chỉ là lấy lời khai này nọ thôi nên mình cũng không kể làm gì cho mất thời gian)
– Rồi chưa mạy – thằng tuấn hỏi…
– Ờ rồi – tôi cặp cổ nó cười…
– Thôi đi ăn tí rồi về – nó nói…
– Ờ cũng được…
Hai thằng với hai con xe chạy lạn lách trên những con phố thân thuốc dưới ánh nắng chìu. 4h chiều bầu trời dường như đang tối dần hơn mọi bửa, vừa ngồi ăn vừa chém gió dưới lòng lề đường với thằng tuấn một lát thì cũng mệt.
– Đm mắc đái quá, chờ tao chút – nó nói rồi lật đật chạy đi kiếm chỗ tè…
Mặc kệ nó đái ĩa gì không cần biết, tôi lại húp sột sột tô mì còn dang dở. Nhưng đời thì nó đéo giống khi mình mơ các bác à, đang hì hục thì 2 3 thằng đứng lại trước mặt tôi. Tôi thì cứ kệ đi chả quan tâm, với lại thằng anh họ lúc nãy nói trong vòng nữa tháng đừng bị dính thêm cái tội đánh lộn nữa, tôi cứ im im ăn thì một thằng tán đầu tôi.
– Mày là thằng lúc trưa đánh em tao phải không…
– Tôi nắm tay nó bẻ xuống rồi nói…
– Chắc là mày nhìn nhầm – tôi cố cười thân thiện…
– Đụ má lúc trưa mày đâm em tao giờ còn xạo lồn nữa hả – nó đấm vào mặt tôi nhưng hên là tôi né được…
– Mẹ tao dặn là không được đánh nhau, nên tụi mày cũng đừng nên đánh tao…
– Đụ má hôm nay tao chôn mày…
Vừa dứt tiếng, tôi chưa biết nó chôn tôi hay chưa nhưng nó vừa bị ăn nguyên chai pepsi vào đầu.
– Mày đòi chôn ai, nói tao nghe? – Thằng tuấn đâu lù lù bước tới, tay vẫn còn lâm le chai pepsi bị bể.
Thằng kia chỉ còn biết gục xuống ôm đầu la inh õi, 2 thằng đi cùng nó cũng cặc dái đánh lô tô nên nói không nên lời.
– Đụng tới bạn tao, tao đâm chết con gái mẹ mày chứ ở đó mà chôn – nó chỉ mặt 3 thằng kia…
– Thôi bỏ đi, về mày – tôi nói…
Tính tiền xong xuôi rồi mua thêm vào bọc hủ tiếu về cho cả nhà cùng ăn rồi phũi đích đi về, vừa chạy lại vừa chém gió thêm một số chuyện thì cũng đến nhà…
– Tao về đây – nó vẫy tay…
– Ờ – tôi chào lại…
Bước lọc cọc vào nhà tay vẫn còn cầm mấy bọc hủ tiếu còn nóng đưa cho con em…
– Đổ vào tô hết đi – tôi nói…
– Chà chà, hủ tiếu nữa…
– Ừ ba mẹ đâu rồi – tôi hỏi…
– Đi đâu rồi tí nữa mới về.
– Ờ thế M. A đâu rồi…
– Trên lầu xếp đồ đạc á…
– Ừ…
Vừa đi vừa bưng tô hủ tiếu nóng lên phòng, từng bậc thang thục lùi thì tỉ lệ nghịch với chiều cao. Nhẹ nhàng mở cánh cửa ra thì thấy em đang lúi húi xếp quần áo cho vào ba lô.
– Ăn nè – tôi chọt vào hông em…
– Ăn gì cơ…
– Hủ tiếu chứ gì – tôi cười…
– Chà chà biết mua hủ tiếu cho ăn nữa, thương tui quá he…
– Ờ chứ sao, hỏi ngộ.
– Hììiììhihih – em cười…
Tối đến, sau khi ăn uống xong xuôi thì mạnh ai nấy đều lên phòng, tôi về phòng mình nằm dài trên phòng, một chút buồn, một chút hụt hẫng len lỏi vào tâm trí tôi. Vậy là mai em phải về rồi, em xa tôi rồi. Nằm dài trên giường mặc cho những dòng suy nghĩ buồn cứ chạy qua đầu, tiếng mở cửa nhẹ rồi đóng lại, em bước đến nằm cạnh tôi và ghì tôi thật chặt vào lòng. Hôm nay em lạ lắm, em không nũng nịu hay gì cả, em chỉ nằm im và ôm chặt lấy tôi, sau một lúc lâu thì tôi lên tiếng để phá tan cái âm thanh im lặng nãy giờ.
– Sao im re vậy – tôi hỏi…
– Đừng lên tiếng, chồng hãy nằm yên cho vợ ôm đi – em che lấy miệng tôi…
Thật sự tôi không hiểu tại sao em lại bắt tôi im lặng và nằm im, nhưng rồi tôi cũng nằm im cho em ôm chặt, từng cái ôm nồng nàn dưới tiếng mưa không ngớt ngoài trời. Em sụt sùi rồi khóc và ôm tôi, em không nói gì cả, chỉ ôm chặt tôi rồi khóc. Tôi cũng không nói gì chỉ nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn rồi đặt lên ngực để em cảm nhận lấy nhịp đập rộn ràng của trái tim tôi, để em biết con tim này nó yêu em đến dường nào.
Em ngừng khóc rồi chuyển sang cười khi tôi đặt tay em lên ngực tôi, em bấu em cắn tôi nhưng tôi không nói nữa lời dù là một tiếng đau đớn. Em cười rồi ôm chặt tôi mà ngủ, em thôi cười cũng như khóc, em chìm trong giấc mộng ngọt ngào, nơi mà em là một nàng câu chúa giữa khu vườn cổ tích, và tôi là một chàng hiệp sĩ cưỡi lợn em từng mơ…
Nắng lên rồi cũng như báo hiệu thời gian tôi đã phải xa em, mẹ tôi chỉ cười rồi nói chuyện với em.
– Lần sau nhớ về đây chơi nha con – mẹ tôi cười rồi nắm lấy bàn tay nhỏ của em…
– Dạ con biết rồi hì hì – em cười…
– Con dâu tôi cười xinh thế không biết…
– Dạ cảm ơn mẹ…
– Thôi đi đi, trễ rồi – mẹ tôi…
– Dạ thưa mẹ thưa ba con đi, chị đi nha em – mẹ với ba tôi bật cười…
Nắng nhẹ nhàng bao phủ lấy em, một ánh nắng dịu nhẹ của buổi ban mai mọi ngày, tôi đứng đó thửng thờ khi bóng em khuất xa, xe lăn bánh, xe mang em xa tôi, xa khỏi cái nơi này. Bất giác chợt cười khi em ló cái đầu ra khỏi cửa sổ cười vẫy tay chào tôi. Một niềm hạnh phúc lóe lên lấn át nỗi buồn hụt hẫng, hạnh phúc đó là em, là nụ cười của em, là những thứ em mang đến cho con tim cằn cõi này. Tôi quay đầu xe đi và mỉm cười vì biết, đây không phải là lần cuối cùng tôi chào tạm biệt em.
…
Mưa buồn, mưa mang về những kỷ niệm ngày xưa, liệu em còn nhớ những thứ gì ta thuộc về nhau, những món quà nhỏ chính tay anh tặng anh làm tặng em, liệu em còn lưu giữ hay đã vứt đi rồi? Nhưng thôi tất cả cũng chỉ là một quá khứ buồn em nhỉ nhắc lại làm chi cho cả hai đau, chỉ là hôm nay Sài Gòn mưa làm anh nhớ về em một thoáng chút thôi. Chào em ký ức không vui.
…
Thoáng chốc cũng đã gần 2 tuần ngày em về rồi, tôi vẫn ngồi thẩn thơ với cái hình ảnh của em vẫn còn đọng lại trong tiềm thức, thật sự thì tôi rất là nhớ em, nhưng biết làm sao đây? Cả hai cách xa nhau cả trăm km thì làm sau đây. Vẫn chỉ thỉnh thoảng gọi cho nhau để nhớ cái giọng con gái Hà Nội của em thôi, thật sự là tôi nhớ em rất nhiều.
Nay trời lại đổ mưa, trời đã gần vào thu rồi, nói cho văn vẽ vậy thôi chứ Miền Nam chỉ toàn nắng với mưa thì đào đâu ra cái gọi là mùa thu. Vài chiếc lá nhẹ bị gió cuốn phăng dính vào cửa sổ, tôi ngồi cạnh đó lòng nghĩ bâng quơ, tiếng mưa rơi tí tác ngoài hiên nhà càng làm cho không gian càng thêm u tối, trong căn nhà này là cả một sự im lặng, con em thì nằm bẹp trên ghế, ba mẹ thì lên phòng hết cả rồi. Chỉ còn tôi với nó ở dưới nhà. Cây kim ngắn chỉ mới bước qua con số 7 mà sau trời u tối quá. Mặc dù có một chút gọi là ánh sáng từ những ánh đèn đường ngoài phố nhưng không gian vẫn chìm trong tối.
– Anh hai…
– Gì – tôi đáp nó rồi rút ra một điếu thuốc đặt lên miệng…
– Khi nào mình lên trển? – Nó hỏi…
– Chắc tầm 2 ngày nữa, nhớ thằng nào trên đó à?
– Tào lao…
– Ừ, đã mua sách vở gì chưa – tôi rít một hơi thật sâu rồi hỏi nó.
– Đợi anh nhắc à, em mua từ lâu rồi Xí – nó xì một hơi…
– Ờ năm nay là vào cấp 3 rồi – tôi cười…
– Cấp 3 hay cấp mấy cũng thế hề hề, anh lo học đê lớp 11 rồi đó, có còn nhỏ nhắn gì nữa đâu mà suốt ngày lông bông – nó cười…
– Kệ tao, không cần mày dạy – tôi xùy…
– Ai dám, bộ nhớ chị lắm sau mà mấy tuần này thẫn thờ ghê gớm vậy ông – nó cười đểu…
– Ờ rồi sao – tôi cười…
– Chả sao hết, mà nè anh với chị xếp hình rồi à? – Nó nói làm tôi giật mình rớt điếu thuốc xuống đùi.
– Con nít con noi hỏi tào lao bát xế – tôi chữi, mặc dù có hơi chột dạ tí…
– Em hỏi vậy thôi chứ thừa biết rồi, ghê gớm mới tí tuổi đầu đã abcxyz – nó vừa nói vừa rùng mình…
– Kệ tao, lo mà giữ cái thân của mày đi, yêu đương vớ vẫn tao đấm vỡ mồm – tôi lườm…
– Ngộ à nghe, hơn có một tuổi yêu đương xếp hình tùm lum rồi mà dạy đời tui hử – nó trề môi…
– Mày là con gái, tao là con trai khác nhau hiểu chưa…
– Được mỗi cái cục thịt lòi mà bày đặt lên mặt…
– Cái cmm – tôi ném cái gối vào mặt nó…
– Lêu lêu, muốn trúng chị hả cưng mơ đê, chị đi ngủ đây – nó lắc mông chọc quê tôi rồi bước lên phòng.
Lại cái không gian này, một sự cô đơn lạnh lẽo giữa 4 bức tường này, uống một ngụm cà phê đen, cái chất đặc quánh đó lang tỏa khắp cổ họng tôi, một chút đắng một chút nhớ nhung hòa vào làm một để tạo nên cái dòng y nghĩ bấy giờ của tôi. Rít thêm một hơi thật sâu vào phổi, một hơi cuối cùng để dập tắt cái điếu thuốc đang cháy rực giữa không gian im lặng này. Ngả tựa lưng mình vào cái ghế bố nằm thả hồn vào không gian im lặng này, từng đám khói trắng bay lờ đờ trước mặt. Nằm nghĩ ngợi một chút thì móc cái điện thoại ra gọi cho em.
– Tút… tú… t… t. T… Tútt. T. T. T. T… t…
– À lố…
– Đại bàng gọi chim cu nghe rõ trả lời – tôi pha trò…
– Chim cu không nghe không nghe gì hết trơn…
– K nghe mày biết tui nói chim cu hử trời…
– Đón thôi hí hí, hôm nay bão bùng hay sao mà gọi cho vợ kìa ta – em hỏi hóm hỉnh…
– Ừm đang mưa bão đùng đùng đây, tự dưng nhớ nên gọi thôi.
– Nhớ nữa cơ á, xạo quá ông tướng ơi – em xùy…
– Thật mà…
– Suốt ngày chỉ giỏi xạo thôi, thật thật cái con khỉ khô á – em cười…
– Nhớ thật đó – giọng tôi trùng xuống…
– Ừmm thì thật hì hứm…
– … – cả hai im lặng một chút…
– À lố còn đó hông sao im re rồi nè – em hỏi với cái giọng lo lắng…
– Đây nè…
– Sao im re vậy á chồng – em nói thều thào…
– Chỉ đang cố lắng nghe tiếng con tim của vợ thôi – tôi cười…
– Nghe nó chi? – Em tò mò…
– Coi nó đang nhớ ai?
– Nó nói là nó nhớ thằng hành xóm đó – em trêu tôi…
– Thế là không nhớ thằng này hả – tôi nói với cái giọng buồn.
– Ừa ai thèm nhớ cái thằng mũi xẹp, mặt xấu xí kia chớ…
– Thật là không nhớ không? – Tôi hằng giọng…
– Hông hehe – em cười…
– Ừa vậy thôi…
– Xùyyy hở tí đã giận, con nít ghê gớm.
– Kệ tui đê…
– Dưới chồng có mưa hông? – Em lái sang chuyện khác…
– Cũng có ti tí – vừa dứt tiếng xong thì sét cái đùng…
– Hơ sét đánh ghê vậy mà nói ti tí…
– Ừm thì ti tí thật mà, trên vợ có mưa không?
– Hông có mưa, chỉ có bão nho nhỏ thôi…
– Lại giỏi bắt trước…
– Giống chồng thôi hehe, chồng nào vợ nấy mà hehe – em cười…
…
– Chồng uiiiii – vẫn là cái giọng đó cái giọng nhỏ nhắn vang lên trong những không gian im lặng…
– Gì thế vợ? – Tôi đang ngồi gõ truyện thì dừng lại…
– Pha sữa cho con đi, vợ đi mua vài bịt tã cái, hết rồi.
– Mưa gió vầy mà đi đâu, để chồng đi cho – tôi bật dậy tiến đến cửa…
– Thôi chồng có biết mua loại nào đâu, pha sữa dùm đi, mưa cũng nhỏ mà, vợ đi rồi chạy về liền – em nói…
– Rồi, mặc áo mưa vào không bị cảm – tôi hôn lên trán em…
– Dạ hì, coi chừng nó chút nha.
Em bước ra khỏi cửa nhà bỏ lại tôi với thằng cu tí đang nằm lăn lộn trên cái nôi đủ màu sắc, tôi bế nó lên tay rồi nhún nhảy bẹo má nó.
– Sau mày đẹp trai giống ba mày quá vậy con – tôi cười…
Nó chỉ xoe tròn đôi mắt ra nhìn tôi chằm chằm rồi nhe răng cười.
– Nằm ngoan ha để ba đi pha sữa cho con ha…
Vừa đặt nó về chỗ cũ bước đi được vài bước thì nó đã khóc ré lên, các bác thừa biết là con ních nó khóc thì thế nào mà, thế là phải quay đít chạy lật đật bế nó lên đặt trên tay.
– Khóc khóc cái thằng cha mày – tôi chữi rồi bẹo má nó.
Ngoài kia là cả một không gian vô tận được bao trùm bởi tiếng mưa rì rào, mưa càng ngày một to hơn, lòng tôi càng bất an hơn. Không biết là em về đến nhà chưa hay là vẫn còn loay hoay ở đó ngoài đường trú mưa. Tôi thừa hiểu tính em, thấy mưa thì mưa vậy thôi chứ về là chả ngại mưa hay bão gì cả. Vừa ngồi vừa bợ bình sữa lên cho thằng con nó bú thì tiếng bước chân quen thuộc vang vọng trên nền nhà, trước mặt tôi bây giờ là một người vợ nhỏ nhắn đang lem luốc bởi mưa vì cái tính chả sợ gì.
– Sao em không đợi hết mưa rồi hẳng về – tôi lo lắng…
– Thấy mưa nó có tí ti nên về luôn hè hè – em cười…
– Mưa vầy mà bảo tí ti à, lên lau mình thay đồ đi không lại bệnh – tôi đưa khăn lên lau tóc em…
– Dạ…
Ẩm thằng cu ngồi trên bắp đùi, mồm thì vẫn ngậm chặt cái núm vú giả, nó nhìn chăm chăm vào màn hình như muốn đọc những dòng chữ nguệch ngoạc của ba mình đang viết ra.
– Cuộc đời của ba mày đó con trai – tôi nói cho nó nghe…
Nó cứ nhìn tôi đăm đăm, miệng thì mút chùn chụt.
– Qua với mẹ hé con – em bước đến bế nó lên…
– Anh làm gì làm đi, em xong rồi.
– Ờ – tôi đáp…
Hít một hơi thật sâu vào phổi rồi lại nguệch ngoạc viết về cái cuộc đời chính bản thânh mình, và con đường dẫn đến cái ngồi nhà nhỏ bé đầy hạnh phúc này đây.
Loáng thoáng thì cũng đã gần vào học, sau khi ăn bữa cơm chào ba mẹ xong tôi với con em lại khăn gối lên tỉnh để bắt đầu một năm học mới. Nắng lên cao, từng tia nắng gắt loang lỗ trên mặt đường, từng cánh đồng quê giờ đã bị bỏ xa về phía sau, tôi lại cùng với con xe chiến mã lao về phía trước, thoáng chốc đã đi được 1/2 quảng đường rồi. Bụng lại đói cồn cào, định nhịn thêm chút nữa thì con em lại cằn nhằn.
– Đói quá hai ơi, ghé tiệm kia ăn nghỉ chút đi rồi đi tiếp – nó gục đầu vào lưng tôi.
– Rồi rồi – tôi ngáp dài…
Giờ tôi cũng khá là mệt mỏi nên ăn một chút rồi ngủ một tí để rồi lại khởi hành tiếp. Bụng đã no đầu ngủ đã đủ giấc, tôi ngáp dài một cái rồi vác ba lô leo lên con xe đi tiếp, vừa mới vác cái ba lô lên xe thì điện thoại đã run lên bần bật. Loay hoay móc cục gạch ra rồi đặt lên tai.
– Chồng tới chưaaaaa – em kéo dài…
– Chưaa 30 phút nữa mới đến…
– Lâu thế, tấp bờ tấp bụi à mà giờ vẫn chưa đến nữa.
– Bờ bụi gì không biết, con Ly nó thang nắng noi mệt nhọc nên phải nằm nghỉ tí rồi mới đi tiếp – tôi thở dài…
– Ờ… chạy nhanh lên đê, vợ nấu cơm cho mà ăn – em cười bên điện thoại…
– Ừa, không biết vợ nấu gì đây ta, hông biết có được món mới gì hông…
– Lên là biết à, về nhanh lên, vợ cúp máy đây, bái bai chồng…
– Ừm…
Hít một hơi rồi đề ba chạy, con em ngồi im thinh thích phía đằng sau, tôi cứ một mạch chạy mãi không ngừng, nhiều khi bắn đến nỗi cỡ 80km/s. Bầu trời dường như dịu đi đôi chút, nắng cũng bớt gắt hơn. Chạy mãi trên con đường trường thì giờ trước mắt tôi đã là một thành phố nhộn nhịp, hít một hơi thật sâu vào phổi rồi kiếm con đường về nhà.
Tiếng xe cũng đã tắt, tôi bước thêng thang vào nhà với cái ba lô to đùng trên vai, thẩy cái chìa khóa cho con em mở cửa. “Cạch” tiếng mở khóa vang nhẹ lên, tôi bước vào nhà, chưa kịp định thần dòm lại căn nhà củ thì 3 4 bóng đen bay lại quấn lấy tôi, tôi giật mình chửi.
– Đụ má hết hồn.
Lúc này mới bàng hoàng nhìn lại thì thấy là 3 nhỏ. Mỹ Anh, Quyên, Hương, mẹ ơi cứ tưởng ai, tôi lầm bầm.
– Riếc ăn nói bậy bạ quá nha – 3 người mắng tôi.
– Ai bảo làm giật mình chi – tôi thở dài ngao ngán…
– Đem ba lô lên phòng đi rồi xuống làm cơm cho ăn – nhỏ quyên nói rồi cười tít mắt…
Bước chân lậc đật lên phòng, căn phòng nhỏ với đầy ấp những kỷ niệm vui buồn lẫn lộn, tôi nằm dài trên giường một lát rồi ngủ luôn lúc nào không hay.
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chạy trốn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex học sinh, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 17/08/2021 11:33 (GMT+7) |