Chị bước vào phòng, hổn hển:
– Sao tối qua em tắt máy, em đi đâu mà…
Chưa hỏi hết câu thì chị ngưng, có lẽ vì chị đã thấy cái điện thoại nát bét nơi góc tường, cái quạt gãy cổ và một số thứ lung tung đầy phòng. Kết quả của cơn điên tối qua của mình.
Không đợi chị hỏi thêm, mình hỏi chị với bộ mặt tỉnh rụi:
– Chị có biết là hôm qua em lo cho chị như thế nào không, em tìm chị mệt mỏi như thế nào không, chị cũng biết là hôm qua em lên mà…
Chị hơi hoảng sợ, có lẽ vì chị lần đầu tiên thấy thái độ của mình như vậy, chị run run.
– Hôm qua điện thoại chị hết pin, nhưng mà chị có nhờ anh M nhắn cho em rồi mà…
Mình hét lên:
– Nhờ anh M nhắn tin á? Chẳng có tin nhắn nào hết, chẳng có cái gì hết, chị…
Chị thút thít, hai bàn tay chị giữ chặt lấy nhau:
– Em đừng làm chị sợ, hôm qua chị về trễ, điện thoại chị hết pin, hết pin mà, với lại chị lớn rồi mà…
Mình được thể làm tới ( bây giờ nghĩ lại thấy ngày xưa mình bắt nạt chị ghê quá, mình có là cái gì của chị đâu cơ chứ ).
– Chị mà lớn à ? Chị lớn sao suốt ngày khóc nhè, sao suốt ngày coi phim hoạt hình ? Sao suốt ngày cứ hát luyên thuyên vớ vẩn ? Suốt ngày bắt em dẫn về vì sợ ma ? Chị lớn lắm rồi, lớn tới mức ôm đàn ông giữa đường cũng không biết ngại…
Mình buột miệng, thật ra mình không hề có ý định nói câu đó. Chị đứng im, cúi gằm mặt không dám nói gì, chị đã hiểu nguyên nhân tức giận của mình, cảm giác lúc đó chị đang xấu hổ và sợ mình lắm.
Mình cũng không nói gì thêm nữa, ngồi im trên giường. Chị cặm cụi dọn dẹp phòng cho mình, mắt không dám nhìn mình, tóc xõa xuống nên mình không để ý là chị có khóc hay không. Nhìn chị mình bỗng thấy tội tội, sự giận giữ vô lý (hoặc có lý, nhưng chủ quan ) của mình cũng nguôi ngoai đi phần nào..
Không hiểu lúc đó chị nghĩ gì, chị bỗng chạy lại, ôm mình thật chặt, khóc nức nở, khóc như chưa bao giờ được khóc. Mình cũng bất ngờ và shock nặng, chị nói nhiều lắm, giàn giụa. Chị nói là chị thấy mình lo lắng cho chị như vậy, chị xúc động lắm, lần đầu tiên có người lo cho chị như vậy, chạy xông xáo khắp nơi tìm chị như vậy, nghe mình chửi chị không hề giận mà chỉ thấy thương mình và hạnh phúc. Chị xin lỗi mình, lặp đi lặp lại, chị nói chị cũng coi mình như em ruột, như gia đình của chị vậy, chị không ngờ mình lại lo cho chị đến vậy, sau này dù có chuyện gì, chị cũng không bao giờ bỏ rơi mình …
Đến lúc này, mọi thứ ám ảnh mình từ tối hôm qua dường như tan biến gần hết, mình lại trở về con người thật, dễ mủi lòng và mụ mị. Người con gái mà mình yêu thương nhất đang ở trong vòng tay mình, nói những lời yêu thương với mình, dù chỉ là yêu thương theo kiểu gia đình, nó làm mọi thứ trong cơ thể dường như tan chảy. Mình cũng ôm chị, vuốt tóc và lau nước mắt cho chị, nói gì đó mà mình không còn nhớ rõ, cũng rất nhiều nhưng tuyệt nhiên, tuyệt nhiên không có từ yêu nào trong đó cả …
Chị phải đi học, hai chị em vẫn lý lắc chào hỏi như mọi hôm, nhưng có phần gượng gạo, có lẽ ảnh hưởng từ cái ôm thật dài vừa nãy…
Chị đi một lúc lâu thì mình mở nguồn điện thoại lên, hồi nãy chị đã ráp nó lại cho mình. Vô số tin nhắn của chị được gởi tới, trong đó có một tin mà đến bây giờ mình vẫn còn giữ:
– Chị nhận lời yêu anh M rồi đó cu, hihi…
Mình đọc tin nhắn, tay run rẩy không cầm nổi điện thoại, có cái gì đó vỡ vụn …
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chị ơi… Anh yêu em! |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 11/01/2017 16:51 (GMT+7) |