Tôi luôn nhớ tới cô ấy, một người giáo viên đã dạy dỗ cho tôi rất nhiều điều. Cô ấy tên là Phương Bích Như.
Tôi sống trong một ngôi làng nhỏ miền núi ở phía nam đất nước. Lúc đó là đầu năm 1967. Tôi mới 15 tuổi, đó là thời kỳ phát triển tuổi trẻ của tôi. Tôi đang học lớp một của trường cấp hai trong làng.
Vào mùa xuân năm đó, một số thành viên Hắc Ngũ bị điều chuyển từ thành phố về nông thôn, trong số đó có cô giáo Bích Như. Cha cô là một quan chức của Quốc dân đảng, người đã nổi dậy trong Chiến tranh Giải phóng, và cô đã kết hôn với một trung đoàn trưởng của Quân đội Giải phóng Nhân dân.
Hiện giờ người đứng đầu trung đoàn đã bị tống vào tù vì đã nói vài điều xấu về một lãnh đạo chính quyền trung ương nào đó. Thêm vào lý lịch của người cha, cô ấy chắc chắn đã bị đưa đến ngôi làng miền núi xa xôi của chúng tôi.
Cô Bích Như đã hơn 40 tuổi, cơ thể cô trông yếu ớt. Trưởng làng là một người tốt nên ông ấy không để cho cô làm công việc đồng áng. Vì vậy cô đã trở thành giáo viên của chúng tôi và tham gia giảng dạy tất cả các lớp học. Cô tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh, dư sức đảm đương việc dạy học cho những đứa trẻ ở ngôi làng miền núi hẻo lánh này. Đây là lý do tại sao tôi muốn tham gia kỳ thi Đại học Bắc Kinh sau thời kỳ Cách mạng Văn hóa.
Cô giáo tôi rất xinh đẹp, mọi người đều nghĩ như vậy. Chắc chắn khi còn trẻ, cô ấy đã mê hoặc nhiều người. Mặc dù hiện nay tuổi tác của cô đã ngoài bốn mươi, đã là mẹ của hai đứa con, nhưng cô vẫn rất đẹp với làn da trắng nõn nà. Cô Bích Như là một người phụ nữ miền Bắc điển hình, đặc biệt là ở một ngôi làng nhỏ miền núi như chúng tôi, cô ấy đơn giản là một thiên thần.
Cô thích chúng tôi lắm, và đám con nít chúng tôi cũng rất thích cô ấy. Xóm nhỏ miền sơn cước như bừng lên sức sống vì có sự hiện diện của cô Bích Như. Đây là một thế giới khác biệt so với những thành phố lớn đang hỗn loạn vào thời điểm đó.
Tôi biết cô rất quan tâm đến tôi vì tôi là một đứa trẻ cá biệt. Tôi không thích nói chuyện, nhưng điểm số học tập của tôi rất tốt. Mẹ tôi đã mất sớm, ba tôi thì bệnh liệt giường. Tuy tôi phải vừa học vừa làm nhưng điểm số lúc nào cũng hoàn hảo. Ngồi học ở lớp một, khi lần đầu tiên nhìn thấy cô Bích Như, tôi đã có một cảm giác rất thích thú mà tôi không biết tại sao. Cách cô ấy nhìn tôi cũng hơi đặc biệt, như thể cô đã nhìn thấy tôi ở đâu đó trước đây.
Cô ấy đã nhìn thấy tài năng của tôi, và cũng hy vọng rằng trong tương lai sẽ có một sinh viên đại học trong ngôi làng sơn cước này. Các bạn biết không, làng tôi không hề có một sinh viên nào đã gần nữa thế kỷ qua. Do đó, cô thường đốc thúc tôi chăm chỉ học hành, cho đến năm thứ hai của trường trung học cơ sở. Vào thời điểm đó, tôi đã tham gia kỳ thi trong năm thứ ba của trường trung học cơ sở. Tôi đã đứng trong tốp ba.
“Con học giỏi lắm, Tiểu Minh à. Cô hy vọng làng Nam Sơn này đặt hết niềm tin yêu vào sự nghiệp của con. Con phải làm cho dân làng hãnh diện nhé.” Cô thường nói với tôi như vậy.
Tôi ngước nhìn khuôn mặt dịu dàng và xinh đẹp của cô, trong lòng tràn đầy niềm hy vọng về một tương lai tốt đẹp.
Thế nhưng chuyện xảy ra vào một đêm định mệnh đã thay đổi toàn bộ cuộc đời tôi.
Đó là một đêm trăng sáng giữa mùa hè oi ả. Con heo nhà tôi xổng chuồng và chạy ra đồng. Tôi phải mất một thời gian thật lâu mới đưa được nó về. Lúc này trời đã rất khuya.
Khi trở về nhà, tôi tình cờ đi ngang qua sân trong của ngôi nhà cô giáo Bích Như đang sinh sống. Xung quanh yên tĩnh, đột nhiên vang lên một tiếng động nhỏ làm khơi dậy sự tò mò của tôi. Thế là tôi bèn trèo lên bức tường làm bằng rơm và bùn đất để nhìn vào sân trong nhà cô. Tôi thấy có một người đàn bà đang chuẩn bị đi đái, lưng hướng về phía tôi.
Dưới ánh trăng huyền ảo, người đàn bà đó đưa hai tay sang hai bên thắt lưng, cởi quần xuống rồi ngồi xổm dưới đất để đái. Đập vào mắt tôi là hai mông đít to lớn tròn trịa và trắng như tuyết, tạo dáng như hình trái tim ngược. Trong đêm khuya tĩnh mịch, tôi nghe được cả tiếng nước đái chảy ra kêu xè xè tuy nghe rất nhỏ, phát ra từ bên dưới đôi mông bạch tuyết đó. Tôi chỉ cảm thấy đầu óc mình mụ mị, tim đập loạn xạ. Mặc dù có hai nữ giáo viên sống trong ngôi nhà này, nhưng nhìn qua vóc dáng người đàn bà đang ngồi đái thì tôi đoán đó là cô giáo Bích Như.
Trời ạ, cái thứ trắng phau như tuyết dưới ánh trăng đó là mông đít của cô, trông thật gợi cảm làm sao!
Bỗng nhiên có một sự thôi thúc không thể nói nên lời, đũng quần của tôi dựng đứng lên ngay lập tức. Hơi thở của tôi gấp gáp và hỗn loạn. Hình như tôi đã trưởng thành ở tuổi mười lăm. Trẻ con ở thôn quê thường thấy lừa và ngựa giao phối, vì vậy chúng dậy thì sớm hơn trẻ con ở thành phố.
Tôi mải mê nhìn chằm chằm vào thứ trắng như tuyết đó, kẻo bỏ lỡ dịp may hiếm có này, cho đến khi cô ấy đứng dậy kéo quần lên và biến mất sau cánh cửa.
Thật ra tôi không biết chắc người đàn bà đó có phải là cô giáo Bích Như hay không, nhưng tôi luôn buộc mình phải nghĩ rằng người đó chính là cô. Điều đó luôn mang lại cho tôi một cảm giác thỏa mãn không thể giải thích được. Tôi về nhà trong tình trạng mê mụ rất nhiều.
Ngày hôm sau vào lớp học, khi nhìn thấy cô giáo Bích Như, tim tôi đập nhanh hơn. Trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh đôi mông bạch tuyết dưới ánh trăng. Người đó chính là cô, cô giáo xinh đẹp và cao quý của tôi. Nhìn vào hai mông đít to tròn rất quyến rũ đó, tôi không dám nghĩ về nó nữa. Nhưng mỗi ngày trôi qua, tôi không thể không nghĩ rằng mình đã khao khát được gặp cô biết bao nhiêu. Thậm chí tôi còn khao khát được ở bên cạnh cô…
Một khi dục vọng bùng phát, tôi không thể dẹp bỏ được. Đôi mông bạch tuyết của cô Bích Như đã ám ảnh tôi. Tôi bắt đầu mất ngủ, hầu như đêm nào tôi cũng phải đến bức tường đất ở sân trong nhà cô ấy để theo dõi. Dù trời gió hay mưa, nếu tôi không nhìn thấy nó, tôi sẽ không ngủ được vào ban đêm. Nhìn trộm trên bức tường sân trong nhà cô Bích Như đã trở thành một phần cuộc sống của tôi.
Tất nhiên, có một cái giá phải trả. Điểm số học tập của tôi đã giảm mạnh. Tôi không giữ được trạng thái tốt trong lớp học. Tôi thường xuyên chăm chú nhìn vào cặp mông phúng phính của cô giáo Bích Như.
Dường như cô cũng nhận thấy điều đó, vì sự nhạy cảm của người đàn bà. Cô nói chuyện với tôi, nhưng tôi luôn do dự. Vì vậy cô ấy quyết định tự mình hành động.
Vào một đêm, tôi lại lặng lẽ đến bên bức tường sân trong quen thuộc. Trên thực tế, cô Bích Như đã ở đó từ lúc tôi rời khỏi nhà. Cô bắt đầu đi theo tôi, nhưng thật không may là tôi đã quá phấn khích nên không nhận thấy. Khi tôi trèo lên bức tường đất, cô liền bước ra từ bóng tối, và tôi kinh hoàng nhìn cô.
Cô Bích Như chỉ nhìn tôi mà không nói lời nào. Tôi biết chắc chắn là cô rất tức giận. Ánh mắt của cô rất phức tạp, tôi không thể đọc được. Tôi đứng yên, sững sờ trong giây lát, sau đó tôi quay đầu bỏ chạy như bay.
Ngày hôm sau tôi không dám đến lớp. Tôi chạy ra ngoài đồng, nơi không ai tìm thấy tôi, và tôi không về nhà cho đến tối.
Cô ấy đang ngồi trong nhà tôi, có lẽ đợi tôi đã lâu rồi. Tôi sững sờ trước cửa nhà khi cô bước ra. Cô chỉ đưa tay lên xoa đầu tôi và nhẹ nhàng nói:
“Tiểu Minh, con phải cố gắng học tập, đừng nghĩ đến chuyện khác. Con hãy vì cha mẹ mà chiến đấu, chiến đấu cho làng Nam Sơn này, con hiểu không? Con là một đứa trẻ thông minh, học giỏi, rồi con sẽ thành công. Ngày mai con phải đến lớp, nhớ đừng đến trễ nhé.”
Nói xong, cô mỉm cười rồi rời đi. Tôi cảm thấy hơi cay sống mũi.
Tôi trở lại lớp học, nhưng vẫn không thể tập trung. Tôi buộc mình phải tham gia lớp học, nhưng ham muốn không thể giải thích được cứ luôn dẫn dắt tâm trí tôi. Điểm số của tôi được cải thiện, nhưng không tốt như trước. Ham muốn tình dục và lý trí đan xen vào nhau, và đối với một đứa trẻ đang ở độ tuổi mới lớn như tôi, điều đó thật quá khó khăn.
Chín ngày sau, cuối cùng tôi không thể chịu đựng được nữa, bèn quay trở lại bức tường sân trong nhà cô Bích Như vào ban đêm. Nhưng không có ai ra sân trong để đi đái. Chắc cô ấy đã đề phòng tôi!
Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu tôi. Tôi vội vàng khoét một lỗ nhỏ trên bức tường đất của phòng tắm nhà cô Bích Như, để tôi có thể nhìn lén khi màn đêm buông xuống. Chợt nghe có tiếng xối nước, một cô giáo đang tắm bên trong. Dù không thể nhìn thấy gì nhiều trong màn đêm, nhưng tôi vẫn dùng tiếng nước chảy róc rách và hình ảnh làn da mờ nhạt để khơi gợi trí tưởng tượng của tôi. Như thể tôi lại được nhìn thấy cặp mông bạch tuyết của cô ấy.
Khi cô ấy đang tắm rửa bên trong, ở bên ngoài tôi lôi con cặc cứng ngắc của mình ra khỏi quần và sục liên tục. Đến khi tôi đạt cực khoái và bắn tinh khí lên bức tường bùn đất trộn rơm có màu vàng úa.
Phụ nữ có trực giác. Một ngày nọ, khi đến bức tường đất một lần nữa, tôi nhận thấy cái lỗ nhỏ đã bị bịt kín. Kinh hoàng nhìn ra xung quanh, tôi sợ rằng có ai đó lại từ trong bóng tối bước ra. Ồ, không thể như thế này được. Tôi vội vàng chạy trốn.
Ngày hôm sau, tôi đến lớp với tâm trạng run rẩy. Cô giáo Bích Như vẫn tỏ vẻ bình thường như mọi khi, ôn tồn giảng dạy cho đám học sinh chúng tôi. Không có gì bất thường cả. Tôi lấy lại sự bình tĩnh một phần nào. Có thể nào cô ấy giả vờ như không có chuyện gì xảy ra để tránh những học sinh khác cười nhạo tôi?
Do còn trẻ con và năng động, tôi đã không coi trọng lòng tốt của cô. Tôi đã khoét một cái lỗ khác khi nhìn thấy cơ hội thích hợp. Thế nhưng hai ngày sau, cái lỗ đó lại bị bịt kín.
Tôi biết đó phải là cô giáo Bích Như, vì nếu là cô giáo nào khác thì tôi đã bị tố giác từ lâu rồi. Chừng nào tôi còn trốn ở đó, tôi, người không đề phòng chút nào, chắc chắn sẽ bị bắt và cái kết có thể hình dung ra được. Nhưng điều đó đã không xảy ra.
Vì vậy, tôi biết chắc đó chính là cô ấy. Cô muốn tôi hãy lùi lại một cách lặng lẽ, tập trung vào việc học và trở thành một đứa trẻ ngoan. Tôi cũng muốn như vậy lắm chứ, nhưng không hiểu sao tôi lại không làm được. Tôi như kẻ nghiện ma túy, và tình trạng thật vô vọng.
Tôi chỉ đợi đến ngày được giải phóng thực sự.
Ngày đó cuối cùng đã đến.
Vào một buổi chiều đầu thu ảm đạm, trời sắp mưa to, tất cả đàn ông và đàn bà trong làng rủ nhau ra đồng thu hoạch. Nếu vụ thu hoạch không xong trước cơn mưa bão thì công sức sáu tháng qua sẽ trở nên vô ích.
Trong làng không còn ai, vì vậy tôi lẻn về. Tôi định khoét một cái lỗ khác trên vách tường đất của phòng tắm nhà cô Bích Như. Nhưng lần này tôi táo bạo hơn, tôi muốn vào bên trong phòng tắm để tìm một phương pháp hiệu quả.
Do đó cuối cùng tôi đã bước vào phòng tắm nhà cô ấy lần đầu tiên. Tôi lo lắng tìm kiếm trên tường, định tìm một chỗ khó bị nhận biết. Rốt cuộc tôi cũng tìm ra một vị trí mà tôi nghĩ là điểm mù, và thế là tôi lấy đồ đạc của mình ra và bắt đầu khoét lỗ.
Ngay khi tôi đang làm việc hăng say, cô giáo Bích Như đã trở về. Có lẽ do quá bận rộn nên tôi không hề nhận ra điều gì xung quanh mình. Đến khi tôi quay đầu lại, cô ấy đã đứng ngay sau lưng tôi!
Tôi thẫn thờ nhìn cô. Cô đang che các ngón tay lại, và tôi thấy có một mảnh vải quấn quanh ngón trỏ của bàn tay trái. Chắc cô ấy đã bị thương trong lúc vội vã thu hoạch, nên cô về nhà để băng bó cho nó.
Cô Bích Như cũng nhìn tôi. Ánh mắt của cô chất chứa một cảm xúc phức tạp, vừa buồn bã, vừa thương hại, vừa tức giận. Tôi không thể biết.
Nhưng cô ấy không nói gì cả. Đột nhiên tôi lấy hết can đảm, nói lớn giọng với cô:
“Cô ơi, con vô phòng tắm nhà cô để đi đái!”
Nói xong, tôi quay lưng về phía cô, cởi dây nịt quần ra và bắt đầu đái.
Tôi thực sự lo lắng rằng mình không thể đái được, và tôi sẽ làm trò hề trước mặt cô giáo của mình. Nhưng tôi rặn mạnh và vẫn đái ra nước. Sau khi đái xong, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi kéo khóa quần, quay người lại và ngẩng đầu bước đi mà không thèm nhìn cô ấy. Thực ra, tim tôi đập rất mạnh, và tôi thực sự không biết phải làm gì tiếp theo.
Nhưng khi tôi đi được vài bước thì bỗng nghe tiếng thở dài của cô Bích Như từ phía sau, và sau đó một tiếng nói nhỏ nhẹ truyền đến tai tôi:
“Tiểu Minh, con là học trò của cô, cô có trách nhiệm chăm sóc cho con. Cô rất thương yêu và lo lắng cho con, con có hiểu không? Vì con, cô sẵn sàng làm mọi thứ và sẽ chịu mọi trách nhiệm.”
Tôi đột ngột dừng bước, quay lại và thấy cô Bích Như đưa hai tay lên ngực mình. Cô đang cởi cúc áo ra, để lộ cái cổ trắng ngần. Trong đầu tôi thoáng hiện lên hình ảnh hai mông đít to tròn và trắng như tuyết của cô dưới ánh trăng đêm ấy.
Lúc này tôi chỉ cảm thấy ù ù trong đầu. Máu dồn hết lên, tôi lao nhanh đến cô, đẩy cô ngã xuống lớp cát ướt làm nền nhà.
“Đừng Tiểu Minh ơi, đừng mà, ở đây không được…”
Cô kêu lên một cách khẩn khoản, nhưng giọng cô rất nhỏ, nghe như cô đang rên rỉ với tôi. Giờ đây tôi không còn quan tâm gì thêm nữa. Tôi cảm thấy khẩn trương, vội vàng cởi áo của cô.
Cô Bích Như muốn ngăn tôi lại theo bản năng, nhưng cô không dám dùng quá nhiều lực. Chúng tôi xô đẩy trong một lúc, và có lẽ cô đã nhận ra rằng nó chỉ kéo dài thời gian hơn, vì vậy sức chống cự của cô yếu đi. Cuối cùng, tôi cũng cởi được áo của cô ra.
“A…”
Cô kêu lên, và theo bản năng lấy tay che ngực. Tôi thô bạo kéo tay cô ra. Một cặp vú phổng phao và trắng nõn bật ra ngoài trước mặt tôi. Vú cô Bích Như to lớn phổng phao, ú na ú núc. Thật là đẹp đẽ làm sao. Ôi cặp vú của đàn bà!
Mặc dù vú cô Bích Như hơi xệ xuống một chút vì tuổi tác, nhưng chúng vẫn rất đầy đặn. Đặc biệt là hai núm vú nhỏ màu đỏ sẫm, khiến người ta chỉ muốn nuốt chửng nó trong một ngụm.
Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy vú đàn bà rõ như vậy. Tôi nuốt nước miếng một cách khó khăn. Thế rồi tôi lập tức lao tới, cúi xuống cắn lấy núm vú của cô và bú mút một cách thèm thuồng.
“Kìa Tiểu Minh, đừng mà, đừng làm ở đây kẻo có người nhìn thấy đó. Không được mà… Được rồi, cô sẽ cho con, mình vô trong đi, đừng ở đây nữa, cô…”
Nhưng tôi không thể kiểm soát được những điều này. Niềm vui thú bị cấm đoán khiến tôi quên đi những gì cô nói. Một hồi sau, tôi thấy mình nằm trên người cô Bích Như, bú vú cô và sờ soạng cơ thể cô một cách nôn nóng. Cô vùng vẫy vài lần, cuối cùng đành bất lực trong sự vô vọng. Sau đó cô dần bình tĩnh lại.
Nhân cơ hội, tôi luồn tay vào trong quần cô và khi cởi mạnh, gấu quần của cô bị cởi xuống khỏi eo. Tôi ngồi dậy, nắm lấy gấu quần và kéo mạnh xuống. Cô nhấc đít lên một cách vô thức và khi tôi đứng dậy, tôi kéo quần ngoài của cô ra khỏi người cô, để lộ đôi chân thon thả. Chân cô Bích Như rất trắng trẻo, làn da cô sáng bóng. Cô liền kẹp chặt hai chân của mình lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi chân dài của cô giáo tôi và nuốt nước miếng. Ngay lập tức, tôi cúi xuống nắm lấy cái quần lót màu đỏ của cô.
Lúc này, cô đột nhiên nắm chặt tay tôi và không cho tôi cử động nữa. Tôi cố gắng kéo mạnh nhưng không được. Không hiểu cô lấy đâu ra một sức lực mạnh mẽ như vậy. Tôi thở hổn hển, nhìn chòng chọc vào cô giáo đoan trang của mình đang nằm trên mặt đất.
Cô cũng thở hổn hển và nhìn tôi. Đôi mắt cô đầy sợ hãi và lo lắng. Nhưng sau một lúc, nỗi sợ hãi và lo lắng dần biến mất. Cô nhắm mắt lại và buông hai tay xuôi theo thân mình, chấp nhận với số phận.
Tôi không chần chừ phút giây nào để nắm kéo và giật chiếc quần lót của cô Bích Như ra khỏi người cô. Giờ đây cô chỉ nằm im lìm dưới đất, cơ thể trần truồng của cô giống như một pho tượng trắng tinh khôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chịch cả cô giáo lẫn mẹ vợ |
Tác giả | kiehry |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Đụ mẹ vợ, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện dịch, Truyện loạn luân, Truyện sex cô giáo |
Ngày cập nhật | 26/02/2023 11:18 (GMT+7) |