Chinh phục gái đẹp - Chương 10 - Dịch giả Meode

Phần 103

Đinh Trường Sinh ngồi tại trên sofa, nghe tiếng rửa tay sột soạt tiếng nước, liền đem họng súng nhắm ngay cửa phòng tắm, chỉ cần A Hổ đi ra dám phản kháng, hắn sẽ không chút do dự nổ súng, bởi vì hắn hiểu được, so chiêu cùng với A Hổ là một tên giết người, không thể nào do dự chần chừ, hơn nữa cây súng của đàn em A Hổ còn có gắn ống hãm thanh, nhờ vậy mà tránh khỏi rất nhiều phiền toái.

Cuối cùng tiếng nước rửa tay ngừng lại, A Hổ thân người bọc lấy cái khăn tắm bước ra cửa phòng tắm, nhưng khi hắn vừa đẩy cửa ra, trong một chớp mắt kia, hắn hận không thể tự tát vào mặt mình, bởi vì súng của hắn súng đã để quên tại bồn rửa tay, trong nhất thời lại không cầm lấy, chủ yếu hắn nghĩ đến trong phòng đều là người của mình, sẽ không có ai dám đụng đến mình, chỉ là hắn đã quên, đây là tại thành phố Bạch Sơn, mà Đinh Trường Sinh thì đang ở tại Bạch Sơn, bọn hắn đang cùng Hạ Phi cấu kết, còn nghĩ bằng cách như thế nào loại trừ Đinh Trường Sinh, nhưng mình tại bạch Sơn lại chủ quan như vậy.

– Mày đi chậm từng bước, nếu không tao sẽ nổ súng.

Đinh Trường Sinh lạnh lùng nói.

A Hổ tin rằng Đinh Trường Sinh sẽ nổ súng thật, nhìn đến đêm nay chuyện rời đi thoát khỏi nơi này cơ hội đã là rất nhỏ rồi, thời điểm hắn xoay người, thì nhìn thấy tên đàn em đã chết, còn tên lái xe chết hay chưa thì không biết, tên đàn em thì trước ngực bị cắm vào cây chủy thủ kia, làm A Hổ hít một hơi khí lạnh…

– Anh muốn như thế nào đây?

A Hổ hỏi.

– Vậy phải nhìn xem mày trả lời vấn đề của tao có làm tao hài lòng hay không.

Đinh Trường Sinh nói.

– Mày muốn biết cái gì?
– Mày đứng xa như vậy, tao ngắm không được dễ bị cướp cò súng lắm, đến lúc đó mày chết chẳng phải là oan uổng lắm sao?

Đinh Trường Sinh nói.

A Hổ đi về phía trước từng bước, lại một bước, thẳng đến gần trước mặt Đinh Trường Sinh thì mới dừng lại.

– Mày đứng quá cao… quỳ xuống đi, như vậy mới có thể cân bằng một chút.

Đinh Trường Sinh mặt không biểu cảm, nhưng dùng cây súng trong tay chỉ trỏ, làm A Hổ kinh hồn táng đảm, có đôi cần phải có lá gan, nhưng một khi lá gan đã không còn có, sự tình kế tiếp liền mất đi khả năng khống chế.

– Đêm nay giao dịch cái gì vậy?

Đinh Trường Sinh hỏi.

– Thuốc phiện.
– Bao nhiêu?
– Hai mươi cân.

A Hổ cũng mặt không biểu cảm, nếu đã gặp hạn, thì giấu diếm giùm cho Hạ Phi cũng không có cái nghĩa lý gì…

– Cùng Hạ Phi giao dịch bao nhiêu lần?
– Bảy lần, đây là lần thứ bảy, có phải là Hạ Phi đã bán đứng tôi?

A Hổ nghĩ vậy, ngẩng đầu hỏi.

– Vậy mày nghĩ sao? A Long cùng A Lang đang ở tại nơi nào?

Đây mới là điều Đinh Trường Sinh muốn biết nhất.

– Bọn họ không có ở quốc nội, đã xuất ngoại, tại khu Tam Giác Vàng.

A Hổ nói làm Đinh Trường Sinh vô cùng thất vọng, hắn dự định có thể đem mấy tên gia hỏa này một lưới bắt hết, không nghĩ tới bọn chúng vẫn còn lọt đi ra ngoài.

– Tam Giác Vàng?
– Đúng… chỉ có tôi phụ trách việc buôn bán tại quốc nội.
– Tiền như thế nào mang đi ra ngoài được?

Đinh Trường Sinh hỏi, nơi này cách Tam Giác Vàng xa ngàn dặm, nếu mang theo số tiền lớn như vậy thì không có khả năng, một khi tại trên đường gặp phải lực lượng kiểm tra, rất dễ dàng lộ ra sơ hở.

– Chúng ta có người, mỗi ngày đem mấy vạn nguyên chuyển khoản, A Long tại quốc nội có tài khoản, từ đó tiền có thể chuyển đến nước ngoài.

A Hổ ôm lấy một hy vọng, hy vọng Đinh Trường Sinh có thể mở một mặt lưới cho hắn, hắn sở dĩ nói những điều mà ngoại nhân không biết, để lát nữa cùng Đinh Trường Sinh giao dịch.

– Tôi có thể cùng anh hợp tác, nếu anh tha cho tôi một mạng, tôi sẽ báo đáp.

A Hổ thấy Đinh Trường Sinh hỏi xong thì có vẻ trầm mặc, trong tâm dần dần trầm xuống, hắn biết, nếu như mình không thể lấy ra lợi ích gì, thì thằng gia hỏa này nói không chừng sẽ lập tức giết chết mình.

– Hợp tác? Vậy mày muốn hợp tác như thế nào?

Đinh Trường Sinh cười hỏi.

– Thật ra từ trước đến giờ tôi chưa từng tới nơi này, đều là do A Lang đến giao dịch cùng Hạ Phi, hiện tại lão đại chuẩn bị mở rộng địa bàn, cho nên đem A Lang cùng đi ra nước ngoài, còn tên kêu Hạ Phi đã cùng lão đại của tôi liên lạc qua, hắn muốn mượn dùng tay của chúng tôi để loại trừ anh, hơn nữa vừa rồi đêm nay, hắn còn nói ưa thích nữ nhân của anh, yêu cầu lưu lại để các nàng sống.

A Hổ nhìn thấu Đinh Trường Sinh trong mắt không còn kiên nhẫn, gấp gáp nói.

– Thật không? Còn gì nữa không?

Đinh Trường Sinh hiện ra bộ dạng bất mãn, hỏi.

– Nếu như… nếu như anh tha cho tôi, tôi có thể…

A Hổ giống như là đang hạ rất lớn quyết tâm, nhưng vẫn chưa có nói ra.

– Có thể cái gì?

Đinh Trường Sinh truy vấn nói.

– Chỉ cần anh thả cho tôi một con đường sống, tôi có thể giúp anh tìm cách lừa A Long cùng A Lang mang về đây.

A Hổ hạ ngoan tâm cuối cùng, rốt cục thì nói ra lời nói mà ngay cả mình cũng cảm thấy vô sỉ.

– Phải không? Đây chính là huynh đệ của mày.

Đinh Trường Sinh nói.

– Huynh đệ cũng không có trọng yếu bằng cái mạng của mình…

A Hổ mặt đỏ bừng nói.

– Nói không sai, huynh đệ cũng không có trọng yếu bằng cái mạng của mình, đứng lên đi…

Đinh Trường Sinh cười cười, nói.

Nhưng rồi chỉ nghe thấy vài tiếng “bụp, bụp…”, A Hổ bật ngã ở trên mặt đất, một phát đạn bắn trúng ót, một phát đạn bắn trúng ngực trái, Đinh Trường Sinh thổi thổi hơi khói họng súng, lẩm bẩm:

– Ngay cả sinh tử của huynh đệ mình mà có thể bán đứng, thì làm sao tao biết mày sẽ không bán đứng tao, cùng với dạng người này hợp tác, thật sự là rất mệt mỏi…

Đinh Trường Sinh mang theo khẩu súng cùng cây chủy thủ, bởi vì đương nhiên súng và dao có dấu vân tay mình, hắn không muốn để cho Lưu Chấn Đông thêm phiền toái, sau khi rời đi khỏi cư xá, hắn gọi điện thoại cho Lưu Chấn Đông, bảo Lưu Chấn Đông xử lý vụ án này, hiện trường phát hiện vụ án có hai người, một người bị dao đâm chết, một người bị súng bắn chết, chỉ còn có tên lái xe, kỳ thật tên lái xe đã sớm tỉnh, nhưng bởi vì đang nằm trong tư thế nằm sấp, hơn nữa sau khi tỉnh lại, nghe được Đinh Trường Sinh cùng A Hổ đang đối thoại, hắn không dám có chút nhúc nhích, cho nên, lúc Trường Sinh rời đi, tên gia hỏa kia cũng nhanh chóng ly khai khỏi nơi này, xe của hắn vừa mới chạy ra khỏi cư xá, thì xe cảnh sát liền hú còi gào thét chạy tới.

Đinh Trường Sinh quay trở lại phòng làm việc của mình, đang chờ đợi Lưu Chấn đông.

Hơn ba giờ sáng, Lưu Chấn Đông thu đội, sau đó liên hệ cùng Đinh Trường Sinh, chạy đến phòng làm việc Đinh Trường Sinh, hắn cũng muốn biết đêm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

– Người kia là A Hổ?
– Ừ… A Hổ đến cùng Hạ Phi giao dịch, thuốc phiện, hai mươi cân, hiện tại chỉ là không biết độc phẩm kia đã được Hạ Phi cất giấu ở chỗ nào, nhưng chắc chắn, hắn phải từ từ xuất hàng, đây cũng không phải là số lượng nhỏ.

Đinh Trường Sinh nhíu mày nói.

– Sao không đem A Hổ ra làm mồi dụ, hai tên kia cũng có khả năng mắc câu.
– Không thể nào, nếu như A Hổ chết rồi, ngay lúc này hai tên kia chưa có thể quay trở về, bọn chúng đi đến vùng Tam Giác Vàng, tại đó bên trong có địa bàn, A Hổ nhất định cũng có khả năng bị hai tên kia bỏ rơi rồi, cho nên, hắn cũng không còn có bất kỳ cái tác dụng gì, với lại A Hổ biết được những sự tình trước kia, phiền toái nhiều lắm, cho nên, không lưu lại được…

Đinh Trường Sinh tàn nhẫn nói.

Trước kia thời điểm tại Hồ Châu, Đinh Trường Sinh mang theo Lưu Chấn Đông và Lan Hiểu San cùng bọn người A Long quyết đấu, Bạch Khai Sơn lúc ấy chết như thế nào, những người này rất rõ ràng, cho nên một khi bọn chúng rơi xuống trong tay cảnh sát, việc này rất khó mà không nhảy ra đến, cho nên, vẫn là tiên hạ thủ vi cường.

– Vậy kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Lưu Chấn Đông hỏi.

– A Hổ mang thuốc phiện đến đưa cho Hạ Phi, cho nên vụ án A Hổ tạm thời cứ báo cáo là liên quan đến thuốc phiện, sau đó đem vụ án này âm thầm hoàn thành không công khai, về ngoại cảnh cố ý để cho A Long thấy được, chuyện có khả năng cùng với Hạ Phi có liên quan, làm được như vậy thì chúng ta chờ tin tức tốt đi a, tuy rằng A Long khả năng quay về đây rất thấp, nhưng A Lang đến đây thì vẫn có thể đấy, nếu chúng ta nhìn thấy người, không cần hỏi lý do, lập tức bắn chết, quyết không thể để cho hắn có cơ hội nói chuyện.

Đinh Trường Sinh phân phó nói.

– Tôi nhớ kỹ rồi.
– Được rồi, thời gian không còn sớm, anh đi về trước đi.

Đinh Trường Sinh đứng dậy đem Lưu Chấn Đông tiễn đưa đến cửa.

Ngày mai Lâm Nhất Đạo đến, vì lý do an toàn, Đinh Trường Sinh không có liên hệ cùng Diêm Bồi Công, nhưng trong lòng vẫn muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, rồi suy nghĩ, Đường Linh Linh thì đi lên tỉnh thành họp, không biết quay trở lại chưa, còn nếu mình hướng đến Trọng Hải hỏi thăm việc này rõ ràng cho thấy là không thích hợp, cho nên đành nhịn một chút, chỉ có thể là nghe theo mệnh trời.

Đinh Trường Sinh có thể nói là một đêm không ngủ, tại phòng làm việc thức suốt một đêm, ngày hôm sau vừa rạng sáng, về nhà thay đổi quần áo, rồi lập tức lại chạy đến văn phòng, hôm nay Lâm Nhất Đạo đến, hắn xem như là lãnh đạo chủ yếu của khu Bạch Sơn, cho nên phải đi lên tuyến đầu để chào đón.

Có lãnh đạo ưa thích được nghênh tiếp, hưởng thụ cái cảm giác cái loại tiền hô hậu ủng, nhưng cũng có lãnh đạo lại không thích cái loại cảm giác này, lãnh đạo chỉ tìm gặp vài người thân tín, đơn giản xe ít người thừa, để muốn làm chút việc gì cũng đều thuận tiện, hơn nữa giữ bí mật trong công việc được tốt, người càng nhiều càng dễ dàng bị lộ ra những chuyện muốn làm…

Theo hướng tây Hồ Châu tầm hơn một trăm km chính là thành phố Bạch Sơn rồi, nhưng chân chính tới bên trong nội thành Bạch Sơn thì tầm một trăm năm chục km, cho nên cứ việc sớm chuẩn bị kỹ càng, sáng sớm đại viện thành ủy bận rộn, lãnh đạo chủ chốt của khu Bạch Sơn cũng đến thành ủy tập hợp.

– Xem cảnh tượng như thế này, thì đón tiếp thực long trọng a, không biết nếu thời điểm bí thư tỉnh đến thì còn sẽ làm lớn đến mức nào đây?

Đinh Trường Sinh nhìn đám người lo trước lo sau, nhìn như nói vô tình, kỳ thực đối với Lương Khả Ý đang bên cạnh nói.

– Vậy em cứ mời cha chị tới đây một lần đi, đến lúc đó em liền có thể nhìn thấy tình huống đón tiếp như thế nào…

Lương Khả Ý cũng nhìn phía trước không chuyển mắt, chẳng liếc qua Đinh Trường Sinh, nói trở về một câu như vậy, hôm nay nàng mặc một thân váy áo chức nghiệp sáo trang, màu trắng áo sơ mi, màu đen cái váy, tràn đầy sức sống thanh xuân đồng thời, lại tản ra một cỗ nồng đậm nữ nhân vũ mị, thời tiết tuy rằng nóng, nhưng Lương Khả Ý vẫn mặc một thân đồ chức nghiệp, bất quá làm Đinh Trường Sinh mở rộng tầm mắt chính là cái áo của Lương Khả Ý…

Bởi vì nguyên nhân là tứ cái áo sơmi, theo từ chỗ cổ áo, thấy rõ ràng trước ngực nàng một mảng lớn da thịt tuyết trắng, hơn nữa, theo làn gió thổi đến, cổ áo nàng có chút lay động, khiến cho làn vải áo trước ngực tiếp xúc với da thịt giống như dính chặt lên, làm cho đôi bầu vú của nàng như ẩn như hiện đội thêm cao lên, Đinh Trường Sinh có thể chứng kiến hai bầu vú của nàng ngạo nhiên đứng thẳng, rất đầy đặn chen chúc lại với nhau bên trong cái nịt vú trói buộc lấy, tạo thành một rãnh sâu thâm thúy mê người, làm cho hắn cảm giác được có chút xúc động khó nhịn.

Bên dưới hạ thân là cái váy màu đen ngang gối, mặc dù là bộ váy áo nhìn qua rất là khéo, nhưng có khuyết điểm là có chút xuyên thấu, nói có chút xuyên thấu, nhưng là xuyên thấu vừa đúng, hơn nữa đòi mạng nhất chính là mặt trước ngực thực thấu, khi ngươi quay sang muốn nhìn, cái gì đều nhìn không tới rồi, cái nịt ngực cũng là màu trắng, Đinh Trường Sinh nổi lên ý dâm, vậy thì bên dưới cái quần lót cũng màu trắng, nếu được nhìn thấy thì sẽ trông như thế nào đây?

– Chị đây là nói thật, hay là khích tướng em vậy?
– Vậy để nhìn xem em hiểu như thế nào…

Lương Khả Ý không để lại dấu vết nói.

– Ha ha, thôi đi, tâm tư của đại nhân vật thì em đoán không ra đâu, cho nên cũng lười suy đoán.

Đinh Trường Sinh lại nhớ tới sự tình Lương Văn Tường đối đãi với Dương Phụng Tê, cho nên lúc nào cũng canh cánh trong lòng, người ta đến làm sân ga hỗ trợ cho ngươi, ngươi vì chính mình lợi ích, còn ép lấy người ta phải thỏa hiệp.

Đinh Trường Sinh tuy rằng nhìn Lương Khả Ý rất thuận mắt, nhưng nhìn đến anh trai cùng với cha của nàng, tâm lý hắn liền không thoải mái, nhất là Lương Văn Tường, phong cách làm người có vấn đề…

Người bên thành ủy và ủy ban thành phố hội hợp tại cùng một chỗ, cùng nhau đến giao lộ đường cao tốc nghênh tiếp Lâm Nhất Đạo, mà lúc này, đoàn xe của Lâm Nhất Đạo đang thông hướng đến Bạch Sơn…

Bất quá, làm rất nhiều người đều cảm thấy kỳ lạ, lúc từ Hồ Châu đoàn xe chuẩn bị chạy, Lâm Nhất Đạo lại chủ động mời Thạch Ái Quốc lên xe của mình, Thạch Ái Quốc bất đắc dĩ, trước mặt nhiều người như vậy, không thể không nể mặt mũi Lâm Nhất Đạo, vì thế dưới những đôi mắt nhìn trừng trừng của mọi người, Thạch Ái Quốc ngồi lên xe Lâm Nhất Đạo.

– Thạch chủ tịch, nghe nói ông có một môn sinh rất đắc ý tại Bạch Sơn?

Lâm Nhất Đạo làm như hờ hững hỏi.

– Môn sinh đắc ý? Ha ha, ông nói đúng, đó là Đinh Trường Sinh a, như thế nào… Lâm chủ tịch cũng biết tên tiểu tử này?

Thạch Ái Quốc sửng sốt, lập tức nghĩ đến lúc tại thành phố Hồ Châu, Lâm Nhất Đạo một mình hẹn gặp Diêm Bồi Công, trong lòng không khỏi bắt đầu cảnh giác…

– Người ưu tú thì lúc nào cũng làm cho người khác phải chú ý đến, Đinh Trường Sinh có thể nói là một nhân tài, điểm này nói còn không đủ, bất quá tôi nghĩ, hắn là nhân tài ưu tú, nhưng nếu không có Bá Nhạc cho hắn vũ đài, thì hắn vẫn sẽ làm không được gì, có phải vậy không Thạch chủ tịch…

Lâm Nhất Đạo cười cười nói.

– Ừ, Lâm chủ tịch nói lời này rất đúng, nói như thế nào đây nhỉ? Tôi tham chính cũng hơn nửa đời người rồi, nay đã sắp về hưu, từng tiếp xúc không ít người trẻ tuổi, Đinh Trường Sinh có thể nói là người trẻ tuổi mà tôi xem trọng nhất a, hắn có đầu óc, mấu chốt là có thể làm được việc.

Nếu là bình thường, nếu như nói đến người của mình, thì thường nói lời tương đối khiêm tốn về người đó, nhưng khi thời điểm Thạch Ái Quốc nói đến Đinh Trường Sinh, thì lại dung lời quá khen ngợi, điều này thật ra khiến làm cho Lâm Nhất Đạo bị bất ngờ.

Thật ra Thạch Ái Quốc cũng không nghĩ đến Đinh Trường Sinh tốt như vậy, nhưng theo chuyến thị sát này nhìn đến, Thạch Ái Quốc phảng phất là từ từ suy nghĩ ra cái mùi vị vì sao Lâm Nhất Đạo đến đây, Lâm Nhất Đạo lần này xuống thị sát, giống như không phải vì thị sát mà đến, trái ngược là làm cái việc khác, ví dụ như tại thành phố Hồ Châu, đại đa số thời gian đều là ước đàm với những quan viên, nếu tinh ý vừa nhìn thì biết Lâm Nhất Đạo lần này thị sát là để gặp người, còn chuyện phát triển kinh tế tốt xấu thì không chú tâm đến…

Hơn nữa tại Hồ Châu, lúc cùng Diêm Bồi Công phát sinh một màn kia, làm cho Thạch Ái Quốc lo lắng, bởi vì Diêm Bồi Công hình như cùng với Đinh Trường Sinh có mối quan hệ không giống bình thường, lần này lại nhắc tới Đinh Trường Sinh, Lâm Nhất Đạo rốt cuộc muốn làm gì đây?

Cho nên, Thạch Ái Quốc đã là lão hồ ly khôn khéo, há có thể không nghĩ ra trong này có vấn đề, cho nên lúc Lâm Nhất Đạo nhắc tới Đinh Trường Sinh, Thạch Ái Quốc không có bất kỳ cái gì khiêm tốn, giống như là đang khen ngợi con trai của mình vậy, bộ dạng thấy là bao che cho con, rõ ràng chính là muốn nói cho Lâm Nhất Đạo biết, đúng vậy… Đinh Trường Sinh chính là môn sinh đắc ý nhất của ta, ngươi muốn đối với Đinh Trường Sinh như thế nào, thì hãy chính suy nghĩ lại chính xác một chút cho đúng mực, đừng tùy tiện mà làm cái việc thiêu thân.

– Nhìn đến Đinh Trường Sinh xác thực có chỗ hơn người a.

Lâm Nhất Đạo không nghĩ tới Thạch Ái Quốc sẽ nói như vậy, khiến hắn kế tiếp phải nương theo…

– Như thế nào, Lâm chủ tịch bộ muốn đề bạt hắn sao? Tiểu tử này can sự không có kiên nhẫn, vốn là tôi muốn đem hắn mang đến Giang Đô, nhưng gia hỏa kia là người trọng tình trọng nghĩa, cảm thấy lúc đó khu khai phát thành phố Hồ Châu vừa mới khởi bước, cho nên nói đi không thích hợp, hắn muốn ở lại gây dựng, tôi thấy nếu đổi lại là người khác, nói không chừng đã rất nhanh chóng rời đi rồi.

Thạch Ái Quốc có chút cảm khái nói.

– Nghe nói khu khai phát Hồ Châu là do Đinh Trường Sinh một tay thúc đẩy kiến thiết?
– Khu khai phát trước đó đã dựng lên rồi, nhưng trống trải hoang vắng như là một thảo nguyên, bỏ hoang phế hơn mười năm, trong mười năm không có kỳ ngộ, nhưng đó là do thành phố Hồ Châu không bắt lấy, nếu không có Đinh Trường Sinh đến tỉnh Trung Bắc chiêu thương dẫn tư rồi gặp một người tên là Diêm Bồi Công, chỉ sợ không có thành tựu của ngày hôm nay đâu…

Thạch Ái Quốc luôn cảm thấy Đinh Trường Sinh cùng Diêm Bồi Công ở giữa nhất định là có việc, cho nên, ông không sợ hướng đến phía trên này dẫn đường, ông cũng muốn từ nơi Lâm Nhất Đạo thám thính một chút tin tức, nhìn xem Lâm Nhất Đạo cùng Diêm Bồi Công rốt cuộc có cái gì quan hệ, có khả năng hay không làm liên lụy đến Đinh Trường Sinh.

Tuy rằng cùng Lâm Nhất Đạo tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng bởi vì tiếng tăm của Lâm Nhất Đạo bên ngoài, tại tỉnh Trung Bắc có tiếng cường thế, thậm chí lúc đó so với chủ tịch tỉnh đều lợi hại hơn, còn không phải là dựa vào lão gia tử trong nhà kia, nhưng hiện tại lão gia tử chết rồi, kế tiếp Lâm Nhất Đạo còn kéo dài phong cách cường thế của mình hay không, thì không người biết.

Nếu như Lâm Nhất Đạo tự mình hiểu lấy, cứ thành thật làm tốt sự tình của mình thì thôi, còn cứ cao ngạo giống như trước kia, thì con đường phía sau là kết quả cái gì, rất khó nói, nhưng hiện tại nhìn đến, Lâm Nhất Đạo không có chút nào có ý tứ thu liễm lại.

Chủ tịch tỉnh xuống địa phương thị sát phát triển kinh tế, đây là chuyện rất bình thường, nhưng tất cả hành động của Lâm Nhất Đạo tại thành phố Hồ Châu, so với bí thư tỉnh ủy chỉ có hơn chớ không kém, tọa đàm với các cán bộ thì không thành vấn đề, nhưng không cần phải tự hội kiến với từng người, mà tư thế nói chuyện Lâm Nhất Đạo lại là hoàn toàn giống của tư thế bí thư, tuy rằng ngươi là phó bí thư tỉnh ủy, nhưng làm vậy đúng là có chút vượt quyền.

Cho nên, Thạch Ái Quốc đối với những tính toán nhỏ nhặt của Lâm Nhất Đạo thì nhìn xem thấy rõ ràng, chính ông mặc dù là bị túm kéo đưa ra pháp trường, nhưng nếu như dính đến Đinh Trường Sinh, thì không thể nào mặc kệ không quan tâm tới.

Nhìn thấy một đoàn người tại giao lộ cao tốc dưới ánh mặt trời chói chang chờ đợi, Lâm Nhất Đạo khóe miệng hơi vểnh, nhìn ra được, Lâm Nhất Đạo đối với cái loại phương thức nghênh tiếp này vẫn là cảm thấy hứng thú, giống như lúc tại thành phố Hồ Châu, Thạch Ái Quốc là người cuối cùng xuống xe, để cho Lâm Nhất Đạo với tư thế ra oai đủ với mọi người…

Đinh Trường Sinh đứng ở hàng cuối cùng, nhìn thấy hết thảy trước mắt, nhưng khi thời điểm Thạch Ái Quốc xuất hiện, gia hỏa này vẫn là sửng sốt, lão lãnh đạo của mình như thế nào lại cùng đến tham gia sự tình náo nhiệt này.

Nếu như nói tại Hồ Châu vẫn là ứng phó một chút, còn tại Bạch Sơn, Lâm Nhất Đạo lại là nghiêm túc, Lâm Nhất Đạo tới nơi này đến không chỉ là thị sát, chủ yếu vẫn là vì chống lưng cho Thành Thiên Hạc, Thành Thiên Hạc là lãnh đạo đầu tiên cấp thành phố hướng đến mình lấy lòng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Lâm Nhất Đạo còn muốn nâng đỡ Thành Thiên Hạc lên đến vị trí bí thư thành ủy nữa kia…

Cho nên, Thành Thiên Hạc vào lúc này so với Đường Bỉnh Khôn biểu hiện còn muốn tích cực hơn, hơn Đường Bỉnh Khôn sau khi cùng Lâm Nhất Đạo bắt tay ân cần thăm hỏi, tiếp lấy là Đường Bỉnh Khôn giới thiệu Thành Thiên Hạc để cho Lâm Nhất Đạo nhận thức, đây là vấn đề trình tự bình thường, nhưng l Lâm Nhất Đạo biểu hiện kế tiếp lại làm cho mọi người đều hít vào một hơi lãnh khí.

Bởi vì đến lúc Thành Thiên Hạc cùng Lâm Nhất Đạo bắt tay ân cần thăm hỏi, Lâm Nhất Đạo nắm thật chặt bàn tay của Thành Thiên Hạc, hơn nữa còn đem một chút thành tích của Thành Thiên Hạc nói qua một phen, điều này làm cho mọi người ở đây đều biết đến, Lâm chủ tịch đối với Thành Thiên Hạc rất là hứng thú.

Đinh Trường Sinh lặng lẽ quan sát sắc mặt của Đường Bỉnh Khôn, cũng không biết là do phơi nắng, hay là bởi vì lúng túng khó xử trong trường hợp này, mặt Đường Bỉnh Khôn cũng không đỏ hồng mà chính là tái đen…

Đinh Trường Sinh thấy Lâm Nhất Đạo kéo giữ Thành Thiên Hạc nói liên tục không ngừng, thì thầm nghĩ, dù sao việc giới thiệu lãnh đạo không phải là việc của mình, mà cao lắm chính là giới thiệu các lãnh đạo thành phố mà thôi, vì thế Đinh Trường Sinh lặng lẽ lui về phía sau, vòng qua đám người, nhân lúc mọi người không có chú ý, lặng lẽ đi hướng về phía Thạch Ái Quốc.

– Lãnh đạo, chú như thế nào lại đến đây, trời cực nóng, coi chừng bị cảm nắng đấy…

Đinh Trường Sinh thân thiết nói.

– Chú tuy rằng già đi, nhưng không đến mức tệ như vậy a, không có việc gì đâu, cháu ở đây công tác như thế nào rồi?

Thạch Ái Quốc nhìn người xung quanh, cũng không có ai chú ý tới bên này bọn họ, nhưng thật ra là có một người đang nhìn Đinh Trường Sinh, đó là Lương Khả Ý.

– Tạm được, công tác cũng giống như lúc tại Hồ Châu, cháu học học được một chút kinh nghiệm của chú, cũng đủ dùng.

Đinh Trường Sinh cười hì hì nói.

– Tiểu tử chỉ biết nói bậy, làm công tác há có thể có áp đặt đạo lý lên, Bạch Sơn có tình huống Bạch Sơn, Hồ Châu có sự việc của Hồ Châu, cháu không thể áp dụng tại Bạch Sơn giống như Hồ Châu được, đúng rồi… đợi một chút lên xe của chú, chú có việc muốn cùng với cháu nói.

Thạch Ái Quốc nói.

– Vâng… cháu nghe lãnh đạo.

Đinh Trường Sinh rất sảng khoái mau nói.

Cuối cùng, Lâm Nhất Đạo làm dáng đã xong, sau khi bắt tay với vài người khác, lập tức lên xe của mình, mà Lâm Nhất Đạo nhìn thấy Thạch Ái Quốc đi đến xe của ông ta, cũng không có để ý tới nữa, chính là mắt nhìn vì lúc Thạch Ái Quốc mở cửa xe thì có đi cùng một người trẻ tuổi.

Lâm Nhất Đạo thầm nghĩ, lúc mình tại trong xe đối với Thạch Ái Quốc nói cũng đủ rõ ràng rồi, để cho Thạch Ái Quốc ngăn ngừa Đinh Trường Sinh lại một chút cũng tốt, sự tình Vũ Văn Linh Chi thì Diêm Bồi Công chỗ đó đã không chịu nói, trong thời gian ngắn này Lâm Nhất Đạo cũng không nghĩ ra phương thức nào giải quyết vấn đề cho tốt, chỉ có thể là đành phải chậm lại một chút.

Nhưng còn Đinh Trường Sinh tại bên trong đóng vai nhân vật gì, thì chỉ có mình Đinh Trường Sinh biết, tên trẻ tuổi này, nếu như mình ngay cả tên gia hỏa này mà bắt thóp không được đến, thì mình tham chính đã nhiều năm như vậy, thật sự là làm không công…

Nếu như không có Thạch Ái Quốc chống lưng, Đinh Trường Sinh bất cứ lúc nào cũng đều có thể bắt được, nhưng nghe ý tứ của Thạch Ái Quốc, thì đã bao cho Đinh Trường Sinh rất rõ ràng, nếu như mình thật là muốn bắt Đinh Trường Sinh, như vậy chắc chắn sẽ cùng Thạch Ái Quốc chơi cứng, Thạch Ái Quốc rốt cuộc có bao nhiêu người cùng phe cánh trên tỉnh, Lâm Nhất Đạo cũng không có được rõ ràng.

Thế cục tỉnh Trung Nam làm Lâm Nhất Đạo rất nhức đầu, bởi vì ngươi rất khó phân rõ ai ở bên phái nào thật sự, bọn họ có thể là tạm thời kết minh, vào thời điểm có cùng lợi ích thì nhất trí, đến thời điểm lợi ích trái ngược, thì lại chia thành năm bè bảy mảng, từ khi An Như Sơn đi rồi, tỉnh Trung Nam không còn có được sự tập trung vào một quyền uy.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Thông tin truyện
Tên truyện Chinh phục gái đẹp - Chương 10
Tác giả Dịch giả Meode
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc
Ngày cập nhật 17/12/2023 12:59 (GMT+7)

Mục lục truyện của Dịch giả Meode

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng