Nam Nhã Ninh uống thuốc rồi ngủ, mãi cho đến trời sáng mới tỉnh lại.
– Anh ở chỗ này à, làm em sợ muốn chết, tối hôm qua em nằm mộng, thấy anh không quan tâm em, em có gọi như thế nào cũng phớt lời em…
Nam Nhã Ninh tỉnh lại, nhìn thấy ngồi ở mép giường là Đinh Trường Sinh, liền ôm lấy hắn khóc rống, ngoài của cảnh sát canh chừng nghe thấy thì bước vào, Đinh Trường Sinh khoát tay bảo bọn họ ra ngoài.
– Tôi đang ở đây mà, đừng khóc, đói bụng không, để tôi gọi người mua cho côi ăn chút gì nhé?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Không cần gọi người, tôi mua dồi…
Đinh Trường Sinh vừa dứt lời, cửa phòng bệnh mở ra, Dương Lộ trong tay xách cơm bước đến.
– Cô tới sớm vậy?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Ngủ không được nên thức sớm, tối hôm qua anh thủ tại nơi này à?
Dương Lộ, nhìn nhìn Nam Nhã Ninh, hỏi Đinh Trường Sinh.
Đinh Trường Sinh ngồi về ghế dựa, nhìn nam Nhã Ninh, nói:
– Có đôi khi tôi cảm thấy nàng cũng rất đáng thương, em gái mình cứ như vậy vô duyên vô cớ chết đi, nàng thì cũng chỉ có thể đi khiếu oan chứ không làm được gì, nhưng trong thế giới này thì làm cái gì mà có công bằng chính nghĩa đáng nói, cô thấy đối với nàng một người đàn bà yếu đuối, có phải hay không quá tàn khốc?
– Như vậy thì làm gì bây giờ, chúng ta không phải là cũng sinh hoạt trong cái xã hội như vậy sao?
Dương Lộ hỏi.
Đinh Trường Sinh lắc đầu, nói:
– Không giống với, chúng ta ít ra còn có chút quyền lực…
(Hì… khúc này… đụng chính trị nên bỏ nhé…)
Đinh Trường Sinh nói những vấn đề này thì luôn quan sát Nam Nhã Ninh, nhìn nàng xem tư tưởng có thay đổi gì không, nhưng đáng tiếc chính Nam Nhã Ninh sắc mặt vẫn như thường, giống như là lời Đinh Trường Sinh nói, cùng nàng không có nửa xu quan hệ gì vậy.
Điều này làm cho Đinh Trường Sinh cảm thấy nghi hoặc, rất khó xác định nàng là thật hay giả, cho nên, cứ việc Đinh Trường Sinh bức thiết muốn biết một chút cái gọi là chứng cứ rốt cuộc giấu ở nơi nào, nhưng nàng với bộ dạng này thì Đinh Trường Sinh cũng không thể làm gì.
…
Hứa Gia Minh nhìn thấy Chu Hồng Kỳ vào quán cà phê, gấp gáp đứng lên vẫy tay.
– Chu tổng, tôi không muốn sớm như vậy quấy rầy cô, nhưng tối hôm qua tôi cùng An tổng có liên hệ, An tổng nói lúc hẹn gặp Đinh Trường Sinh tốt nhất là cô đi cùng, chỉ hy vọng Đinh Trường Sinh có thể cho chúng ta một chút mặt mũi, đem việc này đè xuống, hơn nữa, hắn muốn cái gì, chúng ta đều có thể cấp được, đây là nguyên câu của An tổng…
Hứa Gia Minh nói.
Chu Hồng Kỳ mặt không biểu cảm, nói:
– Chỉ sợ không có khả năng, hôm qua tôi mới gặp qua hắn, Chân Lục Trúc tới tìm tôi, nhờ tôi nói với Đinh Trường Sinh về tình huống của Để Khôn Thành, nhưng Đinh Trường Sinh đã từ chối với tôi, hôm nay anh lại kêu tôi đến trong này, đến vì Quan Thắng Hòa mà ra mặt nói chuyện, anh cho là hắn nghe lời tôi sao? Tôi cũng không làm khó anh, như vậy đi, tôi có mặt nhưng tôi sẽ không nói gì, tựa anh và hắn nói, nếu như có thể được, đó là bản lĩnh của anh, nếu như không thành, anh cũng đừng có trách tôi…
– Vậy hắn tối hôm qua nói như thế nào?
Hứa Gia Minh hỏi.
– Thái độ rất kiên quyết, nhưng lời nói vô cùng có đạo lý, tôi tìm không thấy lý do thích hợp nào để thuyết phục hắn, hắn lần này quay trở lại bên trong cơ chế, đã biến thành một người khác, tôi cũng đều không nhìn thấu, tối hôm qua gặp mặt xong, tôi có cảm giác được tình cảm bằng hữu của chúng ta cũng đã mất, bởi vì tôi và hắn hiện tại không phải đi chung trên một con đường, đạo bất đồng bất tương vi mưu, cái đạo lý này, anh chắc cũng hiểu, Đinh Trường Sinh không phải là một người đơn giản, nếu hắn dễ dàng nghe lời người sắp xếp như vậy, thì hắn cũng sẽ không có thành tựu như hiện tại…
Chu Hồng Kỳ hỏi.
Hứa Gia Minh gật đầu, nói:
– Lời tuy nói như vậy, nhưng sự việc của Quan Thắng Hòa này nhất định phải giải quyết, Quan Thắng Hòa không biết sự tình của chúng ta, nhưng hắn biết không ít chuyện của Để Khôn Thành, Để Khôn Thành cũng là đầu óc bị làm sao, có rất nhiều việc đều ủy thác cho Quan Thắng Hòa đi làm, có bao nhiêu chuyện thì chúng ta cũng không rõ ràng lắm, cho nên có thể kết luận, một khi Quan Thắng Hòa xảy ra chuyện, Để Khôn Thành nhất định là chạy không thoát được, Để Khôn Thành nếu chạy không được, thì bố cục của chúng ta tại Hồ Châu sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, thực còn có khả năng liên lụy đến An bộ trưởng, đây là một vòng tròn trong một vòng tròn, vì thế phải ngăn cản Đinh Trường Sinh đối với Quan Thắng Hòa xuống tay.
– Tốt, nếu anh có thể ngăn cản được hắn, thì cứ ngăn cản, tôi không có cáo bổn sự này, các anh có làm như thế nào, cũng không cần nói cho tôi biết, tôi coi như không biết đến việc này, được chưa?
Chu Hồng Kỳ hỏi.
– Chu tổng, cô mặc kệ không được a, việc này tôi đã suy tính, vẫn là tiên lễ hậu binh, cô nói Đinh Trường Sinh giống như là đao thương bất nhập vậy, nhưng tôi cho rằng, trên cái thế giới này không có gì là không thể, tôi vẫn là muốn thử xem, dù sao nếu chúng ta động đao động thương thì nguy hiểm, nhất là hắn vẫn là người tỉnh kỷ ủy, không nên chọc giận bọn hắn, vì thế cho dù là khó làm, tôi cũng không muốn phải sử dụng đến con đường kia.
Hứa Gia Minh nói.
– Vậy được rồi, cần tôi làm cái gì, nói thử xem…
Chu Hồng Kỳ nhấp một hớp cà phê nói.
– Cô hẹn hắn ở nơi này gặp mặt đi, cô cũng có mặt là được…
Hứa Gia Minh nói.
– Được… nhưng tôi nói trước, tôi hẹn hắn đi ra, nhưng tôi sẽ không nói lời nào, phỏng chừng có thể đây cũng là một lần cuối cùng tôi có thể hẹn gặp hắn, lần sau lại có chuyện gì, đừng có tìm đến tôi nữa, tại trong mắt Đinh Trường Sinh thì tôi không có mặt mũi lớn như vậy đâu…
Chu Hồng Kỳ nghiêm túc nói.
Hứa Gia Minh gật gật đầu, nói:
– Tôi minh bạch.
Đinh Trường Sinh điện thoại di động vang lên, hắn tưởng rằng Lý Thiết Cương gọi đến, bởi vì tối hôm qua sau khi truyền đi những tài liệu kia cho Lý Thiết Cương, thì hắn không có nhận được bất kỳ tin tức gì từ Lý Thiết Cương, nhưng là vừa nhìn là số của Chu Hồng Kỳ gọi đến.
– A lô… có chuyện gì sớm như vậy…
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Ừ… chị đang ở quán cà phê dưới lầu của khách sạn, nơi này điểm tâm không tệ, cùng một chỗ ăn bữa sáng đi?
Chu Hồng Kỳ hỏi.
…
– Được rồi… đợi một chút em sẽ đi qua.
Đinh Trường Sinh nói.
Lúc này làm Đinh Trường Sinh cảm giác có chút ngạc nhiên chính là Nam Nhã Ninh lại không có nháo muốn đi cùng hắn đi ra ngoài, Dương Lộ sẽ ở lại tại nơi này trong coi Nam Nhã Ninh, Đinh Trường Sinh lái xe đi đến khách sạn Hồ Châu gặp mặt Chu Hồng Kỳ.
Đinh Trường Sinh vừa đi, Nam Nhã Ninh bỗng nhiên nhìn Dương Lộ hỏi:
– Hắn đi gặp người nào vậy? Có phải là đi gặp người đàn bà tối hôm qua phải không?
Dương Lộ liếc nhìn nàng, nói:
– Xem ra cô cũng đâu có ngốc, làm sao cô biết hắn đi gặp người đàn bà kia?
– Người đàn bà kia không tốt, không có tốt với hắn đâu, trong khi tôi tốt với hắn, nhưng hắn vẫn là bỏ tôi đi tìm người đàn bà kia, tôi rất là khó chịu.
Nam Nhã Ninh nói xong liền khóc lên.
– Ai… ai… cô đừng khóc, hắn đi gặp ai đó là quyền tự do của hắn, hơn nữa, hắn không phải là chồng của cô, cô đừng có suy nghĩ nhiều, tôi đã điều tra qua cô rồi, cô cũng chưa có chồng, bạn trai thì đã chia tay, cũng là vì cô kiên trì vì em gái mình mà kêu oan, đúng không? Cô đâu có chồng đâu?
Dương Lộ hỏi.
Nam Nhã Ninh lập tức trầm mặc, không còn cùng Dương Lộ nói chuyện nữa, thẳng đến khi Đinh Trường Sinh trở về cũng không nói thêm câu nào.
Đinh Trường Sinh vào quán cà phê, phát hiện không chỉ có một mình Chu Hồng Kỳ ngồi ở đó, mà còn có một người đang bồi tiếp nàng, mới đầu hắn tưởng rằng đó là An Tĩnh, nhưng khi đi đến gần mới nhìn rõ không phải là An Tĩnh, bởi vì hắn nhận thức được chồng của Chu Hồng Kỳ.
– Đến mau vậy, mời ngồi, để chị gọi cà phê và điểm tâm cho em nhé…
Chu Hồng Kỳ nói.
– Cảm ơn.
Đinh Trường Sinh gật gật đầu, lúc này nhìn về phía vị đàn ông kia.
Chu Hồng Kỳ lúc này mới chợt hiểu nói:
– Đúng rồi, chị quên giới thiệu, vị này là Hứa tổng của tập đoàn Thành Kiến.
– Chào Đinh chủ nhiệm, tôi là Hứa Gia Minh, rất vui vì gặp cậu…
Hứa Gia Minh cùng Đinh Trường Sinh bắt tay, rồi hai tay đưa cho Đinh Trường Sinh tấm danh thiếp.
Đinh Trường Sinh nhìn về phía Chu Hồng Kỳ, hắn hiểu được, Chu Hồng Kỳ hẹn hắn cái gọi là uống cà phê, bất quá là vì dẫn tiến người nên gặp mình mà thôi, tập đoàn Thành Kiến này thì Đinh Trường Sinh sớm có nghe thấy, không chỉ là đã nghe qua tên cái công ty, mà làm cho Đinh Trường Sinh khắc sâu ấn tượng chính là do Nam Nhã Ninh rồi ra, nàng là nhân viên tài vụ của tập đoàn Thành Kiến này, chứng cứ dính líu đến Để Khôn Thành cũng là từ cái tập đoàn Thành Kiến này, cho nên bây giờ nhìn thấy Hứa Gia Minh, hắn lập tức cảnh giác lên.
– Vâng… chào Hứa tổng, đối với anh thì cũng có có nghe thấy, hôm nay cuối cùng cũng đã gặp mặt rồi…
Đinh Trường Sinh nói.
– Vậy sao? Đinh chủ nhiệm cũng đã nghe nói đến tôi?
Hứa Gia Minh cao hứng nói, hắn cho rằng đó là một mở đầu tốt, ít nhất cũng không có tẻ ngắt, nhưng hắn cao hứng quá sớm, không nghĩ tới Đinh Trường Sinh câu nói kế tiếp lại hoàn toàn nhạt nhẽo…
– Đúng vậy a, tôi đến Hồ Châu thì có nhận thức một người đàn bà tên là Nam Nhã Ninh, nàng giới thiệu với tôi nơi nàng công tác, là nhân viên tài vụ của Hứa tổng, chắc anh biết Nam Nhã Ninh chứ?
Đinh Trường Sinh hỏi.
Hứa Gia Minh vừa nghe Đinh Trường Sinh nói lời này, thì biết Đinh Trường Sinh đây là đang điểm mặt hắn, vì thế nói:
– Nhân viên của tôi có đến mấy ngàn người, bộ phận tài vụ có đến cả hai mươi người, tôi làm sao có thể nhớ hết được, Đinh chủ nhiệm, hôm nay tôi đến nơi này vừa vặn gặp được Chu tổng, cùng nàng tán gẫu một chút, không ngờ lại gặp được Đinh chủ nhiệm đến đây ăn điểm tâm, nhân cơ hội này, tôi xin Đinh chủ nhiệm một cái nhân tình, không biết Đinh chủ nhiệm có thể cho một chút mặt mũi của tôi cùng Chu tổng hay không?
– Nhân tình?
Đinh Trường Sinh nói xong nhìn về phía Chu Hồng Kỳ, nhưng Chu Hồng Kỳ không nói gì, chỉ tự mình dùng muỗng nhỏ khuấy ly cà phê trong tay, một chút cũng không có ý tứ mở miệng.
Tuy rằng Hứa Gia Minh rất khó chịu khi thấy Chu Hồng Kỳ không nói câu nào, nhưng giận mà không dám nói gì, ngay cả An Tĩnh đối với nàng còn phải kính nhi viễn chi, huống hồ chi chính là mình, tuy rằng quyền lực của Chu gia bây giờ không bằng trước kia, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn là ngựa sống, cho nên, đó cũng không phải là nhân vật, hắn có thể chọc được.
– Đúng vậy… là như thế này, tôi có người bằng hữu tên là Quan Thắng Hòa, Đinh chủ nhiệm chắc nhận thức người này chứ?
Hứa Gia Minh hỏi.
Đinh Trường Sinh nghe vậy gật đầu, cũng biết Hứa Gia Minh nói đến nhân tình là muốn đề nghị cái gì rồi, nhưng vẫn không nói chuyện.
– Có thể hay không xin Đinh chủ nhiệm tha hắn một lần, hơn nữa Quan Thắng Hòa cũng nói, về sau Đinh chủ nhiệm nếu có cái gì sai phái, nhất định sẽ tận hết sức lực, không có dám hai lời.
Hứa Gia Minh nói.
Đinh Trường Sinh cười cười, vừa muốn nói, thì lúc này điện thoại di động Hứa Gia Minh vang lên, Đinh Trường Sinh vì thế liền dừng lại câu chuyện, Hứa Gia Minh, nói:
– Xin lỗi tôi có điện thoại.
Nói xong, cầm lấy điện thoại đi ra ngoài, chỉ còn Đinh Trường Sinh cùng Chu Hồng Kỳ, hai người không nói gì, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, Chu Hồng Kỳ không biết nên như thế nào giải thích với Đinh Trường Sinh, mà Đinh Trường Sinh cũng không muốn chất vấn Chu Hồng Kỳ tại sao làm làm như vậy, cho nên, Đinh Trường Sinh ăn điểm tâm, còn Chu Hồng Kỳ uống thì cà phê của nàng…
– A lô An công tử…
– Anh có nhìn thấy Quan Thắng Hòa không? Bảo hắn trốn mau đi, người tỉnh kỷ ủy đang trên đường đi tới Hồ Châu, có khả năng không lâu sẽ đến đó, Quan Thắng Hòa nhất định không thể bị bắt mang đi, anh hiểu chưa?
An Tĩnh nói.
– Nhanh như vậy sao? Nhưng cấp bách quá, bảo hắn đi đâu đây?
Hứa Gia Minh cũng có một chút hoảng, việc này hắn chưa có xử lý qua, cho nên có chút không biết làm sao.
– Ngu ngốc, trước hết bảo hắn hắn đến chỗ đó trốn đi, anh ở tại Hồ Châu không phải là có mấy nơi ẩn nấp ư, trước cứ đến một chỗ nào đó, sau đó từ từ tìm biện pháp đưa hắn đi ra ngoài, hay là áp dụng thủ đoạn khác thì tùy theo tình hình…
An Tĩnh nói đến âm thanh cuối cùng rất trầm thấp, Hứa Gia Minh minh bạch hắn nói cái gọi là thủ đoạn khác là có ý gì.
– Tốt, tôi lập tức đi làm.
Nói xong Hứa Gia Minh liền cúp điện thoại.
Hứa Gia Minh quay đầu liền mắt nhìn trong quán cà phê Đinh Trường Sinh đang ăn uống, sâu trong nội tâm nổi lên hàn ý, đây lần đầu tiên hắn cùng Đinh Trường Sinh đối mặt, nhưng bị một tin tức như vậy làm trở tay không kịp, không ngờ Đinh Trường Sinh xuống tay ác như vậy, cũng không nghĩ tới hắn một chút tình cảm cũng không lý tới…
– Cậu không cần nói gì, trước hãy nghe tôi nói hết, người tỉnh kỷ ủy đang trên đường tới, chạy nhanh trốn đi, từ từ chúng ta lại nghĩ biện pháp khác, mấy nơi có thể ẩn trốn của tôi thi cậu đã đều đi qua, tự chọn một chỗ trốn đi, hiện tại không giúp gì được cậu, tôi chỉ có thể là giúp được đến đây mà thôi.
Hứa Gia Minh đánh xong cú điện thoại này, thì mới quay trở lại chỗ ngồi trong quán cà phê.
– Đinh chủ nhiệm, xin lỗi vì công ty có chút việc, không biết chuyện vừa rồi tôi vừa mới nói kia, Đinh chủ nhiệm có suy nghĩ như thế nào?
Hứa Gia Minh diễn trò, hỏi.
– À… chuyện này không thành vấn đề, bất quá tôi nói thẳng ra, Quan Thắng Hòa không thể ở tại Hồ Châu này nữa, hắn từ đâu đến thì quay về lại nơi đó đi, tôi có thể không truy cứu hắn, đó là quá nể mặt mũi của Hứa tổng và Chu tổng rồi đấy…
Đinh Trường Sinh nói xong nhìn về phía hai người, nói…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 10 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Ngày cập nhật | 17/12/2023 12:59 (GMT+7) |