– Chu tổng… bạn có số điện thoại Đinh Trường Sinh có thể cho tôi được không? Tôi tìm hắn có chút việc.
Chân Lục Trúc đi lang thang trên phố, cuối cùng quyết định đích thân mình đi gặp Đinh Trường Sinh, cho dù là chỉ có một phần trăm hy vọng, mình cũng phải cố gắng.
– Số điện thoại tôi có thể cho bạn, nhưng tôi khuyên bạn bây giờ chưa phải lúc đi tìm hắn, Quan Thắng Hòa bây giờ tìm không ra, hắn đang căm tức, bạn lại đi tìm hắn, không phải là lửa cháy đổ thêm dầu sao, vu sự vô bổ.
Chu Hồng Kỳ nói.
– Không được, tôi phải cùng với hắn gặp mặt một lần, trao đổi thành hay không thành, đều không sao cả, tôi phải thử một lần thì mới biết được.
Chân Lục Trúc nói.
– Được rồi, bạn không nghe tôi, nếu có kết quả gì thì cũng đừng tới tìm tôi nhờ giúp bạn giải quyết, ý của tôi là, nếu cô vẫn còn coi trọng chồng của cô, thì nói hắn đừng có ra thêm hôn chiêu gì nữa, bảo Quan Thắng Hòa đi giám thị Đinh Trường Sinh, nghĩ như thế nào vậy, đầu óc hư mất rồi sao?
Chu Hồng Kỳ hỏi.
– Ai, cái việc này hắn làm tôi cũng không biết, nếu tôi biết được, thì sẽ không để cho hắn làm như vậy, Chu tổng, sự tình đã xảy ra rồi, tôi còn biết làm như thế nào đây, dù cho hắn hỗn đản thì cũng là là chồng của tôi, tôi phải giúp hắn a.
Chân Lục Trúc nói.
Chu Hồng Kỳ không từ ngữ nào phản bác, chỉ đành đem số điện thoại di động Đinh Trường Sinh đưa cho nàng.
…
Hà Phong không có bắt được Quan Thắng hòa, Lý Thiết Cương đương nhiên là rất căm tức, nhưng khi Lý Thiết Cương nhận được cuộc điện thoại của Đinh Trường Sinh, liền lập tức cải biến sách lược xử lý chuyện này.
– Trường Sinh, chuyện này là nội bộ chúng ta xảy ra vấn đề, sự tình cơ mật như vậy, không có khả năng cứ để như vậy, tôi nhất định phải tra rõ ra…
Lý Thiết Cương nói.
– Vâng… Lý bí thư, tra rõ nội tình bên trong có quỷ là tất yếu, nhưng trước mắt, tìm được Quan Thắng Hòa mới là trọng yếu nhất, cháu có đề nghị này, nếu không thích hợp thì Lý bi thư cũng đừng tức giận…
– Cứ nói, tôi nghe đây, đề nghị gì?
Lý Thiết Cương đã không có kiên nhẫn nghe Đinh Trường Sinh tiếp tục giải thích.
– Lý bí thư có tín nhiệm cháu không?
– Vô nghĩa, nếu không tín nhiệm, tôi đem sự tình trọng yếu như vậy giao cho cậu làm sao?
Lý Thiết Cương nói.
– Vậy thì tốt, vụ án Quan Thắng Hòa này bây giờ chú giao cho cho cháu làm đi, bao gồm đến lúc tìm được hắn, sau đó bắt người mang về, có thể được không?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Um… ý của cậu là được toàn quyền phụ trách vụ án này?
– Là ý tứ này, bí mật khó giữ nếu có nhiều người biết, Quan Thắng Hòa sở dĩ chạy trốn được, chính là có quá nhiều người biết đến, cho nên, cháu cảm thấy cần đem quyền lực này tập trung lại, đến lúc tìm thấy hắn, thì cháu lập tức bắt liền mang về tỉnh kỷ ủy, không cần đến người của tỉnh kỷ ủy phái xuống nữa, có thể chứ?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Tôi đồng ý, không thành vấn đề, chỉ cần là tìm được người, việc bắt người tự cậu phụ trách là được, cũng không cần phải hội báo với tôi xin chỉ thị gì cả, đem người mang về cho tôi là được.
Lý Thiết Cương nói.
Đinh Trường Sinh muốn quyền lực, Lý Thiết Cương đã cho, nhưng Đinh Trường Sinh nhưng bây giờ không có nắm chắc mình có thể bắt được Quan Thắng Hòa hay không, bởi vì hắn hiểu được, Quan Thắng Hòa có thể đúng lúc trốn thoát như vậy, tuyệt đối không phải là một người có thể làm được, hắn có thể ẩn nấp đến nơi nào, thì nhất định có người yểm trợ, người này là ai đây? Đinh Trường Sinh trong lòng đã có phương hướng điều tra rồi.
Cúp điện thoại, Đinh Trường Sinh nhìn về phía Lan Hiểu San, Lan Hiểu San lắc đầu, nói:
– Em làm như vậy, phiêu lưu quá lớn, chẳng khác gì đem toàn bộ chuyện phiêu lưu này đều gánh trên bả vai phía mình rồi…
– Phiêu lưu là có, nhưng cũng không đến mức nghiêm trọng như chị nói đâu, hiện tại người tìm không thấy, nếu tìm không được người thì trách nhiệm của em sao ư? Bọn họ vì giữ bí mật, tới bắt mà không nói cho em biết, nên em đâu có biết gì, thì cũng vừa vặn em không có đảm trách về chuyện này rồi, vì thế tuy rằng bây giờ em ôm lớn quyền lực như vậy, nhưng nếu tìm không được người, thì cũng không có gì lạ cả, cả nước có bao nhiêu người? Tìm một người này, không phải là mò kim đáy bể sao?
Đinh Trường Sinh cười khổ mà nói.
Lan Hiểu San vừa mới muốn nói an ủi hắn một chút, thì điện thoại của hắn lại vang lên, hắn vừa nhìn thấy là một số xa lạ, thì chửi bậy.
– Con bà nó, lại lại là điện thoại của ai đây?
– A lô, là vị nào đấy?
Đinh Trường Sinh sau khi bấm nghe thì hỏi.
– Xin hỏi có phải là Đinh chủ nhiệm của tỉnh kỷ ủy đúng không?
Chân Lục Trúc cẩn thận hỏi.
– Đúng, là tôi đây… là vị nào?
Đinh Trường Sinh tưởng rằng người cung cấp tài liệu tố cáo, nên hỏi.
– Xin chào, Đinh chủ nhiệm, tôi là Chân Lục Trúc, là vợ của bí thư thành ủy Để Khôn Thành, ta muốn cùng cậu gặp mặt có việc cần trao đổi một chút, có được hay không?
Chân Lục Trúc cẩn thận hỏi.
– Cùng gặp mặt? Để bí thư có biết không? Hay là để em đi đến nhà Để phu nhân, hoặc là đi đến phòng làm việc của Để bí thư cũng được?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Hắn không biết tôi gặp cậu, tôi có chút việc tư, bây giờ đang ở bên ngoài, đợi một chút tôi gửi cho cậu cho địa chỉ gặp mặt, có thể chứ?
Chân Lục Trúc hỏi.
– Được… Để phu nhân cứ đem địa chỉ phát đến đi, lát nữa em sẽ đi qua.
Đinh Trường Sinh nói.
Cúp điện thoại, Đinh Trường Sinh nhìn về phía Lan Hiểu San, nói:
– Chân Lục Trúc muốn gặp em, có chuyện gì đây, lát nữa chị đi cùng với em, miễn cho em bị người gài bẫy, vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn.
– Nàng tìm em, nhất định là có việc tư rồi nếu chị cùng đi, chỉ sợ nàng sẽ không nói ra là chuyện gì, chị thấy nếu chị đi e là không thích hợp a?
Lan Hiểu San nói.
Đinh Trường Sinh gật đầu, nói:
– Như vậy đi, em đi gặp nàng, chô ở bên ngoài ngoại vi giúp em nhìn, đừng để đến lúc đó có cái gì xảy ra, em có nhảy xuống hoàng hà cũng rửa không sạch, có chị ở tại bên ngoài theo dõi, nếu có gì nghi ngờ thì báo cho em biết, em cũng tốt có để chuẩn bị…
– Ai, đây là phu nhân của Để bí thư, khoan hãy nói, Chân Lục Trúc chị đã đã nhìn thấy, ngoài ba mươi tuổi, rất là xinh đẹp, nếu đến đến lúc đó em động lòng thì làm sao bây giờ, hơn nữa nàng tìm em, thì có thể có chuyện gì, không phải là sự tình quan lộ của chồng nàng sao, người khác không dùng được, bây giờ vợ hắn cũng là tự mình ra trận rồi, khó nói trước được a.
Lan Hiểu San nói.
– Đừng nói giỡn, nàng cho dù là xinh đẹp đến đâu em cũng không dám, hơn nữa còn thân phận bày ra là phu nhân của bí thư thành ủy…
Đinh Trường Sinh nói.
– Nhưng nếu em có thể làm cho Để phu nhân thoải mái, thì sau này tại Hồ Châu, có sự tình gì mà em không giải quyết được chứ…
Lan Hiểu San nói.
– Phải không, vậy nếu em làm xong nàng, nàng có thể quân pháp bất vị thân mà tố cáo hành vi Để Khôn Thành tham nhũng, nếu được như vậy thì em còn có thể suy nghĩ hy sinh một chút nhan sắc của em…
Đinh Trường Sinh cười nói.
– Thôi chúng ta đi đi, vè phần nhan sắc của em thì quên đi, chúng ta cùng đến đó, chị ở bên ngoài giúp em quan sát động tĩnh, em ở bên trong cứ tận tình chơi đùa với nàng hưởng thụ sung sướng đi, cam đoan sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Lan Hiểu San xấu xa cười nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 10 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Ngày cập nhật | 17/12/2023 12:59 (GMT+7) |