– Vậy xin chào Thành chủ tịch, chúng tôi đi về trước…
Trần Kính Sơn nói.
– Được rồi, tôi sẽ đốc xúc chuyện này, Đường phó chủ tịch, ông hãy tiếp xúc trước, hẹn với bên ngân hàng, tôi sẽ cùng bọn họ gặp mặt.
Ngay tyrong lúc bọn họ ba người đi tới cửa, Thành Thiên Hạc đột nhiên nói:
– Trường Sinh, cậu lưu lại một chút, tôi có chút việc muốn trao đổi cùng với cậu…
Ba người rõ ràng ai cũng sửng sốt, Đinh Trường Sinh trong lòng càng là thầm mắng Thành Thiên Hạc âm hiểm… Bà mẹ nó… ngươi đây là ý gì, đối với một chiêu này của Thành Thiên Hạc thì hắn có chút khinh thường, Trần Kính Sơn là người của Đường Bỉnh Khôn, ta cùng hắn cùng một chỗ đến, ngươi lưu lại ta một mình, thế thì Đường Bỉnh Khôn sẽ suy nghĩ như thế nào đây?
Trần Kính Sơn mỉm cười, theo Đường Hùng liền đi ra ngoài, còn Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ quay trở lại chỗ ngồi của mình, Thành Thiên Hạc cũng là ngồi ở trên vị trí cũ không nhúc nhích.
Nhìn thấy Đinh Trường Sinh rất tự nhiên quay về chỗ ngồi, hơn nữa một chút cũng không cùng Thành Thiên Hạc khách sáo, Thành Thiên Hạc lúc này mới nghĩ đến lời con trai mình đánh giá đối với Đinh Trường Sinh, tiểu tử này rất có chừng mực, là dạng người luôn nắm chắc cơ hội vô cùng tốt, giống như là vừa rồi, trong quan hệ cao thấp biểu hiện vô cùng đúng chỗ, nhưng bây giờ tiểu tử này có vẻ phóng túng không trói buộc gò bó.
– Thành chủ tịch, có chuyện cứ nói thẳng đi a.
– Cậu và Thành Công là bạn tốt, Thành Công thường ở trước mặt tôi kể về cậu, như thế nào, đến Bạch Sơn công tác rồi, cậu cũng chưa một lần đến gặp tôi, mặc dù cứ cho tôi là không phải chủ tịch thành phố, nhưng xem như bằng hữu của Thành Công, lễ phép vẫn là phải có a…
Thành Thiên Hạc cười cười, đưa cho Đinh Trường Sinh một điếu thuốc, bởi vì ông nhìn thấy ngón tay Đinh Trường Sinh có chút ám khói, thì biết Đinh Trường Sinh hút thuốc.
– Chú là chủ tịch thành phố, cháu tuy rằng cùng Thành Công là bằng hữu, nhưng cháu không muốn để cho người ngoài nói nhảm, cũng không muốn để cho chủ tịch phải phiền toái.
Đinh Trường Sinh mồi điều thuốc rồi nói.
– Phiền toái? Có đôi khi hai chữ phiền toái này cũng bao hàm nhiều tầng hàm nghĩa, cậu là người Bạch Sơn, tôi cũng vậy, cậu và Thành Công lại là bằng hữu, có rất nhiều việc chúng ta có thể trao đổi, tôi công tác tại Bạch Sơn đã nhiều năm, có thể nói là sau này cũng sẽ không đi ra ngoài quá thành phố Bạch Sơn, vì thế tôi nghĩ, chúng ta là có thể hợp tác.
Thành Thiên Hạc nói.
Rất khó tưởng tượng một Thành Thiên Hạc cao ngạo như thế lại có thể cùng Đinh Trường Sinh nói lời như vậy, trước kia Tôn Truyền Hà vì ông ta làm bao nhiêu việc, vẫn bị bị sai sử như một con chó, nhưng đối với Đinh Trường Sinh thì lại có vài phần kính trọng.
Muốn nói mình và Thành gia thật đúng là bắt nguồn từ sâu xa, theo dòng chảy, người đầu tiên của Thành gia mà Đinh Trường Sinh có quan hệ chính là Điền Ngạc Như, cũng chính là em vợ của Thành Thiên Hạc, mình và nàng không chỉ là có một chân mà còn có dính líu chút ít đến Điền Thanh Như chị của nàng, về sau thì là Thành Công, nhưng đó là những chuyện đã qua, giữa mình và Thành Thiên Hạc thì không có cái gì quan hệ, tại trong mắt Đinh Trường Sinh nhìn thấy, Thành Thiên Hạc này thì sớm hay muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, mà một khi ông ta gặp chuyện không may, ảnh hưởng rất lớn đến chính là một số cán bộ thành phố Bạch Sơn, bởi vì Thành Thiên Hạc cắm rễ ở tại nơi này trong thời gian quá dài.
– Hợp tác? Cháu nghĩ không ra, chúng ta có cái gì để mà hợp tác?
Đinh Trường Sinh sửng sốt, không ngờ Thành Thiên Hạc nói thẳng ra như vậy, hỏi.
– Trước mắt có một việc, hạng mục này là do tôi dẫn đến, có thể nói có rất nhiều người vì nể mặt mũi của tôi mà đầu tư vào, hiện tại bây giờ muốn phá dỡ di dời, đó cũng là tiền mồ hôi nước mắt của bọn họ, nếu tôi không ra mặt, chuyện phá dỡ di dời này sẽ không có khả năng thuận lợi, tôi có thể giúp cậu đem cái hạng mục này hoàn thành thật mỹ mãn, tôi không biết Đường Bỉnh Khôn cho cậu cái chỗ tốt gì, nhưng tôi Thành Thiên Hạc cũng không phải là người keo kiệt.
Thành Thiên Hạc rất là tự tin nói.
– Thành chủ tịch, Đường bí thư cái gì cũng chưa cho cháu, chắc là chú đã hiểu lầm.
Đinh Trường Sinh, nói.
– Cậu có khả năng chưa biết, Đường Bỉnh Khôn đánh chủ ý chính là đem chuyện xây dựng thành phố sạch đẹp văn minh này làm tốt, hắn công tác tại thành phố Bạch Sơn trong thời gian cũng không ngắn rồi, hắn đang có ý muốn rời khỏi thành phố Bạch Sơn, nếu như cái việc này thành công, đây là một cơ hội tốt cho hắn, tôi nói đến đây, chắc cậu minh bạch lời nói của tôi rồi chứ?
Thành Thiên Hạc nhìn Đinh Trường Sinh, hỏi.
Đinh Trường Sinh không nói, nhưng là lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cái gì nghe cũng đều không hiểu.
Kỳ thật Đinh Trường Sinh xem những lời này của Thành Thiên Hạc tạo thành một sự uy hiếp, Đường Bỉnh Khôn đã xem việc xây dựng thành phố sạch đẹp văn minh là chiến tích của ông ta, nếu như thành công, như vậy Đường Bỉnh Khôn sẽ có khả năng tiến thêm một bước, đây là vốn liếng, nhưng kế tiếp Đường Bỉnh Khôn sẽ đi đâu này? Còn Thành Thiên Hạc sẽ bổ sung thay thế cái chức vị bí thư sao? Thật cũng có cái khả năng này, chỉ là không biết Thành Thiên Hạc nếu có cái loại tự tin này, thì đến từ nơi nào đây?
– Trần Kính Sơn là người của ai thì cậu thừa biết, nhưng Đinh Vân Lộ là người của ai thì cậu biết không? Là người của Hạ Minh Tuyên đấy, hai người bọn họ vẫn luôn là âm thầm phía sau câu thông, tại thời điểm còn Tôn Truyền Hà, bọn họ không lật lên sóng gió được, nhưng cậu không phải là Tôn Truyền Hà, đừng nhìn hiện tại trước mắt bọn họ thành thật, đó là bởi vì Đường Bỉnh Khôn cùng Hạ Minh Tuyên đều hiểu, việc thực thi xây dựng thành phố sạch đẹp văn minh mới là khó khăn lớn nhất, cho nên nội bộ khu Bạch Sơn phải bảo trì đoàn kết, nhưng nếu một khi chuyện đó đã thành công, rất khó mà nói tương lai của cậu sẽ như thế nào? Cậu cho rằng cậu có bản lĩnh nắm giữ đám thường ủy khu sao?
Thành Thiên Hạc không để lại dấu vết đem tình huống bên trong khu ủy Bạch Sơn chỉ điểm cho hắn.
Thật là như vậy, lại còn thêm một chủ nhiệm tổ chức cán bộ Âu Hưng Thanh, khẳng định cũng là người của Hạ Minh Tuyên…
Đinh Trường Sinh cũng phải thừa nhận, Thành Thiên Hạc nói không sai, chính mình nếu muốn nắm giữ thường ủy khu Bạch Sơn thì thực sự không phải là một sự tình dễ dàng, đã vậy còn có một Văn Nhược Lan, mình cũng không có nắm giữ được ở trong tay, lời nói này của Thành Thiên Hạc lập tức đánh thức Đinh Trường Sinh, nguyên lai tất cả trước mắt đều là những sự biểu hiện giả dối, chính mình từ trước đến nay vẫn không có chân chính nắm giữ được toàn cục, hiện tại cái gọi là toàn cục, bất quá chỉ là giữa các thế lực ngầm thỏa hiệp kết quả mà thôi.
– Nhưng tôi có thể giúp cậu làm được, chứ nếu cậu chỉ là nắm một tay, không thể nắm giữ toàn cục, thì cậu cũng làm không ra được cái gì đại sự, tôi nói không sai chứ?
– Đây là điều kiện mà Thành chủ tịch nói?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Điều kiện như vậy còn chưa đủ sao? Cậu nắm giữ được thường vụ khu ủy Bạch Sơn, sự tình nào cậu muốn làm mà không thành? Đừng quên, nắm giữ toàn cục mặt khác đó chính là quyền lực, cậu cho rằng được Đường Bỉnh Khôn duy trì, thì liền có thể nắm giữ được toàn bộ? Nếu tôi không ủng hộ cậu, thì ít nhất có thể có rất nhiều việc hiệu suất của cậu đã giảm đi hết một nửa, cậu có tin không?
Thành Thiên Hạc sắc mặt mất đi nụ cười, lời nói nghiêm trang, Đinh Trường Sinh biết, Thành Thiên Hạc nói đúng là sự thật, nếu như Thành Thiên Hạc cũng ủng hộ cho mình, như vậy ít nhất sẽ có rất nhiều việc, mình làm ít cũng được công to.
Nhưng nếu làm như thế này thì không khác gì làm xiếc đi trên dây, chính mình có đủ bản lĩnh như vậy hay không? Sống hai mặt lấy lòng, hai mặt nở hoa, nhưng nếu một bên không vui, khả năng mình liền rơi vào vực sâu…
…
Thành Thiên Hạc uy hiếp cũng thế, mượn sức cũng tốt, nhưng Thành Thiên Hạc nói đúng sự thật.
– Thành chủ tịch, cần gì mà so đo với cháu như vậy, cháu chẳng qua chỉ là một hậu bối, chú muốn như vậy không phải làm khó hậu bối sao?
Đinh Trường Sinh nói, nhưng trong nội tâm âm thầm nảy sinh ác độc, cái lão gia hỏa này thật đúng là không biết trời cao đất rộng, nếu như muốn lật đổ ngươi, thì ta đã làm, chứ cần gì chờ đợi đến bây giờ, bây giờ mình lại bị phản cắn ngược một cái.
Nhưng thời cơ đã trôi mất rồi, thời điểm tốt nhất vặn ngã Thành Thiên Hạc đã qua, Đinh Trường Sinh lại nghĩ đến vụ án của Tôn Truyền Hà, Thành Thiên Hạc nhất định đã làm rất nhiều công tác đem tất cả dấu vết đều xóa bỏ mất rồi, cho nên bây giờ nói những chuyện kia đúng là chẳng giúp ích được gì…
Điều này cũng gián tiếp để cho Đinh Trường Sinh đúc kết thêm một kinh nghiệm, nếu ở trong quan trường thì căn bản không thể thực hiện được sự nhân từ, lúc đó chỉ cần ngươi do dự thì sẽ có khả năng trong tương lai đại giới sẽ trả giá gấp trăm lần, bất quá Thành Thiên Hạc mặc dù là xuất phát từ ý vị châm ngòi, nhưng có một việc ông ta nói vô cùng đúng, hiện tại khu Bạch Sơn sở dĩ an tĩnh như vậy, nguyên nhân chủ yếu vẫn là từ Đường Bỉnh Khôn, Đường Bỉnh Khôn đối với cái nhiệm vụ xây dựng thành phố sạch đẹp văn minh này có thật lớn mong đợi, làm cho tất cả mọi người không dám tạc đâm, nhưng nếuchuyện này trôi qua xong, thì phía sau sẽ là như thế nào đây?
Đinh Trường Sinh mấy ngày qua có cảm giác mình quá hài long rồi, vì thế cho nên cũng có chút lâng lâng phơi phới rồi, nhưng khi nghe Thành Thiên Hạc vừa nói như vậy, chính mình vẫn là chính mình, vẫn chưa có sự thay đổi gì cả.
– Có khả năng cậu cho là tôi đang vì bản thân của mình mà mưu đồ, kỳ thật có được như thế này, tôi còn mưu đồ nữa sao? Nhưng tôi là chủ tịch thành phố, nếu làm kinh tế mà không phát triển đi lên, thượng cấp sẽ đánh bằng hèo, cái hèo này không có khả năng đánh ở mông người khác, mà là chính tôi đấy, khu Bạch Sơn là huyện thì có kinh tế lớn nhất của thành phố Bạch Sơn, hàng năm GDP đối với toàn thành phố cống hiến cũng là lớn nhất, cho nên tôi rất coi trọng khu Bạch Sơn, nhưng bây giờ khu Bạch Sơn đã không còn nằm trong quy hoạch của tôi rồi, đối với viêc phát triển kinh tế sau này, tôi thực lo lắng, cho nên mới gọi cậu lưu lại, kỳ thật cũng là vì vấn đề phát triển kinh tế về sau của khu Bạch Sơn mà thôi, còn các vấn đề khác thì không quan hệ.
Thành Thiên Hạc nói rất đường hoàng, làm bất luận kẻ nào nghe vào cũng nghĩ là ông ta vì phát triển kinh tế, vì nâng cao cuộc sống dân chúng, nhưng Đinh Trường Sinh nghe tại trong lòng thì chẳng khác gì làm kỹ nữ mà muốn lập đền thờ.
– Đa tạ chủ tịch quan tâm, nếu là như vậy, vậy còn chuyện phê duyệt tài chính…
– Tôi nói, phải nhìn thái độ của của cậu, có thể lớn có thể nhỏ, có thể mau có thể chậm, cậu là bằng hữu Thành Công, điểm này vẫn chưa rõ sao?
Thành Thiên Hạc nói.
– Cháu hiểu, nhưng sự khó xử của cháu thì Thành chủ tịch cũng nên minh bạch, cháu mới vừa đến đến, khối thổ nhưỡng địa phương này có thể nói là chưa biết gì, chỉ sợ là không có đủ khả năng, sẽ làm cho Thành chủ tịch chê cười a.
Đinh Trường Sinh cũng minh bạch ý tứ của Thành Thiên Hạc, đơn giản vẫn là muốn mượn sức của mình, nhưng hắn lúc này cũng đã nghĩ xong, hắn cũng không cùng với Đường Bỉnh Khôn một thân cây thắt cổ chết, còn chi bằng đứng giữa trung lập, chính mình nếu như sống chết cứ đứng về phía của Đường Bỉnh Khôn, như vậy một khi hắn cùng Trần Kính Sơn có mâu thuẫn, thì ai có thể ra mặt nói chuyện cho mình.
Thành Thiên Hạc không nói gì, Đinh Trường Sinh biết lúc này có nói nhiều lời cũng vô ích rồi, vì thế đứng dậy rời khỏi phòng làm việc của Thành Thiên Hạc, nào ngờ lúc xuống lầu liếc mắt liền thấy xe của Trần Kính Sơn vẫn còn chưa đi, lão hồ ly này, đợi tại nơi này làm chi đây?
– Trần khu trưởng, ông chưa về sao?
Đinh Trường Sinh đi tới gõ vào cửa kính xe hỏi.
– Đinh bí thư, Trần khu trưởng không có ở bên trong xe, nghe nói là đi qua bên cục tài chính hỏi qua một chút.
Tài xề của Trần Kính Sơn nói với Đinh Trường Sinh.
– À… vậy nếu ông ấy trở về, anh nói là tôi về trước rồi nhé…
Đinh Trường Sinh nói xong lên xe của mình, sau đó lái xe ly khai khỏi ủy ban thành phố.
Trở lại khu ủy, Đinh Trường Sinh nhớ đến sự tình của Lưu Chấn Đông, được Thành Thiên Hạc thức tỉnh, Đinh Trường Sinh hiện tại đã biết chắc chắn vị trí hoàn cảnh của mình, chỉ có Lưu Chấn Đông mới là chân chính người của mình, cho nên việc để cho Lưu Chấn Đông mau chóng nhậm chức mới là trọng yếu, dù như thế nào, đây là phát pháo đầu tiên khai hỏa.
– Tào cục trưởng, tôi là Đinh Trường Sinh đây, tối nay có thời gian rảnh không?
– Cậu tìm tôi thì chắc chắn không phải là chuyện tốt, nói đi… chuyện gì?
Tào Kiến Dân vừa nghe tiếng Đinh Trường Sinh, đầu có chút lớn, nhưng lại không tiện đẩy ra, Lưu Chấn Đông đã đến cục công an thành phố báo cáo, Tào Kiến Dân suy đoán, tám chín phần là sự tình của Lưu Chấn Đông.
– Tôi muốn mời Tào cục ăn cơm, như thế nào, cho chút mặt mũi, chúc mừng ông có thêm được nhiều một mãnh tướng, Lưu Chấn Đông tại công an thành phố Hồ Châu là đội trưởng đội hình cảnh, đối với các vụ trọng án vẫn rất có nghề đấy, ông có muốn gặp hắn không?
Đinh Trường Sinh treo mỡ lên miệng mèo đối với Tào Kiến Dân, bởi vì các vụ án đêm khuya bắt cóc các cô gái trẻ tuổi đến bây giờ cũng chưa có phá được, người cũng không thấy xác, bên cục công an thành phố bị áp lực rất lớn.
– Vậy được rồi, cậu ước định nơi đến đi…
Tào Kiến Dân nhíu mày nói.
Đã tới giờ tan việc, Tào Kiến Dân gọi điện thoại cho con gái Tào Tinh Tinh, nói buổi tối không trở về nhà ăn cơm, bảo Tào Tinh Tinh không cần chờ ông tan việc, nhưng Tào Tinh Tinh lại không buông tha, bởi vì gần đây áp lực rất lớn, lại tăng thêm Tào Kiến Dân lớn tuổi, thân thể bệnh trạng không được tốt, cho nên Tào Tinh Tinh đối với Tào Kiến Dân quản vô cùng nghiêm.
– Không được, cha không thể lại đi bên ngoài ăn cơm, mỗi lần ăn cơm thì đều uống rượu, như vậy đi, để cho cha chọn lựa, một là mang theo con đi, nếu không thì cùng về nhà ăn cơm…
Tào Tinh Tinh gọi điện thoại xong, thì liền chạy đến phòng làm việc của Tào Kiến Dân.
– Cha đêm nay không đi uống rượu, chỉ là trao đổi công việc, Đinh Trường Sinh mời cha…
Tào Kiến Dân nói.
– Đinh Trường Sinh mời cha? Con cú vô sự thì không đến nhà a, hắn mời cha vì chuyện gì?
Tào Tinh Tinh vừa nghe Đinh Trường Sinh mời khách, lập tức tinh thần tỉnh táo, hỏi.
– Có phân cục trưởng mới đến, cha nghe bên phòng tổ chức nội bộ đã đưa tin, nên đoán chừng là việc này, cho nên đêm nay con không cần lo lắng, cha về sớm một chút.
– Không được, con cũng đi.
Tào Tinh Tinh bĩu môi nói.
– Con đi làm gì? Ba người chúng ta là đại nam nhân, con là một cô gái không nên đi, không tiện đâu…
– Có cái gì mà không tiện chứ? Đừng nói là các người kéo nhau đi đến mấy cái quán có gái để làm cái chuyện kia đó a?
Tào Tinh Tinh bị Tào Kiến Dân làm hư rồi, cái gì cũng dám nói, chuyện gì cũng dám hỏi, liền ngay lời này cũng có thể xuất khẩu hỏi đến.
– Con… hừ… thu dọn đồ đạc rồi cùng đi với cha…
Tào Kiến Dân bất đắc dĩ nói, thật sự là ông đối với đưa con gài này không có chiêu để trị.
Lưu Chấn Đông không có xe, nên Đinh Trường Sinh lái xe mang theo hắn đến nhà hàng, đến nhà hàng khi Tào Kiến Dân còn chưa tới, Đinh Trường Sinh liền cùng với Lưu Chấn Đông ngâm vào một bình trà, tại phòng đem tình huống của Tào Kiến Dân giới thiệu sơ qua cho biết, lúc sau nào ngờ Tào Kiến Dân còn dẫn theo Tào Tinh Tinh đến, cô gái này, thật sự là nơi nào cũng đều có móng vuốt của nàng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 10 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Ngày cập nhật | 17/12/2023 12:59 (GMT+7) |