– Em bây giờ đi đâu, đến trạm xe cao tốc, hay là về thăm nhà?
Lương Khả Ý hỏi.
– Chị về cơ quan của chị đi, em về nhà thăm đứa bé một chút, buổi chiều mới trở về Hồ Châu, hiện tại viện kiểm sát như rắn mất đầu…
Đinh Trường Sinh nói.
– Ừ… được rồi, chị đưa em trở về nhà, sẵn dịp thăm mẹ con nàng một chút.
Lương Khả Ý nói, nhưng lời này Đinh Trường Sinh như thế nào nghe có một chút chua chua, dĩ nhiên, tốt nhất là không hỏi đến…
Lương Khả Ý đem Đinh Trường Sinh đưa đến nhà, Đinh Trường Sinh mời nàng đi vào ngồi một chút.
– Em không sợ chị sẽ thật đi vào với em sao? Lúc đó em giải thích thế nào đây?
Lương Khả Ý ngồi qua tay lái, hỏi.
– Có cái gì mà phải giải thích, hơn nữa, em là dạng người như thế nào, nàng không phải là không biết, nàng chưa bao giờ để ý đến em về mấy việc này, chị quá lo lắng rồi, đi vào hay không đi vào đây, nếu không thì em tự chính mình đi đây.
Đinh Trường Sinh xuống xe, vừa nói ánh mắt vừa chằm chằm nhìn qua cái khe sâu thẳm chính giữa hai bầu vú nàng qua cái cổ áo…
– Đinh Trường Sinh a, em không thể bớt chút vô sỉ được sao?
Lương Khả Ý lườm hắn, nói.
Đinh Trường Sinh cười cười, liền xoay người đi vào đại môn, Lương Khả Ý oán hận nhìn Đinh Trường Sinh liếc nhìn, rồi lái xe rời đi.
– Con đã trở về sao?
Thạch Ái Quốc tại trong nhà không có đi ra ngoài, nhưng mẹ con Thạch Mai Trinh thì không có ở nhà, không biết đi đâu.
– A trinh cùng hài tử đâu rồi ba?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Hình như đi xem chiếu bóng rồi, ngồi đi, ba cũng vừa mới ngâm ấm trà ngon.
Thạch Ái Quốc theo bên trong khay trà lại lấy ra thêm cái cốc, nói.
– Hôm nay con đi gặp Lương Văn Tường rồi, là Lý Thiết Cương nói bí thư Lương Văn Tường muốn gặp con cho nên con mới chạy về đây…
Đinh Trường Sinh uống ngụm trà, nói.
– Lương Văn Tường tìm con, có chuyện gì?
Thạch Ái Quốc rót chén trà, nghe Đinh Trường Sinh nói như vậy thì sửng sốt.
– Lúc con vừa mới đi đến Hồ Châu, liền bị Trần Đông bên viện kiểm sát cùng thành kỷ ủy Kim Lập Quân bố trí cái bẫy, hai người bọn họ không biết là bị ai mê hoặc, muốn tính kế hãm hại con, vừa vặn có vụ án mà hai người này thu tiền của người, bị con bắt được nhược điểm, hiện tại này hai người này đã bị bắt lên tỉnh kỷ ủy, phỏng chừng sẽ phun ra thêm không ít người, thế cục bước tiếp theo của Hồ Châu không biết sẽ hướng về phương hướng nào phát triển nữa đây, hôm nay tại trong nhà Lương Văn Tường ăn cơm, ngồi còn có Tiết Quế Xương chủ tịch của Hồ Châu, con đến thì mới biết được Tiết Quế Xương cũng đã đến.
Đinh Trường Sinh nói.
– Việc này con làm quá liều lĩnh, tại bên trong có sẽ được lợi ích gì?
Thạch Ái Quốc nghe xong trầm ngâm lúc lâu mới hỏi.
– Con nói với bí thư Lý Thiết Cương, nếu muốn con còn ở tại Hồ Châu tiếp tục công tác này, thì phải tranh thủ cho con cái vị trí kia của Trần Đông, bởi vì không có cái vị trí kia, bước tiếp theo thì cái gì cũng không làm được, không có quyền lực thì có tài giỏi đến đâu cũng đành chịu thua…
Đinh Trường Sinh nói.
– Hắn nói như thế nào?
– Ông ta đáp ứng chính là không thành vấn đề, cũng giúp con tự đi gặp Lương Văn Tường, nhưng rốt cuộc cuối cùng Lương Văn Tường quyết định như thế nào, thì con cũng không biết, thôi mặc cho số phận đi a, ba… ba nói con trong chuyện này làm liều lĩnh, con cũng cảm thấy có chút nóng nảy, nhưng lúc đó con không vội vàng không được, chuyện này khó khăn lắm con mới bắt được nhược điểm bọn hắn, nếu không phóng ra, bọn hắn cũng không có khả năng đối với con có sắc mặt tốt, con một thân một mình tại Hồ Châu, khó tránh khỏi sẽ bị người khác ám toán, hiện tại rất nhiều người đều đã biết rồi, hai người bọn họ là bởi vì ám toán con nên mới bị con phản đòn, cho nên có vài người nếu muốn đánh chủ ý lên trên người của con thì cũng phải cân nhắc cho kỹ a, con là người có thù tất báo, chớ chọc đến con thì tốt nhất, nếu không, hậu quả như thế nào thật đúng là khó mà nói.
Đinh Trường Sinh nói.
– Thời điểm này con lập uy quá sớm, nếu như không có sự tình phía trên đang tính toán, thì con có thể lập uy, nhưng con vẫn không biết sự tình phía trên đang tính toán về chuyện như thế nào, ba phỏng chừng hiện tại đám người Lý Thiết Cương hẳn là đang sốt ruột, An Như Sơn tiếng nói vẫn còn rất cao, cho nên nếu Hồ Châu bên này không xảy ra việc, bọn hắn sẽ rất khó tổ chức ngăn cản được An Như Sơn thượng vị, con bây giờ lập uy quá sớm, thì sẽ có một vài người Hồ Châu kia chắc chắn là cảnh giác, đây là một mặt, về một phương diện khác, cái chức vụ Kiểm soát trưởng nếu có thể thuận lợi bắt tới tay của con, thì Lý Thiết Cương sẽ áp lực xuống đến con cũng không nhỏ, trước kia thì con còn có thể nói vì không có quyền lực, nên rất nhiều việc không có cách nào làm, nhưng hiện tại thì thế nào, đã cho con quyền lực rồi, con vẫn tìm không ra đến cái manh mối gì, nhổ không ra nhân vật nào có giá trị, thì hắn có thể coi như xong sao? Đây là con tự mình đào một cái hố cho chính mình a.
Thạch Ái Quốc nói.
Đinh Trường Sinh đúng là không biết đến cái gì, nhưng sau khi nghe Thạch Ái Quốc vừa nói như vậy, giống như thật đúng là sẽ có chuyện như vậy.
– Vậy con bây giờ nên làm gì, lấy quá trình còn cùng Lương Văn Tường đàm, thì con cảm thấy cái vấn đề Kiểm soát trưởng này không lớn, đây chẳng phải đúng là tự mình đào một cái hố cho chính mình rồi sao?
Đinh Trường Sinh hỏi.
Thạch Ái Quốc ngửa đầu, nói:
– Việc này cũng nên trách ba, không có thể đem sự tình của phía trên thông báo cho con biết, con ở phía dưới làm việc, chẳng những là làm việc, mà còn phải để ý đến hướng gió, hãy tranh thủ mỗi cuối tuần đều trở về đây một chuyến, cho dù là ở lại không được bao lâu, hai người chúng ta cũng có thể trao đổi, có một số việc, một người thì dễ dàng để tâm vào các chuyện vụn vặt, chúng ta cùng thảo luận, nói không chừng liền có biện pháp, nếu như vị trí Kiểm soát trưởng có thể tới tay, thì làm việc phải có hành động dứt khoát hẳn hoi, nhưng phải nhớ kỹ một sự kiện, không nên động đến Để Khôn Thành, nếu ở phía trên hướng gió có thay đổi, con phải suy nghĩ kỹ, Lý Thiết Cương người này có đáng giá để con bán mạng hay không? Rồi những vụ án con làm, đến lúc đó đều đẩy lên trên đầu của con thì làm sao bây giờ? Con có nghĩ tới hay không, trong quan trường tìm người chịu tội thay là sự tình rất là bình thường…
– Vậy là đối với Hồ Châu mà nói, chính là trước đánh ruồi bọ, sau đó thì mới tính toán đến chuyện có nên đánh hổ hay không…
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Đúng vậy, trước muốn làm ra thành tích, thì không thể để mình bị thương, nếu không, có thể bị người khác coi như là người bị đá ra chịu tội thay, đến lúc đó thì rất phiền toái.
Thạch Ái Quốc nói.
Đinh Trường Sinh gật gật đầu, nói:
– Con đã biết, nhất định sẽ cẩn thận hơn, hiện tại Hồ Châu chẳng những là trong thành phố, còn có phía dưới những huyện, khu có rất nhiều vấn đề, bây giờ con đi đón lấy hai mẹ con nàng, như thế nào đến giờ vẫn chưa thấy trở về?
– Tốt, con đi đi, gọi điện thoại cho nàng, nhìn xem đang ở đâu vậy.
Thạch Ái Quốc nói.
Bên trong đại sảnh rạp chiếu phim Vạn Đạt, có hai người mang kính râm, mỗi người cầm một ly Coca, và bắp rang, một nam một nữ, đang nhìn chằm chằm về cửa ra vào trong rạp chiếu phim.
– Lát nữa tôi đánh lạc hướng mọi người, cô ôm đi đứa nhỏ, đi đến thang máy xuống bãi đậu xe dưới đất, xe đậu ngay tại cửa, hôm nay chỉ có hai mẹ con bọn họ, nên vấn đề không lớn, bình thường họ không có đi ra ngoài, cơ hội này khó có được.
Nam nhân nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 11 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Ngày cập nhật | 03/02/2024 06:26 (GMT+7) |