Thạch Ái Quốc nghe xong Đinh Trường Sinh nói, nghi vấn nói.
– Vâng… Trọng bí thư nói như vậy, không biết là thật hay giả, bất quá vấn đề ông ấy muốn thay đổi Vạn Hòa Bình lại là thật, về phần có khả năng hay không để con thế vào cái vị trí đó thì đó là một chuyện khác rồi.
Đinh Trường Sinh nói.
– Ừ… lâu nay không thế nào thấy được đến cổ tay của Trọng Hải có cái gì, nhưng mấy năm này Trọng Hải trưởng thành rất nhanh, tăng lên cũng rất nhanh, con đi theo hắn cũng là chuyện tốt, dù sao các người trước đó vẫn có một chút quan hệ sâu xa, nhưng làm cái vị trí cục trưởng này cũng không tốt đâu, Vạn Hòa Bình mấy năm nay làm không sai, tạo ra vây cánh bên trong cũng không tệ, cho nên con đến đó cũng không hẳn là dễ làm…
Thạch Ái Quốc nói.
– Con biết, Trọng Hải cũng là lo lắng vấn đề này, cho nên muốn nhân cơ hội thay đổi ông ta, một người tại một chỗ làm mười mấy năm trưởng cục công an thành phố, với lại Vạn Hòa Bình tuy rằng muốn bám lên Trọng Hải, nhưng Trọng Hải đối với ông ta thì không tín nhiệm, sự tình thay đổi người là sớm hay muộn mà thôi, Trọng Hải nói hiện tại trong tay không có người, cho nên muốn con tram vào đó…
– Con trả lời như thế nào? Đáp ứng?
Thạch Ái Quốc hỏi.
– Không có, làm sao có thể làm như vậy chứ, từ phía sau đi ăn máng khác, Lý Thiết Cương không thể hận chết con sao?
Đinh Trường Sinh nói.
– Coi như con còn thông minh, nếu bây giờ con rời khỏi Hồ Châu, thì Lý Thiết Cương cùng Lương Văn Tường cũng không có khả năng đối với con có sắc mặt tốt, cho nên, dù là Hồ Châu đang là một cái hố, con cũng phải ở tại bên trong hố đợi thêm một thời gian, tra ra cái gì thì tra, tra không ra thì thôi, đợi cho đến thời điểm Lý Thiết Cương cùng Lương Văn Tường mất đi sự kiên nhẫn, thì lúc đó con đã có thể rời khỏi Hồ Châu đi ra ngoài.
Thạch Ái Quốc nói.
– Vâng, Trọng Hải cùng ba nói giống nhau, nhìn đến thật sự là sự tình trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ai cũng đều đã nhìn ra, Hồ Châu không phải là địa phương tốt…
Đinh Trường Sinh nói.
– Cho nên, con hãy cẩn thận một chút a, tuyến này của Trọng Hải con cũng không được chặt đứt, nói không chừng ngày nào đó con thật đúng là có thể sử dụng trên con đường của Trọng Hải…
Thạch Ái Quốc nói.
– Vâng… Trọng Hải còn nói qua mấy ngày gần đây chú của ông ấy giục ông ấy qua trở về nhà, đến lúc đó gọi điện thoại để con cùng đi trở về gặp chú của ông ấy, không biết lời này là thật, hay là khách sáo, vậy thì cứ chờ đợi xem đi.
Đinh Trường Sinh nói.
Thạch Ái Quốc gật gật đầu, như có điều suy nghĩ, nhưng không nói ra…
– Ba, còn có chuyện, hiện tại con cũng không biết đối phương là ai, cho nên, vợ con cùng ba ở tại tỉnh thành không an toàn lắm, nếu không, mọi người đi với con đến Hồ Châu a, đến đó có lẽ có thể an toàn hơn một chút, cũng tiện cho con có cơ hội chiếu cố các người.
Đinh Trường Sinh nói.
Thạch Ái Quốc lắc lắc đầu, nói:
– Việc này không thể trốn tránh được, tránh được lần đầu cũng không tránh khỏi những lần sau, cho nên, vẫn là phải nghĩ biện pháp truy ra ngọn nguồn để giảm đi nguy hiểm, con yên tâm đi, sự việc này, cảnh sát thành phố Giang Đô sẽ không dám quên đâu, con cứ nhắc với Vạn Hòa Bình, vụ án này phải nhanh một chút phá án, nếu không thì Trọng Hải không có cho hắn cơ hội nào khác đâu…
– Vâng… lời này con đã nói, về phần hắn làm như thế nào, thì đó là một chuyện khác rồi.
Đinh Trường Sinh nói.
– Chúng ta sẽ cứ ở lại tại trong nhà này, nơi nào cũng không đi, ba không tin bọn họ sẽ dám đến trong này gây chuyện, con cứ yên tâm đi công tác, chúng ta sẽ không có việc gì đâu…
Đinh Trường Sinh quay trở lại Hồ Châu khi trời đã tối, vừa xuống xe liền gọi điện thoại cho Tiếu Hàn, lúc này Tiếu Hàn vẫn chưa có rời khỏi Hồ Châu.
– Sao tự nhiên gọi điện thoại cho chị tốt như vậy, nói đi, có chuyện gì?
Tiếu Hàn nhận nghe điện thoại hỏi.
– Cũng không có việc gì, chị còn ở tại Hồ Châu không, em muốn cùng chị gặp mặt một chút…
– Vẫn còn… em đoán xem, bây giờ chị đang cùng ai đang ngồi một chỗ đây?
Tiếu Hàn cao hứng hỏi.
– Chị và ai ngồi cùng một chỗ thì em không quan tâm, gặp mặt rồi nói chuyện a… em vừa mới xuống xe, chị đang ở đâu, em đi tìm chị…
Đinh Trường Sinh nói.
– Ai ui, tính khí lớn như vậy à, ai trêu ghẹo em vậy? Cứ đến đây đi, chị đang cùng Chu Hồng Kỳ ngồi cùng một chỗ, tại bên trong khách sạn nhà hàng, em biết chỗ đó mà?
Tiếu Hàn hỏi.
Đinh Trường Sinh không nói thêm, nghe xong thì cúp điện thoại.
Đỗ Sơn Khôi đến đóm Đinh Trường Sinh, lên xe Đinh Trường Sinh nói:
– Anh Đỗ, anh phải quay về tỉnh thành, nếu mẹ con A Trinh muốn đi ra ngoài, thì chính tự anh lái xe đưa đón nàng giùm em nhé…
– Xảy ra chuyện gì?
Đỗ Sơn Khôi sửng sốt, hỏi.
Đinh Trường Sinh liền đem sự tình phát sinh tại tỉnh thành nói cho Đỗ Sơn Khôi, Đỗ Sơn Khôi cũng là kinh xuất mồ hôi lạnh cả người, cuối cùng nói:
– Trường Sinh, việc này chỉ là tạm thời đề phòng mà thôi, chứ con hổ còn có thời điểm ngủ gật, vẫn là phải tìm là ai đã làm chuyện này, trực tiếp đem người này đánh ngã thì mới xong được…
– Em biết, nhưng trước mắt còn chưa tra ra được là ai làm, manh mối có rất ít, người duy nhất có thể khai thác thì bị bắn chết rồi, cho nên, anh chịu khó vất vả thêm chút nữa, em ở bên này cũng đang gia tăng điều tra về chuyện này.
Đinh Trường Sinh nói.
– Không thành vấn đề, đêm nay tôi sẽ chạy trở về tỉnh.
Đỗ Sơn Khôi nói.
– Vất vả cho anh, giờ anh đưa em tới chỗ này rồi quay trở về tỉnh thành đi a.
– Cậu xác định một mình ở tại Hồ Châu có thể làm?
Đỗ Sơn Khôi có chút không yên lòng hỏi.
– Em không sao, anh về tỉnh thành gọi điện thoại đến nhà em báo cho bọn họ biết, sau này có đi ra ngoài thì anh cứ lấy xe của em đưa bọn họ đi, an toàn thêm một chút.
Đinh Trường Sinh nói.
– Được rồi… tôi biết.
Đến nhà hàng khách sạn kia, Đinh Trường Sinh cùng Đỗ Sơn Khôi cáo biệt, căn dặn trên đường về cẩn thận, có chuyện gì lại liên hệ.
Đinh Trường Sinh cho rằng Chu Hồng Kỳ cùng Tiếu Hàn đang ngồi ở phía dưới quán cà phê, nhưng tìm một vòng không thấy được người, trực tiếp gọi điện thoại cho Tiếu Hàn.
– Em đang ở phía dưới quán cà phê, chị đang ở đâu?
– Tại trên lầu, như thế nào sao em không lên đến?
Tiếu Hàn hỏi.
– Chị xuống đây đi, phía trên nói chuyện không tiện, em ở phía dưới quán cà phê chờ chị…
Đinh Trường Sinh nói.
Cúp điện thoại, Tiếu Hàn nhìn về phía Chu Hồng Kỳ, đắc ý nói:
– Để tôi đi xuống một chút, hắn nói có cô ở nơi này nói chuyện không tiện, cô có muốn theo tôi cùng một chỗ tiếp hắn không?
– Hắn là tới tìm chị, chứ không phải là tới tìm tôi, tôi đi xuống đó làm cái bóng đèn làm gì, chị đi đi, hỏi hắn ăn cơm chưa? Nếu nói chuyện xong rồi, chúng ta có thể cùng một chỗ ăn một bữa cơm.
Chu Hồng Kỳ nói.
– Thật không ăn giấm à?
Tiếu Hàn cố ý hỏi.
– Ghen? Tôi hiện tại có tư cách ghen sao? Chị Tiếu Hàn, có đôi khi tôi thật đúng là bội phục chị, bất cứ chuyện gì cũng đều có thể làm được…
Chu Hồng Kỳ nói.
– Cô nói sai rồi, không phải là chuyện gì tôi cũng làm được, mà chỉ làm những chuyện cần phải làm mà thôi, cho nên tôi khuyên cô, nếu có thể rời đi khỏi nhà thì hãy rời đi a, không có gì để lưu luyến đâu…
Nói xong, Tiếu Hàn cầm lấy túi xách, vặn vẹo bơ mông lớn rời khỏi…
Nhìn bóng lưng Tiếu Hàn, Chu Hồng Kỳ trong lòng một trận quặn đau, không phải là bởi vì cái khác, là bởi vì trong nhà nàng trừ bỏ quyền thế ở bên ngoài, còn các sự tình khác đều không trọng yếu, bao gồm cả hạnh phúc của nàng và anh trai của nàng, tất cả đều là có thể vì quyền thế mà làm giao dịch, điều này làm cho Chu Hồng Kỳ dần dần mất đi sự quyến luyến cái nhà này, nàng đúng thật lòng là hâm mộ Tiếu Hàn…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 11 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Ngày cập nhật | 03/02/2024 06:26 (GMT+7) |