Đương nhiên việc này cũng truyền đến trong lỗ tai Ngô Nhật Lam, nàng quả thực không thể tin được người anh trai mà mình sùng bái tột đỉnh mà bại tại dưới tay một tiểu tử quê mùa, bởi vì nàng biết rõ anh mình đang theo đuổi Chu Hồng Kỳ, đây cũng là lý do mà nàng cùng với Chu gia bảo trì tốt mối quan hệ, bởi vì nàng tin tưởng sẽ có một ngày Chu Hồng Kỳ biến thành chị dâu của mình, nhưng bây giờ xem ra, anh của của mình cạo đầu quang gánh một đầu nóng lên rồi.
Ngày thứ hai vào lúc ăn cơm tối, hai anh em hôm nay có thể đồng thời cùng ở nhà ăn cơm, cũng không thật dễ dàng.
– Anh, nghe nói tối hôm qua anh bị đánh?
Ngô Nhật Lam nói móc hỏi.
– Ai nói..đánh rắm đi, ai đánh ai cũng nhìn không ra à, chuyện của anh em đừng có xía vào, coi chừng anh đập em bây giờ.
– Ha ha, đây là em quan tâm đến anh, đánh không lại người ta thì về nhà giận cá chém thớt, thì còn gì là anh hùng hảo hán.
Ngô Nhật Lam ăn xong hai chén cơm, buông chén xuống liếc mắt tức giận bỏ đi …
…
Chu Hồng Kỳ hành động cũng rất nhanh, hỏi thăm rỏ ràng chuyện hiệp đàm đầu tư từ Hong Kong đến giùm cho Đinh Nhị Cẩu, đã vậy còn đưa tới toàn bộ tư liệu, nhờ thế mà Đinh Nhị Cẩu động đến tâm tư, hiện tại tuy trước mắt thị trấn Lâm Sơn vẫn chưa có chính thức định vị phát triễn gì cả, nhưng kêu gọi đầu tư chiêu thương đây là cần thiết, đây cũng là điều mà bất kỳ địa phương nào trên cả nước cũng xem là đại sự ưu tiên hàng đầu, trong lúc bây giờ Huyện Hải Dương còn chưa có năng lực tự chính mình phát triển kinh tế, cho nên mượn nhờ ngoại lực tác động là khuynh hướng tất nhiên, trước kia nếu huyện Hải Dương cũng muốn mượn nhờ ngoại lực, nhưng bởi vì đường giao thông không tiện, nên chẳng có thương gia nào chịu đến làm ăn, nhưng bây giờ không giống với lúc trước, thị trấn Lâm Sơn đường giao thông đã chuẩn bị đả thông, như vậy sắp tới Huyện Hải Dương chắc chắn là sẽ có thương gia tự ý đến hợp tác đầu tư.
– Dì Vương, cháu là Đinh Trường Sinh, có chuyện rất khẩn cấp, cần phải báo cáo cho dì biết một chút.
– Tiểu Đinh à, cháu khách sáo làm gì, cứ nói đi, chuyện gì?
Vương Bạch Lệ đã thấy rõ tình thế, sau khi Trọng Hải đi rồi, Đinh Nhị Cẩu đến trấn Độc Sơn trong thời gian ngắn như vậy thì Đông Sơn tái khởi, được đưa đến thị trấn Lâm Sơn là một trấn lớn, thông qua quan hệ khắp mọi mặt, Vương Bạch Lệ đã hỏi thăm được, Đinh Nhị Cẩu một lần nữa đã lấy được lòng bí thư huyện ủy Lâm Xuân Hiểu, nhờ thế mới được từ trấn Độc Sơn điều tới thị trấn Lâm Sơn.
Cho nên chỉ cần là chuyện làm ăn, nàng sẽ tận lực giúp cho phối hợp.
– Là như thế này, cháu còn phải ở lại tỉnh thành ở vài ngày nữa mới trở về được.
– Sao vậy, lão nhân gia bệnh rất nghiêm trọng sao?
– Cũng không phải, bệnh của ông thì bác sĩ nói có thể khống chế được, hiện tại đang chờ đợi để làm giải phẫu, nhưng không phải là chuyện này, mà là chuyện vừa rồi tại trên tỉnh cháu mới nghe được, năm này tại tỉnh, hai ngày nữa sẽ tổ chức hiệp đàm đầu tư từ Hong Kong đến, cháu nghĩ đối với thị trấn Lâm Sơn chúng ta cũng là một cơ hội tốt, nên nhờ dì nói cho Vương Hải Đào ngày mai… à không..ngay tối nay đi xe lửa đến tỉnh gặp cháu, để chúng ta xem có thể hay không kiếm chút dầu nước trở về.
– Ui.. đây là chuyện tốt, trong thị trấn cần phải phổ biến công tác gì, cháu cứ việc nói với dì, đây là cơ hội tốt, cháu cứ yên tâm ở lại trên tỉnh, mọi chuyện ở thị trấn để dì chỉ huy, dì lập tức thông báo cho Vương Hải Đào đi ngay, có còn cần chuẩn bị những thứ khác không?
Vương Bạch Lệ nghe xong việc này, nàng biết đối với thị trấn Lâm Sơn là chuyện hảo sự, hiện tại nàng không lo chuyện gì khác, chỉ cần đối với thị trấn Lâm Sơn có thể làm tốt hơn trước, vô luận là ai làm ra thành tích, nàng là bí thư, chỗ tốt làm sao thiếu được…
– Trước mắt không cần phải chuẩn bị gì, dù sao cũng là một tình huống đột ngột, kết quả như thế nào còn chưa biết, đến lúc đó rồi tính sau.
– Được rồi, lần này là đầu tiên chúng ta ra kêu gọi đầu tư chiêu thương, mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng dù cũng phải thử cho biết, chúc cháu thành công.
Vương Bạch Lệ nói thêm vài câu động viên, rồi tắt điện thoại, đêm đến nằm một mình trong phòng trống vắng, nghe qua giọng nói của Đinh Nhị Cẩu, nàng lại bỗng nhiên nhớ đến cây dương vật to của hắn, càng nghĩ đến như vậy, Vương Bạch Lệ cảm giác thân thể càng phát ra nóng hổi, nàng chăm chú kẹp lấy hai chân, nhắm chặt đôi mắt lại, ảo tưởng một tay cầm chặt cây dương vật nóng hổi kiên quyết của hắn, tay kia mang theo cảm giác chịu tội tiến vào bên trong quần lót của mình.
Va chạm vào cái âm hộ của mình, Vương Bạch Lệ chăm chú kẹp lấy hai chân, thân thể bắt đầu vặn vẹo, không đầy một lát sau, nàng cảm nhận được bên dưới cửa miệng âm đạo nước đọng đã biến thành tràn lan rồi.
Trên hai bầu vú của Vương Bạch Lệ phập phồng lợi hại, bờ môi có chút hé mở ra, muốn rên rỉ nhưng nghẹn lấy, tiếng thở dốc càng ngày càng thô trọng rồi.
Trong lúc Vương Bạch Lệ vuốt ve cái âm hộ của mình, nàng cũng không quên tưởng tượng cầm thật chặt dương vật Diêu Trạch, nàng có thể cảm giác được cây dương vật Đinh Nhị Cẩu càng ngày càng cứng, nàng hoàn toàn tiến nhập vào trạng thái ảo tưởng, miệng nàng nhẹ giọng nỉ non:
– Nhị Cẩu… nhanh lên… thật sướng a… đâm mạnh vào trong đó của dì…dùng thêm sức đi..ừ..mạnh lên….á…..
…
Đinh Nhị Cẩu cũng gọi điên thoại cho Vương Hải Đào, kêu y mang theo mấy người vừa tốt nghiệp thi tuyển thôn quan được bổ sung về phòng chiêu thương gọi tới cùng đi, lần này đây có thể nói là chiến dịch thứ nhất của thị trấn Lâm Sơn của phòng chiêu thương, cho nên phải dốc sức toàn bộ lực lượng, Vương Hải Đào liền mang theo mấy người sinh viên đại học thôn quan xuất phát, Vương Bạch Lệ cũng là vì biểu hiện đối với lần này kêu gọi đầu tư chiêu thương coi trọng, cho nên phái xe đem Vương Hải Đào cùng mấy người đưa đến nhà ga Thành phố Bạch Sơn.
Vì thế làm cho Vương Hải Đào rất là cảm kích, y dự định là rạng sáng đến ngày hôm sau mới có thể đến được tỉnh thành, nhưng nhờ có xe của bên ủy ban trấn, trong đêm hơn nữa đêm là có thể đến được tỉnh rồi.
Vương Hải Đào cũng chưa từng đến tỉnh, y đoán chừng Đinh Nhị Cẩu tại tỉnh cũng không có bao nhiêu quan hệ, cho nên đối với sự quen thuộc tại tỉnh thành, chỉ sợ y cùng Đinh Nhị Cẩu còn kém hơn những sinh viên mới tốt nghiệp này này.
– Lãnh đạo cứ yên tâm đi, đến tỉnh thành chúng tôi cam đoan sẽ không lạc đường đâu, đường xá tôi rất quen thuộc, chỉ cần nói muốn đến đâu, chúng tôi sẽ dẫn đường đi tới nơi.
Vương Chí Vũ cười đùa hí hửng nói ra, hắn và Vương Hải Đào là chung một họ, bình thường thì cũng hay gọi Vương Hải Đào là anh Vương cho nên cũng thường hay trêu đùa với nhau.
Tất cả mọi người cười lên ha hả, bắt đầu tiến nhập đến chính đề, sắp xếp công việc trước khi mọi người đến gặp Đinh Nhị Cẩu, đến lúc đó cùng Đinh Nhị Cẩu lại làm điều chỉnh nếu cần thiết, không thể không nói, Vương Hải Đào năng lực làm việc vẫn là rất tốt, chỉ trong chốc lát, liền đem mấy người sinh viên đại học căn cứ dựa vào ưu thế từng người tính toán sắp xếp rõ ràng.
Đinh Nhị Cẩu dự đinh mướn khách sạn ở bên ngoài cho Vương Hải Đào cùng mấy người ở lại, nào ngờ được việc này lúc đang cùng Chu Hồng Kỳ nói chuyện lỡ miệng, nhận thấy Đinh Nhị Cẩu vừa rồi giúp mình bề bộn, cho nên Chu Hồng Kỳ cũng thấy rất băn khoăn, vì vậy đã giúp Đinh Nhị Cẩu tìm một địa phương để cho hắn và những đồng sự kia ở lại, đó là nhà khách quân đội, đương nhiên đây là nơi kinh doanh thêm của quân đội, mở cửa kiếm tiền, nhưng đây là con gái của tư lệnh quân khu tới khai mở mấy gian phòng nhỏ thì ai còn dám đòi tiền sao? Cho nên nhờ vậy mà Đinh Nhị Cẩu cũng tiết kiệm được thêm một số tiền.
Tuy Chu Hổ Khanh là một người cha rất văn minh tiến bộ, nhưng không thể nào mặc kệ thanh danh của nhà họ Chu, cho nên ngày hôm sau, ông nghe nói buổi tối ở hội sở có chuyện đánh nhau, tính tình của ông thì luôn luôn bộc trực có sao nói vậy, cho nên vừa về nhà thì đã nhìn thấy Chu Hồng Kỳ muốn đi ra ngoài, mấy ngày nay Chu Hồng Kỳ xin nghỉ phép nên có ở nhà, hiện tại nàng chính là muốn đi đến nhà khách quân đội tìm gặp Đinh Nhị Cẩu.
– Đứng lại, con định đi đâu vậy?
Chu Hổ Khanh đến trên cái ghế sa lon phòng khách khẽ dựa lưng, sắc mặt âm trầm hỏi.
– Cha.. gặp con có việc à?
– Ừ.. có chuyện, tới đây ngồi xuống, nói cho cha biết tối hôm qua tại hội sở đến cùng là chuyện gì đã xảy ra?
– Hội sở? Cái gì hội sở? Con đâu biết gì?
Chu Hồng Kỳ nói dối để vượt qua kiểm tra của cha mình, nhưng càng như vậy, Chu Tư lệnh càng không tin nàng, ông xụ mặt không nói lời nào, Chu Hồng Kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể là ngồi xuống đối diện với của vị thẩm phán này.
– Nói đi, chuyện gì xảy ra? Cha là quân nhân, con cũng là quân nhân, không cần phải dây dưa dài dòng, tiểu tử Ngô Vũ Tinh thì cha biết, về mọi mặt cũng không tệ, nếu con chướng mắt người ta, cũng không cần phải đi tìm một ngoại nhân làm mất mặt của người ta, con làm như vậy thì cha làm sao đối mặt với bí thư Ngô chứ?
– Chà à… đâu phải là chuyện như cha nói đâu, tối hôm qua tình huống tại cha không biết, Ngô Vũ Tinh kia xác thực là nên bị đánh, ai biểu dám chọc tức nói con là hoa mẫu đơn của nhà họ Chu, cha nói có đáng đánh hay không?
– Hừ..câu nói đó cũng là bình thường, còn tiểu tử kia là ai vậy? Mang hắn đến đây để cha xem mặt một chút, làm sao mà có thể đánh thắng lính của cha, cũng không đơn giản à.
– Tiểu tử nào vậy cha?
– Còn giả vờ không biết hả? Cha cho người đến nhà khách quân đội bắt hắn bây giờ.
Chu Hổ Khanh giả vờ tức giận nói.
– Hì.. cha cũng biết hắn, coi như xong rồi, chức vụ cha quá lớn, hắn không dám tới gặp cha đâu, hay là để dịp khác đi, khi nào người ta có cơ hội thích hợp thì con mang đến.
– Bộ con thật sự là muốn tên tiểu tử kia làm bạn trai con à?
Chu Hổ Khanh sắc mặt rất là nghiêm túc cùng con gái mình, giống như là nghiên cứu thảo luận chuyện đại sự của nàng vậy.
– Đúng thì sao, còn không đúng thì thế nào?
– Đây là lời gì vậy? Nếu con muốn nói chuyện nghiêm túc, thì cùng cha nói chuyện, còn nếu như là không nghiêm túc, cũng không thể đùa nghịch với người ta như vậy, à đúng rồi, hắn có biết rõ thân phận của con chưa?
– Biết rõ, nhưng hắn căn bản không để ở trong mắt, hắn muốn tự dùng bản lãnh của mình để tiến thân, con đã từng nói qua muốn đem hắn điều đến tỉnh thành công tác, hắn chẳng quan tâm chú ý đến, còn nói một câu, thiếu chút nữa làm con tức chết.
– Ồ… hắn nói cái gì mà làm con tức đến như vậy?
Chu Hổ Khanh bây giờ lại là hiếu kỳ, tính tình con gái của mình ông biết rõ, từ nhỏ đến lớn nói một thì không có hai, mà có người có thể làm cho con gái của mình đầu hàng như vậy, nhất định là người không có tầm thường đấy.
– Hắn nói hắn là dân quê mùa, ở nông thôn quen rồi, chân mang giày cỏ nên không thích hợp với đường cái nhựa của tỉnh thành ! Hứ..
Chu Hồng Kỳ tức giận bất bình nói.
Chu Hổ Khanh cười cười, nhìn không ra, thằng tiểu tử này cũng rất có tính cách.
– Nếu không còn có chuyện gì, thì con còn có việc đi đây.
Chu Hồng Kỳ đứng dậy rời khỏi.
– Này…nếu có thời gian thì nên gần gủi với chị dâu của con, thằng hỗn trướng anh còn ở trong quân đội lăn lộn đã hơn 30 tuổi rồi, mà cũng không cần có con, thật sự là làm cho cha và mẹ của con tức chết…
– Con biết rồi, tối hôm qua tụi con còn đi chung một chỗ đấy, con đi đây.
Nói xong Chu Hồng Kỳ liền bước ra cửa, nhưng lần này không có lái xe hơi đi, mà là cưỡi một chiếc xe gắn máy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 3 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Chuyện tình nơi công sở, Con gái thủ dâm, Dâm thư Trung Quốc, Đụ máy bay, Gái một con, Làm tình nơi công cộng, Làm tình tay ba, Làm tình với đồng nghiệp, Truyện les, Truyện sex ngoại tình |
Ngày cập nhật | 05/08/2017 23:36 (GMT+7) |