Ngoại trừ người đàn bà lớn tuổi giúp việc, nơi đây cực ít có người tới đây, còn Dương Lan Hoa nhưng cũng rất hiếm khi đi ra ngoài, đối với phụ nữ có thai thì thật là không tốt, nhưng cô không dám đi ra ngoài, bởi vì mọi người trong gia đình cô đều cho là cô đang xuất ngoại.
Ngày trước Dương Lan Hoa cùng với Trọng Hải là đồng học, tuy nhiên trong nhà của cô lại không có tài sản nhiều như gia đình Tạ Phương Quỳnh, nhưng nhà của cô lại thuộc gia đình trí thức, gia giáo vô cùng nghiêm ngặt, nếu như để người trong nhà biết rõ cô ở bên ngoài đang làm tình nhân với người đàn ông đã có vợ, với lại cô chưa kết hôn mà đã có thai, thì có lẽ cô sẽ bị đánh đến chết, cũng may Dương Lan Hoa đang là nghiên cứu sinh ở bên nước Mỹ do đó mới có thể dấu diếm được chuyện của mình với người trong nhà.
– Em phải ra ngoài đi dạo chút ít, chỉ còn trong thời gian ngắn là đã sinh, nhiều hoạt động mới có lợi để sinh con tự nhiên, anh không muốn em phải sinh mổ rồi để lại vết sẹo…
Trọng Hải ngồi ở trên thảm trải sàn nhà, Dương Lan Hoa ngồi ở trên ghế sa lon, ông giờ giống như là đứa bé rúc vào trên bụng của cô, nghe trong bụng thai nhi nhịp tim, Trọng Hải rất muốn làm cha, loại vui sướng này là khó có thể nói lên thành lời.
– Anh bây giờ mặc dù đã ly hôn, nhưng em vẫn không muốn gây phiền toái cho anh, đợi sau khi sinh con rồi tính sau, em ở chỗ này cũng vô cùng tốt, anh không cần lo lắng.
– Anh biết vậy, nhưng huyện Hải Dương cách nơi này quá xa, nếu có chuyện gì xảy ra, anh không kịp giúp đỡ được, hay là em đến huyện Hải Dương đi, anh sẽ sắp xếp cho em một chỗ, có gì anh cũng dễ chiếu cố đến em.
Nghe được Trọng Hải nói như thế, Dương Lan Hoa trong nội tâm rất là cao hứng, nhưng sau khi cân nhắc, cô hủy bỏ ngay ý nghĩ này, huyện Hải Dương là nơi Trọng Hải công tác, ông đang làm chủ tịch huyện nhất định là mọi người rất chú ý đến, nếu bị người phát hiện ở phía sau lưng còn nuôi một người đàn bà đang mang thai mà không lại vợ mình thì rất ảnh hưởng đến tiền đồ, dù sao trên danh nghĩa Tạ Phương Quỳnh mới là người được công nhận là vợ của Trọng, cho dù ông vừa vừa ly hôn, cô vẫn chưa có danh phận gì với Trọng Hải cả.
– Hừm…em không đi đâu cả, tại đây an toàn hơn, với lại em với anh cũng chưa là gì cả mà.
Dương Lan Hoa như là giận dỗi nói ra.
Trọng Hải mỉm cười, hắn biết rõ Dương Lan Hoa nói có ý gì, phụ nữ có thai là cần dỗ dành, cho nên kiên quyết nói.
– Em yên tâm đi, anh sẽ sớm báo cho gia đình anh biết là em đã con với, đến lúc đó ai còn có thể nói được cái gì, cửa ải khó khăn duy nhất là chú của anh, nhưng không sao, hết thảy có anh đây.
Trước đây Dương Lan Hoa cũng biết mình dồn ép Trọng Hải thái quá, cho nên cũng có chút hối hận, Trọng Hải khó xử như thế nào cô cũng biết, cô đã từng tự nói với mình, gia đình giàu có thì mình khó lọt vào, đặc biệt là Trọng Hải lại thuộc về gia tộc chính trị, cho nên hôn nhân của bọn họ luôn luôn là phục vụ lợi ích của gia tộc.
Trọng Hải không có thời gian nhiều để ở tại tỉnh thành làm bạn với Dương Lan Hoa, vài giờ ngắn ngủi gặp nhau thì phải tách ra, ngay lúc Trọng Hải sắp rời đi thì điện thoại di động của ông reo vang, cú điện thoại này cũng khiến cho ông rất ngạc nhiên, bởi vì số gọi điện thoại lại là của trưởng ban Dương Đại Chí của ban kỷ luật thanh tra, ông hơi ngạc nhiên vì mình và Dương Đại Chí thật đúng là không có gì kết giao, Trọng Hải đến với huyện Hải Dương chưa lâu lắm nên không quá thân thuộc với những cán bộ ở đây, với lại Dương Đại Chí là thứ cô thần độc vãng nên hai người rất hiếm khi trò chuyện riêng tư.
Dương Đại Chí gọi điện thoại cho Trọng Hải, mà không có đi đến ủy ban huyện tìm, bởi vì ông ta thừa biết với các tầng lớp trong chốn quan trường, luôn có nhiều người ưa thích ẩn nấp trong bóng tối tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác, sau đó nếu có dịp sẽ chộp lấy những chuyện tư ẩn như thế này để đi tranh công lĩnh thưởng….
Với tư cách là cán bộ ban kỷ luật thanh tra, nếu Dương Đại Chí tùy tiện đi tìm Trọng Hải, rất có thể khi ông vừa chân trước bước vào, chân sau chưa kịp nhấc thì mọi người đã bàn tán đến chuyện này, như vậy chuyện ông muốn làm sẽ rất khó về sau …
…
– Trưởng ban Dương, việc này ông có báo cáo qua cho bí thư Trịnh chưa?
Nghe xong Dương Đại Chí sơ lược về chuyện Ngưu Khương Sinh, Trọng Hải bất động thanh sắc hỏi, ông biết rõ với địa vị Dương Đại Chí tại huyện Hải Dương, tìm đến mình cũng không có chút nào kỳ lạ, nói đúng ra, ở bên trong vụ án này, bọn họ là đồng minh chung một chiến tuyến.
– Không có, chủ tịch Trong có lẽ còn chưa biết, bí thư và chủ tịch trấn Độc Sơn đều là người do bí thư Trịnh cử đấy, nếu như không có chứng cứ rõ ràng, mà bây giờ báo cho bí thư Trịnh, rất khó để có thể động vào hai người kia, đương nhiên đây là vấn đề mặt mũi, nhưng chuyện quan trọng bây giờ là nếu hoàn toàn đã có chứng cứ rõ ràng, chủ tịch Trọng, ông nói thử xem tôi nên làm cái gì bây giờ?
– Trưởng ban Dương, ông nói cái gì vậy? Ông là trương ban ban kỷ luật thanh tra, có thể nói chỉ cần không trái với cấp bậc mà ông quản lý, tại huyện Hải Dương này tất cả cán bộ đều thuộc về ông quản, việc này tôi có thể cùng hổ trợ với ông, nhưng vẫn trước tiên đem những chứng cớ này thu thập, nhất định phải làm tới nơi tới chốn.
Trọng Hải kiên quyết cứng rắn nói.
Đúng ra với tư cách trưởng ban kỷ luật thanh tra, Dương Đại Chí không cần phải báo cáo đến Trọng Hải, sở dĩ ông ta làm như vậy, bất quá là muốn trong buổi họp thường ủy đảng sẽ có người ủng hộ mà thôi, hiện tại xem ra, sau khi thi công con đường quốc lộ số 1, thì chủ tịch huyện cũng bắt đầu đứng ngồi không yên rồi.
Chuyện này xảy ra làm rối loạn kế hoạch của Trọng Hải, ông vốn dự định sau vài tháng nữa sẽ bắt đầu động tới ê kíp lãnh đạo trấn Độc Sơn, lúc này Đinh Nhị Cẩu cũng tạm cứng cáp, có thể đưa hắn đến chống đỡ tại trấn Độc Sơn, nhưng hiện tại bây giờ thì sao? Thời gian Đinh Nhị Cẩu tham gia công tác quá ngắn, có chút điềm xấu xảy ra rồi.
Quá trình tham gia công tác của Đinh Nhị Cẩu có thể nói là thăng tiến nhanh nhất trong lớp cán bộ từ trước đến giờ, nhưng năng lực hiện tại của hắn, một mình đảm đương một phía có được không là nghi vấn rất lớn, cho nên Trọng Hải cũng vô cùng đau đầu khi phài thay đổi kế hoạch như thế này, bên ngoài ngoại trừ dựa vào Hồ Giai Giai, thuộc hạ của Trọng Hải cũng không ai có thể sáng giá hơn Đinh Nhị Cẩu tạm thời làm việc này, bất kỳ người nào khác, đều không thể tin tưởng được là phe phái nào, người của ai đang sử dụng, cái này hoàn toàn cũng là yếu điểm của Trọng Hải lúc bây giờ.
Nhưng khi nhận ra Dương Đại Chí cũng không vội đem vụ án này ra xử ngay lập tức, dù sao thì người của ban kỷ luật thanh tra cũng không phải hiền lành như con dê, trái lại bọn họ chỉ là tạm thời thu hồi răng nanh của con sói, một khi đánh hơi được mùi máu tươi, sẽ nhanh chóng nhào tới đem con mồi ngon xé tan thành từng mảnh.
– Chủ nhiệm Lâm, chuyện này ông thấy thế nào?
Trọng Hải đem việc Dương Đại Chí thông báo chuyện đặc biệt nghiêm trọng kể lại cho Lâm Đức Vinh, trước mắt người đại chủ nhiệm này là người duy nhất có thể ở tại huyện Hải Dương này là cùng chung một chiến hào với Trọng Hải.
– Ai, Dương Đại Chí quá nóng lòng, chắc là ông ta muốn đưa vụ án này ra ánh sáng làm quà trước khi phó bí thư thành ủy Cổ Khắc Dũng lui xuống, tôi tin rằng đây cũng là ý của bí thư kỷ ủy ( thanh tra kỷ luật ) La Bàn Hạ, nhưng họ cũng không suy nghĩ kỹ lắm, chuyện này cho rơi đài mấy cái con tép nhỏ thì dễ dàng rồi, nếu như trong mẻ lưới này có cá lớn thì làm sao bây giờ? Dương Đại Chí có thể không nuốt trôi, thậm chí có thể nói ngay cả bí thư La Bàn Hạ chưa chắc gì nuốt trôi nỗi…
– Chủ nhiệm Lâm, ý của ông là cả ngay bí thư thành ủy La cũng sẽ cảm thấy khó xử?
– Ừ đúng vậy… Dương Đại Chí công tác ở huyện Hải Dương nhiều năm như vậy, ông cho rằng sẽ không có vấn đề gì xảy ra hay sao, chỉ là những vấn đề đều bị che giấu, bây giờ hiện tại Dương Đại Chí lại muốn gãi ngứa, vạch trần xem da, ông chờ xem, Dương Đại Chí nhất định sẽ thua thiệt, trừ phi bí thư La trực tiếp ra tay, bây giờ cán bộ cấp huyện đều là do trên tỉnh quản lý, đâu đơn giản cứ muốn là động được.
Lâm Đức Vinh không hổ là lão hồ ly, chỉ nói vài ba câu đã đem quan hệ lợi hại chuyện này nói nhất thanh nhị sở.
– Chỉ là bây giờ không ai có thể cản lại được Dương Đại Chí, tôi vốn suy nghĩ chuyện này đè nén lại chờ thời cơ, nhưng hiện tại xem ra không quan tâm đến cũng không được rồi.
Cục diện, giăng lưới, tính toán v. v.. đó là chuyên của các đại nhân vật làm chính sự, đối với Đinh Nhị Cẩu tiểu nhân vật như bây giờ mà nói, hắn còn chưa đạt tới cái tầng thứ kia, trong giờ phút này, hắn đang ngồi ở một quán trà đợi Phương Lệ Hồng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 3 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Chuyện tình nơi công sở, Con gái thủ dâm, Dâm thư Trung Quốc, Đụ máy bay, Gái một con, Làm tình nơi công cộng, Làm tình tay ba, Làm tình với đồng nghiệp, Truyện les, Truyện sex ngoại tình |
Ngày cập nhật | 05/08/2017 23:36 (GMT+7) |